Chương 332: Phương án sửa đổi
Cảnh Tục
14/06/2013
Lời của Thẩm Hoài khiến Trần Binh rất hứng thú, bởi có ai lại thích đi chúi đầu vào những việc vụn vặt chuyên đi hầu hạ người khác, song hắn không thể không lo lắng đến khốn khó hiện thời: “Cải chế xí nghiệp trực thuộc thành phố trước mắt vẫn đang trong giai đoạn thí điểm, đương sơ khi thành lập nhà hàng Đông Hoa là để tiện lợi trong việc phục vụ lãnh đạo và cơ cấu trực thuộc thành phố khi đến BK công cán. Lúc này muốn được thị ủy đồng ý cho nhà hàng thực hiện tư bản hóa, sợ sẽ có trở lực.”
Có thể quản được chuyện này, trừ Đàm Khải Bình thì còn mỗi Cao Thiên Hà; Trần Binh thực sự nghĩ không ra, vì cái gì Đàm Khải Bình hay Cao Thiên Hà sẽ gật đầu đồng ý.
“Thành lập công ty mới này, trừ kinh doanh nhà hàng ra thì còn một hạng công tác nữa, đó là làm đầu mối, liên lạc càng nhiều vốn đầu tư cho Đông Hoa phát triển.” Thẩm Hoài nói: “Vì số tiền góp vào dự án hùn vốn mà thị thép phải chạy vạy vay mượn khắp nơi, cuối cùng lên tỉnh xin mãi mới gom đủ 120 triệu. Gom góp đầu tư là một mặt, mặt khác còn có thể thế chấp nhà hàng này cho ngân hàng để vay tiền. 20-30 triệu chắc không có vấn đề, điều kiện của ngân hàng ở BK cũng dễ thở hơn ở Đông Hoa. Đồng thời nếu chỉ lấy danh nghĩa nhà hàng đi vay tiền ngân hàng, theo quy định, khoản tiền vay được chỉ thể dùng làm vốn xoay vòng, mở rộng quy mô kinh doanh, không cách nào chuyển khoản đến Đông Hoa…. Nhưng với công ty quản lý đầu tư ngay trên đầu nhà hàng mới thành lập kia, bằng danh nghĩa của nó, lấy nhà hàng làm thế chấp, tiền vay được có thể sử dụng với nhiều mục đích hơn. Hiện giờ thành phố đang rất cần tiền, bao nhiêu là hạng mục chết dí chỉ vì một chữ tiền thôi, nếu lão Trần anh có thể đưa về cho thành phố 20-30 triệu, tôi nghĩ trở lực sẽ không đáng kể…”
Trần Binh ha ha cười lớn: “Nói đến ý tưởng, đúng là cậu nhìn nhận rộng mở hơn tôi nhiều. Năm trước Lương phó thị trưởng đến BK có hỏi tôi, xem có thể tìm quan hệ vay mượn chút tiền kiến thiết về cho thành phố, còn đến thăm mấy nhà ngân hàng. Có điều hiejn tại Quốc vụ viện quản lý ngạch cho vay rất nghiêm, cũng có quy tắc hạn chế giữa các địa vực, không có công ty ở BK, không có tài sản để thế chấp, thành phố muốn vay được tiền từ ngân hàng BK là rất khó….”
Kinh tế Đông Hoa phát triển lạc hậu, thiếu hút vốn kiến thiết là một nguyên nhân cực trọng yếu. Thị thép vì gom đủ tiền cho dự án hùn vốn, thậm chí đến nỗi khiến Đàm Khải Bình mấy lần chạy lên tỉnh cáo viện, cuối cùng mới được giải quyết.
Nếu có thể gom góp một khoản vốn kha khá cho Đông Hoa thực hiện kiến thiết, ý tưởng thành lập công ty đầu tư ở BK đúng là không khó để giành được phê chuẩn từ thị ủy.
“Sau khi bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh đến Hoài Hải, ông ấy có nói một câu, rằng: Chỉ cần pháp luật không cấm, tỉnh ủy sẽ cổ vũ địa phương đi thử nghiệm… Tinh thần này, chúng ta phải lĩnh hội thật sâu.” Thẩm Hoài cười cười, hắn chỉ sợ Trần Binh quá bảo thủ, không dám buông tay buông chân ra làm.
Lúc ba đối tác trong Bác Chúng được Cố Tử Cường, Hồ Quân kéo ra chuẩn bị nhận thầu xưởng máy biến thế Thạch Hà đến nơi, Thẩm Hoài vào bắt tay thăm hỏi một cái rồi đi ngay, để bọn hắn ngồi trong phòng tự thảo luận phương án với nhau.
Cố Tử Cường, Hồ Quân là một nhóm, sự tình của nhóm Thẩm Hoài sẽ không nhúng tay… Hắn kéo Tôn Á Lâm và Trần Binh sang phòng bên thảo luận chi tiết về chuyện tỏ kiến công ty đầu tư.
Rất nhanh Tôn Á Lâm đã thông suốt ý tưởng của Thẩm Hoài, cũng như các công ty đầu cầu thu hút đầu tư của Chúng Tín, Hồng Cơ, Mai thép và Bằng Duyệt, Thẩm Hoài dung túng Trần Binh tổ kiến công ty này cũng xuất phát từ ý tưởng quản lý và phát triển sản nghiệp theo hướng tư bản hóa.
Án chiếu thiết tưởng chung của Thẩm Hoài, đem chức năng quản lý đối với tất cả xí nghiệp quốc doanh thuộc thành phố bóc tách khỏi kế ủy, thành lập ban quản lý tư sản công; lại tùy theo các ngành, các lĩnh vực riêng biệt của các xưởng, xí nghiệp, dưới ban quản lý sẽ thành lập các phòng quản lý riêng biệt, xúc tiến tư sản quốc hữu tăng giá trị, đẩy mạnh sản nghiệp địa phương phát triển…. Có điều bước tiến này quá lớn, không phải loại người như Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà có đủ khí phách để thúc thành, Thẩm Hoài chỉ muốn thử nghiệm trước ở ngoại vi xem sao.
Bao gồm công ty quản lý tư sản công ban đầu ở Mai Khê, cùng với thúc đẩy Trần Binh thành lập công ty đầu tư lần này đều là để xúc tiến chuyển biến quản lý theo hướng tư bản hóa của các xí nghiệp quốc doanh.
Sau khi công ty đầu tư được thành lập, Thẩm Hoài cũng kiến nghị đem quyền kinh doanh của nhà hàng bóc tách ra.
Hiện tại chỉ cần có lãnh đạo cấp thành phố đến, sự vận hành của nhà hàng Đông Hoa lập tức bị biến dạng, tất cả công tác đều vây nhiễu quanh nhật trình của lãnh đạo ở BK… Đãi ngộ mà lãnh đạo thành phố được hưởng còn long trọng hơn cả lãnh đạo quốc gia, hậu quả tạo thành ra sao dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết. Dù nhà hàng đến tay người rất có đầu óc kinh doanh như Trần Binh mà cũng chỉ đủ miễn cưỡng duy trì, thời gian trước thậm chí còn phải bù lỗ 2-3 triệu mỗi năm.
Tuy nhà hàng Đông Hoa không nằm trong vị trí trung tâm, đắc địa ở thủ đô, nhưng cần biết những năm qua kinh tế BK rất phát triển, ngành ẩm thực, giải trí càng ngày càng đi lên; chỉ cần bóc tách quyền kinh doanh của nhà hàng ra, mỗi năm khả năng giành được lợi ích vài triệu, thậm chí lên tới chục triệu…
Cón có một chuyển biến quan trọng nữa, đó là về sau lãnh đạo thành phố có đến thì cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ vượt quá quy cách, mà chỉ gần gần là khách hàng quan trọng của nhà hàng thôi… điều này cũng phần nào tiết kiệm được chi tiêu của lãnh đạo cấp thành phố khi lên BK công cán.
Với tư lịch, công tích mà Trần Binh tạo dựng được, hắn cũng không cần thiết phải bợ đỡ, nịnh nọt lãnh đạo thành phố quá mức.
Thẩm Hoài bàn với Trần Binh, chuyện thành lập công ty này sẽ do Trần Binh đề nghị với phủ thị chính, sau khi về Đông Hoa Thẩm Hoài sẽ liên lạc với Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, tranh thủ thêm chút trợ lực.
Ngoài ra Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm sẽ tới bái phỏng tổng bộ ngân hàng thương nghiệp ở BK, hắn có thể làm người dắt dây, đáp mối cho Trần Binh và phía ngân hàng.
Cuộc hẹn với khách của Tống Hồng Quân ở Kinh Tây kết thúc khá sớm.
Nhận được điện thoại từ Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài chạy về phòng giải trí cách vách, thấy Tống Đồng, Hồ Mân, Trình Nguyệt và Trương Hạo đang ngồi đánh bài.
Phần hai người Cố Tử Cường, Hồ Quân và ba đối tác đang ngồi trong góc thảo luận phương án.
Gạt tàn trên bàn trà vừa được thay mới, không có mấy đầu thuốc trên đó, nhưng khói mù trong góc lại dày đặc, đủ biết đám này rít ghê thế nào.
Trên bàn rải rác đầy giấy vẽ, toàn là đồ án chi chi chít chít, Thẩm Hoài chạy lại, ngồi xuống bên người Cố Tử Cường, cầm một tờ lên nhìn, lại tiện tay đặt xuống, hỏi: “Thế nào, có áp lực không?”
“Muốn nhận thầu xưởng Thạch Hà cũng cần cung cấp một bộ phương án và 200 ngàn đặt cọc, nên phương án chúng tớ đã có sẵn rồi, có điều vẫn chưa đủ điều kiện để tổ chức sản xuất máy biến thế chất lượng cao…” Cố Tử Cường nói: “Chủng loại máy biến thế có rất nhiều, chúng ta phải kết hợp với nhu cầu thị trường, lực lượng kỹ thuật hiện có, cũng như tính toán lợi dụng tối đa cơ sở vật chất sẵn có trong xưởng; bọn tớ định tìm đột phá từ sản phẩm máy biến thế lõi tẩm dầu xem sao…”
“Mới chút thời gian đã có ý tưởng rồi, rất tốt.” Thẩm Hoài nói: “Đợi lát nữa Cảnh tổng của Bác Chúng các cậu cũng sang đây, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện tiếp…”
Nghe Cảnh Kiến Hoa sắp đến, Cố Tử Cường và ba kỹ sư của Bác Chúng đều khó miễn thấp thỏm trong lòng.
Rốt cuộc trừ Cố Tử Cường đã đề nghị từ chức ra, ba người kia còn chưa lộ ra phong thanh gì về chuyện này, tất cả sự tình trước nay đều được tiến hành trong bí mật.
Giờ để bọn hắn đối mặt với phó tổng giám đốc tập đoàn, lại bàn chuyện nhà xưởng bọn hắn định làm sau khi nhảy máng, khó miễn sinh lúng túng, tâm lý cũng căng thẳng…. Bọn họ đều biết Cảnh Kiến Hoa không phải người dễ tính, không biết lát nữa nghe được sự thể, ông ta sẽ có phản ứng thế nào…
“Sao thế, cảm giác đường lui bị lấp chết, sợ?” Thẩm Hoài cười hỏi.
“Bọn tôi còn chưa đủ tư cách xin từ chức trước mặt Cảnh tổng….” Một cậu kỹ sư chừng 30 tuổi, tên Lưu Vĩ Vinh nhe răng cười nói: “Giờ vươn đầu là một đao, súc đầu cũng là một đao, dù sao cũng vung ra rồi…”
“Kinh tế quốc dân muốn quật khởi, ngành chế tạo tất phải đi trước, mà bộ phận chế tạo tiên tiến là trọng yếu nhất.” Thẩm Hoài nói: “Chỉ cần các cậu có đủ quyết tâm, có năng lực, không cần bận tâm trở ngại lớn đến đâu…”
Tống Hồng Quân dẫn phó tổng Bác Chúng Cảnh Kiến Hoa đến, Thẩm Hoài và Trần Binh dẫn theo đám người Cố Tử Cường, Hồ Quân chạy ra nghênh tiếp.
Phó tổng Cảnh Kiến Hoa, kẻ “rất khó ở chung” trong mắt đám Cố Tử Cường là một người đàn ông trung niên, chừng hơn 40 tuổi, đầu hói trắng bóng, thấy Cố Tử Cường đứng bên cạnh Thẩm Hoài, hắn cười hì hì, rất là thân thiện đấm nhẹ lên vai Cố Tử Cường một cái, nói: “Cái cậu này, thế mà không sớm nói một tiếng; nếu đã có chí tự mình ra làm một trận, hôm qua còn dám đến nhà tôi lừa, đợi lát nữa uống rượu không phạt không được…” Lại quay sang ba người bạn kia của Cố Tử Cường, nói: “Cả mấy cậu nữa, giấu tôi lâu thế rồi, có phải cảm thấy tôi là người không thông tình đạt lý?”
Cố Tử Cường lúng túng cười, nhưng thái độ Cảnh Kiến Hoa đã như thế, không quản là thật là giả, tạm thời xem ra không cần phải bận tâm nhiều, chuyện “tặng lễ bị từ” hôm qua cũng coi như chưa từng xảy ra.
Tống Hồng Quân lại đứng ra giới thiệu Thẩm Hoài, Trần Binh cho Cảnh Kiến Hoa.
“Nhân kiệt Tống gia lớp này tiếp lớp khác a, tôi và Tống tổng và Tống xứ trưởng đều là bạn hữu quen biết nhiều năm; Tống tổng ở Điện lực Đông Nam cũng là tiền bối của tôi, hôm nay lại được thấy Thẩm tổng, thật là tam sinh hữu hạnh.” Cảnh Kiến Hoa nhiệt tình nắm tay Thẩm Hoài, tươi cười đầy mặt, vồn vã nói.
Thẩm Hoài vốn tưởng Cảnh Kiến Hoa cũng là công tử nhà nào, hóa ra chỉ là một tên quan viên kỹ thuật bình thường, nghĩ đến Hồng Cơ có quan hệ nghiệp vụ khá mật thiết với các xí nghiệp trực thuộc bộ Cơ giới Công nghiệp, xem ra quan hệ giữa Tống Hồng Quân và Cảnh Kiến Hoa không phải tự dưng mà có.
Không phải Thẩm Hoài sợ Cảnh Kiến Hoa sẽ làm khó dễ khi mấy người Cố Tử Cường từ chức khỏi Bác Chúng.. Mà bản thân Bác Chúng là một xí nghiệp lớn chuyên sản xuất thiết bị điện trực thuộc bộ Cơ giới Công nghiệp, là bạn hàng thu mua máy biến thế rất quan trọng… Nếu mấy người Cố Tử Cường muốn khởi nghiệp mà không khôi phục được quan hệ với Cảnh Kiến Hoa, gần như đá đi một khách hàng quan trọng vào loại bậc nhất, rất bất lợi cho sự phát triển sau này.
Lúc ăn cơm chiều, Cố Tử Cường bắt đầu trình bày ý tưởng mà mấy người bọn hắn nghĩ ra hồi chiều với Tống Hồng Quân.
Tống Hồng Quân khá tin cậy vào sức phán đoán của Thẩm Hoài; hơn nữa biểu hiện của mấy người Cố Tử Cường trước mặt Cảnh Kiến Hoa không hề luống cuống, tỏ ý trước tự mình góp vốn bỏ ra 50 vạn, nhận thầu lại xưởng Thạch Hà.
Trong vòng ba tháng, chỉ cần mấy người Cố Tử Cường có thể vận hành nhà xưởng thành công, chất lượng sản phẩm đủ điều kiện, thành sản phẩm được bao tiêu, hắn có thể liên hợp với các nhà đầu tư khác, tiến hành rót vốn lần hai, lần ba…
Chỉ cần trong vòng một năm Cố Tử Cường có thể từng bước hoàn thành mục tiêu mà Tống Hồng Quân đề ra, ngạch rót vốn vượt quá 10 triệu cũng không thành vấn đề… Còn chuyện thị trường, bản thân Tống Hồng Quân ở HK chủ yếu làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu cơ điện, sắt thép, khoáng thạch; nếu chất lượng sản phẩm được bảo đảm, chỉ bằng công ty mậu dịch của Tống Hồng Quân ở HK đã đủ sức tiêu hóa rồi.
Có thể quản được chuyện này, trừ Đàm Khải Bình thì còn mỗi Cao Thiên Hà; Trần Binh thực sự nghĩ không ra, vì cái gì Đàm Khải Bình hay Cao Thiên Hà sẽ gật đầu đồng ý.
“Thành lập công ty mới này, trừ kinh doanh nhà hàng ra thì còn một hạng công tác nữa, đó là làm đầu mối, liên lạc càng nhiều vốn đầu tư cho Đông Hoa phát triển.” Thẩm Hoài nói: “Vì số tiền góp vào dự án hùn vốn mà thị thép phải chạy vạy vay mượn khắp nơi, cuối cùng lên tỉnh xin mãi mới gom đủ 120 triệu. Gom góp đầu tư là một mặt, mặt khác còn có thể thế chấp nhà hàng này cho ngân hàng để vay tiền. 20-30 triệu chắc không có vấn đề, điều kiện của ngân hàng ở BK cũng dễ thở hơn ở Đông Hoa. Đồng thời nếu chỉ lấy danh nghĩa nhà hàng đi vay tiền ngân hàng, theo quy định, khoản tiền vay được chỉ thể dùng làm vốn xoay vòng, mở rộng quy mô kinh doanh, không cách nào chuyển khoản đến Đông Hoa…. Nhưng với công ty quản lý đầu tư ngay trên đầu nhà hàng mới thành lập kia, bằng danh nghĩa của nó, lấy nhà hàng làm thế chấp, tiền vay được có thể sử dụng với nhiều mục đích hơn. Hiện giờ thành phố đang rất cần tiền, bao nhiêu là hạng mục chết dí chỉ vì một chữ tiền thôi, nếu lão Trần anh có thể đưa về cho thành phố 20-30 triệu, tôi nghĩ trở lực sẽ không đáng kể…”
Trần Binh ha ha cười lớn: “Nói đến ý tưởng, đúng là cậu nhìn nhận rộng mở hơn tôi nhiều. Năm trước Lương phó thị trưởng đến BK có hỏi tôi, xem có thể tìm quan hệ vay mượn chút tiền kiến thiết về cho thành phố, còn đến thăm mấy nhà ngân hàng. Có điều hiejn tại Quốc vụ viện quản lý ngạch cho vay rất nghiêm, cũng có quy tắc hạn chế giữa các địa vực, không có công ty ở BK, không có tài sản để thế chấp, thành phố muốn vay được tiền từ ngân hàng BK là rất khó….”
Kinh tế Đông Hoa phát triển lạc hậu, thiếu hút vốn kiến thiết là một nguyên nhân cực trọng yếu. Thị thép vì gom đủ tiền cho dự án hùn vốn, thậm chí đến nỗi khiến Đàm Khải Bình mấy lần chạy lên tỉnh cáo viện, cuối cùng mới được giải quyết.
Nếu có thể gom góp một khoản vốn kha khá cho Đông Hoa thực hiện kiến thiết, ý tưởng thành lập công ty đầu tư ở BK đúng là không khó để giành được phê chuẩn từ thị ủy.
“Sau khi bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh đến Hoài Hải, ông ấy có nói một câu, rằng: Chỉ cần pháp luật không cấm, tỉnh ủy sẽ cổ vũ địa phương đi thử nghiệm… Tinh thần này, chúng ta phải lĩnh hội thật sâu.” Thẩm Hoài cười cười, hắn chỉ sợ Trần Binh quá bảo thủ, không dám buông tay buông chân ra làm.
Lúc ba đối tác trong Bác Chúng được Cố Tử Cường, Hồ Quân kéo ra chuẩn bị nhận thầu xưởng máy biến thế Thạch Hà đến nơi, Thẩm Hoài vào bắt tay thăm hỏi một cái rồi đi ngay, để bọn hắn ngồi trong phòng tự thảo luận phương án với nhau.
Cố Tử Cường, Hồ Quân là một nhóm, sự tình của nhóm Thẩm Hoài sẽ không nhúng tay… Hắn kéo Tôn Á Lâm và Trần Binh sang phòng bên thảo luận chi tiết về chuyện tỏ kiến công ty đầu tư.
Rất nhanh Tôn Á Lâm đã thông suốt ý tưởng của Thẩm Hoài, cũng như các công ty đầu cầu thu hút đầu tư của Chúng Tín, Hồng Cơ, Mai thép và Bằng Duyệt, Thẩm Hoài dung túng Trần Binh tổ kiến công ty này cũng xuất phát từ ý tưởng quản lý và phát triển sản nghiệp theo hướng tư bản hóa.
Án chiếu thiết tưởng chung của Thẩm Hoài, đem chức năng quản lý đối với tất cả xí nghiệp quốc doanh thuộc thành phố bóc tách khỏi kế ủy, thành lập ban quản lý tư sản công; lại tùy theo các ngành, các lĩnh vực riêng biệt của các xưởng, xí nghiệp, dưới ban quản lý sẽ thành lập các phòng quản lý riêng biệt, xúc tiến tư sản quốc hữu tăng giá trị, đẩy mạnh sản nghiệp địa phương phát triển…. Có điều bước tiến này quá lớn, không phải loại người như Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà có đủ khí phách để thúc thành, Thẩm Hoài chỉ muốn thử nghiệm trước ở ngoại vi xem sao.
Bao gồm công ty quản lý tư sản công ban đầu ở Mai Khê, cùng với thúc đẩy Trần Binh thành lập công ty đầu tư lần này đều là để xúc tiến chuyển biến quản lý theo hướng tư bản hóa của các xí nghiệp quốc doanh.
Sau khi công ty đầu tư được thành lập, Thẩm Hoài cũng kiến nghị đem quyền kinh doanh của nhà hàng bóc tách ra.
Hiện tại chỉ cần có lãnh đạo cấp thành phố đến, sự vận hành của nhà hàng Đông Hoa lập tức bị biến dạng, tất cả công tác đều vây nhiễu quanh nhật trình của lãnh đạo ở BK… Đãi ngộ mà lãnh đạo thành phố được hưởng còn long trọng hơn cả lãnh đạo quốc gia, hậu quả tạo thành ra sao dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết. Dù nhà hàng đến tay người rất có đầu óc kinh doanh như Trần Binh mà cũng chỉ đủ miễn cưỡng duy trì, thời gian trước thậm chí còn phải bù lỗ 2-3 triệu mỗi năm.
Tuy nhà hàng Đông Hoa không nằm trong vị trí trung tâm, đắc địa ở thủ đô, nhưng cần biết những năm qua kinh tế BK rất phát triển, ngành ẩm thực, giải trí càng ngày càng đi lên; chỉ cần bóc tách quyền kinh doanh của nhà hàng ra, mỗi năm khả năng giành được lợi ích vài triệu, thậm chí lên tới chục triệu…
Cón có một chuyển biến quan trọng nữa, đó là về sau lãnh đạo thành phố có đến thì cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ vượt quá quy cách, mà chỉ gần gần là khách hàng quan trọng của nhà hàng thôi… điều này cũng phần nào tiết kiệm được chi tiêu của lãnh đạo cấp thành phố khi lên BK công cán.
Với tư lịch, công tích mà Trần Binh tạo dựng được, hắn cũng không cần thiết phải bợ đỡ, nịnh nọt lãnh đạo thành phố quá mức.
Thẩm Hoài bàn với Trần Binh, chuyện thành lập công ty này sẽ do Trần Binh đề nghị với phủ thị chính, sau khi về Đông Hoa Thẩm Hoài sẽ liên lạc với Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, tranh thủ thêm chút trợ lực.
Ngoài ra Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm sẽ tới bái phỏng tổng bộ ngân hàng thương nghiệp ở BK, hắn có thể làm người dắt dây, đáp mối cho Trần Binh và phía ngân hàng.
Cuộc hẹn với khách của Tống Hồng Quân ở Kinh Tây kết thúc khá sớm.
Nhận được điện thoại từ Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài chạy về phòng giải trí cách vách, thấy Tống Đồng, Hồ Mân, Trình Nguyệt và Trương Hạo đang ngồi đánh bài.
Phần hai người Cố Tử Cường, Hồ Quân và ba đối tác đang ngồi trong góc thảo luận phương án.
Gạt tàn trên bàn trà vừa được thay mới, không có mấy đầu thuốc trên đó, nhưng khói mù trong góc lại dày đặc, đủ biết đám này rít ghê thế nào.
Trên bàn rải rác đầy giấy vẽ, toàn là đồ án chi chi chít chít, Thẩm Hoài chạy lại, ngồi xuống bên người Cố Tử Cường, cầm một tờ lên nhìn, lại tiện tay đặt xuống, hỏi: “Thế nào, có áp lực không?”
“Muốn nhận thầu xưởng Thạch Hà cũng cần cung cấp một bộ phương án và 200 ngàn đặt cọc, nên phương án chúng tớ đã có sẵn rồi, có điều vẫn chưa đủ điều kiện để tổ chức sản xuất máy biến thế chất lượng cao…” Cố Tử Cường nói: “Chủng loại máy biến thế có rất nhiều, chúng ta phải kết hợp với nhu cầu thị trường, lực lượng kỹ thuật hiện có, cũng như tính toán lợi dụng tối đa cơ sở vật chất sẵn có trong xưởng; bọn tớ định tìm đột phá từ sản phẩm máy biến thế lõi tẩm dầu xem sao…”
“Mới chút thời gian đã có ý tưởng rồi, rất tốt.” Thẩm Hoài nói: “Đợi lát nữa Cảnh tổng của Bác Chúng các cậu cũng sang đây, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện tiếp…”
Nghe Cảnh Kiến Hoa sắp đến, Cố Tử Cường và ba kỹ sư của Bác Chúng đều khó miễn thấp thỏm trong lòng.
Rốt cuộc trừ Cố Tử Cường đã đề nghị từ chức ra, ba người kia còn chưa lộ ra phong thanh gì về chuyện này, tất cả sự tình trước nay đều được tiến hành trong bí mật.
Giờ để bọn hắn đối mặt với phó tổng giám đốc tập đoàn, lại bàn chuyện nhà xưởng bọn hắn định làm sau khi nhảy máng, khó miễn sinh lúng túng, tâm lý cũng căng thẳng…. Bọn họ đều biết Cảnh Kiến Hoa không phải người dễ tính, không biết lát nữa nghe được sự thể, ông ta sẽ có phản ứng thế nào…
“Sao thế, cảm giác đường lui bị lấp chết, sợ?” Thẩm Hoài cười hỏi.
“Bọn tôi còn chưa đủ tư cách xin từ chức trước mặt Cảnh tổng….” Một cậu kỹ sư chừng 30 tuổi, tên Lưu Vĩ Vinh nhe răng cười nói: “Giờ vươn đầu là một đao, súc đầu cũng là một đao, dù sao cũng vung ra rồi…”
“Kinh tế quốc dân muốn quật khởi, ngành chế tạo tất phải đi trước, mà bộ phận chế tạo tiên tiến là trọng yếu nhất.” Thẩm Hoài nói: “Chỉ cần các cậu có đủ quyết tâm, có năng lực, không cần bận tâm trở ngại lớn đến đâu…”
Tống Hồng Quân dẫn phó tổng Bác Chúng Cảnh Kiến Hoa đến, Thẩm Hoài và Trần Binh dẫn theo đám người Cố Tử Cường, Hồ Quân chạy ra nghênh tiếp.
Phó tổng Cảnh Kiến Hoa, kẻ “rất khó ở chung” trong mắt đám Cố Tử Cường là một người đàn ông trung niên, chừng hơn 40 tuổi, đầu hói trắng bóng, thấy Cố Tử Cường đứng bên cạnh Thẩm Hoài, hắn cười hì hì, rất là thân thiện đấm nhẹ lên vai Cố Tử Cường một cái, nói: “Cái cậu này, thế mà không sớm nói một tiếng; nếu đã có chí tự mình ra làm một trận, hôm qua còn dám đến nhà tôi lừa, đợi lát nữa uống rượu không phạt không được…” Lại quay sang ba người bạn kia của Cố Tử Cường, nói: “Cả mấy cậu nữa, giấu tôi lâu thế rồi, có phải cảm thấy tôi là người không thông tình đạt lý?”
Cố Tử Cường lúng túng cười, nhưng thái độ Cảnh Kiến Hoa đã như thế, không quản là thật là giả, tạm thời xem ra không cần phải bận tâm nhiều, chuyện “tặng lễ bị từ” hôm qua cũng coi như chưa từng xảy ra.
Tống Hồng Quân lại đứng ra giới thiệu Thẩm Hoài, Trần Binh cho Cảnh Kiến Hoa.
“Nhân kiệt Tống gia lớp này tiếp lớp khác a, tôi và Tống tổng và Tống xứ trưởng đều là bạn hữu quen biết nhiều năm; Tống tổng ở Điện lực Đông Nam cũng là tiền bối của tôi, hôm nay lại được thấy Thẩm tổng, thật là tam sinh hữu hạnh.” Cảnh Kiến Hoa nhiệt tình nắm tay Thẩm Hoài, tươi cười đầy mặt, vồn vã nói.
Thẩm Hoài vốn tưởng Cảnh Kiến Hoa cũng là công tử nhà nào, hóa ra chỉ là một tên quan viên kỹ thuật bình thường, nghĩ đến Hồng Cơ có quan hệ nghiệp vụ khá mật thiết với các xí nghiệp trực thuộc bộ Cơ giới Công nghiệp, xem ra quan hệ giữa Tống Hồng Quân và Cảnh Kiến Hoa không phải tự dưng mà có.
Không phải Thẩm Hoài sợ Cảnh Kiến Hoa sẽ làm khó dễ khi mấy người Cố Tử Cường từ chức khỏi Bác Chúng.. Mà bản thân Bác Chúng là một xí nghiệp lớn chuyên sản xuất thiết bị điện trực thuộc bộ Cơ giới Công nghiệp, là bạn hàng thu mua máy biến thế rất quan trọng… Nếu mấy người Cố Tử Cường muốn khởi nghiệp mà không khôi phục được quan hệ với Cảnh Kiến Hoa, gần như đá đi một khách hàng quan trọng vào loại bậc nhất, rất bất lợi cho sự phát triển sau này.
Lúc ăn cơm chiều, Cố Tử Cường bắt đầu trình bày ý tưởng mà mấy người bọn hắn nghĩ ra hồi chiều với Tống Hồng Quân.
Tống Hồng Quân khá tin cậy vào sức phán đoán của Thẩm Hoài; hơn nữa biểu hiện của mấy người Cố Tử Cường trước mặt Cảnh Kiến Hoa không hề luống cuống, tỏ ý trước tự mình góp vốn bỏ ra 50 vạn, nhận thầu lại xưởng Thạch Hà.
Trong vòng ba tháng, chỉ cần mấy người Cố Tử Cường có thể vận hành nhà xưởng thành công, chất lượng sản phẩm đủ điều kiện, thành sản phẩm được bao tiêu, hắn có thể liên hợp với các nhà đầu tư khác, tiến hành rót vốn lần hai, lần ba…
Chỉ cần trong vòng một năm Cố Tử Cường có thể từng bước hoàn thành mục tiêu mà Tống Hồng Quân đề ra, ngạch rót vốn vượt quá 10 triệu cũng không thành vấn đề… Còn chuyện thị trường, bản thân Tống Hồng Quân ở HK chủ yếu làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu cơ điện, sắt thép, khoáng thạch; nếu chất lượng sản phẩm được bảo đảm, chỉ bằng công ty mậu dịch của Tống Hồng Quân ở HK đã đủ sức tiêu hóa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.