Chương 94: Ai cũng có bí mật
Cảnh Tục
12/06/2013
Tôn Á Lâm tay cầm điện thoại, chạy qua, nói với Lưu Thành Quốc: “Anh là người phụ trách của cục công an? Cao chủ nhiệm của ban đối ngoại thành phố muốn nói chuyện với anh…”
“Để tôi nghe cho.”
Ban đối ngoại phủ thị chính do Lương phó thị trưởng kiêm nhiệm, trong mấy tay phó chủ nhiệm chỉ có một người họ Cao, cũng là Cao Chí Trường, phó chánh văn phòng thị chính. Thẩm Hoài không muốn vì chút chuyện không đâu vào đâu này mà khiến mọi người ngủ không yên giấc, bèn vươn tay tiếp lấy điện thoại trong tay Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm rất không tin tưởng nhìn Thẩm Hoài, khiến hắn phải hơi dùng sức, nàng mới không tình không nguyện buông tay.
Thẩm Hoài vừa áp điện thoại lên tai, đầu bên kia đã truyền tới tiếng mắng chất vấn:
“Thị cục các người quản trị an kiểu gì đấy, có biết Tôn tiểu thư là khách từ nước Pháp được Cao thị trưởng mời đến Đông Hoa đầu tư không? Nếu để xảy ra chuyện gì sơ sót, thị cục các người có gánh nổi trách nhiệm không? Điện thoại ban đối ngoại của cục công an thành phố là bao nhiêu?”
“…” Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, đợi giọng điệu trong ống nghe bớt gay gắt mới đưa lên, nói: “Cao bí thư trưởng, là tôi, Thẩm Hoài.”
“Thẩm Hoài?” Đầu dây bên kia chần chừ một lúc, mới dài giọng trả lời: “À, thì ra là Thẩm thư ký, không phải cậu đến Mai Khê công tác rồi sao, thế nào mà cũng ở hiện trường?”
“Vừa lên thành phố giải tỏa street, thấy có mấy tên lưu manh quấy rối Tôn tiểu thư, chính tôi đã gọi điện đến cho cục công an. Các đồng chí ở thị cục xuất hiện rất kịp thời, đã bắt được bốn đối tượng tình nghi. Đối với chuyện này Tôn tiểu thư rất không mãn ý, nói muốn tặng cờ biểu dương cho các đồng chí của thị cục.”
Thẩm Hoài liếc sang, thấy ánh mắt đầy tức tối của Tôn Á Lâm, chỉ làm như không thấy, tiếp tục nói bậy nói bạ trong điện thoại với Cao Chí Trường: “Đúng, đúng, chuyện vốn không có gì, đáng lý không cần thiết phải báo cáo lên với Cao thị trưởng, Lương thị trưởng. Được, được, xử lý xong chuyện ở đây, nhất định sẽ để các đồng chí thị cục tường trình cụ thể với anh.”
Nói xong Thẩm Hoài liền tắt điện thoại ngay, không cho Tôn Á Lâm có cơ hội phân bua.
“Cậu là người báo cảnh?”
Tôn Á Lâm không cho rằng Thẩm Hoài dám sai khiến người khác đến quấy rối mình, nhưng cũng không ngờ đến Thẩm Hoài sẽ chủ động báo cảnh giùm. Trong ấn tượng của nàng, Thẩm Hoài nhất định sẽ đứng ngoài, hưng phấn nhìn sự tình càng nháo lớn càng tốt.
“Bạn tôi là người trực tiếp báo cảnh, nếu cô không tin có thể hỏi trung tâm trực ban ở thị cục, xem có cuộc gọi đến từ số này không?” Thẩm Hoài ghi số điện thoại của Dương Hải Bằng ra, cho Tôn Á Lâm nhìn.
Tôn Á Lâm nửa tin nửa ngờ, hoặc giả nói căn bản không tin lời Thẩm Hoài, có điều không muốn chọc xuyên ngay trước mặt chúng nhân.
Thẩm Hoài lại nói: “Các đồng chí cục công an đã bắt mấy tên lưu manh kia, đến thị cục nhất định sẽ xử lý theo đúng trình tự, tôi thấy không cần thiết phải chọc đến ban đối ngoại làm gì. Cô ở trong nước thì nên đê điệu một chút, đừng có hở ra là gọi người này gọi người kia, tôi nghĩ chắc bác ba cũng không thích con gái mình suốt ngày lôi thân phận người Pháp gốc Hoa cao quý kia ra dọa người đâu…”
Tôn Á Lâm trừng mắt với Thẩm Hoài, tức giận quay mặt đi, không kèm đáp lời.
