Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần
Chương 3: Vị Khách Đầu Tiên
Nguyệt Chiếu Khê
11/06/2024
Sau khi làm Sơn Thần, tuy rằng thần lực có hạn, nhưng cô vẫn sở hữu chút năng lực đặc biệt, ví dụ như… bói toán đoán mệnh, cô có thể bói được tất cả những gì mà một người sẽ gặp được trong vòng một tuần.
Đương nhiên, kiểu bói toán này cũng có hạn chế.
Cô chỉ biết trước tất cả những chuyện sẽ xảy ra của một người trong vòng một tuần, tuy nhiên theo thần lực của cô càng ngày càng cao, thời gian mà cô bói được sẽ càng ngày càng dài.
Lúc này, Trì Vãn đang đoán mệnh cho vị khách đầu tiên.
…
Nghề xem bói dưới chân cầu vượt, thực ra không dễ lăn lộn chút nào, nhất là Trì Vãn vừa mặt non vừa trẻ tuổi. Phải biết rằng nghề này càng già càng được săn đón, nhưng Trì Vãn lại trẻ trung xinh đẹp.
Nhất là vì bệnh tật nên dạo này cô gầy yếu hơn nhiều, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ trường bào do mình tự làm, ngồi ở đó có cảm giác như gió thổi qua sẽ ngã, trông gầy yếu đáng sợ. Cho nên so với những “đồng nghiệp” khác dưới chân cầu vượt, quán của cô có thể nói là vắng như chùa bà Đanh, mấy ngày cũng chưa có người mở hàng.
Cho nên, đối với vị khách chủ động tìm đến mình này, Trì Vãn thật sự rất trân trọng, thề phải làm cho ông ấy trở thành khách hành hương của miếu Sơn Thần của mình.
Chỉ có điều…
Trì Vãn khó xử nhìn tướng mạo của đối phương, lại cẩn thận bấm đốt ngón tay một phen, không nhịn được thầm nghĩ, chỉ sợ khách hành hương đưa lên cửa này sắp bay rồi.
Người tìm cô xem bói là một người đàn ông trung niên tầm thường, đại khái là vậy.
Có lẽ là vì thấy Trì Vãn gầy yếu đáng thương, nên khi thấy Trì Vãn và hai “thần côn” khác rõ ràng đáng tin cậy hơn, ông ấy vẫn chọn Trì Vãn.
Bây giờ thấy Trì Vãn im lặng cả buổi không nói một lời, ông ấy không nhịn được thúc giục: “Đại sư, cô có tính được cái gì không?”
Trì Vãn thương hại nhìn ông ấy, bỗng nói một câu: “Anh chờ một chút!”
Sau đó, trong vẻ mặt thắc mắc của người đàn ông trung niên, cô lấy một thứ từ trong túi xách mà mình mang theo, trân trọng đặt nó lên bàn, sau đó mới nói với người đàn ông: “Được rồi, bây giờ tôi có thể nói ra kết quả bặc toán của mình, có điều…”
“Trước khi nói, tôi muốn hỏi trước đã, quý khách muốn nghe lời thật hay là nói dối?” Vẻ mặt của cô rất chân thành: “Tức là nếu muốn nghe lời thật, có lẽ sẽ rất chướng tai! Anh phải chuẩn bị tinh thần cho kỹ!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên nói ngay: “Đương nhiên tôi muốn nghe lời thật!”
Sau đó ông ấy nhíu mày, hơi do dự hỏi: “Chẳng lẽ cô tính ra kết quả không tốt?”
Trì Vãn nhìn ông ấy, nói: “Đúng là không tốt cho lắm… Để tôi nói kết quả bặc toán của tôi trước nhé, quý khách họ Đinh, tôi gọi anh là anh Đinh vậy!”
Đương nhiên, kiểu bói toán này cũng có hạn chế.
Cô chỉ biết trước tất cả những chuyện sẽ xảy ra của một người trong vòng một tuần, tuy nhiên theo thần lực của cô càng ngày càng cao, thời gian mà cô bói được sẽ càng ngày càng dài.
Lúc này, Trì Vãn đang đoán mệnh cho vị khách đầu tiên.
…
Nghề xem bói dưới chân cầu vượt, thực ra không dễ lăn lộn chút nào, nhất là Trì Vãn vừa mặt non vừa trẻ tuổi. Phải biết rằng nghề này càng già càng được săn đón, nhưng Trì Vãn lại trẻ trung xinh đẹp.
Nhất là vì bệnh tật nên dạo này cô gầy yếu hơn nhiều, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ trường bào do mình tự làm, ngồi ở đó có cảm giác như gió thổi qua sẽ ngã, trông gầy yếu đáng sợ. Cho nên so với những “đồng nghiệp” khác dưới chân cầu vượt, quán của cô có thể nói là vắng như chùa bà Đanh, mấy ngày cũng chưa có người mở hàng.
Cho nên, đối với vị khách chủ động tìm đến mình này, Trì Vãn thật sự rất trân trọng, thề phải làm cho ông ấy trở thành khách hành hương của miếu Sơn Thần của mình.
Chỉ có điều…
Trì Vãn khó xử nhìn tướng mạo của đối phương, lại cẩn thận bấm đốt ngón tay một phen, không nhịn được thầm nghĩ, chỉ sợ khách hành hương đưa lên cửa này sắp bay rồi.
Người tìm cô xem bói là một người đàn ông trung niên tầm thường, đại khái là vậy.
Có lẽ là vì thấy Trì Vãn gầy yếu đáng thương, nên khi thấy Trì Vãn và hai “thần côn” khác rõ ràng đáng tin cậy hơn, ông ấy vẫn chọn Trì Vãn.
Bây giờ thấy Trì Vãn im lặng cả buổi không nói một lời, ông ấy không nhịn được thúc giục: “Đại sư, cô có tính được cái gì không?”
Trì Vãn thương hại nhìn ông ấy, bỗng nói một câu: “Anh chờ một chút!”
Sau đó, trong vẻ mặt thắc mắc của người đàn ông trung niên, cô lấy một thứ từ trong túi xách mà mình mang theo, trân trọng đặt nó lên bàn, sau đó mới nói với người đàn ông: “Được rồi, bây giờ tôi có thể nói ra kết quả bặc toán của mình, có điều…”
“Trước khi nói, tôi muốn hỏi trước đã, quý khách muốn nghe lời thật hay là nói dối?” Vẻ mặt của cô rất chân thành: “Tức là nếu muốn nghe lời thật, có lẽ sẽ rất chướng tai! Anh phải chuẩn bị tinh thần cho kỹ!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên nói ngay: “Đương nhiên tôi muốn nghe lời thật!”
Sau đó ông ấy nhíu mày, hơi do dự hỏi: “Chẳng lẽ cô tính ra kết quả không tốt?”
Trì Vãn nhìn ông ấy, nói: “Đúng là không tốt cho lắm… Để tôi nói kết quả bặc toán của tôi trước nhé, quý khách họ Đinh, tôi gọi anh là anh Đinh vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.