Phong Khí Quan Trường

Chương 12: Vì sao không đập nồi dìm thuyền?

Cảnh Tục

23/03/2013

Qua chốc lát, phía ngoài biệt thự truyền tới tiếng xe hơi.

Thẩm Hoài lách ra sau gốc cây, nhìn thấy hai chiếc Nissan màu đen đang chạy đến, biển số là của Hoài Hải, do xe cục cảnh sát Đông Hoa mở đường.

Trần Minh Đức là cán bộ tỉnh quản, xảy ra chuyện thế này, trong tỉnh phái chuyên viên và gia thuộc tới xử lý hậu sự là điều đương nhiên.

Đường cao tốc nối tỉnh thành với Đông Hoa còn đang xây dựng, đi tỉnh lộ phải vòng thêm 240 km. Có thể đuổi đến Đông Hoa nhanh thế này, thuyết minh trong tỉnh phản ứng rất tấn tốc sau khi nhận được thông tin.

Tiếp theo, Thẩm Hoài lại nhìn thấy chiếc Hoàng Quan màu đen của Cao Thiên Hà cũng cùng theo tới, vừa đúng với người trong tỉnh kẻ trước kẻ sau đạp chân vào Nam viên, không khỏi khiến người hoài nghi có phải Cao Thiên Hà một mực đứng trước cửa lớn chờ đợi hay không.

Cao Thiên Hà mặt xạm đen, thân hình tầm thấp, mặc comle xám đen giành trước xuống xe, đi tới cạnh chiếc Nissan thứ nhất, nhiệt tình giúp mở cửa, cúi chào người bước ra từ trong xe – là một trung niên có gò má rộng, mày trái đứt nửa đoạn.

Thẩm Hoài thầm nghĩ: lúc gọi điện thoại cho bác hai, ở trong điện thoại nghe có người nhắc đến “Đàm bộ trưởng”, chắc là người này rồi?

Cũng không rõ lúc bác hai nói chuyện với Đàm bộ trưởng có nhắc đến mình hay không nữa? Nhưng thời cơ xoay chuyển thế cuộc chỉ giữa một nháy kia, nhìn thấy Ngô Hải Phong đi ra từ hành lanh, Thẩm Hoài bèn bước lớn từ bên hồ chạy tới…

Lúc ấy Ngô Hải Phong đang rất bất mãn vì sự chậm trễ không lộ diện của Cao Thiên Hà. Thẩm Hoài biết cơ hội duy nhất của mình là nhè lúc trước khi Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong thỏa hiệp, đập nồi dìm thuyền, chủ động xuất kích, quấy rối trận thế bọn họ, khiến hai kẻ này nghi kỵ lẫn nhau, dẫn đến chó cắn chó…

Trước khi đạp bước đi, Thẩm Hoài không phải không suy nghĩ qua, nếu triệt để đắc tội Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong sẽ có hậu quả như thế nào.

Bắt đầu cũng có chút do dự, nhưng chuyển niệm lại nhịn không nổi tự giễu cười cười:

Hắn trước kia ở xưởng thép là nhân vật nhỏ tùy tiện cho người giẫm đạp. Đừng nói hai con tọa sơn hổ Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, ngay đám địa đầu xà như Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng hắn đều đắc tội không nổi.

Thẩm Hoài biết rõ phân lượng dạng nhân vật như Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu ở Đông Hoa lớn đến dường nào. Trước đây hắn có liều cái mạng cùi cũng không thể không suy xét cho sự an toàn của người nhà.

Nhưng mình hiện tại thì sao?

Tuy bạn bè ra rời, người thân ghét bỏ, bị đá khỏi Bắc Kinh không thương tiếc, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Tống.

Ở trong xưởng thép, hắn dám đập em vợ Cát Vĩnh Thu một trận nên thân ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Vậy còn sợ đắc tội thêm càng thâm ư?

Ở Đông Hoa hắn xem như chỉ có một mình, đây gọi là chân trần không sợ mang giày, lẽ nào còn sợ đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu báo thù Tống gia?

***************************



Cao Thiên Hà bị Ngô Hải Phong bức không trốn được nữa, nhưng lại lựa chọn thời cơ lộ diện cực thỏa đáng, vừa đúng lúc để đại diện tỉnh chính phủ, phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy nhìn thấy hắn mới vừa đến Nam viên, trước đó không ở cùng một chỗ với bí thư thị ủy Ngô Hải Phong.

Cao Thiên Hà thần sắc trịnh trọng nắm chặt tay phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đàm Khải Bình, nói rằng: “Đàm bộ trưởng, để xảy ra chuyện này, tôi và Hải Phong đều cảm thấy đáng tiếc; nhưng thị chính phủ có một buổi kêu gọi đầu tư quá quan trọng, mãi đến giờ tôi mới thu xếp được thời gian, thật có lỗi với đồng chí Minh Đức….”

Chỉ ngăn ngắn mấy câu đã đem trút bỏ sạch trách nhiệm bản thân trong vụ việc này.

Cao Thiên Hà cũng không lảm nhảm quá nhiều, chỉ dùng sức nắm chặt tay Đàm Khải Bình, biểu thị sự bi thống trong lòng.

Trên mặt Đàm Khải Bình rất bình tĩnh, nhưng nội tâm không bình tĩnh chút nào.

Lúc báo cáo về cái chết của Trần Minh Đức, phía Đông Hoa nói rất mơ hồ, tỉnh ủy ý thức được tính chất sự việc có thể khá nghiêm trọng, vì thế mới lâm thời phái hắn theo gia thuộc Trần Minh Đức tới Đông Hoa xử lý hậu sự.

Trên đường Đàm Khải Bình tới Đông Hoa, bí thư thị ủy Đông Hoa – Ngô Hải Phong lại hướng trong tỉnh báo cáo chi tiết về quá trình cứu chữa … lõa thể chết trong phòng ngủ, không tránh khỏi người khác nghĩ lung tung… Điều này khiến Đàm Khải Bình cảm nhận được sự phức tạp của vấn đề mà mình sắp đối mặt.

Trần Minh Đức là cán bộ tỉnh ủy tỉnh chính phủ phái xuống Đông Hoa, bởi liên quan đến quan hệ nam nữ mà chết, điều này mà lọt phong thanh ra ngoài sẽ khiến trong tỉnh rất là bị động.

Đương nhiên Trần Minh Đức từng làm thư ký cho Tống Hoa, nhờ đó từng bước leo lên chính đàn, trước nay luôn được xem là một chi trọng yếu mà Tống thị cài cắm ở tỉnh Hoài Hải. Nếu để hắn vướng mắc vào loại chuyện ám muội dơ bẩn này, đả kích đối với Tống gia nhất định sẽ không nhỏ.

Tuy sau giải phóng Đàm Phụ trường kỳ nhận chức ở tỉnh Quảng Nam, đến thập niên 70 bị xung kích mà sớm bệnh mất. Hậu nhân Đàm gia cũng không liên hệ mật thiết với Tống gia như trước, nhưng giữa hai nhà nhiều ít vẫn còn chút cảm tình.

Trên đường Đàm Khải Bình có nói chuyện qua điện thoại với Tống Bình Sinh. Cả hai đều nhận thấy sự việc rất vướng tay, không tìm được đối sách rõ ràng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Đàm Khải Bình đứng trước cửa xe, chờ Ngô Hải Phong đi xuống thềm cùng bắt tay, nhìn tựa như đang hàn huyên với Cao Thiên Hà, thực tế lại mài giũa những lời vừa rồi: Cao Thiên Hà phủi sạch trách nhiệm, vậy chuyện tiếp theo chỉ cần thuyết phục Ngô Hải Phong là xong?

Ngô Hải Phong nghe thấy Cao Thiên Hà tỏ vẻ vô can, tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không nghĩ quá sâu, thậm chí hắn còn không ý thức đến Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng đã làm rất nhiều tay chân, hơn nữa không phải chỉ đơn thuần hướng sự việc theo hướng quan hệ nam nữ.

“Giữa trưa hôm nay đồng chí Minh Đức về nhà khách Nam viên nghỉ ngơi, đặc ý phân phó nhân viên trực ban đừng làm phiền. Mãi đến hơn 2h chiều, nhà khách phát hiện đồng chí Minh Đức vẫn chưa rời phòng mới lên lầu gõ cửa. Đáng tiếc là nhà khách phát hiện sự việc quá muộn, lỡ mất cơ hội cấp cứu, đồng chí Minh Đức đã vĩnh viễn rời xa chúng ta…”

Đàm Khải Bình là đại diện trong tỉnh bồi cùng gia thuộc Trần Minh Đức tới Đông Hoa xử lý hậu sự. Nếu Cao Thiên Hà đã tỏ vẻ vô can, vậy chỉ có thể do Ngô Hải Phong tự thân hướng Đàm Khải Bình báo cáo chi tiết quá trình phát hiện và cấp cứu.

Ngô Hải Phong châm chước câu chữ, hơn một chữ cũng không nguyện ý nói nhiều, tay chỉ vào đám người Bành Dũng đứng đằng sau, miệng giới thiệu với Đàm Khải Bình: “Bành Dũng là phó chủ nhiệm ban tiếp tân phủ thị chính, cũng là giám đốc nhà khách Nam viên, Minh Đức đồng chí bất hạnh qua đời, là do Bành Dũng phát hiện đầu tiên, hắn cũng tham gia toàn bộ quá trình cứu chữa, là người rõ ràng tình huống cụ thể nhất…”

Từ những lời giới thiệu khô khan của Ngô Hải Phong, Đàm Khải Bình không nghe ra được quá nhiều tin tức, thậm chí còn đơn giản hơn so với báo cáo mà Ngô Hải Phong nói trong điện thoại với tỉnh ủy.

Rốt cuộc vợ con Trần Minh Đức đang đứng bên cạnh, chuyện Trần Minh Đức chết trong tư thế lõa thể, để nàng lên lầu xem thi thể rồi phát hiện là tốt nhất.



Trên đường đi Đàm Khải Bình không đem chi tiết cụ thể về cái chết của Trần Minh Đức nói cho vợ ông ta.

Lúc này Đàm Khải Bình mới cảm giác mình làm thế có hơi thất sách. Nếu vợ Trần Minh Đức lên lầu, nhìn thấy thi thể chồng lõa thể, tình tự kích động, vậy khi xử lý tỉnh ủy càng thêm bị động.

Đàm Khải Bình biết không trước tiên đi nhìn di thể Trần Minh Đức có hơi thất lễ, chẳng qua cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Vậy để giám đốc Bành giới thiệu tình huống cụ thể thôi…” Nghĩ đến vợ Trần Minh Đức, sau khi nghe người khác giới thiệu tình hình, sức xung kích hẳn nên nhỏ hơn một ít so với trực tiếp nhìn xác chồng lõa thể.

Mọi người đều cúi người, chuẩn bị để Đàm Khải Bình và vợ Trần Minh Đức lên lầu trước, chợt nghe phía sau có người lớn tiếng la: “Dì Đào, dì Đào…”

Đàm Khải Bình quay người nhìn lại, thấy một cậu thanh niên đang chạy lại, đồng thời hắn chú ý thấy lúc nhìn thấy thanh niên kia bí thư thị ủy Ngô Hải Phong vô thức nhíu mày lại.

“Thẩm thư ký, Ngô bí thư để cậu về nghỉ ngơi, sao cậu lại quay về đây?” Cát Vĩnh Thu thấy Thẩm Hoài đã đi còn quay trở lại, liền lớn tiếng quát.

Thẩm Hoài không thèm để ý tới Cát Vĩnh Thu mà nhìn về hướng Đàm Khải Bình, nhủ thầm chắc đây là “Đàm bộ trưởng” mà mình nghe được từ cuộc điện thoại với bác hai --- trước đây thật đúng là bất học vô thuật, ngay cả quan hệ trong tỉnh cũng không được rõ ràng. Nhưng với loại chuyện này, trong tỉnh chắc sẽ phái quan viên cao cấp tới xử lý, hắn cũng không sợ mình nhận sai người.

Thẩm Hoài nhìn Đàm Khải Bình một cái, lại chuyển mắt nhìn hướng Ngô Hải Phong, nói rằng: “Tuy vai trái tôi bị thương, nhưng Trần thị trưởng bởi bệnh mà vong, làm sao tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi?”

Vợ Trần Minh Đức chợt nghe tin dữ, bị đả kích trầm trọng, ngất lên ngất xuống trong xe không biết mấy lần, lúc ấy đã hư nhược sắp không nói ra lời nữa lời. Tuy bình thời ấn tượng của nàng với Thẩm Hoài không được tốt, nhưng ở đây hắn là người duy nhất mà nàng quen biết, cũng là người duy nhất có thể hơi hơi ỷ lại, nàng quay xuống bậc thềm, giọng khan khàn hỏi: “Tiểu Thẩm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì với lão Trần nhà tôi?”

Thẩm Hoài cũng vung đi ra, mặc kệ Ngô Hải Phong dựng đứng chân mày dọa dẫm, làm như không thấy tiếp tục kể lể: “Dì đừng nói nữa, giờ cháu rất thống hận bản thân mình. Lúc Trần thị trưởng muốn cháu dưỡng thương, nếu cháu cứ kiên trì ở lại bên người Trần thị trưởng, nếu có thể chăm sóc tốt cho Trần thị trưởng, nếu có thể nhắc nhở Trần thị trưởng đừng có tắm nước lạnh, nếu có thể dặn dò nhà khách kịp thời chuẩn bị nước nóng, nếu có thể kịp phát hiện khi Trần thị trưởng vừa phát tác bệnh tim, chắc đã không để chuyện hôm nay xảy ra… Cháu không xứng với lời nhắc nhở của dì trước khi rời trong tỉnh!”

Lúc Thẩm Hoài nói những lời này, thiếu chút nữa cả chính hắn đều tin tưởng rồi, nước mắt nước mũi không cố hình tượng từng dòng từng dòng chảy xuống, bộ dáng bi thống tự trách, hận không được chết thay cho Trần Minh Đức vậy.

Thẩm Hoài nói những lời này tựa như vô ý, kỳ thực phảng phất như một đạo thiểm điện bổ lên đầu chúng nhân.

“Cậu chính là Thẩm Hoài?” Đàm Khải Bình nào phải người đơn giản, từ mấy câu đơn sơ của Thẩm Hoài, hắn nhanh chóng hiểu ra còn một loại giải thích khác cho cái chết của Trần Minh Đức: Vì tắm nước mát giữa trưa nên tim tạng chịu không nổi kích thích mà phát bệnh qua đời.

Tin tức này quá then chốt, quá kịp thời. Đây cơ hồ là cơ hội duy nhất để Đàm Khải Bình xoay vần thế cuộc.

Song Đàm Khải Bình cũng hơi ngần ngừ, trong điện thoại, lúc nhắc đến người cháu trai này, Tống Bình Sinh tựa hồ rất không tin tưởng. Nhưng lúc này hắn cũng không cố được nhiều như vậy, bèn tách đám đông ra, bước nhanh xuống bậc thềm, vươn tay án lên bả vai Thẩm Hoài, hỏi rằng: “Lúc thị trưởng Trần Minh Đức phát tác bệnh tim sao cậu không ở bên ông ấy?”

Lúc Ngô Hải Phong nhìn thấy Thẩm Hoài xông ra, đôi mày nhíu lại như muốn phát tác. Nhưng sự phát triển của tình huống tiếp theo hệt như hai đạo thiểm điện bổ mạnh vào đầu y.

Thứ nhất: Lời Thẩm Hoài đơn giản và lưu loát chỉ ra rằng: Trần Minh Đức vì tắm nước lạnh, tim kích động phát tác mà chết.

Thứ hai: Động tác của Đàm Khải Bình tỏ rõ hắn và Thẩm Hoài sớm có sự ăn ý từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook