Chương 58
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
“Khi ở nhà nghỉ An Tâm anh từng nói với tôi, nếu cần bất cứ cái gì đều có thể nói với anh, anh đều sẽ giúp tôi đúng không?”
“Tôi đã nói câu này.” Lúc đó tôi chỉ là vì thăm dò Tiểu Phượng, không ngờ cô ta lại xem là thật.
“Vậy được.” Ánh mắt của Tiểu Phượng trở nên sáng rực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tôi chỉ có một thỉnh cầu.”
“Cô nói đi, tôi sẽ dốc hết sức giúp cô.”
“Tôi muốn gả cho anh.”
Khoảnh khắc đó trong phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Ánh mắt của cô ta long lanh có thần, dường như có thể xuyên qua máu thịt của tôi nhìn thấy linh hồn.
Sau khi nghe câu này, tôi quên mất tất cả suy luận và suy đoán, điều này khác hoàn toàn với hướng tôi suy nghĩ.
“Cô… gả cho tôi sao?” Tay run rẩy móc điếu thuốc từ trong ngực, lặng lẽ châm lửa: “Vụ án này không có liên quan lớn đến cô, dù là hành vi biết mà không báo cố ý giấu tội thì cũng sẽ không phạt nặng, lấy điều kiện của cô hoàn toàn có thể tìm được người thích hợp hơn.”
Căn cứ theo tư liệu mà Thiết Tâm Lan cung cấp, Tiểu Phượng không những không phải là đồng lõa, ngược lại còn là một người bị hại, cô ta không cần thiết phải vì để sớm ngày kết thúc cảnh bị giam cầm mà bán đứng cơ thể của mình.
“Không có ai thích hợp hơn anh, chỉ có ở cùng anh, tôi mới có thể sống.” Câu nói này của Tiểu Phượng tôi thấy hơi quen, nghĩ kỹ lại, khi phỏng vấn ở Âm Dương Tú Trường, người giấy phỏng vấn cũng từng nói tương tự.
“Lý do?”
“Nhà nghỉ An Tâm mấy năm nay có nhiều người vào ở như vậy nhưng chỉ có anh khiến em gái rửa sạch oan tất, trừng trị một nhà ma quỷ đó, chỉ có anh làm được.”
“May mắn mà thôi, với lại bây giờ người nhà đó đã bị bắt, Lộc Huấn chạy trốn cũng đang bị truy nã, cô còn sợ cái gì? Sau này yên tâm sống cuộc sống của người bình thường đi, không ai bắt nạt cô nữa.”
“Sẽ không, trước khi giết đủ bảy người, Lộc Huấn sẽ không bị bắt.” Tiểu Phượng liều mạng lắc đầu: “Em gái là người thứ nhất, tôi là người cuối cùng, Song Diện Phật đã nói, tổng cộng sẽ chết bảy người, năm người trước đều ứng nghiệm rồi.”
“Song Diện Phật?” Tôi rút điện thoại ta, anh từng chụp một bức ảnh ở trong địa đạo của nhà nghỉ An Tâm, đó là một bức tượng được gắn trên tường trong hang động, đầu Song Diện Phật, một mặt hiền từ, một mặt hung ác.
“Chính là thầy phong thủy đến khi nhà nghỉ An Tâm vừa xây dựng xong, ông ta không tăng không đạo, tự xưng là Song Diện Phật.” Tiểu Phượng nghĩ đến ký ức đau khổ trước đây: “Tôi từng nghe lén cuộc nói chuyện của ông ta và Lộc Huấn một lần, đại ý chính là phải giết đủ bảy người, em gái là người đầu tiên, tôi là người cuối cùng.”
“Nếu cô đã biết từ lâu tại sao không chạy trốn?”
“Tôi từng chạy trốn, nhưng bọn họ luôn có thể bắt tôi trở về, hơn nữa…” Tiểu Phượng ra hiệu tôi vạch áo sau lưng cô ta ra, ở sau lưng trắng nõn mịn màng, có mấy chấm đen rất nhỏ.
“Mỗi lần bắt tôi tôi về, bọn họ đều sẽ đâm một cây kim vào trong thịt của tôi.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?” Ngón tay tôi lướt nhẹ qua lưng của Tiểu Phượng, cô ta vẫn có hơi căng thẳng, không tự chủ mà muốn tránh né.
“Nữ cảnh sát đó nói, thời gian quá dài, kim đã ăn sâu vào thịt, rất khó lấy ra.”
Đau đớn Tiểu Phượng phải chịu, tôi không dám tưởng tượng, nhưng đồng cảm là đồng cảm, muốn kêu tôi lấy cô ta thì rất khó.
Một cô gái có người lai lịch quỷ dị, chỉ có duyên gặp một lần, tôi sao có thể yên tâm lấy về nhà chứ?
Càng đừng nói, ở trên người cô ta rất có khả năng còn có một lệ quỷ ở bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát.
“Cô chịu khổ rồi.” Giúp cô ta chỉnh lại quần áo: “Liên quan đến chuyện gả cho tôi, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ, gả gà theo gà gả chó theo chó, điều này đối với cô gái mà nói là chuyện lớn cả đời, thận trọng lựa chọn.”
Tiểu Phượng thuộc mẫu người chịu thương chịu khó, sự dịu dàng của cô gái phương nam đều có thể được thể hiện trên người cô ta, nếu như là một người không hiểu quá khứ của cô ta, sợ rằng rất khó ngăn được loại cám dỗ này.
Tôi không có trả lời thẳng, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ rồi.
“Tôi đã nói câu này.” Lúc đó tôi chỉ là vì thăm dò Tiểu Phượng, không ngờ cô ta lại xem là thật.
“Vậy được.” Ánh mắt của Tiểu Phượng trở nên sáng rực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tôi chỉ có một thỉnh cầu.”
“Cô nói đi, tôi sẽ dốc hết sức giúp cô.”
“Tôi muốn gả cho anh.”
Khoảnh khắc đó trong phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Ánh mắt của cô ta long lanh có thần, dường như có thể xuyên qua máu thịt của tôi nhìn thấy linh hồn.
Sau khi nghe câu này, tôi quên mất tất cả suy luận và suy đoán, điều này khác hoàn toàn với hướng tôi suy nghĩ.
“Cô… gả cho tôi sao?” Tay run rẩy móc điếu thuốc từ trong ngực, lặng lẽ châm lửa: “Vụ án này không có liên quan lớn đến cô, dù là hành vi biết mà không báo cố ý giấu tội thì cũng sẽ không phạt nặng, lấy điều kiện của cô hoàn toàn có thể tìm được người thích hợp hơn.”
Căn cứ theo tư liệu mà Thiết Tâm Lan cung cấp, Tiểu Phượng không những không phải là đồng lõa, ngược lại còn là một người bị hại, cô ta không cần thiết phải vì để sớm ngày kết thúc cảnh bị giam cầm mà bán đứng cơ thể của mình.
“Không có ai thích hợp hơn anh, chỉ có ở cùng anh, tôi mới có thể sống.” Câu nói này của Tiểu Phượng tôi thấy hơi quen, nghĩ kỹ lại, khi phỏng vấn ở Âm Dương Tú Trường, người giấy phỏng vấn cũng từng nói tương tự.
“Lý do?”
“Nhà nghỉ An Tâm mấy năm nay có nhiều người vào ở như vậy nhưng chỉ có anh khiến em gái rửa sạch oan tất, trừng trị một nhà ma quỷ đó, chỉ có anh làm được.”
“May mắn mà thôi, với lại bây giờ người nhà đó đã bị bắt, Lộc Huấn chạy trốn cũng đang bị truy nã, cô còn sợ cái gì? Sau này yên tâm sống cuộc sống của người bình thường đi, không ai bắt nạt cô nữa.”
“Sẽ không, trước khi giết đủ bảy người, Lộc Huấn sẽ không bị bắt.” Tiểu Phượng liều mạng lắc đầu: “Em gái là người thứ nhất, tôi là người cuối cùng, Song Diện Phật đã nói, tổng cộng sẽ chết bảy người, năm người trước đều ứng nghiệm rồi.”
“Song Diện Phật?” Tôi rút điện thoại ta, anh từng chụp một bức ảnh ở trong địa đạo của nhà nghỉ An Tâm, đó là một bức tượng được gắn trên tường trong hang động, đầu Song Diện Phật, một mặt hiền từ, một mặt hung ác.
“Chính là thầy phong thủy đến khi nhà nghỉ An Tâm vừa xây dựng xong, ông ta không tăng không đạo, tự xưng là Song Diện Phật.” Tiểu Phượng nghĩ đến ký ức đau khổ trước đây: “Tôi từng nghe lén cuộc nói chuyện của ông ta và Lộc Huấn một lần, đại ý chính là phải giết đủ bảy người, em gái là người đầu tiên, tôi là người cuối cùng.”
“Nếu cô đã biết từ lâu tại sao không chạy trốn?”
“Tôi từng chạy trốn, nhưng bọn họ luôn có thể bắt tôi trở về, hơn nữa…” Tiểu Phượng ra hiệu tôi vạch áo sau lưng cô ta ra, ở sau lưng trắng nõn mịn màng, có mấy chấm đen rất nhỏ.
“Mỗi lần bắt tôi tôi về, bọn họ đều sẽ đâm một cây kim vào trong thịt của tôi.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?” Ngón tay tôi lướt nhẹ qua lưng của Tiểu Phượng, cô ta vẫn có hơi căng thẳng, không tự chủ mà muốn tránh né.
“Nữ cảnh sát đó nói, thời gian quá dài, kim đã ăn sâu vào thịt, rất khó lấy ra.”
Đau đớn Tiểu Phượng phải chịu, tôi không dám tưởng tượng, nhưng đồng cảm là đồng cảm, muốn kêu tôi lấy cô ta thì rất khó.
Một cô gái có người lai lịch quỷ dị, chỉ có duyên gặp một lần, tôi sao có thể yên tâm lấy về nhà chứ?
Càng đừng nói, ở trên người cô ta rất có khả năng còn có một lệ quỷ ở bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát.
“Cô chịu khổ rồi.” Giúp cô ta chỉnh lại quần áo: “Liên quan đến chuyện gả cho tôi, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ, gả gà theo gà gả chó theo chó, điều này đối với cô gái mà nói là chuyện lớn cả đời, thận trọng lựa chọn.”
Tiểu Phượng thuộc mẫu người chịu thương chịu khó, sự dịu dàng của cô gái phương nam đều có thể được thể hiện trên người cô ta, nếu như là một người không hiểu quá khứ của cô ta, sợ rằng rất khó ngăn được loại cám dỗ này.
Tôi không có trả lời thẳng, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.