Chương 70
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
Ý ban đầu của tôi là tìm từng phòng, nhưng nếu cậu ta nói như vậy rồi nếu như không đi xem, cứ cảm thấy không thực tế.
Đi qua hai phòng thí nghiệm không biết dùng để làm gì, trước mắt là cầu thang nối lên tầng hai, ánh đèn vừa chiếu qua, không ít không nhiều tròn 20 bậc.
“Này, mọi người có nghe quá câu chuyện 13 bậc thang chưa, kể rằng đứa trẻ hư đến trường vào đêm khuya, bình thường đi qua 20 bậc thì sẽ thừa ra một bậc, chỉ cần giẫm lên bậc đó thì có thể bước vào một thế giới khác.” Tú Mộc nhỏ giọng nói với vẻ thần bí.
“Cậu có thể yên tĩnh một lúc được không?” Tiết Phi ấn Tú Mộc vào góc tường: “Đừng kể những câu chuyện đó nữa! Trên đời này căn bản không có ma quỷ.”
Thấy hai người đang tranh cãi, tôi cảm thấy phiền.
“Sao cái tôi nghe nói là chỉ cần giẫm vào bậc đó thì sẽ nhìn thấy dáng vẻ sau khi chết của mình, bởi vì bậc thứ 13 chính là thi thể của mình.”
Câu chuyện 13 bậc tôi đương nhiên từng nghe, hơn nữa trước khi đến đây, bởi vì trong lời nhắc nhiệm vụ của Underworld Show có xuất hiện từ này, tôi còn đặc biệt lên mạng tra các phiên bản.
“Streamer, điều chú nói là thật sao?” Hai người đồng thanh nói, trong bóng tối tôi nhìn không rõ biểu cảm của bọn họ.
“Chắc chắn là giả rồi, đó chỉ là câu chuyện người khác soạn ra. Các cậu nếu như muốn nghe, sau khi tìm được Thẩm Mộng, tôi có thể kể ba ngày ba đêm cho các cậu.”
Chúng tôi trước khi đi qua cầu thang, âm thanh đó lại phát ra.
“Bụp, bụp…”
Cuối cùng bốn người chúng tôi đi đến chỗ sâu nhất ở tầng một tòa nhà thí nghiệm, mà vào lúc này, âm thanh kỳ lạ đó bỗng dừng lại.
“Chắc là phát ra từ chỗ này?” Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, chỗ xây trong sâu nhất ở tòa nhà thí nghiệm vậy mà một nhà vệ sinh.
Tôi nâng máy quay lên, mắt nhìn sang màn hình điện thoại, nếu như trong nhà vệ sinh có thứ gì có không sạch sẽ chắc có thể quay được.
“Tôi đi vào trước, các cô cậu canh ở bên ngoài.”
Đây cửa nhà vệ sinh ra, bên trong không có mùi khó ngửi, dù sao thời gian đã trôi qua năm năm rồi.
Sau khi đi vào, cái đầu tiên nhìn thấy là bồn rửa, một tấm gương lớn ngay trước mặt ba cái bồn rửa.
Phủ kín vết nứt và bụi đất, còn dùng sơn đỏ viết lên: “Giết các người! Giết hết các người! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
“Đây là oan khí lớn cỡ nào chứ?” Tay chạm vào mặt gương, có thể là vì vấn đề góc nhìn, bản thân trong gương rất mơ hồ, ngay cả tôi cũng không dám chắc chắn đó chính là bản thân mình.
Vặn vòi nước, hai cái đầu đều hỏng rồi, khi tôi vặn cái thứ ba, trong ống nước phát ra âm thanh ‘ục ục’, không lâu sau thì chảy ra chất sền sệt.
“Không, không phải là máu chứ?”
Đưa tay đón lấy một ít, rồi đưa tới trước mắt…
Trong lớp bùn màu đỏ nâu lẫn ít sỏi mịn, cảm giác truyền từ ngón tay đến cũng không giống máu.
“Sợ hãi một trận.” Tắt vòi nước, trong đường ống cũng dừng âm thanh “ực ực”.
“Nơi này chỗ nào cũng quỷ dị, nhưng lại không có dấu vết tà ma tác quái, giống như có thứ bẩn thỉu đang cố ý chơi bịt mắt bắt dê với mình.” Tôi luôn thừa nhận áp lực cực lớn, nhiệm vụ livestream lần này so với cảnh đợi chết ở nhà nghỉ An Tâm còn hành hạ người hơn, trong bóng tối vô hình dường như có một bàn tay lớn đang thao túng số mệnh của tôi, loại cảm giác này rất tệ.
Đẩy cửa phòng trong ra, xuất hiện từng buồng riêng biệt.
“Thẩm Mộng? Cô có đó không?” Không có tiếng đáp lại, tôi thử đẩy cánh cửa nhỏ ngăn cách ra.
“Khoan đã.”
Tú Mộc không biết đi vào từ khi nào, cậu ta túm lấy tay đẩy cửa của tôi: “Streamer, chú chắc biết cấm kỵ trong nhà vệ sinh chứ, đêm khuya đẩy cửa chắn ra, có thể sẽ bị búp bế ma nhốt ở trong túm vào.”
“Búp bê ma?”
“Trường học này trước đây có một cô gái tên Hoa Tử, nghe nói mới 16 tuổi thì bị người ta làm cho chửa, bên đằng trai chuyển trường không có tin tức gì nữa, Hoa Tử đáng thương cuối cùng tự sát ở trong nhà vệ sinh này.”
Đi qua hai phòng thí nghiệm không biết dùng để làm gì, trước mắt là cầu thang nối lên tầng hai, ánh đèn vừa chiếu qua, không ít không nhiều tròn 20 bậc.
“Này, mọi người có nghe quá câu chuyện 13 bậc thang chưa, kể rằng đứa trẻ hư đến trường vào đêm khuya, bình thường đi qua 20 bậc thì sẽ thừa ra một bậc, chỉ cần giẫm lên bậc đó thì có thể bước vào một thế giới khác.” Tú Mộc nhỏ giọng nói với vẻ thần bí.
“Cậu có thể yên tĩnh một lúc được không?” Tiết Phi ấn Tú Mộc vào góc tường: “Đừng kể những câu chuyện đó nữa! Trên đời này căn bản không có ma quỷ.”
Thấy hai người đang tranh cãi, tôi cảm thấy phiền.
“Sao cái tôi nghe nói là chỉ cần giẫm vào bậc đó thì sẽ nhìn thấy dáng vẻ sau khi chết của mình, bởi vì bậc thứ 13 chính là thi thể của mình.”
Câu chuyện 13 bậc tôi đương nhiên từng nghe, hơn nữa trước khi đến đây, bởi vì trong lời nhắc nhiệm vụ của Underworld Show có xuất hiện từ này, tôi còn đặc biệt lên mạng tra các phiên bản.
“Streamer, điều chú nói là thật sao?” Hai người đồng thanh nói, trong bóng tối tôi nhìn không rõ biểu cảm của bọn họ.
“Chắc chắn là giả rồi, đó chỉ là câu chuyện người khác soạn ra. Các cậu nếu như muốn nghe, sau khi tìm được Thẩm Mộng, tôi có thể kể ba ngày ba đêm cho các cậu.”
Chúng tôi trước khi đi qua cầu thang, âm thanh đó lại phát ra.
“Bụp, bụp…”
Cuối cùng bốn người chúng tôi đi đến chỗ sâu nhất ở tầng một tòa nhà thí nghiệm, mà vào lúc này, âm thanh kỳ lạ đó bỗng dừng lại.
“Chắc là phát ra từ chỗ này?” Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, chỗ xây trong sâu nhất ở tòa nhà thí nghiệm vậy mà một nhà vệ sinh.
Tôi nâng máy quay lên, mắt nhìn sang màn hình điện thoại, nếu như trong nhà vệ sinh có thứ gì có không sạch sẽ chắc có thể quay được.
“Tôi đi vào trước, các cô cậu canh ở bên ngoài.”
Đây cửa nhà vệ sinh ra, bên trong không có mùi khó ngửi, dù sao thời gian đã trôi qua năm năm rồi.
Sau khi đi vào, cái đầu tiên nhìn thấy là bồn rửa, một tấm gương lớn ngay trước mặt ba cái bồn rửa.
Phủ kín vết nứt và bụi đất, còn dùng sơn đỏ viết lên: “Giết các người! Giết hết các người! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
“Đây là oan khí lớn cỡ nào chứ?” Tay chạm vào mặt gương, có thể là vì vấn đề góc nhìn, bản thân trong gương rất mơ hồ, ngay cả tôi cũng không dám chắc chắn đó chính là bản thân mình.
Vặn vòi nước, hai cái đầu đều hỏng rồi, khi tôi vặn cái thứ ba, trong ống nước phát ra âm thanh ‘ục ục’, không lâu sau thì chảy ra chất sền sệt.
“Không, không phải là máu chứ?”
Đưa tay đón lấy một ít, rồi đưa tới trước mắt…
Trong lớp bùn màu đỏ nâu lẫn ít sỏi mịn, cảm giác truyền từ ngón tay đến cũng không giống máu.
“Sợ hãi một trận.” Tắt vòi nước, trong đường ống cũng dừng âm thanh “ực ực”.
“Nơi này chỗ nào cũng quỷ dị, nhưng lại không có dấu vết tà ma tác quái, giống như có thứ bẩn thỉu đang cố ý chơi bịt mắt bắt dê với mình.” Tôi luôn thừa nhận áp lực cực lớn, nhiệm vụ livestream lần này so với cảnh đợi chết ở nhà nghỉ An Tâm còn hành hạ người hơn, trong bóng tối vô hình dường như có một bàn tay lớn đang thao túng số mệnh của tôi, loại cảm giác này rất tệ.
Đẩy cửa phòng trong ra, xuất hiện từng buồng riêng biệt.
“Thẩm Mộng? Cô có đó không?” Không có tiếng đáp lại, tôi thử đẩy cánh cửa nhỏ ngăn cách ra.
“Khoan đã.”
Tú Mộc không biết đi vào từ khi nào, cậu ta túm lấy tay đẩy cửa của tôi: “Streamer, chú chắc biết cấm kỵ trong nhà vệ sinh chứ, đêm khuya đẩy cửa chắn ra, có thể sẽ bị búp bế ma nhốt ở trong túm vào.”
“Búp bê ma?”
“Trường học này trước đây có một cô gái tên Hoa Tử, nghe nói mới 16 tuổi thì bị người ta làm cho chửa, bên đằng trai chuyển trường không có tin tức gì nữa, Hoa Tử đáng thương cuối cùng tự sát ở trong nhà vệ sinh này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.