Chương 91: Ông chủ nông thôn
Cảnh Tục
12/06/2013
Thẩm Hoài thầm đánh giá Chử Hợp Lương, thân hình khôi ngô, mặt chữ quốc, đôi mày hơi nhíu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười trông có vẻ nghiêm túc.
Thẩm Hoài sớm đã nghe tiếng Chử Hợp Lương, nhưng mãi chưa có cơ hội gặp mặt. Trước đây còn cho rằng hắn khởi nghiệp từ buôn bán nhỏ, làm đại lý, lại chú ý đến cơ quan chính quyền bên này, hẳn phải là một trung niên tinh minh, hòa khí, dễ gần, không ngờ đến khi đối mặt lại thấy một khí độ khác hẳn.
Chử Hợp Lương cầm tay Thẩm Hoài, nụ cười vẫn treo trên mặt, hơi khom người, tự giới thiệu: “Tôi là người nhận thầu xưởng dệt của thị trấn, Chử Hợp Lương. Trước đây là công nhân trong xưởng dệt, cũng tính là lính dưới trướng Thẩm bí thư ngài. Chử Cường vừa gọi điện thoại cho tôi, về sau cháu nó phải nhờ Thẩm bí thư chiếu cố nhiều, thể nào tôi cũng phải qua đây cảm tạ Thẩm bí thư một tiếng.”
“Chử xưởng trưởng khách khí rồi, tiểu Chử có học lịch, đầu óc nhanh nhẹn, cũng nhiệt tình, ban tư sản công rất cần những thanh niên như cậu ấy.” Thẩm Hoài cười cười, dẫn cha con Chử Hợp Lương vào phòng, phân phó Quách Toàn pha giùm hai ly trà, song Chử Cường đã nhanh tay tiếp lấy.
Tâm lý Chử Hợp Lương khó tránh khỏi kinh ngạc, hắn cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt Thẩm Hoài, nhưng tiếng tăm nghiêm khắc, khó ở chung của Thẩm bí thư đã lan truyền khắp Mai Khê.
Nghĩ kỹ thì cũng khó trách, bản thân có ô dù đủ mạnh, lại tuổi trẻ khí thịnh, khăng khăng còn hội đủ năng lực, trình độ, có thể khởi tử hồi sinh xưởng thép trong vòng mấy tháng, cơ hồ khiến cả thị trấn nhìn rớt kính mắt… Quan viên như thế sao có thể không tâm cao khí ngạo, sao có thể không thịnh khí lăng người?
Sau khi ban quản lý tư sản công được thành lập, Chử Hợp Lương liền không miễn được muốn làm quen với vị Thẩm phó bí thư này, nhưng một mực không gặp được thời cơ thích đáng.
Nếu nói cơ hội, thì lễ khánh thành nhà hàng Chử Cốc là một dịp, chủ động để con trai làm đơn điều đến ban tư sản công cũng là một dịp khác.
Không nghĩ đến trưa hôm nay tiền lễ tặng mừng nhà hàng Chử Cốc vừa bị trả lại, thì chuyện con trai điều tới ban tư sản công đã được Thẩm Hoài gật đầu đồng ý.
Chử Hợp Lương nghe ngóng thấy Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến đều không ở cơ quan, liền mượn chuyện này, tự mình đến mời Thẩm Hoài dự tiệc, tự hắn cũng thấy đây là cơ hội thích hợp không thể nghi ngờ. Đương nhiên hắn cũng liệu đến sẽ bị lạnh nhạt chối từ, song đến lúc gặp không ngờ đối phương lại bình dị gần người thế này.
Ngồi xuống thăm hỏi một trận, Chử Hợp Lương liền đề ra muốn mời Thẩm Hoài và Quách Toàn ăn một bữa cơm.
Vốn đây là lần đầu gặp mặt, đề ra thế này có vẻ hơi đường đột. Nhưng Quách Toàn và Chử Hợp Lương sớm đã quen nhau, vợ Quách Toàn còn làm việc trong xưởng của họ Chử, mà về sau Chử Cường là nhân viên trong ban tư sản công. Nghĩ ngợi một lát, Thẩm Hoài liền đáp ứng, còn nhân tiện kéo cả Hồ Học Bân đi luôn.
Ra ngoài sân, thấy Chử Hợp Lương mời mọi người lên xe Nissan của hắn đang dựng trước cổng, biết Chử Hợp Lương đã sắp xếp sẵn bàn tiệc trong thành phố, mới quay sang hỏi Quách Toàn: “Hà trấn trưởng có ở nhà không?”
Chử Hợp Lương vội tiếp lời: “Hà trấn trưởng không ở trên trấn, lát nữa tôi sẽ đưa xe đến đón ông ấy sau…”
Thẩm Hoài cũng không quản vẻ kinh ngạc hiển hiện trong mắt Chử Hợp Lương. Bản thân sự vướng víu lợi ích trong những cơ quan công quyền cơ sở như hương trấn khá nhỏ hẹp, giữa cán bộ hương trấn với nhau không tranh quyền đoạt lợi quyết liệt, nghiêm trọng như tuyến huyện khu trở lên; hơn nữa, hắn đã có Đàm Khải Bình làm ô dù, địa vị ở Mai Khê siêu nhiên hơn hẳn người khác, không cần thiết dồn tinh lực vào tranh giành đấu đá làm gì. Hà Thanh Xã đối với hắn cũng không tính là uy hiếp, sở dĩ điều hắn muốn làm là duy trì quan hệ với Hà Thanh Xã, hai bên cùng hợp tác làm tốt bản chức, chứ không phải trăm phương nghìn kế nghĩ cách đạp Hà Thanh Xã xuống dưới chân.
Nếu thật phải đề phòng Hà Thanh Xã, Thẩm Hoài đã không dùng cậu em vợ hắn là Quách Toàn đi gánh vác chức phó chủ nhiệm ban quản lý tư sản công.
Thẩm Hoài ném chìa khóa xe Passat của mình cho Chử Cường, nói: “Không cần quá phiền hà, tiểu Chử, cậu lấy xe của tôi, đến đón Hà trấn trưởng đi…”
Thời buổi này xe con còn là thứ khá quý hiếm, án chiếu quy định cán bộ cốt cán ở hương trấn vẫn không được phối bị tài xế chuyên chức, trong văn phòng đảng chính cũng chỉ biên chế có hai tài xế, cả cơ quan chỉ có hai chiếc Santa, một chiếc Jeep Bắc Kinh đời cũ. Mà những năm 93, muốn lấy được tấm bằng lái ô tô cũng không dễ dàng, trấn trưởng, bí thư muốn dùng xe, chỉ có hai tài xế là không đủ dùng, thành ra những lúc cần kíp Chử Cường liền thành tài xế không chính thức.
Thẩm Hoài đồng ý điều Chử Cường đến văn phòng tư sản công, tương đương với trong ban có thêm một tài xế chuyên chức, như thế Quách Toàn có việc gì cần chạy chỗ này chạy chỗ kia cũng tiện lợi, không cần tranh giành tài xế với những trấn trưởng, bí thư khác.
Xe Chử Hợp Lương chỉ chở ba người, Quách Toàn, Thẩm Hoài và bản thân hắn; Chử Cường nghe ba chỉ dẫn địa điểm xong, liền mang theo Hồ Học Bân trực tiếp chạy đến nhà Hà Thanh Xã đón người.
Nhà hàng Chử Cốc muốn trở thành tụ điểm ăn uống số một ở Mai Khê, nhưng nếu mời cơm ở Đông Hoa thì phải chọn yến sí bảo* là đại biểu, tửu lâu làm yến sí bảo cao cấp cũng chỉ có hai ba nhà, Chử Hợp Lương để tài xế chạy thẳng đến thư viện Hồ Tây.
Thư viện Hồ Tây xác thực là một tòa thư viện, tập trung rất nhiều văn nhân quanh vùng, nổi tiếng từ thời Minh Thanh, cũng là đơn vị được cục văn hóa Đông Hoa bảo hộ. Có điều các cơ quan như cục văn hóa, cục quy hoạch thành phố đều đặt trụ sở ven hồ, đồng thời phía bắc hồ còn bảo tồn một tòa lầu gỗ từ niên đại Minh Thanh, cũng được cho tư nhân bên ngoài nhận thầu, sửa sang lại thành một nhà hàng ẩm thực chuyên làm yến sí bảo.
Khác với yến sảnh Thúy Hoa lầu của Nam viên, đồ ăn ở thư viện Hồ Tây rất đắt, nhưng lại không giới hạn thân phận thực khách.
Tài xế Chử Hợp Lương lái xe rất cẩn thận, chắc bởi thế mới hợp với cá tính Chử Hợp Lương, đám người Thẩm Hoài ngồi xe đến trước, Chử Cường, Hồ Học Bân và Hà Thanh Xã cũng nối bước theo sau.
Hà Thanh Xã không có vẻ gì khó chịu khi Chử Hợp Lương không đích thân tới đón, hoặc giả nói lần này hắn cũng nhận thức được khách chính không phải là mình.
Trước đây mỗi lần mời cán bộ thị trấn ăn cơm, Chử Hợp Lương đều tổ chức trong trạm tiếp đãi, lần này mời đến thư viện Hồ Tây ăn yến sí bảo, hiển nhiên là bởi mặt mũi Thẩm Hoài đủ lớn.
Hồ Học Bân chưa từng có cơ hội bồi lãnh đạo qua những chỗ như thế này. Vừa xuống xe, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh, song vẫn an tĩnh không cất tiếng dò hỏi.
Hà Thanh Xã thấy bộ dạng kia của Hồ Học Bân, không khỏi cảm khái: Tuy Thẩm Hoài mới hơn hai mươi tuổi, nhưng thủ đoạn ngự nhân thật không yếu: Loại nhân viên tầng đáy như Hồ Học Bân vĩnh viễn khó nhìn thấy hy vọng được đề bạt, trong tay lại xác thực có chút tài năng, nhưng tính cách khá là cổ quái, muốn hắn nghe lời làm việc, vậy phải có thủ đoạn thích hợp…
Hà Thanh Xã và Chử Hợp Lương là người quen cũ, cả đám ngồi vào phòng, có Hà Thanh Xã và Quách Toàn ở bên cạnh góp vui nên không khí khá là rộn rã.
Tuy đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài gặp mặt Chử Hợp Lương, nhưng không hề xa lạ gì con người này.
Chử Hợp Lương nhận thầu xí nghiệp, cũng khá có tài cán làm kinh doanh, đương sơ Đỗ Kiến thậm chí còn đề nghị bổ nhiệm Chử Hợp Lương làm phó trấn trưởng phân quản công nghiệp. Nhưng bản thân Chử Hợp Lương không có tâm tư tiến vào thể chế nên đã tự tuyệt lời mời của Đỗ Kiến, song lại đưa con trai vào làm việc trong trấn chính phủ, cũng coi như là đáp lễ.
Rốt cuộc Mai Khê là hương trấn, là đơn vị cơ sở, cách cục nhỏ, những nhân vật có chút tiếng tăm, có chút trọng lượng chỉ bấm trên đầu ngón tay. Trừ Chử Hợp Lương ra thì còn mấy người, nhưng tướng ăn quá mức khó coi, Thẩm Hoài cũng lười nhác đi xây dựng quan hệ.
Chử Hợp Lương chưa thật thà đến mức ngay bữa cơm đầu tiên đã trực tiếp vào đề, trên bàn tiệc chỉ nói chuyện khách sáo, đại loại như cảm tạ Thẩm Hoài đã chiếu cố đến ý nguyện thuyên chuyển công tác của con trai hắn. vân vân… Chử Cường và tài xế phụ trách lái xe, không thích hợp uống rượu; trong xe có sẵn hai thùng Ngũ lương dịch, bưng một thùng vào trong phòng, mở nắp, chia đều ly cho Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Quách Toàn, Hồ Học Bân.
Lúc ở trên xe Hà Thanh Xã và Hồ Học Bân đang bàn dở chuyện góp vốn xây nhà, lên trên bàn rượu liền thuận tiện đem chủ đề này ra thảo luận.
Hương trấn có gió thổi cỏ động gì, tin tức rất dễ truyền ra ngoài, cũng không nhất thiết phải đặc ý bảo mật; hơn nữa chuyện góp vốn xây nhà nếu được thông qua, cũng không thể không tìm đến mấy ông chủ như Chử Hợp Lương để kiếm chút tài trợ.
Nếu Hà Thanh Xã đã nhắc tới chuyện góp vốn xây nhà, Thẩm Hoài liền đem ý tưởng trong đầu nói ra: “Cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai đã xuống cấp nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thị trấn. Không quản sang năm có được vạch đến khu Đường Ấp hay không, chúng ta đều phải tự mình nghĩ cách, cải tạo lại cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai…”
Hà Thanh Xã gật gật đầu, đổi lại trước kia, chắc hắn chỉ cho rằng Thẩm Hoài đang ăn tục nói phét, bàn chuyện trên giời.
Đoạn từ bờ sông Mai Khê đến công lộ Hạ Mai mặt nước rất rộng, thoáng đãng, chủ cầu và cầu dẫn hai bên phải được xây mới, hoặc chí ít là nâng cấp lại, trước kia đã có phương án cụ thể, ước chừng mất tầm 10 triệu. Mấy năm gần đây vật giá tăng phi mã, dự toán phải nâng mức chi lên gấp đôi. Lại thêm dự án nâng cấp mở rộng đường Hạ Mai…
Cho dù sang năm được gộp vào khu Đường Ấp thì khu Đường Ấp cũng đã có dự chi tài chính cố định, không khả năng dư dả nhả xuống gần 20-30 triệu cho thị trấn Mai Khê xây cầu, sửa đường.
Nhưng cầu lớn Mai Khê mà không nâng cấp, đối với sự phát triển của thị trấn có ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Cầu lớn Mai Khê được xây dựng từ tận những năm đầu thập niên 60, trải qua ba mươi năm mưa gió, mặt cầu đã mấp ma mấp mô, xuống cấp thê thảm. Then chốt là với thiết kế ban đầu thì độ chịu tải của nó chỉ có hạn, không phải mỗi tu bổ bình thường liền có thể miễn cưỡng duy trì.
Do thành phố Bình Giang bên kia bờ Cồn Giang nằm ở phía Tây Nam khu Đường Ấp, xưởng thép Mai Khê muốn đánh vào thị trường Bình Giang, không thể không đi đường qua cầu lớn Mai Khê, nếu đi mặt bắc theo đường công lộ Mai Phố, phải vòng qua thành bắc một đoạn, mất chẵn 30 cây số.
Then chốt là trong những địa khu lân cận, chỉ mỗi mình Mai Khê là còn lấy đường cát đá làm chủ đạo.
Hà Thanh Xã đang nghĩ, nếu Thẩm Hoài có thể kéo được một khoản đầu tư tầm vài triệu từ thành phố xuống, huyện trấn góp thêm chút nữa, sang năm khéo thật có khả năng bắt tay vào nâng cấp cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai.
Xây cầu làm đường là việc lớn, chân chính tạo phúc cho nhân dân, so với nó, vạch ra một khoảng ven công lộ Hạ Mai để làm quỹ đất góp vốn xây nhà chẳng qua là thêm hoa trên gấm….
Những ông chủ doanh nghiệp như Chử Hợp Lương không thể không cảm nhận ra tình trạng giao thông thê thảm ở Mai Khê, tình trạng kinh doanh của bọn hắn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Cho dù biết nếu thị trấn thực sự muốn xây cầu làm đường, nhất định sẽ gọi bọn hắn hiến chút máu, nhưng Chử Hợp Lương thà hiến ra chút máu, đổi lại cơ hội phát triển thuận lợi cho xí nghiệp về sau, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
Công tác chuẩn bị, phương án cụ thể đã làm xong rồi, thậm chí những năm 90 đã trù tính ra trên 10 triệu tiền đầu tư kiến thiết, nhưng bởi thị ủy muốn đem Mai Khê vạch sang khu Đường Ấp, nên phía huyện trực tiếp rút khoản đầu tư ấy đi.
Năm người lai rai một hồi, uống hết ba chai Ngũ lương dịch, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã liền dừng lại, không uống tiếp nữa.
Chử Hợp Lương có ý đổi chỗ khác giải trí, đương nhiên Thẩm Hoài không thể đi uống hoa tửu ngay lần đầu tiên tiếp xúc được, như vậy cũng quá mất thân phận.
Vừa đúng lúc Dương Hải Bằng gọi điện tới, nói bọn hắn đang ăn cơm chiều trong nhà hàng Chử Cốc, chuẩn bị mang Hùng Đại Linh và tiểu Lê tới đường hầm Địch Ba trên thành phố ngắm cảnh, muốn Thẩm Hoài qua đó tụ họp luôn.
Thẩm Hoài có thể đoán ra đây là Hùng Đại Linh cố ý cổ động, hắn đã uống không ít rượu, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, lại không thể vứt tiểu Lê lại không quản. Liền ném chìa khóa xe cho Chử Cường, để hắn chở đám Hà Thanh Xã về Mai Khê trước.
“Nếu Thẩm bí thư có việc, vậy để Chử Cường làm tài xế lâm thời cho ngài vậy?” Chử Hợp Lương dò hỏi.
Công tác và sinh hoạt là hai khía cạnh khác nhau hoàn toàn. Thẩm Hoài chỉ mới sơ bộ để Chử Hợp Lương, Chử Cường tiến vào vòng tròn công việc của mình, hiện tại chưa thể dễ dàng để bọn hắn tiến thêm một bước vậy được.
Nếu quan hệ kéo gần dễ đến thế, chỉ khiến phân lượng mình bị coi nhẹ, sao có thể khiến người khác tôn trọng?
Thẩm Hoài cự tuyệt để Chử Cường đảm nhiệm “tài xế chuyên chức” lâm thời, nói: “Còn có hẹn với bạn, tôi tự bắt xe được rồi…” Nói xong liền chủ động bắt tay Chử Hợp Lương, lại thân thiết vỗ vỗ lên vai Hà Thanh Xã, Quách Toàn, rồi mới đi bộ ra ngoài bắt xe.
Thẩm Hoài sớm đã nghe tiếng Chử Hợp Lương, nhưng mãi chưa có cơ hội gặp mặt. Trước đây còn cho rằng hắn khởi nghiệp từ buôn bán nhỏ, làm đại lý, lại chú ý đến cơ quan chính quyền bên này, hẳn phải là một trung niên tinh minh, hòa khí, dễ gần, không ngờ đến khi đối mặt lại thấy một khí độ khác hẳn.
Chử Hợp Lương cầm tay Thẩm Hoài, nụ cười vẫn treo trên mặt, hơi khom người, tự giới thiệu: “Tôi là người nhận thầu xưởng dệt của thị trấn, Chử Hợp Lương. Trước đây là công nhân trong xưởng dệt, cũng tính là lính dưới trướng Thẩm bí thư ngài. Chử Cường vừa gọi điện thoại cho tôi, về sau cháu nó phải nhờ Thẩm bí thư chiếu cố nhiều, thể nào tôi cũng phải qua đây cảm tạ Thẩm bí thư một tiếng.”
“Chử xưởng trưởng khách khí rồi, tiểu Chử có học lịch, đầu óc nhanh nhẹn, cũng nhiệt tình, ban tư sản công rất cần những thanh niên như cậu ấy.” Thẩm Hoài cười cười, dẫn cha con Chử Hợp Lương vào phòng, phân phó Quách Toàn pha giùm hai ly trà, song Chử Cường đã nhanh tay tiếp lấy.
Tâm lý Chử Hợp Lương khó tránh khỏi kinh ngạc, hắn cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt Thẩm Hoài, nhưng tiếng tăm nghiêm khắc, khó ở chung của Thẩm bí thư đã lan truyền khắp Mai Khê.
Nghĩ kỹ thì cũng khó trách, bản thân có ô dù đủ mạnh, lại tuổi trẻ khí thịnh, khăng khăng còn hội đủ năng lực, trình độ, có thể khởi tử hồi sinh xưởng thép trong vòng mấy tháng, cơ hồ khiến cả thị trấn nhìn rớt kính mắt… Quan viên như thế sao có thể không tâm cao khí ngạo, sao có thể không thịnh khí lăng người?
Sau khi ban quản lý tư sản công được thành lập, Chử Hợp Lương liền không miễn được muốn làm quen với vị Thẩm phó bí thư này, nhưng một mực không gặp được thời cơ thích đáng.
Nếu nói cơ hội, thì lễ khánh thành nhà hàng Chử Cốc là một dịp, chủ động để con trai làm đơn điều đến ban tư sản công cũng là một dịp khác.
Không nghĩ đến trưa hôm nay tiền lễ tặng mừng nhà hàng Chử Cốc vừa bị trả lại, thì chuyện con trai điều tới ban tư sản công đã được Thẩm Hoài gật đầu đồng ý.
Chử Hợp Lương nghe ngóng thấy Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến đều không ở cơ quan, liền mượn chuyện này, tự mình đến mời Thẩm Hoài dự tiệc, tự hắn cũng thấy đây là cơ hội thích hợp không thể nghi ngờ. Đương nhiên hắn cũng liệu đến sẽ bị lạnh nhạt chối từ, song đến lúc gặp không ngờ đối phương lại bình dị gần người thế này.
Ngồi xuống thăm hỏi một trận, Chử Hợp Lương liền đề ra muốn mời Thẩm Hoài và Quách Toàn ăn một bữa cơm.
Vốn đây là lần đầu gặp mặt, đề ra thế này có vẻ hơi đường đột. Nhưng Quách Toàn và Chử Hợp Lương sớm đã quen nhau, vợ Quách Toàn còn làm việc trong xưởng của họ Chử, mà về sau Chử Cường là nhân viên trong ban tư sản công. Nghĩ ngợi một lát, Thẩm Hoài liền đáp ứng, còn nhân tiện kéo cả Hồ Học Bân đi luôn.
Ra ngoài sân, thấy Chử Hợp Lương mời mọi người lên xe Nissan của hắn đang dựng trước cổng, biết Chử Hợp Lương đã sắp xếp sẵn bàn tiệc trong thành phố, mới quay sang hỏi Quách Toàn: “Hà trấn trưởng có ở nhà không?”
Chử Hợp Lương vội tiếp lời: “Hà trấn trưởng không ở trên trấn, lát nữa tôi sẽ đưa xe đến đón ông ấy sau…”
Thẩm Hoài cũng không quản vẻ kinh ngạc hiển hiện trong mắt Chử Hợp Lương. Bản thân sự vướng víu lợi ích trong những cơ quan công quyền cơ sở như hương trấn khá nhỏ hẹp, giữa cán bộ hương trấn với nhau không tranh quyền đoạt lợi quyết liệt, nghiêm trọng như tuyến huyện khu trở lên; hơn nữa, hắn đã có Đàm Khải Bình làm ô dù, địa vị ở Mai Khê siêu nhiên hơn hẳn người khác, không cần thiết dồn tinh lực vào tranh giành đấu đá làm gì. Hà Thanh Xã đối với hắn cũng không tính là uy hiếp, sở dĩ điều hắn muốn làm là duy trì quan hệ với Hà Thanh Xã, hai bên cùng hợp tác làm tốt bản chức, chứ không phải trăm phương nghìn kế nghĩ cách đạp Hà Thanh Xã xuống dưới chân.
Nếu thật phải đề phòng Hà Thanh Xã, Thẩm Hoài đã không dùng cậu em vợ hắn là Quách Toàn đi gánh vác chức phó chủ nhiệm ban quản lý tư sản công.
Thẩm Hoài ném chìa khóa xe Passat của mình cho Chử Cường, nói: “Không cần quá phiền hà, tiểu Chử, cậu lấy xe của tôi, đến đón Hà trấn trưởng đi…”
Thời buổi này xe con còn là thứ khá quý hiếm, án chiếu quy định cán bộ cốt cán ở hương trấn vẫn không được phối bị tài xế chuyên chức, trong văn phòng đảng chính cũng chỉ biên chế có hai tài xế, cả cơ quan chỉ có hai chiếc Santa, một chiếc Jeep Bắc Kinh đời cũ. Mà những năm 93, muốn lấy được tấm bằng lái ô tô cũng không dễ dàng, trấn trưởng, bí thư muốn dùng xe, chỉ có hai tài xế là không đủ dùng, thành ra những lúc cần kíp Chử Cường liền thành tài xế không chính thức.
Thẩm Hoài đồng ý điều Chử Cường đến văn phòng tư sản công, tương đương với trong ban có thêm một tài xế chuyên chức, như thế Quách Toàn có việc gì cần chạy chỗ này chạy chỗ kia cũng tiện lợi, không cần tranh giành tài xế với những trấn trưởng, bí thư khác.
Xe Chử Hợp Lương chỉ chở ba người, Quách Toàn, Thẩm Hoài và bản thân hắn; Chử Cường nghe ba chỉ dẫn địa điểm xong, liền mang theo Hồ Học Bân trực tiếp chạy đến nhà Hà Thanh Xã đón người.
Nhà hàng Chử Cốc muốn trở thành tụ điểm ăn uống số một ở Mai Khê, nhưng nếu mời cơm ở Đông Hoa thì phải chọn yến sí bảo* là đại biểu, tửu lâu làm yến sí bảo cao cấp cũng chỉ có hai ba nhà, Chử Hợp Lương để tài xế chạy thẳng đến thư viện Hồ Tây.
Thư viện Hồ Tây xác thực là một tòa thư viện, tập trung rất nhiều văn nhân quanh vùng, nổi tiếng từ thời Minh Thanh, cũng là đơn vị được cục văn hóa Đông Hoa bảo hộ. Có điều các cơ quan như cục văn hóa, cục quy hoạch thành phố đều đặt trụ sở ven hồ, đồng thời phía bắc hồ còn bảo tồn một tòa lầu gỗ từ niên đại Minh Thanh, cũng được cho tư nhân bên ngoài nhận thầu, sửa sang lại thành một nhà hàng ẩm thực chuyên làm yến sí bảo.
Khác với yến sảnh Thúy Hoa lầu của Nam viên, đồ ăn ở thư viện Hồ Tây rất đắt, nhưng lại không giới hạn thân phận thực khách.
Tài xế Chử Hợp Lương lái xe rất cẩn thận, chắc bởi thế mới hợp với cá tính Chử Hợp Lương, đám người Thẩm Hoài ngồi xe đến trước, Chử Cường, Hồ Học Bân và Hà Thanh Xã cũng nối bước theo sau.
Hà Thanh Xã không có vẻ gì khó chịu khi Chử Hợp Lương không đích thân tới đón, hoặc giả nói lần này hắn cũng nhận thức được khách chính không phải là mình.
Trước đây mỗi lần mời cán bộ thị trấn ăn cơm, Chử Hợp Lương đều tổ chức trong trạm tiếp đãi, lần này mời đến thư viện Hồ Tây ăn yến sí bảo, hiển nhiên là bởi mặt mũi Thẩm Hoài đủ lớn.
Hồ Học Bân chưa từng có cơ hội bồi lãnh đạo qua những chỗ như thế này. Vừa xuống xe, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh, song vẫn an tĩnh không cất tiếng dò hỏi.
Hà Thanh Xã thấy bộ dạng kia của Hồ Học Bân, không khỏi cảm khái: Tuy Thẩm Hoài mới hơn hai mươi tuổi, nhưng thủ đoạn ngự nhân thật không yếu: Loại nhân viên tầng đáy như Hồ Học Bân vĩnh viễn khó nhìn thấy hy vọng được đề bạt, trong tay lại xác thực có chút tài năng, nhưng tính cách khá là cổ quái, muốn hắn nghe lời làm việc, vậy phải có thủ đoạn thích hợp…
Hà Thanh Xã và Chử Hợp Lương là người quen cũ, cả đám ngồi vào phòng, có Hà Thanh Xã và Quách Toàn ở bên cạnh góp vui nên không khí khá là rộn rã.
Tuy đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài gặp mặt Chử Hợp Lương, nhưng không hề xa lạ gì con người này.
Chử Hợp Lương nhận thầu xí nghiệp, cũng khá có tài cán làm kinh doanh, đương sơ Đỗ Kiến thậm chí còn đề nghị bổ nhiệm Chử Hợp Lương làm phó trấn trưởng phân quản công nghiệp. Nhưng bản thân Chử Hợp Lương không có tâm tư tiến vào thể chế nên đã tự tuyệt lời mời của Đỗ Kiến, song lại đưa con trai vào làm việc trong trấn chính phủ, cũng coi như là đáp lễ.
Rốt cuộc Mai Khê là hương trấn, là đơn vị cơ sở, cách cục nhỏ, những nhân vật có chút tiếng tăm, có chút trọng lượng chỉ bấm trên đầu ngón tay. Trừ Chử Hợp Lương ra thì còn mấy người, nhưng tướng ăn quá mức khó coi, Thẩm Hoài cũng lười nhác đi xây dựng quan hệ.
Chử Hợp Lương chưa thật thà đến mức ngay bữa cơm đầu tiên đã trực tiếp vào đề, trên bàn tiệc chỉ nói chuyện khách sáo, đại loại như cảm tạ Thẩm Hoài đã chiếu cố đến ý nguyện thuyên chuyển công tác của con trai hắn. vân vân… Chử Cường và tài xế phụ trách lái xe, không thích hợp uống rượu; trong xe có sẵn hai thùng Ngũ lương dịch, bưng một thùng vào trong phòng, mở nắp, chia đều ly cho Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Quách Toàn, Hồ Học Bân.
Lúc ở trên xe Hà Thanh Xã và Hồ Học Bân đang bàn dở chuyện góp vốn xây nhà, lên trên bàn rượu liền thuận tiện đem chủ đề này ra thảo luận.
Hương trấn có gió thổi cỏ động gì, tin tức rất dễ truyền ra ngoài, cũng không nhất thiết phải đặc ý bảo mật; hơn nữa chuyện góp vốn xây nhà nếu được thông qua, cũng không thể không tìm đến mấy ông chủ như Chử Hợp Lương để kiếm chút tài trợ.
Nếu Hà Thanh Xã đã nhắc tới chuyện góp vốn xây nhà, Thẩm Hoài liền đem ý tưởng trong đầu nói ra: “Cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai đã xuống cấp nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thị trấn. Không quản sang năm có được vạch đến khu Đường Ấp hay không, chúng ta đều phải tự mình nghĩ cách, cải tạo lại cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai…”
Hà Thanh Xã gật gật đầu, đổi lại trước kia, chắc hắn chỉ cho rằng Thẩm Hoài đang ăn tục nói phét, bàn chuyện trên giời.
Đoạn từ bờ sông Mai Khê đến công lộ Hạ Mai mặt nước rất rộng, thoáng đãng, chủ cầu và cầu dẫn hai bên phải được xây mới, hoặc chí ít là nâng cấp lại, trước kia đã có phương án cụ thể, ước chừng mất tầm 10 triệu. Mấy năm gần đây vật giá tăng phi mã, dự toán phải nâng mức chi lên gấp đôi. Lại thêm dự án nâng cấp mở rộng đường Hạ Mai…
Cho dù sang năm được gộp vào khu Đường Ấp thì khu Đường Ấp cũng đã có dự chi tài chính cố định, không khả năng dư dả nhả xuống gần 20-30 triệu cho thị trấn Mai Khê xây cầu, sửa đường.
Nhưng cầu lớn Mai Khê mà không nâng cấp, đối với sự phát triển của thị trấn có ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Cầu lớn Mai Khê được xây dựng từ tận những năm đầu thập niên 60, trải qua ba mươi năm mưa gió, mặt cầu đã mấp ma mấp mô, xuống cấp thê thảm. Then chốt là với thiết kế ban đầu thì độ chịu tải của nó chỉ có hạn, không phải mỗi tu bổ bình thường liền có thể miễn cưỡng duy trì.
Do thành phố Bình Giang bên kia bờ Cồn Giang nằm ở phía Tây Nam khu Đường Ấp, xưởng thép Mai Khê muốn đánh vào thị trường Bình Giang, không thể không đi đường qua cầu lớn Mai Khê, nếu đi mặt bắc theo đường công lộ Mai Phố, phải vòng qua thành bắc một đoạn, mất chẵn 30 cây số.
Then chốt là trong những địa khu lân cận, chỉ mỗi mình Mai Khê là còn lấy đường cát đá làm chủ đạo.
Hà Thanh Xã đang nghĩ, nếu Thẩm Hoài có thể kéo được một khoản đầu tư tầm vài triệu từ thành phố xuống, huyện trấn góp thêm chút nữa, sang năm khéo thật có khả năng bắt tay vào nâng cấp cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai.
Xây cầu làm đường là việc lớn, chân chính tạo phúc cho nhân dân, so với nó, vạch ra một khoảng ven công lộ Hạ Mai để làm quỹ đất góp vốn xây nhà chẳng qua là thêm hoa trên gấm….
Những ông chủ doanh nghiệp như Chử Hợp Lương không thể không cảm nhận ra tình trạng giao thông thê thảm ở Mai Khê, tình trạng kinh doanh của bọn hắn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Cho dù biết nếu thị trấn thực sự muốn xây cầu làm đường, nhất định sẽ gọi bọn hắn hiến chút máu, nhưng Chử Hợp Lương thà hiến ra chút máu, đổi lại cơ hội phát triển thuận lợi cho xí nghiệp về sau, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
Công tác chuẩn bị, phương án cụ thể đã làm xong rồi, thậm chí những năm 90 đã trù tính ra trên 10 triệu tiền đầu tư kiến thiết, nhưng bởi thị ủy muốn đem Mai Khê vạch sang khu Đường Ấp, nên phía huyện trực tiếp rút khoản đầu tư ấy đi.
Năm người lai rai một hồi, uống hết ba chai Ngũ lương dịch, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã liền dừng lại, không uống tiếp nữa.
Chử Hợp Lương có ý đổi chỗ khác giải trí, đương nhiên Thẩm Hoài không thể đi uống hoa tửu ngay lần đầu tiên tiếp xúc được, như vậy cũng quá mất thân phận.
Vừa đúng lúc Dương Hải Bằng gọi điện tới, nói bọn hắn đang ăn cơm chiều trong nhà hàng Chử Cốc, chuẩn bị mang Hùng Đại Linh và tiểu Lê tới đường hầm Địch Ba trên thành phố ngắm cảnh, muốn Thẩm Hoài qua đó tụ họp luôn.
Thẩm Hoài có thể đoán ra đây là Hùng Đại Linh cố ý cổ động, hắn đã uống không ít rượu, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, lại không thể vứt tiểu Lê lại không quản. Liền ném chìa khóa xe cho Chử Cường, để hắn chở đám Hà Thanh Xã về Mai Khê trước.
“Nếu Thẩm bí thư có việc, vậy để Chử Cường làm tài xế lâm thời cho ngài vậy?” Chử Hợp Lương dò hỏi.
Công tác và sinh hoạt là hai khía cạnh khác nhau hoàn toàn. Thẩm Hoài chỉ mới sơ bộ để Chử Hợp Lương, Chử Cường tiến vào vòng tròn công việc của mình, hiện tại chưa thể dễ dàng để bọn hắn tiến thêm một bước vậy được.
Nếu quan hệ kéo gần dễ đến thế, chỉ khiến phân lượng mình bị coi nhẹ, sao có thể khiến người khác tôn trọng?
Thẩm Hoài cự tuyệt để Chử Cường đảm nhiệm “tài xế chuyên chức” lâm thời, nói: “Còn có hẹn với bạn, tôi tự bắt xe được rồi…” Nói xong liền chủ động bắt tay Chử Hợp Lương, lại thân thiết vỗ vỗ lên vai Hà Thanh Xã, Quách Toàn, rồi mới đi bộ ra ngoài bắt xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.