Chương 69: Nguồn thuế từ công ty thương mại Bằng Hải
Cảnh Tục
12/06/2013
Quách Toàn vừa vào cửa, Thẩm Hoài vứt một điếu thuốc qua, hất tay để hắn kéo ghế dựa lại gần nói chuyện.
Thẩm Hoài đem chuyện muốn thị trấn hỗ trợ Dương Hải Bằng giải quyết tiền vốn nói với Hà Thanh Xã, Quách Toàn: “Công ty thương mại Bằng Hải muốn làm đại lý loại một của xưởng thép, nhưng tiền vốn lưu chuyển hơi thiếu. Tôi nghĩ nếu công ty Hải Bằng có thể đăng ký thủ tục ở Mai Khê, thuế thương nghiệp đều nộp lên cho thị trấn, thị trấn có nên ra mặt hỗ trợ cho họ vay vốn không?”
Dương Hải Bằng đem tên họ đổi đầu đổi đuôi biến thành tên công ty, khiến Thẩm Hoài nghe mà lắc đầu ngao ngán.
Hà Thanh Xã thực không nghi ngờ trong chuyện này Thẩm Hoài có tư tâm. Nếu thật Thẩm Hoài có tư tâm, hoàn toàn có thể quyết định để phía Bằng Hải chậm tiền hàng tầm ba bốn trăm vạn, chưa cần chi trả vội, như thế tuyệt đối tiện lợi hơn chuyện phải gánh thêm lãi suất từ phía ngân hàng nhiều.
Trước mắt xưởng thép không thích hợp để gánh thêm bất kỳ khoản nợ nào nữa. Chủ động giúp đỡ doanh nghiệp đại lý vay vốn, để doanh nghiệp đại lý có hiện khoản đặt tiền cọc dự chi, trên thực tế còn có thể giải quyết vấn đề thiếu thốn tiền mặt của xưởng… Những tiện ích ấy, Thẩm Hoài giải thích sơ qua, Hà Thanh Xã liền có thể hiểu rõ ràng.
Thẩm Hoài rít một hơi, dúi tàn thuốc vào gạt tàn pha lê trên bàn, rồi nói:
“Tôi đến Mai Khê công tác đã hơn nửa tháng, trừ xưởng thép, những công xưởng xí nghiệp khác cũng đã tìm hiểu qua chút ít, về cơ bản còn rất mỏng yếu a. Tiền thuế công thương thị trấn thu được hai năm nay không hề tăng trưởng rõ nét, áp lực trên vai lão Hà không nhỏ, đúng không?”
“Đây là ta đóng cửa nói với nhau thôi, ra ngoài kia lại là chuyện khác!” Hà Thanh Xã cười khổ, than thở: “Rất nhiều số liệu đều có thể làm giả, sản lượng sản xuất, tư sản công nghiệp… cái gì cũng có thể làm giả được hết, duy có thuế thu, đặc biệt là thuế công thương, khó nặn số liệu lắm. Số liệu hương trấn báo lên, trên thực tế khoản thu tương ứng phải giải ngân lên huyện, sau đó mới án chiếu tỉ lệ nhất định, phát cấp về lại cho ban tài chính thị trấn…”
Nói đến chỗ này, trong lòng Hà Thanh Xã cũng là một bụng nước đắng. Trước đây ở Mai Khê hắn không có quyền hành gì đáng kể, nhưng đến khi phải chịu tội, chịu mắng, Đỗ Kiến liền dựng hắn ra chết thay, hắn là người phụ trách trấn chính phủ, không cách nào thoái thác được trách nhiệm cả.
“…Đương nhiên, không phải không có biện pháp làm giả.” Hà Thanh Xã tiếp tục nói: “Hồi trước, hiệu ích của xưởng thép còn khá tốt, tiền bạc cũng rủng rỉnh, thị trấn mà không hoàn thành được chỉ tiêu thuế, chỉ cần rút ra một khoản từ xưởng bù vào là ok. Chờ trên huyện phát về, lại trả lại chỗ cũ. Đúng là lách luật, đúng là xưởng thép đổ lợi nhuận lên thị trấn, nhưng dù sao cũng là trong túi tập thể, không mất đi đâu được. Mấy năm nay Mai Khê chưa biết sẽ phân về đâu, trên huyện cũng không đặt chỉ tiêu cụ thể nữa, bởi thế không cần sợ không hoàn thành chỉ tiêu thuế mà mất mũ ô sa. Có điều, hai năm nay vật giá tăng mạnh quá, mà thuế Mai Khê thu được lại không thấy tăng bao nhiêu. Mỗi năm, cộng cả thuế thu và thu nhập không phải từ thuế, tất tần tật tầm xêm xêm 6 triệu, trong khi có bao nhiêu khoản phải chi, vào không đủ ra a!”
“Cũng phải.” Quách Toàn nói: “Chưa nói cái khác, riêng tiền công phúc lợi cho nhân viên chính phủ hai năm nay không thấy tăng, cán bộ bên dưới đã oán thán không thôi. Đừng thấy giờ còn cách tổng kết cuối năm gần một quý, nhưng trên trấn đã có người thảo luận chuyện lương thưởng cuối năm rồi…”
“Công ty thương mại Bằng Hải đăng ký ở Mai Khê, mỗi năm có thể trực tiếp nộp lên thị trấn tầm 50-60.000 nguyên. Con số này có vẻ không lớn, nhưng nếu công ty Bằng Hải đã đăng ký ở đây, vậy tất phải thuê trụ sở ở Mai Khê, số tiền này chắc chắn không phải nhỏ. Cả doanh thu của công ty vận tải cũng sẽ tăng theo, thuế từ công ty vận tải cũng tính vào thu thập thị trấn, đúng không?” Thẩm Hoài hơi không chắc chắn, hỏi lại Quách Toàn.
“Đúng.” Quách Toàn khá tinh thông thuế vụ, nói: “Nguồn thuế từ khâu vận chuyển của xưởng thép đại ước chừng 200.000. Có điều đội vận tải không phải đăng ký gì cả, chỉ cần cầm phiếu thuế chứng minh thì nộp ở đâu cũng được. Nếu công ty Bằng Hải có thể bảo đảm rằng đội vận tải cũng nộp thuế lên thị trấn, đây sẽ là một khoản thu rất khả quan…”
Thẩm Hoài nói: “Tôi không tính toán được chi li cụ thể như lão Quách. Nhưng cũng biết nếu công ty đăng ký ở Mai Khê, sẽ mang đến một chút cải thiện cho tình hình tài chính của thị trấn, cũng có thể xúc tiến công ăn việc làm, tạo ra càng nhiều giá trị. Đây là nguyên nhân chủ yếu tôi hy vọng thị trấn ra mặt hỗ trợ cho họ vay vốn. Thị trấn muốn mở rộng nguồn thuế, muốn tăng thêm thu nhập, cách tốt nhất là chủ động đỡ đầu do doanh nghiệp và hộ kinh doanh cá thể phát triển…”
“Từ góc độ thị trấn, ra mặt hỗ trợ đương nhiên không có vấn đề” Hà Thanh Xã nói: “Có điều giờ để quỹ tín dụng chen ra 3-4 triệu tiền mặt, sợ rằng hơi khó khăn…”
Sau trung tuần tháng 6, Quốc vụ viện ban ngành nghị định “16 điều”, quản lý chặt nguồn cung ứng tiền, các ngân hàng thương mại không dám cho vay tràn lan nữa rồi, huống hồ công ty thương mại Bằng Hải còn là doanh nghiệp tư nhân.
Hà Thanh Xã thầm nhủ: Thị trấn chắc chưa đủ mặt mũi để quỹ tín dụng cầm ra 3-4 triệu cho một doanh nghiệp tư nhân như thế vay.
Kinh tế Mai Khê phát triển không mạnh, năng lực quỹ tín dụng thị trấn cũng rất mỏng, tổng khoản cho vay mỗi năm khả năng chỉ loang quanh trong khoảng 20-30 triệu.
Để quỹ tín dụng nhả ra một lúc 3-4 triệu cho một doanh nghiệp tư nhân, áp lực không nhỏ một chút nào.
“Tiền vốn công ty Bằng Hải nhận được, đảm bảo sẽ chảy về phía xưởng thép.” Thẩm Hoài gẩy tàn thuốc, nói: “Trên thực tế, khoản tiền mà Bằng Hải vay, quỹ tín dụng không cần phải cấp tiền mặt ngay, ngoài ra xưởng thép sẽ mở một tài khoản trong quỹ tín dụng, tiền chỉ chảy đi chảy lại trong nội bộ quỹ mà thôi. Quỹ tín dụng không phải lo về áp lực huy động tiền, ngược lại, Bằng Hải còn sẽ đem tiền huy động từ những nguồn khác trữ trong tài khoản của quỹ…”
Nói đến chỗ này, Thẩm Hoài nghiêng đầu sang hỏi Quách Toàn: “Lão Quách, anh xem với phương án này quỹ tín dụng có thể chấp nhận không?”
“Nếu thực tế không tạo ra áp lực huy động tiền cho quỹ, còn có thể tạo ra nhiều lợi tức thế này, chắc phía họ sẽ chấp nhận.” Quách Toàn gật gật đầu nói.
Quách Toàn lại nghĩ nghĩ: Trọn phương án của Thẩm Hoài nhìn qua không khác gì trực tiếp đẩy hàng cho công ty Bằng Hải. Nhưng có hai chỗ tốt cực đại, chí ít về mặt sổ sách, xưởng thép sẽ không gánh thêm áp lực tài chính nào khác; sau khi Bằng Hải xác lập quyền đại lý, giao dịch hiện khoản giữa hai bên có thể khiến khả năng quay vòng đồng vốn của xưởng thép đề cao hơn một cấp.
Hà Thanh Xã vỗ đùi: “Chỉ cần có lợi đối với xưởng thép, đối với thị trấn, chúng ta nỗ lực thế nào cũng đáng.”
Năm rồi, giá trị sản lượng của xưởng thép tiếp cận 100 triệu, tạo ra giá trị công nghiệp ròng siêu qua 30 triệu, thuế thu tương ứng là 5 triệu, đây là khoản thuế cơ bản mà xưởng thép phải nộp, bất kể lợi nhuận cụ thể đạt được là bao nhiêu.
Nhưng mà sau khi thực hành thí điểm chế độ phân thuế, khoản thuế cơ bản này Mai Khê không hưởng thụ được chút nào, bất kể thuế tăng hay không tăng, cơ số trở về là bao nhiêu, thực tế đều bị tài chính trung ương và huyện thành tuyến trên phân chia sạch.
Xưởng thép là xí nghiệp tập thể trực thuộc thị trấn, phần lợi nhuận của nó tất nhiên được tính vào khoản thu không phải từ thuế của Mai Khê.
So với từ chỗ này móc mấy vạn, từ chỗ kia móc mấy ngàn, không bằng chỉnh đốn xưởng thép cho tốt, khôi phục năng lực sáng tạo giá trị mới là điều then chốt.
**************************
Dương Hải Bằng được Thẩm Hoài dặn dò, đã sớm chạy đến thị trấn, còn đặc ý tới xưởng thép tìm Triệu Đông.
Nhận được điện thoại, Thẩm Hoài liền để Dương Hải Bằng và khoa trưởng tài vụ xưởng Tiền Văn Huệ cùng lên trấn chính phủ. Hắn và Hà Thanh Xã biểu thị sẽ ủng hộ, nhưng công tác cụ thể Dương Hải Bằng phải tự thân làm lấy, phía thị trấn và xưởng thép sẽ do Quách Toàn và Tiền Văn Huệ phối hợp…
Triệu Đông còn phải chủ trì công tác chỉnh đốn sản xuất, trong giờ làm việc hành chính không cách nào thoát thân ra được.
Lúc Dương Hải Bằng đến, trừ Tiền Văn Huệ, còn cả Hùng Đại Ny đi theo.
Còn cả một trung niên tầm 40 tuổi, là phía đối tác của Dương Hải Bằng, hôm nay qua đây là để xác nhận xem quan hệ của Dương Hải Bằng với thị trấn có “vững” như giới thiệu không.
“Sao, chị Đại Ny đã đến công ty Bằng Hải làm việc rồi?” Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Ny, khá ngoài ý, buột miệng hỏi.
“Còn không phải Chu Minh sợ mấy câu không giữ lời…” Hùng Đại Ny khá ngại ngùng khi gặp Thẩm Hoài, không phải bởi chuyện áp ngực lên tay hắn lúc trước, mà bởi vợ chồng nàng làm thế này có hơi gấp gáp.
“…” Thẩm Hoài thấy thiếu phụ mới cưới như Hùng Đại Ny còn lém lỉnh như thiếu nữ, không khỏi lắc đầu cười cười, cùng giới thiệu mấy người cho Hà Thanh Xã: “Hùng Đại Ny là con gái lớn của Hùng chủ nhiệm, cũng là nhân viên công ty Bằng Hải. Đúng rồi, qua vài ngày nữa Hùng chủ nhiệm sẽ phụ trách văn phòng thị ủy…”
“À.” Hà Thanh Xã không nghĩ đến thiếu phụ điềm mỹ đi theo Dương Hải Bằng này không ngờ khá có bối cảnh, hơi hơi kinh ngạc, liền vội chủ động vươn ra bàn tay bố đầy vết chai: “Hùng tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi…”
Sự kiện đằn xe, Hùng Đại Ny đại biểu thị ủy ra mặt xử lý, Hà Thanh Xã rất có ấn tượng. Hắn nhớ đương thời Hùng Văn Bân còn là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách, không ngờ lại sắp ra làm chủ nhiệm văn phòng thị ủy.
Nếu phải kể ra ô dù tuyến trên của Hà Thanh Xã, miễn cưỡng có thể kể ra Trần Binh, người vừa được điều nhiệm làm chủ nhiệm văn hóa thể thao thị ủy. Tuy cũng là cấp chính xứ, nhưng nói đến phong quang quyền thế thì hoàn toàn không thể so sánh với chủ nhiệm văn phòng thị ủy được.
Hà Thanh Xã còn đang nghĩ: Vì sao Thẩm Hoài muốn ra tay giúp công ty Bằng Hải thế này? Hóa ra là bởi con gái Hùng Văn Bân làm trong doanh nghiệp này. Nhưng chuyển niệm lại lướt qua một ý nghĩ, chuyện lớn nhất xảy ra ở Đông Hoa hôm qua không phải là tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình chính thức đến Đông Hoa thượng nhiệm ư? Còn phát biểu diễn văn nhận chức trên TV nữa mà?
Bí thư thị ủy Đàm Khải Bình đến nhận chức, Hùng Văn Bân sắp sửa chuyển từ phòng nghiên cứu chính sách sang phụ trách công tác văn phòng của thị ủy, mà Thẩm Hoài lại biết tin trước khi được công bố… Điều này ý vị cho cái gì?
Chẳng sẽ sự kiện đâm xe lúc trước, thị trưởng Cao Thiên Hà bị bách cúi đầu, là bởi Đàm Khải Bình gây thêm áp lực sau lưng?
Lúc này hắn mới như hoảng nhiên đại ngộ: Sự kiện đâm xe xảy ra trước này Đàm Khải Bình chính thức thượng nhiệm hơn nửa tháng, thì ra ngay lúc đó Hùng Văn Bân và Thẩm Hoài đã là những nhân vật được tân bí thư thị ủy chọn lựa.
Mọi người đều sớm biết sau lưng Thẩm Hoài nhất định có nhân vật quyền thế nào đó che chở. Điều này Hà Thanh Xã cũng biết, song một mực không đoán ra là ai, lúc này, dưới sự ám thị khá rõ của Thẩm Hoài, hiểu rõ ẩn tình, hắn không khỏi thầm đáng thương thay cho Đỗ Kiến: Xem ra con cá mặn này không lật được thân rồi, không ngờ vọng đồ đấu với kẻ được bí thư thị ủy chống lưng, đó không phải tìm chết ư?
Thẩm Hoài đem chuyện muốn thị trấn hỗ trợ Dương Hải Bằng giải quyết tiền vốn nói với Hà Thanh Xã, Quách Toàn: “Công ty thương mại Bằng Hải muốn làm đại lý loại một của xưởng thép, nhưng tiền vốn lưu chuyển hơi thiếu. Tôi nghĩ nếu công ty Hải Bằng có thể đăng ký thủ tục ở Mai Khê, thuế thương nghiệp đều nộp lên cho thị trấn, thị trấn có nên ra mặt hỗ trợ cho họ vay vốn không?”
Dương Hải Bằng đem tên họ đổi đầu đổi đuôi biến thành tên công ty, khiến Thẩm Hoài nghe mà lắc đầu ngao ngán.
Hà Thanh Xã thực không nghi ngờ trong chuyện này Thẩm Hoài có tư tâm. Nếu thật Thẩm Hoài có tư tâm, hoàn toàn có thể quyết định để phía Bằng Hải chậm tiền hàng tầm ba bốn trăm vạn, chưa cần chi trả vội, như thế tuyệt đối tiện lợi hơn chuyện phải gánh thêm lãi suất từ phía ngân hàng nhiều.
Trước mắt xưởng thép không thích hợp để gánh thêm bất kỳ khoản nợ nào nữa. Chủ động giúp đỡ doanh nghiệp đại lý vay vốn, để doanh nghiệp đại lý có hiện khoản đặt tiền cọc dự chi, trên thực tế còn có thể giải quyết vấn đề thiếu thốn tiền mặt của xưởng… Những tiện ích ấy, Thẩm Hoài giải thích sơ qua, Hà Thanh Xã liền có thể hiểu rõ ràng.
Thẩm Hoài rít một hơi, dúi tàn thuốc vào gạt tàn pha lê trên bàn, rồi nói:
“Tôi đến Mai Khê công tác đã hơn nửa tháng, trừ xưởng thép, những công xưởng xí nghiệp khác cũng đã tìm hiểu qua chút ít, về cơ bản còn rất mỏng yếu a. Tiền thuế công thương thị trấn thu được hai năm nay không hề tăng trưởng rõ nét, áp lực trên vai lão Hà không nhỏ, đúng không?”
“Đây là ta đóng cửa nói với nhau thôi, ra ngoài kia lại là chuyện khác!” Hà Thanh Xã cười khổ, than thở: “Rất nhiều số liệu đều có thể làm giả, sản lượng sản xuất, tư sản công nghiệp… cái gì cũng có thể làm giả được hết, duy có thuế thu, đặc biệt là thuế công thương, khó nặn số liệu lắm. Số liệu hương trấn báo lên, trên thực tế khoản thu tương ứng phải giải ngân lên huyện, sau đó mới án chiếu tỉ lệ nhất định, phát cấp về lại cho ban tài chính thị trấn…”
Nói đến chỗ này, trong lòng Hà Thanh Xã cũng là một bụng nước đắng. Trước đây ở Mai Khê hắn không có quyền hành gì đáng kể, nhưng đến khi phải chịu tội, chịu mắng, Đỗ Kiến liền dựng hắn ra chết thay, hắn là người phụ trách trấn chính phủ, không cách nào thoái thác được trách nhiệm cả.
“…Đương nhiên, không phải không có biện pháp làm giả.” Hà Thanh Xã tiếp tục nói: “Hồi trước, hiệu ích của xưởng thép còn khá tốt, tiền bạc cũng rủng rỉnh, thị trấn mà không hoàn thành được chỉ tiêu thuế, chỉ cần rút ra một khoản từ xưởng bù vào là ok. Chờ trên huyện phát về, lại trả lại chỗ cũ. Đúng là lách luật, đúng là xưởng thép đổ lợi nhuận lên thị trấn, nhưng dù sao cũng là trong túi tập thể, không mất đi đâu được. Mấy năm nay Mai Khê chưa biết sẽ phân về đâu, trên huyện cũng không đặt chỉ tiêu cụ thể nữa, bởi thế không cần sợ không hoàn thành chỉ tiêu thuế mà mất mũ ô sa. Có điều, hai năm nay vật giá tăng mạnh quá, mà thuế Mai Khê thu được lại không thấy tăng bao nhiêu. Mỗi năm, cộng cả thuế thu và thu nhập không phải từ thuế, tất tần tật tầm xêm xêm 6 triệu, trong khi có bao nhiêu khoản phải chi, vào không đủ ra a!”
“Cũng phải.” Quách Toàn nói: “Chưa nói cái khác, riêng tiền công phúc lợi cho nhân viên chính phủ hai năm nay không thấy tăng, cán bộ bên dưới đã oán thán không thôi. Đừng thấy giờ còn cách tổng kết cuối năm gần một quý, nhưng trên trấn đã có người thảo luận chuyện lương thưởng cuối năm rồi…”
“Công ty thương mại Bằng Hải đăng ký ở Mai Khê, mỗi năm có thể trực tiếp nộp lên thị trấn tầm 50-60.000 nguyên. Con số này có vẻ không lớn, nhưng nếu công ty Bằng Hải đã đăng ký ở đây, vậy tất phải thuê trụ sở ở Mai Khê, số tiền này chắc chắn không phải nhỏ. Cả doanh thu của công ty vận tải cũng sẽ tăng theo, thuế từ công ty vận tải cũng tính vào thu thập thị trấn, đúng không?” Thẩm Hoài hơi không chắc chắn, hỏi lại Quách Toàn.
“Đúng.” Quách Toàn khá tinh thông thuế vụ, nói: “Nguồn thuế từ khâu vận chuyển của xưởng thép đại ước chừng 200.000. Có điều đội vận tải không phải đăng ký gì cả, chỉ cần cầm phiếu thuế chứng minh thì nộp ở đâu cũng được. Nếu công ty Bằng Hải có thể bảo đảm rằng đội vận tải cũng nộp thuế lên thị trấn, đây sẽ là một khoản thu rất khả quan…”
Thẩm Hoài nói: “Tôi không tính toán được chi li cụ thể như lão Quách. Nhưng cũng biết nếu công ty đăng ký ở Mai Khê, sẽ mang đến một chút cải thiện cho tình hình tài chính của thị trấn, cũng có thể xúc tiến công ăn việc làm, tạo ra càng nhiều giá trị. Đây là nguyên nhân chủ yếu tôi hy vọng thị trấn ra mặt hỗ trợ cho họ vay vốn. Thị trấn muốn mở rộng nguồn thuế, muốn tăng thêm thu nhập, cách tốt nhất là chủ động đỡ đầu do doanh nghiệp và hộ kinh doanh cá thể phát triển…”
“Từ góc độ thị trấn, ra mặt hỗ trợ đương nhiên không có vấn đề” Hà Thanh Xã nói: “Có điều giờ để quỹ tín dụng chen ra 3-4 triệu tiền mặt, sợ rằng hơi khó khăn…”
Sau trung tuần tháng 6, Quốc vụ viện ban ngành nghị định “16 điều”, quản lý chặt nguồn cung ứng tiền, các ngân hàng thương mại không dám cho vay tràn lan nữa rồi, huống hồ công ty thương mại Bằng Hải còn là doanh nghiệp tư nhân.
Hà Thanh Xã thầm nhủ: Thị trấn chắc chưa đủ mặt mũi để quỹ tín dụng cầm ra 3-4 triệu cho một doanh nghiệp tư nhân như thế vay.
Kinh tế Mai Khê phát triển không mạnh, năng lực quỹ tín dụng thị trấn cũng rất mỏng, tổng khoản cho vay mỗi năm khả năng chỉ loang quanh trong khoảng 20-30 triệu.
Để quỹ tín dụng nhả ra một lúc 3-4 triệu cho một doanh nghiệp tư nhân, áp lực không nhỏ một chút nào.
“Tiền vốn công ty Bằng Hải nhận được, đảm bảo sẽ chảy về phía xưởng thép.” Thẩm Hoài gẩy tàn thuốc, nói: “Trên thực tế, khoản tiền mà Bằng Hải vay, quỹ tín dụng không cần phải cấp tiền mặt ngay, ngoài ra xưởng thép sẽ mở một tài khoản trong quỹ tín dụng, tiền chỉ chảy đi chảy lại trong nội bộ quỹ mà thôi. Quỹ tín dụng không phải lo về áp lực huy động tiền, ngược lại, Bằng Hải còn sẽ đem tiền huy động từ những nguồn khác trữ trong tài khoản của quỹ…”
Nói đến chỗ này, Thẩm Hoài nghiêng đầu sang hỏi Quách Toàn: “Lão Quách, anh xem với phương án này quỹ tín dụng có thể chấp nhận không?”
“Nếu thực tế không tạo ra áp lực huy động tiền cho quỹ, còn có thể tạo ra nhiều lợi tức thế này, chắc phía họ sẽ chấp nhận.” Quách Toàn gật gật đầu nói.
Quách Toàn lại nghĩ nghĩ: Trọn phương án của Thẩm Hoài nhìn qua không khác gì trực tiếp đẩy hàng cho công ty Bằng Hải. Nhưng có hai chỗ tốt cực đại, chí ít về mặt sổ sách, xưởng thép sẽ không gánh thêm áp lực tài chính nào khác; sau khi Bằng Hải xác lập quyền đại lý, giao dịch hiện khoản giữa hai bên có thể khiến khả năng quay vòng đồng vốn của xưởng thép đề cao hơn một cấp.
Hà Thanh Xã vỗ đùi: “Chỉ cần có lợi đối với xưởng thép, đối với thị trấn, chúng ta nỗ lực thế nào cũng đáng.”
Năm rồi, giá trị sản lượng của xưởng thép tiếp cận 100 triệu, tạo ra giá trị công nghiệp ròng siêu qua 30 triệu, thuế thu tương ứng là 5 triệu, đây là khoản thuế cơ bản mà xưởng thép phải nộp, bất kể lợi nhuận cụ thể đạt được là bao nhiêu.
Nhưng mà sau khi thực hành thí điểm chế độ phân thuế, khoản thuế cơ bản này Mai Khê không hưởng thụ được chút nào, bất kể thuế tăng hay không tăng, cơ số trở về là bao nhiêu, thực tế đều bị tài chính trung ương và huyện thành tuyến trên phân chia sạch.
Xưởng thép là xí nghiệp tập thể trực thuộc thị trấn, phần lợi nhuận của nó tất nhiên được tính vào khoản thu không phải từ thuế của Mai Khê.
So với từ chỗ này móc mấy vạn, từ chỗ kia móc mấy ngàn, không bằng chỉnh đốn xưởng thép cho tốt, khôi phục năng lực sáng tạo giá trị mới là điều then chốt.
**************************
Dương Hải Bằng được Thẩm Hoài dặn dò, đã sớm chạy đến thị trấn, còn đặc ý tới xưởng thép tìm Triệu Đông.
Nhận được điện thoại, Thẩm Hoài liền để Dương Hải Bằng và khoa trưởng tài vụ xưởng Tiền Văn Huệ cùng lên trấn chính phủ. Hắn và Hà Thanh Xã biểu thị sẽ ủng hộ, nhưng công tác cụ thể Dương Hải Bằng phải tự thân làm lấy, phía thị trấn và xưởng thép sẽ do Quách Toàn và Tiền Văn Huệ phối hợp…
Triệu Đông còn phải chủ trì công tác chỉnh đốn sản xuất, trong giờ làm việc hành chính không cách nào thoát thân ra được.
Lúc Dương Hải Bằng đến, trừ Tiền Văn Huệ, còn cả Hùng Đại Ny đi theo.
Còn cả một trung niên tầm 40 tuổi, là phía đối tác của Dương Hải Bằng, hôm nay qua đây là để xác nhận xem quan hệ của Dương Hải Bằng với thị trấn có “vững” như giới thiệu không.
“Sao, chị Đại Ny đã đến công ty Bằng Hải làm việc rồi?” Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Ny, khá ngoài ý, buột miệng hỏi.
“Còn không phải Chu Minh sợ mấy câu không giữ lời…” Hùng Đại Ny khá ngại ngùng khi gặp Thẩm Hoài, không phải bởi chuyện áp ngực lên tay hắn lúc trước, mà bởi vợ chồng nàng làm thế này có hơi gấp gáp.
“…” Thẩm Hoài thấy thiếu phụ mới cưới như Hùng Đại Ny còn lém lỉnh như thiếu nữ, không khỏi lắc đầu cười cười, cùng giới thiệu mấy người cho Hà Thanh Xã: “Hùng Đại Ny là con gái lớn của Hùng chủ nhiệm, cũng là nhân viên công ty Bằng Hải. Đúng rồi, qua vài ngày nữa Hùng chủ nhiệm sẽ phụ trách văn phòng thị ủy…”
“À.” Hà Thanh Xã không nghĩ đến thiếu phụ điềm mỹ đi theo Dương Hải Bằng này không ngờ khá có bối cảnh, hơi hơi kinh ngạc, liền vội chủ động vươn ra bàn tay bố đầy vết chai: “Hùng tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi…”
Sự kiện đằn xe, Hùng Đại Ny đại biểu thị ủy ra mặt xử lý, Hà Thanh Xã rất có ấn tượng. Hắn nhớ đương thời Hùng Văn Bân còn là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách, không ngờ lại sắp ra làm chủ nhiệm văn phòng thị ủy.
Nếu phải kể ra ô dù tuyến trên của Hà Thanh Xã, miễn cưỡng có thể kể ra Trần Binh, người vừa được điều nhiệm làm chủ nhiệm văn hóa thể thao thị ủy. Tuy cũng là cấp chính xứ, nhưng nói đến phong quang quyền thế thì hoàn toàn không thể so sánh với chủ nhiệm văn phòng thị ủy được.
Hà Thanh Xã còn đang nghĩ: Vì sao Thẩm Hoài muốn ra tay giúp công ty Bằng Hải thế này? Hóa ra là bởi con gái Hùng Văn Bân làm trong doanh nghiệp này. Nhưng chuyển niệm lại lướt qua một ý nghĩ, chuyện lớn nhất xảy ra ở Đông Hoa hôm qua không phải là tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình chính thức đến Đông Hoa thượng nhiệm ư? Còn phát biểu diễn văn nhận chức trên TV nữa mà?
Bí thư thị ủy Đàm Khải Bình đến nhận chức, Hùng Văn Bân sắp sửa chuyển từ phòng nghiên cứu chính sách sang phụ trách công tác văn phòng của thị ủy, mà Thẩm Hoài lại biết tin trước khi được công bố… Điều này ý vị cho cái gì?
Chẳng sẽ sự kiện đâm xe lúc trước, thị trưởng Cao Thiên Hà bị bách cúi đầu, là bởi Đàm Khải Bình gây thêm áp lực sau lưng?
Lúc này hắn mới như hoảng nhiên đại ngộ: Sự kiện đâm xe xảy ra trước này Đàm Khải Bình chính thức thượng nhiệm hơn nửa tháng, thì ra ngay lúc đó Hùng Văn Bân và Thẩm Hoài đã là những nhân vật được tân bí thư thị ủy chọn lựa.
Mọi người đều sớm biết sau lưng Thẩm Hoài nhất định có nhân vật quyền thế nào đó che chở. Điều này Hà Thanh Xã cũng biết, song một mực không đoán ra là ai, lúc này, dưới sự ám thị khá rõ của Thẩm Hoài, hiểu rõ ẩn tình, hắn không khỏi thầm đáng thương thay cho Đỗ Kiến: Xem ra con cá mặn này không lật được thân rồi, không ngờ vọng đồ đấu với kẻ được bí thư thị ủy chống lưng, đó không phải tìm chết ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.