Phong Khí Quan Trường

Chương 23: Đi bơi cũng gặp cảnh nóng

Cảnh Tục

23/03/2013

Về phòng, Thẩm Hoài không nghĩ đến ở bên kia người nhà Hùng Văn Bân lại đang nghị luận về chính mình.

Trong nhà rất bừa bộn , tro bụi tích một lớp dày, một thời gian dài chưa được quét dọn qua, từ trong giỏ rác góc nhà tán phát ra mùi ẩm mốc biến chất tích tụ lâu ngày… Thẩm Hoài mân mê mồm, đứng bên cửa phòng, nhìn lên đèn huỳnh quanh bám đầy mạng nhện, thầm nghĩ: Cũng khó trách chủ nhân ngôi nhà này trước đây không khiến người ta ưa thích.

Thẩm Hoài không biết mình sẽ còn ở lại đây bao lâu. Một khi quan hệ tổ chức chuyển đến huyện Hà Phố, chắc chắn Cát Vĩnh Thu sẽ là kẻ đầu tiên tới đuổi hắn ra khỏi cửa.

Hắn không khỏi nghĩ: Có nên sớm đến Mai Khê thuê một căn phòng, miễn ngày sau trở tay không kịp?

Trừ mấy cảnh nóng trong ký ức cũ ra, đối với căn phòng này Thẩm Hoài cũng không có bao nhiêu cảm tình. Hắn chỉ nghĩ không còn được làm hàng xóm với Hùng Văn Bân nên hơi đáng tiếc. Ông cha thường nói chọn bạn mà chơi, chọn hàng xóm mà ở, với dạng hàng xóm như Hùng Văn Bân, có thể nói là khả ngộ chứ không khả cầu.

Sau khi gọi điện hỏi thăm Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài liền tiện tay tiện chân thu dọn luôn đồ đạc trong nhà. Hắn có thể chấp nhận bừa bộn, nhưng không thể chấp nhận nhà cửa tích đầy bụi bặm cộng với mùi mốc hủ phát men của rác rưởi được.

Một gian phòng ngủ, một gian sảnh ăn kiêm khách sảnh, cộng thêm gian rửa mặt và gian bếp chỉ đủ xoay người di chuyển, tổng cộng tốn mất của Thẩm Hoài hai giờ thu dọn.

Kết quả cuối cùng là 6 túi nilong to đùng chất đầy rác thải ra đi khỏi phòng, khiến cả căn nhà nhìn sáng sủa hẳn lên.

Cho dù trong mắt một số người nhân sinh của hắn trước đây có mục nát đến đâu, thì từ nay tất phải thay đổi, lại trở lại làm người đúng nghĩa. Những đồ vật mà đám đàn bà mặt mũi mơ hồ trong ký ức bỏ lại hắn đều tống hết vào trong bao rác ném đi.

Trong nhà chỉ chừa lại một chiếc TV, một chiếc đài bỏ túi hiệu Sony, trong khách sảnh còn một chiếc tủ lạnh, một giá sách, một tủ đồ, trong tủ đồ có đủ đồ mặc bốn mùa… Thẩm Hoài trước đây cũng ý thức được phải theo Trần Minh Đức trường kỳ trú đóng ở Đông Hoa.

Trừ điện thoại di động, cặp xách, trong ngăn kéo còn có hai hộp đồ tránh thai, hơn 5000 tiền mặt cùng với cơ man là tạp vật và một thẻ ATM ngân hành thương nghiệp TQ, bên trong có hơn 50.000 đồng.

Cho dù Thẩm Hoài bị chúng phản thân ly, bị gia tộc ném bỏ, nhưng cuộc sống vẫn dư dả hơn tuyệt đại đa số người bình thường.

Phần lớn gia đình ở thành phố này chưa chắc đã tiết kiệm được số tiền quá con số trong thẻ ATM kia. 50.000 đồng nhân dân tệ, ở Đông Hoa thậm chí đã đủ mua một căn nhà chung cư không sai.

Ông bà ngoại đem hắn đuổi về quốc nội, tuy đã thương tâm thất vọng tột đỉnh, thậm chí còn bác quyền thừa kế của hắn, nhưng vẫn cấp cho hắn 30.000 USD làm khoản sinh hoạt phí cuối cùng.

Những năm 93, 30.000 USD ở trong nước có thể đổi ra 250.000 nhân dân tệ.

Mới qua chưa đến hai năm, khoản tiền này đã bị Thẩm Hoài trước đây vung vẫy gần hết.

Có thể thừa lại 50.000 đồng, không phải là bởi thằng mất dạy kia đổi nết quay sang biết tiết kiệm, mà bởi vì ngân hàng thương nghiệp TQ không có chi nhánh ở Đông Hoa.

Năm 93, các ngân hàng lớn chưa thực diện dịch vụ rút tiền liên ngân hàng, khoản tiền trong thẻ này tất phải đến chi nhánh ngân hàng thương nghiệp TQ ở trên tỉnh mới có thể lấy được.

Nghĩ đến trước đây mình làm quần quật như trâu trong xưởng thép mà tiền công chính thức chỉ 500 đồng, ở Đông Hoa đã được xem là công việc ngon ăn, Thẩm Hoài không khỏi cười đắng chát, thật đúng là “hàng so hàng đáng ném, người so người tức chết”.

Tốt xấu gì thì khoản tiền này từ nay về sau sẽ do hắn quản lý, tâm lý Thẩm Hoài liền cân bằng trở lại. Đang nghĩ xem có nên rút thời gian lên tỉnh một chuyến, đem khoản tiền này rút ra. Nghĩ nghĩ một lúc lại thôi, giờ còn có hơn 5000 tiền mặt, cộng thêm tiền lương mỗi tháng từ thị ủy, chừng đó cũng đủ để hắn chi tiêu một đoạn thời gian.

Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm mới khó. Thẩm Hoài biết lúc này chưa phải là lúc để hắn hưởng thụ.

Thẩm Hoài trước đây còn làm bộ làm tịch xếp bảy tám quyển sách chuyên khảo về kinh tế và thương mại lên giá sách, tất cả đều là bản tiếng Pháp mới tinh.

Nhìn đống sách tích đầy tro bụi trên giá, Thẩm Hoài không khỏi tiếc rẻ cho thân phận của chúng.



Thẩm Hoài học qua tiếng Anh, cũng qua quá trình hợp tác chuyển giao kỹ thuật với bên Đức học được 2 năm tiếng Đức. Còn tiếng Pháp lại không biết gì.

Cho dù đã dung hợp ký ức của hai người, nhưng khi Thẩm Hoài lật xem mấy quyển sách tiếng Pháp kia vẫn khá là mất sức, tâm lý thầm mắng: Thằng chó đẻ này mang tiếng học ở Pháp bốn năm mà tiếng Pháp còn chán thế này, không biết hắn học hành kiểu gì nữa, không ngờ còn có thể làm “nhân tài hải ngoại” được học viện kinh tế mời về giảng dạy!

Trong thành phố Đông Hoa có thư viện thành phố và một số thư viện của các trường đại học, nhưng chúng đều đã được xây dựng từ lâu, thiếu cập nhật nên tri thức khá lạc hậu, mà lại đầu sách cũng không phong phú.

Trước đây ngay cả sách kinh tế học kinh điển bản tiếng Anh Thẩm Hoài cũng được đọc rất ít. Hiện trong tay lại có mấy quyển chuyên khảo bằng tiếng Pháp, tuy đọc khá mất sức, nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng thả qua, liền tính xem xem ngày mai phải đến tiệm sách tìm mua từ điển Pháp văn.

Tuy trong tỉnh đã tỏ rõ muốn để Đàm Khải Bình đến Đông Hoa đảm nhiệm bí thư thị ủy, nhưng quá trình chuyển giao sẽ không quá vội vàng, quá hiển rõ rằng đây là sắp xếp mà tỉnh ủy đặc biệt an bài cho Đông Hoa sau cái chết của Trần Minh Đức. Có khi cần một hai tháng, có khi cần lâu hơn Đàm Khải Bình mới có thể chính thức điều xuống, trước mắt ngay cả chút tin tức còn chưa được rò rỉ ra ngoài.

Cao Thiên Hà đã cho nghỉ phép, đương nhiên Thẩm Hoài sẽ không đến phủ thị chính nhìn sắc mặt Cát Vĩnh Thu làm gì. Trước khi ban tổ chức thị ủy đem hồ sơ của hắn chuyển đến huyện Hà Phố, cứ vạch ra cho bản thân một kế hoạch nghỉ dài hạn cái đã.

Ngày thứ hai, trời mới mờ mờ sáng Thẩm Hoài đã rời giường, đi xuống lầu ăn sáng, sau đó xách ba lô lên đi về phía bể bơi thành phố, vốn cách phủ thị chính không xa.

Đối với thân thể này Thẩm Hoài cực không hài lòng, cảm giác như đây hoàn toàn không phải là thân thể của mình, hắn cần một thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, thể lực đảm bảo; hắn muốn làm một phen sự nghiệp, không có một thân thể cường tráng là một thiếu sót lớn. Mà thân thể Thẩm Hoài trước đây, vốn đã bị sinh hoạt rữa nát dày dò đến nhìn như con bệnh.

Là bể bơi duy nhất ở Đông Hoa, nhưng nơi này lại không có nước ấm. Giờ đã là hạ tuần tháng chin (AL), khí trời hơi lạnh, song Thẩm Hoài cũng không quá xoi mói.

Hắn không bị bệnh tim, không sợ bị nước lạnh kích thích, chỉ cần trước khi xuống nước khởi động cẩn thận, không để tay chân bị chuột rút là được. Hơn nữa, nước lạnh còn có thể đẩy nhanh máu lưu thông.

Thẩm Hoài mặc đồ bơi tiến xuống bể, giờ hẵng còn sớm, phải vài tiếng nữa nơi này mới bắt đầu náo nhiệt.

Trong bể bơi chỉ có một người phụ nữ, cô ta đang làm một vòng bơi ếch trong đường bơi tiêu chuẩn.

Nhìn không rõ mặt, nhưng da dẻ trắng nõn. Cho dù đồ bơi khá kín và bảo thủ, song cũng có thể nhìn ra thân hình rất đẹp, ngực chìm dưới nước, nhưng mông lúc chìm lúc nổi vểnh lên một đường cong dụ hoặc, hai bắp chân vừa trắng vừa dài quẫy lên làn nước êm ả nhìn rất bắt mắt.

Từ khi nhập vào cái xác này, Thẩm Hoài phát hiện khi mình nhìn thấy đàn bà xinh đẹp sẽ không nhịn nổi liếc mắt đi quan sát, mà ánh mắt cũng khá là dâm tà, biết vậy nên hắn cố gắng khắc chế không đi bắt chuyện với cô gái xinh đẹp kia, mà chỉ ở một bên thích ứng với nước trong đường bơi – thật là lạnh thấu tim gan!

Cô gái kia cũng vì thấy có người đến bể bơi sớm thế này mà kinh ngạc, có lẽ bị người khác quấy rối nên nàng ngừng bơi nhìn sang nơi này, giống như chỉ cần Thẩm Hoài bước sang đây nàng sẽ lập tức rời đi.

Cô gái xinh đẹp kia đứng ở trong nước, mặt bị cặp kính mắt che khuất, từ xa xa chỉ nhìn ra đôi môi ửng hồng; bộ ngực phồng lên cao cao, cảm giác có thể so sánh được với Chu Dụ; cô gái kia không tháo kính xuống, hiển nhiên cũng không cách nào nhìn rõ mặt Thẩm Hoài.

Cô gái kia thấy Thẩm Hoài không có ý lại gần, liền yên tâm tiếp tục bơi lội chứ không rời đi.

Hai người ở hai đường bơi cách nhau khá xa, kẻ này không làm ảnh hưởng đến kẻ kia và ngược lại.

Thẩm Hoài tính bơi đến tầm gần trưa, còn cô gái kia sau nửa giờ liền leo lên bể, chân trần đi vào phòng thay đồ, trên đường không thể không đi ngang qua chỗ Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài khắc chế không đi nhìn chằm chằm vào mông, ngực, hay bắp đùi của cô nàng, nhưng chỉ cần liếc qua một vòng cũng đủ để hắn tán thán: Đây nhất định là một cô gái cực xinh đẹp; liền nhịn không nổi ngẩng đầu quan sát khuôn mặt nàng.

Cô gái kia chính đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, vạn vạn lần không nghĩ đến hắn cũng sớm đến bể bơi rèn luyện sức khỏe thế này.

“Chu bí thư trưởng, khéo thật!” Thẩm Hoài cười cười, không ngờ rằng Chu Dụ cũng thích bơi lội vào buổi sáng thế này, chắc đây là thói quen thường xuyên nên thân hình nàng mới hoàn mỹ được như thế.

Chu Dụ đột nhiên cảm thấy mình như đang trần truồng trước mắt Thẩm Hoài vậy. Tuy đồ bơi nàng mặc khá bảo thủ, nhưng có bảo thủ đến đâu cũng phải lộ ra bắp đùi, cánh tay, áo bơi ướt đẫm lại dính sát lên người, lộ ra từng đường cong hút hồn.

Chu Dụ hoảng loạn muốn chạy vào phòng thay đồ, nhấc chân không cẩn thận thế nào lại “bạch” một tiếng, ngã vật xuống cạnh bể bơi, cả người lăn tõm xuống nước, ngay sát bên người Thẩm Hoài.



Nghe thấy “đùng” một tiếng, tâm lý Thẩm Hoài vui nở hoa, oán khí tích mấy ngày qua vì bị bà cô này tặng cho một “cục gạch” ngay giữa mặt phút chốc khói mây tiêu tán.

Thẩm Hoài rối rít đỡ Chu Dụ dậy, lần này không tránh khỏi đụng chạm da thịt, khiến hắn không khỏi không cảm thán: Bà cô này tuy đã 28 tuổi rồi mà cơ da vẫn trơn mềm, nhẵn bóng không thua gì thiếu nữ xuân thì cả.

Thẩm Hoài cũng không lợi dụng nhiều, chỉ đỡ nàng đứng dậy trong nước rồi thả tay. Có điều trong khoảng khắc hắn thả tay, thân thể Chu Dụ chợt mềm xuống. Hắn mới nhận ra cú ngã vừa rồi của nàng không nhẹ chút nào, liền vội ôm cả người nàng, một tay đỡ cổ, một tay vòng qua bắp đùi nhấc nàng leo lên cạnh bể bơi, hỏi: “Chu bí thư trưởng, cô không sao chứ?”

Chu Dụ ngồi xổm dưới nền gạch, đau đến thấu tim gan, không nói được gì…

“Để tôi ôm cô ra nằm chỗ ghế dài kia, trước nghỉ một lát, có cần xoa bóp gì không…?” Thẩm Hoài vừa nói vừa trưng cầu ý kiến Chu Dụ.

Chu Dụ đau đến chảy nước mắt, khăng khăng lại đang ở trước mặt Thẩm Hoài, không thể không nhịn đi xoa bóp sống lưng đang như muốn đứt ra.

Thẩm Hoài ôm Chu Dụ lên, để nàng nằm sấp xuống ghế dài cạnh bể bơi, lại chạy về phòng thay đồ, cầm một chiếc khăn tắm lớn đi ra.

Trước khi đắp chăn cho Chu Dụ, ánh mắt Thẩm Hoài không cưỡng chế được đánh giá qua thân hình mê người và tư thế sấp mông khiêu gợi của nàng.

Bờ eo mảnh khảnh vô lực dán lên ghế dài, mông gồ lên cao cao, tròn trịa và đầy đặn… Cả chiếc áo bơi đẫm đầy nước hiện ra bờ khe chẻ đôi cặp mông, đôi chân trắng bóng, vừa thẳng lại vừa dài….

Linh hồn thực sự trong cơ thể Thẩm Hoài chưa từng yêu qua một lần nào nghiêm túc, làm sao chịu nổi dụ hoặc lớn thế này? Thân thể cũng không chịu khống chế, máu nóng không kìm được tuôn xuống dưới, liền vội đem khăn tắm đắp lên che cho nàng.

Chu Dụ liếc thấy phản ứng dưới đũng quần Thẩm Hoài, vừa thẹn lại vừa sợ.

Thẹn là bởi nàng biết cặp mông mình rất dụ người, còn nằm trong một tư thế khiêu gợi đập vào mắt Thẩm Hoài, sợ là bởi bận tâm Thẩm Hoài nổi sắc tâm, có hành động vô lễ, trong khi lúc này nàng không có cách nào để phản kháng, cho dù có la lớn cho quản lý bên ngoài xông vào cũng chỉ chọc ra lời ong tiếng ve không hay.

Đàn bà sống trên quan trường sợ nhất chính là điều này.

Đến khi nhìn thấy Thẩm Hoài vội vội vàng vàng đắp khăn tắm cho mình, lại quay đi, cong người xuống cố che phản ứng “khó đỡ” của cơ thể, Chu Dụ lại không khỏi cảm giác thấy buồn cười: Đây còn là Thẩm Hoài sắc đảm bao thiên trước kia ư? Rành rành là một thiếu niên vụng về không có kinh nghiệm với đàn bà mà!

Chu Dụ lấy được ưu thế về mặt tâm lý, tâm tình liền buông lỏng xuống, sống lưng cũng không cảm giác đau như trước, ngược lại còn có tâm tình quay sang tán gẫu với Thẩm Hoài: “Sao mới sáng sớm mà Thẩm thư ký đã tới đây bơi rồi, trước đây tôi không thấy qua cậu mà?”

Phản ứng của thân thể một mực vẫn chưa tiêu đi, lại nhìn nước da trắng bóng lõa lồ như ngọc của nàng, Thẩm Hoài cảm thấy “phía dưới” của mình càng thêm căng cứng.

Mẹ nó chứ, trên tâm lý mình cũng không phải đứa gà mờ nữa rồi, sao còn chịu không nổi dụ hoặc a?

Thẩm Hoài ngồi xổm xuống, cố giấu đi phản ứng cơ thể, lúng túng trả lời Chu Dụ: “Đúng a, đến Đông Hoa nửa năm mà chưa có thời gian ra đây bơi. Cao thị trưởng cho tôi nghỉ mấy ngày, cũng không có chỗ nào để đi, ai ngờ Chu bí thư trưởng cô cũng thường hay bơi ở đây.”

“Thói quen có từ nhỏ rồi, mỗi ngày bơi một vòng, cảm giác tinh thần rất thư thả, hơn nữa đàn bà đến 30 già nhanh lắm, không chịu khó rèn luyện qua 30 sợ là không dám đi gặp người.”

Quan hệ giữa nam nữ chính là như thế. Khi Thẩm Hoài biểu hiện ra vẻ vô hại, khí thế Chu Dụ liền được hất cao lên.

Thẩm Hoài liếc nhìn Chu Dụ, da dẻ phía đuôi mắt nàng nhẵn sáng vô cùng, hệt như trứng gà bóc, nào có nửa điểm vết tích tuổi già?

Khuôn mặt thành thục phong diễm của Chu Dụ bị mái tóc ướt dính bết lấy, nhìn qua phảng phất như nàng tiên cá, chiếc mũi sọc dưa nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng gợi cảm, đặc biệt là nhìn kỹ thế này mới thực sự cảm nhận hết sự dụ hoặc của nó.

Thẩm Hoài nhịn không nổi nghĩ: Mỹ nhân thế này lại bị ông chồng liệt giường khóa trong khuê phòng, thật đúng là đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook