Chương 9
Tây Môn Vô Tuyết
27/12/2021
“Không có gì, không có gì, anh cứ tiếp tục hỏi đi.” Tình huống không
đúng, tôi càng đặt lực chú ý vào việc nghỉ kế hoạch để tìm đường thoát
thân, còn streamer của Underworld Show gì đó, có quỷ mới muốn làm.
“Anh Cao, mấy vấn đề tiếp theo, tôi hi vọng là anh có thể trả lời nghiêm túc, nếu như câu trả lời của anh không thể để cho chúng tôi hài lòng, có lẽ là anh mãi mãi không có cách nào rời khỏi nơi này.” Anh ta dừng lại một chút, cầm lấy tờ giấy quảng cáo nhăn nhúm ở trên bàn rồi bổ sung thêm: “Hình như chủ nhân chân chính của cái thẻ này là… Hạ Trì thì phải.”
“Hạ Trì, anh trai của Hạ Gia Ý, quả nhiên là anh ta đã bị giết ở đây.” Trái tim của tôi đột nhiên đập nhanh hơn: “Cảnh sát Giang Thành đều là phế vật hết à? Người sống sờ sờ mất tích như thế, vậy mà chẳng điều tra ra được?”
Hạ Gia Ý không nói dối, nhưng mà tại sao điều tra hộ khẩu lại không cho ra tin tức của anh trai cô ta, thậm chí ngay cả người nhà của cô ta cũng không có ký ức liên quan đến Hạ Trì, có quá nhiều điểm đáng ngờ không có manh mối.
“Anh Cao, mong anh nghiêm túc nghe câu hỏi của tôi.” Lần này nói chuyện là người ở bên trái, dáng người của bọn họ trông có vẻ không có gì khác biệt nhau, chỉ là chiếc mặt nạ mới cũ ở trên mặt của bọn họ không giống nhau.
“Năm tôi 13 tuổi, bởi vì cảm thấy tiếng khóc của em gái vô cùng ồn ào, cho nên đã giết nó, sau đó ném thi thể của nó trong cái giếng ở bên ngoài. Ngày hôm sau lúc đến đó xem thử, thi thể đã biến mất.
5 năm sau, bởi vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà đã giết người bạn thân, sau đó lại ném thi thể của anh ta trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau đến xem thử, thi thể lại biến mất.
Mười năm sau, bởi vì say rượu, vô ý làm cô gái làm gái có thai mà bị cô ta quấn mãi không buông, cho nên đã giết cô ta, sau đó lại ném thi thể của cô ta vào trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau đến nhìn thử, thi thể lại biến mất.
15 năm sau, bởi vì cấp trên trách móc mà đã giết ông ta, sau đó lại ném thi thể của ông ta vào trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau lúc đến nhìn thử, thi thể lại biến mất.
20 năm sau, bởi vì ghét phải chăm sóc người mẹ già khó cử động, cho nên đã giết bà ấy, sau đó lại ném thi thể vào trong cái giếng ở ngoài nhà.
Ngày hôm sau lúc đến nhìn thử, thi thể không biến mất, ngày thứ ba, ngày thứ tư, mỗi ngày sau đó đều đến xem… nhưng thi thể lại không biến mất.”
“Anh Cao, câu hỏi đầu tiên đó chính là anh hãy cho tôi biết tại sao thi thể của người mẹ lại không biến mất?”
“Cái này, cái này được coi như là câu hỏi hả?” Tôi tập trung tinh thần, không bỏ qua bất cứ một chữ nào trong câu hỏi của anh ta, nhưng mà sau khi nghe xong thì lại không biết phải trả lời như thế nào. Câu hỏi của bọn họ không giống như là đang tuyển chọn nhân tài, càng giống như đang khảo nghiệm tâm lý tội phạm.
Đối phương dùng giọng điệu thật thà, mộc mạc, lại bất ngờ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như có một bàn tay to lớn đang nắm chặt tôi trong bóng tối, từ từ muốn ngạt thở.
“Thời gian 30 giây suy nghĩ đã qua, mời anh nói ra đáp án của mình.”
Chuyện đến nước này, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì phân tích, căn cứ vào manh mối có hạn trong câu chuyện mà tiến hành suy luận.
“Sau mỗi lần giết người của anh, thi thể đều biến mất một cách khó hiểu vào ngày hôm sau, nhìn giống như là vấn đề của cái giếng đó. Nhưng mà sau khi anh giết mẹ của mình, thi thể của bà ấy vẫn luôn ở đó, suy nghĩ theo hướng này, cách giải thích hợp lý duy nhất đó chính là mỗi khi anh giết người rồi ném xác, đều là do mẹ của anh xử lý thi thể giúp cho anh.”
Sau khi nói xong, tôi lén lút liếc nhìn người kia một chút, dưới lớp mặt nạ giấy không hề có dao động cảm xúc.
“Bây giờ xin anh nghe câu hỏi thứ hai.” Anh ta không nói cho tôi nghe đáp án chính xác hay không, cứ tiếp tục đặt câu hỏi.
“Anh Cao, mấy vấn đề tiếp theo, tôi hi vọng là anh có thể trả lời nghiêm túc, nếu như câu trả lời của anh không thể để cho chúng tôi hài lòng, có lẽ là anh mãi mãi không có cách nào rời khỏi nơi này.” Anh ta dừng lại một chút, cầm lấy tờ giấy quảng cáo nhăn nhúm ở trên bàn rồi bổ sung thêm: “Hình như chủ nhân chân chính của cái thẻ này là… Hạ Trì thì phải.”
“Hạ Trì, anh trai của Hạ Gia Ý, quả nhiên là anh ta đã bị giết ở đây.” Trái tim của tôi đột nhiên đập nhanh hơn: “Cảnh sát Giang Thành đều là phế vật hết à? Người sống sờ sờ mất tích như thế, vậy mà chẳng điều tra ra được?”
Hạ Gia Ý không nói dối, nhưng mà tại sao điều tra hộ khẩu lại không cho ra tin tức của anh trai cô ta, thậm chí ngay cả người nhà của cô ta cũng không có ký ức liên quan đến Hạ Trì, có quá nhiều điểm đáng ngờ không có manh mối.
“Anh Cao, mong anh nghiêm túc nghe câu hỏi của tôi.” Lần này nói chuyện là người ở bên trái, dáng người của bọn họ trông có vẻ không có gì khác biệt nhau, chỉ là chiếc mặt nạ mới cũ ở trên mặt của bọn họ không giống nhau.
“Năm tôi 13 tuổi, bởi vì cảm thấy tiếng khóc của em gái vô cùng ồn ào, cho nên đã giết nó, sau đó ném thi thể của nó trong cái giếng ở bên ngoài. Ngày hôm sau lúc đến đó xem thử, thi thể đã biến mất.
5 năm sau, bởi vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà đã giết người bạn thân, sau đó lại ném thi thể của anh ta trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau đến xem thử, thi thể lại biến mất.
Mười năm sau, bởi vì say rượu, vô ý làm cô gái làm gái có thai mà bị cô ta quấn mãi không buông, cho nên đã giết cô ta, sau đó lại ném thi thể của cô ta vào trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau đến nhìn thử, thi thể lại biến mất.
15 năm sau, bởi vì cấp trên trách móc mà đã giết ông ta, sau đó lại ném thi thể của ông ta vào trong cái giếng ở ngoài nhà, ngày hôm sau lúc đến nhìn thử, thi thể lại biến mất.
20 năm sau, bởi vì ghét phải chăm sóc người mẹ già khó cử động, cho nên đã giết bà ấy, sau đó lại ném thi thể vào trong cái giếng ở ngoài nhà.
Ngày hôm sau lúc đến nhìn thử, thi thể không biến mất, ngày thứ ba, ngày thứ tư, mỗi ngày sau đó đều đến xem… nhưng thi thể lại không biến mất.”
“Anh Cao, câu hỏi đầu tiên đó chính là anh hãy cho tôi biết tại sao thi thể của người mẹ lại không biến mất?”
“Cái này, cái này được coi như là câu hỏi hả?” Tôi tập trung tinh thần, không bỏ qua bất cứ một chữ nào trong câu hỏi của anh ta, nhưng mà sau khi nghe xong thì lại không biết phải trả lời như thế nào. Câu hỏi của bọn họ không giống như là đang tuyển chọn nhân tài, càng giống như đang khảo nghiệm tâm lý tội phạm.
Đối phương dùng giọng điệu thật thà, mộc mạc, lại bất ngờ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như có một bàn tay to lớn đang nắm chặt tôi trong bóng tối, từ từ muốn ngạt thở.
“Thời gian 30 giây suy nghĩ đã qua, mời anh nói ra đáp án của mình.”
Chuyện đến nước này, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì phân tích, căn cứ vào manh mối có hạn trong câu chuyện mà tiến hành suy luận.
“Sau mỗi lần giết người của anh, thi thể đều biến mất một cách khó hiểu vào ngày hôm sau, nhìn giống như là vấn đề của cái giếng đó. Nhưng mà sau khi anh giết mẹ của mình, thi thể của bà ấy vẫn luôn ở đó, suy nghĩ theo hướng này, cách giải thích hợp lý duy nhất đó chính là mỗi khi anh giết người rồi ném xác, đều là do mẹ của anh xử lý thi thể giúp cho anh.”
Sau khi nói xong, tôi lén lút liếc nhìn người kia một chút, dưới lớp mặt nạ giấy không hề có dao động cảm xúc.
“Bây giờ xin anh nghe câu hỏi thứ hai.” Anh ta không nói cho tôi nghe đáp án chính xác hay không, cứ tiếp tục đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.