Phong Cuồng Đích Tác Gia

Chương 13: Sinh ra là sai lầm

Diệp Chi Linh

05/03/2018

Đôi mắt người kia vẫn dán chặt vào bóng dáng Đoan Mộc Ninh đến khi biến mất ở ngã tư đường, nam nhân thở dài.

“Có lẽ cả đời này ta chẳng thể nghe được con gọi là cha rồi, đứa nhỏ này còn bướng bỉnh hơn cả Thanh nhi.”

Buồn rầu xoa xoa vầng trán, tay mở điện thoại nhập vào dãy số quen thuộc, “Là tôi, gọi thư kí Cổ nghe điện thoại.”

Điện thoại đổi đường dây, lát sau một giọng nam trầm thấp truyền đến, “Sao rồi, trị không được đứa con, muốn tôi ra tay sao?”

“Ha…thằng nhóc rất khó tính, chắc phải mất nhiều thời gian rồi, công ty bên ấy trước mắt nhờ anh trông coi giúp, mọi việc vẫn ổn chứ?”

“Đương nhiên. Đứa con đó, xác định là không cần tôi giúp à?”

“Không cần, tôi sẽ từ từ khuyên nó.”

“Anh sao? Ha ha…”

“Anh cười cái gì?”

“Anh khuyên làm gì? Trực tiếp bắt đem về là được rồi.”

“Thằng nhóc đó rất bướng bỉnh, nếu dùng sức buộc nó trở về, e rằng nó sẽ càng hận tôi…đứa con đó của tôi thật sự rất đáng sợ, mắt luôn mở to trừng tôi khiến tôi sợ hãi.”

“Thật không hiểu nổi, người bình thường như anh sao lại sinh ra đứa trẻ kỳ quặc như thế. Cha con các người cứ tiếp tục tạo sức ép cho nhau đi, nhưng đừng có làm tổn hại tính mạng, lại phiền tôi còn phải đứng ra mang xác dọn dẹp.”

Vừa dứt lời thì bên kia đột ngột dập máy. Người nọ ngẩng ra, sau đó cũng tức giận dập máy.

Đúng là một người ngu ngốc sinh ra một đứa kỳ quặc. Dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với tôi quả thật chán sống.

Đoan Mộc Ninh im lặng đi về nhà, gương mặt buồn rầu, đầu óc trống rỗng.

Lời nói của cha vẫn vang vọng bên tai.

Cậu không giống những đứa trẻ khác, được sinh ra trong niềm mong mỏi của cha mẹ, trong tiếng chúc tụng của người thân, bạn bè.

Cậu sinh ra là ngoài ý muốn của bọn họ, cha mẹ là do bị người khác bày kế chuốc say mới sai lầm sinh ra, là sai lầm, là sỉ nhục.

Trách sao bao năm cha vẫn không tìm cậu, căn bản là ông không biết có cậu tồn tại.

Trách sao mẹ lúc nào cũng lạnh lùng, không thèm hỏi thăm đến cậu, vì bà thật không muốn sinh ra cậu.

Haha, buồn cười quá, thật sự rất muốn cười.

Nhưng các cơ trên mặt dường như đông cứng, không thể cười được.

Ngây ngốc đi trên đường, cảm thấy những người đi bên cạnh đang đi thật vội vã, bản thân cậu khi có người đến gần cũng giữ khoảng cách với họ, giống như đang tự cô lập chính mình.

Với lại, cậu chỉ là đứa con mà cha mẹ không cần.

Lạnh lùng nhếch miệng cười, trong tim một cảm giác đau đớn không thể nói thành lời.

“A, Tiểu Ninh, đã lâu không gặp!”, tựa hồ nghe thấy tiếng nói quen thuộc, bị bàn tay ai đó giữ lại, Đoan Mộc Ninh tức giận vẫy ra, “Cút đi.”

Nhìn Đoan Mộc Ninh khó chịu đi ở phía trước, Chu Tân Tân gãi đầu khó hiểu, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Chu Phóng.

Ở đầu dây bên kia Chu Phóng đang xem bóng đá, tiếng ồn từ tivi truyền vào điện thoại, làm người gọi giật cả mình.

“Đại ca, anh đang ôm lấy tivi sao? Thật ồn ào muốn chết.”

“Ừ”, Chu Phóng trả lời, tay vặn nhỏ âm thanh, hỏi “Em gọi anh có việc gì?”

“Anh gần đây có gặp Tiểu Ninh không? Có biết cậu ấy xảy ra chuyện gì không?”

“Tiểu Ninh?”, Chu Phóng giật mình, vội tắt tivi, trầm giọng nói, “Nói rõ xem, cậu ấy làm sao?”

“Em vừa gặp cậu ấy trên đường, hồn xiêu phách lạc, gọi cậu ta cũng không để ý..Không biết cậu ấy có chuyện gì nên muốn hỏi anh xem anh biết không. Anh và cậu ấy không phải là anh em tốt sao?”

“Gặp ở đâu?”

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Chu Phóng, Tân Tân tựa hồ cảm giác được tình hình nghiêm trọng, vội vã trả lời, “Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành Đông, cậu ấy rẽ vào con ngõ nhỏ, phía trước có một quán cà phê.”

“Em về đi, anh đi tìm cậu ấy.”

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Chu Tân Tân dạ một tiếng, vừa ngẩng đầu lại thấy Đoan Mộc Ninh như người mất hồn đi vào trong một khoảng sân lớn.

Một lát sau, Chu Phóng đạp xe đến, Tân Tân nhìn tốc độ đạp xe của hắn, hoài nghi không biết có phải bàn đạp xe kia nát rồi không.

Vừa định chào hỏi một tiếng, không ngờ Chu Phóng như quen thuộc, trực tiếp rẽ vào cái ngõ kia, đi thẳng vào cửa.

Chu Tân Tân khó hiểu gãi đầu, sau đó xoay người bỏ đi.

Chu Phóng lo lắng đi vào nhà, nhìn thấy cửa phòng sách trên lầu đang mở liền chạy lên.

Đoan Mộc Ninh đang ngơ ngác ngồi kia, đem chân ôm chặt vào người, cằm đặt trên đầu gối, dáng người cô đơn khiến lòng Chu Phóng đau nhói.

“Tiểu Ninh, cậu sao vậy?”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm giác được ấm áp từ đôi tay đặt trên vai, Đoan Mộc Ninh nhắm mắt, quay đầu nhào vào lòng Chu Phóng, ôm chặt lấy hắn.

Chu Phóng nhẹ nhàng vuốt tóc Đoan Mộc Ninh, “Đừng sợ, rốt cuộc là làm sao? Nói cho tôi biết.”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi buông Chu Phóng ra, ngồi lùi xa ra sau.

“Tôi đã gặp ông ấy.”

“Ông ấy?” Chu Phóng ngạc nhiên, khẳng định lại lần nữa, “Cha cậu?”



Đoan Mộc Ninh cắn môi, “Đúng vậy, ông ta nói cho tôi biết…Năm đó vì bị người ta giăng bẫy chuốc rượu say, nên mới…Nên mới có tôi tồn tại.”

“Bọn họ hai người tình cảm gì cũng không có, lúc ly hôn ông ấy cũng không biết mẹ tôi đang mang thai…”

“Tôi sinh ra chỉ là sai lầm.”

Âm thanh dù bình tĩnh nhưng không che dấu được bờ vai đang run rẩy.

Chu Phóng im lặng chờ cậu nói xong, lúc sau mới đi qua ngồi trước mặt cậu, nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Cái tên nhóc này, không ai có thể lựa chọn mình sinh ra như thế nào, chuyện này cậu cũng không thể khống chế được, đừng để ý đến những chuyện không thể nào thay đổi được nữa.” giọng điệu giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ làm cho mắt Đoan Mộc Ninh cay cay.

“Tôi chẳng quan tâm tôi sinh ra như thế nào, nhưng mà…có chút đau lòng.”

“Mẹ khi sinh tôi tuổi còn rất trẻ, một mình mang tôi đến thành phố này…Bà nhất định rất vất vả, vậy mà tôi lại không quan tâm gì đến bà ấy.”

“Hiện tại…” cắn chặt môi không thể nói lên lời.

“Đau lòng à, đến đây khóc một trận cho đã đi.” Chu Phóng nói xong liền dang tay ôm cậu, nhưng Đoan Mộc Ninh lại né tránh.

“Tôi không muốn khóc.”

Đôi tay Chu Phóng liền đổi hướng đặt trên vai Đoan Mộc Ninh, nghiêm túc nói, “Cậu không thể nào chọn mình sinh ra thế nào, nhưng cậu có thể lựa chọn mình như thế nào sau này, đúng không? Sau này có tôi ở đây, cậu cùng tôi sống vui vẻ, mẹ cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ, không suy nghĩ nhiều, có biết không?”

Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

“Mẹ cũng không còn, chuyện quá khứ tôi cũng không muốn suy nghĩ, tính toán nữa, chỉ cần ông ta đừng xuất hiện” nói xong đứng dậy kéo tay Chu Phóng, “Về thôi.”

“Ừ, đi về.” Chu Phóng kéo dài giọng, “Ủa,trải giường đâu?”

“A?” Đoan Mộc Ninh hoảng hốt.

Chu Phóng nhún vai, “Sau này chắc không dám để cậu ra đường một mình nữa quá, Tân Tân vừa rồi thấy cậu như người mất hồn, thất tha thất thểu đi trên đường” lấy tay chỉ nhẹ vào trán Đoan Mộc Ninh, “Lỡ bị bọn buôn người lừa gạt bắt cóc thì phải làm sao, cậu trắng trẻo đáng yêu như vậy, bán đi cũng kiếm được khá tiền.”

“Bán?” Đoan Mộc Ninh hai mắt mở to, ngạc nhiên nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng chợt khựng lại nhớ ra tên nhóc này suy nghĩ thật sự rất đơn thuần, hẳn là không hiểu được hàm ý sâu sa, đành phải thở dài, cười nói, “Về nhà thôi, thuận đường ghé vào siêu thị mua tấm trải giường khác.”

“Ừ” Đoan Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói, “Tôi nghĩ chắc là lúc đứng lên đã để quên ở quán cà phê.”

Chu Phóng thở dài, người này đúng là có lúc ngốc đến đáng yêu.

Hai ngày cuối tuần thật sự quá dài.

Chuyển nhà, bị chó dọa, hiểu lầm, cãi nhau, làm lành, dọn dẹp phòng, gặp được người kia, biết chuyện của cha mẹ…

Trong đầu Đoan Mộc Ninh rối bời, chẳng có gì rõ ràng, chỉ cảm thấy hiện tại rất mệt mỏi.

Đi phía sau Chu Phóng, bị hắn nắm tay kéo đi, nhìn thấy hắn không phải cao lớn lắm, nhưng đi thế này lại có cảm giác đặt biệt an tâm.

Đoan Mộc Ninh biết rõ, dù cho cậu sinh ra là một sai lầm, dù người khác không chịu được tính cách của cậu, không ai nguyện ý sống cùng cậu…Nhưng Chu Phóng là người duy nhất không nghĩ như vậy.

Hắn đồng ý ở cùng cậu, làm bạn với cậu, cậu đem hắn ghi tạc trong lòng mình, hắn cũng đối với cậu như vậy.

Khoảng thời gian khó khăn có hắn ở bên cạnh, những lúc đau buồn đều có thể dựa vào.

Cậu không bao giờ…phải sống một mình nữa.

Có người gọi là Chu Phóng đại lưu manh kia ở trong lòng cậu lấp đi chỗ khuyết, sẽ không còn thấy cô đơn nữa.

Buổi tối sau khi trải giường xong, hai người chuẩn bị tốt cặp xách rồi đi ngủ sớm.

Chu Phóng vốn định xin phép cho Đoan Mộc Ninh nghỉ ở nhà vài hôm, nhưng Đoan Mộc Ninh lại không chịu, vì cậu biết nếu cậu ở nhà Chu Phóng cũng sẽ lo lắng mà xin nghỉ phép.

Hắn hiện tại là năm cuối, bài vở rất nhiều, không thể…gây thêm phiền phức cho hắn nữa.

Chu Phóng hiểu được suy nghĩ của Đoan Mộc Ninh, đành thuận theo ý cậu, không khỏi xúc động, Đoan Mộc Ninh quả là nghĩ cho người khác.

Sáng hôm sau, Đoan Mộc Ninh dậy từ sớm, chạy sang phòng Chu Phóng gọi hắn.

Đồng hồ báo thức của Chu Phóng dù có reo inh ỏi mấy lần thì con heo kia vẫn nhắm mắt bịt tai mà ngủ say.

“Chu Phóng, dậy thôi, trễ rồi.”

Đoan Mộc Ninh ngồi ở cạnh giường lay lay Chu Phóng, lại bị đối phương kéo mạnh.

“A…”

Cả người không vững ngã vào lòng hắn, còn bị hắn ôm chặt, vỗ vỗ mông, “Đừng ầm ĩ nữa, cái đồng hồ hỏng này” vừa nói lại vừa vỗ mông Đoan Mộc Ninh.

Đoan Mộc Ninh đỏ mặt, giãy dụa thoát ra, vất vả lắm mới thoát ra được, lại bị hắn nhào đến kéo tiếp ngã vào lòng, xoay một cái đem cậu đặt ở bên dưới, phả vào mặt cậu hơi thở nóng rực.

Toàn thân Đoan Mộc Ninh cứng đờ.

Chu Phóng dường như cảm thấy có gì đó không đúng, chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy cái “gối ôm kiêm đồng hồ báo thức” có mắt, có mũi kia, mặt mày đỏ bừng, tức giận nhìn hắn.

Chu Phóng nhếch miệng cười, “Sao lại là cậu.”

“Tôi…đến gọi anh thức dậy” Đoan Mộc Ninh xấu hổ, dùng sức đẩy Chu Phóng ra, bước xuống giường sửa sang quần áo, sau đó quay đầu đi thằng không nói gì, “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, anh mau mặc quần áo đi, trễ rồi” dứt lời thì biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Chu Phóng.

Chu Phóng cúi đầu, nhìn thấy áo mình không cài nút, lộ ra cả một bờ ngực.

Chờ Chu Phóng rửa mặt chải đầu xong, Đoan Mộc Ninh cũng làm xong bữa sáng, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, cậu vẫn cúi đầu không nói tiếng nào, Chu Phóng không nhịn được lên tiếng, “Cậu tâm trạng thế nào? Vẫn đi học được chứ?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy là tốt rồi, đừng cố chống chọi, biết không?”

“Ừ.”



Đoan Mộc Ninh bộ dạng xa cách tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ăn xong thì lau miệng, đứng dậy đi đến phòng Chu Phóng.

Chu Phóng lại trưng ra nụ cười xấu xa, “Ây, cậu khẩn trương gì vậy, vào nhầm rồi, phòng cậu ở bên kia.”

Đoan Mộc Ninh lạnh lùng đáp trả, “Tôi giúp anh dọn chuồng heo.”

Chu Phóng một cái phập cắn đứt bánh mì.

Hắn nhìn cậu đi vào “chồng heo” của mình, tay nắm lấy mềm giật ra giũ lại cho thẳng, sau đó gấp lại đặt chồng lên gối trên giường, rồi nhặt con gấu lớn bị đá đang nằm dưới đất lên ôm ôm, vỗ vỗ, nhẹ nhàng đặt ra phía trước cho nó dựa vào chồng chăn gối.

Chu Phóng miệng đang nhai bánh mì cũng chẳng biết mùi vị ra sao, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt vô cùng.

Hai người thu dọn xong, Đoan Mộc Ninh sợ bạn học nhìn thấy nên gắn băng đen vào áo len bên trong, đem đồng phục mặc ra bên ngoài.

Lễ tang của mẹ cũng không cho ai biết, tự mình biết là được, không cần các bạn học đồng cảm, có khi còn bị những người ghét mình chế giễu.

Hai người mặc đồng phục giống nhau như đúc, Chu Phóng vừa dắt xe vừa cười nói, “Giống song sinh không?”

Đoan Mộc Ninh chỉ vứt cho hắn ánh mắt lãnh đạm. “Giống.”

Chu Phóng sờ mũi, “Đến đây, chuẩn bị xuất phát.”

Đoan Mộc Ninh đi đến bên cạnh xe, ngồi lên phía sau hắn.

“Đi thôi!”

Dứt lời liền đạp xe phóng như bay, Đoan Mộc Ninh hai tay nắm chặt quần áo Chu Phóng.

“Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy, thiên thượng lai…”

Chu Phóng vừa lái xe vừa ngâm thơ, Đoan Mộc Ninh nhìn bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường.

Chu Phóng quay đầu lại cười, “Đúng rồi, tôi có thói quen trên đường đi đọc bài, cậu cũng nên tập giống đi, chúng ta học cấp ba rồi, bài cần học thuộc rất nhiều.”

Đoan Mộc Ninh sợ hãi kéo áo Chu Phóng, “Anh cẩn thận nhìn phía trước.”

Chu Phóng cười cười nhún vai, “Kỹ thuật của tôi tốt lắm, không vịn tay vẫn có thể lái xe, cậu tin không?”

Nói xong liền làm thử, buông hai tay cho vào túi quần chỉ dùng chân đạp xe, thế mà vẫn giữ được thăng bằng.

Mặt Đoan Mộc Ninh trắng bệch, nhìn vào đám đông đang lưu thông trên đường, ôm chặt lấy thắt lưng Chu Phóng, vì quá sợ hãi nên động tác dường như hơi dùng sức làm cho cả người và xe bị nghiêng qua, Chu Phóng vội vàng đỡ lấy tay lái, “Cậu không sao chứ?”

Đoan Mộc Ninh cắn chặt răng, “Không việc gì…”

Chu Phóng đoán là chắc cậu bị dọa sợ rồi, nên không hỏi nhiều, tiếp tục đạp xe về phía trước.

“Chu Phóng, lại khoe mẽ kỹ thuật nữa hả!” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên, Đoan Mộc Ninh quay đầu lại nhìn thấy một nữ sinh đang đạp xe đạp màu trắng đuổi kịp theo họ, cùng Chu Phóng sóng vai.

“Bạn học này là?” Nữ sinh nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Ninh.

Chu Phóng đỡ tay lái, cười nói, “Em tôi đó.”

“Cậu lúc nào lại lòi ra đứa em trai vậy? Không phải cậu từ tảng đá chui ra à.” Nữ sinh kia cười vui vẻ, “Cậu nhận bảy, tám muội muội còn chưa thấy đủ, giờ còn nhận cả đệ đệ?”

Vốn trong lời nói không mang theo ý gì, nhưng Đoan Mộc Ninh lại như bị dao đâm đau nhói, tay đột nhiên siết chặt.

“Nhận cái gì mà nhận, em họ tôi không được a? Được rồi, cậu đừng có bà tám, đừng quên sáng nay còn phải nộp bài tập toán học.”

Nữ sinh sợ hãi, “Chết rồi, tôi thiếu chút nữa quên mất, cám ơn a! Tôi đi trước đây.” Nói xong liền tăng tốc.

Nữ sinh đi xa rồi Đoan Mộc Ninh mới lên tiếng, “Cô ấy có phải…”

“Hả, Chu Phóng! Thằng nhóc này sao hôm nay đi sớm vậy, mặt trời mọc hướng Tây a.” Nam sinh vẻ mặt cười không đứng đắn, đạp xe đến bên cạnh Chu Phóng.

“Tôi đây cũng phải có ngày ngẫu nhiên đến sớm chứ, để cho cậu khỏi mỗi ngày đều phải lau bàn, Tiểu Tuấn Kiệt, nhớ tôi không nào?” Chu Phóng cũng không đứng đắn đùa giỡn ngược lại.

“Ai, một ngày không gặp như cách ba thu, hai ngày không gặp, nhớ cậu đến nỗi lòng tôi tan nát.” Người này là bạn ngồi cùng bàn với Chu Phóng, Lưu Tuấn Kiệt, một tay giữ tay lái, một tay đưa qua vỗ vai Chu Phóng, “Huynh đệ, tôi đi trước, bài tập còn chưa xong nên phải đến sớm, lát nữa gặp.”

“Tạm biệt.”

Lưu Tuấn Kiệt vừa đi xa, lại đến Chu Tân Tân, rồi Tiểu Tuyết, một đám bạn học ở văn học xã.

Chu Phóng đúng là quen biết nhiều người, chào hỏi liên tục hết cả quãng đường không ngừng nghỉ, Đoan Mộc Ninh ngồi phía sau chỉ cúi đầu, trước sau vẫn gắt gao nắm chặt y phục của hắn.

Mãi đến lúc xuống xe kiểm tra vào trường, Chu Phóng đẩy xe, nhẹ nhàng cách một lớp áo kéo tay Đoan Mộc Ninh.

“Cậu đừmg để ý, bạn học vừa rồi chào hỏi đều là học cùng lớp với tôi, bọn họ tò mò quan hệ của chúng ta thôi, không có ác ý gì đâu.”

“Ừ.”

“Tôi nói cậu là em họ, không muốn họ nghĩ lung tung, cậu không ý kiến gì chứ?”

“Không.”

“Vậy là tốt rồi, đi học đi thôi, trưa cùng nhau ăn cơm.”

“Ừ.”

Chu Phóng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Đoan Mộc Ninh, cười vui vẻ, “Đi thôi, đừng nhớ tôi a.”

Đoan Mộc Ninh không thèm để ý đến hắn, quay người đi đến dãy nhà sơ trung.

Nhìn bóng lưng của cậu, Chu Phóng không khỏi thở dài, kỳ thật cũng cảm nhận được tâm trạng Đoan Mộc Ninh vừa rồi có chút kì lạ.

Mỗi khi mình cùng bạn học đùa giỡn, ngón tay Đoan Mộc Ninh liền rất nhanh siết chặt lấy áo mình, dường như muốn giữ lấy.

Nghĩ như vậy bỗng nhiên tâm tình thoải mái, xoay người đi lên lầu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Cuồng Đích Tác Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook