Chương 40
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
“Lối đi vip? Nghiệp vụ trên hàng tỷ, cậu ta á?” Một đám người trợn mắt
cứng lưỡi, hận không thể nhìn thấu tôi từ trong ra ngoài, bọn họ xì xào
bàn tán, mà quản lý xinh đẹp ấy lại hô lớn một lần nữa: “Anh Cao, mời
quý khách đi vào khu nghỉ ngơi cho khách quý.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cái này làm cho người ở trong thẻ chỉ có ba con số như là tôi đây đã có thể ngẩng đầu lên cao: “Được rồi, được rồi, nhưng mà đứng lâu như vậy, toi hơi khát rồi.”
“Chân thành xin lỗi, không biết là quý khách thích trà long tỉnh hay phổ nhị.”
“Không cần nhiều chuyện như thế, cứ cho tôi một lon coca cola ướp lạnh.”
Lần đầu tiên đi vào trong khu dành cho khách quý, tôi thật sự không ngờ tới trong ngân hàng lại có một phòng khách xa hoa như thế.
“Chỗ này không tệ nha, ghế sofa này là da thật.”
“Để quý khách chê cười rồi.” Quản lý đứng hầu hạ ở một bên, mười mấy phút sau, nhân viên quầy trẻ tuổi bưng một cái khay đi tới: “Thưa quý khách, đây là chìa khóa két sắt của anh.”
Ở chính giữa cái khay có một cái thẻ ngân hàng màu đen, nhìn không ra chất liệu, cũng không chiếu sáng, trông vô cùng khiêm tốn.
“Két sắt của quý khách đang ở dưới hầm, bây giờ có muốn mở nó không?”
“Đương nhiên rồi.” Sau đó, tôi đi xuống hầm với 4 nhân viên quẹt thẻ, điền mật mã mở két sắt, lấy ra đồ vật được miếng vải đen che lại ở bên trong.
Toàn bộ quá trình giống như là quay một bộ phim bom tấn, thẳng cho đến khi tôi cầm cái túi đi ra khỏi ngân hàng, tôi vẫn cảm thấy như đang mơ.
“Vi diệu! Underworld Show này thật là vi diệu!” Tôi vừa suy đoán rốt cuộc Underworld Show là tổ chức như thế nào, vừa mở cái túi ra.
“Cốp!” Một đồ vật phát ra ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống đất, hấp dẫn người qua đường vây xem.
“Màu sắc đó… hình dạng đó… cảm giác chói mắt đó…”
“Má ơi, là thỏi vàng.”
Nhặt thỏi vàng lên, đầu không dám quay lại, tôi nhanh chóng chui lên một chiếc xe taxi: “Bác tài, lái xe nhanh đi.”
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tôi lén lút nhét thỏi vàng vào trong túi, lật xem quyển tổng cương luyện tập thiên mục.
“Một điểm tích lũy có thể đổi được một thỏi vàng, quyển tổng cương luyện tập thiên mục này lại lấy hết 3 điểm của mình, tuyệt đối không tầm thường.” Hai mắt của tôi phát sáng, giống như là đang mở một chiếc hộp pandora: “Thấu thị, ôi trời ơi, nghĩ lại mà cảm thấy mong đợi ghê.”
Quyển sách được đóng bằng chỉ, nhìn có vẻ xa xưa, lật tờ đầu tiên ra, mấy cái chữ lớn rồng bay phượng múa đập vào trong mắt: “Nhất quyên nhất tích chiêu minh tín, ngũ nhãn lục thông phán phật ma, thị thính kí năng thiên vạn lí, khởi phi vũ trụ tự phiến chu.”
“Chữ hay, bác đại tình thâm, Áo Nghĩa viết, đủ sâu sắc.”
Tôi kích động đến nỗi thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay, nhưng mà chờ đến khi tôi lật sang trang thứ hai: “Tờ giấy trắng?”
Trang thứ 2 trống không, không có một chữ nào.
“Có lẽ là do in bị lỗi, người không phải là thánh hiền, ai mà không có lỗi chứ, có thể hiểu, có thể hiểu.”
Trong lòng bỗng xuất hiện một loại dự cảm bất thường, tôi tiếp tục lật ra phía sau: “Trống không, trống không, tất cả đều là trống không.”
Đập quyển sách lên trên ghế ngồi, không để ý đến tài xế bị dọa cho ngây ra, tôi điên cuồng lật qua lật lại, kết quả trong cuốn sách ngoại trừ tờ đầu tiên ra, tất cả đều trống không.
“Tôi nói nè anh bạn, mua sách lậu cũng không cần thiết phải như vậy?”
“Sách lậu hả?” 3 thỏi vàng khoảng 210 triệu, sách lậu nhà chú có thể bán được cái giá này không?
Tôi cố nén xúc động muốn xé nó ra, lại dùng cái túi gói lại thật kỹ: “Không biết là Underworld Show có cho trả hàng không đây…”
Một ngày một đêm không thể chợp mắt, tôi vô cùng mệt mỏi, trải qua khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đã trở về cửa hàng của mình: “Lần này có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”
Xuống xe taxi, tôi mới biết là mình quá ngây thơ.
Trước mặt tiền cửa hàng Khoái Lạc Đỉnh Phong không lớn, có ba người hoặc đứng hoặc ngồi xổm, có vẻ như đợi tôi đã lâu.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cái này làm cho người ở trong thẻ chỉ có ba con số như là tôi đây đã có thể ngẩng đầu lên cao: “Được rồi, được rồi, nhưng mà đứng lâu như vậy, toi hơi khát rồi.”
“Chân thành xin lỗi, không biết là quý khách thích trà long tỉnh hay phổ nhị.”
“Không cần nhiều chuyện như thế, cứ cho tôi một lon coca cola ướp lạnh.”
Lần đầu tiên đi vào trong khu dành cho khách quý, tôi thật sự không ngờ tới trong ngân hàng lại có một phòng khách xa hoa như thế.
“Chỗ này không tệ nha, ghế sofa này là da thật.”
“Để quý khách chê cười rồi.” Quản lý đứng hầu hạ ở một bên, mười mấy phút sau, nhân viên quầy trẻ tuổi bưng một cái khay đi tới: “Thưa quý khách, đây là chìa khóa két sắt của anh.”
Ở chính giữa cái khay có một cái thẻ ngân hàng màu đen, nhìn không ra chất liệu, cũng không chiếu sáng, trông vô cùng khiêm tốn.
“Két sắt của quý khách đang ở dưới hầm, bây giờ có muốn mở nó không?”
“Đương nhiên rồi.” Sau đó, tôi đi xuống hầm với 4 nhân viên quẹt thẻ, điền mật mã mở két sắt, lấy ra đồ vật được miếng vải đen che lại ở bên trong.
Toàn bộ quá trình giống như là quay một bộ phim bom tấn, thẳng cho đến khi tôi cầm cái túi đi ra khỏi ngân hàng, tôi vẫn cảm thấy như đang mơ.
“Vi diệu! Underworld Show này thật là vi diệu!” Tôi vừa suy đoán rốt cuộc Underworld Show là tổ chức như thế nào, vừa mở cái túi ra.
“Cốp!” Một đồ vật phát ra ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống đất, hấp dẫn người qua đường vây xem.
“Màu sắc đó… hình dạng đó… cảm giác chói mắt đó…”
“Má ơi, là thỏi vàng.”
Nhặt thỏi vàng lên, đầu không dám quay lại, tôi nhanh chóng chui lên một chiếc xe taxi: “Bác tài, lái xe nhanh đi.”
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tôi lén lút nhét thỏi vàng vào trong túi, lật xem quyển tổng cương luyện tập thiên mục.
“Một điểm tích lũy có thể đổi được một thỏi vàng, quyển tổng cương luyện tập thiên mục này lại lấy hết 3 điểm của mình, tuyệt đối không tầm thường.” Hai mắt của tôi phát sáng, giống như là đang mở một chiếc hộp pandora: “Thấu thị, ôi trời ơi, nghĩ lại mà cảm thấy mong đợi ghê.”
Quyển sách được đóng bằng chỉ, nhìn có vẻ xa xưa, lật tờ đầu tiên ra, mấy cái chữ lớn rồng bay phượng múa đập vào trong mắt: “Nhất quyên nhất tích chiêu minh tín, ngũ nhãn lục thông phán phật ma, thị thính kí năng thiên vạn lí, khởi phi vũ trụ tự phiến chu.”
“Chữ hay, bác đại tình thâm, Áo Nghĩa viết, đủ sâu sắc.”
Tôi kích động đến nỗi thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay, nhưng mà chờ đến khi tôi lật sang trang thứ hai: “Tờ giấy trắng?”
Trang thứ 2 trống không, không có một chữ nào.
“Có lẽ là do in bị lỗi, người không phải là thánh hiền, ai mà không có lỗi chứ, có thể hiểu, có thể hiểu.”
Trong lòng bỗng xuất hiện một loại dự cảm bất thường, tôi tiếp tục lật ra phía sau: “Trống không, trống không, tất cả đều là trống không.”
Đập quyển sách lên trên ghế ngồi, không để ý đến tài xế bị dọa cho ngây ra, tôi điên cuồng lật qua lật lại, kết quả trong cuốn sách ngoại trừ tờ đầu tiên ra, tất cả đều trống không.
“Tôi nói nè anh bạn, mua sách lậu cũng không cần thiết phải như vậy?”
“Sách lậu hả?” 3 thỏi vàng khoảng 210 triệu, sách lậu nhà chú có thể bán được cái giá này không?
Tôi cố nén xúc động muốn xé nó ra, lại dùng cái túi gói lại thật kỹ: “Không biết là Underworld Show có cho trả hàng không đây…”
Một ngày một đêm không thể chợp mắt, tôi vô cùng mệt mỏi, trải qua khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đã trở về cửa hàng của mình: “Lần này có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”
Xuống xe taxi, tôi mới biết là mình quá ngây thơ.
Trước mặt tiền cửa hàng Khoái Lạc Đỉnh Phong không lớn, có ba người hoặc đứng hoặc ngồi xổm, có vẻ như đợi tôi đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.