Chương 2
Phong Tiểu Vũ
12/10/2016
Nhà giáo sư Trần:
Lam Phong Linh hiện giờ đang rất khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào tờ bản đồ da dê để trên bàn.Qua một lúc, cô đưa ra kết luận : xem không hiểu.
" Giáo sư, thầy chắc đây là bản đồ không phải giấy vẽ lung tung chứ ?"Lam Phong Linh nhíu mày chỉ chỉ vào bản đồ.
Giáo sư Trần im lặng ngồi yên trên ghế mắt vẫn không rời tấm bản đồ : đây là ông vô tình có được khi đi giám định đồ cổ cho một vị thương nhân . Vị ấy cảm thấy nó quá vô dụng nên khi ông ngỏ lời vị thương nhân đó đã hào phóng tặng lại cho ông , tuy biết rõ vị trí cổ mộ nhưng đường vào lại quá mơ hồ khiến ông đã nghĩ mấy ngày mấy đêm vẫn chưa tìm ra đường vào. Ông hy vọng với kinh nghiệm và trí thông minh của mình Lam Phong Linh sẽ tìm được đường vào , có lẽ ông đã đánh giá thấp người tạo ra ngôi mộ này rồi .
Thấy giáo sư Trần hết nhíu mày lại lắc đầu , Lam Phong Linh biết ông cũng không hiểu lắm về bản đồ này , có lẽ cô nên tự mình nghiên cứu thử thôi.
" Giáo sư, con đem bản đồ này về nghiên cứu được chứ ?"
Giáo sư Trần phục hồi tinh thần, nhìn về phía Lam Phong Linh , gật đầu.
Từ nhà giáo sư Trần trở về, Lam Phong Linh chui vào phòng bắt đầu nghiên cứu cặn kẽ tấm da dê . Thấy thời gian đã khuya mà Lam Phong Linh vẫn chưa ra khỏi phòng Tô Thiển cảm thấy sốt ruột cứ bay qua bay lại làm cho tiểu Nhất cảm thấy hoa mắt rồi , nó gằn giọng : " Tô Thiển cô có thể dừng lại không ta thấy chóng mặt lắm rồi đấy "
Đột nhiên , cửa phòng mở ra một bóng đen xỏa tóc đứng trước cửa làm hai kẻ đang trừng nhau hết hồn quên khép cả miệng.
" Á ... ...... ma " giọng Tô Thiển
" ... ...... ........." tiểu Nhất
" Im lặng đi , cô mới là ma đấy !" Lam Phong Linh trừng mắt nhìn Tô Thiển , bỏ hai tay đang bịt tai xuống Lam Phong Linh dùng tốc độ lướt nhanh hơn ma đói lao vào phòng bếp , cô cả buổi chiều không ăn gì rồi thật sự rất đói nên nhanh chóng ăn xong một tô mì , Lam Phong Linh lại tiếp tục vùi đầu vào tấm bản đồ , Tô Thiển và tiểu Nhất đứng hai bên nhìn chằm chằm tấm bản đồ , không gian rơi vào im lặng , Tô Thiển thấy bên hông đột nhiên nhột nhột nhìn lại thì thấy tiểu Nhất ra ám hiệu , Tô Thiển im lặng lui ra ngoài.
Đến góc khuất , tiểu Nhất lại đột nhiên cất tiếng nói : " Tô Thiển cô vào nói với tiểu Phong như thế này......"
Tô Thiển đi vào phòng nói lại y như lời của tiểu Nhất . Lam Phong Linh im lặng nghe rồi dựa theo lời của Tô Thiển cuối cùng cũng tìm được cửa mộ , cửa mộ nằm ở một góc khuất của bản đồ nếu không để ý sẽ không phát hiện ra được.Tô Thiển vẫn đang nói lại phát hiện Lam Phong Linh đang chằm chằm vào nàng , nàng có chút chột dạ nhìn sang hướng khác.
" Tô Thiển , sao cô biết những thứ này " Lam Phong Linh híp mắt nhìn Tô Thiển , giọng lành lạnh hỏi nhìn không ra cảm xúc hiện giờ của cô.
" Ta... ta là lúc nãy ta bỗng nhớ ra hình như lúc nhỏ có một vị đạo trưởng đã dạy ta những kí tự này " Tô Thiển nhỏ giọng trả lời.
Thôi bỏ đi , ai cũng có bí mật của mình , nghĩ vậy nên Lam Phong Linh không truy cứu chuyện này nữa mà bắt tay vào viết lại phương hướng trên bản đồ để sau này dễ tìm đường hơn.
Tô Thiển vụng trộm thở phào một hơi , ra dấu tay thắng lợi với tiểu Nhất đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của nó viết rất rõ ràng hai chữ " ngu ngốc".
Lam Phong Linh xong việc thì ngã nhào xuống giường mà ngủ, cả quần áo cũng không thay . Cô không biết mình sắp đối mặt với vấn đề sẽ làm thay đổi cuộc sống sau này của cô.
Đing đang......đinh đang
Tiếng chuông gió có thật sự dẫn dắt linh hồn về nơi yên bình hay khiến cho linh hồn con người ngày càng lún sâu vào tội lỗi .
--- ------ ------ ------ -------
Vài ngày sau, tại sân bay :
Một nhóm bốn người xuất hiện trên tay đều mang hành lí giống nhau , cả cách ăn mặc vừa nhìn đã biết họ là một nhóm. Nhóm hai nam hai nữ này không phải ai khác chính là bọn người Lam Phong Linh , đang trên đường đến vị trí cổ mộ.
" Aizzz, đẹp trai là cái tội mà ." Phương Kiệt bắt đầu ca cẩm để rồi sau đó nhận ngay một cú đá khiến cậu ấy tiếp đất không được đẹp cho lắm. Mà người tạo ra cú đá đó vẫn bộ mặt lạnh như tiền không biểu lộ chút cảm xúc nào.
" Thạch Đầu, tớ có lỗi gì với cậu sao , hay tại cậu ganh tị tớ đẹp trai hơn cậu ." Phương Kiệt vừa vuốt lại mái tóc vừa nói.
" Gọi tôi là Thạch Lâm " giọng nói của Thạch Lâm không mang chút cảm xúc nhưng cũng đủ khiến cho Phương Kiệt biết điều mà im miệng lại.
" Ơ, đó không phải bọn người bọ cạp tím à ! Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây ?" Theo tiếng nói của Phương Kiệt nhóm người Lam Phong Linh nhìn lại thì phát hiện ra nhóm của bọ cạp tím cũng đang đi về phía này.
" Hừ ! Tưởng ai hóa ra mấy tên chuột chui mộ thôi ' " Tên cầm đầu nhóm bọ cạp tím huênh hoang nói .
" Mày nói ai ?" Phương Kiệt mặt đỏ gay nếu không phải Trần Tú cản lại có lẽ cậu đã xông lên ăn thua đủ với tên đó rồi.
" A Kiệt cậu định cắn lại chó à , chúng ta chui mộ nhưng vẫn bị chó đánh hơi ra rồi còn lẽo đẽo theo sau đấy !" Lam Phong Linh mắt vẫn không nhìn lên nhàn nhạt nói.
" Cô giỏi lắm , chờ đấy . Có một ngày tôi sẽ làm cho cô sáng mắt ra vì đã không chọn nhóm này mà lại chọn bọn vô dụng đó ." Tên cầm đầu nhóm bọ cạp tím bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía Lam Phong Linh , bị ba đôi mắt nhìn như vậy Lam Phong Linh không chịu được , cô ngẩng đầu lên khỏi quyển sách rồi ngồi thẳng dậy,một bộ dạng nghiêm túc . Đối với đồng đội của mình cô không muốn giấu bất cứ điều gì để mọi người phải sinh ra khoảng cách .Nên cô quyết định nói ra lí do mà đội trưởng của bọ cạp tím đã nói với cô như vậy trước khi rời đi.
" Thật ra cũng không có gì , chỉ là mấy năm trước , khi chúng ta chưa bắt đầu hợp tác thì bọn họ có mời mình gia nhập . Mình nói sẽ suy nghĩ nhưng không bao lâu mình lại hợp tác với các cậu nên bọn họ mới ghét chúng ta như vậy ."
Ba người nghe xong thì nhìn nhau cười khổ , chỉ vì chuyện đó mà bọ cạp tím khắp nơi đối đầu bọn họ , vậy thì bọn hắn cũng quá nhỏ mọn rồi. Lam Phong Linh sau khi nói xong thì im lặng ngồi đó , thật ra có một chuyện mà cô không cho mọi người biết chỉ vì muốn tốt cho họ .
" Chúng tôi nhắc lại , chuyến bay đi thành phố Z sẽ cất cánh trong mười phút nữa , yêu cầu hành khách ... ....."
Khi nhóm người bọ cạp tím bỏ đi , không ai phát hiện có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi vào nhóm người Lam Phong Linh cho đến khi họ kết thúc cuộc nói chuyện và lên máy bay .
Thành phố Z, trong khu rừng ở ngoại ô cách thành phố khoảng mấy giờ đi xe .
" Bắn nó đi ...ngươi không được qua đây....." Tiếng la hét rất lớn .
" Rắc" tiếng xương bị bẻ khỏi cơ thể kèm theo tiếng hét tuyệt vọng làm cho chim thú trong rừng bị hoảng loạn.
Một lúc sau, khu rừng lại chìm vào yên lặng như chưa có việc gì xảy ra. Một sự yên lặng mang theo hơi thở chết chóc .
Mà người sắp phải gặp chuyện làm người khác sợ hãi đó lại đang vô tư ngủ , hoàn toàn không lo lắng mình sắp phải mạo hiểm như thế nào và sắp phải gặp chuyện gì .Đối với Lam Phong Linh bây giờ giấc ngủ là quan trọng nhất , bởi vì tối qua có hai kẻ cứ trưng ra khuôn mặt đáng thương để yêu cầu cô cho bọn họ đi cùng . Cuối cùng cô cũng bị đánh bại và bây giờ một kẻ thì nằm trên đùi cô ngủ ngon lành , còn một kẻ cứ bay tới bay lui từ khoang hạng nhất cho đến khoang thường .Lam Phong Linh mới mặc kệ bọn họ , cô chỉ lo ngủ của cô thôi.
Lam Phong Linh hiện giờ đang rất khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào tờ bản đồ da dê để trên bàn.Qua một lúc, cô đưa ra kết luận : xem không hiểu.
" Giáo sư, thầy chắc đây là bản đồ không phải giấy vẽ lung tung chứ ?"Lam Phong Linh nhíu mày chỉ chỉ vào bản đồ.
Giáo sư Trần im lặng ngồi yên trên ghế mắt vẫn không rời tấm bản đồ : đây là ông vô tình có được khi đi giám định đồ cổ cho một vị thương nhân . Vị ấy cảm thấy nó quá vô dụng nên khi ông ngỏ lời vị thương nhân đó đã hào phóng tặng lại cho ông , tuy biết rõ vị trí cổ mộ nhưng đường vào lại quá mơ hồ khiến ông đã nghĩ mấy ngày mấy đêm vẫn chưa tìm ra đường vào. Ông hy vọng với kinh nghiệm và trí thông minh của mình Lam Phong Linh sẽ tìm được đường vào , có lẽ ông đã đánh giá thấp người tạo ra ngôi mộ này rồi .
Thấy giáo sư Trần hết nhíu mày lại lắc đầu , Lam Phong Linh biết ông cũng không hiểu lắm về bản đồ này , có lẽ cô nên tự mình nghiên cứu thử thôi.
" Giáo sư, con đem bản đồ này về nghiên cứu được chứ ?"
Giáo sư Trần phục hồi tinh thần, nhìn về phía Lam Phong Linh , gật đầu.
Từ nhà giáo sư Trần trở về, Lam Phong Linh chui vào phòng bắt đầu nghiên cứu cặn kẽ tấm da dê . Thấy thời gian đã khuya mà Lam Phong Linh vẫn chưa ra khỏi phòng Tô Thiển cảm thấy sốt ruột cứ bay qua bay lại làm cho tiểu Nhất cảm thấy hoa mắt rồi , nó gằn giọng : " Tô Thiển cô có thể dừng lại không ta thấy chóng mặt lắm rồi đấy "
Đột nhiên , cửa phòng mở ra một bóng đen xỏa tóc đứng trước cửa làm hai kẻ đang trừng nhau hết hồn quên khép cả miệng.
" Á ... ...... ma " giọng Tô Thiển
" ... ...... ........." tiểu Nhất
" Im lặng đi , cô mới là ma đấy !" Lam Phong Linh trừng mắt nhìn Tô Thiển , bỏ hai tay đang bịt tai xuống Lam Phong Linh dùng tốc độ lướt nhanh hơn ma đói lao vào phòng bếp , cô cả buổi chiều không ăn gì rồi thật sự rất đói nên nhanh chóng ăn xong một tô mì , Lam Phong Linh lại tiếp tục vùi đầu vào tấm bản đồ , Tô Thiển và tiểu Nhất đứng hai bên nhìn chằm chằm tấm bản đồ , không gian rơi vào im lặng , Tô Thiển thấy bên hông đột nhiên nhột nhột nhìn lại thì thấy tiểu Nhất ra ám hiệu , Tô Thiển im lặng lui ra ngoài.
Đến góc khuất , tiểu Nhất lại đột nhiên cất tiếng nói : " Tô Thiển cô vào nói với tiểu Phong như thế này......"
Tô Thiển đi vào phòng nói lại y như lời của tiểu Nhất . Lam Phong Linh im lặng nghe rồi dựa theo lời của Tô Thiển cuối cùng cũng tìm được cửa mộ , cửa mộ nằm ở một góc khuất của bản đồ nếu không để ý sẽ không phát hiện ra được.Tô Thiển vẫn đang nói lại phát hiện Lam Phong Linh đang chằm chằm vào nàng , nàng có chút chột dạ nhìn sang hướng khác.
" Tô Thiển , sao cô biết những thứ này " Lam Phong Linh híp mắt nhìn Tô Thiển , giọng lành lạnh hỏi nhìn không ra cảm xúc hiện giờ của cô.
" Ta... ta là lúc nãy ta bỗng nhớ ra hình như lúc nhỏ có một vị đạo trưởng đã dạy ta những kí tự này " Tô Thiển nhỏ giọng trả lời.
Thôi bỏ đi , ai cũng có bí mật của mình , nghĩ vậy nên Lam Phong Linh không truy cứu chuyện này nữa mà bắt tay vào viết lại phương hướng trên bản đồ để sau này dễ tìm đường hơn.
Tô Thiển vụng trộm thở phào một hơi , ra dấu tay thắng lợi với tiểu Nhất đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của nó viết rất rõ ràng hai chữ " ngu ngốc".
Lam Phong Linh xong việc thì ngã nhào xuống giường mà ngủ, cả quần áo cũng không thay . Cô không biết mình sắp đối mặt với vấn đề sẽ làm thay đổi cuộc sống sau này của cô.
Đing đang......đinh đang
Tiếng chuông gió có thật sự dẫn dắt linh hồn về nơi yên bình hay khiến cho linh hồn con người ngày càng lún sâu vào tội lỗi .
--- ------ ------ ------ -------
Vài ngày sau, tại sân bay :
Một nhóm bốn người xuất hiện trên tay đều mang hành lí giống nhau , cả cách ăn mặc vừa nhìn đã biết họ là một nhóm. Nhóm hai nam hai nữ này không phải ai khác chính là bọn người Lam Phong Linh , đang trên đường đến vị trí cổ mộ.
" Aizzz, đẹp trai là cái tội mà ." Phương Kiệt bắt đầu ca cẩm để rồi sau đó nhận ngay một cú đá khiến cậu ấy tiếp đất không được đẹp cho lắm. Mà người tạo ra cú đá đó vẫn bộ mặt lạnh như tiền không biểu lộ chút cảm xúc nào.
" Thạch Đầu, tớ có lỗi gì với cậu sao , hay tại cậu ganh tị tớ đẹp trai hơn cậu ." Phương Kiệt vừa vuốt lại mái tóc vừa nói.
" Gọi tôi là Thạch Lâm " giọng nói của Thạch Lâm không mang chút cảm xúc nhưng cũng đủ khiến cho Phương Kiệt biết điều mà im miệng lại.
" Ơ, đó không phải bọn người bọ cạp tím à ! Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây ?" Theo tiếng nói của Phương Kiệt nhóm người Lam Phong Linh nhìn lại thì phát hiện ra nhóm của bọ cạp tím cũng đang đi về phía này.
" Hừ ! Tưởng ai hóa ra mấy tên chuột chui mộ thôi ' " Tên cầm đầu nhóm bọ cạp tím huênh hoang nói .
" Mày nói ai ?" Phương Kiệt mặt đỏ gay nếu không phải Trần Tú cản lại có lẽ cậu đã xông lên ăn thua đủ với tên đó rồi.
" A Kiệt cậu định cắn lại chó à , chúng ta chui mộ nhưng vẫn bị chó đánh hơi ra rồi còn lẽo đẽo theo sau đấy !" Lam Phong Linh mắt vẫn không nhìn lên nhàn nhạt nói.
" Cô giỏi lắm , chờ đấy . Có một ngày tôi sẽ làm cho cô sáng mắt ra vì đã không chọn nhóm này mà lại chọn bọn vô dụng đó ." Tên cầm đầu nhóm bọ cạp tím bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía Lam Phong Linh , bị ba đôi mắt nhìn như vậy Lam Phong Linh không chịu được , cô ngẩng đầu lên khỏi quyển sách rồi ngồi thẳng dậy,một bộ dạng nghiêm túc . Đối với đồng đội của mình cô không muốn giấu bất cứ điều gì để mọi người phải sinh ra khoảng cách .Nên cô quyết định nói ra lí do mà đội trưởng của bọ cạp tím đã nói với cô như vậy trước khi rời đi.
" Thật ra cũng không có gì , chỉ là mấy năm trước , khi chúng ta chưa bắt đầu hợp tác thì bọn họ có mời mình gia nhập . Mình nói sẽ suy nghĩ nhưng không bao lâu mình lại hợp tác với các cậu nên bọn họ mới ghét chúng ta như vậy ."
Ba người nghe xong thì nhìn nhau cười khổ , chỉ vì chuyện đó mà bọ cạp tím khắp nơi đối đầu bọn họ , vậy thì bọn hắn cũng quá nhỏ mọn rồi. Lam Phong Linh sau khi nói xong thì im lặng ngồi đó , thật ra có một chuyện mà cô không cho mọi người biết chỉ vì muốn tốt cho họ .
" Chúng tôi nhắc lại , chuyến bay đi thành phố Z sẽ cất cánh trong mười phút nữa , yêu cầu hành khách ... ....."
Khi nhóm người bọ cạp tím bỏ đi , không ai phát hiện có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi vào nhóm người Lam Phong Linh cho đến khi họ kết thúc cuộc nói chuyện và lên máy bay .
Thành phố Z, trong khu rừng ở ngoại ô cách thành phố khoảng mấy giờ đi xe .
" Bắn nó đi ...ngươi không được qua đây....." Tiếng la hét rất lớn .
" Rắc" tiếng xương bị bẻ khỏi cơ thể kèm theo tiếng hét tuyệt vọng làm cho chim thú trong rừng bị hoảng loạn.
Một lúc sau, khu rừng lại chìm vào yên lặng như chưa có việc gì xảy ra. Một sự yên lặng mang theo hơi thở chết chóc .
Mà người sắp phải gặp chuyện làm người khác sợ hãi đó lại đang vô tư ngủ , hoàn toàn không lo lắng mình sắp phải mạo hiểm như thế nào và sắp phải gặp chuyện gì .Đối với Lam Phong Linh bây giờ giấc ngủ là quan trọng nhất , bởi vì tối qua có hai kẻ cứ trưng ra khuôn mặt đáng thương để yêu cầu cô cho bọn họ đi cùng . Cuối cùng cô cũng bị đánh bại và bây giờ một kẻ thì nằm trên đùi cô ngủ ngon lành , còn một kẻ cứ bay tới bay lui từ khoang hạng nhất cho đến khoang thường .Lam Phong Linh mới mặc kệ bọn họ , cô chỉ lo ngủ của cô thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.