Chương 129
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
“Hoàn thành nhiệm vụ livestream, thu hoạch được 1 điểm, số người xem
livestream cao nhất, vượt qua một nghìn người, tặng ba điểm, trong lúc
livestream thu hoạch được số lượng vật phẩm vượt qua một nghìn xu, tặng 2 điểm, không hoàn thành ủy thác đến từ âm phủ, khấu trừ 1 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn bảo vệ hành khách trên xe hoàn thành, tặng thêm hai điểm.”
“Thống kê hoàn tất, lần livestream này thu hoạch được 7 điểm.”
Nhìn thấy tin nhắn của Underworld Show, sắc mặt tôi thay đổi càng kém hơn, không phải là bởi vì điểm tích lũy lần livestream giảm đến đáng thương, mà là bởi vì nhiệm vụ tùy chọn ấy.
Tôi nhớ rất kỹ nhiệm vụ tùy chọn đã nói vô cùng rõ ràng… bảo vệ hành khách ở trên xe, mỗi một người được sống thì sẽ được thêm một điểm tích lũy.
Nhưng mà bây giờ thì sao, cộng thêm tài xế là có 8 người đến điểm cuối cùng, nhưng mà chỉ thưởng cho tôi có hai điểm.
Điều này nói rõ trong tám người bọn họ có sáu người không phải là người.
“Thành công đến nhà hỏa thiêu cầu số ba, chưa hoàn thành nhiệm vụ đến từ âm phủ, khởi động nhiệm vụ bắt buộc… sống sót đến hừng đông.” Giống như tôi đã nghĩ, tình huống xấu nhất đã xuất hiện.
“Tài xế, Viên Phong, Vương Xuân Phú, Kiến Nghiệp, Trương Dung, Y Y, người mặc quần áo bệnh nhân, còn có cô bé quỷ dị ngồi dưới đuôi xe, trong tám người bọn họ, ai mới là người, mà ai mới là quỷ?”
Tôi lấy tờ giấy vàng của Thanh Sơn Quan đạo sĩ ra, lại nhìn chữ ở trên đó.
“Là Y Y hả?”
“Anh đang xem cái gì vậy?” Viên Phong nhìn thấy tôi đứng đó thật lâu, ánh mắt đảo một vòng rồi đi đến trước mặt tôi.
“Tôi làm cái gì cũng cần phải báo cáo cho anh hả?” Lúc ở trên xe tôi đã lên mạng điều tra lý lịch của anh ta, trong tin tức chỉ nói rằng tung tích không rõ, về phần sống hay chết thì không có ai biết.
“Đừng cãi nhau nữa, mấy người chúng ta cũng coi như là vào sinh ra tử, không cần phải tổn thương hòa khí.” Vương Xuân Phú miễn cưỡng cười một tiếng, giọng nói run rẩy, xe buýt dừng ở cổng nhà hỏa thiêu, cho dù ai sẽ cũng cảm thấy sợ hãi.
Trương Dung đi trên đôi giày cao gót cũng bước xuống xe, giống như một tên trộm nhìn xung quanh, xác định lệ quỷ áo đỏ không theo đến đây, cô ta mới chạy ra sau lưng của mấy người đàn ông.
“Cút sang một bên đi, nếu như không phải bị cô hại, chúng tôi sẽ không chật vật như vậy.”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, cầu xin mọi người cho tôi đi cùng với mọi người đi.” Cô ta rên rỉ khóc lóc, đau khổ cầu xin.
Viên Phong nhìn thấy Trương Dung thì liền đạp một đạp: “Đồ sao chổi, cút đi đi!”
Thái độ của bọn họ đối với Trương Dung rất kém, chỉ có tôi lại im lặng không nói, Trương Dung cho là tôi đồng cảm với cô ta, nắm chặt cánh tay bị gãy của mình, chạy tới ôm lấy hai chân của tôi: “Anh là cảnh sát, anh cứu tôi với, anh kêu tôi làm cái gì cũng được “Làm cái gì cũng được hả?” Tôi híp nhẹ hai mắt: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là người hay là quỷ không?”
Bởi vì câu hỏi đột ngột của tôi mà Trương Dung sựng sốt một hồi lâu, cô ta đập vào đầu mình: “Đau đầu quá…”
Tôi đẩy cô ta ra, tôi đứng giữa đám người, nhưng mà lại cảm thấy lẻ loi trơ trọi: “Trong số 8 hành khách mà lại chỉ có hai người sống, nói đùa cái gì vậy?”
“Bây giờ đi đâu đây, chúng ta phải đứng đợi ở cái chỗ quái dị này đến hừng đông hả?” Rõ ràng là Vương Xuân Phú đang trưng cầu ý kiến của tôi.
“Không đi đâu hết.” Tôi vẫy tay gọi Y Y, sau đó lại tìm bóng dáng của một cô bé khác, tôi có dự cảm bọn họ mới chính là nhân vật mấu chốt trong đêm nay.
“Mọi người ơi, 3 phút đã qua rồi, chúng ta nên lên xe thôi.” Tài xế vươn đầu ra từ cửa sổ, trên gương mặt của anh ta dường như là có mồ hôi lau mãi không hết.
“Nhiệm vụ tùy chọn bảo vệ hành khách trên xe hoàn thành, tặng thêm hai điểm.”
“Thống kê hoàn tất, lần livestream này thu hoạch được 7 điểm.”
Nhìn thấy tin nhắn của Underworld Show, sắc mặt tôi thay đổi càng kém hơn, không phải là bởi vì điểm tích lũy lần livestream giảm đến đáng thương, mà là bởi vì nhiệm vụ tùy chọn ấy.
Tôi nhớ rất kỹ nhiệm vụ tùy chọn đã nói vô cùng rõ ràng… bảo vệ hành khách ở trên xe, mỗi một người được sống thì sẽ được thêm một điểm tích lũy.
Nhưng mà bây giờ thì sao, cộng thêm tài xế là có 8 người đến điểm cuối cùng, nhưng mà chỉ thưởng cho tôi có hai điểm.
Điều này nói rõ trong tám người bọn họ có sáu người không phải là người.
“Thành công đến nhà hỏa thiêu cầu số ba, chưa hoàn thành nhiệm vụ đến từ âm phủ, khởi động nhiệm vụ bắt buộc… sống sót đến hừng đông.” Giống như tôi đã nghĩ, tình huống xấu nhất đã xuất hiện.
“Tài xế, Viên Phong, Vương Xuân Phú, Kiến Nghiệp, Trương Dung, Y Y, người mặc quần áo bệnh nhân, còn có cô bé quỷ dị ngồi dưới đuôi xe, trong tám người bọn họ, ai mới là người, mà ai mới là quỷ?”
Tôi lấy tờ giấy vàng của Thanh Sơn Quan đạo sĩ ra, lại nhìn chữ ở trên đó.
“Là Y Y hả?”
“Anh đang xem cái gì vậy?” Viên Phong nhìn thấy tôi đứng đó thật lâu, ánh mắt đảo một vòng rồi đi đến trước mặt tôi.
“Tôi làm cái gì cũng cần phải báo cáo cho anh hả?” Lúc ở trên xe tôi đã lên mạng điều tra lý lịch của anh ta, trong tin tức chỉ nói rằng tung tích không rõ, về phần sống hay chết thì không có ai biết.
“Đừng cãi nhau nữa, mấy người chúng ta cũng coi như là vào sinh ra tử, không cần phải tổn thương hòa khí.” Vương Xuân Phú miễn cưỡng cười một tiếng, giọng nói run rẩy, xe buýt dừng ở cổng nhà hỏa thiêu, cho dù ai sẽ cũng cảm thấy sợ hãi.
Trương Dung đi trên đôi giày cao gót cũng bước xuống xe, giống như một tên trộm nhìn xung quanh, xác định lệ quỷ áo đỏ không theo đến đây, cô ta mới chạy ra sau lưng của mấy người đàn ông.
“Cút sang một bên đi, nếu như không phải bị cô hại, chúng tôi sẽ không chật vật như vậy.”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, cầu xin mọi người cho tôi đi cùng với mọi người đi.” Cô ta rên rỉ khóc lóc, đau khổ cầu xin.
Viên Phong nhìn thấy Trương Dung thì liền đạp một đạp: “Đồ sao chổi, cút đi đi!”
Thái độ của bọn họ đối với Trương Dung rất kém, chỉ có tôi lại im lặng không nói, Trương Dung cho là tôi đồng cảm với cô ta, nắm chặt cánh tay bị gãy của mình, chạy tới ôm lấy hai chân của tôi: “Anh là cảnh sát, anh cứu tôi với, anh kêu tôi làm cái gì cũng được “Làm cái gì cũng được hả?” Tôi híp nhẹ hai mắt: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là người hay là quỷ không?”
Bởi vì câu hỏi đột ngột của tôi mà Trương Dung sựng sốt một hồi lâu, cô ta đập vào đầu mình: “Đau đầu quá…”
Tôi đẩy cô ta ra, tôi đứng giữa đám người, nhưng mà lại cảm thấy lẻ loi trơ trọi: “Trong số 8 hành khách mà lại chỉ có hai người sống, nói đùa cái gì vậy?”
“Bây giờ đi đâu đây, chúng ta phải đứng đợi ở cái chỗ quái dị này đến hừng đông hả?” Rõ ràng là Vương Xuân Phú đang trưng cầu ý kiến của tôi.
“Không đi đâu hết.” Tôi vẫy tay gọi Y Y, sau đó lại tìm bóng dáng của một cô bé khác, tôi có dự cảm bọn họ mới chính là nhân vật mấu chốt trong đêm nay.
“Mọi người ơi, 3 phút đã qua rồi, chúng ta nên lên xe thôi.” Tài xế vươn đầu ra từ cửa sổ, trên gương mặt của anh ta dường như là có mồ hôi lau mãi không hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.