Phong Hàn Thần! Đời Này Anh Chỉ Có Thể Thuộc Về Em
Chương 36: Mất tích
Huỳnh Kim Loan
04/01/2021
"Mẹ...?"\- Cố Hạ Mẫn nghẹn ngào gọi một tiếng.
"Mẫn nhi... con bình tĩnh nghe ba nói..."\- Cố Trường Trung sợ con gái kích động nên vội giữ lấy hai bả vai cô.
"Người đó là mẹ mà! Ba, tại sao... tại sao mẹ con.... không phải mẹ..."\- cô nghẹn ngào nhìn người phụ nữ ngoài 50 tuổi có 7 phần giống cô không chút phản ứng, chỉ ngồi yên lặng trên xe lăn.
Đến giờ Cố Hạ Mẫn vẫn nhớ như in sự việc xảy ra mười mấy năm về trước.
Ngày đó cô mới chỉ vừa lên 6 tuổi. Hôm ấy trời mưa rất lớn. Trên đường mẹ đi đón cô từ trường học về bất ngờ bị một đoàn người phục kích. Một chiếc xe tải đã lao thẳng đến xe của họ.
Mẹ cô bất chấp tính mạng ôm chặt con gái nhỏ trong lòng để bảo vệ cho cô. Lúc đó trước mắt Cố Hạ Mẫn là một cảnh tượng hết sức kinh khủng.
Ngoài trời mưa lớn không dứt, trong chiếc xe bị đâm đến biến dạng nồng nặc mùi máu. Đối với một đứa trẻ như Cố Hạ Mẫn khi đó có lẽ ngày hôm ấy chính là tận thế.
Lúc được đưa vào bệnh viện Cố Hạ Mẫn vì hoảng sợ mà hôn mê đến hai ngày sau đó mới tỉnh lại. Khi tỉnh dậy lại nghe tin mẹ mình qua đời.
Những điều này đối với một đứa trẻ mà nói đều quá sức chịu đựng. Kể từ đó chỉ cần đang lái xe mà gặp trời mưa Cố Hạ Mẫn sẽ bị hoảng loạn.
Cố Trường Trung vội trấn an con gái: "Con bình tĩnh lại trước rồi ba mới giải thích cho con nghe được."
"Ba, ở đây có chuyện...."\- Cố Hạ Nghiệp thấy ngoài vườn ồn ào mới ra xem thử: "Mẫn... Mẫn nhi... em..."
"Anh, có phải anh cũng biết chuyện này? Mọi người đều giấu em?"\- Cố Hạ Mẫn uất ức nhìn anh trai.
"Anh... "
Khóe mắt đã ướt đẫm nhưng cô không khóc, chỉ quay sang ba mình khẽ hỏi: "Rốt cuộc mọi người coi con là cái gì? Nếu con không biết mọi người tính giấu con cả đời?"
"Không phải đâu, em đừng nghĩ vậy. Mọi người chỉ là...."\- Cố Hạ Nghiệp vừa khó xử vừa đau lòng.
"Chỉ là gì? Em không muốn nghe! Mọi người làm ơn để cho em yên!"
Nói rồi Cố Hạ Mẫn bỏ đi, lúc này thật sự cô chỉ muốn ở một mình.
"Ba, để con bé đi như vậy không sao thật chứ?"\- Cố Hạ Nghiệp lo lắng nhìn ba mình.
Cố Trường Trung chỉ biết thở dài: "Cứ để con bé bình tâm trước rồi tính vậy. Trời nổi gió rồi, ta đưa mẹ con vào nhà trước đây."
Sở dĩ ông không lo lắng nhiều bởi vì đó là con gái của ông cơ mà. Con bé mỗi khi tức giận hay kích động đều chỉ muốn một mình. Đợi khi thông suốt rồi sẽ tự động nghe mọi người giải thích.
Cố Hạ Nghiệp sau đó cũng vội đi tìm Phong Hàn Thần. Haizz, hy vọng cậu ta khuyên được em gái mình.
Cố Hạ Nghiệp biết chuyện mẹ anh năm xưa đã gây ra trấn thương tâm lý nghiêm trọng cho em gái mình. Nhất thời mọi chuyện lại ra nông nỗi này muốn con bé chấp nhận ngay cũng không được.
.........
Một người đàn ông mặc vest đen đi vào biệt thự của Phong Hàn Thần.
Vừa thấy anh ngồi trên sofa hắn vội cúi đầu: "Thưa thiếu gia..."
"Đã tìm thấy thiếu phu nhân chưa?"\- thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
"Thiếu... thiếu gia thứ tội... chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra thiếu phu nhân."\- người kia e sợ thông báo.
"Tiếp tục tìm, nếu tìm không ra người các ngươi không cần trở về nữa."\- Phong Hàn Thần lạnh giọng.
"Đã rõ thưa thiếu gia!"\- hắn ta cúi gập người đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Có ngu mới nán lại lâu ở đó. Nguyên một cục băng sát khí đầy mình ngồi ở đó. Nếu còn ở lại sợ sẽ không còn mạng mà trở ra mất.
Phong Hàn Thần cầm lấy ly rượu trên bàn lắc nhẹ. Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh nhưng chỉ anh mới biết bản thân đang lo lắng thế nào.
Đã một đêm rồi mà không thấy cô trở về. Điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Sống cùng nhau lâu như vậy, anh rất hiểu cô. Cho dù là có chuyện gì cô cũng sẽ không làm chuyện dại dột. Vậy thì e rằng...
Đang ngồi đăm chiêu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Phong Hàn Thần cầm lấy, nhìn một cái rồi nhấn nghe.
"Bên cậu tìm được con bé chưa?"\- đầu giây bên kia không để anh kịp nói đã vội hỏi.
"Chưa..."\- Phong Hàn Thần nặng nề nói.
"..."\- đây là câu trả lời anh không muốn nghe nhất.
"Tôi cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm!"\- Phong Hàn Thần khẽ nói.
"Cái này không hề giống tác phong của Mẫn nhi! Chỉ sợ là..."
"Tôi nhất định tìm cô ấy về!"\- Phong Hàn Thần cắt lời.
"Bên tôi cũng đang tìm người. Có tin gì nhớ báo cho tôi."
"..."\- Phong Hàn Thần không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Trong lòng anh bây giờ vô cùng bất an. Giống như cô hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này vậy.
Mẫn Mẫn, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!
"Mẫn nhi... con bình tĩnh nghe ba nói..."\- Cố Trường Trung sợ con gái kích động nên vội giữ lấy hai bả vai cô.
"Người đó là mẹ mà! Ba, tại sao... tại sao mẹ con.... không phải mẹ..."\- cô nghẹn ngào nhìn người phụ nữ ngoài 50 tuổi có 7 phần giống cô không chút phản ứng, chỉ ngồi yên lặng trên xe lăn.
Đến giờ Cố Hạ Mẫn vẫn nhớ như in sự việc xảy ra mười mấy năm về trước.
Ngày đó cô mới chỉ vừa lên 6 tuổi. Hôm ấy trời mưa rất lớn. Trên đường mẹ đi đón cô từ trường học về bất ngờ bị một đoàn người phục kích. Một chiếc xe tải đã lao thẳng đến xe của họ.
Mẹ cô bất chấp tính mạng ôm chặt con gái nhỏ trong lòng để bảo vệ cho cô. Lúc đó trước mắt Cố Hạ Mẫn là một cảnh tượng hết sức kinh khủng.
Ngoài trời mưa lớn không dứt, trong chiếc xe bị đâm đến biến dạng nồng nặc mùi máu. Đối với một đứa trẻ như Cố Hạ Mẫn khi đó có lẽ ngày hôm ấy chính là tận thế.
Lúc được đưa vào bệnh viện Cố Hạ Mẫn vì hoảng sợ mà hôn mê đến hai ngày sau đó mới tỉnh lại. Khi tỉnh dậy lại nghe tin mẹ mình qua đời.
Những điều này đối với một đứa trẻ mà nói đều quá sức chịu đựng. Kể từ đó chỉ cần đang lái xe mà gặp trời mưa Cố Hạ Mẫn sẽ bị hoảng loạn.
Cố Trường Trung vội trấn an con gái: "Con bình tĩnh lại trước rồi ba mới giải thích cho con nghe được."
"Ba, ở đây có chuyện...."\- Cố Hạ Nghiệp thấy ngoài vườn ồn ào mới ra xem thử: "Mẫn... Mẫn nhi... em..."
"Anh, có phải anh cũng biết chuyện này? Mọi người đều giấu em?"\- Cố Hạ Mẫn uất ức nhìn anh trai.
"Anh... "
Khóe mắt đã ướt đẫm nhưng cô không khóc, chỉ quay sang ba mình khẽ hỏi: "Rốt cuộc mọi người coi con là cái gì? Nếu con không biết mọi người tính giấu con cả đời?"
"Không phải đâu, em đừng nghĩ vậy. Mọi người chỉ là...."\- Cố Hạ Nghiệp vừa khó xử vừa đau lòng.
"Chỉ là gì? Em không muốn nghe! Mọi người làm ơn để cho em yên!"
Nói rồi Cố Hạ Mẫn bỏ đi, lúc này thật sự cô chỉ muốn ở một mình.
"Ba, để con bé đi như vậy không sao thật chứ?"\- Cố Hạ Nghiệp lo lắng nhìn ba mình.
Cố Trường Trung chỉ biết thở dài: "Cứ để con bé bình tâm trước rồi tính vậy. Trời nổi gió rồi, ta đưa mẹ con vào nhà trước đây."
Sở dĩ ông không lo lắng nhiều bởi vì đó là con gái của ông cơ mà. Con bé mỗi khi tức giận hay kích động đều chỉ muốn một mình. Đợi khi thông suốt rồi sẽ tự động nghe mọi người giải thích.
Cố Hạ Nghiệp sau đó cũng vội đi tìm Phong Hàn Thần. Haizz, hy vọng cậu ta khuyên được em gái mình.
Cố Hạ Nghiệp biết chuyện mẹ anh năm xưa đã gây ra trấn thương tâm lý nghiêm trọng cho em gái mình. Nhất thời mọi chuyện lại ra nông nỗi này muốn con bé chấp nhận ngay cũng không được.
.........
Một người đàn ông mặc vest đen đi vào biệt thự của Phong Hàn Thần.
Vừa thấy anh ngồi trên sofa hắn vội cúi đầu: "Thưa thiếu gia..."
"Đã tìm thấy thiếu phu nhân chưa?"\- thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
"Thiếu... thiếu gia thứ tội... chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra thiếu phu nhân."\- người kia e sợ thông báo.
"Tiếp tục tìm, nếu tìm không ra người các ngươi không cần trở về nữa."\- Phong Hàn Thần lạnh giọng.
"Đã rõ thưa thiếu gia!"\- hắn ta cúi gập người đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Có ngu mới nán lại lâu ở đó. Nguyên một cục băng sát khí đầy mình ngồi ở đó. Nếu còn ở lại sợ sẽ không còn mạng mà trở ra mất.
Phong Hàn Thần cầm lấy ly rượu trên bàn lắc nhẹ. Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh nhưng chỉ anh mới biết bản thân đang lo lắng thế nào.
Đã một đêm rồi mà không thấy cô trở về. Điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Sống cùng nhau lâu như vậy, anh rất hiểu cô. Cho dù là có chuyện gì cô cũng sẽ không làm chuyện dại dột. Vậy thì e rằng...
Đang ngồi đăm chiêu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Phong Hàn Thần cầm lấy, nhìn một cái rồi nhấn nghe.
"Bên cậu tìm được con bé chưa?"\- đầu giây bên kia không để anh kịp nói đã vội hỏi.
"Chưa..."\- Phong Hàn Thần nặng nề nói.
"..."\- đây là câu trả lời anh không muốn nghe nhất.
"Tôi cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm!"\- Phong Hàn Thần khẽ nói.
"Cái này không hề giống tác phong của Mẫn nhi! Chỉ sợ là..."
"Tôi nhất định tìm cô ấy về!"\- Phong Hàn Thần cắt lời.
"Bên tôi cũng đang tìm người. Có tin gì nhớ báo cho tôi."
"..."\- Phong Hàn Thần không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Trong lòng anh bây giờ vô cùng bất an. Giống như cô hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này vậy.
Mẫn Mẫn, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.