Chương 109: Đây gọi là phong độ đại tướng
Cảnh Tục
12/06/2013
Thẩm Hoài ngồi yên lặng trong phòng, cảm khái không thôi. Án thuyết trước khi đến Mai Khê, cấp bậc hành chính của hắn đã là chính khoa, nhưng với hoàn cảnh quan trường ở đất nước này, hắn mới 24 tuổi, dù đến hương trấn, thông thường vẫn không khả năng đảm nhiệm người đứng đầu hệ thống đảng, chính.
Có thể trong thời gian ngăn ngắn ba tháng, leo từ phó bí thư, trực tiếp vượt cấp lên làm bí thư đảng ủy, chí ít trong quan trường Đông Hoa đã tính là kỳ tích thăng thiên rồi.
“Thùng thùng thùng…” Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn ra, là Đỗ Kiến đang đẩy cửa bước vào.
Ban tư sản công nằm ở mặt đông tầng một, đám người Quách Toàn, Chử Cường, Hồ Học Bân dùng chung một phòng, Thẩm Hoài ở riêng gian trong, cửa giữa hai gian thường để mở, ngoài ra còn có một gian để chứa tài liệu và đặt tủ bảo hiểm.
Ban quản lý xí nghiệp đổi thành quản lý tư sản công, Thẩm Hoài dọn phòng làm việc xuống đây, Đỗ Kiến chưa từng bước qua cánh cửa kia lần nào. Thấy hắn đi vào, Quách Toàn, Hồ Học Bân, Chử Cường đều khá ngoài ý, đứng lên chào hỏi: “Đỗ bí thư.” Trong mắt khó che được thần sắc kinh ngạc.
“Đỗ bí thư, đến giờ họp rồi à?” Thẩm Hoài chạy ra, cầm đồng hồ đặt trên bàn Quách Toàn lên nhìn, xác thực đã đến giờ họp rồi.
“Ừ, đến gọi cậu và lão Quách đi luôn.” Đỗ Kiến cười cười, đứng trước cửa thân thiết như người một nhà, đợi Thẩm Hoài và Quách Toàn cầm sổ lên cùng đi dự họp.
Quách Toàn ép kinh ngạc trong lòng xuống, hoàn toàn nghĩ không thông, Đỗ Kiến uống lộn thuốc chắc. Nhưng không tiện hỏi ngay mặt Thẩm Hoài, xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ yên lặng bước theo sau.
Đến phòng họp tầng hai, vừa lúc Hà Thanh Xã cũng kẹp sổ từ tầng ba đi xuống, cười nói với Thẩm Hoài: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ Đào bí thư, chúc mừng cậu a; Cũng chúc mừng Đỗ bí thư lên huyện làm lãnh đạo, về sau Mai Khê còn phải nhờ Đỗ bí thư chiếu cố nhiều…”
Giờ Quách Toàn mới biết quyết định điều động nhân sự đã xuống Mai Khê, thầm nhủ: Nhanh thật.
Chẳng qua trong lòng hắn cũng vì Thẩm Hoài mà ngấm ngầm cao hứng, tuy không biết Thẩm Hoài lên làm bí thư đảng ủy, sẽ còn tiếp tục kiêm nhiệm chủ nhiệm ban tư sản công hay không, nhưng không nghi ngờ gì, địa vị của ban tư sản công sẽ được nâng cao thêm không ít.
Với bản thân hắn, đây cũng coi như là nước lên thuyền lên.
Giờ hắn cũng hiểu được thái độ nhiệt tình, xuống tận dưới lầu mời dự họp của Đỗ Kiến lúc nãy.
Quách Toàn không biết Đỗ Kiến lên huyện sẽ vét được ghế gì, nhưng chắc không phải vị trí ưng ý.
Nhưng sau sự kiện xảy ra ở trường trung học Mai Khê hôm qua, có lẽ Đỗ Kiến càng muốn rời bỏ đất Mai Khê này rồi. Không thế thì đừng nói có ghế tốt, ghế xấu mà ngồi, lỡ xảy ra thêm chuyện gì, có hạ cánh được an toàn hay không cũng là cả một vấn đề.
Đến trước cửa phòng, Thẩm Hoài khẽ cười, nhường Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã vào trước.
Đôi lúc Thẩm Hoài nghĩ, với cục diện ở Mai Khê và xưởng thép trước đây, Đỗ Kiến phải gánh vác trách nhiệm khá lớn, nếu thật tra đi xuống, cũng tin tưởng sẽ lôi ra không ít vấn đề. Nhưng hắn đến Mai Khê là để làm một số sự tình, không phải cương chính, ghét ác như cừu, kiên quyết đấu tranh với phần tử hủ bại. Có đôi lúc thỏa hiệp là thái độ tất cần nếu muốn làm việc.
Làm quan ở cái đất nước này, đôi lúc tất phải mơ hồ hai mặt, tất phải mài tròn tính cách, không còn góc cạnh, đây gọi là có phong độ đại tướng.
Hội nghị đảng chính họp nửa tháng một lần, ngoài ra những khi gặp phải sự kiện lớn, có tính chất bất thường, bí thư đảng ủy có quyền quyết định triệu tập hội nghị lâm thời, tiến hành thảo luận trước tập thể.
Trừ một phó trấn trưởng bận công vụ, các ủy viên đảng ủy và lãnh đạo các cơ quan trực thuộc thị trấn có tư cách dự họp bao gồm cả Lý Phong, Hoàng Tân Lương, đều đã ngồi sẵn trong phòng.
Đỗ Kiến đi lên bục, nói: “Trước khi họp, muốn báo cho mọi người một tin vui, huyện ủy vì muốn thúc đẩy cán bộ tuổi trẻ có năng lực phát huy ra tác dụng càng lớn, trong cuộc họp thường ủy lúc trưa đã quyết định điều tôi lên huyện công tác, về sau Thẩm bí thư sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mọi người, tiếp tục sự nghiệp cách mạng vẻ vang của Đảng ở Mai Khê chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng Thẩm bí thư…”
Có mấy người trong phòng họp đã biết trước tin tức, nhưng đại đa số đều đầy vẻ kinh ngạc, cái tin này đến với bọn họ quá đột nhiên, song cũng không trở ngại họ lấy ra nhiệt tình lớn nhất, đứng dậy cùng vỗ tay theo Đỗ Kiến.
Đỗ Kiến muốn Thẩm Hoài ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhường chỗ ngồi bình thời của mình ra.
Thẩm Hoài vội chối từ: “Đỗ bí thư ở Mai Khê thêm một ngày, thì vẫn là lãnh đạo chúng tôi... Kiên trì cùng Hà Thanh Xã phân trái phải ngồi hai bên Đỗ Kiến, nói tiếp: “Những năm nay Mai Khê phát triển đến bước này không thể không kể đến công lao của Đỗ bí thư….”
Vì sự kiện đột phát ở trong trường trung học Mai Khê hôm qua, sắp xếp của hội nghị hôm nay cũng bị đảo loạn.
Trước tiên, phó bí thư đảng ủy Lý Phong đứng ra giới thiệu qua về tình hình điều tra vụ án và những vấn đề đào móc được của Lỗ Tiểu Sơn. Một khi cục công an huyện đã quyết định đẩy rộng điều tra, tự nhiên không sầu không móc được vấn đề.
Đặc biệt là Lý Phong quyết tâm đánh chó rớt nước, giẫm Lỗ Tiểu Sơn không thương tiếc, vừa tiện rửa sạch trách nhiệm bản thân, vừa lấy lòng được Thẩm Hoài. Tất nhiên cũng không cho Lỗ Tiểu Sơn có cơ hội đụng tay đụng chân can thiệp quá trình điều tra. Thẳng đến khi công an thị cục nhận lại án, Lỗ Tiểu Sơn vẫn không tìm được cơ hội thông cung với em vợ và sáu phần tử hiềm nghi kia.
Sau khi xác nhận thương tật của Dương Thành Minh và Khấu Huyên, lập tức chuyển giao hồ sơ cho phòng cảnh sát hình sự phụ trách.
Vì cầu lập công giảm nhẹ hình phạt, đêm đó liền có người khai ra em vợ Lỗ Tiểu Sơn kinh doanh một cửa hàng matxa giải trí trên đường Đào Ô. Em vợ hắn và đồng bọn tìm những cô gái trẻ, xinh đẹp, dùng thủ đoạn lừa gạt “yêu đương”, dụ con mồi mắc câu, rồi cưỡng bách những thiếu nữ ấy vào trong nhà hàng bán dâm. Mà ô dù bảo hộ cho hoạt động bán dâm của em vợ Lỗ Tiểu Sơn chính là một tên phó đồn trưởng trước ở Mai Khê, được điều đến đường Đào Ô công tác, Lỗ Tiểu Sơn không hay biết gì về sự việc này…
Đêm hôm đó, thị cục xuất động lực lượng, bao vây, kiểm tra tụ điểm kia, đương trường bắt được hai tên ma cô bảo kê, giải cứu bảy cô gái trẻ bị hại, người nhỏ nhất mới chưa đủ 14 tuổi.
Thị cục bắt liên lạc ngay với huyện ủy, tiến hành xử lý Lỗ Tiểu Sơn và tên phó đồn trưởng kia ngay trong đêm, ngoài ra còn thêm một số dân cảnh cũng liên quan trong vụ án. Bỗng chốc sự tình trở thành án trong nội bộ hệ thống công an.
Tính chất ác liệt của toàn bộ sự việc đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Trước đó ai cũng nghĩ lần này em vợ Lỗ Tiểu Sơn khó thoát ăn cơm tù. Giờ không khỏi nhủ thầm: Chưa chắc đã có mạng để ăn cơm tù nữa.
Lúc Lý Phong giới thiệu vụ án, tiếng vỗ bàn “phanh phanh” liên hồi, quần tình kích phẫn thế nào không nói cũng biết.
Bản thân Thẩm Hoài cũng không ngờ tính chất vụ án lại ác liệt đến thế, trọn cả cuộc họp hắn trầm mặc không nói một lời nào.
Nếu bi kịch xảy ra trên đầu gia đình người khác, có lẽ cảm thụ không khắc sâu như bây giờ. Nghĩ đến mục tiêu của bọn súc sinh ấy là tiểu Lê, Thẩm Hoài không kìm được lạnh cả sống lưng, lỡ có bề nào…
Hiệu trưởng trung học Mai Khê Chu Tiểu Du cũng đứng ra nhận sai lầm, kiểm điểm trước tập thể, xin từ chức chủ nhiệm ban văn giáo. Vị trí chủ nhiệm tạm thời do Hà Thanh Xã kiêm nhiệm.
Tiếp theo là thảo luận tăng cường công tác quản lý trị an ở trường học và khu vực trong, xung quanh thị trấn. Nói đi nói lại, cuối cùng là vẫn đòi tiền.
Mười ngày nữa là đến năm mới, tiền quỹ của thị trấn đã xài gần hết, góp không được bao nhiêu để bổ cấp cho nhà trường. Cuối cùng quyết định để đồn công an và đội liên phòng lập ra một đội tuần phòng, trong dịp xuân tiết tăng cường quản lý kiểm tra các tụ điểm giải trí như quán bi-a, rạp xi-nê, quán game…
Hai chủ đề góp vốn làm nhà và xây cầu mở đường ngược lại chỉ được thảo luận qua quít, cũng không đạt được kết luận gì cụ thể.
Bất luận là Đỗ Kiến hay Hà Thanh Xã đều tưởng để hai chuyện này lại, đợi Thẩm Hoài chính thức thượng nhiệm, cho hắn ra quyết sách xử lý.
« Vẫn là thiếu tiền a? »
Sau hội nghị, Hà Thanh Xã cùng theo đến ban tư sản công hút thuốc, tuy vừa mới kiêm nhiệm ghế chủ nhiệm ban văn giáo, nhưng đối với vấn đề trong hệ thống giáo dục Mai Khê hắn nắm rất vững. Rốt cuộc trước kia, trên danh nghĩa, ban văn giáo thuộc quyền hắn phân quản.
Thẩm Hoài, Quách Toàn, thêm cả Hà Thanh Xã, ba ống khói hoạt động hết công suất, khiến cả căn phòng khói mù lượn lờ.
« Trước đây thị trấn nộp thuế lên huyện, huyện phát hạng mục ngược trở về, tiền hạng mục không ai dám động tay động chân quá trắng trợn. Bởi thế tiền chi cho giáo dục, bọn tôi đều phát đủ về các trường. » Hà Thanh Xã nói: « Từ năm chín hai trở đi, hạng mục phía huyện phát xuống giữ nguyên, không tăng thêm đồng nào. Thế nên tiền lương cho cán bộ giáo viên vẫn giữ ở mức trước năm 92, mỗi tháng trung bình khoảng 280 đồng. Hai năm nay vật giá tăng phi mã, nhưng tiền cho giáo viên lạch đạch mãi chưa qua nổi 300. Đối với chuyện này, các giáo viên phàn nàn đã lâu, cũng không có tâm tư dồn tâm huyết dạy học. Nhưng muốn thêm, lại không xin được tiền trên huyện, thị trấn chỉ có thể cầm khoản thu ngoài thuế bù vào.
Hà Thanh Xã sợ Thẩm Hoài mới đến hương trấn công tác, không hiểu nội tình bên trong, cẩn thận giải thích từng chi tiết sổ sách thu chi cho hắn nghe.
“Quyền tự chủ tài chính của thị trấn chủ yếu dựa vào khoản thu ngoài thuế. Có điều đến cuối năm, số thị trấn có thể linh động sử dụng chỉ chừng không đến 40 vạn. Trong chính phủ còn không ít người vươn cổ chờ tiền thưởng cuối năm, cách dăm ba ngày lại đến cửa nghe ngóng, nếu thấp hơn số năm trước, kẻ làm trấn trưởng như tôi kiểu gì cũng bị chửi mười tám đời tổ tông sau lưng cho mà xem…”
“Mai Khê đúng là con dì ghẻ nuôi a.” Quách Toàn cũng nhịn không nổi phàn nàn.
“Số năm trước thế nào?” Thẩm Hoài hỏi.
“Tám, sáu, bốn, ba.” Hà Thanh Xã trả lời.
Thẩm Hoài gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Chính khoa 8000, phó khoa 6000, lãnh đạo cơ quan trực thuộc thị trấn 4000, biên chế hành chính 3000, biên chế sự nghiệp 2000, đây là tiền thưởng cuối năm cho nhân viên công tác trong hệ thống hành chính sự nghiệp Đông Hoa. Trọn cả hương trấn khắp thành phố đều tầm tầm mức này.
Hương trấn nào kinh tế phát triển tốt, tài chính dư dả hoặc cơ quan có hạng mục kinh doanh sẽ cao hơn một ít, cái này có thể linh động, nhưng đừng cao quá đáng, khiến trong nội bộ bất hòa vì kẻ thừa người thiếu.
Đây vốn là câu hỏi khó dành riêng cho Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã, có điều huyện ủy đã nói rõ, trước tết sẽ hoàn thành điều chỉnh nhân sự ở Mai Khê, Hà Thanh Xã tự nhiên sẽ đem vấn đề này ra bàn bạc với Thẩm Hoài.
Hà Thanh Xã nắm ban tài chính, giữ chắc 40 vạn cuối cùng như thần giữ của, cũng là vì muốn ứng phó qua cửa cuối năm này.
Giờ Thẩm Hoài còn chưa phải bí thư đảng ủy, nên vẫn khắc chế không tỏ thái độ.
Hà Thanh Xã về lại phòng mình, Thẩm Hoài nhớ đến chuyện giới thiệu khách hàng cho Tôn Á Lâm, liền gọi điện thoại, hỏi nàng có hứng thú tối nay mời mấy vị khách có tiềm lực tới làm quen không.
“Trước sau tôi đến Mai Khê hai lần, chưa lần nào anh đứng ra tiếp gió tẩy trần một cái, còn muốn ăn chực cơm của tôi, da mặt anh dày thật đấy?” Tiếng trong điện thoại khá ồn, không biết nàng đang ở chỗ nào nữa.
“Tiền lương một tháng của tôi mới 600, chia ra sinh hoạt phí mỗi ngày là 20 đồng. Mời cô tiếp gió tẩy trần? Được a, chọn chỗ đi.” Thẩm Hoài dứt khoát nói.
“…” Đầu dây bên kia Tôn Á Lâm trầm mặc một hồi, hình như đang bận nói chuyện với người khác, lúc sau mới nói: “Để anh chực bữa cơm cũng không sao, nhưng trừ tài khoản chủ yếu của xưởng thép phải đặt ở ngân hàng thương nghiệp ra, khách hàng mà anh giới thiệu phải đảm bảo….”
Có thể trong thời gian ngăn ngắn ba tháng, leo từ phó bí thư, trực tiếp vượt cấp lên làm bí thư đảng ủy, chí ít trong quan trường Đông Hoa đã tính là kỳ tích thăng thiên rồi.
“Thùng thùng thùng…” Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn ra, là Đỗ Kiến đang đẩy cửa bước vào.
Ban tư sản công nằm ở mặt đông tầng một, đám người Quách Toàn, Chử Cường, Hồ Học Bân dùng chung một phòng, Thẩm Hoài ở riêng gian trong, cửa giữa hai gian thường để mở, ngoài ra còn có một gian để chứa tài liệu và đặt tủ bảo hiểm.
Ban quản lý xí nghiệp đổi thành quản lý tư sản công, Thẩm Hoài dọn phòng làm việc xuống đây, Đỗ Kiến chưa từng bước qua cánh cửa kia lần nào. Thấy hắn đi vào, Quách Toàn, Hồ Học Bân, Chử Cường đều khá ngoài ý, đứng lên chào hỏi: “Đỗ bí thư.” Trong mắt khó che được thần sắc kinh ngạc.
“Đỗ bí thư, đến giờ họp rồi à?” Thẩm Hoài chạy ra, cầm đồng hồ đặt trên bàn Quách Toàn lên nhìn, xác thực đã đến giờ họp rồi.
“Ừ, đến gọi cậu và lão Quách đi luôn.” Đỗ Kiến cười cười, đứng trước cửa thân thiết như người một nhà, đợi Thẩm Hoài và Quách Toàn cầm sổ lên cùng đi dự họp.
Quách Toàn ép kinh ngạc trong lòng xuống, hoàn toàn nghĩ không thông, Đỗ Kiến uống lộn thuốc chắc. Nhưng không tiện hỏi ngay mặt Thẩm Hoài, xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ yên lặng bước theo sau.
Đến phòng họp tầng hai, vừa lúc Hà Thanh Xã cũng kẹp sổ từ tầng ba đi xuống, cười nói với Thẩm Hoài: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ Đào bí thư, chúc mừng cậu a; Cũng chúc mừng Đỗ bí thư lên huyện làm lãnh đạo, về sau Mai Khê còn phải nhờ Đỗ bí thư chiếu cố nhiều…”
Giờ Quách Toàn mới biết quyết định điều động nhân sự đã xuống Mai Khê, thầm nhủ: Nhanh thật.
Chẳng qua trong lòng hắn cũng vì Thẩm Hoài mà ngấm ngầm cao hứng, tuy không biết Thẩm Hoài lên làm bí thư đảng ủy, sẽ còn tiếp tục kiêm nhiệm chủ nhiệm ban tư sản công hay không, nhưng không nghi ngờ gì, địa vị của ban tư sản công sẽ được nâng cao thêm không ít.
Với bản thân hắn, đây cũng coi như là nước lên thuyền lên.
Giờ hắn cũng hiểu được thái độ nhiệt tình, xuống tận dưới lầu mời dự họp của Đỗ Kiến lúc nãy.
Quách Toàn không biết Đỗ Kiến lên huyện sẽ vét được ghế gì, nhưng chắc không phải vị trí ưng ý.
Nhưng sau sự kiện xảy ra ở trường trung học Mai Khê hôm qua, có lẽ Đỗ Kiến càng muốn rời bỏ đất Mai Khê này rồi. Không thế thì đừng nói có ghế tốt, ghế xấu mà ngồi, lỡ xảy ra thêm chuyện gì, có hạ cánh được an toàn hay không cũng là cả một vấn đề.
Đến trước cửa phòng, Thẩm Hoài khẽ cười, nhường Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã vào trước.
Đôi lúc Thẩm Hoài nghĩ, với cục diện ở Mai Khê và xưởng thép trước đây, Đỗ Kiến phải gánh vác trách nhiệm khá lớn, nếu thật tra đi xuống, cũng tin tưởng sẽ lôi ra không ít vấn đề. Nhưng hắn đến Mai Khê là để làm một số sự tình, không phải cương chính, ghét ác như cừu, kiên quyết đấu tranh với phần tử hủ bại. Có đôi lúc thỏa hiệp là thái độ tất cần nếu muốn làm việc.
Làm quan ở cái đất nước này, đôi lúc tất phải mơ hồ hai mặt, tất phải mài tròn tính cách, không còn góc cạnh, đây gọi là có phong độ đại tướng.
Hội nghị đảng chính họp nửa tháng một lần, ngoài ra những khi gặp phải sự kiện lớn, có tính chất bất thường, bí thư đảng ủy có quyền quyết định triệu tập hội nghị lâm thời, tiến hành thảo luận trước tập thể.
Trừ một phó trấn trưởng bận công vụ, các ủy viên đảng ủy và lãnh đạo các cơ quan trực thuộc thị trấn có tư cách dự họp bao gồm cả Lý Phong, Hoàng Tân Lương, đều đã ngồi sẵn trong phòng.
Đỗ Kiến đi lên bục, nói: “Trước khi họp, muốn báo cho mọi người một tin vui, huyện ủy vì muốn thúc đẩy cán bộ tuổi trẻ có năng lực phát huy ra tác dụng càng lớn, trong cuộc họp thường ủy lúc trưa đã quyết định điều tôi lên huyện công tác, về sau Thẩm bí thư sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mọi người, tiếp tục sự nghiệp cách mạng vẻ vang của Đảng ở Mai Khê chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng Thẩm bí thư…”
Có mấy người trong phòng họp đã biết trước tin tức, nhưng đại đa số đều đầy vẻ kinh ngạc, cái tin này đến với bọn họ quá đột nhiên, song cũng không trở ngại họ lấy ra nhiệt tình lớn nhất, đứng dậy cùng vỗ tay theo Đỗ Kiến.
Đỗ Kiến muốn Thẩm Hoài ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhường chỗ ngồi bình thời của mình ra.
Thẩm Hoài vội chối từ: “Đỗ bí thư ở Mai Khê thêm một ngày, thì vẫn là lãnh đạo chúng tôi... Kiên trì cùng Hà Thanh Xã phân trái phải ngồi hai bên Đỗ Kiến, nói tiếp: “Những năm nay Mai Khê phát triển đến bước này không thể không kể đến công lao của Đỗ bí thư….”
Vì sự kiện đột phát ở trong trường trung học Mai Khê hôm qua, sắp xếp của hội nghị hôm nay cũng bị đảo loạn.
Trước tiên, phó bí thư đảng ủy Lý Phong đứng ra giới thiệu qua về tình hình điều tra vụ án và những vấn đề đào móc được của Lỗ Tiểu Sơn. Một khi cục công an huyện đã quyết định đẩy rộng điều tra, tự nhiên không sầu không móc được vấn đề.
Đặc biệt là Lý Phong quyết tâm đánh chó rớt nước, giẫm Lỗ Tiểu Sơn không thương tiếc, vừa tiện rửa sạch trách nhiệm bản thân, vừa lấy lòng được Thẩm Hoài. Tất nhiên cũng không cho Lỗ Tiểu Sơn có cơ hội đụng tay đụng chân can thiệp quá trình điều tra. Thẳng đến khi công an thị cục nhận lại án, Lỗ Tiểu Sơn vẫn không tìm được cơ hội thông cung với em vợ và sáu phần tử hiềm nghi kia.
Sau khi xác nhận thương tật của Dương Thành Minh và Khấu Huyên, lập tức chuyển giao hồ sơ cho phòng cảnh sát hình sự phụ trách.
Vì cầu lập công giảm nhẹ hình phạt, đêm đó liền có người khai ra em vợ Lỗ Tiểu Sơn kinh doanh một cửa hàng matxa giải trí trên đường Đào Ô. Em vợ hắn và đồng bọn tìm những cô gái trẻ, xinh đẹp, dùng thủ đoạn lừa gạt “yêu đương”, dụ con mồi mắc câu, rồi cưỡng bách những thiếu nữ ấy vào trong nhà hàng bán dâm. Mà ô dù bảo hộ cho hoạt động bán dâm của em vợ Lỗ Tiểu Sơn chính là một tên phó đồn trưởng trước ở Mai Khê, được điều đến đường Đào Ô công tác, Lỗ Tiểu Sơn không hay biết gì về sự việc này…
Đêm hôm đó, thị cục xuất động lực lượng, bao vây, kiểm tra tụ điểm kia, đương trường bắt được hai tên ma cô bảo kê, giải cứu bảy cô gái trẻ bị hại, người nhỏ nhất mới chưa đủ 14 tuổi.
Thị cục bắt liên lạc ngay với huyện ủy, tiến hành xử lý Lỗ Tiểu Sơn và tên phó đồn trưởng kia ngay trong đêm, ngoài ra còn thêm một số dân cảnh cũng liên quan trong vụ án. Bỗng chốc sự tình trở thành án trong nội bộ hệ thống công an.
Tính chất ác liệt của toàn bộ sự việc đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Trước đó ai cũng nghĩ lần này em vợ Lỗ Tiểu Sơn khó thoát ăn cơm tù. Giờ không khỏi nhủ thầm: Chưa chắc đã có mạng để ăn cơm tù nữa.
Lúc Lý Phong giới thiệu vụ án, tiếng vỗ bàn “phanh phanh” liên hồi, quần tình kích phẫn thế nào không nói cũng biết.
Bản thân Thẩm Hoài cũng không ngờ tính chất vụ án lại ác liệt đến thế, trọn cả cuộc họp hắn trầm mặc không nói một lời nào.
Nếu bi kịch xảy ra trên đầu gia đình người khác, có lẽ cảm thụ không khắc sâu như bây giờ. Nghĩ đến mục tiêu của bọn súc sinh ấy là tiểu Lê, Thẩm Hoài không kìm được lạnh cả sống lưng, lỡ có bề nào…
Hiệu trưởng trung học Mai Khê Chu Tiểu Du cũng đứng ra nhận sai lầm, kiểm điểm trước tập thể, xin từ chức chủ nhiệm ban văn giáo. Vị trí chủ nhiệm tạm thời do Hà Thanh Xã kiêm nhiệm.
Tiếp theo là thảo luận tăng cường công tác quản lý trị an ở trường học và khu vực trong, xung quanh thị trấn. Nói đi nói lại, cuối cùng là vẫn đòi tiền.
Mười ngày nữa là đến năm mới, tiền quỹ của thị trấn đã xài gần hết, góp không được bao nhiêu để bổ cấp cho nhà trường. Cuối cùng quyết định để đồn công an và đội liên phòng lập ra một đội tuần phòng, trong dịp xuân tiết tăng cường quản lý kiểm tra các tụ điểm giải trí như quán bi-a, rạp xi-nê, quán game…
Hai chủ đề góp vốn làm nhà và xây cầu mở đường ngược lại chỉ được thảo luận qua quít, cũng không đạt được kết luận gì cụ thể.
Bất luận là Đỗ Kiến hay Hà Thanh Xã đều tưởng để hai chuyện này lại, đợi Thẩm Hoài chính thức thượng nhiệm, cho hắn ra quyết sách xử lý.
« Vẫn là thiếu tiền a? »
Sau hội nghị, Hà Thanh Xã cùng theo đến ban tư sản công hút thuốc, tuy vừa mới kiêm nhiệm ghế chủ nhiệm ban văn giáo, nhưng đối với vấn đề trong hệ thống giáo dục Mai Khê hắn nắm rất vững. Rốt cuộc trước kia, trên danh nghĩa, ban văn giáo thuộc quyền hắn phân quản.
Thẩm Hoài, Quách Toàn, thêm cả Hà Thanh Xã, ba ống khói hoạt động hết công suất, khiến cả căn phòng khói mù lượn lờ.
« Trước đây thị trấn nộp thuế lên huyện, huyện phát hạng mục ngược trở về, tiền hạng mục không ai dám động tay động chân quá trắng trợn. Bởi thế tiền chi cho giáo dục, bọn tôi đều phát đủ về các trường. » Hà Thanh Xã nói: « Từ năm chín hai trở đi, hạng mục phía huyện phát xuống giữ nguyên, không tăng thêm đồng nào. Thế nên tiền lương cho cán bộ giáo viên vẫn giữ ở mức trước năm 92, mỗi tháng trung bình khoảng 280 đồng. Hai năm nay vật giá tăng phi mã, nhưng tiền cho giáo viên lạch đạch mãi chưa qua nổi 300. Đối với chuyện này, các giáo viên phàn nàn đã lâu, cũng không có tâm tư dồn tâm huyết dạy học. Nhưng muốn thêm, lại không xin được tiền trên huyện, thị trấn chỉ có thể cầm khoản thu ngoài thuế bù vào.
Hà Thanh Xã sợ Thẩm Hoài mới đến hương trấn công tác, không hiểu nội tình bên trong, cẩn thận giải thích từng chi tiết sổ sách thu chi cho hắn nghe.
“Quyền tự chủ tài chính của thị trấn chủ yếu dựa vào khoản thu ngoài thuế. Có điều đến cuối năm, số thị trấn có thể linh động sử dụng chỉ chừng không đến 40 vạn. Trong chính phủ còn không ít người vươn cổ chờ tiền thưởng cuối năm, cách dăm ba ngày lại đến cửa nghe ngóng, nếu thấp hơn số năm trước, kẻ làm trấn trưởng như tôi kiểu gì cũng bị chửi mười tám đời tổ tông sau lưng cho mà xem…”
“Mai Khê đúng là con dì ghẻ nuôi a.” Quách Toàn cũng nhịn không nổi phàn nàn.
“Số năm trước thế nào?” Thẩm Hoài hỏi.
“Tám, sáu, bốn, ba.” Hà Thanh Xã trả lời.
Thẩm Hoài gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Chính khoa 8000, phó khoa 6000, lãnh đạo cơ quan trực thuộc thị trấn 4000, biên chế hành chính 3000, biên chế sự nghiệp 2000, đây là tiền thưởng cuối năm cho nhân viên công tác trong hệ thống hành chính sự nghiệp Đông Hoa. Trọn cả hương trấn khắp thành phố đều tầm tầm mức này.
Hương trấn nào kinh tế phát triển tốt, tài chính dư dả hoặc cơ quan có hạng mục kinh doanh sẽ cao hơn một ít, cái này có thể linh động, nhưng đừng cao quá đáng, khiến trong nội bộ bất hòa vì kẻ thừa người thiếu.
Đây vốn là câu hỏi khó dành riêng cho Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã, có điều huyện ủy đã nói rõ, trước tết sẽ hoàn thành điều chỉnh nhân sự ở Mai Khê, Hà Thanh Xã tự nhiên sẽ đem vấn đề này ra bàn bạc với Thẩm Hoài.
Hà Thanh Xã nắm ban tài chính, giữ chắc 40 vạn cuối cùng như thần giữ của, cũng là vì muốn ứng phó qua cửa cuối năm này.
Giờ Thẩm Hoài còn chưa phải bí thư đảng ủy, nên vẫn khắc chế không tỏ thái độ.
Hà Thanh Xã về lại phòng mình, Thẩm Hoài nhớ đến chuyện giới thiệu khách hàng cho Tôn Á Lâm, liền gọi điện thoại, hỏi nàng có hứng thú tối nay mời mấy vị khách có tiềm lực tới làm quen không.
“Trước sau tôi đến Mai Khê hai lần, chưa lần nào anh đứng ra tiếp gió tẩy trần một cái, còn muốn ăn chực cơm của tôi, da mặt anh dày thật đấy?” Tiếng trong điện thoại khá ồn, không biết nàng đang ở chỗ nào nữa.
“Tiền lương một tháng của tôi mới 600, chia ra sinh hoạt phí mỗi ngày là 20 đồng. Mời cô tiếp gió tẩy trần? Được a, chọn chỗ đi.” Thẩm Hoài dứt khoát nói.
“…” Đầu dây bên kia Tôn Á Lâm trầm mặc một hồi, hình như đang bận nói chuyện với người khác, lúc sau mới nói: “Để anh chực bữa cơm cũng không sao, nhưng trừ tài khoản chủ yếu của xưởng thép phải đặt ở ngân hàng thương nghiệp ra, khách hàng mà anh giới thiệu phải đảm bảo….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.