Chương 414: Cứ xảy ra điều ngoài ý muốn
Cảnh Tục
24/01/2014
Thẩm Hoài biết nếu Hùng Văn Bân mà khoanh tay đứng nhìn trước hoàn cảnh khó khăn hiện nay của Thị Cương thì y sẽ không thể chịu được. Nhìn bóng Hùng Văn Bân lặng lẽ rời đi, Hắn chẳng còn tâm trạng nào ở lại nhà Tiếu gia ăn cơm nữa. Thế là hắn lái xe đi.
Thẩm Hoài không có cách nào nói cho ai khác nghe về tình cảm của hắn đối với Thị Cương, có thể trong mắt người khác, hắn đang sung sướng trước sự đau khổ của Thị Cương, hắn lái xe rời khỏi nhà Tiếu gia, chẳng còn tâm trạng nào đi đâu cả. Hắn ngồi trước bài vị và quan tài của mình hút thuốc và nhớ lại những chuyện ngày trước ở Thị Cương.
Nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau, quay người lại thì hắn nhìn thấy Hùng Đại Ny cầm ô bước lại, hắn sững sờ.
Hùng Đại Ny nhìn thấy điếu thuốc đang cháy trên mộ của Tôn Hải Văn, màu khói xanh bốc lên nghi ngút dưới ánh đèn, lại nhìn thấy điếu thuốc đang kẹp trên tay của Thẩm Hoài, không sao hiểu được.
Cô biết Thẩm Hoài có quan hệ mật thiết với Trần Đan, và em gái Tiểu Lê của Hải Văn, nhưng không nghĩ hắn có liên quan gì với Hải Văn, không hiểu tại sao sau khi cô và ba cô rời khỏi nhà Tiếu gia, Thẩm Hoài lại đến trước mộ của Hải Văn, hút thuốc đã đành, lại còn mời cả Hải Văn – người đã mất một điếu thuốc
- Tại sao anh lại ở đây?
Hùng Đại Ny nghi ngờ hỏi
Hắn vuốt mũi, nhếch mép cười:
- Tôi thỉnh thoảng đến nghĩa trang và phát hiện ở Đông Hoa này không có nghĩa địa nào vắng vẻ u tịch như nghĩa trang này, khiến người ta bình tâm suy ngẫm. Chỉ có điều là vô duyên vô cớ vào đây có thể làm người ta nghĩ là mình bị thần kinh nên tôi mới thay Tiểu Lê dâng lễ cho anh trai cô ấy, cứ coi đó là một cái cớ đi, thế còn cô sao cô lại ở đây?
Hùng Đại Ny nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ta cũng không nghĩ ra khả năng nào khác, nhưng đối với câu hỏi tại sao cô lại ở đây của Thẩm Hoài, cho dù tình cảm đã chân vùi từ lâu, nhưng một khi bị người khác làm cho nó sống dậy thì trong lòng cũng có đôi chút ngượng ngùng
Nhìn khuôn mặt của Hùng Đại Ny dưới ánh đèn, trắng đẹp không tỳ vết, cùng với những thẹn thùng làm say lòng của một cô gái trẻ, trong lòng Thẩm Hoài không khỏi có chút dung động.
Tuy rằng đó là chuyện từ rất lâu rồi, nhưng dường như lúc này những tình cảm ấp ủ bấy lâu đang trào dâng, làm người ta nhớ tới vẻ đẹp thời xuân của người thiếu nữ, vậy mà cũng đã mấy năm rồi. Cô gái trẻ năm nào giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp làm đắm say lòng người.
- Khi Hải Văn xảy ra chuyện, tôi có mặt ở đó, còn đỡ lấy thân thể đã ngã xuống của hắn. Thời gian xảy ra sự việc rất ngắn, Hải Văn lúc đó vẫn chưa chết. Thậm chí trước lúc tôi hôn mê, tôi còn nhìn thấy mắt anh ta đang mở to, dường như muốn nói với tôi điều gì đó.
Thẩm Hoài khẽ nói:
- Rốt cuộc thì Hải Văn chưa nói được gì thì đã rời xa cõi đời, nhưng kể cũng lạ, tôi có thể nhìn ra anh ấy không cam tâm, sau đó tôi đã tìm hiểu rất nhiều sự việc xung quanh anh ta, thì nghĩ rằng, những người trước đây anh ấy muốn chăm sóc cần thay anh ấy gánh một phần trách nhiệm….
Hùng Đại Ny nghĩ, nếu Thẩm Hoài và Hải Văn có quan hệ gì thì chắc là vào thời điểm xảy ra sự việc. Lời nói này của Thẩm Hoài có thể sẽ làm người khác cảm thấy có chút đường đột, Hùng Đại Ny nghĩ mà thấy khó hiểu, hai năm qua hắn dây dưa với gia đình cô, dường như đã thay Tôn Hải Văn có mặt trong đời sống gia đình cô.
- Trước khi yêu Chu Minh, tôi đã từng có tình cảm với một người.
Hùng Đại Ny nhìn Thẩm Hoài, đột nhiên cũng muốn tìm ai đó nói chuyện tình cảm của mình ngày còn trẻ, nếu không những cảm xúc chất chứa trong lòng cô sẽ khó mà tiêu tan, có lẽ kể cho hắn ta nghe thì chẳng có gì là không được.
Hùng Đại Nghi nhìn di ảnh trên tấm bia đá màu đen của Tôn Hải Văn nói tiếp:
- Chỉ có điều người đó khi ấy yêu người khác, chỉ coi tôi là em gái. Khi đó tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện, không thích cảm giác đó. Sau đó quan hệ giữa tôi và anh ấy không được tốt như vậy nữa, nếu anh ấy còn sống và tiếp tục là anh trai tôi thì tôi thấy chẳng có gì là không tốt cả. Từ trước đến nay tôi và Đại Linh vẫn mong có một người anh trai. Chỉ có điều khi còn trẻ con ương bướng, không biết cái gì nên làm cái gì không nên, chỉ muốn có tất cả, không thèm thứ tình cảm không trọn vẹn ấy. Anh có cảm giác này không?
- Có
Thẩm Hoài gật đầu cười.
- Nếu quá cố chấp thì sẽ mất rất nhiều thứ, cố chấp rốt cuộc tốt hay không thì giờ tôi vẫn chưa rõ.
- Anh có biết là thật ra anh và Hải Văn rất giống nhau không?
Hùng Đại Ny nhìn di ảnh trên bia đá của Hải Văn, phát hiện ra điều mà cô không phát hiện ra trước đây, quay người lại nhìn khuôn mặt của Thẩm Hoài, phát hiện anh có thân thể cường tráng giống Hải Văn, khuôn mặt gầy cùng những nét kiên nghị quật cường trên cằm và môi, mũi thẳng, lông mày dài, đôi mắt đẹp, cũng khá giống với Hải Văn.
Thấy Hùng Đại Ny nhìn mình chằm chằm, hắn thấy hơi ngượng, quay mặt đi không để Hùng Đại Ny nhìn.
- Anh còn ngại cơ à?
Hùng Đại Ny cười lớn, cảm thấy thích thú, sau cái chết đột ngột của Hải Văn, Thẩm Hoài đột nhiên chen vào cuộc sống của cô, nếu lúc đó không so sánh thì cô cũng không để ý là Thẩm Hoài lại giống Hải Văn đến vậy.
Người ta nói "Tương do tâm sinh” kể cũng đúng.
Một Thẩm Hoài của hai năm về trước cũng chỉ là một kẻ với đôi mắt vô hồn, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, nhưng hắn ta lúc này không chỉ có sự thay đổi về mặt tâm hồn, mà quan trọng thói quen sinh hoạt hơn hai năm nay của hắn cũng thay đổi hoàn toàn, chẳng giống với Thẩm Hoài của hai năm về trước chút nào. Trước ảnh hưởng của những thay đổi vô thức, vẻ bề ngoài của hắn có những biến đổi vô cùng nhỏ, đối với một con người mà tướng mạo và thần thái ngày càng chân thực hơn như hắn thì đó không phải chuyện gì kỳ lạ.
Trần Đan và Tiểu Lê gần như bên hắn cả ngày nhưng hai người không để ý những thay đổi nho nhỏ ấy nữa, ngược lại người nhận ra sự thay đổi đó lại là Hùng Đại Ny.
- Có phải cô chưa ăn đúng không? Hay là đến chỗ nào đó ăn nhé, tôi mời.
Thẩm Hoài ngượng ngùng hỏi.
- Không cần đâu, muộn lắm rồi. Tôi về nhà ăn là được rồi.
Không phải cô không muốn ăn với hắn, nhưng cứ nghĩ đến những sóng gió của ngày trước, khiến cô sợ nếu bây giờ lại ở gần hắn mọi người lại dị nghị.
- Vậy tôi lái xe đưa cố về nhé?
Thẩm Hoài cũng biết được cô đang lo lắng điều gì.
- Vâng.
Cô không từ chối vì tiện đường đi nhờ về thì có sao, hơn nữa lúc đó lại đi về từ nghĩa địa, khả năng bị người khác trông thấy cũng rất thấp.
Thẩm Hoài đi phía trước, Hùng Đại Ny theo sau, nhìn Thẩm Hoài từ đằng sau, có một cảm giác thân thuộc đang chiếm giữ trong lòng cô.
Lúc đó cô phát hiện ra, không chỉ ngoại hình hắn giống với Tôn Hải Văn, mà cái bóng dáng lúc này của hắn cũng có gì đó giống với những gì trong kí ức cô còn ghi lại, khiến cô đột nhiên trở nên lẫn lộn khó hiểu.
Hùng Đại Ny cũng hồ đồ mất rồi, không hiểu sao lại có cảm giác này, bước hụt chân mà cũng không để ý. Bị trượt mới kêu “a” .
Nghe thấy tiếng Hùng Đại Ny, Thẩm Hoài quay lại theo bản năng, nhào tới đỡ cô vào lòng.
Hắn đưa tay ôm lấy Hùng Đại Ny, nhưng bậc thềm trơn quá, bị Hùng Đại Ny ngã vào, hắn cũng bị mất cân bằng ngã theo.
Hắn cố gắng ôm lấy Hùng Đại Ny để cô khỏi bị đập người xuống, cũng may chỉ có bảy tám bậc nên hai người ngã cũng không đau lắm, chỉ có điều lưng bị cọ xát vào bậc thang nên cũng đau.
Hùng Đại Ny không đau, còn hắn thì bị ngã xuống vũng nước, Hùng Đại Ny thì không bị chạm đất chút nào, nằm gọn trong vòng tay của Thẩm Hoài.
Có lẽ do hoảng sợ quá nên khi ngã xuống, chỉ nghĩ là ôm người Hùng Đại Ny, ai ngờ lại là ôm mông.
Khi Thẩm Hoài hoàn hồn, cô ấy đang nằm trên người hắn, mặc áo khoác lông, dáng người tròn tròn trong bộ quần áo dầy bịch, và cô có thể cảm nhận được hơi ấm của Thẩm Hoài qua lớp quần bò.
Nằm trên người Thẩm Hoài tim còn rộn ràng hơn khi Thẩm Hoài chạm vào mông cô. Nghĩ lại lúc này khi bị ngã, giống như là Thẩm Hoài đang cố gắng để chính mình không bị ngã, cùng với hơi thở ấm áp của một người đàn ông, trong giây lát cô trở nên mơ hồ.
Thẩm Hoài ngã xuống vũng nước, nửa người nhanh chóng bị ướt, lạnh run người, muốn đứng dậy nhưng Hùng Đại Ny vẫn chưa đứng dậy, bờ môi của hắn vờn nhẹ khuôn mặt với hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Bị hắn hôn nhẹ, lúc đó cô mới đứng dậy, cô ta nghĩ hắn cố tình hôn mình, trừng mắt nhìn hắn trong đầu trống rỗng, không biết nên trách hắn hay lại để hắn hôn cái nữa, sau mấy giây cô mới thu người lại, bối rối đứng lên, kéo hắn đứng dậy.
Thẩm Hoài cởi áo bị ướt ra, áo khoác ngoài không bị ngấm nhiều nước lắm, quay đầu chỉ vào chỗ bị ướt sũng cho Đại Ny xem, cười nói:
- Chắc lần sau chúng ta phải gặp nhau ít đi không mỗi lần lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy thật chịu không nổi.
Hùng Đại Ny lúc đó mới ý thức được rằng hắn không cố ý, chỉ là vẫn còn cảm giác bị hôn, khiến cô có cảm giác thật khó tả. Nhưng nhìn thấy bộ mặt chật vật của Thẩm Hoài, cũng thấy ngộ, cười nói:
- Không biết tôi là khắc tinh của anh hay anh là khắc tinh của tôi, lần nào cũng đen…
Mưa lớn hơn, Hùng Đại Ny bật ô lên che cho hắn.
Thẩm Hoài cầm áo khoác trên tay, chỉ mặc mỗi chiếc áo len, hai người cùng cầm ô lại đi nhanh nên thỉnh thoảng lại chạm tay vào ngực cô.
