Chương 4
Phong Tiểu Vũ
13/11/2016
"Đây là cái gì ? Lúc
nãy rõ ràng là đường xuống chỉ bị trũng nhưng tại sao lại như vậy ?"
Phương Kiệt sau khi đặt chân xuống đất thì nhìn lên phía trên rồi bất
ngờ hét lớn .
Phong Linh lắc đầu , thật ra cô cũng cảm thấy lạ , đường vào lúc nãy không phải vách đá thẳng đứng như vậy .
"Thủ thuật che mắt ." Hạ Minh đứng ở một bên nói như để Phong Linh nghe .
Phong Linh nghe thấy thì im lặng bởi vì nơi này so với những ngôi cổ mộ lúc trước cô đến thì thật sự rất khác biệt , chỉ là một thủ thuật che mắt đã cao siêu như vậy thì bên trong chắc chắn sẽ kinh khủng hơn . Cô đột nhiên có cảm giác muốn bỏ cuộc , không phải Phong Linh sợ mà là cô lo cho ba người bạn của mình , cô không muốn chỉ vì mình mà họ xảy ra chuyện .
"Cửa mộ hướng tây bắc tích tụ âm khí khá lớn rồi !" Hạ Minh trong lúc chờ đợi nhóm người bọ cạp tím thì đi xung quanh xem xét .
"Anh là người trong nghề ?" Phong Linh nhìn Hạ Minh hỏi .
Hạ Minh không trả lời chỉ cười nhẹ nhưng nụ cười đó cũng có thể thay câu trả lời là đúng . Sau đó thì anh xoay người cầm đèn pin đi về phía cánh cửa bằng đá bị rêu phủ . Những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo sau .
Cánh cửa rất lớn nhưng đã bị rêu và các cành cây che phủ nên phải mất một lúc thì cả hai nhóm người mới làm sạch được bề mặt của cửa . Trên cửa khắc hình ảnh cửu vĩ yêu hồ nhưng lại hoàn toàn không có chỗ để mở cửa , giống như nó đã bị dán kín lại . Nhóm người bọ cạp tím tức giận dùng búa phá cửa , không có tác dụng .
"Ở đây có chữ gì đó ?" Trần Tú lấy dao nhỏ cắt mấy nhánh dây leo để lộ ra một hàng chữ cổ .
Hạ Minh và Phong Linh ngồi xuống nhìn nhưng hai người thật sự không biết trên đó viết gì . Tô Thiển ghé tai Phong Linh nói nhỏ , Phong Linh gật đầu sau đó cô đi đến bên cửa đá dùng cán dao gõ vào những mảnh đá nhô ra trên đuôi cửu vĩ yêu hồ theo một quy luật nhất định ,một lúc sau thì Phong Linh lui ra ngoài quan sát cửa đá .
Phiến đá như được điều khiển tự động tách ra để lộ lối đi vào trong mộ . Hạ Minh cầm đèn pin giơ ngang đầu rọi vào bên trong rồi anh mới cẩn thận đi . Phong Linh thấy vậy cũng nhanh chóng đeo balô lên sau đó bật đèn pin đi theo vào trong .
Đường vào trong mộ khá hẹp vì họ phải tránh một dòng nước chảy dọc theo lối đi .
"Hôi quá !" Một người trong nhóm bọ cạp tím che mũi .
"Im đi ." Người đi trước hắn ta quay lại gắt lên .
Quả thật là rất hôi nhưng không ai biết mùi hôi phát ra từ đâu nên đành vừa che mũi mà chịu đựng . Bỗng nhiên một người bị trượt chân rơi xuống dòng nước đó , người đi bên cạnh anh ta định đưa tay ra nắm anh ta lại nhưng không kịp . Người đàn ông đó nhanh chóng biến mất giữa dòng nước , tất cả mọi người đều hoang mang nên cùng soi đèn xuống nước tìm người . Nhưng thứ họ thấy chính là xác anh ta nổi lên bị mất đi nửa người . Nhìn thấy thi thể như vậy khiến ai cũng nhịn cảm giác dạ dày quặn lên nhanh chóng cẩn thận rời khỏi nơi nguy hiểm này .
Hai nhóm người đi một lúc thì đến trung tâm ngôi mộ . Giữa mộ đặt một qua tài bằng đá , xung quanh lại có chín lối đi . Tất cả đều toả ra xung quanh xem xét nhưng bỗng nhiên có tiếng chuông gió kêu lên .
"Cái quỷ gì vậy ? Mộ thất kín như vậy làm sao có gió chứ , cũng không thể có chuông gió được . Là điện thoại của ai reo đúng không ?" Phương Kiệt giật mình lớn tiếng nói .
Phong Linh lắc đầu , thật ra cô cũng cảm thấy lạ , đường vào lúc nãy không phải vách đá thẳng đứng như vậy .
"Thủ thuật che mắt ." Hạ Minh đứng ở một bên nói như để Phong Linh nghe .
Phong Linh nghe thấy thì im lặng bởi vì nơi này so với những ngôi cổ mộ lúc trước cô đến thì thật sự rất khác biệt , chỉ là một thủ thuật che mắt đã cao siêu như vậy thì bên trong chắc chắn sẽ kinh khủng hơn . Cô đột nhiên có cảm giác muốn bỏ cuộc , không phải Phong Linh sợ mà là cô lo cho ba người bạn của mình , cô không muốn chỉ vì mình mà họ xảy ra chuyện .
"Cửa mộ hướng tây bắc tích tụ âm khí khá lớn rồi !" Hạ Minh trong lúc chờ đợi nhóm người bọ cạp tím thì đi xung quanh xem xét .
"Anh là người trong nghề ?" Phong Linh nhìn Hạ Minh hỏi .
Hạ Minh không trả lời chỉ cười nhẹ nhưng nụ cười đó cũng có thể thay câu trả lời là đúng . Sau đó thì anh xoay người cầm đèn pin đi về phía cánh cửa bằng đá bị rêu phủ . Những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo sau .
Cánh cửa rất lớn nhưng đã bị rêu và các cành cây che phủ nên phải mất một lúc thì cả hai nhóm người mới làm sạch được bề mặt của cửa . Trên cửa khắc hình ảnh cửu vĩ yêu hồ nhưng lại hoàn toàn không có chỗ để mở cửa , giống như nó đã bị dán kín lại . Nhóm người bọ cạp tím tức giận dùng búa phá cửa , không có tác dụng .
"Ở đây có chữ gì đó ?" Trần Tú lấy dao nhỏ cắt mấy nhánh dây leo để lộ ra một hàng chữ cổ .
Hạ Minh và Phong Linh ngồi xuống nhìn nhưng hai người thật sự không biết trên đó viết gì . Tô Thiển ghé tai Phong Linh nói nhỏ , Phong Linh gật đầu sau đó cô đi đến bên cửa đá dùng cán dao gõ vào những mảnh đá nhô ra trên đuôi cửu vĩ yêu hồ theo một quy luật nhất định ,một lúc sau thì Phong Linh lui ra ngoài quan sát cửa đá .
Phiến đá như được điều khiển tự động tách ra để lộ lối đi vào trong mộ . Hạ Minh cầm đèn pin giơ ngang đầu rọi vào bên trong rồi anh mới cẩn thận đi . Phong Linh thấy vậy cũng nhanh chóng đeo balô lên sau đó bật đèn pin đi theo vào trong .
Đường vào trong mộ khá hẹp vì họ phải tránh một dòng nước chảy dọc theo lối đi .
"Hôi quá !" Một người trong nhóm bọ cạp tím che mũi .
"Im đi ." Người đi trước hắn ta quay lại gắt lên .
Quả thật là rất hôi nhưng không ai biết mùi hôi phát ra từ đâu nên đành vừa che mũi mà chịu đựng . Bỗng nhiên một người bị trượt chân rơi xuống dòng nước đó , người đi bên cạnh anh ta định đưa tay ra nắm anh ta lại nhưng không kịp . Người đàn ông đó nhanh chóng biến mất giữa dòng nước , tất cả mọi người đều hoang mang nên cùng soi đèn xuống nước tìm người . Nhưng thứ họ thấy chính là xác anh ta nổi lên bị mất đi nửa người . Nhìn thấy thi thể như vậy khiến ai cũng nhịn cảm giác dạ dày quặn lên nhanh chóng cẩn thận rời khỏi nơi nguy hiểm này .
Hai nhóm người đi một lúc thì đến trung tâm ngôi mộ . Giữa mộ đặt một qua tài bằng đá , xung quanh lại có chín lối đi . Tất cả đều toả ra xung quanh xem xét nhưng bỗng nhiên có tiếng chuông gió kêu lên .
"Cái quỷ gì vậy ? Mộ thất kín như vậy làm sao có gió chứ , cũng không thể có chuông gió được . Là điện thoại của ai reo đúng không ?" Phương Kiệt giật mình lớn tiếng nói .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.