“Tập đoàn Trường Thanh có hạng mục đầu tư ở Đông Hoa à? Sao tôi chẳng hay gì cả?” Thẩm Hoài lại hỏi: “Mà tập đoàn có hạng mục đầu tư cũng không đến lượt cô ra mặt phụ trách mới đúng chứ?”
Trong điện thoại Cao Chí Trường không nói rõ, nhưng Tôn Á Lâm có thể trực tiếp gọi điện cho quan viên ban đối ngoại sai tới sai lui, Thẩm Hoài liền đoán rằng tập đoàn Trường Thanh khả năng có hạng mục đầu tư vào Đông Hoa.
Tôn Á Lâm tảng lờ, không để ý đến câu hỏi của Thẩm Hoài.
Muốn đem mấy tên lưu manh kia vào ăn mấy bữa cơm tù, trình tự nên có phải tận có, Thẩm Hoài bèn chen luôn lên xe cảnh sát chở Tôn Á Lâm và cô bạn người Pháp kia về cục công an thành phố.
Cô bạn kia tên là Sophia, tiếng phổ thông trọ trẹ, nói không rõ, nãy giờ một mực dùng tiếng Pháp nói chuyện với Tôn Á Lâm. Sau khi Thẩm Hoài lên xe, Tôn Á Lâm đột nhiên dùng tiếng Anh nói với Sophia: “Dùng tiếng Anh đi, thằng mất dạy kia nghe không hiểu đâu…”
“Nhìn thằng này có vẻ khá dễ nhìn, hẳn không thiếu người ưa thích, làm sao đói khát đến nỗi trộm đồ lót của cậu?”
“Hắn là súc sinh, lúc mới đến Pháp còn ngây thơ chút, không dám đi ra tầm hoa vấn liễu, chỉ ở nhà rình tớ tắm rửa, còn trộm cả đồ lót, giờ nghĩ lại mà vẫn rùng mình…”
“Thế sao cậu không tố cáo hắn, hay bắt lại đánh cho một trận?”
“Chuyện mất mặt thế, tố cáo hay bắt lại đánh cho một trận chỉ mang thiệt vào thân; đành coi như chưa từng xảy ra thôi. Hại tớ giờ mỗi khi tắm rửa đều phải cẩn thận trông chừng, xem cửa nẻo đã khép kỹ chưa.”
Thẩm Hoài khép mắt dưỡng thần, Thẩm Hoài trước đây vốn không nghe hiểu tiếng Anh, nhưng sau khi dung hợp ký ức hai người, tiếng Anh của hắn còn tốt hơn cả tiếng Pháp, có điều lúc này hắn thà nghe không hiểu các nàng nói chuyện còn hơn.
“Lật xem” lại ký ức lúc vừa đến đất Pháp mấy năm trước. Khi đó ông bà ngoại hắn và ông hai ở chung một nhà, thành ra Thẩm Hoài cũng trú luôn ở đó.
Thời điểm đó cũng là lúc Thẩm Hoài đang tuổi mới lớn, đối với người khác giới rất hiếu kỳ, nên có rình trộm Tôn Á Lâm tắm rửa. Có điều hắn vẫn một mực cho rằng hành động của mình rất bí mật, không ngờ Tôn Á Lâm đã sớm phát hiện. Chẳng qua nhà họ Tôn rất sĩ diện, sợ chuyện xấu lan xa, chưa hẳn đã kể “chiến tích về lần say rượu” kia của mình cho Sophia nghe.
“Không phải chứ? Tớ cảm thấy, nếu cậu mà còn thích đàn ông, thì loại người như hắn mới là đối tượng cậu để ý?” Cô gái Pháp kia cười cười, khẽ nhỏ giọng nói với Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài nghe mà giật nảy mình: Tôn Á Lâm không thích đàn ông? Hắn nhớ hình như trước đây nàng cũng có bạn trai a, sao giờ lại quay sang thích đàn bà? Chẳng lẽ cô gái Pháp này là người tình của nàng, chứ không phải là bạn bè bình thường?
Đối với chuyện đồng tính người Pháp nhìn nhận rất thoáng, nhưng nhà họ Tôn tuyệt đối là gia tộc Hoa kiều cực bảo thủ và ngoan cố. Cái tin này thực sự quá kinh người rồi, Thẩm Hoài khoanh tay trước ngực, híp mắt quan sát cô gái người Pháp, khuôn mặt tinh xảo, thân hình hoàn mỹ, nhủ thầm: Hai cô này cùng một chỗ, đúng là con mẹ nó đáng tiếc a!
Tôn Á Lâm cho rằng không ai hiểu chuyện mình đang nói, vẫn cứ ra vẻ nghiêm túc tán gẫu như bình thường, Thẩm Hoài ngồi bên cạnh, nghe được rất nhiều bí mật mà trước nay hắn không hề hay biết.
Sau khi đến cục công an, theo thông lệ, Hoa kiều quốc tịch nước ngoài phải vào buồng thẩm tra.
Tôn Á Lâm và trợ lý Sophia đến Đông Hoa xác thực là có công vụ, nhưng cụ thể là công vụ gì, Thẩm Hoài lại không thể cầm đao cạy mồm các nàng ra được. Nhưng mà Tôn Á Lâm vì công việc mới dừng lại ở Đông Hoa, lại mang theo trợ lý không nói được câu tiếng Trung nào cho ra hồn, chạy đến Địch Ba vui vẻ, hiển nhiên càng khiến người nghi ngờ quan hệ giữa hai nàng không tầm thường.
Thẩm Hoài là người làm chứng, cũng phải tiếp nhận thẩm vấn. Trong đám cảnh sát trực ban, Thẩm Hoài nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc, đều là mấy người hồi trước theo Tống Tam Hà đến Mai Khê.
Tuy Tống Tam Hà đã bị song quy, đuổi ra khỏi ngành, nhưng cảnh viên tham dự sự kiện ấy phải đến gần 20 người, tuyệt đại đa số bọn họ khi về đều phải làm kiểm điểm. Chắc tình cảnh của Lưu Thành Quốc thời gian qua trong cục công an không được tốt cho lắm.
Thẩm vấn được một nửa, Thẩm Hoài chợt quan sát thấy Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào đang lấp ló ngoài cửa.
Hắn khá bất ngờ, nhưng chuyển niệm lại nghĩ ra chắc hạng mục mà tập đoàn Trường Thanh định đầu tư vào Mai Khê không đơn giản, song không biết vì sao Hùng Văn Bân lại nhận được tin nhanh thế này.
Khẽ liếc sang Tôn Á Lâm đang trình bày lại tình hình rối rắm trên vũ trường cho cán bộ thẩm tra, Thẩm Hoài vội ra dấu cho Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào đang định đẩy cửa bước vào, tỏ ý ra bên ngoài nói chuyện.
Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào liền ngừng chân lại, không gấp xông vào nữa, Tôn Á Lâm thấy cảnh sát trong phòng đột nhiên đứng thẳng hết cả dậy, quay đầu chỉ thấy ngoài cửa trống trơn, không có gì dị thường, cho rằng đám này phát bệnh, đầu óc không bình thường.
Thẩm Hoài đi ra ngoài, hỏi Hùng Văn Bân: “Sắp mười giờ rồi, sao lão Hùng còn lôi Hàm cục trưởng đến đây?”
“Cao Chí Trường gọi điện cho Hàm cục trưởng, đúng lúc tôi và ông ấy đang uống trà…” Hùng Văn Bân giải thích.
Mỗi người đều có vòng tròn của riêng mình. Tuy Hàm Học Đào nhìn ra Thẩm Hoài rất được Đàm Khải Bình coi trọng và tín nhiệm. Nhưng rốt cuộc Thẩm Hoài hẵng còn quá trẻ, có đôi lúc tuổi tác là một chướng ngại cho quan hệ giữa đôi bên. Người có thân phận, địa vị và năm tuổi tương đương như Hùng Văn Bân mới là đối tượng mà Hàm Học Đào cảm thấy thân cận hơn.
“Tôi còn đang phân vân, không biết cơn gió nào thổi lão Hùng qua đây?” Thẩm Hoài như hiểu ra, lại hỏi: “Đúng rồi, lão Hùng đích thân chạy đến thế này, có phải tập đoàn Trường Thanh có hạng mục đầu tư gì lớn không?”
Hạng mục đầu tư của tập đoàn Trường Thanh có vẻ như là công trình do hệ nhân mã của thị trưởng Cao Thiên Hà phụ trách, nhưng lúc này Hùng Văn Bân chạy đến đây, ý đồ rất rõ ràng: Phá cục!
Có trách chỉ có thể trách Cao Chí Trường quá mất cảnh giác, hắn bị Thẩm Hoài ngăn mấy câu, cho rằng sự tình không nghiêm trọng, lại xuất phát từ cẩn thận, mới gọi cho Hàm Học Đào, hy vọng Hàm cục trưởng để ý kỹ một chút, không ngờ rằng lại tạo cơ hội cho Hùng Văn Bân luồn vào.
Chuyện hôm nay nói lớn thì không lớn, chỉ là mấy thằng lưu manh giở trò quấy rối, hậu quả cũng không nghiêm trọng, chiếu theo điều lệ trị an xử lý là được. Thẩm Hoài cũng sợ đám cảnh viên cấp dưới như Lưu Thành Quốc bị kẹt lại khó xử, cho nên mới chủ động đứng ra nói thay với Cao Chí Trường.
Nhưng nếu cố ý bới ra, thì đây là biểu hiện cho hoàn cảnh đầu tư không an toàn. Có điều lời không thể nói trắng trợn thế này, đem gậy đập lên đầu cục công an cũng không phải điều Đàm Khải Bình muốn nhìn thấy. Giờ thị ủy, thị chính phủ phái người ra vỗ an đại biểu đầu tư một cái là điều rất cần thiết.
Thẩm Hoài cho rằng đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Hùng Văn Bân nửa đêm nửa hôm đuổi đến đây, tiếp theo thị ủy cũng có cớ để quan tâm trực tiếp đến hạng mục đầu tư này.
Cho dù không thể kéo hạng mục của tập đoàn Trường Thanh về phía mình, nhưng nếu có cơ hội nhúng tay, Đàm Khải Bình cũng có thể chia ra một chén canh chính tích… Hơn tháng qua đến Đông Hoa nhận chức, tuy Đàm Khải Bình chưa có động tác gì cụ thể, nhưng xem ra trong tối đã súc thế không ít lực lượng.
“À, cậu cũng biết tập đoàn Trường Thanh?” Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài hỏi ngay đến trọng điểm, hơi ngoài ý, hỏi lại: “Hay là lúc nãy nói chuyện qua với Tôn tiểu thư, đại biểu của tập đoàn Trường Thanh?”
Thẩm Hoài cười khổ, sự tình đột ngột phát triển thành bước này, có một số quan hệ hắn không thể giấu Hùng Văn Bân nữa rồi.
Hàm Học Đào cũng không phải người ngoài, Thẩm Hoài vươn tay vuốt vuốt cánh mũi, nói: “Người sáng lập ra tập đoàn Trường Thanh chắc lão Hùng cũng biết đại khái, chính là Tôn Diệu Đình, nhà tư bản chạy ra nước ngoài trước ngày giải phóng. Nhưng chắc lão Hùng không biết, thực tế thì Tôn Diệu Đình là cố ngoại của tôi. Đại biểu của tập đoàn Trường Thanh ngồi trong kia, về vai vế tôi phải gọi là chị họ. Chuyện này thì chắc Đàm bí thư có biết, song nhất thời chưa tìm hiểu kỹ thôi…”
“Thế à? Đúng rồi, cậu từng du học ở Pháp, sao tôi không nghĩ đến chuyện này nhỉ?” Hùng Văn Bân hớn hở gãi gãi đầu, song chuyển niệm lại cảm thấy kỳ quặc: “Hộ khẩu của cậu vẫn ở trong nước?”
“Tôi mà mang quốc tịch Pháp, tổ chức liệu có nhận vào không?” Thẩm Hoài cười, nói: “Sau ngày giải phóng, ông ngoại, bà ngoại tôi vẫn ở lại trong nước, cũng là thân thích duy nhất của nhà họ Tôn bị kẹt lại. Mẹ tôi mất sớm, sau cải cách ông bà mới xuất ngoại. Mấy năm sau tôi cũng ra nước ngoài theo, nhưng hộ khẩu thì vẫn lưu ở Bắc Kinh.”
“Tiểu Thẩm và đại biểu của Trường Thanh là thân thích, vậy thì quá tốt rồi.” Hàm Học Đào nói: “Đàm bí thư chỉ cần điểm danh cậu tham gia vào đàm phán hạng mục là được, phía Cao thị trưởng cũng không có lý do gì để phản đối…”
Thẩm Hoài vốn ngờ rằng Hàm Học Đào và Hùng Văn Bân qua đây là muốn nhúng tay vào hạng mục đầu tư của tập đoàn Trường Thanh. Xem ra hắn đã ngờ đúng rồi…
“Nhưng quan hệ giữa tôi và cô chị gái họ này không được hòa hợp cho lắm…”
Thẩm Hoài nói thế này, Hùng Văn Bân cũng không lấy làm kỳ: Đại diện của Trường Thanh đến Đông Hoa đã không phải ngày một ngày hai, mà mãi đến hôm nay Thẩm Hoài mới ngẫu nhiên gặp phải, từ chỗ này không khó để đoán ra hai chị em nhà này không hề liên lạc với nhau, quan hệ lại có thể tốt đến nơi nào?
“Để tôi nghe cho.”
Ban đối ngoại phủ thị chính do Lương phó thị trưởng kiêm nhiệm, trong mấy tay phó chủ nhiệm chỉ có một người họ Cao, cũng là Cao Chí Trường, phó chánh văn phòng thị chính. Thẩm Hoài không muốn vì chút chuyện không đâu vào đâu này mà khiến mọi người ngủ không yên giấc, bèn vươn tay tiếp lấy điện thoại trong tay Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm rất không tin tưởng nhìn Thẩm Hoài, khiến hắn phải hơi dùng sức, nàng mới không tình không nguyện buông tay.
Thẩm Hoài vừa áp điện thoại lên tai, đầu bên kia đã truyền tới tiếng mắng chất vấn:
“Thị cục các người quản trị an kiểu gì đấy, có biết Tôn tiểu thư là khách từ nước Pháp được Cao thị trưởng mời đến Đông Hoa đầu tư không? Nếu để xảy ra chuyện gì sơ sót, thị cục các người có gánh nổi trách nhiệm không? Điện thoại ban đối ngoại của cục công an thành phố là bao nhiêu?”
“…” Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, đợi giọng điệu trong ống nghe bớt gay gắt mới đưa lên, nói: “Cao bí thư trưởng, là tôi, Thẩm Hoài.”
“Thẩm Hoài?” Đầu dây bên kia chần chừ một lúc, mới dài giọng trả lời: “À, thì ra là Thẩm thư ký, không phải cậu đến Mai Khê công tác rồi sao, thế nào mà cũng ở hiện trường?”
“Vừa lên thành phố giải tỏa street, thấy có mấy tên lưu manh quấy rối Tôn tiểu thư, chính tôi đã gọi điện đến cho cục công an. Các đồng chí ở thị cục xuất hiện rất kịp thời, đã bắt được bốn đối tượng tình nghi. Đối với chuyện này Tôn tiểu thư rất không mãn ý, nói muốn tặng cờ biểu dương cho các đồng chí của thị cục.”
Thẩm Hoài liếc sang, thấy ánh mắt đầy tức tối của Tôn Á Lâm, chỉ làm như không thấy, tiếp tục nói bậy nói bạ trong điện thoại với Cao Chí Trường: “Đúng, đúng, chuyện vốn không có gì, đáng lý không cần thiết phải báo cáo lên với Cao thị trưởng, Lương thị trưởng. Được, được, xử lý xong chuyện ở đây, nhất định sẽ để các đồng chí thị cục tường trình cụ thể với anh.”
Nói xong Thẩm Hoài liền tắt điện thoại ngay, không cho Tôn Á Lâm có cơ hội phân bua.
“Cậu là người báo cảnh?”
Tôn Á Lâm không cho rằng Thẩm Hoài dám sai khiến người khác đến quấy rối mình, nhưng cũng không ngờ đến Thẩm Hoài sẽ chủ động báo cảnh giùm. Trong ấn tượng của nàng, Thẩm Hoài nhất định sẽ đứng ngoài, hưng phấn nhìn sự tình càng nháo lớn càng tốt.
“Bạn tôi là người trực tiếp báo cảnh, nếu cô không tin có thể hỏi trung tâm trực ban ở thị cục, xem có cuộc gọi đến từ số này không?” Thẩm Hoài ghi số điện thoại của Dương Hải Bằng ra, cho Tôn Á Lâm nhìn.
Tôn Á Lâm nửa tin nửa ngờ, hoặc giả nói căn bản không tin lời Thẩm Hoài, có điều không muốn chọc xuyên ngay trước mặt chúng nhân.
Thẩm Hoài lại nói: “Các đồng chí cục công an đã bắt mấy tên lưu manh kia, đến thị cục nhất định sẽ xử lý theo đúng trình tự, tôi thấy không cần thiết phải chọc đến ban đối ngoại làm gì. Cô ở trong nước thì nên đê điệu một chút, đừng có hở ra là gọi người này gọi người kia, tôi nghĩ chắc bác ba cũng không thích con gái mình suốt ngày lôi thân phận người Pháp gốc Hoa cao quý kia ra dọa người đâu…”
Tôn Á Lâm trừng mắt với Thẩm Hoài, tức giận quay mặt đi, không kèm đáp lời.
“Tập đoàn Trường Thanh có hạng mục đầu tư ở Đông Hoa à? Sao tôi chẳng hay gì cả?” Thẩm Hoài lại hỏi: “Mà tập đoàn có hạng mục đầu tư cũng không đến lượt cô ra mặt phụ trách mới đúng chứ?”
Trong điện thoại Cao Chí Trường không nói rõ, nhưng Tôn Á Lâm có thể trực tiếp gọi điện cho quan viên ban đối ngoại sai tới sai lui, Thẩm Hoài liền đoán rằng tập đoàn Trường Thanh khả năng có hạng mục đầu tư vào Đông Hoa.
Tôn Á Lâm tảng lờ, không để ý đến câu hỏi của Thẩm Hoài.
Muốn đem mấy tên lưu manh kia vào ăn mấy bữa cơm tù, trình tự nên có phải tận có, Thẩm Hoài bèn chen luôn lên xe cảnh sát chở Tôn Á Lâm và cô bạn người Pháp kia về cục công an thành phố.
Cô bạn kia tên là Sophia, tiếng phổ thông trọ trẹ, nói không rõ, nãy giờ một mực dùng tiếng Pháp nói chuyện với Tôn Á Lâm. Sau khi Thẩm Hoài lên xe, Tôn Á Lâm đột nhiên dùng tiếng Anh nói với Sophia: “Dùng tiếng Anh đi, thằng mất dạy kia nghe không hiểu đâu…”
“Nhìn thằng này có vẻ khá dễ nhìn, hẳn không thiếu người ưa thích, làm sao đói khát đến nỗi trộm đồ lót của cậu?”
“Hắn là súc sinh, lúc mới đến Pháp còn ngây thơ chút, không dám đi ra tầm hoa vấn liễu, chỉ ở nhà rình tớ tắm rửa, còn trộm cả đồ lót, giờ nghĩ lại mà vẫn rùng mình…”
“Thế sao cậu không tố cáo hắn, hay bắt lại đánh cho một trận?”
“Chuyện mất mặt thế, tố cáo hay bắt lại đánh cho một trận chỉ mang thiệt vào thân; đành coi như chưa từng xảy ra thôi. Hại tớ giờ mỗi khi tắm rửa đều phải cẩn thận trông chừng, xem cửa nẻo đã khép kỹ chưa.”
Thẩm Hoài khép mắt dưỡng thần, Thẩm Hoài trước đây vốn không nghe hiểu tiếng Anh, nhưng sau khi dung hợp ký ức hai người, tiếng Anh của hắn còn tốt hơn cả tiếng Pháp, có điều lúc này hắn thà nghe không hiểu các nàng nói chuyện còn hơn.
“Lật xem” lại ký ức lúc vừa đến đất Pháp mấy năm trước. Khi đó ông bà ngoại hắn và ông hai ở chung một nhà, thành ra Thẩm Hoài cũng trú luôn ở đó.
Thời điểm đó cũng là lúc Thẩm Hoài đang tuổi mới lớn, đối với người khác giới rất hiếu kỳ, nên có rình trộm Tôn Á Lâm tắm rửa. Có điều hắn vẫn một mực cho rằng hành động của mình rất bí mật, không ngờ Tôn Á Lâm đã sớm phát hiện. Chẳng qua nhà họ Tôn rất sĩ diện, sợ chuyện xấu lan xa, chưa hẳn đã kể “chiến tích về lần say rượu” kia của mình cho Sophia nghe.
“Không phải chứ? Tớ cảm thấy, nếu cậu mà còn thích đàn ông, thì loại người như hắn mới là đối tượng cậu để ý?” Cô gái Pháp kia cười cười, khẽ nhỏ giọng nói với Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài nghe mà giật nảy mình: Tôn Á Lâm không thích đàn ông? Hắn nhớ hình như trước đây nàng cũng có bạn trai a, sao giờ lại quay sang thích đàn bà? Chẳng lẽ cô gái Pháp này là người tình của nàng, chứ không phải là bạn bè bình thường?
Đối với chuyện đồng tính người Pháp nhìn nhận rất thoáng, nhưng nhà họ Tôn tuyệt đối là gia tộc Hoa kiều cực bảo thủ và ngoan cố. Cái tin này thực sự quá kinh người rồi, Thẩm Hoài khoanh tay trước ngực, híp mắt quan sát cô gái người Pháp, khuôn mặt tinh xảo, thân hình hoàn mỹ, nhủ thầm: Hai cô này cùng một chỗ, đúng là con mẹ nó đáng tiếc a!
Tôn Á Lâm cho rằng không ai hiểu chuyện mình đang nói, vẫn cứ ra vẻ nghiêm túc tán gẫu như bình thường, Thẩm Hoài ngồi bên cạnh, nghe được rất nhiều bí mật mà trước nay hắn không hề hay biết.
Sau khi đến cục công an, theo thông lệ, Hoa kiều quốc tịch nước ngoài phải vào buồng thẩm tra.
Tôn Á Lâm và trợ lý Sophia đến Đông Hoa xác thực là có công vụ, nhưng cụ thể là công vụ gì, Thẩm Hoài lại không thể cầm đao cạy mồm các nàng ra được. Nhưng mà Tôn Á Lâm vì công việc mới dừng lại ở Đông Hoa, lại mang theo trợ lý không nói được câu tiếng Trung nào cho ra hồn, chạy đến Địch Ba vui vẻ, hiển nhiên càng khiến người nghi ngờ quan hệ giữa hai nàng không tầm thường.
Thẩm Hoài là người làm chứng, cũng phải tiếp nhận thẩm vấn. Trong đám cảnh sát trực ban, Thẩm Hoài nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc, đều là mấy người hồi trước theo Tống Tam Hà đến Mai Khê.
Tuy Tống Tam Hà đã bị song quy, đuổi ra khỏi ngành, nhưng cảnh viên tham dự sự kiện ấy phải đến gần 20 người, tuyệt đại đa số bọn họ khi về đều phải làm kiểm điểm. Chắc tình cảnh của Lưu Thành Quốc thời gian qua trong cục công an không được tốt cho lắm.
Thẩm vấn được một nửa, Thẩm Hoài chợt quan sát thấy Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào đang lấp ló ngoài cửa.
Hắn khá bất ngờ, nhưng chuyển niệm lại nghĩ ra chắc hạng mục mà tập đoàn Trường Thanh định đầu tư vào Mai Khê không đơn giản, song không biết vì sao Hùng Văn Bân lại nhận được tin nhanh thế này.
Khẽ liếc sang Tôn Á Lâm đang trình bày lại tình hình rối rắm trên vũ trường cho cán bộ thẩm tra, Thẩm Hoài vội ra dấu cho Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào đang định đẩy cửa bước vào, tỏ ý ra bên ngoài nói chuyện.
Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào liền ngừng chân lại, không gấp xông vào nữa, Tôn Á Lâm thấy cảnh sát trong phòng đột nhiên đứng thẳng hết cả dậy, quay đầu chỉ thấy ngoài cửa trống trơn, không có gì dị thường, cho rằng đám này phát bệnh, đầu óc không bình thường.
Thẩm Hoài đi ra ngoài, hỏi Hùng Văn Bân: “Sắp mười giờ rồi, sao lão Hùng còn lôi Hàm cục trưởng đến đây?”
“Cao Chí Trường gọi điện cho Hàm cục trưởng, đúng lúc tôi và ông ấy đang uống trà…” Hùng Văn Bân giải thích.
Mỗi người đều có vòng tròn của riêng mình. Tuy Hàm Học Đào nhìn ra Thẩm Hoài rất được Đàm Khải Bình coi trọng và tín nhiệm. Nhưng rốt cuộc Thẩm Hoài hẵng còn quá trẻ, có đôi lúc tuổi tác là một chướng ngại cho quan hệ giữa đôi bên. Người có thân phận, địa vị và năm tuổi tương đương như Hùng Văn Bân mới là đối tượng mà Hàm Học Đào cảm thấy thân cận hơn.
“Tôi còn đang phân vân, không biết cơn gió nào thổi lão Hùng qua đây?” Thẩm Hoài như hiểu ra, lại hỏi: “Đúng rồi, lão Hùng đích thân chạy đến thế này, có phải tập đoàn Trường Thanh có hạng mục đầu tư gì lớn không?”
Hạng mục đầu tư của tập đoàn Trường Thanh có vẻ như là công trình do hệ nhân mã của thị trưởng Cao Thiên Hà phụ trách, nhưng lúc này Hùng Văn Bân chạy đến đây, ý đồ rất rõ ràng: Phá cục!
Có trách chỉ có thể trách Cao Chí Trường quá mất cảnh giác, hắn bị Thẩm Hoài ngăn mấy câu, cho rằng sự tình không nghiêm trọng, lại xuất phát từ cẩn thận, mới gọi cho Hàm Học Đào, hy vọng Hàm cục trưởng để ý kỹ một chút, không ngờ rằng lại tạo cơ hội cho Hùng Văn Bân luồn vào.
Chuyện hôm nay nói lớn thì không lớn, chỉ là mấy thằng lưu manh giở trò quấy rối, hậu quả cũng không nghiêm trọng, chiếu theo điều lệ trị an xử lý là được. Thẩm Hoài cũng sợ đám cảnh viên cấp dưới như Lưu Thành Quốc bị kẹt lại khó xử, cho nên mới chủ động đứng ra nói thay với Cao Chí Trường.
Nhưng nếu cố ý bới ra, thì đây là biểu hiện cho hoàn cảnh đầu tư không an toàn. Có điều lời không thể nói trắng trợn thế này, đem gậy đập lên đầu cục công an cũng không phải điều Đàm Khải Bình muốn nhìn thấy. Giờ thị ủy, thị chính phủ phái người ra vỗ an đại biểu đầu tư một cái là điều rất cần thiết.
Thẩm Hoài cho rằng đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Hùng Văn Bân nửa đêm nửa hôm đuổi đến đây, tiếp theo thị ủy cũng có cớ để quan tâm trực tiếp đến hạng mục đầu tư này.
Cho dù không thể kéo hạng mục của tập đoàn Trường Thanh về phía mình, nhưng nếu có cơ hội nhúng tay, Đàm Khải Bình cũng có thể chia ra một chén canh chính tích… Hơn tháng qua đến Đông Hoa nhận chức, tuy Đàm Khải Bình chưa có động tác gì cụ thể, nhưng xem ra trong tối đã súc thế không ít lực lượng.
“À, cậu cũng biết tập đoàn Trường Thanh?” Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài hỏi ngay đến trọng điểm, hơi ngoài ý, hỏi lại: “Hay là lúc nãy nói chuyện qua với Tôn tiểu thư, đại biểu của tập đoàn Trường Thanh?”
Thẩm Hoài cười khổ, sự tình đột ngột phát triển thành bước này, có một số quan hệ hắn không thể giấu Hùng Văn Bân nữa rồi.
Hàm Học Đào cũng không phải người ngoài, Thẩm Hoài vươn tay vuốt vuốt cánh mũi, nói: “Người sáng lập ra tập đoàn Trường Thanh chắc lão Hùng cũng biết đại khái, chính là Tôn Diệu Đình, nhà tư bản chạy ra nước ngoài trước ngày giải phóng. Nhưng chắc lão Hùng không biết, thực tế thì Tôn Diệu Đình là cố ngoại của tôi. Đại biểu của tập đoàn Trường Thanh ngồi trong kia, về vai vế tôi phải gọi là chị họ. Chuyện này thì chắc Đàm bí thư có biết, song nhất thời chưa tìm hiểu kỹ thôi…”
“Thế à? Đúng rồi, cậu từng du học ở Pháp, sao tôi không nghĩ đến chuyện này nhỉ?” Hùng Văn Bân hớn hở gãi gãi đầu, song chuyển niệm lại cảm thấy kỳ quặc: “Hộ khẩu của cậu vẫn ở trong nước?”
“Tôi mà mang quốc tịch Pháp, tổ chức liệu có nhận vào không?” Thẩm Hoài cười, nói: “Sau ngày giải phóng, ông ngoại, bà ngoại tôi vẫn ở lại trong nước, cũng là thân thích duy nhất của nhà họ Tôn bị kẹt lại. Mẹ tôi mất sớm, sau cải cách ông bà mới xuất ngoại. Mấy năm sau tôi cũng ra nước ngoài theo, nhưng hộ khẩu thì vẫn lưu ở Bắc Kinh.”
“Tiểu Thẩm và đại biểu của Trường Thanh là thân thích, vậy thì quá tốt rồi.” Hàm Học Đào nói: “Đàm bí thư chỉ cần điểm danh cậu tham gia vào đàm phán hạng mục là được, phía Cao thị trưởng cũng không có lý do gì để phản đối…”
Thẩm Hoài vốn ngờ rằng Hàm Học Đào và Hùng Văn Bân qua đây là muốn nhúng tay vào hạng mục đầu tư của tập đoàn Trường Thanh. Xem ra hắn đã ngờ đúng rồi…
“Nhưng quan hệ giữa tôi và cô chị gái họ này không được hòa hợp cho lắm…”
Thẩm Hoài nói thế này, Hùng Văn Bân cũng không lấy làm kỳ: Đại diện của Trường Thanh đến Đông Hoa đã không phải ngày một ngày hai, mà mãi đến hôm nay Thẩm Hoài mới ngẫu nhiên gặp phải, từ chỗ này không khó để đoán ra hai chị em nhà này không hề liên lạc với nhau, quan hệ lại có thể tốt đến nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.