Chương 127
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
“Cảm ơn Bán Tiên, chỉ là không biết pháp quyết cùng với ký hiệu của lá bùa dẫn đường này là như thế nào?”
“Cậu làm như vậy là đang làm khó tôi, Thanh Thành và Mao Sơn cách xa nhau nghìn dặm, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết khẩu quyết dẫn đường của Thanh Thành, cậu tạm thời đợi một chút đi, dù sao thì đại đạo nghĩ thông.”
“Làm phiền Bán Tiên rồi.” Tôi cúi người chắp tay với buổi livestream, nếu như không có Lưu Bán Tiên, vậy thì tối nay tôi chết chắc.
“Cậu nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần: thanh tâm pháp chỉ, khai tịch thông đạo, dẫn lộ thần phù, cấp cấp như luật lệnh!”
“Xong rồi hả, không phải khẩu quyết của lá bùa trước kia dài một chuỗi luôn à?”
“Lục phù thế gian chia thành bình thường, tiểu thừa, thuận thừa, đại thừa, bùa dẫn đường chỉ là lá bùa thường thấy nhất trong loại bùa tiểu thừa, đương nhiên là khẩu quyết phải đơn giản rồi.”
Lại nói lời cảm ơn với Lưu Bán Tiên, hai ngón tay kẹp lấy lá bùa đứng ở đầu xe.
“Cái tên này đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sao cảnh sát lại đột nhiên biến thành đạo sĩ, còn thấy anh ta còn cầm lá bùa nữa kìa.”
Ba người đàn ông dừng động tác ở trong tay, Trương Dung được cứu vội vàng chạy xuống cuối xe, nấp ở dưới ghế ngồi.
Viên Phong đi về phía tôi: “Anh lại chuẩn bị làm cái gì nữa vậy?”
“Thành thật đứng ở một bên xem đi.” Tôi hô to một tiếng, hết sức chăm chú bỏ đi tạp niệm ở trong đầu, giống như lúc đọc tổng cương luyện tập thiên mục, tâm trí thả lỏng, tập trung suy nghĩ giữa lông mày: “Thanh tâm pháp chỉ, khai tịch thông đạo, dẫn lộ thần phù, cấp cấp như luật lệnh!”
Lá bùa giữa hai ngón tay tôi đốt cháy, bóng đêm ngoài cửa sổ nhanh chóng lui đi, giống như là đập vỡ một tấm gương.
“Thành công rồi!”
Gió lạnh tràn vào trong xe, cảm giác giống như có một màng bọc thực phẩm cho bên tai đã bị xé toang, rốt cuộc có thể hô hấp thoải mái.
Sau khi phá vỡ mê cung, ánh mắt của đám người ở trong xe nhìn tôi trở nên khác biệt.
“May là ở trên xe còn có một đạo sĩ, người anh em, cậu hiểu không ít nha?” Vương Xuân Phú mượn gió bẻ măng, dường như đã quên đi mẫu thuẫn với tôi hồi lúc nãy, mang theo gương mặt dối trá nở nụ cười đi lại gần tôi.
Tôi không thèm phản ứng lại anh ta, vỗ bả vai của tài xế: “Lau mồ hôi, nhanh chóng lái xe đi.”
Trở về chỗ ngồi, Y Y xoay người lại, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chú làm bằng cách nào vậy?”
Cô bé đã hỏi ra tiếng lòng của đa số những người ngồi ở trên xe, cả đám đều dựng thẳng lỗ tai, chuẩn bị nghe lén.
“Là mẹ của cháu dạy chú đó, tất cả đều là công lao của mẹ cháu.” Đem nguồn gốc của một lá bùa đẩy lên người của một người không tồn tại, đây chính là kế hoạch mà tôi đã suy nghĩ kỹ trước khi lấy lá bùa ra.
“Mẹ cháu hả, bà ấy có nói gì với chú không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tôi sờ đầu của Y Y, nói ra một lời nói dối có thiện ý: “Cô ấy nói chỉ cần cháu nghe lời, cháu sẽ có thể nhìn thấy cô ấy rất nhanh thôi.”
“Leng keng, đến Đoạn Vọng lâu, quý khách kiểm tra lại hành lý, xuống xe từ cửa sau, xuống xe cẩn thận.”
Đến trạm, tôi xem biển đồ tuyến xe số 14, trạm tiếp theo của Đoạn Vọng lâu chính là nhà hỏa thiêu cầu số ba, nhiệm vụ livestream tối nay đã sắp hoàn thành rồi.
“Xuống xe đi, đừng lo lắng cho anh trai của em, anh có thể bảo vệ một cái mạng thế là tốt lắm rồi.” Vương Xuân Phú an ủi Kiến Nghiệp, hai người muốn xuống xe ở trạm này, Viên Phong cũng chuẩn bị muốn rời khỏi chiếc xe buýt số 14 quỷ dị.
“Cậu làm như vậy là đang làm khó tôi, Thanh Thành và Mao Sơn cách xa nhau nghìn dặm, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết khẩu quyết dẫn đường của Thanh Thành, cậu tạm thời đợi một chút đi, dù sao thì đại đạo nghĩ thông.”
“Làm phiền Bán Tiên rồi.” Tôi cúi người chắp tay với buổi livestream, nếu như không có Lưu Bán Tiên, vậy thì tối nay tôi chết chắc.
“Cậu nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần: thanh tâm pháp chỉ, khai tịch thông đạo, dẫn lộ thần phù, cấp cấp như luật lệnh!”
“Xong rồi hả, không phải khẩu quyết của lá bùa trước kia dài một chuỗi luôn à?”
“Lục phù thế gian chia thành bình thường, tiểu thừa, thuận thừa, đại thừa, bùa dẫn đường chỉ là lá bùa thường thấy nhất trong loại bùa tiểu thừa, đương nhiên là khẩu quyết phải đơn giản rồi.”
Lại nói lời cảm ơn với Lưu Bán Tiên, hai ngón tay kẹp lấy lá bùa đứng ở đầu xe.
“Cái tên này đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sao cảnh sát lại đột nhiên biến thành đạo sĩ, còn thấy anh ta còn cầm lá bùa nữa kìa.”
Ba người đàn ông dừng động tác ở trong tay, Trương Dung được cứu vội vàng chạy xuống cuối xe, nấp ở dưới ghế ngồi.
Viên Phong đi về phía tôi: “Anh lại chuẩn bị làm cái gì nữa vậy?”
“Thành thật đứng ở một bên xem đi.” Tôi hô to một tiếng, hết sức chăm chú bỏ đi tạp niệm ở trong đầu, giống như lúc đọc tổng cương luyện tập thiên mục, tâm trí thả lỏng, tập trung suy nghĩ giữa lông mày: “Thanh tâm pháp chỉ, khai tịch thông đạo, dẫn lộ thần phù, cấp cấp như luật lệnh!”
Lá bùa giữa hai ngón tay tôi đốt cháy, bóng đêm ngoài cửa sổ nhanh chóng lui đi, giống như là đập vỡ một tấm gương.
“Thành công rồi!”
Gió lạnh tràn vào trong xe, cảm giác giống như có một màng bọc thực phẩm cho bên tai đã bị xé toang, rốt cuộc có thể hô hấp thoải mái.
Sau khi phá vỡ mê cung, ánh mắt của đám người ở trong xe nhìn tôi trở nên khác biệt.
“May là ở trên xe còn có một đạo sĩ, người anh em, cậu hiểu không ít nha?” Vương Xuân Phú mượn gió bẻ măng, dường như đã quên đi mẫu thuẫn với tôi hồi lúc nãy, mang theo gương mặt dối trá nở nụ cười đi lại gần tôi.
Tôi không thèm phản ứng lại anh ta, vỗ bả vai của tài xế: “Lau mồ hôi, nhanh chóng lái xe đi.”
Trở về chỗ ngồi, Y Y xoay người lại, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chú làm bằng cách nào vậy?”
Cô bé đã hỏi ra tiếng lòng của đa số những người ngồi ở trên xe, cả đám đều dựng thẳng lỗ tai, chuẩn bị nghe lén.
“Là mẹ của cháu dạy chú đó, tất cả đều là công lao của mẹ cháu.” Đem nguồn gốc của một lá bùa đẩy lên người của một người không tồn tại, đây chính là kế hoạch mà tôi đã suy nghĩ kỹ trước khi lấy lá bùa ra.
“Mẹ cháu hả, bà ấy có nói gì với chú không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tôi sờ đầu của Y Y, nói ra một lời nói dối có thiện ý: “Cô ấy nói chỉ cần cháu nghe lời, cháu sẽ có thể nhìn thấy cô ấy rất nhanh thôi.”
“Leng keng, đến Đoạn Vọng lâu, quý khách kiểm tra lại hành lý, xuống xe từ cửa sau, xuống xe cẩn thận.”
Đến trạm, tôi xem biển đồ tuyến xe số 14, trạm tiếp theo của Đoạn Vọng lâu chính là nhà hỏa thiêu cầu số ba, nhiệm vụ livestream tối nay đã sắp hoàn thành rồi.
“Xuống xe đi, đừng lo lắng cho anh trai của em, anh có thể bảo vệ một cái mạng thế là tốt lắm rồi.” Vương Xuân Phú an ủi Kiến Nghiệp, hai người muốn xuống xe ở trạm này, Viên Phong cũng chuẩn bị muốn rời khỏi chiếc xe buýt số 14 quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.