Chương 12
Linh Huyên
25/03/2016
Trời hửng sáng. Mọi người tấp nập với công việc của mình. Một tỳ nữ bưng nước và khăn rửa mặt lên cho tiểu thư. Một tỳ nữ chuẩn bị sẵn hồng y phục . Một tỳ nữ cố gắng gọi tiểu thư dậy bằng được.
- Tiểu thư dậy thôi, trời sáng rồi. Tướng quân đang đợi người đó.
Trúc Linh năn nỉ:
- Cho ta ít phút nữa thôi mà.
Một khắc sau.
- Ôi tiểu thư dậy mau ạ. Tướng quân đang sốt ruột lắm.
Oáp dài một cái, Trúc Linh không nỡ lòng rời xa cái giừơng êm ấm. Nàng đàng bật dậy, mắt nhắm mắt mở, cầm khăn lau mặt. Rồi lảo đảo cầm hồng y thay ra. Nàng định bước ra khỏi cửa thì lại bị chúng nô tỳ kéo lại chải chuốt đầu tóc, tô son điểm phấn cho nàng. Nàng gật gù. Nhưng khi nhìn bàn ăn sáng, nàng sáng mắt ngồi lót dạ chút ít rồi nhanh nhanh chân đến chỗ Liên Tuấn.
Lúc này, Liên Tuấn đang ở chính điện dùng trà. Hắn đợi sư muội mau đến đây, nhưng quả là lâu. Gần một canh giờ rồi, hắn cứ xoay chén trà không còn giọt nước nào giết thời gian. Vừa định đặt mạnh chén xuống bàn, đứng dậy tìm nàng thì nàng đã tới, một thân hồng y kiều diễm. Hắn nhìn nàng cười mà ngây ngốc. Mặc dù nàng đã dịch dung trở nên thanh tú, bình thường hơn nhưng cốt khí thanh cao, tôn quý vẫn không thể giấu được. Trong mắt hắn nàng thế nào cũng là người đẹp nhất, kiều diễm nhất.Trúc Linh lại không hay rằng chính mình đã đánh cắp trái tim ai đó rồi. Nàng cứ cười phá lên khi nhìn vẻ thất thần hủy hết mọi sự đoan trang hiền thục:
- Anh thấy em thế nào?
Kiếp trước mỗi lần nàng hỏi câu này luôn được anh trai Liên Ngọc khen:" Em gái anh là nhất". Nàng to mắt mong đợi câu trả lời của Liên Tuấn.
- Muội đẹp nhất.
Trúc Linh cảm động. Đúng là kiếp trước của anh trai nàng. Nàng cúi đầu, không rõ cảm xúc.
- Muội sao vậy? Chúng ta đi thôi.
- Vâng. Đi thôi anh trai.
Liên Tuấn nhìn nàng khó hiểu. Hắn còn chưa nói đi đâu mà. Nàng thật muốn đi chơi quá rồi. Hắn mà nói dẫn nàng đi xin lỗi thái tử chắc nàng không chịu đâu.
Hắn đành nói:
- Linh nhi, muội cùng ta vào hoàng cung.
Trúc Linh không nói gì. Nàng sớm biết là nàng phải vào cung. Thứ nhất là vì bệnh tình của hoàng thượng, ngài tuy đã thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng không phải như thế là xong. Nàng giờ là người trực tiếp phụ trách chữa trị cho ngài nên trách nhiệm của nàng vẫn còn khi hoàng thượng chưa khỏi hết bệnh hoàn toàn. Thứ hai cũng là vì vụ hôm qua ồn ào như thế. Nàng không muốn cũng khó tránh liên lụy. Liên Tuấn thấy nàng trầm ngâm không nói gì cả, hắn liền nói:
- Ta đi được chứ?
Trúc Linh gật đầu, xách váy đi theo hắn ngồi vào kiệu, đi vào cung. Nàng nhắm mắt lại suy tư, tìm cách thoát khỏi rắc rối kia.Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng nơi nàng đến không phải là Phụng Hỏa cung của hoàng thượng, cũng chẳng phải là Thiên Hỏa điện nghe xét xử mà nàng được đi trực tiếp đến Đông Hỏa Cung của thái tử Hỏa Thiên Đức.
- Linh nhi, chúng ta đến nơi rồi. Chúng ta đến Đông Hỏa Cung.
Nàng vén màn ra, một tỳ nữ đi theo nàng đưa tay đỡ nàng xuống kiệu. Từ,g động tác của nàng tao nhã và tôn quý khôn cùng. Trúc Linh nhíu mày thoáng khó chịu, quay sang nhìn anh trai.
- Anh, sao ta đến đây?
- Ta muốn Linh nhi đến tạ lỗi với thái tử. Ta điều tra rõ chuyện hôm qua rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm của muội. Hơn nữa thái tử đã cứu muội nữa.
Liên Tuấn giảng giải đạo lí, hắn mong nàng hiểu được. Dù gì đi nữa thì thái tử cũng không phải là người dễ đắc tội. Còn Trúc Linh há lại không hiểu cái này chứ. Chỉ số IQ của nàng rất cao. Nhưng nàng không sai thì sao phải nhận tội. Nàng cũng chẳng cần ai đó cứu nàng cả, bởi nàng tự có năng lực bảo vệ bản thân. Thôi chuyện đã đến nước này thì nàng đành đáp ứng với anh trai vậy.
- Liên tướng quân, Hoàng tiểu thư, thái tử đang đợi hai vị. Thỉnh.
Trúc Linh bước nhẹ theo sau Liên Tuấn, nàng không tò mò nhìn xung quanh hay trò chuyện với nô tỳ mà chỉ giữ nguyên một dáng vẻ thanh cao, hiền thục. Điều này thật là không xảy ra với những người lần đầu tiên bước chân vào hoàng cung này. Chính vì vậy, nàng rất mau được Liên Tuấn và nô tài xung quanh đánh giá tốt. Chỉ là không ai biết thân phận thực sự của nàng. Nàng vốn là Phong Thần công chúa, Phong Linh Nhi. Hoàng cung vốn là nơi nàng đã từng sống vì vậy hoàng cung nơi đâu cũng chẳng có gì khác biệt cả.
- Tướng quân, Tiểu thư, thái tử đang đợi hai người ở bên trong. Nô tài xin cáo lui.
Trúc Linh nhìn biệt viện trước mắt thầm than một tiếng. Đồ sộ quá, hơn cả tẩm cung trước của nàng. À cũng phải thôi đây là nơi ở của hoàng đế tương lai mà.Nàng cầm làn váy lụa nhấc chân bước lên từng bậc cầu thang, theo gót Liên Tuấn.Vừa bước vào phòng, Trúc Linh bị choáng ngợp bởi số lượng sách nơi đây. Thật là nhiều không đếm xủê. Và nàng lại rất thích đọc sách nên một căn phòng sách như thế này vốn là mơ ước của nàng.
- Vi thần bái kiến thái tử.
Liên Tuấn vừa quỳ xuống thì Trúc Linh mới giật mình thức tỉnh, nàng cũng quỳ xuống theo:
- Dân nữ bái kiến thái tử.
Nàng lén nhìn người gọi là thái tử kia. Vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt đấy. Hắn đang đọc dở một cuốn sách, nghe tiếng nói vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói của hắn vẫn trầm ổn đều đều:
- Miễn lễ. Tướng quân cùng tiểu thư hôm nay đến đây có việc gì? Ta đang rất bận.
Thiên Đức thực chẳng muốn dây dưa nhiều với người gọi là Hoàng tiểu thư này. Nàng quả thật để lại cho hắn một ấn tượng không hề tốt đẹp một chút nào. Và trực giác mách bảo hắn rằng, nữ tử này tuyệt vó thân thế không hề đơn giản chỉ là sư muội của Liên tướng quân.Liên Tuấn nắm quyền cung kính cúi đầu đáp:
- Vi thần đến đây là muốn cùng sư muội mình cùng tạ lỗi với điện hạ.
Trúc Linh khẽ nghiêng đầu nhìn Liên Tuấn, đôi mắt lóe lên vẻ boăn khoăn. Liên Tuấn hật đầu với nàng, hắn muốn nàng tạ tội với thái tử. Từ trước đến nay nàng vẫn nghe lời hắn, bây giờ cũng không ngoại lệ. Vì thế nàng quỳ xuống nói không siểm nịnh, không cam chịu, có gì nghiêm nghị.
- Dân nữ xin tạ tội với điện hạ. Xin điện hạ trách phạt.
Thiên Đức khẽ ngạc nhiên nhìn nữ tử đang quì kia. Hắn nhìn nàng, bắt gặp đôi mắt ấy, lòng bỗng xốn xang lạ lùng. Hắn đã tưởng mình không bao giờ có thể bắt gặp đôi mắt như thế nữa. Một đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần, một đôi mắt khiến tâm tư hắn động lòng trắc ẩn không muốn trừng phạt nàng nữa. Nàng có đôi mắt ấy thật giống với ngừi kia. Chủ khác là người kia một thân khuynh nước khuynh thành, nhan sắc tuyệt vời không một nữ tử nào sánh bằng. Tâm hắn chợt đau nhói. Nàng đã đi rồi. Hắn chẳng bao giờ có thể gặp lại nàng nữa rồi.
- Được rồi, chuyện hôm qua coi như là không có. Ta không trách phạt. Còn chuyện gì nữa không.
Liên Tuấn ngạc nhiên nhìn thái tử rồi lại quay ra nhìn Trúc Linh. Đây là lần đầu tiên thái tử tha thứ cho người dám động đến hắn như thế. Vốn trước khi đến đây Liên Tuấn còn chuẩn bị dùng thân phận tướng quân để bảo vệ mạng nàng. Rốt cuộc lại thành ra như thế này. Hắn vạn lần kinh hỉ.
- Cảm tạ thái tử.
Trúc Linh cũng ý thức điều phải nói, nàng cúi gập người nói:
- Cảm tạ điện hạ.
Cảm giác quỳ bái người thế này thật không dễ dàng gì a. Nàng cảm thán trong lòng.
- Được rồi nếu không có chuyện gì cho ngươi lui. Liên Tuấn, ngươi ở lại.
Trúc Linh mau chóng đứng dậy, sắc bén nhìn hắn một lần rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Bỗng nàng đứng khựng lại, trầm ngâm nhìn bức họa ở đằng xa. Một nữ tử ôm một bó hoa sen, miệng mỉn cười khuynh quốc. Mái tóc xõa đơn giản đen mượt. Môi chúm chím, má hồng dễ thương. Nhìn thế nào cũng có cảm giác một mĩ nhân sống động đang ở ngay trước mắt. Chữ đề dưới tranh: Phong Ngọc Dũng. Hoàng huynh của nàng kiếp này.
" - Huynh, huynh ta đi hái sen đi.
- Ừ được rồi, muội đừng cuống cuồng lên như vậy.
- Huynh đẹp không? Muội rất thích sen a.
- Đẹp. Nhưng .... Vẫn không đẹp bằng muội, Linh Nhi đẹp nhất.
- Thiệt hả, thanks huynh nha.
- Thanh hả? Sao lại thanh huynh? Muội gọi ta khó nghe a.
- Không a, ý muội là cảm ơn huynh.
- Được rồi, để ta vẽ muội nhé. Muội ôm bó sen cười ta xem nào.
- Vâng ạ, hì hì..."
Trúc Linh sững người, giọng nói kia vẫn còn vang vọng trong kí ức của nàng nhưng người đã xa. Nhìn bút tích dưới bức tranh, nàng lưu luyến không rời.Bên này mọi hành động của nàng đều rơi vào đôi mắt của hai người Thiên Đức và Liên Tuấn. Ai cũng có một suy nghĩ riêng.
Liên Tuấn thì thoáng ngạc nhiên, vị nữ tử trong bức họa kia chính là sư muội hắn mà. Tuy thần thái ngũ quan còn non nớt nhưng vẻ đẹp kia không là nàng thì sẽ là ai chứ.
Thiên Đức thì có phần nghi hoặc, nhìn dáng vẻ của nàng dường như quen biết "nàng". Lòng hắn trào dâng ý nguyện là "nàng" vẫn còn sống. Và nữ tử kia ắt biết "nàng " ở đâu.
- Điện hạ, bức họa thật đẹp. Điện hạ có thể cho ta được không.
Hai âm thanh đồng thời vang lên:
- Không được./ Trúc Linh.Thiên Đức bỗng suy hỏi:
- Ngươi quen biết nàng phải không? Nói ta nghe xem nàng con sống hay đã chết?
Hắn chờ mong câu trả lời của Trúc Linh. Dù một chút hi vọng thôi hắn vẫn không thể bỏ qua được. Trúc Linh vẫn không để ý đến thái độ và ánh mắt nhu tình của hắn dành cho "nàng". Nàng bỗng thấy tim mình trệch đi một nhịp. Nàng điềm đạm nói:
- Đây không phải công chúa đoản mệnh của Phong Thần hay sao? Mấy năm về trước nàng đã chết trong vụ hỏa hoạn lịch sử ấy còn gì. Điện hạ người há lại không tin.
- Ngươi biết nàng, rất ít người biết dung mạo của nàng.
Nàng biết nàng đã nói quá đà. Vậy thì nàng sẽ nói cho hắn nghe:
- Ta và nàng vốn là bằng hữu.
Trúc Linh cảm thấy cũng không sai a. Mình và mình cũng là bằng hữu a. Vả lại trước đây nàng và nàng vốn là hai người khác nhau mà.
- Bằng hữu, nàng lại có bằng hữu như ngươi.
- Phải. Điện hạ có biết cuộc sống trong cung của nàng như thế nào không? Một tuần bảy ngày thì sáu ngày sống trong lãnh cung. Lúc có bệnh thì ra ngoài ở, khi hết bệnh lại bị hãm hại rồi lại vào nơi lạnh giá ấy. Cơm ăn tuy không phải đồ đã thừa thì lại là đồ nguội lạnh, mà lúc ăn luôn phải đề phòng bị người hạ độc. Quần áo liệu có mấy bộ? Đêm đông giá lạnh không đủ ấm. Nhưng nàng không kể với Phong Thần thái tử. Nàng ấy không muốn là gánh nặng cho ngài ấy, âm thầm chịu đựng tất cả. Ta đã đến Hoàng cung và quen biết nàng ấy. Vậy ta có thể lấy bức họa này làm vật kỉ niệm không?
Trúc Linh vẫn nhàn nhạt nói như mọi chuyện không liên quan đến nàng.
- Không thể được. Làm Hoàng tiểu thư thất vọng rồi, nàng vốn là người ta yêu há lại đưa cho ngươi. Ngươi lui đi.
Trúc Linh bàng hoàng kích động mạnh. " nàng vốn là người ta yêu" tại sao trong trí nhớ này của nàng không có hắn, sao lại quen biết hắn được. Nàng có chút khó hiểu.
Liên Tuấn vẫn trầm ngâm từ nãy đến giờ. Trên đời này vốn đâu có hai người giống nhau như hai giọt nước. Vậy là nàng có thể là chị em sinh đôi của công chúa, hoặc nàng chính là công chúa Phong Thần. Dù là trường hợp nào nàng cũng mang thân phận cao quí, hắn nghi hoặc nhìn nàng một lần nữa. Suy nghĩ của hắn càng chắc chắn. Hắn lại nhìn nàng chăm chăm không rời.Trúc Linh khẽ chạm ánh mắt đầy ngạc nhiên kia của Liên Tuấn bỗng cúi mặt, xoay người, nhấc chân ra về. Nàng không phải muốn giải thích với anh mà giờ đây ở chốn này có chút không thích hợp. Nàng vừa bước ra khỏi điện, lòng thở dài một cái. Rốt cuộc vẫn là giấy không gói được lửa. Chuyện gì cũng sẽ được phơi bày, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Trúc Linh, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Nàng nhanh chóng di dời đến Phụng Hỏa Cung xem bệnh cho hoàng Thượng, trong lòng rối loạn vô cùng.
- Dân nữ bái kiến Thái hậu, thái hậu vạn phúc an khang.
- Miễn lễ. Ngươi xem bệnh cho hoàng thượng đi.
Thái hậu nhìn nữ tử thanh tú trước mắt này có phần thưởng thức. Bà rất thích nha đầu thông minh tài giỏi này. Nàng tuy có công lớn nhưng không siểm nịnh, ngược lại nàng ngay thẳng, có gì nói đó. Quả là rất khác biệt với nữ tử bình thường. Xuất thân của nàng bà có thể nhìn ra được là không bình thường. Bà đưa tay nâng chén uống trà, chăm chú nhìn Trúc Linh đang cẩn thận xem mạch cho hoàng thượng.
- Bẩm thái hậu, hoàng thượng đã qua giai đoạn nguy hiểm. Vài ba hôm nữa người sẽ tỉnh dậy ạ.
- Thật kinh hỉ. Ai gia thay mặt hoàng thượng cảm tạ ngươi. Ngươi có mong muốn gì, chỉ cần ai gia làm được tuyệt đáp ứng ngươi.Trúc Linh cúi đầu, dịu dàng nói:
- Thái hậu, cứu trị cho hoàng thượng là trách nhiệm của dân nữ. Dân nữ không có mong muốn gì. Chỉ là...Thái hậu gật đầu, nàng thực khiêm tốn. Rất tốt.
- Chỉ là gì? Ngươi nói ai gia nghe xem.
Trúc Linh ngẩng đầu, nàng nghĩ đến cảnh dân chúng nghèo khổ với cảnh hai mẹ con nhà nọ, nàng dõng dạc hơn.
- Bẩm thái hậu. Dân nữ mạn phép xin thái hậu thanh trừ tham quan, răn đe người dưới chớ bắt nạt dân chúng. Bởi xưa nay " lật thuyền cũng là dân, trở thuyền cũng là dân, có lật thuyền mới biết lòng dân mạnh như nước". Kính mong thái hậu suy xét.
Thái hậu ngạc nhiên nhìn nàng. Phải biết rằng từ trước đến giờ chưa có một nữ tử nào lại thẳng thắn nói điều này. Quả là nữ trung hào kiệt, vì nước vì dân. Nàng rất phù hợp với vị trí quốc mẫu tương lai. Hơn nữa nàng vốn là sư muội Liên Tướng Quân, kết thân với phủ tướng quân cũng sẽ tăng sức mạnh cho hoàng tôn Đức Nhi của bà yêu quý nhất.
Trúc Linh cáo lui mà không hề hay biết bản thân đã vô tình lọt vào tầm ngắm vị trí thái tử phi của Hỏa Thánh.
Trúc Linh vội vã nhanh chân quay về nhà, nàng đoán rằng Liên Tuấn đang rất rối bời vì chuyện kia. Nàng không muốn giấu ai, cũng chẳng muốn lừa dối ai cả. Nàng không cần sự thương hại của mọi người. Nói ra nực cười, thân là công chúa một quốc gia lại lâm vào cảnh có nhà không về, lang bạt khắp nơi ngày qua ngày. Nàng thấy mình thật may khi đã xuyên đến đây thay thế cho vị công chúa yếu nhu nhược kia.
Thở dài, nàng nhìn trời trời xanh:
- Phong Linh, ta sẽ giúp nàng trả thù cho tất cả nỗi đau mà nàng và hoàng huynh đã chịu đựng. Ta sẽ lớn mạnh, ta sẽ xây dựng cơ nghiệp và ta sẽ quay trở về. Nàng yên tâm an nghỉ đi.
Nắm chặt tay, nàng nhẹ nhàng ngồi vào kiệu. Giọng nói nàng run run tựa như chiếc lá sắp lìa cành.
~~~phân cách~~~
- Liên Tuấn ngươi thật tốt nha, dám đưa nha đầu kia tới chọc tức ta chứ đưa đến xin lỗi gì chứ. Hừ.
Hỏa Thiên Đức vân vê cái bút lông, đưa tay vẽ nét mềm mại, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra trên trang giấy. Nhưng trong đầu hắn bỗng hiện lên một khuôn mặt, điều lạ không phải là khuôn mặt trong sáng, dịu dàng hắn nhớ thương bấy lâu, mà đó lại là khuôn mặt tinh quái, sắc sảo của ai đó. Nụ cười hồn nhiên cũng không xuất hiện mà đó lại là nụ cười khinh bỉ, ranh ma kia. Tim hắn thấp thỏm không yên. Dường như có cái gì đó khiến hắn mường tượng nàng-Phong Linh và nàng- Trúc Linh là một. Vừa dịu dàng vừa thông minh, vừa hồn nhiên rạng rỡ lại cũng vừa sắc sảo tinh nghịch. Có một người nữ tử như thế ư?
- Thái tử, nàng cũng đã xin lỗi người rồi, người chẳng phải cũng nên...
Liên Tuấn điềm tĩnh cúi đầu trả lời.
- Nên tha thứ cho nàng. Hảo, hảo. Ta cũng có ý này, nhưng xin lỗi không thôi có vẻ không có thành ý.
Thiên Đức tiếp tục hoàn thành nốt khôn mặt mĩ nhân kia cười như không cười nói.
- Ngài cần thành ý như thế nào a?
Thiên Đức ngẩng đầu nhếch môi cười. Gian xảo, quá gian xảo, Liên Tuấn nói thầm. Lòng bất an một hồi cho tới khi vị cao cao tại thượng kia nói ra điều kiện.
- Thực ra thì cũng không phải là quá khó. Chỉ là không rõ nàng có đáp ứng hay không thôi. Đó là ....
Liên Tuấn trố mắt nhìn Thiên Đức, một lúc sau mới đủ dũng khí nói nên lời.
- Cái này, thái tử, sư muội thần chắc, ách, cái này...
Quả thực là quá đáng mà. Nhưng nếu xóa bỏ hiềm khích hai người thì có lẽ cũng đáng. Tại sao Liên Tuấn hắn có cảm giác vị thái tử của hắn đây hành xử khác thường thì phải.
- Đi đi, đừng quấy rầy ta nữa.
Hắn lại hạ bút vẽ tiếp dung ảnh kia.
Liên Tuấn khom người.
- Thần tuân chỉ.
~~~
Vừa bước vào phủ, Liên Tuấn dường có chút nóng lòng muốn nghe Trúc Linh giải thích về thân thế của nàng. Hắn muốn biết cuộc sống trước kia đã giày vò nàng như thế nào, muốn biết nàng sẽ trở về nơi ấy chứ? Tất cả như bùng dậy nỗi boăn khoăn trong hắn. Hắn tin tưởng nàng sẽ nói cho hắn sự thật.
- Tiểu thư đâu?
- Tướng quân, tiểu thư đang ở trong đình viện phía đông.
Hắn đi vội đến đó.
Trước mắt hắn là một thiếu nữ mặc bạch y thanh cao, đang đứng ngẩn người nhìn về phía hồ nước phía trước. Gió thổi nhè nhẹ mơn trớn mái tóc đen dài buông xõa của nàng. Nàng không thích cột tóc, cài trâm hoa lệ như mọi nữ tử khác. Nàng giản dị nhưng chính sự giản dị ấy đã đánh động tâm hồn trong veo của hắn. Hắn không ngừng suy nghĩ về nàng.
- Linh nhi.
Trúc Linh quay đầu hướng hắn rạng rỡ cười.
Hắn ngỡ không gian ngưng đọng, thời gian ngừng trôi.
- Anh trai anh đến rồi. Những cả người không liên quan nên lui hết ra chứ ạ?
Anh trai ư? Hắn không muốn nàng gọi hắn như thế.
- Tất cả lui hết ra đi. Đừng có làm phiền chúng ta, ai đến thì bảo chờ.
- Dạ, thưa tướng quân.
Nhìn người hầu lui ra, Trúc Linh mới chớp mắt cúi đầu suy nghĩ không nên phải bắt đầu từ đâu và như thế nào nữa.
- Linh nhi, rốt cuộc muội là ai?
Nàng nắm chặt vạt áo rồi buông lỏng nó ra. Nàng nhàn nhạt kể, tựa như đó là câu chuyện ngoài đường bị đồn thổi.
- Mọi chuyện rất đơn giản thôi. Em vốn là Phong Thần công chúa, Phong Linh. Mẫu hậu là Thủy Hy, vốn là công chúa hòa thân của Thủy Quốc. Nhưng Thủy Quốc bị Phong Thần thôn tính cách đây chục năm rồi. Mẫu hậu đau buồn, Nghi Phi cũng chính là Nghi hoàng hậu Phong Thần hiện tại đã rắp tâm hạ độc mẫu hậu để ngồi vị trí mẫu nghi thiên hạ. Bà ta thành công nhưng vẫn còn muốn giết luôn hai huynh muội em để trảm thảo trừ căn. Em cũng vì thế mà mấy lần nằm trên lưỡi dao tử thần. Anh có còn nhớ em bị hạ độc rồi tẩm cung bị thiêu cháy trong ngày trung thu đó không? Bà ta đều làm ra, à, cùng với con gái bà ta, Phong Phỉ Thủy nữa.
Trúc Linh cười lạnh, lòng khinh thường hai con người dả dối ác độc kia. Cũng may là còn có hoàng huynh chăm sóc nàng bấy lâu chứ không Phong Linh nàng ấy đã chết bao lần rồi. Cũng không biết huynh ấy giờ đây như thế nào rồi.
- Linh nhi, muội đã rất đau khổ rồi. Muội cứ yên tâm đi hai người kia sẽ bị trời trừng trị.
Trúc Linh phá lên cười.
- Ha ha ha, bị trời trừng trị? Anh đừng nghĩ em lại ngây thơ đến mức đó chứ.
Liên Tuấn thoáng xấu hổ. Ai bảo sư muội hắn không rõ thế sự đời chứ, nàng cái gì cũng rõ, cái gì cũng thấu hết. Phải thôi, những đứa trẻ sinh trưởng trong hoàng cung luôn phát triển sớm.
- Vậy muội muốn làm gì?
- Tất nhiên là làm chuyện có ích rồi. Em làm sao lại để cho bà ta ung dung tự tại được chứ. Em đã có kế hoạch ổn thỏa rồi, anh đừng lo.
Tại sao lúc này hắn bỗng thấy xót xa, nhìn nàng ôm thù hận như vậy. Hắn cũng muốn giúp nàng, bên nàng hoàn thành kế hoạch kia.
- À, Linh nhi, huynh có chuyện muốn nói với muội.
- Chuyện gì ạ? Đừng nói với muội lại là chuyện của tên thái tử kia chứ.
Trúc Linh nhíu mày.
- À thực ra thái tử muốn muội cùng hắn đi dạo kinh thành. Ý muội thế nào?
- Không phải huynh đã đồng ý rồi còn gì. Muội sẽ theo hắn. Khi nào vậy?
Liên Tuấn bỗng thấy bất an, hắn đâu biết rằng sau chuyến đi này hắn thật sự đánh mất nàng mãi mãi. Điều này khiến nhiến nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại hắn ân hận khôn nguôi.
Còn Trúc Linh lại nhớ lại khôn mặt yêu nghiệt kia, thoáng bực bội.
~~~phân cách~~~
Ngày hôm sau.
Tự giác dậy sớm hơn mọi khi, Trúc Linh mặc một thân bạch y, tóc tự tiện cột cao lên khiến cho mấy a hoàn la hét lên, toán loạn sửa lại, cài châm, đính ngọc cài hoa. Nàng đành rút vợi đi mấy cái. Nặng đầu kinh khủng luôn.
Hỏa Thiên Đức đã đi đến phủ tướng quân, tĩnh tại ngồi yên vị trên ghế thượng, cùng uống trà với Liên Tuấn. Hắn cũng không biết bản thân hắn đạngtư giác nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười ấy lọt vào mắt Liên Tuấn, thật chua chát làm sao.
- Hoàng tiểu thư đến.
Thiên Đức đặt mạnh cốc trà xuống, hồ hởi nói:
- Liên Tướng quân, hôm nay đành mượn sư muội ngươi một lát rồi.
Trúc Linh trừng mắt nhìn hắn. Nàng không phải là đồ chơi của hắn đâu. Mượn gì chứ. Tên vô lại kia.
- Dân_ nữ_ thỉnh_ an_ thái_ tử.
Răng nghiến từng chữ.
- Tốt, ngươi_ hôm_ nay_ là_ nha_ hoàn_ của_ ta.
Miệng đọc từng chữ rõ ràng muốn khiêu khích nàng nha. Tức chết nàng mà.
Liên Tuấn: Huynh xin lỗi muội. Ta bị ép nha.
- Nha hoàn, đi thôi.
Nói rồi hắn đường đường chính chính đi thẳng. Trúc Linh nói to:
- Thái tử nghèo tới mức trong phủ một mống nha hoàn cũng không có?
Hắn đứng lại, đi lại gần nàng, sát người nàng. Cả khuôn mặt yêu nghiệt của hắn khi chỉ cách mặt nàng 10 centi thì hắn nói:
- Nha hoàn không thiếu nhưng ta chỉ tò mò người tự cao tự đại như ngươi mà làm nha hoàn cho ta thì sẽ ra sao thôi.
Mặt Trúc Linh đỏ ửng. Yêu nghiệt. Hừ ai mới cao cao tự đại hả. Nàng vội đẩy hắn ra.
- Ngươi biết thế còn chọc tức ta?
- Vô lễ, nha hoàn ngươi ăn nói với chủ tử vậy hả.
Thiên Đức vui vẻ nhìn nàng đang bừng bừng khí thế tức giận. Hắn không hiểu sao lại có cảm giác như thế này nữa.
- Đi thôi nha hoàn.
==". Trúc Linh a Trúc Linh, mày thật đúng là người kiên nhẫn số một mới chịu nổi tên ôn dịch này mà.
- Nha hoàn,
- Gì?
- Ngươi bê đồ cho chủ tử.
- Nha hoàn.
- Gì nữa?
- Ngươi trả tiền đi.
- Ngươi mua ngươi trả sao bắt ta trả.
- Vì ngươi là nha hoàn.
- Nha hoàn.
- Lại cái gì nữa đây?
- Phục vụ chủ tử ngươi ăn nha.
- Ngươi không có tay à.
- Nhưng ngươi là nha hoàn.
- Há.
- Ngươi đút kiểu này ta không ăn.
- Ngươi ngươi...
- Ta ta...
- Đi chết đi.
- Nha hoàn, chớ hỗn.
Mọi người xung quanh @@. Thật không hiểu nổi cặp đôi chủ- tớ này nữa.
Hỏa Thiên Đức: Hóa ra nàng cũng thú vị nha.
Trúc Linh: Đáng ghét. Đáng ghét.
- Tiểu thư dậy thôi, trời sáng rồi. Tướng quân đang đợi người đó.
Trúc Linh năn nỉ:
- Cho ta ít phút nữa thôi mà.
Một khắc sau.
- Ôi tiểu thư dậy mau ạ. Tướng quân đang sốt ruột lắm.
Oáp dài một cái, Trúc Linh không nỡ lòng rời xa cái giừơng êm ấm. Nàng đàng bật dậy, mắt nhắm mắt mở, cầm khăn lau mặt. Rồi lảo đảo cầm hồng y thay ra. Nàng định bước ra khỏi cửa thì lại bị chúng nô tỳ kéo lại chải chuốt đầu tóc, tô son điểm phấn cho nàng. Nàng gật gù. Nhưng khi nhìn bàn ăn sáng, nàng sáng mắt ngồi lót dạ chút ít rồi nhanh nhanh chân đến chỗ Liên Tuấn.
Lúc này, Liên Tuấn đang ở chính điện dùng trà. Hắn đợi sư muội mau đến đây, nhưng quả là lâu. Gần một canh giờ rồi, hắn cứ xoay chén trà không còn giọt nước nào giết thời gian. Vừa định đặt mạnh chén xuống bàn, đứng dậy tìm nàng thì nàng đã tới, một thân hồng y kiều diễm. Hắn nhìn nàng cười mà ngây ngốc. Mặc dù nàng đã dịch dung trở nên thanh tú, bình thường hơn nhưng cốt khí thanh cao, tôn quý vẫn không thể giấu được. Trong mắt hắn nàng thế nào cũng là người đẹp nhất, kiều diễm nhất.Trúc Linh lại không hay rằng chính mình đã đánh cắp trái tim ai đó rồi. Nàng cứ cười phá lên khi nhìn vẻ thất thần hủy hết mọi sự đoan trang hiền thục:
- Anh thấy em thế nào?
Kiếp trước mỗi lần nàng hỏi câu này luôn được anh trai Liên Ngọc khen:" Em gái anh là nhất". Nàng to mắt mong đợi câu trả lời của Liên Tuấn.
- Muội đẹp nhất.
Trúc Linh cảm động. Đúng là kiếp trước của anh trai nàng. Nàng cúi đầu, không rõ cảm xúc.
- Muội sao vậy? Chúng ta đi thôi.
- Vâng. Đi thôi anh trai.
Liên Tuấn nhìn nàng khó hiểu. Hắn còn chưa nói đi đâu mà. Nàng thật muốn đi chơi quá rồi. Hắn mà nói dẫn nàng đi xin lỗi thái tử chắc nàng không chịu đâu.
Hắn đành nói:
- Linh nhi, muội cùng ta vào hoàng cung.
Trúc Linh không nói gì. Nàng sớm biết là nàng phải vào cung. Thứ nhất là vì bệnh tình của hoàng thượng, ngài tuy đã thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng không phải như thế là xong. Nàng giờ là người trực tiếp phụ trách chữa trị cho ngài nên trách nhiệm của nàng vẫn còn khi hoàng thượng chưa khỏi hết bệnh hoàn toàn. Thứ hai cũng là vì vụ hôm qua ồn ào như thế. Nàng không muốn cũng khó tránh liên lụy. Liên Tuấn thấy nàng trầm ngâm không nói gì cả, hắn liền nói:
- Ta đi được chứ?
Trúc Linh gật đầu, xách váy đi theo hắn ngồi vào kiệu, đi vào cung. Nàng nhắm mắt lại suy tư, tìm cách thoát khỏi rắc rối kia.Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng nơi nàng đến không phải là Phụng Hỏa cung của hoàng thượng, cũng chẳng phải là Thiên Hỏa điện nghe xét xử mà nàng được đi trực tiếp đến Đông Hỏa Cung của thái tử Hỏa Thiên Đức.
- Linh nhi, chúng ta đến nơi rồi. Chúng ta đến Đông Hỏa Cung.
Nàng vén màn ra, một tỳ nữ đi theo nàng đưa tay đỡ nàng xuống kiệu. Từ,g động tác của nàng tao nhã và tôn quý khôn cùng. Trúc Linh nhíu mày thoáng khó chịu, quay sang nhìn anh trai.
- Anh, sao ta đến đây?
- Ta muốn Linh nhi đến tạ lỗi với thái tử. Ta điều tra rõ chuyện hôm qua rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm của muội. Hơn nữa thái tử đã cứu muội nữa.
Liên Tuấn giảng giải đạo lí, hắn mong nàng hiểu được. Dù gì đi nữa thì thái tử cũng không phải là người dễ đắc tội. Còn Trúc Linh há lại không hiểu cái này chứ. Chỉ số IQ của nàng rất cao. Nhưng nàng không sai thì sao phải nhận tội. Nàng cũng chẳng cần ai đó cứu nàng cả, bởi nàng tự có năng lực bảo vệ bản thân. Thôi chuyện đã đến nước này thì nàng đành đáp ứng với anh trai vậy.
- Liên tướng quân, Hoàng tiểu thư, thái tử đang đợi hai vị. Thỉnh.
Trúc Linh bước nhẹ theo sau Liên Tuấn, nàng không tò mò nhìn xung quanh hay trò chuyện với nô tỳ mà chỉ giữ nguyên một dáng vẻ thanh cao, hiền thục. Điều này thật là không xảy ra với những người lần đầu tiên bước chân vào hoàng cung này. Chính vì vậy, nàng rất mau được Liên Tuấn và nô tài xung quanh đánh giá tốt. Chỉ là không ai biết thân phận thực sự của nàng. Nàng vốn là Phong Thần công chúa, Phong Linh Nhi. Hoàng cung vốn là nơi nàng đã từng sống vì vậy hoàng cung nơi đâu cũng chẳng có gì khác biệt cả.
- Tướng quân, Tiểu thư, thái tử đang đợi hai người ở bên trong. Nô tài xin cáo lui.
Trúc Linh nhìn biệt viện trước mắt thầm than một tiếng. Đồ sộ quá, hơn cả tẩm cung trước của nàng. À cũng phải thôi đây là nơi ở của hoàng đế tương lai mà.Nàng cầm làn váy lụa nhấc chân bước lên từng bậc cầu thang, theo gót Liên Tuấn.Vừa bước vào phòng, Trúc Linh bị choáng ngợp bởi số lượng sách nơi đây. Thật là nhiều không đếm xủê. Và nàng lại rất thích đọc sách nên một căn phòng sách như thế này vốn là mơ ước của nàng.
- Vi thần bái kiến thái tử.
Liên Tuấn vừa quỳ xuống thì Trúc Linh mới giật mình thức tỉnh, nàng cũng quỳ xuống theo:
- Dân nữ bái kiến thái tử.
Nàng lén nhìn người gọi là thái tử kia. Vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt đấy. Hắn đang đọc dở một cuốn sách, nghe tiếng nói vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói của hắn vẫn trầm ổn đều đều:
- Miễn lễ. Tướng quân cùng tiểu thư hôm nay đến đây có việc gì? Ta đang rất bận.
Thiên Đức thực chẳng muốn dây dưa nhiều với người gọi là Hoàng tiểu thư này. Nàng quả thật để lại cho hắn một ấn tượng không hề tốt đẹp một chút nào. Và trực giác mách bảo hắn rằng, nữ tử này tuyệt vó thân thế không hề đơn giản chỉ là sư muội của Liên tướng quân.Liên Tuấn nắm quyền cung kính cúi đầu đáp:
- Vi thần đến đây là muốn cùng sư muội mình cùng tạ lỗi với điện hạ.
Trúc Linh khẽ nghiêng đầu nhìn Liên Tuấn, đôi mắt lóe lên vẻ boăn khoăn. Liên Tuấn hật đầu với nàng, hắn muốn nàng tạ tội với thái tử. Từ trước đến nay nàng vẫn nghe lời hắn, bây giờ cũng không ngoại lệ. Vì thế nàng quỳ xuống nói không siểm nịnh, không cam chịu, có gì nghiêm nghị.
- Dân nữ xin tạ tội với điện hạ. Xin điện hạ trách phạt.
Thiên Đức khẽ ngạc nhiên nhìn nữ tử đang quì kia. Hắn nhìn nàng, bắt gặp đôi mắt ấy, lòng bỗng xốn xang lạ lùng. Hắn đã tưởng mình không bao giờ có thể bắt gặp đôi mắt như thế nữa. Một đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần, một đôi mắt khiến tâm tư hắn động lòng trắc ẩn không muốn trừng phạt nàng nữa. Nàng có đôi mắt ấy thật giống với ngừi kia. Chủ khác là người kia một thân khuynh nước khuynh thành, nhan sắc tuyệt vời không một nữ tử nào sánh bằng. Tâm hắn chợt đau nhói. Nàng đã đi rồi. Hắn chẳng bao giờ có thể gặp lại nàng nữa rồi.
- Được rồi, chuyện hôm qua coi như là không có. Ta không trách phạt. Còn chuyện gì nữa không.
Liên Tuấn ngạc nhiên nhìn thái tử rồi lại quay ra nhìn Trúc Linh. Đây là lần đầu tiên thái tử tha thứ cho người dám động đến hắn như thế. Vốn trước khi đến đây Liên Tuấn còn chuẩn bị dùng thân phận tướng quân để bảo vệ mạng nàng. Rốt cuộc lại thành ra như thế này. Hắn vạn lần kinh hỉ.
- Cảm tạ thái tử.
Trúc Linh cũng ý thức điều phải nói, nàng cúi gập người nói:
- Cảm tạ điện hạ.
Cảm giác quỳ bái người thế này thật không dễ dàng gì a. Nàng cảm thán trong lòng.
- Được rồi nếu không có chuyện gì cho ngươi lui. Liên Tuấn, ngươi ở lại.
Trúc Linh mau chóng đứng dậy, sắc bén nhìn hắn một lần rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Bỗng nàng đứng khựng lại, trầm ngâm nhìn bức họa ở đằng xa. Một nữ tử ôm một bó hoa sen, miệng mỉn cười khuynh quốc. Mái tóc xõa đơn giản đen mượt. Môi chúm chím, má hồng dễ thương. Nhìn thế nào cũng có cảm giác một mĩ nhân sống động đang ở ngay trước mắt. Chữ đề dưới tranh: Phong Ngọc Dũng. Hoàng huynh của nàng kiếp này.
" - Huynh, huynh ta đi hái sen đi.
- Ừ được rồi, muội đừng cuống cuồng lên như vậy.
- Huynh đẹp không? Muội rất thích sen a.
- Đẹp. Nhưng .... Vẫn không đẹp bằng muội, Linh Nhi đẹp nhất.
- Thiệt hả, thanks huynh nha.
- Thanh hả? Sao lại thanh huynh? Muội gọi ta khó nghe a.
- Không a, ý muội là cảm ơn huynh.
- Được rồi, để ta vẽ muội nhé. Muội ôm bó sen cười ta xem nào.
- Vâng ạ, hì hì..."
Trúc Linh sững người, giọng nói kia vẫn còn vang vọng trong kí ức của nàng nhưng người đã xa. Nhìn bút tích dưới bức tranh, nàng lưu luyến không rời.Bên này mọi hành động của nàng đều rơi vào đôi mắt của hai người Thiên Đức và Liên Tuấn. Ai cũng có một suy nghĩ riêng.
Liên Tuấn thì thoáng ngạc nhiên, vị nữ tử trong bức họa kia chính là sư muội hắn mà. Tuy thần thái ngũ quan còn non nớt nhưng vẻ đẹp kia không là nàng thì sẽ là ai chứ.
Thiên Đức thì có phần nghi hoặc, nhìn dáng vẻ của nàng dường như quen biết "nàng". Lòng hắn trào dâng ý nguyện là "nàng" vẫn còn sống. Và nữ tử kia ắt biết "nàng " ở đâu.
- Điện hạ, bức họa thật đẹp. Điện hạ có thể cho ta được không.
Hai âm thanh đồng thời vang lên:
- Không được./ Trúc Linh.Thiên Đức bỗng suy hỏi:
- Ngươi quen biết nàng phải không? Nói ta nghe xem nàng con sống hay đã chết?
Hắn chờ mong câu trả lời của Trúc Linh. Dù một chút hi vọng thôi hắn vẫn không thể bỏ qua được. Trúc Linh vẫn không để ý đến thái độ và ánh mắt nhu tình của hắn dành cho "nàng". Nàng bỗng thấy tim mình trệch đi một nhịp. Nàng điềm đạm nói:
- Đây không phải công chúa đoản mệnh của Phong Thần hay sao? Mấy năm về trước nàng đã chết trong vụ hỏa hoạn lịch sử ấy còn gì. Điện hạ người há lại không tin.
- Ngươi biết nàng, rất ít người biết dung mạo của nàng.
Nàng biết nàng đã nói quá đà. Vậy thì nàng sẽ nói cho hắn nghe:
- Ta và nàng vốn là bằng hữu.
Trúc Linh cảm thấy cũng không sai a. Mình và mình cũng là bằng hữu a. Vả lại trước đây nàng và nàng vốn là hai người khác nhau mà.
- Bằng hữu, nàng lại có bằng hữu như ngươi.
- Phải. Điện hạ có biết cuộc sống trong cung của nàng như thế nào không? Một tuần bảy ngày thì sáu ngày sống trong lãnh cung. Lúc có bệnh thì ra ngoài ở, khi hết bệnh lại bị hãm hại rồi lại vào nơi lạnh giá ấy. Cơm ăn tuy không phải đồ đã thừa thì lại là đồ nguội lạnh, mà lúc ăn luôn phải đề phòng bị người hạ độc. Quần áo liệu có mấy bộ? Đêm đông giá lạnh không đủ ấm. Nhưng nàng không kể với Phong Thần thái tử. Nàng ấy không muốn là gánh nặng cho ngài ấy, âm thầm chịu đựng tất cả. Ta đã đến Hoàng cung và quen biết nàng ấy. Vậy ta có thể lấy bức họa này làm vật kỉ niệm không?
Trúc Linh vẫn nhàn nhạt nói như mọi chuyện không liên quan đến nàng.
- Không thể được. Làm Hoàng tiểu thư thất vọng rồi, nàng vốn là người ta yêu há lại đưa cho ngươi. Ngươi lui đi.
Trúc Linh bàng hoàng kích động mạnh. " nàng vốn là người ta yêu" tại sao trong trí nhớ này của nàng không có hắn, sao lại quen biết hắn được. Nàng có chút khó hiểu.
Liên Tuấn vẫn trầm ngâm từ nãy đến giờ. Trên đời này vốn đâu có hai người giống nhau như hai giọt nước. Vậy là nàng có thể là chị em sinh đôi của công chúa, hoặc nàng chính là công chúa Phong Thần. Dù là trường hợp nào nàng cũng mang thân phận cao quí, hắn nghi hoặc nhìn nàng một lần nữa. Suy nghĩ của hắn càng chắc chắn. Hắn lại nhìn nàng chăm chăm không rời.Trúc Linh khẽ chạm ánh mắt đầy ngạc nhiên kia của Liên Tuấn bỗng cúi mặt, xoay người, nhấc chân ra về. Nàng không phải muốn giải thích với anh mà giờ đây ở chốn này có chút không thích hợp. Nàng vừa bước ra khỏi điện, lòng thở dài một cái. Rốt cuộc vẫn là giấy không gói được lửa. Chuyện gì cũng sẽ được phơi bày, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Trúc Linh, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Nàng nhanh chóng di dời đến Phụng Hỏa Cung xem bệnh cho hoàng Thượng, trong lòng rối loạn vô cùng.
- Dân nữ bái kiến Thái hậu, thái hậu vạn phúc an khang.
- Miễn lễ. Ngươi xem bệnh cho hoàng thượng đi.
Thái hậu nhìn nữ tử thanh tú trước mắt này có phần thưởng thức. Bà rất thích nha đầu thông minh tài giỏi này. Nàng tuy có công lớn nhưng không siểm nịnh, ngược lại nàng ngay thẳng, có gì nói đó. Quả là rất khác biệt với nữ tử bình thường. Xuất thân của nàng bà có thể nhìn ra được là không bình thường. Bà đưa tay nâng chén uống trà, chăm chú nhìn Trúc Linh đang cẩn thận xem mạch cho hoàng thượng.
- Bẩm thái hậu, hoàng thượng đã qua giai đoạn nguy hiểm. Vài ba hôm nữa người sẽ tỉnh dậy ạ.
- Thật kinh hỉ. Ai gia thay mặt hoàng thượng cảm tạ ngươi. Ngươi có mong muốn gì, chỉ cần ai gia làm được tuyệt đáp ứng ngươi.Trúc Linh cúi đầu, dịu dàng nói:
- Thái hậu, cứu trị cho hoàng thượng là trách nhiệm của dân nữ. Dân nữ không có mong muốn gì. Chỉ là...Thái hậu gật đầu, nàng thực khiêm tốn. Rất tốt.
- Chỉ là gì? Ngươi nói ai gia nghe xem.
Trúc Linh ngẩng đầu, nàng nghĩ đến cảnh dân chúng nghèo khổ với cảnh hai mẹ con nhà nọ, nàng dõng dạc hơn.
- Bẩm thái hậu. Dân nữ mạn phép xin thái hậu thanh trừ tham quan, răn đe người dưới chớ bắt nạt dân chúng. Bởi xưa nay " lật thuyền cũng là dân, trở thuyền cũng là dân, có lật thuyền mới biết lòng dân mạnh như nước". Kính mong thái hậu suy xét.
Thái hậu ngạc nhiên nhìn nàng. Phải biết rằng từ trước đến giờ chưa có một nữ tử nào lại thẳng thắn nói điều này. Quả là nữ trung hào kiệt, vì nước vì dân. Nàng rất phù hợp với vị trí quốc mẫu tương lai. Hơn nữa nàng vốn là sư muội Liên Tướng Quân, kết thân với phủ tướng quân cũng sẽ tăng sức mạnh cho hoàng tôn Đức Nhi của bà yêu quý nhất.
Trúc Linh cáo lui mà không hề hay biết bản thân đã vô tình lọt vào tầm ngắm vị trí thái tử phi của Hỏa Thánh.
Trúc Linh vội vã nhanh chân quay về nhà, nàng đoán rằng Liên Tuấn đang rất rối bời vì chuyện kia. Nàng không muốn giấu ai, cũng chẳng muốn lừa dối ai cả. Nàng không cần sự thương hại của mọi người. Nói ra nực cười, thân là công chúa một quốc gia lại lâm vào cảnh có nhà không về, lang bạt khắp nơi ngày qua ngày. Nàng thấy mình thật may khi đã xuyên đến đây thay thế cho vị công chúa yếu nhu nhược kia.
Thở dài, nàng nhìn trời trời xanh:
- Phong Linh, ta sẽ giúp nàng trả thù cho tất cả nỗi đau mà nàng và hoàng huynh đã chịu đựng. Ta sẽ lớn mạnh, ta sẽ xây dựng cơ nghiệp và ta sẽ quay trở về. Nàng yên tâm an nghỉ đi.
Nắm chặt tay, nàng nhẹ nhàng ngồi vào kiệu. Giọng nói nàng run run tựa như chiếc lá sắp lìa cành.
~~~phân cách~~~
- Liên Tuấn ngươi thật tốt nha, dám đưa nha đầu kia tới chọc tức ta chứ đưa đến xin lỗi gì chứ. Hừ.
Hỏa Thiên Đức vân vê cái bút lông, đưa tay vẽ nét mềm mại, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra trên trang giấy. Nhưng trong đầu hắn bỗng hiện lên một khuôn mặt, điều lạ không phải là khuôn mặt trong sáng, dịu dàng hắn nhớ thương bấy lâu, mà đó lại là khuôn mặt tinh quái, sắc sảo của ai đó. Nụ cười hồn nhiên cũng không xuất hiện mà đó lại là nụ cười khinh bỉ, ranh ma kia. Tim hắn thấp thỏm không yên. Dường như có cái gì đó khiến hắn mường tượng nàng-Phong Linh và nàng- Trúc Linh là một. Vừa dịu dàng vừa thông minh, vừa hồn nhiên rạng rỡ lại cũng vừa sắc sảo tinh nghịch. Có một người nữ tử như thế ư?
- Thái tử, nàng cũng đã xin lỗi người rồi, người chẳng phải cũng nên...
Liên Tuấn điềm tĩnh cúi đầu trả lời.
- Nên tha thứ cho nàng. Hảo, hảo. Ta cũng có ý này, nhưng xin lỗi không thôi có vẻ không có thành ý.
Thiên Đức tiếp tục hoàn thành nốt khôn mặt mĩ nhân kia cười như không cười nói.
- Ngài cần thành ý như thế nào a?
Thiên Đức ngẩng đầu nhếch môi cười. Gian xảo, quá gian xảo, Liên Tuấn nói thầm. Lòng bất an một hồi cho tới khi vị cao cao tại thượng kia nói ra điều kiện.
- Thực ra thì cũng không phải là quá khó. Chỉ là không rõ nàng có đáp ứng hay không thôi. Đó là ....
Liên Tuấn trố mắt nhìn Thiên Đức, một lúc sau mới đủ dũng khí nói nên lời.
- Cái này, thái tử, sư muội thần chắc, ách, cái này...
Quả thực là quá đáng mà. Nhưng nếu xóa bỏ hiềm khích hai người thì có lẽ cũng đáng. Tại sao Liên Tuấn hắn có cảm giác vị thái tử của hắn đây hành xử khác thường thì phải.
- Đi đi, đừng quấy rầy ta nữa.
Hắn lại hạ bút vẽ tiếp dung ảnh kia.
Liên Tuấn khom người.
- Thần tuân chỉ.
~~~
Vừa bước vào phủ, Liên Tuấn dường có chút nóng lòng muốn nghe Trúc Linh giải thích về thân thế của nàng. Hắn muốn biết cuộc sống trước kia đã giày vò nàng như thế nào, muốn biết nàng sẽ trở về nơi ấy chứ? Tất cả như bùng dậy nỗi boăn khoăn trong hắn. Hắn tin tưởng nàng sẽ nói cho hắn sự thật.
- Tiểu thư đâu?
- Tướng quân, tiểu thư đang ở trong đình viện phía đông.
Hắn đi vội đến đó.
Trước mắt hắn là một thiếu nữ mặc bạch y thanh cao, đang đứng ngẩn người nhìn về phía hồ nước phía trước. Gió thổi nhè nhẹ mơn trớn mái tóc đen dài buông xõa của nàng. Nàng không thích cột tóc, cài trâm hoa lệ như mọi nữ tử khác. Nàng giản dị nhưng chính sự giản dị ấy đã đánh động tâm hồn trong veo của hắn. Hắn không ngừng suy nghĩ về nàng.
- Linh nhi.
Trúc Linh quay đầu hướng hắn rạng rỡ cười.
Hắn ngỡ không gian ngưng đọng, thời gian ngừng trôi.
- Anh trai anh đến rồi. Những cả người không liên quan nên lui hết ra chứ ạ?
Anh trai ư? Hắn không muốn nàng gọi hắn như thế.
- Tất cả lui hết ra đi. Đừng có làm phiền chúng ta, ai đến thì bảo chờ.
- Dạ, thưa tướng quân.
Nhìn người hầu lui ra, Trúc Linh mới chớp mắt cúi đầu suy nghĩ không nên phải bắt đầu từ đâu và như thế nào nữa.
- Linh nhi, rốt cuộc muội là ai?
Nàng nắm chặt vạt áo rồi buông lỏng nó ra. Nàng nhàn nhạt kể, tựa như đó là câu chuyện ngoài đường bị đồn thổi.
- Mọi chuyện rất đơn giản thôi. Em vốn là Phong Thần công chúa, Phong Linh. Mẫu hậu là Thủy Hy, vốn là công chúa hòa thân của Thủy Quốc. Nhưng Thủy Quốc bị Phong Thần thôn tính cách đây chục năm rồi. Mẫu hậu đau buồn, Nghi Phi cũng chính là Nghi hoàng hậu Phong Thần hiện tại đã rắp tâm hạ độc mẫu hậu để ngồi vị trí mẫu nghi thiên hạ. Bà ta thành công nhưng vẫn còn muốn giết luôn hai huynh muội em để trảm thảo trừ căn. Em cũng vì thế mà mấy lần nằm trên lưỡi dao tử thần. Anh có còn nhớ em bị hạ độc rồi tẩm cung bị thiêu cháy trong ngày trung thu đó không? Bà ta đều làm ra, à, cùng với con gái bà ta, Phong Phỉ Thủy nữa.
Trúc Linh cười lạnh, lòng khinh thường hai con người dả dối ác độc kia. Cũng may là còn có hoàng huynh chăm sóc nàng bấy lâu chứ không Phong Linh nàng ấy đã chết bao lần rồi. Cũng không biết huynh ấy giờ đây như thế nào rồi.
- Linh nhi, muội đã rất đau khổ rồi. Muội cứ yên tâm đi hai người kia sẽ bị trời trừng trị.
Trúc Linh phá lên cười.
- Ha ha ha, bị trời trừng trị? Anh đừng nghĩ em lại ngây thơ đến mức đó chứ.
Liên Tuấn thoáng xấu hổ. Ai bảo sư muội hắn không rõ thế sự đời chứ, nàng cái gì cũng rõ, cái gì cũng thấu hết. Phải thôi, những đứa trẻ sinh trưởng trong hoàng cung luôn phát triển sớm.
- Vậy muội muốn làm gì?
- Tất nhiên là làm chuyện có ích rồi. Em làm sao lại để cho bà ta ung dung tự tại được chứ. Em đã có kế hoạch ổn thỏa rồi, anh đừng lo.
Tại sao lúc này hắn bỗng thấy xót xa, nhìn nàng ôm thù hận như vậy. Hắn cũng muốn giúp nàng, bên nàng hoàn thành kế hoạch kia.
- À, Linh nhi, huynh có chuyện muốn nói với muội.
- Chuyện gì ạ? Đừng nói với muội lại là chuyện của tên thái tử kia chứ.
Trúc Linh nhíu mày.
- À thực ra thái tử muốn muội cùng hắn đi dạo kinh thành. Ý muội thế nào?
- Không phải huynh đã đồng ý rồi còn gì. Muội sẽ theo hắn. Khi nào vậy?
Liên Tuấn bỗng thấy bất an, hắn đâu biết rằng sau chuyến đi này hắn thật sự đánh mất nàng mãi mãi. Điều này khiến nhiến nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại hắn ân hận khôn nguôi.
Còn Trúc Linh lại nhớ lại khôn mặt yêu nghiệt kia, thoáng bực bội.
~~~phân cách~~~
Ngày hôm sau.
Tự giác dậy sớm hơn mọi khi, Trúc Linh mặc một thân bạch y, tóc tự tiện cột cao lên khiến cho mấy a hoàn la hét lên, toán loạn sửa lại, cài châm, đính ngọc cài hoa. Nàng đành rút vợi đi mấy cái. Nặng đầu kinh khủng luôn.
Hỏa Thiên Đức đã đi đến phủ tướng quân, tĩnh tại ngồi yên vị trên ghế thượng, cùng uống trà với Liên Tuấn. Hắn cũng không biết bản thân hắn đạngtư giác nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười ấy lọt vào mắt Liên Tuấn, thật chua chát làm sao.
- Hoàng tiểu thư đến.
Thiên Đức đặt mạnh cốc trà xuống, hồ hởi nói:
- Liên Tướng quân, hôm nay đành mượn sư muội ngươi một lát rồi.
Trúc Linh trừng mắt nhìn hắn. Nàng không phải là đồ chơi của hắn đâu. Mượn gì chứ. Tên vô lại kia.
- Dân_ nữ_ thỉnh_ an_ thái_ tử.
Răng nghiến từng chữ.
- Tốt, ngươi_ hôm_ nay_ là_ nha_ hoàn_ của_ ta.
Miệng đọc từng chữ rõ ràng muốn khiêu khích nàng nha. Tức chết nàng mà.
Liên Tuấn: Huynh xin lỗi muội. Ta bị ép nha.
- Nha hoàn, đi thôi.
Nói rồi hắn đường đường chính chính đi thẳng. Trúc Linh nói to:
- Thái tử nghèo tới mức trong phủ một mống nha hoàn cũng không có?
Hắn đứng lại, đi lại gần nàng, sát người nàng. Cả khuôn mặt yêu nghiệt của hắn khi chỉ cách mặt nàng 10 centi thì hắn nói:
- Nha hoàn không thiếu nhưng ta chỉ tò mò người tự cao tự đại như ngươi mà làm nha hoàn cho ta thì sẽ ra sao thôi.
Mặt Trúc Linh đỏ ửng. Yêu nghiệt. Hừ ai mới cao cao tự đại hả. Nàng vội đẩy hắn ra.
- Ngươi biết thế còn chọc tức ta?
- Vô lễ, nha hoàn ngươi ăn nói với chủ tử vậy hả.
Thiên Đức vui vẻ nhìn nàng đang bừng bừng khí thế tức giận. Hắn không hiểu sao lại có cảm giác như thế này nữa.
- Đi thôi nha hoàn.
==". Trúc Linh a Trúc Linh, mày thật đúng là người kiên nhẫn số một mới chịu nổi tên ôn dịch này mà.
- Nha hoàn,
- Gì?
- Ngươi bê đồ cho chủ tử.
- Nha hoàn.
- Gì nữa?
- Ngươi trả tiền đi.
- Ngươi mua ngươi trả sao bắt ta trả.
- Vì ngươi là nha hoàn.
- Nha hoàn.
- Lại cái gì nữa đây?
- Phục vụ chủ tử ngươi ăn nha.
- Ngươi không có tay à.
- Nhưng ngươi là nha hoàn.
- Há.
- Ngươi đút kiểu này ta không ăn.
- Ngươi ngươi...
- Ta ta...
- Đi chết đi.
- Nha hoàn, chớ hỗn.
Mọi người xung quanh @@. Thật không hiểu nổi cặp đôi chủ- tớ này nữa.
Hỏa Thiên Đức: Hóa ra nàng cũng thú vị nha.
Trúc Linh: Đáng ghét. Đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.