Chương 1: Tiết tử
Tân Kỳ
12/04/2017
Tháng năm, Giang Nam, xuân hoa nở rộ, một vườn hoa hồng lá cây tinh xảo, nguyên bản nên làm cho người ta say mê thưởng thức cảnh đẹp, lúc này cũng là lạnh lùng vắng lặng, một cỗ không khí trầm trọng hiu quạnh bao phủ khuôn viên, thậm chí ngay cả gió xuân nên mềm nhẹ lay động cũng buồn ủ rũ, lười nhác chuyển mình .
Ở một góc giả sơn sau hoa viên, truyền đến một trận lại một trận anh ách tiếng khóc, tiếng nói non nớt nhu tế.
“Tiểu thư, người đừng khóc nữa được không?” một cô gái cỡ chừng 11, 12 tuổi, vẻ mặt kiên cường, nghiêm túc đứng ở cạnh giả sơn, hòa hoãn khuyên giải an ủi một tiểu cô nương cũng trạc tuổi nàng, đang ngồi ôm gối khóc rấm rức không ngừng.
Nửa tháng trước, lão gia cùng phu nhân trên đường đi trao đổi buôn bán gặp phải bọn sơn tặc, hạn số mệnh vong, tiểu thư cũng khóc suốt nửa tháng. Ngày thường, tiểu thư đúng là cũng hay khóc, nhưng suốt nửa tháng nay, ngày nào tiểu thư cũng khóc, khóc đến đôi mắt to tròn của nàng cũng hóa thành hạt anh đào, đỏ tươi, sưng húp, nàng thật đúng là lo tiểu thư sẽ khóc đến hỏng cả mắt mất!
「 Ân…… Nhưng mà…… Ta…… Ta khổ sở thôi! Ô……」 giương một đôi mắt cơ hồ đã không mở ra được, tiểu nữ oa nức nở khóc kể, bàn tay mũm mĩm bé xinh quẹt quẹt hai hàng lệ châu lã chã tuôn rơi.
「 Ta cũng vậy, rất khổ sở nha! Nhưng mà ta cũng không giống tiểu thư như vậy……」 tiểu nha hoàn cũng lên tiếng than thở.
Lão gia cùng phu nhân đối xử với nàng tốt lắm, bọn họ đột nhiên đi rồi, nàng cũng thực thương tâm, rất khó qua a! Nhưng mà, nếu nàng cũng giống tiểu thư, chỉ biết khóc như vậy, cũng không phải biện pháp đi!
Huống chi, tiểu thư tựa hồ còn chưa biết, sau khi lão gia cùng phu nhân qua đời, ca ca của lão gia baoi nhiêu năm chưa hề lui tới, lại tất tả mang theo cả nhà, gia quyến đều tới đây rồi. Nàng thật chán ghét cái đại thiếu gia cùng đại tiểu thư vừa mới tới nha! Nhưng mà nàng cũng chỉ là một nha hoàn, làm gì có quyền phát biểu ý kiến nha!
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân từ xa truyền đến, rõ ràng hướng các nàng đi tới; Tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, ánh mắt lập tức dâng lên cảnh giới, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang dần dần tiếp cận các nàng.
「 Tiểu đường muội còn khóc a!」
Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, cúi nhìn hai tiểu nữ oa trước mặt, đôi mắt hẹp dài mang theo giảo hoạt cùng lỗ mãng, làm cho lời nói thân thiết, tỏ vẽ quan tâm của hắn lộ ra vẻ giả dối, xảo biện.
Đáng tiếc, nữ oa đang “chuyên tâm khóc” vẫn chưa phát hiện ngữ khí không hề có thành ý của nam tử, nàng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đường huynh mà nàng không mấy ấn tượng lắm. (có gặp mấy lần đâu mà nhớ >.<)
「 đường ca……」
Trong trí nhớ, tuổi tác hai người kém rất nhiều, cho nên hắn rất ít quan tâm đến nàng, càng không nói đến chuyện cùng nàng tán gẫu, nói chuyện phiếm linh tinh.
Bất quá, lúc này hắn đột nhiên tới thân thiết, trong lúc nàng vừa mới mất đi song thân, tâm tư đơn thuần, không phân biệt được hư tình dả ý, làm nàng cảm thấy thật ấm áp.
「 Tiểu đường muội đừng tiếp tục thương tâm , về sau, đường ca sẽ tới chiếu cố muội, được không?」 nam tử kiên nhẫn đè nén cảm xúc thật sự tronbg lòng, mang ngữ khí vô cùng thương tiếc, chiều chuộng an ủi nàng.
Thật sự là không hiểu nổi ý tưởng của cha hắn, tiểu đường muội tuổi còn nhỏ, hiện lại đã mất đi người nhà, không còn ai để dựa vào, sao còn cần đối nàng ôn tồn trấn an? Dù sao cả nhà bọn họ đều đã vào được đây, chỉ bằng tiểu đường muội, tuổi nhỏ vô tri, cho dù có muốn phản đối, chỉ sợ nàng cũng vô lực ngăn cản đi!
「 Thật sự?」 Cừu Y Nùng nhất thời giống như một người sắp chết đuối được người ta quăng cho một cái phao, cảm động vô vàng.
「 Đường ca hội chiếu cố ta?」 vẫn còn khóc rấm rức, nàng nức nở hỏi.
「 Đương nhiên.」 nam tử trẻ tuổi lập tức đáp lời, vươn tay định đem tiểu nữ oa ôm ra khỏi giả sơn….
Bỗng dưng…
“Ta sẽ chiếu cố tiểu thư!” một tiểu nữ oa khác, đứng cạnh bên, thấy hắn định chạm tới tiểu thư thì mạnh hô lên.
Nam tử liếc nhìn nữ oa thình lình xuất hiện bên cạnh,「 ngươi là nha đầu bên cạnh tiểu đường muội của ta?」 hắn đành nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đường muội, thuận miệng hỏi.
Nữ oa kia ở một bên nhìn hắn bắng ánh mắt đề phòng, khẽ gật đầu.
「 Hảo, ta muốn ngươi đến phòng bếp, đem ngọ thiện của tiểu thư đến đây.」
Hắn nắm tay Cừu Y Nùng bước đi, quay đầu lại nhìn, thì thấy thân ảnh nhỏ xinh kia vẫn lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi, thì tức giận, quát lên:
「 Còn không mau đi! Ngươi muốn tiểu đường muội của ta đói chết sao?」
Tiểu thân ảnh đi theo phía sau bị ánh mắt giận dữ của nam tử dọa cho sợ hãi, ngừng bộ pháp, mím môi, thế này mới quay đầu mà đi.
Mà giờ phút này, tay nhỏ bé của tiểu nữ oa bị tuổi trẻ nam tử khiên trụ, ẩn ẩn đau, nàng làm như cảm giác có chút không ổn, quay đầu, cả kinh nhìn thân ảnh bé nhỏ kia đã càng lúc càng xa.
「 a……」 nàng, theo bản năng, muốn thoát khỏi đại chưởng đang bao lấy tay nàng.
Trong mắt nam tử đột nhiên thoáng hiện lên sự mất kiên nhẫn, tức giận tràn ngập, nhưng trong miệng vẫn phát ra vẻ nhu hòa giả dối, khuyên giải an ủi.
“Đừng nóng vội, tiểu đường muội, nha hoàn của muội chỉ là đi đến phòng bếp lấy một ít điểm tâm, rất nhanh sẽ trở về. Đường ca dẫn muỗi đến đình lý ngồi nghỉ một chút được không?”
「 Thật vậy chăng? Nàng lập tức sẽ trở về sao……」 thanh nâm non nớt vang lên, tiểu đầu vẫn ngoáy nhìn về thân ảnh đã khuất xa khỏi đình viện……
Hoa xuân nở rộ, gió xuân mơn man thổi, nắng xuân chan hòa rực rỡ ……
Ở một góc giả sơn sau hoa viên, truyền đến một trận lại một trận anh ách tiếng khóc, tiếng nói non nớt nhu tế.
“Tiểu thư, người đừng khóc nữa được không?” một cô gái cỡ chừng 11, 12 tuổi, vẻ mặt kiên cường, nghiêm túc đứng ở cạnh giả sơn, hòa hoãn khuyên giải an ủi một tiểu cô nương cũng trạc tuổi nàng, đang ngồi ôm gối khóc rấm rức không ngừng.
Nửa tháng trước, lão gia cùng phu nhân trên đường đi trao đổi buôn bán gặp phải bọn sơn tặc, hạn số mệnh vong, tiểu thư cũng khóc suốt nửa tháng. Ngày thường, tiểu thư đúng là cũng hay khóc, nhưng suốt nửa tháng nay, ngày nào tiểu thư cũng khóc, khóc đến đôi mắt to tròn của nàng cũng hóa thành hạt anh đào, đỏ tươi, sưng húp, nàng thật đúng là lo tiểu thư sẽ khóc đến hỏng cả mắt mất!
「 Ân…… Nhưng mà…… Ta…… Ta khổ sở thôi! Ô……」 giương một đôi mắt cơ hồ đã không mở ra được, tiểu nữ oa nức nở khóc kể, bàn tay mũm mĩm bé xinh quẹt quẹt hai hàng lệ châu lã chã tuôn rơi.
「 Ta cũng vậy, rất khổ sở nha! Nhưng mà ta cũng không giống tiểu thư như vậy……」 tiểu nha hoàn cũng lên tiếng than thở.
Lão gia cùng phu nhân đối xử với nàng tốt lắm, bọn họ đột nhiên đi rồi, nàng cũng thực thương tâm, rất khó qua a! Nhưng mà, nếu nàng cũng giống tiểu thư, chỉ biết khóc như vậy, cũng không phải biện pháp đi!
Huống chi, tiểu thư tựa hồ còn chưa biết, sau khi lão gia cùng phu nhân qua đời, ca ca của lão gia baoi nhiêu năm chưa hề lui tới, lại tất tả mang theo cả nhà, gia quyến đều tới đây rồi. Nàng thật chán ghét cái đại thiếu gia cùng đại tiểu thư vừa mới tới nha! Nhưng mà nàng cũng chỉ là một nha hoàn, làm gì có quyền phát biểu ý kiến nha!
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân từ xa truyền đến, rõ ràng hướng các nàng đi tới; Tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, ánh mắt lập tức dâng lên cảnh giới, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang dần dần tiếp cận các nàng.
「 Tiểu đường muội còn khóc a!」
Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, cúi nhìn hai tiểu nữ oa trước mặt, đôi mắt hẹp dài mang theo giảo hoạt cùng lỗ mãng, làm cho lời nói thân thiết, tỏ vẽ quan tâm của hắn lộ ra vẻ giả dối, xảo biện.
Đáng tiếc, nữ oa đang “chuyên tâm khóc” vẫn chưa phát hiện ngữ khí không hề có thành ý của nam tử, nàng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đường huynh mà nàng không mấy ấn tượng lắm. (có gặp mấy lần đâu mà nhớ >.<)
「 đường ca……」
Trong trí nhớ, tuổi tác hai người kém rất nhiều, cho nên hắn rất ít quan tâm đến nàng, càng không nói đến chuyện cùng nàng tán gẫu, nói chuyện phiếm linh tinh.
Bất quá, lúc này hắn đột nhiên tới thân thiết, trong lúc nàng vừa mới mất đi song thân, tâm tư đơn thuần, không phân biệt được hư tình dả ý, làm nàng cảm thấy thật ấm áp.
「 Tiểu đường muội đừng tiếp tục thương tâm , về sau, đường ca sẽ tới chiếu cố muội, được không?」 nam tử kiên nhẫn đè nén cảm xúc thật sự tronbg lòng, mang ngữ khí vô cùng thương tiếc, chiều chuộng an ủi nàng.
Thật sự là không hiểu nổi ý tưởng của cha hắn, tiểu đường muội tuổi còn nhỏ, hiện lại đã mất đi người nhà, không còn ai để dựa vào, sao còn cần đối nàng ôn tồn trấn an? Dù sao cả nhà bọn họ đều đã vào được đây, chỉ bằng tiểu đường muội, tuổi nhỏ vô tri, cho dù có muốn phản đối, chỉ sợ nàng cũng vô lực ngăn cản đi!
「 Thật sự?」 Cừu Y Nùng nhất thời giống như một người sắp chết đuối được người ta quăng cho một cái phao, cảm động vô vàng.
「 Đường ca hội chiếu cố ta?」 vẫn còn khóc rấm rức, nàng nức nở hỏi.
「 Đương nhiên.」 nam tử trẻ tuổi lập tức đáp lời, vươn tay định đem tiểu nữ oa ôm ra khỏi giả sơn….
Bỗng dưng…
“Ta sẽ chiếu cố tiểu thư!” một tiểu nữ oa khác, đứng cạnh bên, thấy hắn định chạm tới tiểu thư thì mạnh hô lên.
Nam tử liếc nhìn nữ oa thình lình xuất hiện bên cạnh,「 ngươi là nha đầu bên cạnh tiểu đường muội của ta?」 hắn đành nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đường muội, thuận miệng hỏi.
Nữ oa kia ở một bên nhìn hắn bắng ánh mắt đề phòng, khẽ gật đầu.
「 Hảo, ta muốn ngươi đến phòng bếp, đem ngọ thiện của tiểu thư đến đây.」
Hắn nắm tay Cừu Y Nùng bước đi, quay đầu lại nhìn, thì thấy thân ảnh nhỏ xinh kia vẫn lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi, thì tức giận, quát lên:
「 Còn không mau đi! Ngươi muốn tiểu đường muội của ta đói chết sao?」
Tiểu thân ảnh đi theo phía sau bị ánh mắt giận dữ của nam tử dọa cho sợ hãi, ngừng bộ pháp, mím môi, thế này mới quay đầu mà đi.
Mà giờ phút này, tay nhỏ bé của tiểu nữ oa bị tuổi trẻ nam tử khiên trụ, ẩn ẩn đau, nàng làm như cảm giác có chút không ổn, quay đầu, cả kinh nhìn thân ảnh bé nhỏ kia đã càng lúc càng xa.
「 a……」 nàng, theo bản năng, muốn thoát khỏi đại chưởng đang bao lấy tay nàng.
Trong mắt nam tử đột nhiên thoáng hiện lên sự mất kiên nhẫn, tức giận tràn ngập, nhưng trong miệng vẫn phát ra vẻ nhu hòa giả dối, khuyên giải an ủi.
“Đừng nóng vội, tiểu đường muội, nha hoàn của muội chỉ là đi đến phòng bếp lấy một ít điểm tâm, rất nhanh sẽ trở về. Đường ca dẫn muỗi đến đình lý ngồi nghỉ một chút được không?”
「 Thật vậy chăng? Nàng lập tức sẽ trở về sao……」 thanh nâm non nớt vang lên, tiểu đầu vẫn ngoáy nhìn về thân ảnh đã khuất xa khỏi đình viện……
Hoa xuân nở rộ, gió xuân mơn man thổi, nắng xuân chan hòa rực rỡ ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.