Phong Khí Quan Trường

Chương 85: Thẩm bí thư biết chụp ảnh

Cảnh Tục

12/06/2013

Con bé Tôn Văn Lê này mới 15 tuổi, cha mẹ và anh trai đều bất hạnh mất sớm, cô đơn một mình trong thế gian này, theo lẽ thường, nàng và Trần Đan không có quan hệ gì đặc biệt. Hà Nguyệt Liên thực sự không hiểu, Trần Đan đã cắt đứt quan hệ với nhà chồng cũ, sao vẫn giữ Tôn Văn Lê ở bên người, gánh vác trách nhiệm chăm sóc: Có lẽ bởi cảm giác đồng bệnh tương liên chăng?

“…” Tiểu Lê thường hay đến trạm tiếp đãi tìm Trần Đan, cũng bắt gặp, nói chuyện với Hà Nguyệt Liên mấy lần. Nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác xa lạ với con người này, nàng không nghĩ đến Hà Nguyệt Liên lại từ trong phòng làm việc của Thẩm Hoài đi ra, hơi kỳ quái, nói: “Giám đốc Hà cũng ở đây à?”

“Ừ, tìm bí thư Thẩm có tí việc.” Hà Nguyệt Liên cười nói: “Tiểu Lê đến tìm bí thư Thẩm cắt băng khánh thành nhà hàng?”

Đừng thấy tiểu Lê chỉ mới 15 tuổi, song thân thể tướng mạo đã không kém Trần Đan bao nhiêu, chỉ có điều hơi gầy, mặt hạt dưa, môi hồng răng trắng, tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Nhưng lực chú ý của Hà Nguyệt Liên không đặt lên người tiểu Lê, mà để ý tới cô gái mà tiểu Lê dẫn theo.

Nàng nhìn qua tầm khoảng 20 tuổi, khả năng còn nhỏ hơn, mặc quần jean, áo choàng lông trắng, khăn quàng phớt hồng, tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú, dưới khí trời lạnh cuối thu bị thổi đến phát hồng, đôi mắt long lanh, cặp mi dài mang đầy hơi thở tuổi trẻ, khiến Hà Nguyệt Liên nhìn mà không khỏi đố kỵ.

Hôm nay là ngày nhà hàng Chử Cốc đổi tên, tiểu Lê chạy tới đây, Hà Nguyệt Liên liền đoán ngay ra là mời Thẩm Hoài tới cắt băng khánh thành, thế cô bé xinh đẹp này là ai? Có quan hệ gì với Thẩm Hoài?

Quần áo trên người tuy đơn giản, nhưng vẫn nhìn ra là dân thành thị, tuy nàng vào đây có vẻ rụt rè, nhưng ánh mắt chớp động, không ngừng quan sát chung quanh, toát ra vẻ hoạt bát, linh động.

Đối với dung nhan bản thân, Hà Nguyệt Liên không thiếu tự tin. Nhưng đứng trước cô gái này, lại không thể không bi ai nhìn lại sự thật về tuổi tác bản thân, trong vô thức nảy sinh ra cảm giác thù địch…

“Ồ, nhị tiểu thư Hùng gia sao có rảnh chạy đến xó xỉnh nhà quê chúng tôi thế này?”

Hà Nguyệt Liên đang ngờ tưởng thân phận cô gái kia, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đã từ trong phòng đi ra, thấy cô gái kia, tựa hồ cũng khá kinh ngạc.

Thẩm Hoài thấy Hà Nguyệt Liên vẫn chưa đi, hỏi: “Sao giám đốc Hà còn ở đây?”

“Hôm nay nhà hàng Chử Cốc cắt băng khánh thành, tôi đoán Thẩm bí thư công tác xong sẽ qua đó chúc mừng nên ở đây đợi đi cùng luôn.” Hà Nguyệt Liên rất biết cách mượn cớ tiếp cận, sẽ không bởi một hai câu của Thẩm Hoài mà lặng lẽ cuốn xéo.

“À, vậy để lỡ giám đốc Hà cô rồi…” Thẩm Hoài cười nhẹ: “Đúng là thị trấn chỉ định nhà hàng Chử Cốc làm nơi chiêu đãi thường trực, nhưng nếu ngày đầu tiên khai trương đã chạy đến ăn uống sẽ ảnh hưởng không tốt. Tôi và Hà trấn trưởng, cả Đỗ bí thư nữa, đều quyết định từ chối lời mời của nhà hàng Chử Cốc, không tham gia nghi thức cắt băng…”

Nhà hàng Chử Cốc đổi tên khai trương, Hà Nguyệt Liên có đưa sang một lẵng hoa chúc mừng. Song nàng không ngờ Thẩm Hoài làm việc cẩn thận đến vậy, cả chút đuôi đều không cho người khác bắt. Không biết nói gì hơn, từ ánh mắt Hà Thanh Xã bên cạnh cũng nhìn ra lời Thẩm Hoài là thật hay giả, đành cáo từ rời đi trước.

Hà Thanh Xã là người tinh minh, nghe Thẩm Hoài gọi thiếu nữ trước mắt này là Hùng gia nhị tiểu thư, liền đoán chắc đây là con gái thứ của Hùng Văn Bân, thấy nàng còn xinh đẹp hơn cả người chị, liền biết điều gật đầu cười chào hỏi, rồi vẫy tay để Quách Toàn theo mình rời đi.

Nhìn Hà Thanh Xã và Quách Toàn khuất sau góc cửa, Hùng Đại Linh lè lè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Sớm nghe nói ở Mai Khê anh uy phong lẫm lẫm, thừa dịp nghỉ Nguyên Đán mới theo chị đến đây góp vui. Không ảnh hưởng anh công tác chứ?”



Hôm nay Triệu Đông, Dương Hải Bằng đều tới đưa lễ chúc mừng. Cả đám Hùng Đại Ny, Chu Minh, Tiêu Minh Hà đều từ trong thành phố tới góp vui.

Vừa rồi bọn hắn gọi điện tới, Thẩm Hoài nói đợi đến chiều sẽ qua sau, song không ngờ Hùng Đại Linh cũng tới đây theo chị.

“Đến giờ nghỉ rồi.” Thẩm Hoài chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ra dấu để tiểu Lê và Hùng Đại Ny vào trong phòng ngồi, quay lại bàn làm việc, ký nốt hai văn kiện đang dang dở.

Hùng Đại Linh thấy trên bàn đặt một xấp ảnh, phải đến gần 10 tấm, liền hiếu kỳ nhìn qua, tấm ảnh trên cùng là một cây ngân hạnh già nua trong góc sân loang lỗ, cũ nát, tán lá xanh rờn nhưng không giấu nổi vẻ xa xưa. Tiểu Lê cũng nhìn lại, kinh ngạc hỏi: “Đây là cây ngân hạnh trong chùa An Lan?”

Thấy Hùng Đại Linh, tiểu Lê đều không giấu nổi vẻ hiếu kỳ, Thẩm Hoài bèn đẩy xấp ảnh ra trước, để các nàng cầm ra bên cạnh mà xem, còn mình xử lý nốt hai văn kiện đang xem dở.

Hùng Đại Linh, tiểu Lê cầm xấp ảnh, ngồi xuống sofa cạnh góc tường, chúi đầu vào xem.

Tất cả đều là thôn quê, tiểu Lê biết những tấm ảnh này là ảnh chụp các ngóc ngách, phố hẻm của Mai Khê.

Đường đất bùn nhão sau mưa, người đẩy xe đạp chở hàng gian nan bước đi trên đường; từng ngôi nhà cỏ tranh và mái ngói đen sì đan xen, vết tường loang lổ, đường phố chen chúc dưới ánh trời chiều, những cửa hàng bán gạo, trà cũ nát, lâu năm, chùa An Lan với mấy trăm năm lịch sử, những đứa trẻ trần truồng nghịch ngợm bên bờ sông. Lán ngựa giặc Nhật để lại từ thời thế chiến giờ dùng làm trường học, công nhân lem luốc vết dầu máy, những ống khói bốc khói đen cao nghi ngút, những cống xả rác thải ra sông đen sì, cầu xi măng bố đầy vết rạn, đồng ruộng, nhà tranh, những thửa ruộng đầy cỏ dại…

Từ một hai tấm ảnh chưa chắc đã nhìn ra kỹ thuật chụp có gì hơn người, nhưng từ toàn cảnh, Hùng Đại Linh có thể nhìn ra cảnh hương thôn rõ rệt, như đang dập dờn ngay trước mắt.

Trong những bức ảnh ấy, nàng nhìn ra sự lạc hậu và bần cùng của Mai Khê, song cũng mang theo hương thơm đồng nội mà người thành phố như nàng chưa từng tiếp xúc. Tiểu Lê không nhận ra hết những cảnh trong đây, nhưng nhận được chỗ nào, nàng đều nhẹ giọng giới thiệu với Hùng Đại Linh.

Nhìn qua nhìn lại hai ba lần, Hùng Đại Linh chìm đắm trong một cảm giác mà chính bản thân nàng cũng nói không ra lời, chí ít có thể khẳng định tâm tư Thẩm Hoài tinh mịn đến mức mình khó mà tưởng tượng.

Nói ra thì cũng buồn cười, lần trước lúc về Đông Hoa, gặp Thẩm Hoài, còn nhớ hắn mặt dày mày dạn, chạy đến nhà mình ăn chực cơm, tự xem như người trong nhà, khiến nàng rất là phản cảm. Tới sau, Thẩm Hoài giúp nàng nện xe đuổi người lạ quấy rối mình, mới cảm thấy hắn rất hợp với tính cách của mình, nhưng ấn tượng chỉ dừng lại ở đó.

Đến sau, về trường, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với mẹ và chị, mới dần dần nghe được một số chuyện của Thẩm Hoài: Tỷ như đâm nát xe con trai Cao thị trưởng, tỷ như mới tầm ấy tuổi đã làm phó bí thư đảng ủy Mai Khê, tỷ như giới thiệu ba nàng cho tân bí thư thị ủy, tỷ như chỉnh đốn sản xuất trong xưởng thép, tỷ như giúp Dương Hải Bằng thành lập công ty thương mại chuyện kinh doanh sắt thép, tỷ như ủng hộ chị nàng nhập cổ phần vào công ty Bằng Hải…

Một phương diện, chị nàng quán thâu cho nàng ấn tượng về một Thẩm Hoài đầy quyền lực, một phương diện khác, mẹ nàng quán thâu cho nàng, Thẩm Hoài cái gì cũng tốt, chỉ có sinh hoạt riêng tư lại không lành mạnh…

Lần ngày, nhân đợt nghỉ Nguyên Đán, nàng về Đông Hoa trước một ngày, ba nàng cả ngày loay hoay bên người bí thư thị ủy, mẹ nàng phải ở lại trường dạy ôn thi cho học sinh, nàng bèn theo chị đến Mai Khê chúc mừng cửa hàng Chử Cốc khai trương.

Sau khi đến nơi, Chu Minh gọi điện thoại cho Thẩm Hoài thì mới biết Thẩm Hoài không muốn để cư dân thị trấn băn khoăn quá nhiều khi thấy cả ba lãnh đạo chủ chốt, bao gồm cả Thẩm Hoài, đều ra mặt cắt băng khánh thành.

Tính tình Hùng Đại Linh khác với sự bảo thủ của người chị, nàng nghĩ thoáng, nghĩ mở hơn nhiều. Hôm nay qua đây chủ yếu là muốn thấy bộ dạng khi làm quan, tay nắm đại quyền của Thẩm Hoài uy phong như thế nào, ai ngờ Thẩm Hoài không chịu lộ diện, nàng bèn lôi kéo tiểu Lê chủ động đến trấn chính phủ nhìn xem.

Hùng Đại Linh không nghĩ đến, đằng sau những gì mà người ta đồn thổi, tâm lý Thẩm Hoài còn tinh tế đến vậy.



Bạn bè ở trường của nàng cũng có mấy người thích và chơi nhiếp ảnh, chụp ảnh phong cảnh hay chân dung đều rất đẹp, không có chỗ nào để chê.

Có lẽ kỹ thuật chụp của Thẩm Hoài chưa được tốt, thậm chí có thể nói còn khá thô ráp, nhưng Hùng Đại Linh còn chưa thấy ai chụp ảnh sinh hoạt nông thôn chân thực, nhiều cảm xúc thế này, khiến nàng như cảm nhận được sức sống toát ra từ mỗi bức ảnh…

Thẩm Hoài xem qua hai tập văn kiện, ký xác nhận, thấy tiểu Lê và Hùng Đại Linh còn đang chăm chú ngắn mấy bức ảnh kia, mới cười nói: “Thế nào, chưa thấy qua cảnh nông thôn hay sao mà mê mẩn thế?”

Hắn không biết cảm tưởng trong lòng Hùng Đại Linh là gì, hắn chụp mấy bức ảnh này là muốn ghi lại chân thực những chỗ đẹp, chỗ xấu, chỗ tiến bộ, chỗ lạc hậu của Mai Khê, làm động lực cho bản thân tiến về phía trước, làm điểm tựa để nỗ lực phấn đấu cống hiến cho mảnh đất này.

“Không phải anh muốn chuyển nghề nhiếp ảnh đấy chứ?” Hùng Đại Linh nghiêng đầu hỏi Thẩm Hoài, cảm giác thấy con người trước mắt chỉ lớn hơn mình mấy tuổi này có vẻ gì đó bí ẩn khó mà hiểu nổi.

“Sao hỏi thế?” Thẩm Hoài đứng lên, cầm những tấm ảnh trong tay tiểu Lê lên, nói: “Anh có một ý tưởng, đó là trong mấy năm làm việc ở đây, mỗi năm sẽ cầm mấy ảnh đi chụp khắp các ngóc ngách của Mai Khê, ghi chép lại con đường phát triển của nơi đây…”

“Để sau này dễ ca tụng công đức bản thân?” Hùng Đại Linh cười đùa.

“Có lẽ vậy.” Thẩm Hoài cười trả lời, hắn biết khó có ai hiểu được tình cảm mà mình dành cho mảnh đất này, bởi thế cũng không muốn giải thích nhiều.

“Nhưng mà, từ mấy bức ảnh này có thể nhìn ra anh thực sự có cảm tình với nơi đây, không có tình cảm không cách nào chụp tinh tế đến vậy, sâu sắc đến vậy…” Hùng Đại Linh nói ra cảm quan trực tiếp của mình.

“…” Tâm thần Thẩm Hoài hơi xúc động, có thể có người hiểu được tâm tư bản thân, luôn là điều khiến người ta thoải mái, không ngờ Hùng Đại Linh bình thời thoáng đạt, tâm tư trong lòng lại tinh tế như thế.

“Giờ không sớm nữa rồi, mấy em đến nhà hàng đi, đừng để người khác chờ…” Thẩm Hoài nhìn qua song, thấy sắc trời đã chuyển tối, bèn đứng dậy tiễn Hùng Đại Linh và tiểu Lê ra cửa.

“Anh qua đó thôi, tốt xấu gì cũng nên đi gặp bạn bè một cái.” Hùng Đại Linh nói: “Làm quan thì sao, làm quan cũng phải ăn cơm mà…”

Cho dù đám Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Chu Minh nhận định giữa Thẩm Hoài và Trần Đan có quan hệ gì đó, nhưng không ai cố ýnói bóng nói gió trước mặt Hùng Đại Linh cả. Hơn nữa tâm tư Hùng Đại Linh cũng đơn thuần, chỉ cho rằng Thẩm Hoài và Trần Đan là bạn bè bình thường, lúc này bởi sợ ảnh hưởng không tốt mới không đến góp vui.

“Mấy em qua trước, lát nữa anh lén lút đi cửa sau lẻn vào cũng được, nhớ nhắc Hải Bằng gọi báo số phòng cho anh.”

Năm đó khi xây dựng trạm tiếp đãi và nhà văn hóa, thị trấn đã đổ không ít tiền. Cả tòa nhà tọa lạc trên một diện tích hơn 5000m2, trong đó trạm tiếp đãi phải chiếm hơn một nửa.

Buổi đêm ở Mai Khê cơ hồ không có khách trọ, nhà hàng Chử Cốc chủ yếu là phục vụ ăn uống, ngoài ba sảnh tiệc ở tầng một, tổng cộng số phòng ăn lớn nhỏ trên tầng hai, tầng ba phải đến 20-30 phòng, tầng bốn, tầng năm mới là phòng nghỉ, nhưng từ tầng một lên đó lại có thang máy riêng cho yên tĩnh.

Bởi thế, nếu Thẩm Hoài không muốn công khai lộ mặt trong nghi thức cắt băng, chỉ cần đi cửa sau lẻn vào phòng ăn thì không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook