Chương 227: Trở về Đông Hoa
Cảnh Tục
12/06/2013
Không quản Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa có bao nhiêu không tình nguyện khi phải làm lót nền, song không thể không nể mặt “bà cô” nhà họ Tống, đành cắn răng xuất hiện trong lễ ký kết.
Tuy mặt ngoài, thành tích kêu gọi đầu tư của Đông Hoa không quá nổi trội, nhưng tất tần tật “ý tưởng đầu tư” cộng lại phải tới 400 triệu, cũng tính là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Quan trọng hơn, một nửa trong số 400 triệu đó gần như chắc chắn được thực hiện, đây là thành tích không chối cãi vào đâu được. Duy có thành tích như thế, mới có thể đem chỉ tiêu giá trị kinh tế, thuế thu, thu nhập tài chính địa phương tăng thêm không ít.
Tống Văn Tuệ đã phải dây dưa ở BK thêm 2 ngày, không thể đến Đông Hoa chống lưng cho đứa cháu được. Hơn nữa quá trình sau này của hạng mục nhà máy điện còn cần nàng về lại tập đoàn ở Giang Ninh tự thân bắt tay vào làm.
Vì nghênh tiếp đám đầu tư Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, Tống Hồng Quân đến Đông Hoa khảo sát, Đàm Khải Bình cũng xuất không ít lực, tự thân gọi đến tổng cục hàng không dân dụng, yêu cầu được thêm một chuyến đường bay lâm thời từ BK bay tới Đông Hoa.
Thẩm Hoài không cách nào chờ đến cuối tuần nữa, ngày thứ ba liền theo đội ngũ về Đông Hoa luôn.
Trước khi lên máy bay, Thẩm Hoài được Lương Tiểu Lâm thông báo, rằng Đàm Khải Bình sẽ tự thân đến cơ trường nghênh tiếp.
Tuy Đàm Khải Bình làm thế là để tỏ rõ thái độ coi trọng với sự xuất hiện của đám người Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, nhưng không nghi ngờ gì sẽ thêm nặng ảnh hưởng của Lương Tiểu Lâm ở Đông Hoa.
Rốt cuộc lần hoạt động này là do Lương Tiểu Lâm dẫn đội, ngoài sáng, thành tích còn sẽ quy xuống trên đầu Lương Tiểu Lâm.
Có chuyện này làm bàn đạp, tiếp theo chắc Đàm Khải Bình sẽ thúc đẩy Lương Tiểu Lâm tiến vào ban thường ủy? Thẩm Hoài nhìn họ Lương hưng phấn, cao đàm khoát luận cả buổi với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, cũng có thể đoán ra Đàm Khải Bình có lẽ đã hứa hẹn gì đó khi hắn chuyển sang nương nhờ Đàm hệ.
Trên máy bay, Thẩm Hoài cũng không gom lại với đám kia làm gì cho nhức đầu.
Vì tị hiềm, Chu Dụ hận không được ngồi cách hắn mười vạn tám ngàn dặm; phần Hùng Đại Linh và Tân Kỳ thì lại ngồi cùng một chỗ với vợ chồng Chu Minh, Hùng Đại Ny; riêng Thẩm Hoài, hắn ngồi chung một chỗ với đoàn quan viên khu Đường Ấp.
Máy bay hạ cánh, qua song cửa có thể nhìn thấy đoàn xe đón tiếp dừng ngay mép cơ trường; tuy thái độ trên mặt Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà không hiển rõ lắm, nhưng trong đầu hai người này đang nghĩ gì thực không khó tưởng tượng.
“Sao anh không xuống máy bay?” Tân Kỳ xách ba lô lữ hành lên, lại gần chỗ Thẩm Hoài, nhìn hắn bất dộng nhìn chăm chăm qua song cửa, hiếu kỳ hỏi.
“Người nhà quê, khó khăn lắm mới được ngồi máy bay một chuyến, giờ phải xuống, cảm thấy hơi tiêc tiếc?” Thẩm Hoài cười nói.
“Hì hì…” Hùng Đại Linh đi sau Tân Kỳ, nghe Thẩm Hoài đùa, nhịn không nổi cười ra tiếng. Thấy Thẩm Hoài nhìn sang, mặt phấn khẽ ửng hồng, cúi thấp đầu không dám đối thị, thúc Tân Kỳ nhanh xuống máy bay.
“Ba lô cậu lớn thế này, chắc mua nhiều qua lắm nhỉ?” Chu Minh từ đằng sau chạy lại, cười đầy thâm ý hỏi.
Tựa hồ hắn nhìn không ra Thẩm Hoài không muốn xuống máy bay qua sớm, đi chạm mặt với đám Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đang đợi dưới kia. Cũng không quản Thẩm Hoài có muốn hay không, trực tiếp vươn tay cầm ba lô bên cạnh Thẩm Hoài lên, nói: “Để tôi giúp cho, chúng ta xuống luôn!...”
“Trong ba lô có gần 40 quyển sách, cộng thêm quà và đặc sản BK cho đám Trần Đan, tiểu Lê, Tôn Á Lâm, tổng cộng phải đến hơn 50 kg. Chu Minh không liệu đến ba lô sẽ nặng thế này, một tay vươn qua muốn vác lên, thiếu chút nữa là khuỵa cả người, phải lui mới bước mới đứng vững được.
Hùng Đại Ny đi sát sau bị Chu Minh đụng một cái, tý xíu nữa là ngã.
« Để tôi xác cho… » Thẩm Hoài ôm ba lô lại, xốc lên vai, nhẹ nhàng đứng lên, để Chu Minh xuống trước.
Thẩm Hoài biết Chu Minh có ý hòa hảo quan hệ với mình, nhưng hắn không thể làm như giữa hai bên chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thu tay cổ động việc hợp hai thị trấn. Thế nên với thái độ chủ động lấy lòng của Chu Minh, hắn chỉ tạm thời « chấp nhận » mà thôi.
Hùng Đại Ny đi ngay sau, nhìn ba lô có vẻ rất nặng, quan tâm vươn tay đỡ giúp Thẩm Hoài, nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi : « Đến cùng là thứ gì mà nặng vậy ? »
« Một ít sách, cô đi trước đi, tôi còn một cái bao nữa. » Thẩm Hoài chếch người, để Hùng Đại Ny đi trước, tỏ ý hắn còn hành lý phải mang nữa.
« Để tôi giúp cậu. » Hùng Đại Ny nhấc tay cầm bao Thẩm Hoài lên giùm. Trong bao toàn sách là sách, tuy không đến mười cuốn, nhưng cuốn nào cũng dày cộp, không phải là nhẹ. Cánh tay mảnh khảng của nàng nâng sao nổi chừng kia, phải lui về sau giữ vững trọng tâm, chỉ là lối đi quá hẹp, không có không gian cho nàng xoay chuyển, lui một bước, bộ mông phong mãn trực tiếp đụng lên bụng nhỏ Thẩm Hoài.
Tuy đụng chạm chỉ xảy ra trong một nháy thôi, nhưng vẫn đủ để lại cảm giác chân thực, phong doanh, đầy tính đàn hồi.
Trên máy bay Thẩm Hoài uống không ít nước, chính đang bí đái, « cậu em » phía dưới dở dở ương ương, tuy không gồ lên rõ rệt nhưng Hùng Đại Ny vẫn cảm giác được, vô thức cúi đầu nhìn « cự mãng » như ẩn như hiện phía dưới một cái, mặt hơi phát nóng, hoảng loạn quay mặt qua, nói : « Bao này sao nặng thế ; cậu về nhà, trừ mua sách không làm chuyện khác nữa à ? »
« Để anh cầm cho. » Chu Minh quay đầu lại, đem túi bao trong tay Hùng Đại Ny tiếp qua, hoàn toàn không ý thức đến vợ mình và Thẩm Hoài đã « tiếp xúc thân mật » trong một nháy kia.
Ngược lại, Đường Xuyên ở ngay sau nhìn rõ ràng sự tiếp xúc bất ngờ giữa hai người, khi Chu Minh quay đầu đi, hắn chớp chớp mắt với Thẩm Hoài, như nói đàn ông ai cũng không ngại khi tiếp xúc như thế với Hùng Đại Ny cả.
Thẩm Hoài đành chịu mà cười, hắn có phải cố ý chiếm tiện nghi của Hùng Đại Ny đâu ?
Xuống máy bay, Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đã tiếp đám Tạ Hải Thành lên chiếc Audi hào hoa trước, còn Tô Khải Văn đứng chờ bọn hắn : « Thẩm bí thư, Đàm bí thư dặn cậu và Chu Minh cùng ngồi xe về thị ủy luôn… »
Thẩm Hoài đầu lớn như đấu, hắn muốn trực tiếp về Mai Khê, không dây dưa vào chuyện của thị ủy. Nhưng nếu Đàm Khải Bình đã chỉ đích danh, hắn cũng không thể nào cự tuyệt.
May mà Thiệu Chinh và Chử Cường cũng lái xe tới cơ trường đón, hắn liền đem cả ba lô cả túi sách cho bọn hắn mang đi trước. Mới quay người theo Tô Khải Văn, Chu Minh lên xe tới thị ủy.
« Thẩm Hoài, cậu qua ngồi đây… » Đàm Khải Bình chính đang nghiêng người, quay lại nói chuyện với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa sau xe. Nhìn thấy Thẩm Hoài lên xe, bèn vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, muốn hắn sang ngồi.
Đàm Khải Bình chủ động để Thẩm Hoài sang ngồi bên mình, tự nhiên là muốn biểu thị thân nhiệt.
Thẩm Hoài biết hắn không có tư cách ra giá trả giá đối với Đàm Khải Bình khi ông ta thay đổi thái độ với mình, tâm lý hắn cũng rõ ràng, mục đích chủ yếu của lần về BK này, chính là hy vọng ngày sau thái độ của Đàm Khải Bình với Mai Khê sẽ có chỗ cải thiện. Nhưng cái gai đã nảy mầm trong lòng, sao dễ dàng tiêu đi được ?
« Đàm bí thư vất vả, cũng qua đón máy bay a. » Thẩm Hoài bất động thanh sắc chào một tiếng, đi lại chỗ ngồi bên thân Đàm Khải Bình, bắt chuyện cùng Tống Hồng Quân, Hùng Văn Bân ngồi sau
Tuy Tống Hồng Quân cũng là nhà đầu tư, nhưng hắn với Thẩm Hoài đều là phận tiểu bối trước mặt Đàm Khải Bình, mới ngồi cùng hàng với Hùng Văn Bân.
“Chu xứ trưởng là con rể Hùng bí thư trưởng?”
Lúc Chu Minh muốn đi qua, Tạ Hải Thành kéo hắn lại ngồi sát bên mình, ngay sau Hùng Văn Bân, nói: “Hai ngày nay tôi nói chuyện rất nhiều với Chu xứ trưởng, phát hiện Chu xứ trưởng học thức quảng bác, hiểu sâu về kinh tế, lại từng có kinh nghiệm thực tế công tác trong xí nghiệp, là nhân tài a.”
“Tạ tổng quá khen.” Hùng Văn Bân khẽ cười, không có vẻ gì quá phấn khích như Chu Minh, ngược lại trong mắt ẩn ẩn một tia lâu lo.
Thẩm Hoài biết Hùng Văn Bân rất tỉnh táo, thầm nghĩ nếu cả Lương Tiểu Lâm cũng đã biết tương lai phụ thân hắn sẽ tới Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, vậy Đàm Khải Bình không có lý do gì để dấu Hùng Văn Bân cả.
Nếu Hùng Văn Bân biết Tạ Hải Thành là anh trai mẹ kế hắn, liền sẽ biết quan hệ sau lưng chuyện này không đơn giản thế kia. Chỉ vì mấy câu khen con rể của Tạ Hải Thành mà đắc ý quên hình thì Hùng Văn Bân không còn là Hùng Văn Bân nữa rồi.
“Thẩm Hoài rất xuất sắc, Chu Minh cũng thực là nhân tài.” Đàm Khải Bình tỏ ý để Chu Minh ngồi bên thân Tạ Hải Thành, nói: “Lần này xuống hương trấn phải rèn luyện cho tốt, tranh thủ làm ra phen thành tích, về sau thế giới này đều là của lứa thanh niên các cậu….”
Thẩm Hoài không rõ Đàm Khải Bình có biết mâu thuẫn giữa mình và Tạ Hải Thành không, có biết Tạ Hải Thành cố ý nhấc Chu Minh là để “đá xoáy” mình. Chẳng qua cho dù Đàm Khải Bình thấy được rõ ràng, nhưng người đứng ở địa vị cao như ông ta chưa hẳn sẽ quá để ý mâu thuẫn này.
Không quản nói thế nào, bất luận là Ma thép hay công ty Hải Phong thì đều có dấu ấn của Tống hệ. Dù mâu thuẫn, nhưng trong mắt Đàm Khải Bình, đó cũng chỉ mâu thuẫn nội bộ
Mai thép tiếp tục phát triển, hay công ty Hải Phong lôi kéo tập đoàn Trường Thanh đến Đông Hoa đầu tư, hay công ty của Tống Hồng Quân xây nhà xưởng ở Đông Hoa, tất cả đều sẽ giúp hắn triệt để áp Cao Thiên Hà xuống dưới chân, không cách nào động đậy được.
Tới Đông Hoa, Tống hệ phải lấy Đàm Khải Bình làm đầu, Thẩm Hoài thân là vãn bối, chức vụ hẵng còn thấp, chỉ có nước phục tùng. Không thể bởi hắn là cháu ruột Tống Hoa, không thể bởi hắn vừa giành được sự “chấp nhận” tương đối của nhà họ Tống, liền lập tức giành được địa vị bình đẳng với Đàm Khải Bình.
Không chỉ là phụ thân, mà cả lão gia, chắc cũng đều có ý này….
Nhìn cả nội bộ Tống hệ thì biết, địa vị Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc không hề thấp hơn bác hai Tống Kiều Sinh. Nếu lão gia hồ đồ, hết thảy đều lấy độ thân sơ huyết mạch để quyết định thứ tự địa vị trong Tống hệ, như thế Tống hệ không cách nào ngưng tụ được lực lượng mạnh như bây giờ, thành là một trong những thế lực không thể xem nhẹ trong chính cục Đại lục.
Tống hệ muốn giữ vững thế cường đại, trừ tự bồi dưỡng con cháu nhà họ Tống thì còn cần hấp thu máu tươi mới. Đồng thời nội bộ Tống hệ cũng phải giữ độ cạnh tranh nhất định, có một số mâu thuẫn chưa hẳn đã là việc xấu.
Bởi thế, với địa vị hiện tại của Đàm Khải Bình, hắn không cần để ý hay đứng ra hòa hoãn mâu thuẫn của bọn hắn. Chỉ cần không thiên lệch, chọn ra lựa chọn tốt nhất với bản thân hắn là được.
Tuy mặt ngoài, thành tích kêu gọi đầu tư của Đông Hoa không quá nổi trội, nhưng tất tần tật “ý tưởng đầu tư” cộng lại phải tới 400 triệu, cũng tính là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Quan trọng hơn, một nửa trong số 400 triệu đó gần như chắc chắn được thực hiện, đây là thành tích không chối cãi vào đâu được. Duy có thành tích như thế, mới có thể đem chỉ tiêu giá trị kinh tế, thuế thu, thu nhập tài chính địa phương tăng thêm không ít.
Tống Văn Tuệ đã phải dây dưa ở BK thêm 2 ngày, không thể đến Đông Hoa chống lưng cho đứa cháu được. Hơn nữa quá trình sau này của hạng mục nhà máy điện còn cần nàng về lại tập đoàn ở Giang Ninh tự thân bắt tay vào làm.
Vì nghênh tiếp đám đầu tư Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, Tống Hồng Quân đến Đông Hoa khảo sát, Đàm Khải Bình cũng xuất không ít lực, tự thân gọi đến tổng cục hàng không dân dụng, yêu cầu được thêm một chuyến đường bay lâm thời từ BK bay tới Đông Hoa.
Thẩm Hoài không cách nào chờ đến cuối tuần nữa, ngày thứ ba liền theo đội ngũ về Đông Hoa luôn.
Trước khi lên máy bay, Thẩm Hoài được Lương Tiểu Lâm thông báo, rằng Đàm Khải Bình sẽ tự thân đến cơ trường nghênh tiếp.
Tuy Đàm Khải Bình làm thế là để tỏ rõ thái độ coi trọng với sự xuất hiện của đám người Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, nhưng không nghi ngờ gì sẽ thêm nặng ảnh hưởng của Lương Tiểu Lâm ở Đông Hoa.
Rốt cuộc lần hoạt động này là do Lương Tiểu Lâm dẫn đội, ngoài sáng, thành tích còn sẽ quy xuống trên đầu Lương Tiểu Lâm.
Có chuyện này làm bàn đạp, tiếp theo chắc Đàm Khải Bình sẽ thúc đẩy Lương Tiểu Lâm tiến vào ban thường ủy? Thẩm Hoài nhìn họ Lương hưng phấn, cao đàm khoát luận cả buổi với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, cũng có thể đoán ra Đàm Khải Bình có lẽ đã hứa hẹn gì đó khi hắn chuyển sang nương nhờ Đàm hệ.
Trên máy bay, Thẩm Hoài cũng không gom lại với đám kia làm gì cho nhức đầu.
Vì tị hiềm, Chu Dụ hận không được ngồi cách hắn mười vạn tám ngàn dặm; phần Hùng Đại Linh và Tân Kỳ thì lại ngồi cùng một chỗ với vợ chồng Chu Minh, Hùng Đại Ny; riêng Thẩm Hoài, hắn ngồi chung một chỗ với đoàn quan viên khu Đường Ấp.
Máy bay hạ cánh, qua song cửa có thể nhìn thấy đoàn xe đón tiếp dừng ngay mép cơ trường; tuy thái độ trên mặt Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà không hiển rõ lắm, nhưng trong đầu hai người này đang nghĩ gì thực không khó tưởng tượng.
“Sao anh không xuống máy bay?” Tân Kỳ xách ba lô lữ hành lên, lại gần chỗ Thẩm Hoài, nhìn hắn bất dộng nhìn chăm chăm qua song cửa, hiếu kỳ hỏi.
“Người nhà quê, khó khăn lắm mới được ngồi máy bay một chuyến, giờ phải xuống, cảm thấy hơi tiêc tiếc?” Thẩm Hoài cười nói.
“Hì hì…” Hùng Đại Linh đi sau Tân Kỳ, nghe Thẩm Hoài đùa, nhịn không nổi cười ra tiếng. Thấy Thẩm Hoài nhìn sang, mặt phấn khẽ ửng hồng, cúi thấp đầu không dám đối thị, thúc Tân Kỳ nhanh xuống máy bay.
“Ba lô cậu lớn thế này, chắc mua nhiều qua lắm nhỉ?” Chu Minh từ đằng sau chạy lại, cười đầy thâm ý hỏi.
Tựa hồ hắn nhìn không ra Thẩm Hoài không muốn xuống máy bay qua sớm, đi chạm mặt với đám Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đang đợi dưới kia. Cũng không quản Thẩm Hoài có muốn hay không, trực tiếp vươn tay cầm ba lô bên cạnh Thẩm Hoài lên, nói: “Để tôi giúp cho, chúng ta xuống luôn!...”
“Trong ba lô có gần 40 quyển sách, cộng thêm quà và đặc sản BK cho đám Trần Đan, tiểu Lê, Tôn Á Lâm, tổng cộng phải đến hơn 50 kg. Chu Minh không liệu đến ba lô sẽ nặng thế này, một tay vươn qua muốn vác lên, thiếu chút nữa là khuỵa cả người, phải lui mới bước mới đứng vững được.
Hùng Đại Ny đi sát sau bị Chu Minh đụng một cái, tý xíu nữa là ngã.
« Để tôi xác cho… » Thẩm Hoài ôm ba lô lại, xốc lên vai, nhẹ nhàng đứng lên, để Chu Minh xuống trước.
Thẩm Hoài biết Chu Minh có ý hòa hảo quan hệ với mình, nhưng hắn không thể làm như giữa hai bên chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thu tay cổ động việc hợp hai thị trấn. Thế nên với thái độ chủ động lấy lòng của Chu Minh, hắn chỉ tạm thời « chấp nhận » mà thôi.
Hùng Đại Ny đi ngay sau, nhìn ba lô có vẻ rất nặng, quan tâm vươn tay đỡ giúp Thẩm Hoài, nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi : « Đến cùng là thứ gì mà nặng vậy ? »
« Một ít sách, cô đi trước đi, tôi còn một cái bao nữa. » Thẩm Hoài chếch người, để Hùng Đại Ny đi trước, tỏ ý hắn còn hành lý phải mang nữa.
« Để tôi giúp cậu. » Hùng Đại Ny nhấc tay cầm bao Thẩm Hoài lên giùm. Trong bao toàn sách là sách, tuy không đến mười cuốn, nhưng cuốn nào cũng dày cộp, không phải là nhẹ. Cánh tay mảnh khảng của nàng nâng sao nổi chừng kia, phải lui về sau giữ vững trọng tâm, chỉ là lối đi quá hẹp, không có không gian cho nàng xoay chuyển, lui một bước, bộ mông phong mãn trực tiếp đụng lên bụng nhỏ Thẩm Hoài.
Tuy đụng chạm chỉ xảy ra trong một nháy thôi, nhưng vẫn đủ để lại cảm giác chân thực, phong doanh, đầy tính đàn hồi.
Trên máy bay Thẩm Hoài uống không ít nước, chính đang bí đái, « cậu em » phía dưới dở dở ương ương, tuy không gồ lên rõ rệt nhưng Hùng Đại Ny vẫn cảm giác được, vô thức cúi đầu nhìn « cự mãng » như ẩn như hiện phía dưới một cái, mặt hơi phát nóng, hoảng loạn quay mặt qua, nói : « Bao này sao nặng thế ; cậu về nhà, trừ mua sách không làm chuyện khác nữa à ? »
« Để anh cầm cho. » Chu Minh quay đầu lại, đem túi bao trong tay Hùng Đại Ny tiếp qua, hoàn toàn không ý thức đến vợ mình và Thẩm Hoài đã « tiếp xúc thân mật » trong một nháy kia.
Ngược lại, Đường Xuyên ở ngay sau nhìn rõ ràng sự tiếp xúc bất ngờ giữa hai người, khi Chu Minh quay đầu đi, hắn chớp chớp mắt với Thẩm Hoài, như nói đàn ông ai cũng không ngại khi tiếp xúc như thế với Hùng Đại Ny cả.
Thẩm Hoài đành chịu mà cười, hắn có phải cố ý chiếm tiện nghi của Hùng Đại Ny đâu ?
Xuống máy bay, Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà đã tiếp đám Tạ Hải Thành lên chiếc Audi hào hoa trước, còn Tô Khải Văn đứng chờ bọn hắn : « Thẩm bí thư, Đàm bí thư dặn cậu và Chu Minh cùng ngồi xe về thị ủy luôn… »
Thẩm Hoài đầu lớn như đấu, hắn muốn trực tiếp về Mai Khê, không dây dưa vào chuyện của thị ủy. Nhưng nếu Đàm Khải Bình đã chỉ đích danh, hắn cũng không thể nào cự tuyệt.
May mà Thiệu Chinh và Chử Cường cũng lái xe tới cơ trường đón, hắn liền đem cả ba lô cả túi sách cho bọn hắn mang đi trước. Mới quay người theo Tô Khải Văn, Chu Minh lên xe tới thị ủy.
« Thẩm Hoài, cậu qua ngồi đây… » Đàm Khải Bình chính đang nghiêng người, quay lại nói chuyện với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa sau xe. Nhìn thấy Thẩm Hoài lên xe, bèn vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, muốn hắn sang ngồi.
Đàm Khải Bình chủ động để Thẩm Hoài sang ngồi bên mình, tự nhiên là muốn biểu thị thân nhiệt.
Thẩm Hoài biết hắn không có tư cách ra giá trả giá đối với Đàm Khải Bình khi ông ta thay đổi thái độ với mình, tâm lý hắn cũng rõ ràng, mục đích chủ yếu của lần về BK này, chính là hy vọng ngày sau thái độ của Đàm Khải Bình với Mai Khê sẽ có chỗ cải thiện. Nhưng cái gai đã nảy mầm trong lòng, sao dễ dàng tiêu đi được ?
« Đàm bí thư vất vả, cũng qua đón máy bay a. » Thẩm Hoài bất động thanh sắc chào một tiếng, đi lại chỗ ngồi bên thân Đàm Khải Bình, bắt chuyện cùng Tống Hồng Quân, Hùng Văn Bân ngồi sau
Tuy Tống Hồng Quân cũng là nhà đầu tư, nhưng hắn với Thẩm Hoài đều là phận tiểu bối trước mặt Đàm Khải Bình, mới ngồi cùng hàng với Hùng Văn Bân.
“Chu xứ trưởng là con rể Hùng bí thư trưởng?”
Lúc Chu Minh muốn đi qua, Tạ Hải Thành kéo hắn lại ngồi sát bên mình, ngay sau Hùng Văn Bân, nói: “Hai ngày nay tôi nói chuyện rất nhiều với Chu xứ trưởng, phát hiện Chu xứ trưởng học thức quảng bác, hiểu sâu về kinh tế, lại từng có kinh nghiệm thực tế công tác trong xí nghiệp, là nhân tài a.”
“Tạ tổng quá khen.” Hùng Văn Bân khẽ cười, không có vẻ gì quá phấn khích như Chu Minh, ngược lại trong mắt ẩn ẩn một tia lâu lo.
Thẩm Hoài biết Hùng Văn Bân rất tỉnh táo, thầm nghĩ nếu cả Lương Tiểu Lâm cũng đã biết tương lai phụ thân hắn sẽ tới Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, vậy Đàm Khải Bình không có lý do gì để dấu Hùng Văn Bân cả.
Nếu Hùng Văn Bân biết Tạ Hải Thành là anh trai mẹ kế hắn, liền sẽ biết quan hệ sau lưng chuyện này không đơn giản thế kia. Chỉ vì mấy câu khen con rể của Tạ Hải Thành mà đắc ý quên hình thì Hùng Văn Bân không còn là Hùng Văn Bân nữa rồi.
“Thẩm Hoài rất xuất sắc, Chu Minh cũng thực là nhân tài.” Đàm Khải Bình tỏ ý để Chu Minh ngồi bên thân Tạ Hải Thành, nói: “Lần này xuống hương trấn phải rèn luyện cho tốt, tranh thủ làm ra phen thành tích, về sau thế giới này đều là của lứa thanh niên các cậu….”
Thẩm Hoài không rõ Đàm Khải Bình có biết mâu thuẫn giữa mình và Tạ Hải Thành không, có biết Tạ Hải Thành cố ý nhấc Chu Minh là để “đá xoáy” mình. Chẳng qua cho dù Đàm Khải Bình thấy được rõ ràng, nhưng người đứng ở địa vị cao như ông ta chưa hẳn sẽ quá để ý mâu thuẫn này.
Không quản nói thế nào, bất luận là Ma thép hay công ty Hải Phong thì đều có dấu ấn của Tống hệ. Dù mâu thuẫn, nhưng trong mắt Đàm Khải Bình, đó cũng chỉ mâu thuẫn nội bộ
Mai thép tiếp tục phát triển, hay công ty Hải Phong lôi kéo tập đoàn Trường Thanh đến Đông Hoa đầu tư, hay công ty của Tống Hồng Quân xây nhà xưởng ở Đông Hoa, tất cả đều sẽ giúp hắn triệt để áp Cao Thiên Hà xuống dưới chân, không cách nào động đậy được.
Tới Đông Hoa, Tống hệ phải lấy Đàm Khải Bình làm đầu, Thẩm Hoài thân là vãn bối, chức vụ hẵng còn thấp, chỉ có nước phục tùng. Không thể bởi hắn là cháu ruột Tống Hoa, không thể bởi hắn vừa giành được sự “chấp nhận” tương đối của nhà họ Tống, liền lập tức giành được địa vị bình đẳng với Đàm Khải Bình.
Không chỉ là phụ thân, mà cả lão gia, chắc cũng đều có ý này….
Nhìn cả nội bộ Tống hệ thì biết, địa vị Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc không hề thấp hơn bác hai Tống Kiều Sinh. Nếu lão gia hồ đồ, hết thảy đều lấy độ thân sơ huyết mạch để quyết định thứ tự địa vị trong Tống hệ, như thế Tống hệ không cách nào ngưng tụ được lực lượng mạnh như bây giờ, thành là một trong những thế lực không thể xem nhẹ trong chính cục Đại lục.
Tống hệ muốn giữ vững thế cường đại, trừ tự bồi dưỡng con cháu nhà họ Tống thì còn cần hấp thu máu tươi mới. Đồng thời nội bộ Tống hệ cũng phải giữ độ cạnh tranh nhất định, có một số mâu thuẫn chưa hẳn đã là việc xấu.
Bởi thế, với địa vị hiện tại của Đàm Khải Bình, hắn không cần để ý hay đứng ra hòa hoãn mâu thuẫn của bọn hắn. Chỉ cần không thiên lệch, chọn ra lựa chọn tốt nhất với bản thân hắn là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.