Chương 475: Quyết liệt
Cảnh Tục
24/05/2014
Viên Hoành Quân và Chu Minh đứng ở cửa phòng yến tiệc nói chuyện, bọn họ nhất thời không nắm được Mai Cương và Hoài Năng rời đi sẽ có ảnh hưởng sâu sắc như thế nào nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự nhiễu loạn mà hai bài báo mục kinh tế của nhật báo Đông Hoa hôm nay cố ý cùng lúc đưa tin mang lại.
Bọn họ cũng không rõ cả sự kiện sau này sẽ có ảnh hưởng gì đối với bọn họ nhưng không thể không cố gắng trấn tĩnh trong trường hợp như thế này, chỉ có thể cẩn thận lựa chọn một số chủ đề râu ria để nói chuyện, che giấu nội tâm bất an.
Bọn họ thậm chí còn không ý thức được Thẩm Hoài đến cho tới tận khi mọi người ở đại sảnh đều dừng nói chuyện, đều quay đầu nhìn về phía này thì bọn họ mới ý thức được sự bất thường, quay đầu nhìn lại đã thấy Thẩm Hoài miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, đứng ở cửa nhìn bọn họ, dường như đang trách bọn họ chắn đường hắn.
Viên Hoành Quân, Chu Minh vội vàng lui sang bên cạnh. Khi Chu Minh lùi về phía sau, quên mất phía sau có một cái ghế, đầu gối đập vào cạnh ghế, người và ghế cùng ngã xuống đất.
Thẩm Hoài nhìn Chu Minh đang nằm trên đất, bốn chân chổng vó lên trời, giơ tay hỏi:
- Cần tôi kéo anh lên không?
Mặc dù mọi người rất bất ngờ khi Thẩm Hoài đột nhiên xuất hiện nhưng Chu Minh ngã xuống một cách thảm hại vẫn khiến nhiều người cười thành tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, Chu Minh hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, tay chống lên đất, vừa bò vừa lăn đứng lên, chỉ thấy ở lại phòng yến tiệc thêm một khắc cũng khiến y cảm thấy nhục nhã, không thể chịu nổi, nhưng đám người Nobuo Yamazaki, Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang, Tôn Khải Nghĩa đều ở đại sảnh, sao y có thể vì bị Thẩm Hoài nhìn một cái, lòng dạ rối bời ngã sấp xuống mà bỏ chạy cơ chứ?
Lúc này nếu y chạy trốn khỏi đây thì sẽ trở thành trò cười cả đời này, đừng hy vọng ngẩng đầu tại Đông Hoa này.
Chu Minh phẫn nộ bước sang một bên, Viên Hoành Quân càng không dám nhìn thẳng Thẩm Hoài, nhân cơ hội sự chú ý của mọi người đều bị thu hút vào cú ngã của Chu Minh, sớm đã trốn vào một góc rồi, chỉ hy vọng Thẩm Hoài đừng nhìn thấy gã.
Tạ Chỉ khó giấu được sự ngạc nhiên trong lòng. Từ lúc Thẩm Hoài xuất hiện ở ngoài cửa đến khi Chu Minh thảm hại trốn vào một góc, ánh mắt của cô đều nhìn chăm chăm vào Thẩm Hoài, quên phải dời đi chỗ khác.
Mãi đến khi Thẩm Hoài xoay mặt nhìn lại, tầm mắt của hai người giao nhau, Tạ Chỉ mới ý thức được mình nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài quá lâu.
- Trên mặt tôi có cái gì sao?
Thẩm Hoài lau lau mặt, nghi hoặc nhìn Tạ Chỉ, dường như không hiểu tại sao Tạ Chỉ lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy.
Thấy Thẩm Hoài dùng ánh mắt ám muội không rõ, Tạ Chỉ như không có gì xoay mặt đi nhưng gợn sóng trong lòng lại không thể dập tắt. Cô không biết tại sao Thẩm Hoài lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bài báo trong mục kinh tế của Đông Hoa nhật báo như kẹp khẩu súng vào trước ngực Đàm Khải Bình, kẹp đến mức Đàm Khải Bình đầm đìa máu tươi còn chưa đủ, hắn còn muốn đích thân đến xem phản ứng của Đàm Khải Bình và bọn cô sao?
Ngoài Lưu Vĩ Lập đi cùng Đàm Khải Bình đến phòng nghỉ cho khách quý để gặp đám người Phó chủ tịch tỉnh La Thành Huy cùng với Phạm Văn Trí ra, những người khác đều ở trong phòng yến tiệc đợi yến tiệc bắt đầu, trong lòng bọn họ đều nghi hoặc giống như Tạ Chỉ, Thẩm Hoài ném ra bài báo trên mục kinh tế của nhật báo Đông Hoa còn chưa đủ, còn muốn đích thân đến xem phản ứng của Đàm Khải Bình sao?
Tôn Khải Nghĩa khá bình tĩnh, nhìn Thẩm Hoài, đi về phía hắn, nói:
- Đây coi như là anh đến cáo biệt à?
- Nếu cậu nói đúng thì là đúng.
Thẩm Hoài cười cười, kéo ghế ngồi xuống giữa Tôn Khải Nghĩa và Tạ Thành Giang, nghiêng đầu nói với Tạ Thành Giang:
- Ngay cả anh cũng đến Đông Hoa rồi à?
Tạ Thành Giang vuốt vuốt trán, chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, nói:
- Anh khiến cho Đông Hoa náo nhiệt như vậy, nếu tôi bỏ qua thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Mặc dù Hải Phong không tham gia công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê và xây dựng hạng mục lò điện tiếp sau đó, nhưng rất nhiều hạng mục trước đó, Hải Phong đều tham dự vào rất sâu, có thể nói vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với hạng mục sau.
Một mặt là để duy trì ảnh hưởng, mặt khác cũng là cho Đàm Khải Bình một chút ủng hộ nhỏ bé --- đặc biệt là trong tình huống như ngày hôm nay, Tạ Thành Giang gã và Tạ Chỉ càng cần tham gia tiệc rượu ngày hôm nay.
Giống như những người quen cũ thỉnh thoảng gặp nhau ở nơi đất khách quê người, Thẩm Hoài lại hỏi:
- Bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhỉ?
Tạ Thành Giang bình tĩnh nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Chúng ta bảy năm không gặp mặt rồi.
Mặc dù cả sự kiện khiến Đàm Khải Bình lâm vào bị động nhưng đối với Hải Phong thương tổn trực tiếp không lớn, y cũng không đến mức thấy Thẩm Hoài liền thất kinh, nhưng Thẩm Hoài ngồi ở trước mắt vẫn khiến y cảm thấy nghi hoặc rất lớn.
Nếu không biết hắn là Thẩm Hoài, nếu gặp ở ngoài đường có lẽ sẽ coi là người lạ mà lướt qua vai nhau
Cái đồ vô dụng năm ấy từ khi nào đã trở thành người tự tin và bình tĩnh như vậy?
Thẩm Hoài quay đầu lại, nói với Hồ Thư Vệ, Triệu Đông, người đi cùng hắn đến tham gia yến tiệc:
- Tạ Thành Giang là cháu của mẹ kế tôi, trong mắt bề trên, y là một thanh niên có tài, rất kiêu ngạo. Mặc dù 6, 7 năm rồi tôi không gặp y nhưng lời 6, 7 năm trước y nói với tôi tôi vẫn còn nhớ.
Thẩm Hoài lại quay đầu lại hỏi Tạ Thành Giang:
- Đúng rồi, anh còn nhớ lúc trước anh nói với tôi ra sao không?
Tạ Chỉ thấý nụ cười trên mặt anh trai sắp không gắng gượng được nữa nhưng Thẩm Hoài bộ dạng cẩn thận đắc chí, cô cũng không biết nên đi lên giải vây như thế nào.
- Đúng rồi,
Thẩm Hoài tiếp tục cười híp mắt hỏi:
- Anh thấy tôi bây giờ có giống những gì anh nói, là đồ ăn hại không lật người lên được, cả đời bị giẫm đạp dưới chân anh không?
Hoài Năng và Mai Khê đều tham gia xây dựng công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê nên Hồ Thư Vệ, Triệu Đông lần lượt thay mặt Hoài Năng, Mai Cương tham dự buổi tiệc rượu buổi tối --- nghe thấy lời Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ, Triệu Đông chỉ mỉm cười, liếc Tạ Thành Giang một cái liền đến chào hỏi người bên cạnh.
Tạ Thành Giang mặt nóng vô cùng, muốn phát tác nhưng lại không có cớ để phát tác, muốn đứng lên rời đi nhưng lại sợ người khác tưởng y sợ hãi, chỉ có thể cả người như bị gai đâm mà ngồi ở đó, cả người có sự khó chịu không nói ra được.
May mà lúc đó Đàm Khải Bình, Ngu Thành Chấn đi cùng La Thành Huy, Phạm Văn Trí đi từ trong ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình.
Tiệc rượu buổi tối, Trưởng ban tổ chức Thành ủy vốn chả có liên quan gì lại có mặt còn Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà lại vắng mặt, mọi người đều tưởng Đàm Khải Bình sẽ vắng mặt nhưng không ngờ Đàm Khải Bình đến rồi --- càng bất ngờ là Thẩm Hoài cũng đến.
Giờ khắc này mọi người đều muốn biết Đàm Khải Bình sẽ có thái độ ra sao với sự xuất hiện của Thẩm Hoài.
Tô Khải Văn và Chu Kỳ Bảo vừa rồi nhìn thấy Thẩm Hoài xuất hiện ở đại sảnh, không hé răng gì, lúc này nhìn Đàm Khải Bình đi đến, không nói gì mà đứng đằng sau y.
Tạ Thành Giang chán ghét ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, cũng đứng lên cùng em gái Tạ Chỉ chào hỏi Đàm Khải Bình đang đi đến:
- Bí thư Đàm, hôm qua khi tôi đến Đông Hoa, vì thời gian quá muộn nên cũng không đến làm phiền ông. Bố tôi sát giờ thì lại có chuyện không tránh được, muốn tôi chào hỏi ông một tiếng...
Đàm Khải Bình miễn cưỡng cười cười, nói:
- Tôi và bố anh đã nói qua điện thoại.
Ánh mắt y lại xem xét Tôn Khải Nghĩa.
Tôn Khải Nghĩa cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tránh ánh mắt Đàm Khải Bình.
Tạ Chỉ quay đầu nhìn Tôn Khải Nghĩa, phản ứng và sự lựa chọn của Tôn Khải Nghĩa giống như không ngoài dự liệu của cô vậy --- tập đoàn Trường Thanh càng chú ý đến lợi ích của mình, giống như Fuji vậy, ai mạnh thì theo, ai được thời thì đảo hướng theo bên đó, huống hồ cha con Tôn Khải Thiện, Tôn Á Lâm ở phía sau ủng hộ Thẩm Hoài, Tôn Khải Nghĩa lúc này có thể duy trì trung lập là đã không tồi rồi --- nhưng thời khắc này Tôn Khải Nghĩa ngồi ở đó không động đậy nhưng lại vô cùng chói mắt.
Ngu Thành Chấn cười ha hả, lớn tiếng nói với Thẩm Hoài:
- Thẩm Hoài, sao anh lại đến thành phố rồi, tôi còn tưởng anh ở Du Sơn? Nào, nào, nào, anh vẫn chưa gặp mặt Tổng giám đốc Phạm của tỉnh cương đúng không? Hai người các anh là nhân vật đứng đầu của công nghiệp gang thép Hoài Hải, lâu như vậy chưa từng gặp mặt là không được, còn khiến người khác tưởng thành phố không quan tâm sự hợp tác lớn mạnh của các anh đấy.
Nhiệt tình tiếp đón Thẩm Hoài đến, muốn giới thiệu Phạm Văn Trí cho hắn làm quen.
Ngu Thành Chấn đương nhiên biết Thẩm Hoài và gã không phải người cùng đường, Thẩm Hoài thậm chí liên hợp với Lương Chấn Bảo ép Cao Dương, dòng chính mà gã lưu lại ở Du Sơn đến mức không ngóc đầu lên được, nhưng Thẩm Hoài sắp rời Đông Hoa, mà một loạt các hành động của Thẩm Hoài đánh đến mức bọn Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đại loạn, tỉnh cương có thể ngấm sâu vào Đông Hoa như vậy, hoàn toàn có thể nói là Mai Cương nhường cho. Ngu Thành Văn đương nhiên sẽ không vì khúc mắc nhỏ mà lúc này khiến Thẩm Hoài không vui --- lúc này gã hận không thể nhấc Thẩm Hoài lên cao, hung tợn nện vào mặt Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài đứng lên, đi đến, giơ tay cười nói:
- Con tép nhỏ như tôi thật không dám đánh đồng với Tổng giám đốc Phạm.
Phạm Văn Trí giơ tay ra bắt tay với Thẩm Hoài, cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm thật khiêm tốn...
Thẩm Hoài vừa cười vừa hàn huyên với La Thành Huy, Lương Vinh Tuấn, Ngu Thành Chấn --- mặc dù La Thành Huy không muốn đắc tội hai bên nhưng Ngu Thành Chấn, Phạm Văn Trí lại cứ muốn lôi Thẩm Hoài đến, anh ta cũng chỉ có thể không nhìn vẻ mặt xanh mét của Đàm Khải Bình mà thuận theo tự nhiên, mặc Ngu Thành Chấn điều chỉnh chỗ ngồi, sắp xếp cho Thẩm Hoài ngồi cùng với bọn họ.
- Mấy năm nay Mai Cương từng bước từng bước một, mỗi năm một bậc thang làm ra thành tích không nhỏ, tôi cũng luôn muốn thỉnh giáo Chủ tịch huyện Thẩm một số vấn đề. Lần này, Mai Cương liên hợp với Hoài Năng muốn tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà, chắc là muốn thi quyền cước lớn trên công trình nam tuyến than Tấn?
Phạm Văn Trí ngồi xuống, híp mắt hỏi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thấy trong mắt Phạm Văn Hoài đương nhiên là có nghi hoặc, cười nói:
- Hai năm nay Mai Cương nếu nói có chút thành tích thì cũng là có được dưới sự quan tâm của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố. Tác dụng của cá nhân tôi ở trong đó còn không bằng Bí thư Đàm quan tâm một chút. Tương lai phát triển của Mai Cương cũng không thể thiếu sự quan tâm của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, còn về việc tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà cũng là bố cục do tập đoàn Hoài Năng căn cứ vào kế hoạch phát triển sản nghiệp của tập đoàn làm ra, không có quan hệ gì với Mai Cương...
Phạm Văn Trí giật mình ở đó, nhất thời có chút không suy xét ra ý tứ của Thẩm Hoài.
Ai cũng biết Mai Cương chưa từng là cá thể độc lập, phía sau Mai Cương, đầu tư của Chúng Tín, đầu tư của Hồng Cơ và đầu tư của Chử Giang, nơi tụ hợp thế lực tư bản của Đông Hoa mới là căn bản thực sự của Mai Cương, cũng là mấu chốt để sau khi Thẩm Hoài rời khỏi Mai Cương tiếp tục nắm giữ Mai Cương --- Hoài Năng liên hợp mấy nhà này, rút vốn từ Mai Khê ra để tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà, sao có thể nói là không có liên quan đến Mai Cương chứ?
Chẳng lẽ một loạt hành động này của Thẩm Hoài chỉ là để ép Đàm Khải Bình giữ hắn lại chứ không phải thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa?
Ngu Thành Chấn cũng có chút bất ngờ, quả nhiên không thể vui mừng quá nhanh, nếu Đàm Khải Bình lúc này nén giận thỏa hiệp với Thẩm Hoài, giữ Mai Cương, cục diện chưa chắc có lợi cho bọn họ!
Chẳng lẽ đây mới là mục đích của Thẩm Hoài khi xuất hiện ở đây?
La Thành Huy nhìn về phía Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài hy vọng Đàm Khải Bình giữ hắn lại sao? Đàm Khải Bình sẽ ở trong tình thế sau khi bị Thẩm Hoài từng bước từng bước ép cho loạn hết cả, sẽ tạm thời vứt tôn nghiêm của Bí thư Thành ủy như y sang một bên để thỏa hiệp với Thẩm Hoài sao?
Đảm Khải Bình tay chống bàn đứng lên, nói với La Thành Huy:
- Tôi thân thể có chút không thoải mái, không tiếp Chủ tịch tỉnh La dùng tiệc nữa.
Y không nhìn một ai khác, đẩy ghế đi ra ngoài.
Trong đại sảnh tất cả mọi người đều nín thở, trơ mắt nhìn Đàm Khải Bình rời khỏi; đám người Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn, Viên Hoành Quân, Chu Minh cũng hoảng loạn đứng lên, đi phía sau Đàm Khải Bình bước ra ngoài.
Ngu Thành Chấn, Phạm Văn Trí thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Khải Văn rốt cục không cam lòng, đi đến cửa lại quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, nói:
- Anh phải nhớ kỹ, đừng tưởng thế giới sẽ xoay quanh anh, Đông Hoa rời anh cũng sẽ phát triển như vậy, cũng sẽ hoạt động như cũ.
Thẩm Hoài thấy Đàm Khải Bình đã đi đến cửa chính, ngước mắt nhìn Tô Khải Văn, cười nói:
- Tôi có thể nói rõ ràng với anh chính là thế giới sẽ càng không xoay quanh các anh...
Tạ Chỉ đứng lên, dường như có chút thương cảm: Như thế này là định xong thế cục à?
Lúc này Tiếu Hạo Dân cầm di động đi vào trong, nói với Thẩm Hoài:
- Văn phòng Tỉnh ủy vừa gọi điện thoại đến, nói Bí thư Điền sắp ngồi máy bay đến Yến Kinh họp, hy vọng ngày mai có thể nói chuyện một lần với anh ở Yến Kinh. Nếu có thể thì Tỉnh ủy có thể mời quân khu sắp xếp máy bay chuyên dụng đón anh đến Yến Kinh.
- Vẫn đang gọi sao?
Thẩm Hoài hỏi.
Tiếu Hạo Dân nhìn di động nói:
- Chưa tắt máy, đối phương là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Lý Cốc.
- Lý Cốc tôi quen.
Thẩm Hoài nói, nhận lấy di động , trực tiếp nói chuyện với Lý Cốc.
Đám người La Thành Huy, Phạm Văn Trí, Ngu Thành Chấn, Lương Vinh Tuấn ngơ ngác nhìn nhau, Tô Khải Văn, Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang càng ngây ra ở đó: chẳng lẽ Điền Gia Canh muốn ra mặt giữ lại Mai Cương sao?
Thẩm Hoài làm những hành động này không phải muốn ép cung Đàm Khải Bình mà là muốn ép cung Điền Gia Canh?
Đường đường là Bí thư Tỉnh ủy lại nông cạn như vậy sao?
Điền Gia Canh muốn giữ Mai Cương ở Đông Hoa thì làm sao điều chỉnh quan hệ của Mai Cương với thành phố chứ?
Bọn họ cũng không rõ cả sự kiện sau này sẽ có ảnh hưởng gì đối với bọn họ nhưng không thể không cố gắng trấn tĩnh trong trường hợp như thế này, chỉ có thể cẩn thận lựa chọn một số chủ đề râu ria để nói chuyện, che giấu nội tâm bất an.
Bọn họ thậm chí còn không ý thức được Thẩm Hoài đến cho tới tận khi mọi người ở đại sảnh đều dừng nói chuyện, đều quay đầu nhìn về phía này thì bọn họ mới ý thức được sự bất thường, quay đầu nhìn lại đã thấy Thẩm Hoài miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, đứng ở cửa nhìn bọn họ, dường như đang trách bọn họ chắn đường hắn.
Viên Hoành Quân, Chu Minh vội vàng lui sang bên cạnh. Khi Chu Minh lùi về phía sau, quên mất phía sau có một cái ghế, đầu gối đập vào cạnh ghế, người và ghế cùng ngã xuống đất.
Thẩm Hoài nhìn Chu Minh đang nằm trên đất, bốn chân chổng vó lên trời, giơ tay hỏi:
- Cần tôi kéo anh lên không?
Mặc dù mọi người rất bất ngờ khi Thẩm Hoài đột nhiên xuất hiện nhưng Chu Minh ngã xuống một cách thảm hại vẫn khiến nhiều người cười thành tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, Chu Minh hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, tay chống lên đất, vừa bò vừa lăn đứng lên, chỉ thấy ở lại phòng yến tiệc thêm một khắc cũng khiến y cảm thấy nhục nhã, không thể chịu nổi, nhưng đám người Nobuo Yamazaki, Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang, Tôn Khải Nghĩa đều ở đại sảnh, sao y có thể vì bị Thẩm Hoài nhìn một cái, lòng dạ rối bời ngã sấp xuống mà bỏ chạy cơ chứ?
Lúc này nếu y chạy trốn khỏi đây thì sẽ trở thành trò cười cả đời này, đừng hy vọng ngẩng đầu tại Đông Hoa này.
Chu Minh phẫn nộ bước sang một bên, Viên Hoành Quân càng không dám nhìn thẳng Thẩm Hoài, nhân cơ hội sự chú ý của mọi người đều bị thu hút vào cú ngã của Chu Minh, sớm đã trốn vào một góc rồi, chỉ hy vọng Thẩm Hoài đừng nhìn thấy gã.
Tạ Chỉ khó giấu được sự ngạc nhiên trong lòng. Từ lúc Thẩm Hoài xuất hiện ở ngoài cửa đến khi Chu Minh thảm hại trốn vào một góc, ánh mắt của cô đều nhìn chăm chăm vào Thẩm Hoài, quên phải dời đi chỗ khác.
Mãi đến khi Thẩm Hoài xoay mặt nhìn lại, tầm mắt của hai người giao nhau, Tạ Chỉ mới ý thức được mình nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài quá lâu.
- Trên mặt tôi có cái gì sao?
Thẩm Hoài lau lau mặt, nghi hoặc nhìn Tạ Chỉ, dường như không hiểu tại sao Tạ Chỉ lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy.
Thấy Thẩm Hoài dùng ánh mắt ám muội không rõ, Tạ Chỉ như không có gì xoay mặt đi nhưng gợn sóng trong lòng lại không thể dập tắt. Cô không biết tại sao Thẩm Hoài lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bài báo trong mục kinh tế của Đông Hoa nhật báo như kẹp khẩu súng vào trước ngực Đàm Khải Bình, kẹp đến mức Đàm Khải Bình đầm đìa máu tươi còn chưa đủ, hắn còn muốn đích thân đến xem phản ứng của Đàm Khải Bình và bọn cô sao?
Ngoài Lưu Vĩ Lập đi cùng Đàm Khải Bình đến phòng nghỉ cho khách quý để gặp đám người Phó chủ tịch tỉnh La Thành Huy cùng với Phạm Văn Trí ra, những người khác đều ở trong phòng yến tiệc đợi yến tiệc bắt đầu, trong lòng bọn họ đều nghi hoặc giống như Tạ Chỉ, Thẩm Hoài ném ra bài báo trên mục kinh tế của nhật báo Đông Hoa còn chưa đủ, còn muốn đích thân đến xem phản ứng của Đàm Khải Bình sao?
Tôn Khải Nghĩa khá bình tĩnh, nhìn Thẩm Hoài, đi về phía hắn, nói:
- Đây coi như là anh đến cáo biệt à?
- Nếu cậu nói đúng thì là đúng.
Thẩm Hoài cười cười, kéo ghế ngồi xuống giữa Tôn Khải Nghĩa và Tạ Thành Giang, nghiêng đầu nói với Tạ Thành Giang:
- Ngay cả anh cũng đến Đông Hoa rồi à?
Tạ Thành Giang vuốt vuốt trán, chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, nói:
- Anh khiến cho Đông Hoa náo nhiệt như vậy, nếu tôi bỏ qua thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Mặc dù Hải Phong không tham gia công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê và xây dựng hạng mục lò điện tiếp sau đó, nhưng rất nhiều hạng mục trước đó, Hải Phong đều tham dự vào rất sâu, có thể nói vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với hạng mục sau.
Một mặt là để duy trì ảnh hưởng, mặt khác cũng là cho Đàm Khải Bình một chút ủng hộ nhỏ bé --- đặc biệt là trong tình huống như ngày hôm nay, Tạ Thành Giang gã và Tạ Chỉ càng cần tham gia tiệc rượu ngày hôm nay.
Giống như những người quen cũ thỉnh thoảng gặp nhau ở nơi đất khách quê người, Thẩm Hoài lại hỏi:
- Bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhỉ?
Tạ Thành Giang bình tĩnh nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Chúng ta bảy năm không gặp mặt rồi.
Mặc dù cả sự kiện khiến Đàm Khải Bình lâm vào bị động nhưng đối với Hải Phong thương tổn trực tiếp không lớn, y cũng không đến mức thấy Thẩm Hoài liền thất kinh, nhưng Thẩm Hoài ngồi ở trước mắt vẫn khiến y cảm thấy nghi hoặc rất lớn.
Nếu không biết hắn là Thẩm Hoài, nếu gặp ở ngoài đường có lẽ sẽ coi là người lạ mà lướt qua vai nhau
Cái đồ vô dụng năm ấy từ khi nào đã trở thành người tự tin và bình tĩnh như vậy?
Thẩm Hoài quay đầu lại, nói với Hồ Thư Vệ, Triệu Đông, người đi cùng hắn đến tham gia yến tiệc:
- Tạ Thành Giang là cháu của mẹ kế tôi, trong mắt bề trên, y là một thanh niên có tài, rất kiêu ngạo. Mặc dù 6, 7 năm rồi tôi không gặp y nhưng lời 6, 7 năm trước y nói với tôi tôi vẫn còn nhớ.
Thẩm Hoài lại quay đầu lại hỏi Tạ Thành Giang:
- Đúng rồi, anh còn nhớ lúc trước anh nói với tôi ra sao không?
Tạ Chỉ thấý nụ cười trên mặt anh trai sắp không gắng gượng được nữa nhưng Thẩm Hoài bộ dạng cẩn thận đắc chí, cô cũng không biết nên đi lên giải vây như thế nào.
- Đúng rồi,
Thẩm Hoài tiếp tục cười híp mắt hỏi:
- Anh thấy tôi bây giờ có giống những gì anh nói, là đồ ăn hại không lật người lên được, cả đời bị giẫm đạp dưới chân anh không?
Hoài Năng và Mai Khê đều tham gia xây dựng công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê nên Hồ Thư Vệ, Triệu Đông lần lượt thay mặt Hoài Năng, Mai Cương tham dự buổi tiệc rượu buổi tối --- nghe thấy lời Thẩm Hoài, Hồ Thư Vệ, Triệu Đông chỉ mỉm cười, liếc Tạ Thành Giang một cái liền đến chào hỏi người bên cạnh.
Tạ Thành Giang mặt nóng vô cùng, muốn phát tác nhưng lại không có cớ để phát tác, muốn đứng lên rời đi nhưng lại sợ người khác tưởng y sợ hãi, chỉ có thể cả người như bị gai đâm mà ngồi ở đó, cả người có sự khó chịu không nói ra được.
May mà lúc đó Đàm Khải Bình, Ngu Thành Chấn đi cùng La Thành Huy, Phạm Văn Trí đi từ trong ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình.
Tiệc rượu buổi tối, Trưởng ban tổ chức Thành ủy vốn chả có liên quan gì lại có mặt còn Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà lại vắng mặt, mọi người đều tưởng Đàm Khải Bình sẽ vắng mặt nhưng không ngờ Đàm Khải Bình đến rồi --- càng bất ngờ là Thẩm Hoài cũng đến.
Giờ khắc này mọi người đều muốn biết Đàm Khải Bình sẽ có thái độ ra sao với sự xuất hiện của Thẩm Hoài.
Tô Khải Văn và Chu Kỳ Bảo vừa rồi nhìn thấy Thẩm Hoài xuất hiện ở đại sảnh, không hé răng gì, lúc này nhìn Đàm Khải Bình đi đến, không nói gì mà đứng đằng sau y.
Tạ Thành Giang chán ghét ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, cũng đứng lên cùng em gái Tạ Chỉ chào hỏi Đàm Khải Bình đang đi đến:
- Bí thư Đàm, hôm qua khi tôi đến Đông Hoa, vì thời gian quá muộn nên cũng không đến làm phiền ông. Bố tôi sát giờ thì lại có chuyện không tránh được, muốn tôi chào hỏi ông một tiếng...
Đàm Khải Bình miễn cưỡng cười cười, nói:
- Tôi và bố anh đã nói qua điện thoại.
Ánh mắt y lại xem xét Tôn Khải Nghĩa.
Tôn Khải Nghĩa cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tránh ánh mắt Đàm Khải Bình.
Tạ Chỉ quay đầu nhìn Tôn Khải Nghĩa, phản ứng và sự lựa chọn của Tôn Khải Nghĩa giống như không ngoài dự liệu của cô vậy --- tập đoàn Trường Thanh càng chú ý đến lợi ích của mình, giống như Fuji vậy, ai mạnh thì theo, ai được thời thì đảo hướng theo bên đó, huống hồ cha con Tôn Khải Thiện, Tôn Á Lâm ở phía sau ủng hộ Thẩm Hoài, Tôn Khải Nghĩa lúc này có thể duy trì trung lập là đã không tồi rồi --- nhưng thời khắc này Tôn Khải Nghĩa ngồi ở đó không động đậy nhưng lại vô cùng chói mắt.
Ngu Thành Chấn cười ha hả, lớn tiếng nói với Thẩm Hoài:
- Thẩm Hoài, sao anh lại đến thành phố rồi, tôi còn tưởng anh ở Du Sơn? Nào, nào, nào, anh vẫn chưa gặp mặt Tổng giám đốc Phạm của tỉnh cương đúng không? Hai người các anh là nhân vật đứng đầu của công nghiệp gang thép Hoài Hải, lâu như vậy chưa từng gặp mặt là không được, còn khiến người khác tưởng thành phố không quan tâm sự hợp tác lớn mạnh của các anh đấy.
Nhiệt tình tiếp đón Thẩm Hoài đến, muốn giới thiệu Phạm Văn Trí cho hắn làm quen.
Ngu Thành Chấn đương nhiên biết Thẩm Hoài và gã không phải người cùng đường, Thẩm Hoài thậm chí liên hợp với Lương Chấn Bảo ép Cao Dương, dòng chính mà gã lưu lại ở Du Sơn đến mức không ngóc đầu lên được, nhưng Thẩm Hoài sắp rời Đông Hoa, mà một loạt các hành động của Thẩm Hoài đánh đến mức bọn Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đại loạn, tỉnh cương có thể ngấm sâu vào Đông Hoa như vậy, hoàn toàn có thể nói là Mai Cương nhường cho. Ngu Thành Văn đương nhiên sẽ không vì khúc mắc nhỏ mà lúc này khiến Thẩm Hoài không vui --- lúc này gã hận không thể nhấc Thẩm Hoài lên cao, hung tợn nện vào mặt Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài đứng lên, đi đến, giơ tay cười nói:
- Con tép nhỏ như tôi thật không dám đánh đồng với Tổng giám đốc Phạm.
Phạm Văn Trí giơ tay ra bắt tay với Thẩm Hoài, cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm thật khiêm tốn...
Thẩm Hoài vừa cười vừa hàn huyên với La Thành Huy, Lương Vinh Tuấn, Ngu Thành Chấn --- mặc dù La Thành Huy không muốn đắc tội hai bên nhưng Ngu Thành Chấn, Phạm Văn Trí lại cứ muốn lôi Thẩm Hoài đến, anh ta cũng chỉ có thể không nhìn vẻ mặt xanh mét của Đàm Khải Bình mà thuận theo tự nhiên, mặc Ngu Thành Chấn điều chỉnh chỗ ngồi, sắp xếp cho Thẩm Hoài ngồi cùng với bọn họ.
- Mấy năm nay Mai Cương từng bước từng bước một, mỗi năm một bậc thang làm ra thành tích không nhỏ, tôi cũng luôn muốn thỉnh giáo Chủ tịch huyện Thẩm một số vấn đề. Lần này, Mai Cương liên hợp với Hoài Năng muốn tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà, chắc là muốn thi quyền cước lớn trên công trình nam tuyến than Tấn?
Phạm Văn Trí ngồi xuống, híp mắt hỏi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thấy trong mắt Phạm Văn Hoài đương nhiên là có nghi hoặc, cười nói:
- Hai năm nay Mai Cương nếu nói có chút thành tích thì cũng là có được dưới sự quan tâm của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố. Tác dụng của cá nhân tôi ở trong đó còn không bằng Bí thư Đàm quan tâm một chút. Tương lai phát triển của Mai Cương cũng không thể thiếu sự quan tâm của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, còn về việc tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà cũng là bố cục do tập đoàn Hoài Năng căn cứ vào kế hoạch phát triển sản nghiệp của tập đoàn làm ra, không có quan hệ gì với Mai Cương...
Phạm Văn Trí giật mình ở đó, nhất thời có chút không suy xét ra ý tứ của Thẩm Hoài.
Ai cũng biết Mai Cương chưa từng là cá thể độc lập, phía sau Mai Cương, đầu tư của Chúng Tín, đầu tư của Hồng Cơ và đầu tư của Chử Giang, nơi tụ hợp thế lực tư bản của Đông Hoa mới là căn bản thực sự của Mai Cương, cũng là mấu chốt để sau khi Thẩm Hoài rời khỏi Mai Cương tiếp tục nắm giữ Mai Cương --- Hoài Năng liên hợp mấy nhà này, rút vốn từ Mai Khê ra để tham gia xây dựng cảng Kỳ Hà, sao có thể nói là không có liên quan đến Mai Cương chứ?
Chẳng lẽ một loạt hành động này của Thẩm Hoài chỉ là để ép Đàm Khải Bình giữ hắn lại chứ không phải thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa?
Ngu Thành Chấn cũng có chút bất ngờ, quả nhiên không thể vui mừng quá nhanh, nếu Đàm Khải Bình lúc này nén giận thỏa hiệp với Thẩm Hoài, giữ Mai Cương, cục diện chưa chắc có lợi cho bọn họ!
Chẳng lẽ đây mới là mục đích của Thẩm Hoài khi xuất hiện ở đây?
La Thành Huy nhìn về phía Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài hy vọng Đàm Khải Bình giữ hắn lại sao? Đàm Khải Bình sẽ ở trong tình thế sau khi bị Thẩm Hoài từng bước từng bước ép cho loạn hết cả, sẽ tạm thời vứt tôn nghiêm của Bí thư Thành ủy như y sang một bên để thỏa hiệp với Thẩm Hoài sao?
Đảm Khải Bình tay chống bàn đứng lên, nói với La Thành Huy:
- Tôi thân thể có chút không thoải mái, không tiếp Chủ tịch tỉnh La dùng tiệc nữa.
Y không nhìn một ai khác, đẩy ghế đi ra ngoài.
Trong đại sảnh tất cả mọi người đều nín thở, trơ mắt nhìn Đàm Khải Bình rời khỏi; đám người Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn, Viên Hoành Quân, Chu Minh cũng hoảng loạn đứng lên, đi phía sau Đàm Khải Bình bước ra ngoài.
Ngu Thành Chấn, Phạm Văn Trí thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Khải Văn rốt cục không cam lòng, đi đến cửa lại quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, nói:
- Anh phải nhớ kỹ, đừng tưởng thế giới sẽ xoay quanh anh, Đông Hoa rời anh cũng sẽ phát triển như vậy, cũng sẽ hoạt động như cũ.
Thẩm Hoài thấy Đàm Khải Bình đã đi đến cửa chính, ngước mắt nhìn Tô Khải Văn, cười nói:
- Tôi có thể nói rõ ràng với anh chính là thế giới sẽ càng không xoay quanh các anh...
Tạ Chỉ đứng lên, dường như có chút thương cảm: Như thế này là định xong thế cục à?
Lúc này Tiếu Hạo Dân cầm di động đi vào trong, nói với Thẩm Hoài:
- Văn phòng Tỉnh ủy vừa gọi điện thoại đến, nói Bí thư Điền sắp ngồi máy bay đến Yến Kinh họp, hy vọng ngày mai có thể nói chuyện một lần với anh ở Yến Kinh. Nếu có thể thì Tỉnh ủy có thể mời quân khu sắp xếp máy bay chuyên dụng đón anh đến Yến Kinh.
- Vẫn đang gọi sao?
Thẩm Hoài hỏi.
Tiếu Hạo Dân nhìn di động nói:
- Chưa tắt máy, đối phương là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Lý Cốc.
- Lý Cốc tôi quen.
Thẩm Hoài nói, nhận lấy di động , trực tiếp nói chuyện với Lý Cốc.
Đám người La Thành Huy, Phạm Văn Trí, Ngu Thành Chấn, Lương Vinh Tuấn ngơ ngác nhìn nhau, Tô Khải Văn, Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang càng ngây ra ở đó: chẳng lẽ Điền Gia Canh muốn ra mặt giữ lại Mai Cương sao?
Thẩm Hoài làm những hành động này không phải muốn ép cung Đàm Khải Bình mà là muốn ép cung Điền Gia Canh?
Đường đường là Bí thư Tỉnh ủy lại nông cạn như vậy sao?
Điền Gia Canh muốn giữ Mai Cương ở Đông Hoa thì làm sao điều chỉnh quan hệ của Mai Cương với thành phố chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.