Thẩm Hoài chốc chốc lại cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, nhìn đôi mắt đang nhìn xuống đường, ngửi mùi hương ngây ngất của cô, tựa như người thiếu nữ trẻ trung yêu kiều ngày nào, hắn đón tay cầm lấy ô, hai người cùng đi về.
Thẩm Hoài không có cách nào nói cho ai khác nghe về tình cảm của hắn đối với Thị Cương, có thể trong mắt người khác, hắn đang sung sướng trước sự đau khổ của Thị Cương, hắn lái xe rời khỏi nhà Tiếu gia, chẳng còn tâm trạng nào đi đâu cả. Hắn ngồi trước bài vị và quan tài của mình hút thuốc và nhớ lại những chuyện ngày trước ở Thị Cương.
Nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau, quay người lại thì hắn nhìn thấy Hùng Đại Ny cầm ô bước lại, hắn sững sờ.
Hùng Đại Ny nhìn thấy điếu thuốc đang cháy trên mộ của Tôn Hải Văn, màu khói xanh bốc lên nghi ngút dưới ánh đèn, lại nhìn thấy điếu thuốc đang kẹp trên tay của Thẩm Hoài, không sao hiểu được.
Cô biết Thẩm Hoài có quan hệ mật thiết với Trần Đan, và em gái Tiểu Lê của Hải Văn, nhưng không nghĩ hắn có liên quan gì với Hải Văn, không hiểu tại sao sau khi cô và ba cô rời khỏi nhà Tiếu gia, Thẩm Hoài lại đến trước mộ của Hải Văn, hút thuốc đã đành, lại còn mời cả Hải Văn – người đã mất một điếu thuốc
- Tại sao anh lại ở đây?
Hùng Đại Ny nghi ngờ hỏi
Hắn vuốt mũi, nhếch mép cười:
- Tôi thỉnh thoảng đến nghĩa trang và phát hiện ở Đông Hoa này không có nghĩa địa nào vắng vẻ u tịch như nghĩa trang này, khiến người ta bình tâm suy ngẫm. Chỉ có điều là vô duyên vô cớ vào đây có thể làm người ta nghĩ là mình bị thần kinh nên tôi mới thay Tiểu Lê dâng lễ cho anh trai cô ấy, cứ coi đó là một cái cớ đi, thế còn cô sao cô lại ở đây?
Hùng Đại Ny nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ta cũng không nghĩ ra khả năng nào khác, nhưng đối với câu hỏi tại sao cô lại ở đây của Thẩm Hoài, cho dù tình cảm đã chân vùi từ lâu, nhưng một khi bị người khác làm cho nó sống dậy thì trong lòng cũng có đôi chút ngượng ngùng
Nhìn khuôn mặt của Hùng Đại Ny dưới ánh đèn, trắng đẹp không tỳ vết, cùng với những thẹn thùng làm say lòng của một cô gái trẻ, trong lòng Thẩm Hoài không khỏi có chút dung động.
Tuy rằng đó là chuyện từ rất lâu rồi, nhưng dường như lúc này những tình cảm ấp ủ bấy lâu đang trào dâng, làm người ta nhớ tới vẻ đẹp thời xuân của người thiếu nữ, vậy mà cũng đã mấy năm rồi. Cô gái trẻ năm nào giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp làm đắm say lòng người.
- Khi Hải Văn xảy ra chuyện, tôi có mặt ở đó, còn đỡ lấy thân thể đã ngã xuống của hắn. Thời gian xảy ra sự việc rất ngắn, Hải Văn lúc đó vẫn chưa chết. Thậm chí trước lúc tôi hôn mê, tôi còn nhìn thấy mắt anh ta đang mở to, dường như muốn nói với tôi điều gì đó.
Thẩm Hoài khẽ nói:
- Rốt cuộc thì Hải Văn chưa nói được gì thì đã rời xa cõi đời, nhưng kể cũng lạ, tôi có thể nhìn ra anh ấy không cam tâm, sau đó tôi đã tìm hiểu rất nhiều sự việc xung quanh anh ta, thì nghĩ rằng, những người trước đây anh ấy muốn chăm sóc cần thay anh ấy gánh một phần trách nhiệm….
Hùng Đại Ny nghĩ, nếu Thẩm Hoài và Hải Văn có quan hệ gì thì chắc là vào thời điểm xảy ra sự việc. Lời nói này của Thẩm Hoài có thể sẽ làm người khác cảm thấy có chút đường đột, Hùng Đại Ny nghĩ mà thấy khó hiểu, hai năm qua hắn dây dưa với gia đình cô, dường như đã thay Tôn Hải Văn có mặt trong đời sống gia đình cô.
- Trước khi yêu Chu Minh, tôi đã từng có tình cảm với một người.
Hùng Đại Ny nhìn Thẩm Hoài, đột nhiên cũng muốn tìm ai đó nói chuyện tình cảm của mình ngày còn trẻ, nếu không những cảm xúc chất chứa trong lòng cô sẽ khó mà tiêu tan, có lẽ kể cho hắn ta nghe thì chẳng có gì là không được.
Hùng Đại Nghi nhìn di ảnh trên tấm bia đá màu đen của Tôn Hải Văn nói tiếp:
- Chỉ có điều người đó khi ấy yêu người khác, chỉ coi tôi là em gái. Khi đó tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện, không thích cảm giác đó. Sau đó quan hệ giữa tôi và anh ấy không được tốt như vậy nữa, nếu anh ấy còn sống và tiếp tục là anh trai tôi thì tôi thấy chẳng có gì là không tốt cả. Từ trước đến nay tôi và Đại Linh vẫn mong có một người anh trai. Chỉ có điều khi còn trẻ con ương bướng, không biết cái gì nên làm cái gì không nên, chỉ muốn có tất cả, không thèm thứ tình cảm không trọn vẹn ấy. Anh có cảm giác này không?
- Có
Thẩm Hoài gật đầu cười.
- Nếu quá cố chấp thì sẽ mất rất nhiều thứ, cố chấp rốt cuộc tốt hay không thì giờ tôi vẫn chưa rõ.
- Anh có biết là thật ra anh và Hải Văn rất giống nhau không?
Hùng Đại Ny nhìn di ảnh trên bia đá của Hải Văn, phát hiện ra điều mà cô không phát hiện ra trước đây, quay người lại nhìn khuôn mặt của Thẩm Hoài, phát hiện anh có thân thể cường tráng giống Hải Văn, khuôn mặt gầy cùng những nét kiên nghị quật cường trên cằm và môi, mũi thẳng, lông mày dài, đôi mắt đẹp, cũng khá giống với Hải Văn.
Thấy Hùng Đại Ny nhìn mình chằm chằm, hắn thấy hơi ngượng, quay mặt đi không để Hùng Đại Ny nhìn.
- Anh còn ngại cơ à?
Hùng Đại Ny cười lớn, cảm thấy thích thú, sau cái chết đột ngột của Hải Văn, Thẩm Hoài đột nhiên chen vào cuộc sống của cô, nếu lúc đó không so sánh thì cô cũng không để ý là Thẩm Hoài lại giống Hải Văn đến vậy.
Người ta nói "Tương do tâm sinh” kể cũng đúng.
Một Thẩm Hoài của hai năm về trước cũng chỉ là một kẻ với đôi mắt vô hồn, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, nhưng hắn ta lúc này không chỉ có sự thay đổi về mặt tâm hồn, mà quan trọng thói quen sinh hoạt hơn hai năm nay của hắn cũng thay đổi hoàn toàn, chẳng giống với Thẩm Hoài của hai năm về trước chút nào. Trước ảnh hưởng của những thay đổi vô thức, vẻ bề ngoài của hắn có những biến đổi vô cùng nhỏ, đối với một con người mà tướng mạo và thần thái ngày càng chân thực hơn như hắn thì đó không phải chuyện gì kỳ lạ.
Trần Đan và Tiểu Lê gần như bên hắn cả ngày nhưng hai người không để ý những thay đổi nho nhỏ ấy nữa, ngược lại người nhận ra sự thay đổi đó lại là Hùng Đại Ny.
- Có phải cô chưa ăn đúng không? Hay là đến chỗ nào đó ăn nhé, tôi mời.
Thẩm Hoài ngượng ngùng hỏi.
- Không cần đâu, muộn lắm rồi. Tôi về nhà ăn là được rồi.
Không phải cô không muốn ăn với hắn, nhưng cứ nghĩ đến những sóng gió của ngày trước, khiến cô sợ nếu bây giờ lại ở gần hắn mọi người lại dị nghị.
- Vậy tôi lái xe đưa cố về nhé?
Thẩm Hoài cũng biết được cô đang lo lắng điều gì.
- Vâng.
Cô không từ chối vì tiện đường đi nhờ về thì có sao, hơn nữa lúc đó lại đi về từ nghĩa địa, khả năng bị người khác trông thấy cũng rất thấp.
Thẩm Hoài đi phía trước, Hùng Đại Ny theo sau, nhìn Thẩm Hoài từ đằng sau, có một cảm giác thân thuộc đang chiếm giữ trong lòng cô.
Lúc đó cô phát hiện ra, không chỉ ngoại hình hắn giống với Tôn Hải Văn, mà cái bóng dáng lúc này của hắn cũng có gì đó giống với những gì trong kí ức cô còn ghi lại, khiến cô đột nhiên trở nên lẫn lộn khó hiểu.
Hùng Đại Ny cũng hồ đồ mất rồi, không hiểu sao lại có cảm giác này, bước hụt chân mà cũng không để ý. Bị trượt mới kêu “a” .
Nghe thấy tiếng Hùng Đại Ny, Thẩm Hoài quay lại theo bản năng, nhào tới đỡ cô vào lòng.
Hắn đưa tay ôm lấy Hùng Đại Ny, nhưng bậc thềm trơn quá, bị Hùng Đại Ny ngã vào, hắn cũng bị mất cân bằng ngã theo.
Hắn cố gắng ôm lấy Hùng Đại Ny để cô khỏi bị đập người xuống, cũng may chỉ có bảy tám bậc nên hai người ngã cũng không đau lắm, chỉ có điều lưng bị cọ xát vào bậc thang nên cũng đau.
Hùng Đại Ny không đau, còn hắn thì bị ngã xuống vũng nước, Hùng Đại Ny thì không bị chạm đất chút nào, nằm gọn trong vòng tay của Thẩm Hoài.
Có lẽ do hoảng sợ quá nên khi ngã xuống, chỉ nghĩ là ôm người Hùng Đại Ny, ai ngờ lại là ôm mông.
Khi Thẩm Hoài hoàn hồn, cô ấy đang nằm trên người hắn, mặc áo khoác lông, dáng người tròn tròn trong bộ quần áo dầy bịch, và cô có thể cảm nhận được hơi ấm của Thẩm Hoài qua lớp quần bò.
Nằm trên người Thẩm Hoài tim còn rộn ràng hơn khi Thẩm Hoài chạm vào mông cô. Nghĩ lại lúc này khi bị ngã, giống như là Thẩm Hoài đang cố gắng để chính mình không bị ngã, cùng với hơi thở ấm áp của một người đàn ông, trong giây lát cô trở nên mơ hồ.
Thẩm Hoài ngã xuống vũng nước, nửa người nhanh chóng bị ướt, lạnh run người, muốn đứng dậy nhưng Hùng Đại Ny vẫn chưa đứng dậy, bờ môi của hắn vờn nhẹ khuôn mặt với hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Bị hắn hôn nhẹ, lúc đó cô mới đứng dậy, cô ta nghĩ hắn cố tình hôn mình, trừng mắt nhìn hắn trong đầu trống rỗng, không biết nên trách hắn hay lại để hắn hôn cái nữa, sau mấy giây cô mới thu người lại, bối rối đứng lên, kéo hắn đứng dậy.
Thẩm Hoài cởi áo bị ướt ra, áo khoác ngoài không bị ngấm nhiều nước lắm, quay đầu chỉ vào chỗ bị ướt sũng cho Đại Ny xem, cười nói:
- Chắc lần sau chúng ta phải gặp nhau ít đi không mỗi lần lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy thật chịu không nổi.
Hùng Đại Ny lúc đó mới ý thức được rằng hắn không cố ý, chỉ là vẫn còn cảm giác bị hôn, khiến cô có cảm giác thật khó tả. Nhưng nhìn thấy bộ mặt chật vật của Thẩm Hoài, cũng thấy ngộ, cười nói:
- Không biết tôi là khắc tinh của anh hay anh là khắc tinh của tôi, lần nào cũng đen…
Mưa lớn hơn, Hùng Đại Ny bật ô lên che cho hắn.
Thẩm Hoài cầm áo khoác trên tay, chỉ mặc mỗi chiếc áo len, hai người cùng cầm ô lại đi nhanh nên thỉnh thoảng lại chạm tay vào ngực cô.
Thẩm Hoài chốc chốc lại cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, nhìn đôi mắt đang nhìn xuống đường, ngửi mùi hương ngây ngất của cô, tựa như người thiếu nữ trẻ trung yêu kiều ngày nào, hắn đón tay cầm lấy ô, hai người cùng đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.