Phong Khí Quan Trường

Chương 452: Đề nghị về việc tìm người giúp việc

Cảnh Tục

22/04/2014

Cơ sở vật chất ở phòng công an huyện không được tốt lắm, chiếc xe cảnh sát mà Hứa Vĩ Tân ngồi cũng là xe năm nay mua để bổ sung thêm, ở huyện Du Sơn cũng được coi là “xe xịn” rồi, nhưng quả thực xe hơi nhỏ.

Hứa Vĩ Tân không thể ngồi cùng hàng ghế với Dương Lệ Lệ xinh đẹp, người phụ nữ có quan hệ mật thiết với Thẩm Hoài, y đành miễn cưỡng ngồi ở ghế phía trước, bên cạnh tài xế, để Thẩm Hoài, Dương Lệ Lệ và em họ cô ngồi tạm ở ghế phía sau.

Dương Lệ Lệ ngồi lép về phía Thẩm Hoài, hai người ngồi cách nhau lớp áo bông dày, như thế Dương Lệ Lệ lại cảm thấy thoải mái hơn.

Trên đường đi, thời gian dài như thế, trời thì bắt đầu nhá nhem tối, Dương Uý vẫn còn bị ám ảnh bởi vụ việc kinh hoàng vừa rồi, cô dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn thấy bóng ảnh phản chiếu ngược của Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ trên cửa kính xe.

Dương Lệ Lệ thấy em họ có chút khác thường, cô cảm thấy lo lắng.

Dương Uý mặc dù không can tâm tình nguyện để cho gia đình sắp xếp việc hôn sự của mình, nên đã đến nhờ vả Dương Lệ Lệ. Dương Uý muốn tự mình tìm hiểu thế giới bên ngoài, nhưng nói cho cùng thì Dương Uý cũng mới chỉ là đứa trẻ 15, 16 tuổi, một đứa bé đã bỏ học từ hồi học tiểu học, vẫn chưa thấy được sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài, vẫn chưa có kinh nghiệm, cảnh vừa rồi để lại cho cô ấn tượng sâu sắc về quyền lực. Dương Lệ Lệ thật không biết việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến sự trưởng thành và suy nghĩ của Dương Uý như thế nào nữa.

Dương Uý trầm tư một lúc, rồi đột nhiên như là đã hạ quyết tâm, mạnh dạn nghiêng đầu về phía Thẩm Hoài hỏi:

- Chủ tịch Thẩm, sao anh lại giống như chúng tôi, chen chúc trên xe bus công cộng? Tôi nghe chị họ nói, những người làm quan đều có ô tô riêng mà.

Thẩm Hoài nhìn Dương Uý, cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của Dương Uý lúc mới tiếp xúc, cười nói:

- Nếu tôi ngồi xe riêng đi về, thì chẳng phải không được ngồi cùng chuyến xe với cô và chị cô sao?

Dương Uý mặt ửng đỏ, trong cái nắng của buổi hoàng hôn, khuôn mặt của cô gái không nhợt nhạt gầy gò nữa mà dường như trở nên xinh đẹp hơn. Mặc dù Dương Uý hơi thẹn thùng, nhưng lúc này đã mạnh dạn hơn, đôi mắt to, đen láy nhìn về phía Thẩm Hoài, trong ánh nhìn Thẩm Hoài có chút xấu hổ, thẹn thùng.

Dương Lệ Lệ nghiêng đầu ra phía cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài, cây cối trên đồi bị chặt xơ xác, chỉ còn lại vài cây nhỏ. Mùa đông, lá cây rụng gần hết, quả đồi trông như người bị hói đầu, ngọn đồi trong cái nắng hoàng hôn lại càng trở nên tàn lụi.

Tâm tư của Dương Uý, một cô gái mới lớn, lẽ nào Dương Lệ Lệ lại không nhìn ra? Một cô gái còn nhỏ tuổi, không bằng lòng lấy chồng sớm như sự sắp đặt của mẹ, trong hoàn cảnh như thế, Dương Uý quyết định không chấp nhận số phận, hành động của cô vừa dũng cảm, lại có chút gì đó như khao khát điều gì đó trong tương lai.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng khó có thể trách được, một người từ trước đến nay không biết sợ là gì, một người luôn làm mọi người phải khiếp sợ, khi gặp Thẩm Hoài, lập tức biến đổi sắc mặt. Một người như Thẩm Hoài làm sao lại không thể làm rung động người con gái vừa mới bước vào đời nhưng lại muốn có một cuộc sống sung sướng hơn như Dương Uý?

Dương Lệ Lệ biết rằng Thẩm Hoài không thể nào không biết tâm tư của cô em họ cô Dương Uý.

Nghe những câu nói của Thẩm Hoài với Dương Uý, họ như đang diễn trò mèo vờn chuột, mặt Dương Lệ Lệ hơi nóng lên, trong lòng thấy buồn, dáng điệu tò mò và ngây thơ của mình khi vừa bước ra từ Du Sơn khi đó có gì khác với em họ cô bây giờ đâu?

- Tôi lại cứ nghĩ Chủ tịch huyện hẹn hai cô cùng đi xe vào trong thành phố cơ đấy.

Hứa Vĩ Tân quay đầu lại, cười nói.

- Ồ, không phải như vậy đâu. Nếu như là hẹn từ trước thì huyện đã cử xe đến đưa chúng tôi vào trong thành phố rồi, làm sao phải chịu khổ như thế này cơ chứ? Trong huyện của mình, mà bị đuổi xuống xe khi đang đi xe thật chẳng phải chuyện hay ho gì.

- Đó chẳng phải là anh muốn tiếp cận quần chúng, trong huyện có nhiều lãnh đạo, đều không thể làm như anh thế này đâu.

Hứa Vĩ Tân muốn lấy lòng Thẩm Hoài, nói:

- Nếu như không phải do chủ tịch phát hiện ra, thì vấn đề nghiêm trọng này chúng tôi cũng không thể biết được. Đương nhiên, trong việc này, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, tôi xin nhận trách nhiệm trước anh.

Thẩm Hoài nhìn Hứa Vĩ Tân, năm nay mới 40 tuổi, mặc dù trong lòng cũng chẳng thèm để ý đến điệu bộ nịnh hót của y, nhưng cũng không để lộ thái độ của mình, nói:

- Tôi để ý là đội ngũ lãnh đạo của huyện ta còn chưa thực sự siêng năng, còn có tâm lý làm việc không tập trung, tình trạng này phải được khắc phục thì công việc mới có thể tiến hành tốt được. Sau này, tôi muốn tiếp tục chỉnh đốn công việc ở huyện, đến lúc đó hi vọng có thể tìm anh để thảo luận kỹ hơn về vấn đề này.

Hứa Vĩ Tân đương nhiên không có tư cách gì để từ chối với Thẩm Hoài. Y nghĩ lại những câu giáo huấn của Thẩm Hoài vừa nói, mặc dù không phải nặng lời gì, nhưng Thẩm Hoài luôn muốn chỉnh đốn lại những hành vi không lành mạnh ở Du Sơn trước đây, Hứa Vĩ Tân nói:

- Tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghe theo chỉ thị của chủ tịch Thẩm, kiểm điểm lại bản thân. Sau tết năm nay sẽ kiểm điểm lại với chủ tịch huyện, phòng công an chúng tôi đúng là phải chỉnh đốn lại tác phong làm việc.



Thẩm Hoài gật đầu, hắn hiểu thái độ của Hứa Vĩ Tân với việc này.

Ngày mai lên, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, xã hội này vẫn phải tiếp tục tồn tại, Thẩm Hoài cũng vô tình gây sức ép quá lớn với những vị lãnh đạo của Du Sơn, những tiêu cực cần phải cảnh giác, khắc phục và loại bỏ, nhưng điều mà Thẩm Hoài chưa từng nghĩ đến đó là còn có một kế sách vẹn toàn khác, có lẽ sự việc này sẽ dễ dàng được giải quyết hơn.

Mục đích cuối cùng của tất cả những cố gắng là hướng đến sự phát triển tốt đẹp hơn chứ không phải là muốn đạp đổ cái gì, hay đập vỡ cái gì.

Thấy Thẩm Hoài cũng đồng tình với việc phòng Công an huyện sẽ chỉnh đốn lại nội bộ, không gây thêm khó dễ gì nữa, Hứa Vĩ Tân cũng thấy yên tâm phần nào. Thấy Thẩm Hoài có chút mệt mỏi, Hứa Vĩ Tân cũng quay người lại, không làm phiền Thẩm Hoài và mỹ nữ bên cạnh nữa.

Đến bây giờ Hứa Vĩ Tân vẫn không biết tại sao Lương Chấn Bảo sáng nay đến tìm y rồi đột nhiên yêu cầu y phối hợp với công việc của Thẩm Hoài. Hứa Vĩ Tân thực sự không biết là Thẩm Hoài và Lương Chấn Bảo đã nói gì với nhau, thỏa thuận những gì, nhưng có một điều mà y chắc chắc đó là: Lương Chấn Bảo và Thẩm Hoài đã đi đến thống nhất trong việc xử lý một vài vụ việc.

Lương Chấn Bảo là bí thư huyện ủy, Thẩm Hoài là chủ tịch thường trực, nếu hai người họ mà đứng trên cùng một chiến tuyến thì trừ khi trong nội bộ thường ủy huyện có lực lượng đối đầu mạnh hoặc trực tiếp can thiệp, nếu không tất cả mọi việc lớn nhỏ trong huyện đều không thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Chấn Bảo và Thẩm Hoài.

Hứa Vĩ Tân là người được Lương Chấn Bảo đề bạt, theo lệ mà nói, y chỉ cần gọi xe đưa Thẩm Hoài về thành phố là được, không cần phải đích thân đi cùng với Thẩm Hoài như thế này.

Nhưng Hứa Vĩ Tân hiểu rằng, Lương Chấn Bảo thực ra ở thành phố cũng không có ô dù gì, Lương Chấn Bảo có thể ngồi lên cái ghế bí thư huyện ủy Du Sơn là do y đủ tuổi rồi, mà cũng chẳng còn vị trí nào kém hơn ở Du Sơn nữa. Nói cách khác, Lương Chấn Bảo không phải là không muốn được điều động đi giữ chức vụ ở một huyện khác.

Hứa Vĩ Tân cũng biết rằng, nếu như y đi theo Lương Chấn Bảo thì cả đời này cũng chỉ ở cái chức trưởng phòng công an huyện, phó chủ tịch huyện hay chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật thì càng đừng có mơ tới. Nhưng nếu cái ghế bí thư Huyện Uỷ của Lương Chấn Bảo không lung lay, thì Hứa Vĩ Tân cũng chẳng thể nghĩ đến việc đi theo người khác để thăng quan tiến chức.

Mọi người đều biết rằng, Thẩm Hoài đắc tội với Đàm Khải Bình, Bí thư thành ủy thành phố nên bị điều đến Du Sơn. Nhưng, một người đắc tội với cấp trên mà vẫn có thể ngồi lên cái ghế Chủ tịch thường trực Huyện, Thường Uỷ Huyện thì thân thế của hắn, không cần nghĩ cũng biết, lại càng không cần phải nhắc đến những kỳ tích hai năm nay của Thẩm Hoài ở Đông Hoa, hiếm có ai có thể bì kịp.

Điều này cho thấy rằng, trong thành phố có người không mong muốn Thẩm Hoài còn được thăng quan tiến chức trước mặt y, nhưng chẳng thể làm gì Thẩm Hoài cả, chỉ có thể nằm chờ thời cơ để trừng trị hắn.

Những người chờ xem kịch hay của Thẩm Hoài chỉ là ngủ đông, nằm chờ cơ hội, chỉ chờ ngày có thể thấy Thẩm Hoài thân bại danh liệt.

Trước khi Lương Chấn Bảo về hưu, Hứa Vĩ Tân cũng không dám bỏ đi theo người khác để có cơ hội thăng tiến, nhưng khi quan hệ của Lương Chấn Bảo và Thẩm Hoài khăng khít đến mức như thế này, hơn nữa Thẩm Hoài lại là chủ tịch thường trực huyện, quản lý phòng Công an Huyện thì Hứa Vĩ Tân hi vọng có thể nhân cơ hội này móc nối quan hệ với Thẩm Hoài để dọn đường cho tương lai sau này của y.

Chỉ là Hứa Vĩ Tân không rõ thái độ của Thẩm Hoài thế nào, cũng không rõ Thẩm Hoài có sở thích gì, nên không biết nên bắt đầu xây dựng mối quan hệ với Thẩm Hoài ở đâu.

Thẩm Hoài đã trả lại phòng trọ của Văn Sơn Uyển, hắn ở thành phố này không có chỗ ở cố định, cũng không muốn ở khách sạn nữa, nên bảo Hứa Vĩ Tân đưa đến ngôi biệt thự cũ ở trấn Mai Khê.

Cánh cổng vừa mở ra, lấp ló khuôn mặt của một cô gái trẻ đẹp, nhìn Thẩm Hoài cười dịu dàng, khuôn mặt trắng, xinh đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với Dương Lệ Lệ, đôi mắt đen, sáng nhìn Thẩm Hoài, quả thật là đa tình mà say đắm lòng người. Nhìn thấy những người phụ nữ mà Thẩm Hoài tiếp xúc, một Dương Lệ Lệ, mỹ nhân có một không hai, em họ Dương Lệ Lệ cũng xinh đẹp không kém, bây giờ lại thêm cô gái này nữa, Hứa Vĩ Tân vô cùng ngưỡng mộ, y chợt ngộ ra chỗ tuyệt diệu của người nắm quyền lực trong tay.

Từ trong ô tô nhìn ra, Hứa Vĩ Tân đã nhìn thấy có vài người ở đây chờ Thẩm Hoài trở về.

Thẩm Hoài không định mời Hứa Vĩ Tân vào trong ngồi, Hứa Vĩ Tân cũng không dám than phiền nửa lời.

Cửa sân vừa khép vào, Hứa Vĩ Tân nhìn thấy trong gara ô tô của biệt thự có 3 chiếc ô tô xịn mà ở Du Sơn chưa từng nhìn thấy chiếc ô tô nào đẹp như thế, Hứa Vĩ Tân lờ mờ hiểu ra rằng, những người ở trong biệt thự chờ Thẩm Hoài mới thực sự là những người thân cận của Thẩm Hoài ở Đông Hoa, trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ: Có lẽ con rồng này sẽ không ở Du Sơn trong thời gian dài đâu.

Thẩm Hoài chỉ định ở lại Đông Hoa một đêm, không lấy đâu ra nhiều thời gian để đi gặp hết mọi người ở Đông Hoa, cũng không muốn tổ chức long trọng ở khách sạn, bèn bảo Trần Đan chuẩn bị mọi thứ ở biệt thự, Thẩm Hoài mời hai người Dương Hải Bằng và Triệu Đông đến nhà để ăn bữa cơm, những người khác để sau tết đi gặp cũng không muộn.

Nhìn thấy Khấu Huyên cũng ở trong biệt thự, Khấu Huyên đã lớn, trông lại xinh đẹp, Thẩm Hoài hỏi:

- Sao cô lại ở đây?

- Tôi ở bến xe chờ chị Lệ đưa Dương Uý về, gặp chị Trần Đan và Tiểu Lê, mới biết mọi người trên đường đến đây gặp chuyện phải giải quyết nên đến đây luôn để chờ mọi người về.

Khấu Huyên nói.

Bây giờ Thẩm Hoài mới biết trước khi Trần Đan và Tiểu Lê gọi điện thoại cho hắn, hai người đã chờ hắn ở bến xe rồi, Thẩm Hoài nhìn Trần Đan cười, trách Trần Đan không nói rõ với mình trong điện thoại.

Thẩm Hoài kể cho Dương Hải Bằng và Triệu Đông nghe về lý do tại sao đến muộn, rồi chỉ vào hai chị em Dương Lệ Lệ:



- Năm mới sắp đến rồi, tôi cũng không muốn gặp phải chuyện phiền phức như thế, chỉ tại hai tên lưu manh đấy, không vui khi thấy tôi ngồi cùng với hai người đẹp đây, nên mới cố tình gây rối với tôi.

Bữa tối hôm nay do Tiêu Minh Hà và vợ Dương Hải Bằng chuẩn bị, mọi người đều đói hết cả rồi, nên chỉ nói chuyện vài câu rồi ngồi vào bàn ăn.

Thẩm Hoài ăn không quen thức ăn ở Du Sơn, một tháng nay không ăn được món gì hợp khẩu vị cả, vả lại, bây giờ đang đói, Thẩm Hoài không vội uống rượu mà xới một bát cơm đầy, ăn ngon lành.

Trần Đan cười dịu dàng, nói:

- Không phải là ở Du Sơn chịu uất ức rồi chứ, mấy ngày không được cái gì vào bụng rồi phải không?

- Anh ở Du Sơn, phải ăn cơm của nhà ăn.

Thẩm Hoài nói tiếp:

- Bác đầu bếp ở nhà ăn đối với anh rất nhiệt tình, chỉ là trình độ nấu ăn kém quá, ai lại xào một món rau mà lại cho những nửa cân mỡ lợn, thật làm người ta ngấy chết, bây giờ về ăn cơm em nấu, thơm ngon thật, nên muốn ăn nhiều một chút.

- Làm lãnh đạo không phải dều có người giúp việc sao?

Vợ Dương Hải Bằng nói:

- Em họ giám đốc Dương không phải là đang tìm việc làm sao? Để cô ấy giúp việc cho anh không phải là tốt sao? Nếu như ngày nào cũng ăn cơm ở nhà ăn hay ở khách sạn, không tốt cho sức khỏe đâu đấy.

Thẩm Hoài liếc qua chỗ Dương Uý, thấy Dương Uý có vẻ thẹn thùng, liền lắc đầu nói:

- Đứa bé này á, đến chỗ tôi làm, là nó chăm sóc tôi, hay tôi phải chăm sóc nó?

- Tôi từ nhỏ đã làm việc nhà rồi.

Dương Uý không vui trước thái độ của Thẩm Hoài, cô lấy hết dũng khí nói.

Thẩm Hoài thấy Dương Lệ Lệ cúi đầu, từ lúc nói đến chủ đề này chưa hề thấy ngẩng đầu lên, chắc không muốn em họ “dê vào miệng cọp”. Thẩm Hoài cười, không để ý đến lời nói cuả Dương Uý, thấy Tiểu Lê đang bê thức ăn ra bàn ăn, tóc cột cao, liền gọi lại, hỏi:

- Cháu có đang ôn tập để thi đại học không thế? Đừng nghĩ rằng chú không ở Mai Khê mà lười biếng nhé. Đã chọn xong trường thi chưa?

- Á!

Bị Thẩm Hoài nắm tóc giật lại, Tiểu Lê mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Hoài, nói nhỏ:

- Còn nửa năm nữa mới thi đại học mà, ai mà biết được thi trường gì cơ chứ?

Thấy điệu bộ ngượng ngùng của Tiểu Lệ, Thẩm Hoài mới thấy mình ban nãy đối với Tiểu Lê hơi thân mật quá mức, làm Tiểu Lê ngượng ngùng, liền bỏ tay ra, nói:

- Bây giờ mà vẫn chưa rõ mục tiêu thi trường gì à, cháu hỏi Triệu Đông, Dương Hải Bằng xem, nửa năm cuối cùng là dùng để ôn tập gấp rút, không phải là dùng để cân nhắc xem thi cái gì.

Rồi quay sang nói với Dương Lệ Lệ:

- Dương Uý còn nhỏ tuổi quá, cô nên sắp xếp cho nó đi học tiếp, để tương lai sau này rộng mở hơn.

Nếu Thẩm Hoài muốn Dương Úy qua giúp việc cho hắn thì Dương Lệ Lệ cũng chẳng thể từ chối được, nghe Thẩm Hoài nói thế, Dương Lệ Lệ liền gật đầu đồng ý.

Thẩm Hoài thấy Tiểu Lệ ngượng ngùng đi vào trong bếp, cô gái nhỏ ngày nào rồi cũng phải lớn lên, sau này phải cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói, không thể nào thân thiết như trước đây được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook