Phong Kiếm

Chương 1: . Thiên Khai

Phong Thiêm Đao

05/09/2021

Vù… vù!

Từng cơn gió lạnh nổi lên trong một góc trời xám ngắt. Một góc trời ư? Một bãi chiến trường?

Chiến trường khốc liệt thế nào liệu người trong cuộc hiểu thấu nổi không? Trời xanh hiểu thấu nổi không?

“Ta… hiểu thấu nổi không?”

Câu hỏi đặt ra trong đầu dường như sẽ chẳng bao giờ có lời giải đáp. Một người đàn ông chừng độ gần ba mươi tuổi quỳ gối và chống hai tay của mình xuống một nền

đất khô cằn. Khô cằn bởi vì nhiều tháng không mưa, khô cằn bởi vì tiết trời mùa đông tạnh ráo.

Ướt đẫm!

Bàn tay của người đàn ông ướt đẫm một màu đỏ đậm. Là máu của y hay là máu của kẻ thù?

“Là của…”

Khoảng trời của y bỗng chốc thu hẹp, trước mặt của y chỉ còn một thứ kim loại lạnh băng cùng với mùi tanh đang xộc lên mũi.

“Tiếng hét dừng rồi?”

Là trường kêu khóc những người đồng đội của y phát ra. Nãy giờ bọn họ, những người mặc áo màu đen giống y luôn miệng cất lên cái thứ âm thanh kinh hoàng. Bọn

họ… chết cả rồi!

Từng người, từng người một, tất cả đều bị mũi thương đâm vào cơ thể. Từng mũi, từng mũi một, chúng cứ dần dần xé toạc da thịt con người. Đồng đội của y, thuộc hạ

của y, bằng hữu của y. Những người mà y thề sẽ bảo vệ cuối cùng đều đã thịt nát xương tan. Cuối cùng…

Xung quanh bắt đầu tối dần, những cái xác chết lặng im hướng thẳng ánh mắt của mình đến người đàn ông đang dần kiệt sức. Họ…

“Mọi người đang trách móc ta? Mọi người đang oán giận ta? Mọi người…”

Tráng sĩ nằm xuống lặng im, chủ tử gục đầu quỵ ngã. Còn đâu khí khái anh hùng, còn đâu quyết tâm giết địch. Còn đâu? Còn lại một mình. Hai tay của người đàn ông

nắm chặt lấy cát. Máu và cát, cả hai đang dần hòa quyện làm một, cả hai như dần tan biến trong sự bất lực của người đàn ông.

Tráng sĩ nằm lại một đống thây ma, chủ tử sớm muộn trở thành thân quỷ côi cút.

“Liệu rằng sau này còn ai nhớ đến?”

Thanh kiếm vẫn đang cắm sâu trước mặt, thanh kiếm chờ đợi chủ nhân cất lời.

“Đầu hàng!”

Rầm rập!

“Đầu hàng đi!”

Hàng ngàn, hàng vạn quân sĩ đang cùng nhất loạt chống thương xuống đất và hô vang hai tiếng đầu hàng. Bọn chúng đông đảo tới mức chiếm cứ toàn bộ không gian,

toàn bộ tầm nhìn của người duy nhất còn đang quỳ gối, của người duy nhất bên kia chiến tuyến hiện vẫn còn đang đều đều hít thở.

Rầm!

“Đầu hàng!”

Thêm một lần nữa quân sĩ chống thương xuống đất. Thanh âm vang lên quả thực sấm rền. Bụi bay mù mịt, từng người cứ thế vẫn đang sừng sững hiên ngang. Ai nấy đều

mặc áo giáp màu vàng sáng loáng, ai đấy đều có gươm giáo bên mình đầy đủ. Quả thực khác xa cái đám người kia, bọn chúng đã không tự lượng sức mình. Bọn chúng lại

dám chống đối thiên mệnh?

“Đầu hàng đi!”

Một người tiến lại trước mặt của người đàn ông. Hắn ta kiêu dũng oai phong tột độ. Mái tóc người này búi gọn và được cài chặt bởi một trâm ngọc màu xanh. Chòm râu

trên miệng lấm tấm vài sợi màu bạc thế nhưng hắn ta nhất định không già. Hắn ta là người đương độ trung niên, độ tuổi đẹp đẽ của một đời người nam tử.

Phần phật!

Áo choàng mạnh mẽ tung bay, quân sĩ sau lưng hô hào không ngớt.

“Ta phải công nhận, ngươi là một kẻ võ công mạnh nhất ta đây từng phải đối mặt. Nhà ngươi xứng đáng hơn thế, xứng đáng hơn việc phải chết vô ích ở chốn đồng không

mông quạnh thế này.”

Pặc! Chiến thắng quả thực huy hoàng!

Kẻ thù cuối cùng, đối thủ của cùng. Kẻ thù mạnh nhất, đối thủ mạnh nhất. Y đang quỳ gối trước mặt, y đang thở ra những hơi yếu ớt. Người đàn ông trung niên đặt tay

lên đầu kẻ thù. Thế là hết, sẽ chẳng còn ai chống lại hắn nữa, sẽ chẳng còn ai so bì cao thấp với hắn được nữa.

Sung sướng làm sao, thống khoái làm sao? Mấy ai có thể bóp chặt thái dương kẻ thù, mấy ai có thể cười lên điệu cười khinh miệt? Miền trời này, miền đất Lĩnh Nam này,

cuối cùng đã thuộc về…

“Thiên tử! Thiên tử! Thiên tử!” Quân sĩ tiếp tục hô vang.

“Dù ngươi có Thuận Thiên kiếm, dù ngươi có được truyền thừa từ người Thiên Tướng mà dân Lĩnh Nam thờ phụng. Dù ngươi có được nội lực siêu phàm, dù ngươi có

luyện kiếm pháp thành thục. Thì ngươi… vẫn không thể nào đánh bại bổn tọa được đâu.”

“Thiên tử… Thiên tử!”

“Nhìn đây…” Thiên tử bóp mạnh thái dương của kẻ quỳ gối, hắn lấy cánh tay của mình nhấc đầu người kia làm y buộc phải ngẩng mắt lên nhìn. “Ngươi nghĩ điều gì sẽ

khiến con người trở thành một kẻ sức mạnh vô song?”

Điều gì ư? Người mặc áo đen vẫn nhắm chặt mắt, y như chẳng thể hiểu nổi câu hỏi Thiên tử đặt ra cho y, hoặc giả… y không có câu trả lời?

“Thần binh cái thế? Giáp trụ hộ thân? Nội lực siêu phàm? Kì chiêu khoáng thế? Hừ,… thêm con ngựa sắt có thể thét được ra lửa?”

“Ngươi có tất cả những thứ mà người Lĩnh Nam cho là mạnh nhất. Nhưng ngươi lại không thể nào mạnh nhất. Ngươi không thể nào đánh bại bổn tọa được đâu. Bởi vì… ngươi không có được một thứ.”



“Ta… không có gì?” Người áo đen thầm nghĩ.

Rắc! Y đang chìm trong vũng bùn đen kịt. Y đang chôn mình ở một không gian mù mịt tối tăm. Tiếng rắc là do tiếng một sợi xích sau lưng rơi rụng. Sợi xích là thứ gông

kìm cắm tận xương tủy của người áo đen. Và nó đang dần rơi rụng. Rơi dần…

“Ta không có cha mẹ!” Vũng bùn màu đen dậy sóng bởi vì sợi xích cha mẹ đã rơi. Chẳng biết sợi xích này đến từ đâu, chỉ biết chúng cắm vào lưng người kia rồi kéo dài

mãi. Cứ mãi như thế cho đến bây giờ, khi mà y sắp biến thành người chết.

“Không có người thân…” Dễ chịu làm sao, những thứ ràng buộc cơ thể của y đang dần biết mất.

“Anh em bằng hữu của ta chết sạch cả rồi!” Sắp rồi, sắp rồi. Chỉ còn tồn tại duy nhất một sợi nữa thôi.

“Người ta thương yêu cũng dần bỏ ta mà đi!”

Khốn thật! Đáng lẽ phải rơi chứ nhỉ? Tại sao sợi xích cuối cùng vẫn cứ bám riết lấy y không buông?

“Có phải ta vẫn còn người thương yêu?”

Người áo đen cố gắng giãy giụa để cho sợi xích cuối cùng nứt vỡ và tan biến. Thế nhưng nó lại chẳng chịu tuân theo lời y. Nó vẫn bán chặt, sợi xích xuyên qua cột sống và

rồi đâm mạnh vào ngực. Sợi xích tỏa ra như thể khóa chặt toàn bộ thân hình của y.

“Hừ… không đâu! Sợi dây yêu thương rơi từ cách đây lâu lắm rồi kia. Sợi này là thứ gì khác. Ta nghĩ nó là…”

“A…”

Người áo đen gào lên trong tiềm thức, sợi xích lúc này đâm thủng hai mắt của y, nó làm cho y mất đi toàn bộ nhãn lực, nó làm hốc mắt của y biến thành một màu đỏ tươi.



“Nhà ngươi chết rồi, Lĩnh Nam sẽ không còn ai bảo vệ, những thứ vũ khí lợi hại bọn chúng thờ phụng bấy lâu bổn tọa cũng sẽ hủy diệt cả thôi. Ngươi xem… Lĩnh Nam sẽ

bị tiêu diệt. Bởi vì mặt trời đang ở sau lưng bổn tọa. Mặt trời làm cho bổn tọa rực rỡ không thôi.”

Thiên tử nói lời kiêu ngạo, ngay lúc này đây lời nói của hắn lại như đánh thức người kia ra khỏi huyễn mộng mờ ảo. Hoặc là…

“Bổn tọa có thứ mà ngươi không có…”

“Là gì kia chứ?” Người áo đen hỏi lại.

“Thiên Mệnh!”

Trong giây phút ánh sáng phát ra huy hoàng, trong giây phút mở mắt chói chang, người áo đen như thể bị chấn nhiếp, như thể bị choáng ngợp trước người Thiên tử đứng

bên. Hắn ta thật đẹp, hắn ta quả đang vô cùng rực rỡ. Ánh nắng chói lọi chiếu sau bóng lưng của hắn. Ánh nắng vàng ruộm hòa cùng cửu long vần vũ? Chín con rồng

thiêng lần lượt nhảy múa, lần lượt bay đến xung quanh thân thể của hắn.

Thiên tử ơi là Thiên tử. Phải chẳng người có Thiên Mệnh thì ắt sẽ có long đằng hộ thân?

“Hừ! Đúng là ta đây không có Thiên Mệnh! Ta đây không có long đằng hộ thân. Các thứ vũ khí của ta chẳng thể chống lại Thiên Mệnh của ngươi. Thế nhưng…”

Người áo đen từ từ đứng dậy. Không phải là một khí thế ngạo nghễ oai hùng của kẻ Thiên tử. Không phải là bậc sức mạnh vô song giống như Thiên tử.

Y chỉ đơn giản là… đứng dậy mà thôi!

“Mặt trời chiếu rọi tỏa sáng miền trời của ngươi! Thế nhưng đằng sau lưng ta cũng vẫn là một miền trời! Mặt trời của ngươi vĩnh viễn không thể tỏa nắng ở vùng Lĩnh

Nam được đâu. Bởi vì…”

Thiên tử chỉ trong thoáng chốc không hiểu vì sao đối phương có thể đứng dậy, thêm một giây phút hắn ta lại càng không hiểu đối thủ của mình là thứ gì nữa?

Cho dù có nắng thế nhưng hơi lạnh liên tục bủa vây. Sau lưng đối phương là một vầng đen cuồn cuộn, gió nổi đẩy mạnh mây đen về phía Thiên tử đấy ư? Không đâu, sau

lưng đối phương chẳng phải mây đen, đó là một luồng khí đen ngùn ngụt.

Hắc khí! Cái thứ âm hàn và hung hiểm này…

“Hà…” Đối phương thở ra làn khói, làn khói phả ra hơi lạnh. Tất cả diễn tiến chỉ trong nháy mắt, diễn ra sau cái nhếch mép đáng sợ vô cùng.

Cái thứ màu đen dần dần hiện rõ, nó bỗng trở nên đặc quánh bắm lên khuôn mặt của người áo đen. Nó dần biến thành tấm khăn che mặt cho y, nó đang hòa vào cơ thể

của y.

Nhãn lực biến mất hoàn toàn thế nhưng đôi mắt của y vẫn còn toát lên màu đỏ. Một màu đỏ ngầu!

“Bởi vì… ta đây cũng là một thứ vũ khí!”

Tay phải nắm chặt thanh kiếm, thân hình của người áo đen vẫn cứ đứng đó chằm chằm. Y đang nhìn vào Thiên tử đấy ư? Y đâu có mắt để mà nhìn nữa? Hai chớp màu đỏ

chỉ là cái hốc rỗng không, đôi mắt của y đã sớm biến mất từ lâu lắm rồi.

Thiên tử bất chợt thấy bỏng ở tay, bàn tay đang nắm thái dương của người đối diện. Điều đó làm cho Thiên tử buộc phải lùi xa ba bước. Lúc này hắn đứng từ xa quan sát

nhưng sao đối phương trở nên khó nhìn đến thế? Hắn ta nhìn thấy đối phương đội lên trên đầu một tấm khôi giáp. Vậy là toàn bộ đã được hoàn thành, kẻ thù của hắn

cuối cùng xuất hiện. Đối thủ cần phải đánh bại đã dần hiện thân.

Kẻ thù Thiên tử chính là…

Tiếng vó ngựa gầm vang, con ngựa có thể thét được ra lửa cuối cùng cũng đã cất bước. Nó mang trên mình chủ nhân, nó mang trên mình chiến thần được người Lĩnh

Nam đồn đại. Chiến thần đội chiếc mũ sắt, chiến thần nắm vững Thuận Thiên trong tay, chiến thần đôi mắt màu đỏ. Đôi cánh Hắc Dực đập mạnh không gian, đôi cánh làm

cho chiến thần người ngựa đều đang cất bước bay vào khoảng không.



Không! Nhất định không phải là thần… Đây cũng không phải là người nữa đâu!



Xuân thu đi qua, đời người cũng đi qua. Chỉ trong thoáng chốc, thời gian đã lại làm một bước nhảy dằng dặc khiến cho mọi thứ chìm vào lãng quên. Mọi thứ chìm vào

khoảng không của chính thời gian trắng đục.

Mờ ảo và rạch ròi!

Bước nhảy thời gian cũng thế, đó là một trường hoài niệm quá khứ hay là điềm báo tương lai? Ai mà biết được?

Đời người… ai thành ngạo nghễ xung thiên, ai thành xương trắng cô quạnh. Đời người… ai mà biết được?

Tiến về phía trước hay là thụt lại đằng sau? Ai mà biết được?

Chỉ biết… xuân thu qua rồi!



Gió bắc thổi phả hơi lạnh vào mọi ngóc ngách của trời đất. Không ai muốn ra khỏi nhà vì cái gió rét thấu xương ấy. Mưa vẫn lấm tấm rơi, không đủ to để thành từng hạt mà chỉ sụt sùi như người thiếu nữ vừa rơi lệ. Cây cối héo hon, cành cây oằn mình chống chịu với sức tấn công của gió, chiến đấu giữ lại một vài chiếc lá vẫn còn vương vấn

ngay trong mùa đông khắc nghiệt. Cơn gió tuy nhẹ nhàng nhưng nó mang theo một thứ sức mạnh khủng khiếp, đó là hơi lạnh đến từ phương bắc, hơi lạnh theo từng

cơn, từng đợt mà ùa về. Những đám mây mù cứ dần dần tích che lấp không gian. Đâu đó, người ta mong ngóng một tia nắng lóe lên giữa trời đông xám ngắt.

Đó cũng chính là ước muốn của một đứa trẻ đang nằm trên nền đá lạnh. Quần áo nó ướt sũng vì nước mưa, đôi chỗ áo rách tả tơi để lộ làn da trắng nhợt, đứa bé trông

thật gầy còm và ốm yếu. Đôi mắt đứa trẻ hướng về phía chân trời, rồi lại nhìn theo từng chiếc lá đang dần rơi rụng xuống mặt đất. Hẳn nó hi vọng vào điều gì đó, nhưng liệu còn không khi mà đôi mắt đứa trẻ trở nên nhợt nhạt như làn mây kia. Toàn thân đổ mồ hôi nhưng nó vẫn thấy lạnh toát, cần lắm dù chỉ một cái nắm tay để truyền cho

nó đôi chút hơi ấm nhỏ nhoi ở trong ngày đông giá lạnh. Và đứa trẻ tội nghiệp ấy đã chờ ba ngày, ba đêm như thế!

“Ta là ai?”

Đứa trẻ giơ bàn tay lên như muốn thâu tóm cả bầu trời, và rồi, từng câu từng chữ cứ lần lượt vang lên trong tâm hồn bé bỏng.



Bỗng có một bàn tay xoa nhẹ lên vầng trán đứa trẻ, một người đang gạt đi những sợi tóc rối bù xù che mất khuôn mặt của nó.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi... không biết.”

Đứa bé đáp lại trong khó nhọc.

Trước mặt nó là một người phụ nữ mặc đồ trắng. Người này đầu đội mũ lông công, cổ đeo chuỗi tràng hạt lấp lánh, đôi tay có hai chuỗi hạt phát ra cả tiếng kêu nữa. Đứa

trẻ mơ hồ vì nó chẳng nhớ được người này là ai, nhưng mặc kệ là ai đi nữa, nó đâu còn sức lực để quan tâm. Nhìn vào chuỗi hạt, rồi lại nhìn vào khuôn mặt hiền từ của

người phụ nữ ấy, đứa bé thều thào hỏi:

“Tôi sắp chết sao?” Nó cảm nhận được như thế, vì nó biết cơ thể mình quá yếu nhược.

“Không đâu! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!” Người phụ nữ bí ẩn chỉ biết an ủi bởi lẽ người này biết rõ cho dù cố gắng đến đâu cũng không thể nào giúp đứa trẻ được.

“Họ đang đến, phải không?”

Đứa trẻ hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, rồi nó lại cố nói tiếp:

“Tôi có thể nghe thấy...”

Một tay nắm chặt tay đứa bé, tay kia xoa lên vầng trán nhỏ nhắn ấy không thốt nên lời, người phụ nữ nghẹn ngào tiếc thương cho đứa trẻ mà ngay sau đây nó sẽ bị

những người khác đem đi. Đúng thế, một đoàn người đang kéo đến, họ nhanh như thể lướt trên những cơn gió mà đến. Áo đen, trùm mặt nạ kín đầu, đó là tất cả những

gì người ta có thể nhìn thấy hay có thể miêu tả về đám người này. Một người cao lớn tiến lại gần, có vẻ cung kính khi thấy người phụ nữ vẫn còn bên cạnh đứa trẻ.

“Tuệ Cơ! Chúng thần cần phải thi hành mệnh lệnh!”

“Đợi ta một lát!” Tuệ Cơ vẫn còn lấn cấn, vẫn còn mong muốn có thể ở bên đứa trẻ.

Thế nhưng…

“Tuệ Cơ!”

Người mặc giáp đen gằn giọng thêm một lần nữa. Hắn có vẻ thờ ơ, hắn chẳng đếm xỉa gì đến đứa trẻ, đếm xỉa gì đến mong muốn giành chút thương cảm cho một sinh

linh vào những giây phút cuối cùng của người phụ nữ.

“Hừ…”

Rầm rập!

Sau cái vẫy tay của người trên đầu đang đội mũ sắt có gắn lông đỏ, toàn bộ đoàn người lập tức dàn sang hai bên. Cho dù thủ lĩnh có phần cung kính đối với Tuệ Cơ, thế

nhưng tất cả đoàn người dường như không coi Tuệ Cơ vẫn đang tồn tại trước mặt. Bọn chúng đứng im như tượng, bọn chúng chỉ chực tuốt kiếm nếu như Tuệ Cơ chống

lại mệnh lệnh mà chúng thi hành.

Lạnh băng!

Đó là sát khí, đó là cái thứ miêu tả về những con người trước mặt. Liệu chúng có còn là người nữa không? Trong mắt Tuệ Cơ đoàn người chỉ như lũ quỷ đang khoác trên

mình giáp phục mà thôi.

“Họ đến để mang tôi đi!”

Đứa bé nói như thể nó biết trước sự việc hoặc giả nó sẵn sàng chấp nhận chuyện sắp xảy ra. Nó quay xuống nhìn chuỗi hạt tỏ vẻ bất lực, người phụ nữ dường như thấu

hiểu ước mong của nó. Tuệ Cơ ngay lập tức tháo ra chuỗi hạt ở bên tay trái rồi đeo vào cho đứa trẻ. Đó là tất cả những gì Tuệ Cơ có thể làm đối với sinh linh bé bỏng sắp bị người ta vứt bỏ.

“Không sao đâu! Tộc trưởng sẽ không bỏ mặc cháu đâu và... cả vầng thái dương kia nữa.”

Người phụ nữ hai hàng mi đẫm lệ nhìn đứa bé đang vất vưởng đi giữa hai người cao lớn.

Leng keng!

Thanh âm vang lên. Không chỉ là tiếng áo giáp, đứa trẻ nhận ra ngay đó là tiếng của một vài sợi dây xích dưới chân.

Chẳng thể hiểu được, nó đã bị trói mấy ngày hôm nay, đúng hơn là khi tỉnh lại, đứa bé thấy mình luôn bị quấn chặt bởi những sợ dây lạnh lẽo. Cả thân hình của nó gắn

chặt với chiếc cột đồng đặt giữa khoảng không âm u và trống trải.

Bây giờ thì nó lại bị mang đi bởi một toán người không hề quen biết.

“Cháu có biết được tên mình là gì hay không?” Người phụ nữ gọi hỏi.

“Ta... không biết.” Đứa trẻ chỉ thầm trả lời trong bụng bởi vì nó chẳng thể nào phát ra thành tiếng được nữa.

...

Đau nhức đến cùng cực! Nhưng không phải vì hai người cao lớn xốc nách lôi đi. Đứa trẻ như muốn rụng rời, nó cảm nhận được thứ gì đang đâm đến từng khúc xương ở

trong cơ thể.

Hộc!

Đứa trẻ thở gấp từng hồi, theo từng bước đi của toán người lạ. Nó cứ thế cúi đầu xuống đất, cổ nó ngặt nghẽo như thể một người đã chết.

Dừng rồi!

Đoàn người lúc này đã đứng bên cạnh bờ sông. Gió thổi hun hút khiến cho gợn nước lăn tăn. Gió thổi xuyên qua cả da thịt, từng cơn gió độc mang đến hơi lạnh thốc vào

bên trong cơ thể của một đứa trẻ yếu ớt.

Người ta bắt nó đứng thẳng úp lưng về phía mặt sông. Một người lúi húi với sợi dây xích dưới chân của nó. Chẳng biết đang làm gì nữa?

Thế rồi, một cơn tức ngực bùng phát, trời đất cũng bỗng chốc tối om. Đứa bé chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Cơn đau át hết tất cả cảm xúc của nó. Đến nỗi, ngay cả khi

người ta buộc một hòn đá rồi đẩy đứa bé xuống sông, nó vẫn chẳng hề hay biết. Đôi mắt của nó bị một áp lực tìm đến khiến cho bọn chúng phải nhắm nghiền lại. Nó

đang cố... Nó cố mở mắt để nhìn nhưng còn thấy gì khi mà nước lạnh tràn vào khóe mi? Từng hơi lạnh giá lập tức bủa vây đứa trẻ. Nó cố chới với, nó cố giãy dụa chân tay

để mà tìm cách ngoi lên mặt nước, tìm cách thoát khỏi không gian lạnh lẽo nhưng vì hòn đá quá nặng, cứ thế, cứ thế kéo chìm nó xuống.

“Chúng thuộc hạ…”

Người thủ lĩnh chống kiếm rồi quỳ xuống, đoàn người theo sau của hắn thấy vậy cũng liền quỳ theo. Bọn họ với những đôi mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ, nhìn về con nước vẫn còn lăn tăn. Chúng đang chờ đợi điều gì kia chứ? Chỉ là…

“Cung tiễn thiếu chủ về trời!” Ban đầu là một âm thanh lạnh lẽo.

“Cung tiễn thiếu chủ về trời!”

Đương nhiên, khi cả đám người theo sau đồng loạt hô vang theo lời thủ lĩnh, thanh âm phát ra vô cùng dữ dội. Phát ra một cách hùng hồn.

Nhưng vẫn lạnh băng!

Ánh mặt trời đã không còn nữa, chỉ toàn bóng tối bao quanh!



Tiếng loạt soạt vang lên. Một người bước vào và hỏi một đứa trẻ:

“Y đã tỉnh chưa?”

“Dạ, vẫn chưa ông ạ.”

Bé gái đó đang quỳ trước giường bỗng nhoài người dậy, tay cầm khăn ướt thấm nhẹ mồ hôi trên trán của một người khác. Y nhắm nghiền mắt, bờ môi thâm tím và thi thoảng lại run lên từng hồi trước sự lạnh giá của đất trời.

“Từ lúc được ông cứu về... y vẫn vậy thưa ông.”

Vừa nói bé gái vừa kéo mảnh chăn đắp lên đến ngực cho người trên giường.

Trời lúc này đã tối. Ánh sáng chỉ lập lòe từ đống củi khô đang cháy giữa căn nhà rộng. Đứa trẻ nằm trên chiếc giường được kê sát vách. Nếu tỉnh có lẽ y đã nghe thấy tiếng

gió vù vù qua khe cửa sổ. Từ chiều khi được người đàn ông cưu mang về đây, y vẫn trong cơn mơ màng. Y đang nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ cảm nhận được mình không còn

nằm trong nước lạnh nhưng cũng không đủ sức lực để nghĩ xem mình hiện tại ở đâu. Y nghe bên tai có tiếng một đứa bé gái, giọng của nó trong trẻo biết bao, bên cạnh

là một người đàn ông hào sảng nhưng lại muôn phần điềm tĩnh.

“Y là ai vậy ông?” Đứa bé gái đứng dậy quay ra hỏi người đàn ông.

“Lúc ta lên núi thì thấy y đang chới với ở trong dòng nước, vậy nên ta bèn đem y lên núi cùng ta.”

“Thì ra là vậy, liệu y còn cứu được không thưa ông?”

“Ta cũng chưa rõ.” Người đàn ông trả lời.

Nhìn ra đống củi đang lom rom cháy, người này tiếp tục:

“Cũng muộn rồi, con đi ngủ trước đi Như Tranh.”

“Dạ!”

Đứa bé vâng lời, nó chuyển chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi cho người đàn ông rồi leo lên giường đối diện. Đôi mắt của nó nhắm nghiền và thở nhẹ. Trong lòng Như Tranh

cũng đầy lo lắng, lo cho đứa trẻ đang nằm bên kia. Liệu y có qua khỏi không? Liệu ông có thể chữa trị cho y hay không? Một đứa trẻ đang yên đang lành tại sao lại phải

chịu cảnh đọa đầy đến vậy. Thế rồi, Như Tranh cũng dần chìm vào giấc ngủ. Nó luôn tin tưởng thể nào ông cũng trị khỏi cho y mà thôi.

Đến sáng, khi mới bảnh mắt Như Tranh đã liền thức giấc. Như Tranh ngồi dậy gấp lại chăn gối gọn gàng. Đặng bước xuống đất thì thấy một người đàn ông vẫn đang ngồi

đó, Như Tranh bước nhanh xuống, nó khoanh hai tay trước ngực rồi cúi gập mình.

“Con chào ông ạ!”



Như Tranh bước ra ngoài cửa, nó đang đứng trước mái hiên của căn nhà gỗ sau đó nhìn ra xa xăm. Chân núi vẫn còn mờ sương, tiếng gà gáy vang lên lác đác. Đó là khung

cảnh ngày nào Như Tranh cũng thấy khi mà sáng sớm thức giấc ở lưng chừng núi. Như Tranh bước đi từng bước ở trên bậc thang trước hiên rồi đi xuống sân. Đi thẳng đến một căn nhà nhỏ hơn lợp cỏ khô, ở đó đang có khói trắng bốc lên. Như Tranh tiến bước vào trong, thì ra ấm nước đã được ông đun từ trước vẫn còn bốc hơi nghi

ngút. Nó khéo léo rót ra chừng phân nửa cái chậu bằng đồng thau, sau đó bê đặt bên cạnh chum nước. Kiễng chân lên, Như Tranh nhẹ nhàng múc từng gáo nước cho vào

trong thau. Rót vài lần thì thò tay vào trong xem nước đã đủ ấm chưa? Hơi nóng bốc lên phả vào gương mặt làm cho gò má Như Tranh ửng hồng, nó từ tốn dùng tay múc

nước mà xoa lên mặt.

Nhìn về phía tro bếp, Như Tranh lấy que củi vun vén cẩn thận từng chút củi than còn đang hồng hào thành một ụ nhỏ. Trong ấy là niêu cơm đã được thổi sẵn, nó ủ tro để

giúp niêu cơm giữ được độ ấm ngay giữa trời đông giá lạnh. Đổ thêm nước rồi đặt lại chiếc ấm trên bếp để tiếp tục đun sôi. Như Tranh sau đó lúi húi với đống cỏ khô,

rơm rạ xếp lại gọn gàng. Với đám lá thuốc trong bếp, Như Tranh sắp ra từng loại, chuẩn bị phơi khô vì ông nói hôm nay trời nắng ráo. Phải mất khá lâu thời gian mới xong

công việc. Như Tranh nhẹ nhàng bới niêu cơm đặt vào trong khay. Sau đó kiễng chân lấy một niêu nhỏ khác ở trên giá cao, hai chiếc bát đất nung, hai đôi đũa tre, một đôi đũa cả. Như Tranh bê khay cơm ấy lên nhà đặt trên giường của mình. Nó vừa mở vung niêu cơm khói đã bốc lên nghi ngút. Như Tranh lấy đũa cả xới cơm khiến cho mùi

hương của từng hạt gạo lan tỏa khắp phòng. Bên trong chiếc niêu nhỏ là cá kho được nó đun từ hôm qua, để lên mỗi bát cơm một khúc cá. Mùi của gạo nếp lại hòa với

hương cá kho làm cho bữa ăn đạm bạc trở nên vô cùng hấp dẫn.

“Y đã tỉnh chưa ông?” Như Tranh quay về phía giường đối diện và hỏi.

“Ta đã chữa cho y, chắc cũng hồi lại được chút sức lực.”

Trong cơn mơ màng, đôi tai đứa trẻ lại bắt được tiếng nói dường như quen thuộc từ tối hôm qua. Đứa bé cố gắng cựa quậy chân tay nhưng tất cả đều vô thức không

nghe lệnh. Cố gắng lắm, đôi mắt của y mới khẽ mở.

“Cuối cùng y cũng tỉnh rồi ông ơi! Ông xem này!” Như Tranh mừng rỡ.

Hiện ra trước mắt sau cơn thập tử nhất sinh là một bé gái chừng bằng tuổi mình, đôi mắt long lanh cùng mái tóc đen dài đến ngang vai. Miệng đứa bé khẽ cười khi nhìn

thấy y, có phải đây là thiên thần hay tiên nữ gì chăng? Sao đứa bé kia lại cười với y? Mặc kệ, dù gì thì nó cũng không phải trong giấc mơ. Quay đầu ngẩng lên, đứa trẻ thấy

người đàn ông thân hình cao lớn. Người ấy có gương mặt cương nghị, mái tóc dài ngang lưng để xõa, trên đầu chít một vương miện gắn những lông trắng. Phía đầu

những sợi lông ấy lại được tô son màu đỏ. Tiếp đến là đôi mắt to, với cặp mày ngài oai phong. Người này mặc chiếc áo màu xám cát, trên vai chiếc áo nhô cao, tựa hồ như

một tấm xương trắng của con thú lớn nào đó mà người đàn ông săn được, biến nó thành phần vai áo như một chiến công hiển hách. Mặc trên người là tấm váy quấn hai

vòng đều đặn đến đầu gối, ở giữa có thêm tấm đệm váy màu xanh lục, bao chân làm bằng nhung. Người đàn ông trên cổ đeo chuỗi hạt bằng vỏ ốc, xen kẽ đó là ba chiếc

răng nanh được xếp cách đều với nhau. Cách mà người này ăn mặc, nhất là khi đứng dậy mới thật uy nghi, lẫm liệt làm sao. Đứa trẻ nhìn ông với một ánh mắt thán phục,

xen lẫn ngỡ ngàng.

Có chăng đây chính là vị Sơn thần đấy ư? Sao mà hùng dũng tráng lệ đến thế? Ở gần nhưng y cảm thấy muôn phần cao xa vời vợi. Khi nào thì y mới được giống như ngài ấy? Chắc là sẽ chẳng bao giờ, bởi vì y luôn là một đứa trẻ vô cùng yếu đuối.

“Nhà ngươi tên gọi là gì?” Sơn thần hỏi.

Đứa trẻ cố rướn người dậy trả lời nhưng y vẫn thấy mình không thể nào cử động.

“Không cần ngồi dậy. Ngươi vẫn còn đau lắm, cảm thấy tức ngực đúng không?”

“Ngài là…”

“Không phải bận tâm. Ta đây gặp ngươi xem như là cũng có duyên. Vết thương ngoài da của ngươi ta đã băng bó cả rồi.”

Đứa trẻ ngoái cổ nhìn xuống cánh tay bên phải của mình, toàn bộ từ khuỷu tay đến cổ tay và cả bàn tay chi chít vải trắng băng chặt, chỉ còn chừa lại những ngón tay để y cử động. Như hiểu ý, Sơn thần liền nói:

“Yên tâm, cái đó ta đã phong bế lại rồi. Dần dần ngươi sẽ không thấy đau đầu hay tức ngực nữa.”

“Tôi thấy mình rơi xuống nước... là ngài đã cứu tôi sao?”

“Cứu ngươi? Có thể coi là như vậy... hoặc giả vận số của ngươi vẫn chưa đến hồi kết thúc.”

“Tôi… tôi… Cảm tạ ngài!” Đứa bé khó nhọc.

“Hiện tại nhà ngươi rất yếu, tĩnh dưỡng trước đi rồi hãy nghĩ chuyện cảm ơn.”

Sơn thần đứng dậy, khi ngài bước ra khỏi cửa thì cũng là lúc ánh nắng chiếu vào. Ánh sáng chói lòa đang bị che khuất bởi một hình bóng cao lớn của ngài. Cảnh tượng ấy

thật làm người ta ngưỡng vọng. Đó mới thật sự là hình ảnh của các vị thần, đó mới thật sự là tinh hoa của trời đất.

“Ngươi có đói không?” Một tiếng nói trong trẻo vang lên.

Như Tranh vẫn đôi mắt long lanh, vẫn nụ cười ấy đang nhìn đứa trẻ. Nó đã làm dịu cơn đau trong y, tuy thế y cũng chẳng thể ăn nổi. Như Tranh đã cố động viên nhưng

cũng không được. Đứa bé gái bèn ăn bát cơm của mình rồi đi ra ngoài. Đi rồi sao? Hai người họ đều đi cả rồi, phải chăng họ lại tiếp tục bỏ mặc đứa trẻ giống như trước

kia? Bỏ lại y trong nỗi niềm cô đơn, lạnh lẽo.

Như Tranh bước ra đến sân thì thấy Sơn thần đang đứng đợi sẵn.

“Hôm nay con không phải đi đưa thuốc cho dân. Hãy ở nhà mà chăm sóc cho đứa bé đó. Ta đây xuống núi rồi sẽ quay lại khi trời tối hẳn.”

“Vâng, thưa ông!”

Nói rồi, Sơn thần từ từ bay lên cao, chân ngài cưỡi trên đám mây, bóng chiếc áo choàng nâu đỏ của ngài khuất dần trong làn sương sớm chưa tan.

Như Tranh cúi chào Sơn thần rồi lại bận bịu với một công việc hàng ngày đó là phơi thuốc.

Trong khi ấy, đứa bé trai vẫn còn miên man trong suy nghĩ. Hai người họ đã đi thật rồi, bỏ lại y thật rồi. Vừa mới có chút ấm áp tình người thì đã vụt tan biến mất. Cuối

cùng y lại chìm trong bóng tối, chìm trong sự cô độc. Có lẽ hai người bọn họ chỉ là giấc mơ mà thôi. Thực lòng y rất muốn ngủ, muốn ngủ thật say để mơ giấc mơ kì diệu

ấy thêm lần nữa. Đứa bé nhắm mắt để làm không gian xung quanh bao trùm bởi thứ bóng tối đặc sệt, để cho cơn đau mình mẩy ê ẩm giảm bớt và để gồng mình chống

lại những luồng tức ngực đều đặn tìm đến trong từng nhịp thở. Đứa bé đã ngủ một giấc thật dài, thật dài cho tới khi bị đánh thức bởi giọng nói trong trẻo ban sáng. Giấc mơ ấy lại hiện rồi về ư?

“Ngươi đã tỉnh rồi? Cố ăn một chút cháo được không?”

Lờ mờ trong đám khói đang bốc lên nghi ngút vẫn là khuôn mặt và nụ cười ấy, đúng là đứa bé gái kia lại hiện về. Lúc này y đã ngủ được bao lâu? Thì ra thiếp đi một mạch

đến tối. Ánh sáng lập lòe từ đống củi khô giữa nhà xem chừng nổi lên từ bao giờ.

“Hồi trưa có gọi nhưng ngươi không tỉnh lại. Bây giờ cố ăn một bát cháo đi!”

Với tay ra rồi bất chợt, đứa trẻ áp bàn tay mình lên gò má Như Tranh, nó không phải là hư ảo. Y cảm nhận được sự mềm mại, cảm nhận được hơi ấm, nó là thật, Như

Tranh là thật chứ không phải trong giấc mơ như y vẫn nghĩ.

Sự việc đường đột khiến cho Như Tranh tròn xoe đôi mắt.

“Đến cả vết nhọ nồi cũng là thật.”

“Ngươi nói gì chứ?” Như Tranh gạt tay đứa trẻ ra rồi nói. Sau, nó tựa hồ biết rằng trên mặt của mình có một vết nhọ nên lấy vạt áo lau đi.

“Ta cứ ngỡ ngươi chỉ trong giấc mơ.”

“Ngươi đã ở đây ba ngày rồi.” Nói xong Như Tranh lấy tay xúc lên một thìa cháo trắng.

“Đây, tay ngươi bị thương, há miệng ra ta đút cho.”

Đứa bé há miệng, cảm nhận được hơi nóng từ cháo, hơi ấm từ chính Như Tranh mang lại khiến y quên hẳn cơn lạnh, cơn đói. Sao mà lại gần gũi đến thế? Giá mà được làm bạn với cô bé này mãi.

“Ta là Như Tranh, còn ngươi tên gì?” Đứa bé gái vừa xúc cháo vừa hỏi.

“Ta... ta không biết.”

“Ngay đến tên mình mà ngươi cũng không nhớ sao?”

“Ta... không nhớ gì hết. Ta là ai? Ta từ đâu đến?” Đứa trẻ trầm tư.

“Thế cha mẹ ngươi đâu?” Như Tranh vẫn hồn nhiên hỏi. Câu hỏi khiến cho đứa bé bần thần một lúc.

“Ta... cũng không biết.”

Nghe thấy câu trả lời ấy, Như Tranh bỗng đặt bát cháo xuống giường rồi thở dài một tiếng.

“Thì ra, ngươi cũng giống ta, không biết cha mẹ của mình là ai.”

Không khí trở nên vắng lặng, hai đứa trẻ bỗng dưng quay ra buồn hẳn cứ như chúng hiểu nỗi lòng của nhau.

Được một lúc thì Sơn thần trở về, đứa bé đã thiếp đi trong giấc ngủ. Ngài đến ngồi cạnh chiếc giường của đứa bé trai. Sơn thần lặng lẽ quan sát khuôn mặt và hình hài

của y rồi thầm nghĩ.

“Đứa trẻ này… thiên tư khó lường, về sau là phúc hay là họa, nên chăng tùy thuộc vào những quyết định của nó.”

Sơn thần đặt tay lên trán đứa trẻ, y cảm nhận được có một luồng khí đang chạy trong suốt cơ thể. Ngày này qua ngày khác, cuối cùng đến ngày thứ sáu thì tỉnh táo, đứa

trẻ đã được hồi phục ít nhiều.

Đứa bé chống gậy và tập tễnh bước ra ngoài cửa trong buổi sáng sớm. Trời đẹp thật, ánh nắng chiếu vào không trung vàng ngợp, nhưng vẫn còn hơi lạnh. Đứa trẻ bước

đi mà luôn nheo mắt nhìn trời, thứ mà tưởng như y không bao giờ còn thấy được nữa.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Sơn thần hỏi.

Ngài vừa dứt lời thì kéo đứa bé ngồi xuống bên cạnh. Lại đặt tay lên trán của y.

“Để ta xem. Đỡ hơn nhiều rồi, một thời gian nữa sẽ khỏe hẳn thôi.”

“Con cảm tạ ngài, Sơn thần!”

Đứa bé đứng dậy và cúi gập mình thành kính. Với y, Sơn thần không chỉ là người cứu mạng, người cho y một cuộc sống mới mà còn là thần tượng, là đích đến của vẻ đẹp

hoàn hảo, thứ mà trong cơn mê sảng y đã mơ màng chứng kiến. Nếu ao ước, đứa bé sẽ ước mình giống như một Sơn thần.

“Ta và ngươi…” Sơn thần trầm ngâm, đoạn nhìn rồi nói tiếp: “Xem như là cũng có duyên, nếu đã không còn nơi nào để đi, nếu đám người trần đã vứt bỏ ngươi, vậy thì hãy ở lại cùng ta. Thế nào?”

Đôi mắt sáng lên, đứa bé vẫn còn ngỡ ngàng:

“Thật chứ ạ?”

“Đương nhiên!”

Trong những ngày mơ màng, y chỉ sợ hình bóng Sơn thần sẽ tan biến mất, khi đỡ hơn y lại lo rằng Sơn thần chữa bệnh cho mình rồi cũng bỏ đi.

Nhưng bây giờ thì không, đứa trẻ này được Sơn thần giữ lại, quả thực đây như bầu trời mở ra trước đôi mắt nhỏ của y.

“Thật chứ ạ. Như vậy con có một bạn chơi cùng rồi ông ơi!” Như Tranh vui mừng.

Rồi con bé khẽ nhìn sang đứa trẻ kia, y lại trầm ngâm, vừa nãy còn vui mà giờ đã lại vậy rồi. Hệt như lúc y nói mình không cha không mẹ, ánh mắt của y vẫn luôn nhìn ra

đâu đó xa xăm.

“Từ nay… hãy gọi ngươi là Đằng Long.”

“Đằng… Long?” Đứa trẻ lẩm nhẩm hai chữ thật chậm rồi vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Đa tạ Sơn thần ban tên.”

Xa xa vẫn là dãy núi trùng trùng lớp lớp, thi thoảng còn bị bao phủ bởi những sương trắng mây mờ. Ánh sáng chiếu xuyên qua từng kẽ mây, phủ xuống mái nhà tí hon ở dưới chân núi. Thì ra đứng từ trên cao thế này Đằng Long mới cảm nhận được đất trời rộng lớn biết bao, nếu y chết đi thì thật uổng phí.

Chưa bao giờ thấy được cảnh tượng hùng vĩ đến thế nên Đằng Long mới trầm ngâm, mới thẫn thờ.

Một thế giới đang mở ra trước mắt!

Đằng Long quay lại thì bắt gặp một đôi mắt đen tròn xoe của Như Tranh hướng về phía mình.

“Ngươi đang nhìn gì thế?”

“Thiên khai!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook