Chương 444: Cắn lẫn nhau
Cảnh Tục
07/03/2014
Đàm Khải Bình, Lưa Vĩ Lập đều biết việc chỉnh đốn hồ chứa nước Du Sơn là do Thẩm Hoài đứng phía sau giật dây, Thôi Hướng Đông cũng nói rõ điều này rồi. Nhưng ngày hôm sau Bí thư Huyện ủy Du Sơn Lương Chấn Bảo nhận được Công văn của văn phòng Thành ủy về việc này, đối với việc mấy người La Khánh, Tống Hiểu Quân, Hồ Thư Vệ cùng đi với Thôi Hướng Đông đến hồ chứa nước Du Sơn, y cũng hoàn toàn không hay biết.
Nhận được công văn nghiêm khắc từ văn phòng Thành ủy, Lương Chấn Bảo mơ mơ màng màng không hiểu điều gì. Thậm chí y còn không biết rốt cuộc hồ chứa nước Du Sơn xảy ra vấn đề gì, cũng không biết rốt cuộc Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình đã nắm bắt được đến mức độ nào về tình hình hồ chứa nước Du Sơn. Đương nhiên y lại càng không biết phía sau đó Thẩm Hoài đã phát huy những tác dụng gì.
Lương Chấn Bảo day day huyện thái dương, không biết phải bắt đầu điều tra vấn đề hồ chứa nước Du Sơn từ đâu, cũng không biết phải điều tra ra nguyên nhân như thế nào, mới có thể khiến phía Thành ủy hài lòng. Cũng không biết công văn này của Thành ủy, chỉ là ý kiến cá nhân của Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình, hay là còn có lãnh đạo Thành ủy nào khác cũng biết việc này?
Mà điều khiến cho Lương Chấn Bảo quan tâm hơn, chính là vấn đề hồ chứa nước Du Sơn là do ai trình lên? Có phải có người muốn mượn việc này mà hành động, để gây bất lợi cho y? Nếu không vì sao công văn của Thành ủy lại trực tiếp gửi đến Huyện ủy, đưa đến tay y, chứ không phải theo lưu trình thông thường là do cục Thủy lợi thành phố cho người điều tra vấn đề hồ chứa nước Du Sơn?
Lúc Lương Chấn Bảo còn đang đau đầu, Chủ tịch huyện Cao Dương và Thẩm Hoài cùng gõ cửa bước vào.
- Bí thư Lương anh còn ở đây …
Cao Dương bước lên, chào hỏi trước.
- Sắp Tết rồi, tâm tình của mọi người cũng không đặt lên công việc nữa, nếu tôi không ngồi ở đây, mấy đứa nhóc kia, chẳng phải sẽ trốn hết không còn một người nào hay sao? Nếu lỡ phía thành phố có cho người đến điều tra, thể diện của chúng ta chẳng phải không còn chút nào hay sao?
Lương Chấn Bảo cười nói, nhưng đối với việc lúc này Cao Dương và Thẩm Hoài lại đến văn phòng tìm y, y cũng rất nghi ngờ. Mời hai người Cao, Thẩm ngồi ở sô pha phía trước cửa sổ xong, liền bắt đầu đánh giá hai người.
Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đâu có văn phòng nào có điều hòa, nhưng giữa văn phòng làm việc của Lương Chấn Bảo đặt một máy sưởi công suất lớn. Tiếng ong ong vang lên, nhiệt lượng lớn tỏa ra, khiến cho căn phòng ấm áp như gió xuân.
Thẩm Hoài nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Vốn dĩ nhiệt độ mùa đông ở Du Sơn ấm hơn so với vùng bên ngoài núi, trong phòng ấm áp như gió xuân thì không cần phải nói nữa, cây cỏ bên ngoài cũng phải xanh hơn một chút. Không giống như phía bên ngoài núi cây cỏ tàn héo vô cùng, không có gì đáng để xem.
Thẩm Hoài nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Lương Chấn Bảo, cũng chỉ cười cười, giả vờ như không hề hay biết gì hết, hoàn toàn mang bộ dạng vô tội; Hắn đến đây tìm Lương Chấn Bảo để bàn bạc về việc hợp tác chấn chỉnh chính quyền, vừa hay lúc qua đường liền gặp Cao Dương, liền cùng nhau đến đây, chứ không phải cùng nhau hẹn đến đây để gây khó dễ cho Lương Chấn Bảo.
Lương Chấn Bảo cũng không thể nào nghi ngờ Thẩm Hoài, việc sở Công thương huyện Đông Du bị cháy, bảo Thẩm Hoài thanh thế lớn triển khai công tác chỉnh đốn liên hợp khả năng bất lợi, Thẩm Hoài lại thúc giục phía huyện nghiêm trị hơn. Hắn và Cao Dương đều quyết định để phía công an và phòng cháy chữa cháy tiến hành điều tra trước, đợi sau khi có kết luận về vụ cháy, rồi sẽ tiến hành xử lý.
Lương Chấn Bảo cho rằng Thẩm Hoài còn đang làm công tác chỉnh đốn liên hợp, đốt cho Trương Hữu Tài một mồi lửa sứt đầu mẻ trán, có lẽ sẽ không thể có tâm tư để đụng đến vụ hồ chứa nước Du Sơn nữa.
Loại Thẩm Hoài ra ngoài, khả năng Cao Dương giở trò quỷ sau lưng đương nhiên sẽ tăng lên.
Lương Chấn Bảo lo lắng rằng Cao Dương thấy việc Thẩm Hoài làm với Trương Hữu Tài, tạm thời đã không còn có sức uy hiếp, liền chuyên tâm gây rối ở sau lưng y, khiến y chịu điều tiếng xấu thay người khác trong vụ hồ chứa nước Du Sơn.
Ánh mắt mờ kém của Lương Chấn Bảo trong giây lát bỗng sắc bén hẳn lên, đánh giá Cao Dương một chút, liền hỏi:
- Chủ tịch huyện Cao, lúc này anh cùng Phó Chủ tịch huyện Thẩm đến đây tìm tôi, là có chuyện gì sao?
- Tôi không có việc gì, sở Công thương trị trấn Đông Du bị một mồi lửa đốt cho sạch sẽ, cục Công an huyện lại lấy cớ cuối năm bận rộn, không rút được nhiều người hơn để điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn. Tôi nghĩ việc này nên để Bí thư Lương anh biết một chút.
Thẩm Hoài nói.
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, xác nhận được suy đoán của mình, Lương Chấn Bảo lúc này không trả lời Thẩm Hoài, mà ngược lại chuyển ánh nhìn sang phía Cao Dương.
- Tôi cũng không có việc gì khác, vừa nhận được điện thoại thông báo từ phía văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, sáng ngày mai phía thành phố có cuộc họp, chiều nay tôi phải đến thành phố, nên đến xin phép Bí thư Lương thôi.
Cao Dương cũng có cảnh giác với Lương Chấn Bảo. Y nhận được điện thoại thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu y sáng ngày mai cùng với Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công tác thủy lợi, cùng với người phụ trách phòng Thủy lợi huyện đến Ủy ban nhân dân thành phố họp bàn hội nghị về vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, y cũng không hiểu là chuyện gì.
Cao Dương biết hồ chứa nước Du Sơn có tồn tại một số vấn đề, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố không hề cho phía huyện có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bỗng nhiên lại triệu tập hội nghị chuyên về hồ chứa nước Du Sơn, bảo Cao Dương không nghi ngờ gì cũng là một việc khó.
- Đã sắp đến Tết rồi, phía thành phố còn muốn họp gì nữa?
Lương Chấn Bảo cũng là bộ vô tình hỏi một câu, rồi lại nói:
- Việc này anh gọi điện thoại nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần phải mất công đi một chuyến như thế chứ? Phía Ủy ban nhân dân có Phó Chủ tịch huyện Thẩm giúp anh ứng phó rồi, cũng không phải đến để nhờ tôi giúp giải quyết việc gì chứ? Nếu quả thật không được, tôi cho Phó chủ tịch huyện Thẩm thay anh lên thành phố họp cũng được. Lúc cuối năm này, công việc ở Ủy ban nhân dân cũng nhiều hơn ở Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Thẩm cũng còn trẻ tuổi, cũng có thể đi giúp chúng ta một chút…
Lương Chấn Bảo lại cười ha hả với Thẩm Hoài, nói:
- Phó chủ tịch huyện Thẩm nghe lời này của tôi, không phải sẽ không vui chứ?
- Sao dám, sao dám? Tôi đến Du Sơn cũng để rèn luyện, còn mong có cơ hội có thể giúp đỡ Bí thư Lương, Chủ tịch huyện Cao nhiều hơn nữa.
Thẩm Hoài nhìn lướt qua Lương Chấn Bảo, không ngờ vị Bí thư Huyện ủy bình thường làm việc ngu ngốc chậm chạp này, bản lĩnh thêu dệt chuyện lại hạng nhất như vậy.
Thẩm Hoài biết những năm tám mươi Lương Chấn Bảo là Cục trưởng, bởi vì trong công việc luôn không có thành tích gì, bình thường cũng là người nghiện rượu, có đến mười năm liền không hề có tiến bộ gì, cứ luôn vòng qua vòng lại trên chức vị Cục trưởng.
Mặc dù Lương Chấn Bảo cũng không quen biết nhân vật nào phía thành phố, nhưng y cũng không ác ý với người khác, cũng không hề có nhược điểm gì khiến người ta có thể bắt thóp, nên cũng không lo lắng bị đá xuống một vị trí nào thấp hơn vị trí Bí thư Huyện ủy Du Sơn được.
Theo như tình hình Thẩm Hoài biết, Lương Chấn Bảo vẫn luôn hy vọng được điều về lại thành phố. Quả thật, Lương Chấn Bảo không có tiền đồ phát triển trên con đường làm quan, tuổi cũng sắp đến hạn, lúc này có thể đến thành phố làm nhân vật số một ở một cục nào đó, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc làm một quan lớn ở một nơi núi non hẻo lánh như Du Sơn.
Nhưng đối với Lương Chấn Bảo mà nói, nếu phía thành phố có vị trí của y, y cũng sẽ không hề ngần ngại mà giao lại ví trí Bí thư Huyện ủy Du Sơn cho người khác; Nhưng nếu phía thành phố không có vị trí tốt hơn, Lương Chấn Bảo đương nhiên sẽ không cam lòng mà về hưu, để Cao Dương đảm nhận vị trí này.
So với Cao Lương Bảo luôn mong muốn sự ổn định, Thẩm Hoài biết Cao Dương năm nay mới bốn mươi tuổi là một người rất có dã tâm. Hơn nữa y còn là một thân tín mà đích thân Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn một tay cất nhắc ở Du Sơn.
Phùng Ngọc Mai từ phòng Phát thanh và Truyền hình huyện điều đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm, chính là một tay Cao Dương làm.
Cho dù huyện Du Sơn nghèo đi nữa, giành được vị trí Bí thư Huyện ủy, đối với con đường phát triển tiếp theo của Cao Dương mà nói, cũng là một xuất phát điểm hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Hoài biết rằng trước khi hắn đến, đối với vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Du Sơn, Cao Dương vẫn luôn có tham vọng.
Nhưng cho dù Cao Dương là người của Ngu Thành Chấn, trong thành phố cũng có được sự ủng hộ nhiều hơn Lương Chấn Bảo. Nhưng khi Đàm Khải Bình vừa đến Đông Hoa, những Ủy viên thường vụ Thành ủy khác, bao gồm cả Ngu Thành Chấn, không có được sự ủng hộ mạnh mẽ nào ở tỉnh, nhất thời cũng không dám làm gì, không dám xung đột với Đàm Khải Bình; Khiến cho những cán bộ ở quận huyện như Cao Dương, lại càng im lặng hơn, cũng không dám đấu tranh quá gay gắt.
Cho nên hai năm qua ở Du Sơn, Cao Dương và Lương Chấn Bảo cũng khá bình an.
Thẩm Hoài biết rằng lần đó làm ầm ĩ, đã trực tiếp càn quét uy tín của Đàm Khải Bình. Ngu Thành Chấn âm thầm móc nối mối dây với Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa, mới thực sự là quả bom tấn trong chốn quan trường. Mà ở trong Hội nghị ủy viên thường vụ lâm thời ở thành phố, Ngu Thành Chấn công khai cản trở Đàm Khải Bình xử phạt hắn, lại trực tiếp châm ngòi cho quả bom tấn này. Điều này khiến cho chốn quan trường Đông Hoa đang êm đềm hai năm nay bỗng chốc nổi sóng.
Đương nhiên, còn chưa đợi Cao Dương dùng thủ đoạn gì để tiến hành bức bách Lương Chấn Bảo, hắn liền chủ động yêu cầu điều chỉnh đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện Du Sơn. Điều này khiến Cao Lương đối với việc đưa tay ra nắm lấy Lương Chấn Bảo, như gặp phải điện giật vậy, liền bị bắt lại. Bảo sao Cao Dương không thể không liên kết với Lương Chấn Bảo trước, đồng thời cẩn thận đề phòng hắn
Tuy nhiên Lương Chấn Bảo vẫn luôn giữ thái độ đề phòng với Cao Dương.
Thẩm Hoài đương nhiên không vui vẻ gì khi Lương Chấn Bảo hợp tác với Cao Dương để đề phòng hắn. Nhìn thấy hai người họ vì vấn đề hồ chứa nước Du Sơn mà đề phòng lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, Lương Chấn Bảo thậm chí còn không hề che giấu, còn muốn nhấn chìm Cao Dương vào trong nước đục, Thẩm Hoài cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng đồng thời, Thẩm Hoài cũng cảm thấy vô cùng bi ai.
Sự che đậy của hồ chứa nước Du Sơn bị vạch trần, hai người Lương Cao phản ứng đầu tiên lại không phải là đi điều tra rõ vấn đề, không phải muốn đi giải quyết vấn đề. Mà lại nghĩ đến việc này có ảnh hưởng gì tới họ, nghĩ tới việc có phải có người sau lưng làm gì họ không. Nghĩ đến việc liệu có thể nhân cơ hội này ngăn chặn người khác hay không, không thể nghi ngờ gì nữa cũng là do trong giới quan trường khiến người khác không thể không đối mặt với sự thật.
Nghe thấy Lương Chấn Bảo nói chuyện trước mặt Thẩm Hoài có vẻ có ý cảnh cáo, nhắc nhở y biết rằng Thẩm Hoài mới là uy hiếp lớn nhất trước mắt đối với y, trong lòng Thẩm Hoài cũng không cảm thấy thoải mái.
Cho dù y cũng đoán biết được việc hồ chứa nước Du Sơn cũng không phải do Lương Chấn Bảo có chủ ý bảo ai chọc vào, nhưng cũng lo lắng Lương Chấn Bảo nhân cơ hội này để chỉ trích công việc của Ủy ban nhân dân huyện.
Cao Dương nói:
- Là một hội nghị chuyên họp bàn về vấn đề tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn. Phía thành phố đã chỉ đích danh tôi và Phó chủ tịch huyện Hoàng phân công quản lý công tác thủy lợi, cùng với người phụ trách của cục Thủy lợi phải tham gia hội nghị, tôi đẩy việc này lại cho Phó chủ tịch huyện Thẩm thì có chút không hợp lý. Theo tình hình, có lẽ tôi phải ở lại thành phố họp mấy ngày. Tôi không có ở huyện, thì không thể làm một trợ lý tốt cho Bí thư Lương anh được, có một số công việc quả thật cũng cần Phó chủ tịch huyện Thẩm quán xuyến một chút. Tình hình Phó chủ tịch huyện Thẩm nói vừa rồi, tôi cũng hiểu một chút. Tác phong làm việc của cục Công an huyện thật sự quá chậm chạp, sắp hết năm rồi, tinh thần chúng ta nên tập trung hơn, tôi cảm thấy nên nghiêm trị tính chậm chạp của họ.
Phòng Công an huyện từ trước đến nay cũng không phải địa bàn cao trào gì, bây giờ Thẩm Hoài cho dù được phân công quản lý phòng Công an, cũng có nhiều việc không có cách nào có thể nhúng tay vào được --- Trưởng phòng Công an huyện Hứa Vĩ Tân thật ra là người của Lương Chấn Bảo.
Lương Chấn Bảo có sự cảnh giác với lời nói của Cao Dương, Cao Dương đương nhiên không thể không cảnh giác lại một chút; Thẩm Hoài lại vui vẻ mà nhìn Lương Chấn Bảo và Cao Dương cắn lẫn nhau.
Đương nhiên, Thẩm Hoài cũng biết, xảy ra tình trạng này, cũng chủ yếu là có lợi cho việc nhìn qua có vẻ Trương Hữu Tài bị sứt đầu mẻ trán. Lương Chấn Bảo và Cao Dương cùng lúc cảnh giác đối với hắn, trong lòng hắn nghĩ, nếu qua hai ngày nữa, Lương Chấn Bảo, Cao Dương biết do Tập đoàn Hoài Năng ra mặt tiếp nhận vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, không biết bọn họ sẽ có biểu hiện như thế nào?
Thẩm Hoài cũng không kiêng kỵ gì Cao Dương lắm, nhưng từ Triệu Thu Hoa đến Ngu Chấn Thành rồi đến Cao Dương, quả thật có nhiều thứ cần hắn phải đi tìm hiểu sâu xa hơn.
Nhận được công văn nghiêm khắc từ văn phòng Thành ủy, Lương Chấn Bảo mơ mơ màng màng không hiểu điều gì. Thậm chí y còn không biết rốt cuộc hồ chứa nước Du Sơn xảy ra vấn đề gì, cũng không biết rốt cuộc Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình đã nắm bắt được đến mức độ nào về tình hình hồ chứa nước Du Sơn. Đương nhiên y lại càng không biết phía sau đó Thẩm Hoài đã phát huy những tác dụng gì.
Lương Chấn Bảo day day huyện thái dương, không biết phải bắt đầu điều tra vấn đề hồ chứa nước Du Sơn từ đâu, cũng không biết phải điều tra ra nguyên nhân như thế nào, mới có thể khiến phía Thành ủy hài lòng. Cũng không biết công văn này của Thành ủy, chỉ là ý kiến cá nhân của Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình, hay là còn có lãnh đạo Thành ủy nào khác cũng biết việc này?
Mà điều khiến cho Lương Chấn Bảo quan tâm hơn, chính là vấn đề hồ chứa nước Du Sơn là do ai trình lên? Có phải có người muốn mượn việc này mà hành động, để gây bất lợi cho y? Nếu không vì sao công văn của Thành ủy lại trực tiếp gửi đến Huyện ủy, đưa đến tay y, chứ không phải theo lưu trình thông thường là do cục Thủy lợi thành phố cho người điều tra vấn đề hồ chứa nước Du Sơn?
Lúc Lương Chấn Bảo còn đang đau đầu, Chủ tịch huyện Cao Dương và Thẩm Hoài cùng gõ cửa bước vào.
- Bí thư Lương anh còn ở đây …
Cao Dương bước lên, chào hỏi trước.
- Sắp Tết rồi, tâm tình của mọi người cũng không đặt lên công việc nữa, nếu tôi không ngồi ở đây, mấy đứa nhóc kia, chẳng phải sẽ trốn hết không còn một người nào hay sao? Nếu lỡ phía thành phố có cho người đến điều tra, thể diện của chúng ta chẳng phải không còn chút nào hay sao?
Lương Chấn Bảo cười nói, nhưng đối với việc lúc này Cao Dương và Thẩm Hoài lại đến văn phòng tìm y, y cũng rất nghi ngờ. Mời hai người Cao, Thẩm ngồi ở sô pha phía trước cửa sổ xong, liền bắt đầu đánh giá hai người.
Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đâu có văn phòng nào có điều hòa, nhưng giữa văn phòng làm việc của Lương Chấn Bảo đặt một máy sưởi công suất lớn. Tiếng ong ong vang lên, nhiệt lượng lớn tỏa ra, khiến cho căn phòng ấm áp như gió xuân.
Thẩm Hoài nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Vốn dĩ nhiệt độ mùa đông ở Du Sơn ấm hơn so với vùng bên ngoài núi, trong phòng ấm áp như gió xuân thì không cần phải nói nữa, cây cỏ bên ngoài cũng phải xanh hơn một chút. Không giống như phía bên ngoài núi cây cỏ tàn héo vô cùng, không có gì đáng để xem.
Thẩm Hoài nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Lương Chấn Bảo, cũng chỉ cười cười, giả vờ như không hề hay biết gì hết, hoàn toàn mang bộ dạng vô tội; Hắn đến đây tìm Lương Chấn Bảo để bàn bạc về việc hợp tác chấn chỉnh chính quyền, vừa hay lúc qua đường liền gặp Cao Dương, liền cùng nhau đến đây, chứ không phải cùng nhau hẹn đến đây để gây khó dễ cho Lương Chấn Bảo.
Lương Chấn Bảo cũng không thể nào nghi ngờ Thẩm Hoài, việc sở Công thương huyện Đông Du bị cháy, bảo Thẩm Hoài thanh thế lớn triển khai công tác chỉnh đốn liên hợp khả năng bất lợi, Thẩm Hoài lại thúc giục phía huyện nghiêm trị hơn. Hắn và Cao Dương đều quyết định để phía công an và phòng cháy chữa cháy tiến hành điều tra trước, đợi sau khi có kết luận về vụ cháy, rồi sẽ tiến hành xử lý.
Lương Chấn Bảo cho rằng Thẩm Hoài còn đang làm công tác chỉnh đốn liên hợp, đốt cho Trương Hữu Tài một mồi lửa sứt đầu mẻ trán, có lẽ sẽ không thể có tâm tư để đụng đến vụ hồ chứa nước Du Sơn nữa.
Loại Thẩm Hoài ra ngoài, khả năng Cao Dương giở trò quỷ sau lưng đương nhiên sẽ tăng lên.
Lương Chấn Bảo lo lắng rằng Cao Dương thấy việc Thẩm Hoài làm với Trương Hữu Tài, tạm thời đã không còn có sức uy hiếp, liền chuyên tâm gây rối ở sau lưng y, khiến y chịu điều tiếng xấu thay người khác trong vụ hồ chứa nước Du Sơn.
Ánh mắt mờ kém của Lương Chấn Bảo trong giây lát bỗng sắc bén hẳn lên, đánh giá Cao Dương một chút, liền hỏi:
- Chủ tịch huyện Cao, lúc này anh cùng Phó Chủ tịch huyện Thẩm đến đây tìm tôi, là có chuyện gì sao?
- Tôi không có việc gì, sở Công thương trị trấn Đông Du bị một mồi lửa đốt cho sạch sẽ, cục Công an huyện lại lấy cớ cuối năm bận rộn, không rút được nhiều người hơn để điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn. Tôi nghĩ việc này nên để Bí thư Lương anh biết một chút.
Thẩm Hoài nói.
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, xác nhận được suy đoán của mình, Lương Chấn Bảo lúc này không trả lời Thẩm Hoài, mà ngược lại chuyển ánh nhìn sang phía Cao Dương.
- Tôi cũng không có việc gì khác, vừa nhận được điện thoại thông báo từ phía văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, sáng ngày mai phía thành phố có cuộc họp, chiều nay tôi phải đến thành phố, nên đến xin phép Bí thư Lương thôi.
Cao Dương cũng có cảnh giác với Lương Chấn Bảo. Y nhận được điện thoại thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu y sáng ngày mai cùng với Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công tác thủy lợi, cùng với người phụ trách phòng Thủy lợi huyện đến Ủy ban nhân dân thành phố họp bàn hội nghị về vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, y cũng không hiểu là chuyện gì.
Cao Dương biết hồ chứa nước Du Sơn có tồn tại một số vấn đề, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố không hề cho phía huyện có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bỗng nhiên lại triệu tập hội nghị chuyên về hồ chứa nước Du Sơn, bảo Cao Dương không nghi ngờ gì cũng là một việc khó.
- Đã sắp đến Tết rồi, phía thành phố còn muốn họp gì nữa?
Lương Chấn Bảo cũng là bộ vô tình hỏi một câu, rồi lại nói:
- Việc này anh gọi điện thoại nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần phải mất công đi một chuyến như thế chứ? Phía Ủy ban nhân dân có Phó Chủ tịch huyện Thẩm giúp anh ứng phó rồi, cũng không phải đến để nhờ tôi giúp giải quyết việc gì chứ? Nếu quả thật không được, tôi cho Phó chủ tịch huyện Thẩm thay anh lên thành phố họp cũng được. Lúc cuối năm này, công việc ở Ủy ban nhân dân cũng nhiều hơn ở Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Thẩm cũng còn trẻ tuổi, cũng có thể đi giúp chúng ta một chút…
Lương Chấn Bảo lại cười ha hả với Thẩm Hoài, nói:
- Phó chủ tịch huyện Thẩm nghe lời này của tôi, không phải sẽ không vui chứ?
- Sao dám, sao dám? Tôi đến Du Sơn cũng để rèn luyện, còn mong có cơ hội có thể giúp đỡ Bí thư Lương, Chủ tịch huyện Cao nhiều hơn nữa.
Thẩm Hoài nhìn lướt qua Lương Chấn Bảo, không ngờ vị Bí thư Huyện ủy bình thường làm việc ngu ngốc chậm chạp này, bản lĩnh thêu dệt chuyện lại hạng nhất như vậy.
Thẩm Hoài biết những năm tám mươi Lương Chấn Bảo là Cục trưởng, bởi vì trong công việc luôn không có thành tích gì, bình thường cũng là người nghiện rượu, có đến mười năm liền không hề có tiến bộ gì, cứ luôn vòng qua vòng lại trên chức vị Cục trưởng.
Mặc dù Lương Chấn Bảo cũng không quen biết nhân vật nào phía thành phố, nhưng y cũng không ác ý với người khác, cũng không hề có nhược điểm gì khiến người ta có thể bắt thóp, nên cũng không lo lắng bị đá xuống một vị trí nào thấp hơn vị trí Bí thư Huyện ủy Du Sơn được.
Theo như tình hình Thẩm Hoài biết, Lương Chấn Bảo vẫn luôn hy vọng được điều về lại thành phố. Quả thật, Lương Chấn Bảo không có tiền đồ phát triển trên con đường làm quan, tuổi cũng sắp đến hạn, lúc này có thể đến thành phố làm nhân vật số một ở một cục nào đó, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc làm một quan lớn ở một nơi núi non hẻo lánh như Du Sơn.
Nhưng đối với Lương Chấn Bảo mà nói, nếu phía thành phố có vị trí của y, y cũng sẽ không hề ngần ngại mà giao lại ví trí Bí thư Huyện ủy Du Sơn cho người khác; Nhưng nếu phía thành phố không có vị trí tốt hơn, Lương Chấn Bảo đương nhiên sẽ không cam lòng mà về hưu, để Cao Dương đảm nhận vị trí này.
So với Cao Lương Bảo luôn mong muốn sự ổn định, Thẩm Hoài biết Cao Dương năm nay mới bốn mươi tuổi là một người rất có dã tâm. Hơn nữa y còn là một thân tín mà đích thân Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn một tay cất nhắc ở Du Sơn.
Phùng Ngọc Mai từ phòng Phát thanh và Truyền hình huyện điều đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm, chính là một tay Cao Dương làm.
Cho dù huyện Du Sơn nghèo đi nữa, giành được vị trí Bí thư Huyện ủy, đối với con đường phát triển tiếp theo của Cao Dương mà nói, cũng là một xuất phát điểm hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Hoài biết rằng trước khi hắn đến, đối với vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Du Sơn, Cao Dương vẫn luôn có tham vọng.
Nhưng cho dù Cao Dương là người của Ngu Thành Chấn, trong thành phố cũng có được sự ủng hộ nhiều hơn Lương Chấn Bảo. Nhưng khi Đàm Khải Bình vừa đến Đông Hoa, những Ủy viên thường vụ Thành ủy khác, bao gồm cả Ngu Thành Chấn, không có được sự ủng hộ mạnh mẽ nào ở tỉnh, nhất thời cũng không dám làm gì, không dám xung đột với Đàm Khải Bình; Khiến cho những cán bộ ở quận huyện như Cao Dương, lại càng im lặng hơn, cũng không dám đấu tranh quá gay gắt.
Cho nên hai năm qua ở Du Sơn, Cao Dương và Lương Chấn Bảo cũng khá bình an.
Thẩm Hoài biết rằng lần đó làm ầm ĩ, đã trực tiếp càn quét uy tín của Đàm Khải Bình. Ngu Thành Chấn âm thầm móc nối mối dây với Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa, mới thực sự là quả bom tấn trong chốn quan trường. Mà ở trong Hội nghị ủy viên thường vụ lâm thời ở thành phố, Ngu Thành Chấn công khai cản trở Đàm Khải Bình xử phạt hắn, lại trực tiếp châm ngòi cho quả bom tấn này. Điều này khiến cho chốn quan trường Đông Hoa đang êm đềm hai năm nay bỗng chốc nổi sóng.
Đương nhiên, còn chưa đợi Cao Dương dùng thủ đoạn gì để tiến hành bức bách Lương Chấn Bảo, hắn liền chủ động yêu cầu điều chỉnh đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện Du Sơn. Điều này khiến Cao Lương đối với việc đưa tay ra nắm lấy Lương Chấn Bảo, như gặp phải điện giật vậy, liền bị bắt lại. Bảo sao Cao Dương không thể không liên kết với Lương Chấn Bảo trước, đồng thời cẩn thận đề phòng hắn
Tuy nhiên Lương Chấn Bảo vẫn luôn giữ thái độ đề phòng với Cao Dương.
Thẩm Hoài đương nhiên không vui vẻ gì khi Lương Chấn Bảo hợp tác với Cao Dương để đề phòng hắn. Nhìn thấy hai người họ vì vấn đề hồ chứa nước Du Sơn mà đề phòng lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, Lương Chấn Bảo thậm chí còn không hề che giấu, còn muốn nhấn chìm Cao Dương vào trong nước đục, Thẩm Hoài cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng đồng thời, Thẩm Hoài cũng cảm thấy vô cùng bi ai.
Sự che đậy của hồ chứa nước Du Sơn bị vạch trần, hai người Lương Cao phản ứng đầu tiên lại không phải là đi điều tra rõ vấn đề, không phải muốn đi giải quyết vấn đề. Mà lại nghĩ đến việc này có ảnh hưởng gì tới họ, nghĩ tới việc có phải có người sau lưng làm gì họ không. Nghĩ đến việc liệu có thể nhân cơ hội này ngăn chặn người khác hay không, không thể nghi ngờ gì nữa cũng là do trong giới quan trường khiến người khác không thể không đối mặt với sự thật.
Nghe thấy Lương Chấn Bảo nói chuyện trước mặt Thẩm Hoài có vẻ có ý cảnh cáo, nhắc nhở y biết rằng Thẩm Hoài mới là uy hiếp lớn nhất trước mắt đối với y, trong lòng Thẩm Hoài cũng không cảm thấy thoải mái.
Cho dù y cũng đoán biết được việc hồ chứa nước Du Sơn cũng không phải do Lương Chấn Bảo có chủ ý bảo ai chọc vào, nhưng cũng lo lắng Lương Chấn Bảo nhân cơ hội này để chỉ trích công việc của Ủy ban nhân dân huyện.
Cao Dương nói:
- Là một hội nghị chuyên họp bàn về vấn đề tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn. Phía thành phố đã chỉ đích danh tôi và Phó chủ tịch huyện Hoàng phân công quản lý công tác thủy lợi, cùng với người phụ trách của cục Thủy lợi phải tham gia hội nghị, tôi đẩy việc này lại cho Phó chủ tịch huyện Thẩm thì có chút không hợp lý. Theo tình hình, có lẽ tôi phải ở lại thành phố họp mấy ngày. Tôi không có ở huyện, thì không thể làm một trợ lý tốt cho Bí thư Lương anh được, có một số công việc quả thật cũng cần Phó chủ tịch huyện Thẩm quán xuyến một chút. Tình hình Phó chủ tịch huyện Thẩm nói vừa rồi, tôi cũng hiểu một chút. Tác phong làm việc của cục Công an huyện thật sự quá chậm chạp, sắp hết năm rồi, tinh thần chúng ta nên tập trung hơn, tôi cảm thấy nên nghiêm trị tính chậm chạp của họ.
Phòng Công an huyện từ trước đến nay cũng không phải địa bàn cao trào gì, bây giờ Thẩm Hoài cho dù được phân công quản lý phòng Công an, cũng có nhiều việc không có cách nào có thể nhúng tay vào được --- Trưởng phòng Công an huyện Hứa Vĩ Tân thật ra là người của Lương Chấn Bảo.
Lương Chấn Bảo có sự cảnh giác với lời nói của Cao Dương, Cao Dương đương nhiên không thể không cảnh giác lại một chút; Thẩm Hoài lại vui vẻ mà nhìn Lương Chấn Bảo và Cao Dương cắn lẫn nhau.
Đương nhiên, Thẩm Hoài cũng biết, xảy ra tình trạng này, cũng chủ yếu là có lợi cho việc nhìn qua có vẻ Trương Hữu Tài bị sứt đầu mẻ trán. Lương Chấn Bảo và Cao Dương cùng lúc cảnh giác đối với hắn, trong lòng hắn nghĩ, nếu qua hai ngày nữa, Lương Chấn Bảo, Cao Dương biết do Tập đoàn Hoài Năng ra mặt tiếp nhận vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, không biết bọn họ sẽ có biểu hiện như thế nào?
Thẩm Hoài cũng không kiêng kỵ gì Cao Dương lắm, nhưng từ Triệu Thu Hoa đến Ngu Chấn Thành rồi đến Cao Dương, quả thật có nhiều thứ cần hắn phải đi tìm hiểu sâu xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.