Phong Khí Quan Trường

Chương 305: Uy hiếp

Cảnh Tục

12/06/2013

“Hắn cũng quá bức người rồi! Lấy ra hơn một triệu đã đòi vơ quyền khống chế xưởng cơ khí về tay, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi thế…” Rời xưởng, Tô Khải Văn và Hùng Văn Bân ngồi trên cùng một xe, cuối cùng nhịn không nổi bắt đầu chửi đổng.

Hùng Văn Bân biết từ sau khi Thẩm Hoài xuất hiện, Tô Khải Văn nín nửa ngày, không nói được câu nào, là ai cũng sẽ không dễ chịu. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, nếu không phải hôm qua Tô Khải Văn tích cực chạy đến Mai Khê thế kia, hôm nay đã không đến nỗi Thẩm Hoài chạy đến trước mũi lên mặt.

Hùng Văn Bân không nói gì, Đàm Khải Bình mới từ thị ủy về nhà, hắn còn phải sang đó báo cáo lại chi tiết tình hình hôm nay một lần nữa.

Đã qua rạng sáng nhưng Đàm Khải Bình vẫn ngồi trong thư phòng xem văn kiện, thấy Hùng Văn Bân và Tô Khải Văn đẩy cửa đi vào, da mặt tím tái vì lạnh, đứng lên hỏi thăm: “Hai người đã ăn gì chưa? Để tiểu Vương làm món gì ăn lót dạ nhé?”

“Ăn qua một ổ bánh mỳ rồi, không cần phiền hà tiểu Vương.” Hùng Văn Bân nói, vừa vào cửa ông ta đã thấy người giúp việc tiểu Vương mắt mũi kèm nhèm đi ra mở cửa, không muốn phải làm phiền nàng xuống bếp làm gì nữa.

“À! Thế thôi vậy!” Đàm Khải Bình ra hiệu để Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn ngồi xuống, hỏi: “Chuyện ở xưởng cơ khí các cậu thấy giải quyết như thế có ổn không?”

“Hơn một năm qua thành tích Mai thép ai cũng thấy rồi, kinh nghiệm thực tế trong cải chế xí nghiệp của Thẩm Hoài là điều chúng ta nên nghiêm túc học tập. Không quản nói thế nào, xưởng cơ khí vẫn là xí nghiệp trực thuộc thành phố… làm tốt rồi, thị ủy được ích lợi, kinh nghiệm có thể tiếp tục nhân rộng, dù vạn nhất có gì không chu toàn, cũng có thể coi như là bài học để sửa sai.” Tô Khải Văn nói.

Hùng Văn Bân rất kỳ quái, vì sao Tô Khải Văn có thể bảo trì được tư thái khiêm tốn nhường nhịn trước mặt Đàm Khải Bình thế? Nếu không chứng kiến thái độ hung hăng, mắt lộ hung quang trong xe của hắn, một khắc này đúng là không nhìn ra trong đầu hắn có chỗ nào bất mãn với Thẩm Hoài cả.

Loại bản sự này của cha con họ Tô là gia truyền? Lại nghĩ đến Chu Minh khăng khăng không biết tiến thoái, Hùng Văn Bân lại đành chịu lắc đầu.

Thấy Đàm Khải Bình nhìn sang phía mình, Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói:

“Vấn đề nợ tam giác trong các xưởng quốc doanh và xí nghiệp hương trấn rất phức tạp, nếu thị ủy ra mặt giải quyết cho một nhà chỉ khiến tình hình càng thêm loạn. Tôi thấy, khi thị ủy thiếu hụt phương án hữu hiệu, cổ vũ dạng xí nghiệp có năng lực như Mai thép tham gia vào tiêu hóa, thanh lý trái vụ của các xưởng quốc doanh cũng là một biện pháp hay…”

“Khải Văn nói đúng, dù có gì sơ sót cũng có thể coi như là bài học kinh nghiệm, cải cách là sờ tảng đá qua sông, giờ đưa ra kết luận hẵng còn quá sớm.” Đàm Khải Bình ngồi xuống, vuốt tóc ra sau, nói: “Chuyện này để ban thanh tra tiếp tục quan sát, phải xác định đám chủ nợ đã bình tĩnh lại cho chắc. Văn Bân, ngày mai cậu giúp tôi soạn thảo một chuyên đề liên quan đến xử lý trái vụ của các xí nghiệp để trình lên thường vụ thảo luận. Nhân mấy ngày cuối năm, tôi sẽ tìm mấy thường ủy và chuyên gia trong kế ủy thảo luận vấn đề này, xem thị ủy có thể bắt tay nhân rộng không…”

“Được rồi!” Hùng Văn Bân gật đầu đáp ứng, hắn biết tuy Đàm Khải Bình nói thế, nhưng trong lòng chắc vẫn không thoải mái, thấy thời gian đã không còn sớm, bèn cùng Tô Khải Văn cáo từ rời đi.

Về đến nhà, Hùng Văn Bân cũng đã mệt phờ cả người.

Bước lên hành lang, qua cửa sổ thấy trong nhà vẫn sáng đèn, tưởng vợ còn đợi mình, hắn mới nhẹ nhàng đi vào. Đến cửa, nghe được tiếng cười nói của Đại Linh, Đại Ny trong nhà vọng ra, đẩy cửa hỏi: “Sao năm nay trường con nghỉ muộn thế, sắp Tết rồi mới thấy về nhà?”

“Ba còn trách con về muộn được à?” Hùng Đại Linh chống cằm nhìn ba, nói: “Mẹ cả ngày trách sao không thấy ba về, nói trọn cả công tác của quan chức Đông Hoa chỉ đổ lên đầu ba hay sao mà giờ vẫn không thấy về…”



Nghe con gái nũng nịu trách móc, Hùng Văn Bân ha ha cười lớn.

Trong nhà có lắp điều hòa, ấm áp vô cùng, cởi áo khoác xuống, hỏi con gái lớn: “Sao con lại sang đây, không về nhà à?”

“Chu Minh suốt buổi chẳng thấy đâu, một mình con ở nhà cũng buồn, không bằng sang đây làm bạn với mẹ; sáng mai đi làm cũng tiện…” Hùng Đại Ny không nhắc gì đến chuyện mâu thuẫn giữa mình và Chu Minh cả.

Bạch Tố Mai mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài đi ra, thấy chồng đầy vẻ mệt mỏi, hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì mà có vẻ mệt thế?”

“Xưởng cơ khí xảy ra chút chuyện, cả tối nay bận bên đó đến giờ.” Hùng Văn Bân lại hỏi: “Trong bếp còn gì ăn không?”

“Để con đi hâm nóng giúp ba!” Hùng Đại Ny đứng lên nói.

“Con cứ đi ngủ sớm đi, Đại Linh vừa về, hai chị em tíu tít mãi mà không chịu ngủ, mấy tháng nữa là sinh rồi mà?” Bạch Tố Mai ngăn không cho Đại Ny xuống bếp, lại biết con gái út Đại Linh lười quen rồi, mới vào phòng thay đồ, xuống bếp hâm đồ ăn giúp chồng.

Hùng Văn Bân ngồi lên sofa trước mặt Đại Linh, hỏi: “Đúng rồi, kết quả kỳ này con còn chưa nói với ba đấy?”

Hùng Đại Linh nhíu mày, quay sang chị mình, nói đùa: “Ba chúng ta làm quan làm đến nghiện rồi, mới về nhà đã bắt em báo cáo công tác. Chị và mẹ cả ngày sống dưới bóng râm này mà chịu được à?”

“… Nói bậy nói bạ.” Hùng Văn Bân vươn tay gõ lên trán Đại Linh, nói: “Thành tích tốt hay xấu thì cứ nói, tìm lắm cớ thế làm gì?”

“Đúng rồi, đến cùng ở xưởng cơ khí đã xảy ra chuyện gì mà khiến ba phải tự thân sang đó giải quyết?” Đại Linh nhịn không nổi hiếu kỳ, hỏi.

“Không có gì.” Hùng Văn Bân thuận miệng trả lời, hắn không muốn đem những chuyện phiền não ở bên ngoài về làm phá hỏng không khí gia đình.

Đúng lúc này điện thoại trong túi công văn vang lên, Đại Ny lấy ra, thấy là số Thẩm Hoài, nói: “Muộn thế này sao Thẩm Hoài còn gọi cho ba?”

Hùng Văn Bân nhận lấy điện thoại, cũng không tránh đi và trực tiếp ấn phím nghe.

“Lão Hùng, về nhà chưa?”



Nghe giọng khàn khàn ở bên kia đầu dây của Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân thấy Đại Linh gom đầu qua muốn nghe trộm, bèn vươn tay đẩy trán con gái ra, nói: “Mới từ chỗ Đàm bí thư về!”

“Tôi với Hải Bằng đang định đi ăn khuya, lão Hùng anh đã ăn chưa?”

“Không, mới dọn cơm thôi..” Hùng Văn Bân nói.

Hùng Đại Linh nhìn lên bàn trống rỗng, không biết vì sao ba mình phải nói dối, chẳng lẽ quan hệ đã ác liệt đến mức phải khách khí giả tạo thế này?”

“Thế thôi, muộn rồi không làm phiền anh nữa… Có chút chuyện tôi nói ngắn ngọn luôn. Chuyện trái vụ của rất nhiều xưởng quốc doanh và xí nghiệp hương trấn Đàm bí thư không hiểu rõ tường tình, Tô Khải Văn không có kinh nghiệm, Lương Tiểu Lâm chắc là sợ dính vào phiền hà, hiện tại Cao Thiên Hà cũng đứng xa mà nhìn; Nhưng nếu hiện tại tôi đã đứng ra làm, mong thị ủy có thể hiểu: Do thị ủy ra mặt, giải quyết trái vụ cho từng nhà một là không khả năng, cũng hoàn toàn không thực tế, chỉ khiến vấn đề càng quấy càng loạn. Nhất định phải có quyết tâm cắt sữa, đứt gánh nặng, để mấy xí nghiệp trọng điểm, do thị ủy giám đốc mấy xí nghiệp này mua lại trái quyền mới có cơ hội thoát khốn cho càng nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ. Nếu lúc này không có người đứng ra nói chuyện, kéo thêm hai đến ba năm nữa mới giải quyết, trời cũng không sụp xuống được, nhưng vấn đề tích lại sẽ càng thêm nghiêm trọng, Đông Hoa cũng lỡ mất cơ hội phát triển… Những đạo lý này chắc lão Hùng anh cũng hiểu chứ?”

“…Hùng Văn Bân nhớ lại chuyện Đàm Khải Bình phân phó bình chuẩn bị đề án đưa lên thảo luận trong hội nghị thường ủy, xem ra Thẩm Hoài đã sớm dự liệu đến phản ứng của Đàm Khải Bình rồi: “Những lời này sao cậu không trực tiếp nói với Đàm bí thư?”

“Anh cảm thấy giờ tôi kiến nghị với Đàm bí thư, thành lập ban quản lý tư sản của phủ thị chính, đem chức năng quản lý các xưởng quốc doanh trực thuộc thành phố bóc khỏi kế ủy, khả năng Đàm bí thư chấp thuận là bao nhiêu?” Thẩm Hoài nói.

“Bước này xoải hơi lớn chút, điều kiện của các mặt còn chưa quá thành thục…” Hùng Văn Bân nói.

“…” Bên kia đầu dây Thẩm Hoài chỉ cười cười, không tiếp lời.

Hùng Văn Bân suy nghĩ một lát, cuối cùng hỏi: “Liệu Mai thép có thuận theo vụ mua trái quyền lần này, tiếp tục vươn tay xuống?”

“Đúng là minh người không nói ám thoại a!” Bên kia đầu dây, Thẩm Hoài cười nói: “Tôi không có ý vươn tay ra quá dài, lần này nhúng tay vào xưởng thép cũng là vì thấy xưởng cơ khí có nắm trong tay 3 triệu trái quyền của xưởng đóng tàu Tân Phố không cách nào đòi về. Còn có một chút vướng mắc trái vụ giữa xưởng luyện sắt Chiêu Phố, nhìn qua có vẻ khá ý tứ… Hai điểm này, người khác nhìn không ra, chẳng qua tôi nghĩ làm sao giấu được hỏa nhãn kim tinh của lão Hùng anh.

“À!” Hùng Văn Bân nhịn không nổi than dài một tiếng, hít sâu một hơi, nói: “Ừ, tôi biết rồi…” Lại cảm thấy không còn lời nào để nói thêm, liền cúp điện thoại.

“Thẩm Hoài nói gì vậy?” Hùng Đại Linh thấy mặt mày ba mình đầy vẻ khổ sở, nàng nghe không được rõ, không hề rõ ràng ý tứ chân thực trong đoạn hội thoại vừa rồi.

Hùng Văn Bân đưa điện thoại cho con gái lớn cất đi, lại thấy Đại Linh nhìn mình chăm chăm, biết trong lòng nàng có hảo cảm với Thẩm Hoài, nhưng không muốn nàng dính vào người kia, mới nói: “Thẩm Hoài gọi điện là để cảnh báo ba; có một số việc chỉ có hắn biết, ba biết, nếu là để người khác biết được, hắn sẽ đổ hết lên đầu ba!”

“Bằng cái gì?” Nghe ba nói vậy, Hùng Đại Linh giận hỏi lại.

“Đại Linh, em đừng làm phiền ba.” Hùng Đại Ny lên tiếng khuyên em gái, quan hệ hai bên từng bước ác hóa, nàng đều tận mắt nhìn thấy, chuyện này căn bản nói không rõ là ai đúng ai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook