Chương 22: Bây giờ anh có bạn gái rồi
Tố Quang Đồng
13/03/2021
Từ Bạch nằm trong lòng Tạ Bình Xuyên, cằm đặt ngay trên vai anh. Cô không cảm thấy bầu không khí mờ ám, chỉ hít một hơi thật sâu, cảm nhận được người đang ôm mình là Tạ Bình Xuyên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tin tưởng.
"Em nghe thấy rồi." Từ Bạch nói. "Anh mới nói thích em."
Trong màn đêm mênh mông, cô nhìn ra bồn hoa sân thượng phía sau, hoa cỏ cây cối mọc xum xuê, ánh sáng trắng xuyên qua bức tường kính.
Cô quay đầu qua, như con mèo đang cáu kỉnh làm nũng, dụi mặt vào bả vai Tạ Bình Xuyên, ngang ngược yêu cầu anh: "Anh nói lại lần nữa đi, em muốn nghe lại."
Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: "Em thật sự muốn nghe?"
Từ Bạch không nghe rõ, đầu óc lại đang choáng váng. Cô khẽ ngẩng đầu, lỗ tai lướt qua cổ Tạ Bình Xuyên, vài sợi tóc lướt qua sườn mặt anh, làm anh chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Tạ Bình Xuyên giơ tay lên, ôm cô lần nữa: "Em chưa đáp lại anh, anh lại phải nói lại lần nữa, chẳng phải anh mặt dày sao?"
Từ Bạch cuối cùng cũng hiểu ý anh.
Cô cởi mở bày tỏ lòng mình: "Em cũng thích anh nhiều lắm.... giống như Da Vinci nói ấy, một quả trứng có thể vẽ vô số lần, còn tình yêu chỉ đến một lần. Từ nhỏ đến lớn, em chỉ có một lần như thế, tất cả đều cho anh hết."
Từ Bạch dán sát vào tai anh mà nói, mỗi khi cô dừng lại giữa các câu, hơi thở dồn dập mang theo hơi rượu.
Tạ Bình Xuyên không biết cô học lời ngon tiếng ngọt này từ đâu.
Anh không thể không suy ngẫm lời cô nói. Đặc biệt là "em chỉ có một lần như thế, tất cả đều cho anh hết", nghe xong không có cảm giác gì khác ngoài thầm vui sướng.
Như thể mặt biển xao động được vỗ về, mang đến tiếng sóng vỗ dưới ánh trăng.
Cuối cùng Tạ Bình Xuyên cũng nhận ra, Từ Bạch lúc này hỏi gì đáp nấy, không hề giấu giếm.
Anh ôm Từ Bạch ngồi ngay ngắn lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, dịu dàng hỏi cô: "Lúc em 18 tuổi, gọi điện tỏ tình với anh, đã hứa là sẽ đợi anh, tại sao sau đó..."
Từ Bạch cúi đầu, giống như rất đau khổ: "Tại lúc đó anh có bạn gái."
Không biết cô nhớ đến chuyện gì, vừa nói xong thì bật khóc.
Nước mắt rơi lã chã, dừng trên cánh tay của Tạ Bình Xuyên. Lúc đầu anh dùng ngón tay lau đi, sau đó đến gần cô, khẽ hôn cô, dọc theo vệt nước mắt, hôn lên cằm cô: "Em thật sự uống nhiều lắm rồi."
Tạ Bình Xuyên thấp giọng nói: "Anh chưa từng có bạn gái."
Từ Bạch lắc đầu mạnh, cố cãi lại: "Anh có, người đó còn gọi cho em nữa."
Tạ Bình Xuyên vẫn không tin, chỉ xem cô như đang ăn ốc nói mò: "Chuyện khi nào?"
Từ Bạch không nhớ cụ thể thời gian, dù gì thì đã xảy ra lâu lắm rồi. Lúc đó cô nghe xong điện thoại thì khóc, bây giờ nhớ đến lại khóc thêm một trận. Cô vẫn nhớ cô gái đó là người Hoa kiều, nói tiếng Anh giọng Mỹ lưu loát, biết rất nhiều thói quen của Tạ Bình Xuyên, nhiều đến nỗi ngay cả Từ Bạch cũng không rõ.
Từ Bạch chưa bao giờ quên lý do vì sao bố mẹ ly hôn. Cô sợ bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự, cuộc sống năm mười tám tuổi đó vô cùng giày vò.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện người như Tạ Bình Xuyên, đặt ở đâu mà không nổi bật? Cô không có tư cách yêu cầu anh, tốt nhất cũng đừng cản đường anh.
Hàng nghìn suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nhưng miệng thì như bị thắt nút lại.
Từ Bạch không nói nên lời, cổ họng cũng bắt đầu đau. Cô cứ cúi đầu mãi, giống như chú cún con bị vứt bỏ.
Tạ Bình Xuyên thấy vậy thì bắt đầu nhớ lại: "Lúc học đại học, anh làm trưởng nhóm ở công ty, vùi đầu trong phòng thí nghiệm, còn phải lo việc học."
Anh nâng cằm Từ Bạch, bắt cô mặt đối mặt với mình: "Tất cả thời gian rảnh, nếu không nghĩ đến em, cũng là nghĩ đến công việc. Cho dù em say thì cũng phải suy nghĩ hợp với thực tế...."
Giọng điệu câu cuối cùng như đang phê bình cấp dưới. Tạ Bình Xuyên nhanh chóng nhận ra điều đó, lập tức hạ giọng: "Với cả, Tiểu Bạch, đừng khóc nữa."
Anh buông Từ Bạch ra, hôn lên trán cô, tiếp tục dỗ dành: "Em muốn về nhà không? Anh đưa em về."
Giọng anh vừa trầm thấp vừa êm tai, cánh mũi để phía sau tai cô, hành động thân mật không kể xiết.
Từ Bạch không những không mềm lòng, còn lôi nợ cũ ra với Tạ Bình Xuyên: "Lúc em mười lăm tuổi, anh từng nói với bố mẹ anh là chỉ xem em như em gái ruột."
Cô khẽ nói: "Em vẫn nhớ kỹ lắm đó."
Sau đó không ngừng nhắc nhở bản thân về vị trí của mình.
Nhớ đến những tủi thân từng phải chịu đựng, Từ Bạch không kiềm được mà nhìn lên bầu trời. Cô nhìn thấy vô số ngôi sao trên bầu trời đêm, lấp lánh tựa đôi mắt của ngân hà.
Suốt mười năm qua, cô đã học được một cách an ủi bản thân mình – đó là nhìn lên bầu trời. So với vũ trụ to lớn, sự tồn tại của con người chỉ nhỏ bé như hạt bụi, dù có là trăm năm trôi qua thì cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt, cô nên học được cách nghĩ thoáng hơn.
Thế nhưng lúc này, cô nhìn không thấu mọi thứ, cô tự làm khổ bản thân: "Anh xem em là em gái, vậy mà hôn trán em, còn nói thích em...."
Tạ Bình Xuyên cứng đờ trong giây lát.
Từ Bạch nổi giận: "Em muốn về lại Anh."
Thấy Tạ Bình Xuyên không nói gì, cô liền chuẩn bị đứng dậy.
Cô đã lên kế hoạch đâu ra đó cho cuộc sống: "Em muốn về Anh làm cô giáo tiếng Trung, quảng bá văn hoá truyền thống của nước mình, dạy mọi người nghe nhạc dân gian, thưởng thức tám dòng ẩm thực khác nhau [1], anh đừng có cản em."
[1] nguyên văn là 八大菜系 (Bát đại thái hệ): Các miền ẩm thực ở Trung Quốc được chia thành 8 vùng lớn, bao gồm ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Tứ Xuyên, ẩm thực Giang Tô, ẩm thực Chiết Giang, ẩm thực Quảng Đông, ẩm thực Phúc Kiến, ẩm thực Hồ Nam, ẩm thực An Huy.
Tạ Bình Xuyên lại bật cười.
"Em tưởng mail quảng cáo tin tuyển dụng tự bay đến sao?" Tạ Bình Xuyên giữ chặt eo Từ Bạch, đặt cô ngồi yên trên đùi mình: "Anh tìm được thông tin liên lạc của em trên Linkedln [2], ấn định thời gian rồi gửi mail cho em. Trước một tuần em về nước phỏng vấn, anh đã biết được số chuyến bay của em... Anh đang đợi em tốt nghiệp."
[2] LinkedIn là một mạng xã hội tập trung vào đối tượng là các doanh nghiệp, hoặc các cá nhân chuyên nghiệp có nhu cầu kết nối tìm việc và tuyển dụng.
Từ Bạch không kịp phản ứng lại, nghe thấy thì ngớ người.
Cô im lặng suy nghĩ một hồi, nhìn cầu vượt ở phía xa, nhìn đèn giao thông liên tục nhấp nháy, nhìn dòng xe bất tận, sự tức giận của cô dường như cũng theo dòng xe, tan trong gió.
Nhưng Từ Bạch vẫn không quên: "Anh thật sự từng nói anh đối xử với em giống với em gái ruột thôi."
Tạ Bình Xuyên cẩn thận nhớ lại, mơ hồ nhớ ra chuyện này.
Anh lập tức nhượng bộ: "Lúc đó anh sai rồi."
Anh sát lại gần sườn mặt của Từ Bạch, giọng nói và làn gió đêm truyền vào tai Từ Bạch: "Lẽ ra nên nói thế này...." Ngừng một chút, anh trầm giọng nói: "Anh xem em là công chúa nhỏ."
Từ Bạch bị anh làm cho mềm nhũn cả chân.
Cô không giận dỗi nữa, mà ngoan ngoãn trở lại.
Nhưng bởi vì không tỉnh táo, chẳng bao lâu sau, cô lại nói tiếng Anh với Tạ Bình Xuyên. Lúc này Tạ Bình Xuyên vẫn có thể lời qua lời lại với cô, hai người nói đủ thứ chuyện, từ trong quá khứ đến hiện tại.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, không biết Tạ Bình Xuyên đụng trúng chỗ nào của Từ Bạch mà cô lại bắt đầu nói tiếng Pháp. Dù Tạ Bình Xuyên có ngắt lời thế nào, Từ Bạch vẫn cứ như người Pháp đang dẫn chương trình, ôm cổ anh nói vài câu.... mà anh nghe chẳng hiểu gì.
Tạ Bình Xuyên suy sụp trong chốc lát.
Từ Bạch thấy mệt mỏi, dựa đầu vào vai anh, im lặng hồi lâu. Một lúc sau, chỉ còn tiếng hít thở đều đều.
Bóng đêm như mực, đằng xa xe cộ qua lại, gió thổi qua, chỉ có cỏ cây khẽ lay. Tạ Bình Xuyên giơ tay sờ đầu Từ Bạch, nói một câu tiếng Pháp mà anh biết: "Je n"aime que toi."
Là "anh chỉ yêu em".
Tiếc là Từ Bạch không nghe thấy.
Cô ngủ hệt như con heo.
Tạ Bình Xuyên không biết chìa khoá nhà Từ Bạch ở đâu. Anh thử gọi Từ Bạch vài lần, nhưng khi Từ Bạch bị anh đánh thức còn gắt ngủ, chỉ trả lời anh một câu: "Buồn ngủ quá, đừng làm phiền em." Sau đó lại dựa vào anh ngủ tiếp.
Cũng may cô nói tiếng Trung.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tạ Bình Xuyên bế ngang cô lên, vào thang máy đi xuống tầng một. Anh ôm Từ Bạch vào xe, thuận lợi mang cô về nhà.
Nhà của Tạ Bình Xuyên cách khách sạn không xa lắm, ở một khu chung cư cao cấp đầy đủ tiện nghi. Quanh năm suốt tháng anh ở một mình, không thích có khách đến chơi, trong nhà có lẽ thiếu sức sống – đây là đánh giá của Quý Hành.
Là bạn thân nhiều năm của Tạ Bình Xuyên, Quý Hành từng đến nhà Tạ Bình Xuyên một lần. Quan sát nhà xong, Quý Hành ngập ngừng hỏi: "Mày có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?"
Tạ Bình Xuyên đáp có.
Khác với một số đàn ông độc thân, nhà của Tạ Bình Xuyên vô cùng sạch sẽ.
Tuy không có khách, nhưng phòng cho khách cũng được dọn gọn gàng – đúng lúc đêm nay có tác dụng. Sau khi Tạ Bình Xuyên vào cửa thì ôm Từ Bạch vào phòng cho khách, cởi giày cao gót của cô ra, rồi đắp một tấm chăn mỏng cho cô.
Nhiệt độ máy lạnh trong phòng ngủ duy trì ở 25 độ. Tạ Bình Xuyên lo cô bị cảm lạnh, không bao lâu sau, anh cầm một tấm chăn duvet [3] đến.
[3] Duvet là loại chăn có độ dày và ấm, được nhồi lông vũ hoặc bông mềm mại.
Từ Bạch nằm trên giường trở mình một cái, nửa gương mặt vùi vào gối nằm, tóc che khuất gương mặt. Làn da trắng nõn như bánh gạo nếp, ẩn chút sắc hồng nhàn nhạt.
Tạ Bình Xuyên cúi đầu ngắm cô một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay khẽ xoa mặt cô – dù gì thì tối nay cô cũng không thức dậy.
Nào ngờ Từ Bạch thỏ thẻ: "Anh ơi..."
Tạ Bình Xuyên trả lời: "Anh đây."
Từ Bạch dán sát vào gối đầu, nghe thấy câu trả lời, nói với anh trong giấc mơ: "Anh đừng đi."
Cô uống rượu trắng có độ cồn cao, buổi tối lại khóc một trận, mệt mỏi đến nỗi nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói với mình: "Không đi, anh vẫn luôn ở đây."
Từ Bạch nói như đinh đóng cột: "Xạo sự."
Cô kéo tấm trải giường rồi trốn vào trong chăn mềm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Tạ Bình Xuyên nhớ thương cả cơ thể từ trên xuống dưới của Từ Bạch, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ đạo mạo. Anh đi đến cạnh cửa, tắt đèn phòng ngủ: "Em ngủ tiếp đi, có gì thì gọi anh."
Một giấc này ngủ đến khuya.
Từ Bạch thức dậy vì đói.
Cuối cùng cô cũng khôi phục lại tâm trí, ôm chăn ngồi trên giường. Có lẽ là vì não cô rất tốt, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vào tối nay, cô nhớ rọ mọi chuyện.
Gồm cả chuyện cô giải thích tên Weibo "Từ Tiểu Bạch D" cho Tạ Bình Xuyên, rồi khóc lóc làm nũng các kiểu. Những ký ức đó cứ như mỏ hàn, khắc sâu hoắm trong tâm trí cô.
Cùng với câu nói kia, câu mà Tạ Bình Xuyên nói: "Anh xem em là công chúa nhỏ."
Câu này tựa như đoá hoa anh túc, ra hoa sum suê và rực rỡ, trong chốc lát lại ra thêm nhiều hoa nữa, lấp đầy trái tim Từ Bạch.
Cô xuống giường, chân trần đạp lên thảm.
Vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy giọng nói trong phòng sách: "Em dậy rồi?"
Từ Bạch xoay người lại, nhìn về phòng sách: "Dạ, em mới dậy."
Tạ Bình Xuyên kéo cửa gỗ phòng sách ra, nhìn cô đứng giữa chỗ giao nhau của ánh sáng và bóng tối.
Anh mặc quần áo ở nhà, cổ áo thấp hơn so với bình thường, hơn nữa hình như mới tắm xong —— vì Từ Bạch đến gần vài bước đã ngửi thấy mùi sữa tắm.
Từ Bạch nhìn vào trong phòng, phát hiện đèn bàn đang sáng: "Anh đang đọc sách hả?"
Tạ Bình Xuyên để cô bước vào, đồng thời trả lời: "Đang chuẩn bị ngủ, sắp mười hai giờ rồi."
Anh dọn dẹp lại bàn sách, hỏi Từ Bạch: "Em muốn ăn gì không, hay muốn tắm rửa, nhưng không có quần áo của em, em chỉ có thể mặc...."
Tạ Bình Xuyên chưa nói xong, Từ Bạch đã cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn anh: "Em mặc quần áo của anh ạ?" Thời gian ngượng ngùng của cô rất ngắn, ngắn đến nỗi căn bản không có, sau đó nói: "Được ạ, em đi tắm đây."
Tạ Bình Xuyên nghe thấy thì im bặt.
Anh dẫn Từ Bạch đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra rất nhiều bộ, để Từ Bạch tự chọn một bộ.
Từ Bạch chọn một chiếc áo thun, đo tới đo lui một lúc thì vừa vặn che khuất phần mông. Cô cầm chiếc áo, rồi như hỏi vu vơ: "Anh, anh không có bạn gái đâu nhỉ?"
Tạ Bình Xuyên đóng cửa tủ quần áo lại.
Ánh đèn trong phòng ngủ cũng là ánh sáng lạnh, ga giường và chăn màu xám đậm. Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa quần áo, đoán sau khi sau rồi ngủ một giấc, e là Từ Bạch không nhớ tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Anh thản nhiên đáp: "Không có."
Ngoài dự kiến của anh chính là, Từ Bạch nhón chân, lén hôn lên mặt anh: "Vậy bây giờ anh có rồi đó."
Cô nói xong thì chạy luôn.
Tạ Bình Xuyên đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, anh không tiếp tục cất quần áo hay dọn dẹp phòng, mặc dù anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về vấn đề này.
Tạ Bình Xuyên quay về phòng sách.
Anh cảm thấy giường ngủ không đủ lớn, lúc trước chỉ xem xét đến giường đơn, là sai lầm của anh.
Đến khi Từ Bạch tắm rửa xong, mặc áo của Tạ Bình Xuyên, đi đến phòng làm việc tìm anh, cô thấy Tạ Bình Xuyên đang xem một trang web, hình như tính đổi sang giường đôi.
Từ Bạch không ghé sát vào, cô ngồi xuống ở ghế đàn piano.
Đại khái cô đã hiểu được đạo lý "Muốn được Chu Lang năng ngoảnh lại, mấy phen cố ý lỗi cung đàn [4]."
[4] trích trong bài "Minh Tranh" của nhà thơ Lý Đoan thời nhà Đường, Hán Việt: Dục đắc Chu Lang cố, thời thời ngộ phất huyền (Dịch nghĩa: Vì muốn được Chu Lang ngoảnh lại nhìn, nên thỉnh thoảng lại gảy nhầm dây)
Một lát sau, tiếng đàn piano vang lên trong phòng sách.
Từ Bạch đàn bài cô đã đàn vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm cấp hai, Tạ Bình Xuyên đã dạy cô từng nốt một. Nhưng cô đàn vấp váp, không hề mượt mà.
Đến khi Tạ Bình Xuyên ngồi xuống cạnh cô.
Từ Bạch vẫn tiếp tục đàn. Cô cố ý đàn sai vài nốt, Tạ Bình Xuyên vẫn giống như lúc trước, giơ tay trái đặt lên phím đàn, sửa lại các nốt cô đánh sai.
Đầu ngón tay của cả hai cùng đặt xuống, tiếng đàn vẫn chưa ngừng lại.
Từ Bạch nói: "Anh thích em hả?"
"Lo đàn đi." Tạ Bình Xuyên trả lời.
Từ Bạch khẽ cười: "Anh chẳng thay đổi chút nào."
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đàn, Từ Bạch nghiêng người về phía anh: "Anh, em nhớ anh lắm."
Tiếng đàn ngừng lại.
Từ Bạch tiếp tục hỏi: "Anh có mơ thấy em bao giờ chưa? Em hay mơ thấy anh lắm."
Tạ Bình Xuyên khẽ ngẩng đầu, tay trái vẫn đặt trên đàn.
"Nhiều nhất là một đêm kia, mơ thấy bốn lần, vì ngủ rồi thức, thức rồi ngủ...." Từ Bạch nhớ lại, gần như không giấu giếm, "Lúc em thức dậy, không thể phân biệt được đâu mới là thật. Freud nói giấc mơ là những ham muốn bị dồn nén, anh thấy ông ấy nói đúng không?"
Cách cô biểu đạt tình cảm, có vẻ như vừa uyển chuyển vừa trực tiếp.
Từ Bạch chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên đã ôm eo cô. Ngón tay anh chầm chậm di chuyển, như đang chờ đợi Từ Bạch đáp lại – nhưng cô không hề đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Tay của Tạ Bình Xuyên sờ đến phía sau cổ cô, đầu ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại. Cô nương theo đó ngước cằm lên, thấy Tạ Bình Xuyên cúi đầu xuống.
Tiếng đàn chợt im bặt.
Ghế đàn dài chừng một mét, Từ Bạch không dám nhúc nhích. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, đan xen giữa môi và răng, có chút nhói lúc không rõ nông sâu giữa nụ hôn. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng anh cũng có thể dịu dàng đến thế, trái tim như hoá thành hồ nước, gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Em nghe thấy rồi." Từ Bạch nói. "Anh mới nói thích em."
Trong màn đêm mênh mông, cô nhìn ra bồn hoa sân thượng phía sau, hoa cỏ cây cối mọc xum xuê, ánh sáng trắng xuyên qua bức tường kính.
Cô quay đầu qua, như con mèo đang cáu kỉnh làm nũng, dụi mặt vào bả vai Tạ Bình Xuyên, ngang ngược yêu cầu anh: "Anh nói lại lần nữa đi, em muốn nghe lại."
Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: "Em thật sự muốn nghe?"
Từ Bạch không nghe rõ, đầu óc lại đang choáng váng. Cô khẽ ngẩng đầu, lỗ tai lướt qua cổ Tạ Bình Xuyên, vài sợi tóc lướt qua sườn mặt anh, làm anh chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Tạ Bình Xuyên giơ tay lên, ôm cô lần nữa: "Em chưa đáp lại anh, anh lại phải nói lại lần nữa, chẳng phải anh mặt dày sao?"
Từ Bạch cuối cùng cũng hiểu ý anh.
Cô cởi mở bày tỏ lòng mình: "Em cũng thích anh nhiều lắm.... giống như Da Vinci nói ấy, một quả trứng có thể vẽ vô số lần, còn tình yêu chỉ đến một lần. Từ nhỏ đến lớn, em chỉ có một lần như thế, tất cả đều cho anh hết."
Từ Bạch dán sát vào tai anh mà nói, mỗi khi cô dừng lại giữa các câu, hơi thở dồn dập mang theo hơi rượu.
Tạ Bình Xuyên không biết cô học lời ngon tiếng ngọt này từ đâu.
Anh không thể không suy ngẫm lời cô nói. Đặc biệt là "em chỉ có một lần như thế, tất cả đều cho anh hết", nghe xong không có cảm giác gì khác ngoài thầm vui sướng.
Như thể mặt biển xao động được vỗ về, mang đến tiếng sóng vỗ dưới ánh trăng.
Cuối cùng Tạ Bình Xuyên cũng nhận ra, Từ Bạch lúc này hỏi gì đáp nấy, không hề giấu giếm.
Anh ôm Từ Bạch ngồi ngay ngắn lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, dịu dàng hỏi cô: "Lúc em 18 tuổi, gọi điện tỏ tình với anh, đã hứa là sẽ đợi anh, tại sao sau đó..."
Từ Bạch cúi đầu, giống như rất đau khổ: "Tại lúc đó anh có bạn gái."
Không biết cô nhớ đến chuyện gì, vừa nói xong thì bật khóc.
Nước mắt rơi lã chã, dừng trên cánh tay của Tạ Bình Xuyên. Lúc đầu anh dùng ngón tay lau đi, sau đó đến gần cô, khẽ hôn cô, dọc theo vệt nước mắt, hôn lên cằm cô: "Em thật sự uống nhiều lắm rồi."
Tạ Bình Xuyên thấp giọng nói: "Anh chưa từng có bạn gái."
Từ Bạch lắc đầu mạnh, cố cãi lại: "Anh có, người đó còn gọi cho em nữa."
Tạ Bình Xuyên vẫn không tin, chỉ xem cô như đang ăn ốc nói mò: "Chuyện khi nào?"
Từ Bạch không nhớ cụ thể thời gian, dù gì thì đã xảy ra lâu lắm rồi. Lúc đó cô nghe xong điện thoại thì khóc, bây giờ nhớ đến lại khóc thêm một trận. Cô vẫn nhớ cô gái đó là người Hoa kiều, nói tiếng Anh giọng Mỹ lưu loát, biết rất nhiều thói quen của Tạ Bình Xuyên, nhiều đến nỗi ngay cả Từ Bạch cũng không rõ.
Từ Bạch chưa bao giờ quên lý do vì sao bố mẹ ly hôn. Cô sợ bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự, cuộc sống năm mười tám tuổi đó vô cùng giày vò.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện người như Tạ Bình Xuyên, đặt ở đâu mà không nổi bật? Cô không có tư cách yêu cầu anh, tốt nhất cũng đừng cản đường anh.
Hàng nghìn suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nhưng miệng thì như bị thắt nút lại.
Từ Bạch không nói nên lời, cổ họng cũng bắt đầu đau. Cô cứ cúi đầu mãi, giống như chú cún con bị vứt bỏ.
Tạ Bình Xuyên thấy vậy thì bắt đầu nhớ lại: "Lúc học đại học, anh làm trưởng nhóm ở công ty, vùi đầu trong phòng thí nghiệm, còn phải lo việc học."
Anh nâng cằm Từ Bạch, bắt cô mặt đối mặt với mình: "Tất cả thời gian rảnh, nếu không nghĩ đến em, cũng là nghĩ đến công việc. Cho dù em say thì cũng phải suy nghĩ hợp với thực tế...."
Giọng điệu câu cuối cùng như đang phê bình cấp dưới. Tạ Bình Xuyên nhanh chóng nhận ra điều đó, lập tức hạ giọng: "Với cả, Tiểu Bạch, đừng khóc nữa."
Anh buông Từ Bạch ra, hôn lên trán cô, tiếp tục dỗ dành: "Em muốn về nhà không? Anh đưa em về."
Giọng anh vừa trầm thấp vừa êm tai, cánh mũi để phía sau tai cô, hành động thân mật không kể xiết.
Từ Bạch không những không mềm lòng, còn lôi nợ cũ ra với Tạ Bình Xuyên: "Lúc em mười lăm tuổi, anh từng nói với bố mẹ anh là chỉ xem em như em gái ruột."
Cô khẽ nói: "Em vẫn nhớ kỹ lắm đó."
Sau đó không ngừng nhắc nhở bản thân về vị trí của mình.
Nhớ đến những tủi thân từng phải chịu đựng, Từ Bạch không kiềm được mà nhìn lên bầu trời. Cô nhìn thấy vô số ngôi sao trên bầu trời đêm, lấp lánh tựa đôi mắt của ngân hà.
Suốt mười năm qua, cô đã học được một cách an ủi bản thân mình – đó là nhìn lên bầu trời. So với vũ trụ to lớn, sự tồn tại của con người chỉ nhỏ bé như hạt bụi, dù có là trăm năm trôi qua thì cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt, cô nên học được cách nghĩ thoáng hơn.
Thế nhưng lúc này, cô nhìn không thấu mọi thứ, cô tự làm khổ bản thân: "Anh xem em là em gái, vậy mà hôn trán em, còn nói thích em...."
Tạ Bình Xuyên cứng đờ trong giây lát.
Từ Bạch nổi giận: "Em muốn về lại Anh."
Thấy Tạ Bình Xuyên không nói gì, cô liền chuẩn bị đứng dậy.
Cô đã lên kế hoạch đâu ra đó cho cuộc sống: "Em muốn về Anh làm cô giáo tiếng Trung, quảng bá văn hoá truyền thống của nước mình, dạy mọi người nghe nhạc dân gian, thưởng thức tám dòng ẩm thực khác nhau [1], anh đừng có cản em."
[1] nguyên văn là 八大菜系 (Bát đại thái hệ): Các miền ẩm thực ở Trung Quốc được chia thành 8 vùng lớn, bao gồm ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Tứ Xuyên, ẩm thực Giang Tô, ẩm thực Chiết Giang, ẩm thực Quảng Đông, ẩm thực Phúc Kiến, ẩm thực Hồ Nam, ẩm thực An Huy.
Tạ Bình Xuyên lại bật cười.
"Em tưởng mail quảng cáo tin tuyển dụng tự bay đến sao?" Tạ Bình Xuyên giữ chặt eo Từ Bạch, đặt cô ngồi yên trên đùi mình: "Anh tìm được thông tin liên lạc của em trên Linkedln [2], ấn định thời gian rồi gửi mail cho em. Trước một tuần em về nước phỏng vấn, anh đã biết được số chuyến bay của em... Anh đang đợi em tốt nghiệp."
[2] LinkedIn là một mạng xã hội tập trung vào đối tượng là các doanh nghiệp, hoặc các cá nhân chuyên nghiệp có nhu cầu kết nối tìm việc và tuyển dụng.
Từ Bạch không kịp phản ứng lại, nghe thấy thì ngớ người.
Cô im lặng suy nghĩ một hồi, nhìn cầu vượt ở phía xa, nhìn đèn giao thông liên tục nhấp nháy, nhìn dòng xe bất tận, sự tức giận của cô dường như cũng theo dòng xe, tan trong gió.
Nhưng Từ Bạch vẫn không quên: "Anh thật sự từng nói anh đối xử với em giống với em gái ruột thôi."
Tạ Bình Xuyên cẩn thận nhớ lại, mơ hồ nhớ ra chuyện này.
Anh lập tức nhượng bộ: "Lúc đó anh sai rồi."
Anh sát lại gần sườn mặt của Từ Bạch, giọng nói và làn gió đêm truyền vào tai Từ Bạch: "Lẽ ra nên nói thế này...." Ngừng một chút, anh trầm giọng nói: "Anh xem em là công chúa nhỏ."
Từ Bạch bị anh làm cho mềm nhũn cả chân.
Cô không giận dỗi nữa, mà ngoan ngoãn trở lại.
Nhưng bởi vì không tỉnh táo, chẳng bao lâu sau, cô lại nói tiếng Anh với Tạ Bình Xuyên. Lúc này Tạ Bình Xuyên vẫn có thể lời qua lời lại với cô, hai người nói đủ thứ chuyện, từ trong quá khứ đến hiện tại.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, không biết Tạ Bình Xuyên đụng trúng chỗ nào của Từ Bạch mà cô lại bắt đầu nói tiếng Pháp. Dù Tạ Bình Xuyên có ngắt lời thế nào, Từ Bạch vẫn cứ như người Pháp đang dẫn chương trình, ôm cổ anh nói vài câu.... mà anh nghe chẳng hiểu gì.
Tạ Bình Xuyên suy sụp trong chốc lát.
Từ Bạch thấy mệt mỏi, dựa đầu vào vai anh, im lặng hồi lâu. Một lúc sau, chỉ còn tiếng hít thở đều đều.
Bóng đêm như mực, đằng xa xe cộ qua lại, gió thổi qua, chỉ có cỏ cây khẽ lay. Tạ Bình Xuyên giơ tay sờ đầu Từ Bạch, nói một câu tiếng Pháp mà anh biết: "Je n"aime que toi."
Là "anh chỉ yêu em".
Tiếc là Từ Bạch không nghe thấy.
Cô ngủ hệt như con heo.
Tạ Bình Xuyên không biết chìa khoá nhà Từ Bạch ở đâu. Anh thử gọi Từ Bạch vài lần, nhưng khi Từ Bạch bị anh đánh thức còn gắt ngủ, chỉ trả lời anh một câu: "Buồn ngủ quá, đừng làm phiền em." Sau đó lại dựa vào anh ngủ tiếp.
Cũng may cô nói tiếng Trung.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tạ Bình Xuyên bế ngang cô lên, vào thang máy đi xuống tầng một. Anh ôm Từ Bạch vào xe, thuận lợi mang cô về nhà.
Nhà của Tạ Bình Xuyên cách khách sạn không xa lắm, ở một khu chung cư cao cấp đầy đủ tiện nghi. Quanh năm suốt tháng anh ở một mình, không thích có khách đến chơi, trong nhà có lẽ thiếu sức sống – đây là đánh giá của Quý Hành.
Là bạn thân nhiều năm của Tạ Bình Xuyên, Quý Hành từng đến nhà Tạ Bình Xuyên một lần. Quan sát nhà xong, Quý Hành ngập ngừng hỏi: "Mày có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?"
Tạ Bình Xuyên đáp có.
Khác với một số đàn ông độc thân, nhà của Tạ Bình Xuyên vô cùng sạch sẽ.
Tuy không có khách, nhưng phòng cho khách cũng được dọn gọn gàng – đúng lúc đêm nay có tác dụng. Sau khi Tạ Bình Xuyên vào cửa thì ôm Từ Bạch vào phòng cho khách, cởi giày cao gót của cô ra, rồi đắp một tấm chăn mỏng cho cô.
Nhiệt độ máy lạnh trong phòng ngủ duy trì ở 25 độ. Tạ Bình Xuyên lo cô bị cảm lạnh, không bao lâu sau, anh cầm một tấm chăn duvet [3] đến.
[3] Duvet là loại chăn có độ dày và ấm, được nhồi lông vũ hoặc bông mềm mại.
Từ Bạch nằm trên giường trở mình một cái, nửa gương mặt vùi vào gối nằm, tóc che khuất gương mặt. Làn da trắng nõn như bánh gạo nếp, ẩn chút sắc hồng nhàn nhạt.
Tạ Bình Xuyên cúi đầu ngắm cô một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay khẽ xoa mặt cô – dù gì thì tối nay cô cũng không thức dậy.
Nào ngờ Từ Bạch thỏ thẻ: "Anh ơi..."
Tạ Bình Xuyên trả lời: "Anh đây."
Từ Bạch dán sát vào gối đầu, nghe thấy câu trả lời, nói với anh trong giấc mơ: "Anh đừng đi."
Cô uống rượu trắng có độ cồn cao, buổi tối lại khóc một trận, mệt mỏi đến nỗi nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói với mình: "Không đi, anh vẫn luôn ở đây."
Từ Bạch nói như đinh đóng cột: "Xạo sự."
Cô kéo tấm trải giường rồi trốn vào trong chăn mềm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Tạ Bình Xuyên nhớ thương cả cơ thể từ trên xuống dưới của Từ Bạch, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ đạo mạo. Anh đi đến cạnh cửa, tắt đèn phòng ngủ: "Em ngủ tiếp đi, có gì thì gọi anh."
Một giấc này ngủ đến khuya.
Từ Bạch thức dậy vì đói.
Cuối cùng cô cũng khôi phục lại tâm trí, ôm chăn ngồi trên giường. Có lẽ là vì não cô rất tốt, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vào tối nay, cô nhớ rọ mọi chuyện.
Gồm cả chuyện cô giải thích tên Weibo "Từ Tiểu Bạch D" cho Tạ Bình Xuyên, rồi khóc lóc làm nũng các kiểu. Những ký ức đó cứ như mỏ hàn, khắc sâu hoắm trong tâm trí cô.
Cùng với câu nói kia, câu mà Tạ Bình Xuyên nói: "Anh xem em là công chúa nhỏ."
Câu này tựa như đoá hoa anh túc, ra hoa sum suê và rực rỡ, trong chốc lát lại ra thêm nhiều hoa nữa, lấp đầy trái tim Từ Bạch.
Cô xuống giường, chân trần đạp lên thảm.
Vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy giọng nói trong phòng sách: "Em dậy rồi?"
Từ Bạch xoay người lại, nhìn về phòng sách: "Dạ, em mới dậy."
Tạ Bình Xuyên kéo cửa gỗ phòng sách ra, nhìn cô đứng giữa chỗ giao nhau của ánh sáng và bóng tối.
Anh mặc quần áo ở nhà, cổ áo thấp hơn so với bình thường, hơn nữa hình như mới tắm xong —— vì Từ Bạch đến gần vài bước đã ngửi thấy mùi sữa tắm.
Từ Bạch nhìn vào trong phòng, phát hiện đèn bàn đang sáng: "Anh đang đọc sách hả?"
Tạ Bình Xuyên để cô bước vào, đồng thời trả lời: "Đang chuẩn bị ngủ, sắp mười hai giờ rồi."
Anh dọn dẹp lại bàn sách, hỏi Từ Bạch: "Em muốn ăn gì không, hay muốn tắm rửa, nhưng không có quần áo của em, em chỉ có thể mặc...."
Tạ Bình Xuyên chưa nói xong, Từ Bạch đã cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn anh: "Em mặc quần áo của anh ạ?" Thời gian ngượng ngùng của cô rất ngắn, ngắn đến nỗi căn bản không có, sau đó nói: "Được ạ, em đi tắm đây."
Tạ Bình Xuyên nghe thấy thì im bặt.
Anh dẫn Từ Bạch đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra rất nhiều bộ, để Từ Bạch tự chọn một bộ.
Từ Bạch chọn một chiếc áo thun, đo tới đo lui một lúc thì vừa vặn che khuất phần mông. Cô cầm chiếc áo, rồi như hỏi vu vơ: "Anh, anh không có bạn gái đâu nhỉ?"
Tạ Bình Xuyên đóng cửa tủ quần áo lại.
Ánh đèn trong phòng ngủ cũng là ánh sáng lạnh, ga giường và chăn màu xám đậm. Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa quần áo, đoán sau khi sau rồi ngủ một giấc, e là Từ Bạch không nhớ tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Anh thản nhiên đáp: "Không có."
Ngoài dự kiến của anh chính là, Từ Bạch nhón chân, lén hôn lên mặt anh: "Vậy bây giờ anh có rồi đó."
Cô nói xong thì chạy luôn.
Tạ Bình Xuyên đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, anh không tiếp tục cất quần áo hay dọn dẹp phòng, mặc dù anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về vấn đề này.
Tạ Bình Xuyên quay về phòng sách.
Anh cảm thấy giường ngủ không đủ lớn, lúc trước chỉ xem xét đến giường đơn, là sai lầm của anh.
Đến khi Từ Bạch tắm rửa xong, mặc áo của Tạ Bình Xuyên, đi đến phòng làm việc tìm anh, cô thấy Tạ Bình Xuyên đang xem một trang web, hình như tính đổi sang giường đôi.
Từ Bạch không ghé sát vào, cô ngồi xuống ở ghế đàn piano.
Đại khái cô đã hiểu được đạo lý "Muốn được Chu Lang năng ngoảnh lại, mấy phen cố ý lỗi cung đàn [4]."
[4] trích trong bài "Minh Tranh" của nhà thơ Lý Đoan thời nhà Đường, Hán Việt: Dục đắc Chu Lang cố, thời thời ngộ phất huyền (Dịch nghĩa: Vì muốn được Chu Lang ngoảnh lại nhìn, nên thỉnh thoảng lại gảy nhầm dây)
Một lát sau, tiếng đàn piano vang lên trong phòng sách.
Từ Bạch đàn bài cô đã đàn vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm cấp hai, Tạ Bình Xuyên đã dạy cô từng nốt một. Nhưng cô đàn vấp váp, không hề mượt mà.
Đến khi Tạ Bình Xuyên ngồi xuống cạnh cô.
Từ Bạch vẫn tiếp tục đàn. Cô cố ý đàn sai vài nốt, Tạ Bình Xuyên vẫn giống như lúc trước, giơ tay trái đặt lên phím đàn, sửa lại các nốt cô đánh sai.
Đầu ngón tay của cả hai cùng đặt xuống, tiếng đàn vẫn chưa ngừng lại.
Từ Bạch nói: "Anh thích em hả?"
"Lo đàn đi." Tạ Bình Xuyên trả lời.
Từ Bạch khẽ cười: "Anh chẳng thay đổi chút nào."
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đàn, Từ Bạch nghiêng người về phía anh: "Anh, em nhớ anh lắm."
Tiếng đàn ngừng lại.
Từ Bạch tiếp tục hỏi: "Anh có mơ thấy em bao giờ chưa? Em hay mơ thấy anh lắm."
Tạ Bình Xuyên khẽ ngẩng đầu, tay trái vẫn đặt trên đàn.
"Nhiều nhất là một đêm kia, mơ thấy bốn lần, vì ngủ rồi thức, thức rồi ngủ...." Từ Bạch nhớ lại, gần như không giấu giếm, "Lúc em thức dậy, không thể phân biệt được đâu mới là thật. Freud nói giấc mơ là những ham muốn bị dồn nén, anh thấy ông ấy nói đúng không?"
Cách cô biểu đạt tình cảm, có vẻ như vừa uyển chuyển vừa trực tiếp.
Từ Bạch chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên đã ôm eo cô. Ngón tay anh chầm chậm di chuyển, như đang chờ đợi Từ Bạch đáp lại – nhưng cô không hề đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Tay của Tạ Bình Xuyên sờ đến phía sau cổ cô, đầu ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại. Cô nương theo đó ngước cằm lên, thấy Tạ Bình Xuyên cúi đầu xuống.
Tiếng đàn chợt im bặt.
Ghế đàn dài chừng một mét, Từ Bạch không dám nhúc nhích. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, đan xen giữa môi và răng, có chút nhói lúc không rõ nông sâu giữa nụ hôn. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng anh cũng có thể dịu dàng đến thế, trái tim như hoá thành hồ nước, gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.