Chương 3: Vô địch Trung Nguyên
Hoàng Ưng
07/07/2016
Thẩm Thăng Y im lặng.
Nhiều năm trước y cũng từng có cảm giác như thế.
Một cảm giác có nhà mà như không nhà.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn nhìn y, nói “Có điều lần này thì bất kể thế nào ta cũng phải về nhà một chuyến”.
Y ngừng lại một lúc rồi trầm giọng nói “Trong lòng ta hiện đang có một ý nghĩ rất đáng sợ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có phải là chuyện Bích Hổ không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta cảm thấy y đang tới gần nhà ta... Tại sao lại có cảm giác ấy nhỉ?”.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói “Vậy thì tốt nhất Thượng Quan huynh nên về nhà một chuyến xem sao”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đúng là đang có ý ấy!”, rồi thẳng người đứng lên.
Thẩm Thăng Y nói “Ta đi theo Thượng Quan huynh một chuyến”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Thẩm huynh không có chuyện gì phải làm à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không có”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Vậy ta lớn mật mời Thẩm huynh đi một chuyến”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta đã nói muốn đi một chuyến mà”.
Thượng Quan Vô Kỵ nhướng mày, cười lớn nói “Có mặt Thẩm huynh, thì sợ gì Bích Hổ chứ”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nói “Dù sao Bích Hổ cũng muốn tìm ngươi, ngươi quả thật không ngại gì đi một chuyến”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó cũng đúng”.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt quét qua, nói “Còn mấy cái xác này?”.
Y còn đang trầm ngâm, chủ quán Đổng Nhân đã bước lên nói “Không biết có chuyện gì cần tại hạ ra sức không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn y, chợt cười lớn nói “Được, có một chuyện muốn nhờ đại lão bản ngươi làm giúp là tìm cho ta bảy cái quan tài, thu thập xác bảy vị anh hùng này, rồi thuê xe ngựa chở tới nhà ta ở trấn Đông Bình”.
Đổng Nhân đã biết là chuyện gì, cũng không từ chối, vừa đón lấy hai nén Nguyên Bảo, vừa nói “Không cần nhiều tiền thế này đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta chỉ sợ không đủ, lại làm phiền thêm đại lão bản ngươi, còn nếu có thừa, thì đại lão bản cứ giữ lại, kể như tiền rượu của họ”.
Đổng Nhân nói “Chuyện đó...”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đại lão bản xem ra cũng là một người hào sảng, tại sao lại có vẻ đàn bà như thế”.
Đổng Nhân cười nói “Thượng Quan đại hiệp đã nói như thế, thì ta cũng không tiện nói nhiều nữa”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tất cả xin gởi gắm, bọn ta cũng không nói đa tạ gì nữa đâu”.
Đổng Nhân luôn miệng nói “Quá lời rồi, quá lời rồi”, kế đó vỗ ngực một cái, nói “Tóm lại tất cả cứ để ta lo”.
Thượng Quan Vô Kỵ vỗ vai y, nói “Sau khi chấm dứt chuyện này, bọn ta sẽ tới quán rượu của ngươi, uống với ngươi một phen”.
Đổng Nhân được thương như sợ, lại không nói ra lời.
Thượng Quan Vô Kỵ cũng không nói gì với y nữa, quay qua Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, chúng ta lên đường ngay bây giờ thì thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Đêm dài lắm mộng, cứ lên đường ngay là tốt”.
Thượng Quan Vô Kỵ một tiếng “Đi!”, sải chân bước ra khỏi quán.
Thẩm Thăng Y cũng nhấc chân.
Đổng Nhân đưa ra tới ngoài quán, trên mặt đầy vẻ đắc ý, có thể làm quen với hai người này, quả thật y rất vui sướng.
Ngựa vẫn buộc ngoài cửa, Thượng Quan Vô Kỵ tung người lên ngựa, quát lớn một tiếng, thúc ngựa phóng mau đi.
Thẩm Thăng Y một ngựa cũng phóng theo.
Lúc ấy màu đêm đã càng dày hơn.
Ngựa phóng như tên, mau lẹ mất hút trong bóng đêm dày đặc.
Tiếng vó ngựa cũng mau lẹ tắt dần.
* * * * *
Gió sớm thổi mạnh, trăng tàn chưa lặn.
Bờ dương liễu.
Thẩm Thăng Y và Thượng Quan Vô Kỵ hai con ngựa đội sao đội trăng phóng mau trên đê liễu.
Gió thổi quần áo bay phần phật thành tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ một ngựa phóng trước, không ngừng ra roi.
Đầu bên kia con đê liễu là chỗ nhà y, càng tới gần nhà, y lại càng khẩn trương.
Thẩm Thăng Y hiểu rõ tâm tình của Thượng Quan Vô Kỵ, thúc ngựa đuổi sát sau lưng y.
Trên đường họ rất ít trò chuyện, Thượng Quan Vô Kỵ chỉ mong đi thật nhanh, Thẩm Thăng Y cũng không có chuyện gì cần nói.
Đê liễu tuy dài, nhưng cuối cùng cũng phải hết, xa xa nhìn thấy một trang viện lớn, mái ngói tường cao, trước cổng có hai con sư tử đá hai bên, khí thế bức người.
Lúc ấy mặt trời đã mọc lên phía đông, ánh nắng đang chiếu lên cổng lớn của trang viện.
Dưới ánh nắng, tòa trang viện ấy càng hiện rõ vẻ rực rỡ.
Thượng Quan Vô Kỵ thúc ngựa không ngừng, chợt nói “Tới rồi”.
Thẩm Thăng Y ứng tiếng nói “Trang viện lớn thật”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là nhạc phụ đại nhân của ta xây dựng ba mươi năm trước, rất có khí phái, đúng không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cũng chính là nhà ta, ta là gửi rể ở nhà Đỗ gia”.
Thẩm Thăng Y nói “Thật à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Ngươi cho rằng ta có bản lãnh ấy à, tìm ra được một trang viện lớn thế này à?”.
Nghe tiếng cười của y lại càng thê lương.
Thẩm Thăng Y cười cười nói “Người giang hồ chúng ta có một trang viện lớn thế này cũng chẳng để làm gì”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Chuyện đó cũng đúng”. Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Vị nhạc phụ đại nhân của ta ba mươi năm trước, đã lừng lẫy giang hồ, hiện đã thoái xuất giang hồ, lúc ấy bằng hữu của y cho rằng một vị đại anh hùng tiếng tăm như y mà không có một trang viện thế này thì hình như không giống lắm”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ là thế”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Câu ấy của Thẩm huynh ta nghe không hiểu”.
Thẩm Thăng Y nói “Mỗi người đều có sự thương ghét của riêng mình, nếu nhạc phụ đại nhân của ngươi không muốn có một trang viện như thế thì người khác có ép cũng không được”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Có lý”.
Trong lúc trò chuyện hai con ngựa đã phóng tới trước cổng.
Dưới mái hiên có một tấm biển ngang, trên đề bốn chữ đại tự thếp vàng, là “Trung Nguyên Vô Địch”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngước mắt nhìn một cái, nói “Tấm biển này nghe nói là đồng đạo võ lâm tặng cho, đương thời trong đồng đạo võ lâm không ai phản đối, tất cả đều cho rằng võ công của nhạc phụ đại nhân của ta là vô địch Trung Nguyên”.
Câu nói vừa dứt, con ngựa đã phóng lên bậc thềm đá, xông luôn vào cổng.
Một tiếng quát lập tức vang lên trong cổng “Kẻ nào dám lớn mật phóng ngựa vào đây!”.
Trong tiếng quát, một làn ánh kiếm như dải lụa lăng không bay tới.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt sắc bén, ra tay càng mau lẹ, cổ tay lật lại một cái, ngón tay bật ra.
Keng một tiếng, phát chỉ ấy bật trúng chỗ cách mũi kiếm ba tấc, thanh kiếm bật ra, người kia la hoảng rơi xuống đất.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt nhìn tới, tức giận quát “Tiểu súc sinh, chưa nhìn rõ người đã ra sát thủ như thế, không sợ giết lầm người tốt à!”.
Người cầm kiếm lăng không tập kích lúc ấy thân hình mới chạm đất, là một thiếu niên áo gấm, khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình thẳng như cây ngọc.
Y thân hình chạm đất, vung kiếm đang định đâm ra tiếp, nghe thấy tiếng quát, ngẩn ra tại chỗ, cũng nhìn thấy người tới là ai, buột miệng nói “Cha, là cha về rồi à?”, nhưng giọng nói vẫn vô cùng ngạo nghễ.
Thượng Quan Vô Kỵ như không có việc gì, vừa kìm cương ngựa vừa quay lại nói “Thẩm huynh, đây là khuyển tử Thượng Quan Hùng”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Cha cọp làm sao sinh được con chó”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Thế cũng đúng”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát nói “Trước mặt Thẩm thúc thúc đây thì ngươi không bằng cả chó con đâu”.
Thượng Quan Hùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Vị Thẩm thúc thúc này là cái gì thế?”.
Thượng Quan Vô Kỵ tức giận quát “Láo lếu, cút ngay!”.
Thượng Quan Hùng không những không cút, mà còn nói “Uy phong thật, lát nữa gặp mặt mẹ rồi, cứ nói chuyện với mẹ một lúc”.
Thẩm Thăng Y nghe thấy rất rõ, bất giác thở dài một tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ tuy không nói gì, nhưng y cũng đã nhìn thấy, Thượng Quan Hùng này là một đứa nhỏ được mẹ nuông chiều nên thành hư hỏng.
Thượng Quan Vô Kỵ hiển nhiên đã nổi giận nhưng chưa phát tác, trừng mắt nhìn Thượng Quan Hùng một lúc, thở dài một tiếng, quay qua nhìn Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, mời”, rồi giục ngựa đi về phía sảnh đường đối diện với cổng.
Qua cổng là một sảnh luyện võ rất lớn, có mấy người gia nhân đang quét dọn, lúc ấy đều dừng tay, nhao nhao bước lên đón.
Thượng Quan Vô Kỵ không hề chào hỏi họ, cứ thúc ngựa đi tiếp.
Thẩm Thăng Y rung dây cương một cái, đi theo sau y, nào ngờ tới trước lan can không đầy nửa trượng, Thượng Quan Hùng đã nghiêng người chặn đường đi của y.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức phát giác, kìm cương quay đầu quát “Ngươi định làm gì thế?”.
Thượng Quan Hùng không hề ngoảnh đầu, nói “Không có gì, chỉ là muốn xem xem vị Thẩm thúc thúc này có bản lãnh thế nào, tại sao trước mặt y mà con lại không bằng cả chó con”.
Thẩm Thăng Y cười gượng.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức quát khẽ một tiếng “Ngươi có biết vị Thẩm thúc thúc này là ai không?”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Tuy y cũng họ Thẩm, nhưng chưa chắc đã là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ”.
Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Vị Thẩm thúc thúc trước mặt ngươi chính là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ đấy”.
Thượng Quan Hùng sửng sốt, “Ủa” một tiếng, nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới mấy lượt, hỏi “Ngươi chính là Thẩm Thăng Y ấy à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ta biết, cho đến hiện nay vẫn chỉ có một người tên Thẩm Thăng Y”.
Thượng Quan Hùng ngắm nghía Thẩm Thăng Y một lượt, chợt nói “Không giống”.
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên hỏi “Không giống cái gì?”.
Thượng Quan Hùng nói “Áo quần thì giống, nhưng tướng mạo thì lại không uy phong như Thẩm Thăng Y trong truyền thuyết”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.
Thượng Quan Hùng nói tiếp “Có điều vị phụ thân đại nhân này của ta đã nói là phải thì chắc là không sai”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Nghe nói ngươi đã rất có danh phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngắt lời “Thẩm thúc thúc người giang hồ tôn là đệ nhất, y không có danh thì ai có danh?”.
Thượng Quan Hùng vỗ tay cười lớn, nói “Thế thì tốt quá rồi!”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Ngươi lại có ý gì thế?”.
Thượng Quan Hùng nói “Y đã có danh như thế, nếu con đánh bại y, há chẳng phải càng có danh hơn sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ sửng sốt, kế cười rộ nói “Bằng vào mấy chiêu của ngươi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như thế”.
Thượng Quan Hùng sắc mặt sa sầm, quay đầu nói “Cha là cha của con, cho nên trước nay con chưa dùng hết sức đánh nhau với cha một lần, nhưng nếu cha cho rằng con chỉ có vài chiêu thì lầm rồi đấy”.
Thượng Quan Vô Kỵ không đếm xỉa gì tới y, dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh, ngươi cứ giúp ta giáo huấn thằng tiểu súc sinh này một trận, để y biết trời cao đất dày”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh, chuyện này...”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cho dù ngươi đánh y bị thương, ta cũng tuyệt đối không trách ngươi đâu, loại nhãi con không biết trời cao đất dày là gì thế này, không giáo huấn y một chút, về sau không ra giang hồ đi lại thì thôi, nếu không chỉ e không còn sống mà trở về đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Ờ”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói tiếp “Cho nên hôm nay huynh đệ giáo huấn y một lần, thì cũng như dạy cho y một mạng sống, ta không những không trách móc gì ngươi, mà còn phải tạ ơn ngươi kia”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.
Thượng Quan Hùng lập tức nói “Họ Thẩm kia, ngươi đã nghe rõ đấy, ông già ta bảo ngươi giáo huấn ta một trận, ý ngươi thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nhìn nhìn y, thong thả nói “Không phản đối”.
Thượng Quan Hùng rung kiếm một cái, nói “Được, ngươi xuống đây!”.
Thẩm Thăng Y ứng thanh, từ trên yên lật người xuống ngựa.
Thượng Quan Hừng nói “Xem tư thế xuống ngựa của ngươi, thì thân thủ của ngươi cũng chẳng có gì là linh hoạt”.
Thẩm Thăng Y nói “Xuống ngựa cũng phải kiểu cách thế à?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nếu ta nhân lúc ngươi xuống ngựa đột nhiên ra tay, xem ra chỉ e ngươi không tránh được”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Đáng tiếc là ngươi không giống loại người ấy”.
Thượng Quan Hùng ngạo nghễ nói “Trong cửa Trung Nguyên Vô Địch lẽ nào lại có loại người ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
Thượng Quan Vô Kỵ bên kia roạt một tiếng lật người xuống ngựa, vung tay một cái, lập tức có gia nhân tới dắt hai con ngựa đi.
Y dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh thủ hạ không cần lưu tình đâu”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Thiên hạ lại có loại cha thế này, bảo người hung dữ khác đánh con mình một trận, nếu ta là người ngoài, quả thật còn cho rằng Thượng Quan Hùng hoàn toàn không phải là con của cha đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ sắc mặt sa sầm, nói “Câm miệng!”.
Thượng Quan Hùng nói “Câm miệng thì dễ, nhưng lát nữa muốn ta dừng tay thì không dễ đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ta cũng muốn xem trong bấy nhiêu ngày ngươi luyện võ công thế nào”.
Thượng Quan Hùng nói “Thì cha cứ xem kỹ thôi”, rồi quay phắt qua Thẩm Thăng Y nói “Họ Thẩm kia, chúng ta vào giữa sảnh luyện võ”.
Y không chờ Thẩm Thăng Y trả lời, thân hình lật ngược lại lướt ra hai trượng, lại lật người cái nữa đã đứng giữa sảnh luyện võ.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn thấy rất rõ, lắc đầu nói “Nếu hiện tại ta xuất thủ, thì y có mười cái mạng cũng chết chắc rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Lật người như thế, trước mặt địch nhân quả thật rất nguy hiểm”.
Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Đáng tiếc là mẹ chúng trước nay không cho ta chỉ điểm cho chúng cẩn thận”.
Thẩm Thăng Y nói “Tư thế của y biến hóa tuy nhiên rất đẹp mắt, rất linh hoạt, nhưng hoàn toàn không thực dụng”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nếu chúng luyện tới giai đoạn ấy của mẹ thì chỉ đùa chơi một lúc cũng không hề gì, đáng tiếc là võ công của chúng còn chưa bằng được ba phần của mẹ”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc tẩu phu nhân phải nhận ra rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đáng tiếc là nuông chiều quá đáng, cũng không muốn chúng phải quá cực khổ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ tẩu phu nhân căn bản không muốn họ đi lại giang hồ”.
“Có lẽ là thế”, Thượng Quan Vô Kỵ chép miệng “Mẹ hiền phần nhiều làm con hư, câu ấy không phải không có đạo lý”.
Thẩm Thăng Y im lặng.
Thượng Quan Hùng bên kia đã không chờ được, gọi lớn “Các ngươi còn chuyện trò gì thế!”.
Thẩm Thăng Y ánh mắt dán vào Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Tiểu đệ xuất thủ đây”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Mời!”.
Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, thân hình đột nhiên nhích động.
Thượng Quan Hùng bên kia lại gọi lớn “Họ Thẩm kia, ngươi còn chưa qua đây cho ta à?”.
Câu nói chưa dứt, trước mắt chớp lên một bóng người, Thẩm Thăng Y đã đứng trước mặt cách y ba thước.
Thượng Quan Hùng ngay cả việc Thẩm Thăng Y tới thế nào cũng không nhìn thấy, trong lòng bất giác lạnh buốt.
... Thân pháp của họ Thẩm này nhanh thật!
Y trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng thì nói “Trò khéo vặt vãnh, đừng có khoe khoang trước mặt ta”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, cũng không trả lời.
Thượng Quan Hùng ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nói tiếp “Nghe nói ngươi sở trường kiếm thuật, một kiếm tay trái ít có địch thủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Đúng là ta có thói quen dùng kiếm tay trái”.
Thượng Quan Hùng nói “Mọi người đều dùng tay phải, ngươi lại dùng tay trái, lập dị như thế là sao?”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Như thế cũng có vấn đề à?”.
Thượng Quan Hùng nói “Không có, cho dù ngươi dùng chân sử kiếm, ta cũng bất kể”, ngừng lại một lúc rồi quát lớn “Tuốt kiếm ra đi”.
Thẩm Thăng Y im lặng tuốt kiếm, dùng tay trái của y, động tác tuy hoàn toàn không nhanh nhưng khó mà nói hết sự thuần thục.
Thượng Quan Hùng chỉ lưu ý tới việc Thẩm Thăng Y tuốt kiếm nhanh hay chậm, cười nhạt nói “Cánh tay trái uy chấn giang hồ của ngươi tuốt kiếm cũng không thấy có chỗ nào mau lẹ”.
Thượng Quan Vô Kỵ bên cạnh nói giúp Thẩm Thăng Y “Lúc cần thiết tự nhiên sẽ nhanh”.
Thượng Quan Hùng nói “Trước thanh kiếm sắc đã tuốt ra khỏi vỏ của ta mà tuốt kiếm như thế, chắc chắn chỉ chuốc lấy sự diệt vong”.
Thượng Quan Vô Kỵ chợt cười rộ, nói “Ta trước nay không nhận thấy ngươi có chỗ nào kém, bây giờ mới phát giác ra, ngươi vốn cũng có một bản lãnh ít người bằng được”.
Thượng Quan Hùng hỏi “Phán đoán chuẩn xác à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là khoe khoang không biết ngượng”.
Thượng Quan Hùng đỏ mặt, nói “Thắng phụ chưa phân, làm sao biết được là y chết hay con chết?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nụ cười thu lại, nói “Nếu là dùng kiếm để phân sống chết, thì hiện tại ngươi đã chết mười lần rồi”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt, không đếm xỉa tới Thượng Quan Vô Kỵ nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Ra đòn đi!”.
Thẩm Thăng Y nói “Mời ra đòn trước”.
Thượng Quan Hùng cũng không khách sáo quát lớn một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm ba thức phóng mau ra.
Thẩm Thăng Y thân hình bất động, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng, hất tung ba kiếm đâm tới.
Thượng Quan Hùng thân hình chớp lên, xoay tả xoay hữu, đạp lên trung cung, lại một kiếm đâm vào giữa ngực Thẩm Thăng Y.
Bên trái bảy bên phải tám, mười lăm kiếm đều là hư chiêu, chỉ có một kiếm đánh vào giữa mới là thật, Thẩm Thăng Y lại hoàn toàn nhận ra, mười lăm chiêu trước như không nhìn thấy gì, hoàn toàn không đón đỡ, đến lúc kiếm thứ mười sáu của Thượng Quan Hùng đánh vào trước ngực, thanh kiếm trong tay trái mới vung ra.
Nhát kiếm ấy vô cùng mau lẹ, thanh kiếm của Thượng Quan Hùng vừa đâm tới một nửa, keng một tiếng đã bị Thẩm Thăng Y một kiếm chặn lại.
Thẩm Thăng Y lập tức nói “Đắc tội!”, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng lại đón đỡ ba kiếm của Thượng Quan Hùng, thân hình vươn ra, thanh kiếm trong tay trái rê một cái, kiếm phong rít lên, đánh trả Thượng Quan Hùng bảy kiếm.
Thượng Quan Hùng đỡ ba kiếm, tránh ba kiếm, ba kiếm sau đã không đỡ nổi, liên tiếp lùi lại ba bước, Thẩm Thăng Y thế kiếm không dứt, rê một cái trầm một cái, dính vào thanh kiếm của Thượng Quan Hùng.
Thượng Quan Hùng rõ ràng cũng không chậm, quát lớn một tiếng “Buông tay!”, thanh kiếm như con độc xà quẫy lộn.
Choang choang choang, song kiếm liên tiếp phát ra một tràng tiếng động, dính liền vào nhau, vù một tiếng, một thanh kiếm bay lên không.
Thanh kiếm bay ra khỏi tay là của Thượng Quan Hùng.
Thẩm Thăng Y trong tay cũng đã không còn kiếm, nhưng chỉ là kiếm đã tra vào vỏ.
Thượng Quan Hùng ngẩn ra ở đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thanh kiếm trên không rơi xuống soạt một tiếng cắm trước mặt Thượng Quan Hùng một thước.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức nói “Còn không nhặt kiếm lên, đứng ngẩn ra đó làm gì?”.
Thượng Quan Hùng giẫm chân một cái, đưa tay giật kiếm, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Họ Thẩm kia, thiếu gia chỉ là nhất thời không cẩn thận, ngươi đừng có đắc ý”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Tiểu huynh đệ cũng đã khổ công luyện sức cổ tay đấy”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Rườm lời!”.
“Câm miệng!”, Thượng Quan Vô Kỵ quát một tiếng ngắt lời “Người ta có ý chỉ điểm võ công cho ngươi, ngươi lại không biết hay dở, mau bước lên cảm tạ Thẩm thúc thúc đi”.
Thượng Quan Hùng không những không bước lên, mà lại nói “Cha, cha rất biết bảo người khác khinh khi hà hiếp con mình đấy”.
“Hùng nhi, là ai khinh khi hà hiếp ngươi?”, một giọng nói đột nhiên vang tới.
Thượng Quan Hùng nghe thấy, vẻ mừng rỡ hiện ra nét mặt, gọi lớn “Mẹ, mẹ tới đây mau”.
“Thì đang tới đây”, một mỹ phụ trung niên ứng tiếng lăng không lướt tới.
Nàng tuổi đã khoảng năm mươi, nhưng vẫn còn phong vận, chỉ là thân hình đã có phần béo mập, nhưng vẫn không mất đi sự linh hoạt.
Thượng Quan Vô Kỵ chỉ nghe giọng nói, đôi mày đã cau lại, lẩm bẩm “Tới rất khéo!”.
Thượng Quan Hùng lập tức bước lên đón, chỉ vào Thẩm Thăng Y nói “Mẹ, mẹ giúp con giáo huấn gã tiểu tử họ Thẩm này đi!”.
Mỹ phụ trung niên ánh mắt rơi vào mặt Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi là ai? Tại sao lại khinh khi hà hiếp con ta?”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã bước lên nói “Nương tử, vị này là bằng hữu của ta...”.
Mỹ phụ trung niên chính là Trung Nguyên Cửu nương tử, trừng mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ngươi ở ngoài làm gì thì ta không quản, nhưng tại sao lại dắt người về đây khinh khi hà hiếp Hùng nhi?”.
Thượng Quan Vô Kỵ thở dài nói “Nương tử, cô có chỗ chưa biết, Hùng nhi trong mắt không người...”.
Đỗ cửu nương lại cười nhạt một tiếng, nói “Như thế có gì không hay? Nam tử hán, đại trượng phu vốn phải ngạo nghễ nhìn thiên hạ, chẳng lẽ ngươi muốn nó cúi đầu không dám ngẩng lên trước mặt người khác à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ai lại không muốn con mình ngẩng đầu lên, nhưng như Hùng nhi võ công còn chưa luyện tới đâu mà đã trong mắt không người, nếu đi lại trên giang hồ thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Ta tuyệt không cho chúng đi lại trên giang hồ, một thân võ công ấy ở đây cũng đủ rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngẩn ra.
Đỗ cửu nương nói tiếp “Mà nói lại thì võ công cần phải có thời gian, nếu Hùng nhi đến tuổi của ngươi, biết đâu võ công của nó còn hơn cả ngươi”, nàng cười nhạt một tiếng, lại nói “Võ công của ngươi cũng chẳng thấy có gì hay”.
Thượng Quan Vô Kỵ im bặt.
Đỗ cửu nương ánh mắt lại rơi lên mặt Thẩm Thăng Y, nói “Hùng nhi, đưa kiếm đây!”.
Thượng Quan Hùng cả mừng, lập tức đưa thanh kiếm qua, nói “Mẹ, nhất định mẹ phải giúp con hả giận đấy, tốt nhất là chặt đứt cánh tay cầm kiếm của y đi, cho y suốt đời không dùng được kiếm nữa”.
Đỗ cửu nương nói “Chuyện đó mẹ tự có thước tấc, con lui ra đi”.
Thượng Quan Hùng vội vàng lùi lại.
Đỗ cửu nương thanh kiếm chỉ thẳng vào Thẩm Thăng Y, nói “Con cái không hay, người làm mẹ cũng có trách nhiệm, ngươi đã giáo huấn con ta, thì cũng nên giáo huấn cả mẹ đi”.
Thẩm Thăng Y cười gượng, nói “Tẩu phu nhân...”.
Đỗ cửu nương nói “Lời ta nói rất có đạo lý, đứng không?”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã nói “Rất có đạo lý”, rồi quay qua Thẩm Thăng Y nói “Cô ta đã nói thế, huynh đệ ngươi cần gì khách khí nữa?”.
Đỗ cửu nương cười nhạt, nói “Ngươi chỉ biết giúp đỡ người ngoài khinh khi hà hiếp người nhà thôi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Câu ấy không phải ta nói”.
Đỗ cửu nương bực tức hừ một tiếng, ánh mắt dán vào Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi có thể không xuất thủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Như thế là tốt nhất”.
Đỗ cửu nương vẫn còn nói “Chỉ cần ngươi khấu đầu tạ tội trước mặt con ta”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Lếu láo!”.
Đỗ cửu nương lạnh lùng quát “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ như không nghe thấy, quay qua nói với Thẩm Thăng Y “Huynh đệ, ngươi định làm thế nào thì cứ thế mà làm”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói ngay “Ngươi định thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Xem ra xuất thủ vẫn hay hơn”.
Đỗ cửu nương nói “Tuốt kiếm!”.
Thẩm Thăng Y tay trái lại tuốt kiếm ra.
Đỗ cửu nương chờ Thẩm Thăng Y tuốt kiếm xong, quát một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm phóng về phía trước.
Phóng ra vốn chỉ là một kiếm, nhưng được nửa đường một kiếm đã biến thành bảy kiếm, chia nhau đánh vào bảy chỗ yếu hại trên người Thẩm Thăng Y, mà về phần mau lẹ thì càng như bảy thanh kiếm đồng thời đâm ra.
Thẩm Thăng Y vừa nhìn thấy thế kiếm, nói “Hay!”, tay trái hoàn toàn không chậm, keng keng keng keng đón đỡ bảy kiếm, đánh trả bảy kiếm.
Đỗ cửu nương quả thật không ngờ Thẩm Thăng Y xuất thủ mau lẹ như thế, cổ tay cầm kiếm suýt nữa bị trúng một kiếm, thân hình nàng tuy béo mập nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, tránh ba kiếm, đỡ bốn kiếm, quát khẽ một tiếng, một kiếm như gió rung lên đánh ra, vô số bóng kiếm từ trên chụp xuống.
Thẩm Thăng Y nửa người bên trái nép vào sấn lên, thanh kiếm trong tay trái bay múa, đón đỡ tất cả.
Một tràng tiếng keng keng vang lên không ngớt.
Đỗ cửu nương “Ồ” một tiếng, nói “Kiếm nhanh thật đấy!”, một câu nói chỉ có bốn tiếng, thân hình nàng đã biến đổi bảy lần.
Biến đổi một lần đánh ra mười ba kiếm, bảy lần đánh ra chín mươi mốt kiếm, so với lúc mới rồi xuất thủ còn nhanh hơn nhiều.
Thẩm Thăng Y lại đón đỡ.
Đỗ cửu nương giận quá bật cười, nói “Được, ta sẽ liều mạng với ngươi một lần cho rõ ràng, xem khoái kiếm đây!”.
Câu nói vừa dứt, thế kiếm khai triển như mưa sa gió táp, bay tung chém mau vào Thẩm Thăng Y.
Thân hình nàng đồng thời di động, nhảy nhún vọt lách, hai trăm bảy mươi mốt kiếm đánh ra, thân hình đã chuyển quanh Thẩm Thăng Y ba vòng.
Thẩm Thăng Y thân hình rốt lại cũng khai triển, kiếm theo người động, từng điểm từng điểm ánh lạnh bay chớp quanh người.
Đỗ cửu nương chuyển xong ba vòng, y cũng xoay ba vòng, thủy chung đối diện với Đỗ cửu nương, dùng kiếm đỡ kiếm, chỉ thủ không công.
Tiếng kiếm choang choang chạm vào nhau càng dày.
Thượng Quan Hùng nhìn thấy rất rõ, bất giác biến sắc, tuy y không nhận thấy rõ sự biến hóa xảo diệu bên trong, nhưng nhận thấy nếu đổi là mình thì bất cứ thế kiếm của người nào cũng không phải là y có thể đối phó.
Thượng Quan Vô Kỵ cũng nhìn tới mức xuất thần, bằng vào võ công và kinh nghiệm của y, đương nhiên nhận ra chỗ ảo diệu bên trong, cũng nhìn thấy thế kiếm của Đỗ cửu nương tuy mau lẹ nhưng vẫn còn kém Thẩm Thăng Y một bậc, bên khóe môi y chợt lộ nét tươi cười, nói “Cửu nương, cô lui lại là hay!”.
Đỗ cửu nương sắc mặt xám xanh, ứng tiếng quát “Ngươi câm miệng lại!”, thế kiếm hoàn toàn không dừng, xoay quanh Thẩm Thăng Y, lại đánh ra bảy mươi tám kiếm.
Thẩm Thăng Y thần thái ngưng trọng, ra tay càng ổn định, ung dung đón đỡ thế kiếm của Đỗ cửu nương.
Đỗ cửu nương sắc mặt đã thay đổi lại thay đổi, thân hình đột nhiên lùi lại rất mau rồi lại bay tới, cả người lẫn kiếm lăng không, ánh kiếm như một chiếc cầu vồng trút xuống yết hầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y mày kiếm nhướng lên, tay phải cầm luôn vào chuôi kiếm, tay trái rung kiếm mau lẹ đón đỡ.
Keng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, thân hình Đỗ cửu nương lăng không chưa xuống, thế kiếm đã thay đổi chín lần.
Thẩm Thăng Y bất biến ứng vạn biến, thanh kiếm tay trái giống như một cột chống trời, đón đỡ thế kiếm phóng tới.
Tiếng choang choang choang lại vang lên, Đỗ cửu nương chín lần biến chiêu đánh ra mười tám kiếm nhưng đều bị chặn đứng, thân hình lăng không lật một cái, lại lật cái nữa chạm đất, cách Thẩm Thăng Y ba trượng, quát khẽ một tiếng, lại như một mũi tên bắn tới.
Trên trán nàng gân xanh nổi hết lên, thanh kiếm ong một tiếng bắn ra ánh lạnh ghê người, bay tới chém Thẩm Thăng Y.
Lần này Thẩm Thăng Y lại không né tránh, thanh kiếm trong tay trái thậm chí keng một tiếng tra vào vỏ!
Chẳng lẽ y lại dám chuẩn bị tay không đón đỡ một nhát kiếm này?
... Nếu đúng như thế thì lần này chắc chắn y phải chết.
Thượng Quan Hùng trong lòng cười nhạt, y đã nhìn thấy uy lực một kiếm này của Đỗ cửu nương, hoàn toàn không tin Thẩm Thăng Y có thể tay không đón đỡ nhát kiếm này.
Cũng đúng vào lúc ấy một tiếng vù xé gió vang lên, lại một làn ánh kiếm bay tới, làn ánh kiếm này sáng rực, đè lên thanh kiếm của Đỗ cửu nương.
Đối tượng của nhát kiếm này không phải là Thẩm Thăng Y, mà là thanh kiếm của Đỗ cửu nương.
Là ai? Thượng Quan Vô Kỵ?
Thượng Quan Vô Kỵ vẫn chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ.
* * * * *
Keng một tiếng, ánh kiếm bay tới đánh lên thanh kiếm của Đỗ cửu nương, trong ánh lửa tung tóe, thanh kiếm của Đỗ cửu nương bị chém gãy làm hai đoạn!
Một bóng người lập tức rơi xuống giữa Đỗ cửu nương và Thẩm Thăng Y.
Đỗ cửu nương kiếm gãy đôi, thân hình cũng bị hất lại lăng không rơi xuống, nhưng nàng lập tức đứng vững, trợn mắt há miệng, xem ra giống như định phát tác nhưng thủy chung vẫn chưa phát tác.
Vì nàng đã nhìn thấy rõ người tới là ai.
Đó là một người áo xám, tuổi đã ngoài lục tuần, tóc trắng râu trắng phất phơ trong gió.
Y hai mắt như ánh chớp, thanh kiếm ba thước cầm trong tay phải lật lại một cái cũng như ánh chớp lóe lên.
Keng một tiếng, kiếm đã vào vỏ, ông già áo xám vỗ kiếm nhìn quanh, nói “Còn ai muốn động thủ nữa?”.
Không ai trả lời.
Ông già áo xám chợt cười một tiếng, nói “Tốt lắm!”.
Đỗ cửu nương lập tức kêu lên “Cha...”.
Cho dù nàng không kêu lên như thế, Thẩm Thăng Y cũng đã biết ông già áo xám này là ai.
Y đã liếc thấy ông già áo xám lăng không ngự kiếm bay tới, mới thu kiếm không động đậy.
Kiếm thuật, nội công của Đỗ cửu nương thế nào, lúc ấy y đã biết rõ trong lòng, mà có thể lăng không một kiếm chém gãy thanh kiếm trong tay Đỗ cửu nương, thì ngoài Trung Nguyên Vô Địch Đỗ Lạc Thiên còn có ai khác?
Đối với Đỗ Lạc Thiên, y nghe danh đã lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, phong thái của bậc tiền bối, trong cảm giác của y quả nhiên phi phàm. Đỗ Lạc Thiên không giận mà có uy, nhưng cười một tiếng lại khiến người ta có cảm giác từ hòa.
Y nghe Đỗ cửu nương gọi, nụ cười thu lại, nói “Cửu nương, ngươi muốn hỏi tại sao ta chém gãy kiếm của ngươi phải không?”.
Đỗ cửu nương nói “Phải, tại sao?”.
Đỗ Lạc Thiên thở dài một tiếng, nói “Ngươi lúc năm tuổi theo ta luyện kiếm, đến nay tuy bị giới hạn bởi thiên tư chưa thể nhận được y bát của ta, nhưng đã không phải hoàn toàn không có kinh nghiệm, bằng vào kinh nghiệm của ngươi, lẽ ra phải nhìn thấy đối phương có ý nhường nhịn, mà lại cứ cắm đầu xông vào lằng nhằng, không sợ bị người ta chê cười à?”.
Đỗ cửu nương trên mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói “Cha, người đừng...”.
Đỗ Lạc Thiên bực bội hừ một tiếng nói “Cả phán đoán của cha mà ngươi cũng nghi ngờ sao?”.
Đỗ cửu nương nói “Sự thật...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Sự thật kiếm thuật của ngươi căn bản không bằng đối phương, ngươi lại cứ xông vào lằng nhằng, không chém gãy kiếm của ngươi thì không biết sẽ còn kéo dài tới lúc nào”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói “Con và y chưa từng gặp mặt, tại sao y phải nhường nhịn con?”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Đó là vì nể mặt Thượng Quan Vô Kỵ, trước mặt Vô Kỵ thì không thể trở mặt với ngươi đấy!”.
Đỗ cửu nương vẫn cười nhạt, Thượng Quan Hùng một bên vội nói “Ông ngoại, người này....”.
Đỗ Lạc Thiên quát một tiếng “Câm miệng! Trước mặt ta đừng có điên đảo thị phi, mẹ ngươi dung túng ngươi chứ ta không dung túng cho ngươi đâu, đứng yên ở đó cho ta, ở đây không có chỗ cho ngươi nói đâu!”.
Thượng Quan Hùng im bặt như con ve mùa lạnh, vội vàng lui lại bên cạnh Đỗ cửu nương, đối với người ông ngoại này, rõ ràng y rất sợ sệt.
Đỗ cửu nương vội nói “Cha, Hùng nhi còn nhỏ tuổi...”.
Đỗ Lạc Thiên lắc đầu, nói “Đã không còn nhỏ nữa, nếu dung túng nữa thì cũng như làm hại y”.
Đỗ cửu nương nói “Nhưng...”.
Đỗ Lạc Thiên lại ngắt lời “Ngươi cũng đứng yên cho ta ở đó, nói ít đi”.
Đỗ cửu nương vẫn định nói, Đỗ Lạc Thiên ánh mắt như điện đã bắn tới, nói “Lùi ra...”.
Giọng nói rất trầm, nhưng mang một vẻ uy nghiêm không sao nói được.
Đỗ cửu nương chỉ đành lùi ra.
Đỗ Lạc Thiên ánh mắt rơi vào Thẩm Thăng Y, lướt qua một lượt rồi nhìn qua Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đây là bạn của ngươi à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Vâng...”.
Đỗ Lạc Thiên vung tay cản lại, ánh mắt lại chuyển qua Thẩm Thăng Y, nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới hai lượt, nói “Không kém”.
Thẩm Thăng Y ôm quyền vái một cái, nói “Lão tiền bối chắc là Trung Nguyên Vô Địch...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Trung Nguyên Vô Địch là bằng hữu giang hồ tôn lên, chứ bằng vào mấy chiêu bản lãnh mèo què của lão phu, làm sao có thể vô địch Trung Nguyên?”.
Thẩm Thăng Y nói “Tiền bối quá lời rồi...”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Mới rồi ta từ xa nhìn thấy ngươi vận kiếm như bay, cũng rất linh hoạt”.
Thẩm Thăng Y nói “Trò khéo vặt vãnh, khó mà lọt được vào pháp nhãn của danh gia...”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Khó mà được người khiêm tốn như thế... Nếu võ công của ngươi là trò khéo vặt vãnh, thì võ công của con gái ta chỉ là trò chơi của bọn trẻ con”.
Thẩm Thăng Y đang định nói gì đó, Đỗ Lạc Thiên đã nói tiếp, hỏi “Ngươi dùng kiếm tay trái à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng không nhất định, chỉ là tay trái quả thật nhanh hơn tay phải một chút”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Người dùng kiếm tay trái trong võ lâm Trung Nguyên tuy không ít, nhưng luyện được tới mức như ngươi thì chắc là không có nhiều”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Trong các bậc anh hùng tiền bối, phải kể tới Nhất Nộ Sát Long Thủ Tổ Kinh Hồng”.
Thẩm Thăng Y nói “Lôi Đình thập thất kích của Tổ lão tiền bối quả thật khó có đối thủ”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Nghe nói lại có một người đánh ngang tay với y... Người trẻ tuổi, ngươi họ gì?”.
Thượng Quan Vô Kỵ trả lời thay Thẩm Thăng Y “Y họ Thẩm...”.
“Họ Thẩm à?”, Đỗ Lạc Thiên ánh mắt rực lên “Chẳng lẽ ngươi chính là người trẻ tuổi đánh ngang tay với Tổ Kinh Hồng - Thẩm Thăng Y sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ lại trả lời thay Thẩm Thăng Y “Y chính là Thẩm Thăng Y”.
Đỗ Lạc Thiên “Ủa?” một tiếng, cười lớn nói “Thế thì không có gì phải ngạc nhiên, giỏi, anh hùng xuất tự thiếu niên”.
Thẩm Thăng Y nghiêng người nói “Còn muốn xin lão tiền bối không tiếc chỉ điểm cho”.
Đỗ Lạc Thiên hô hô cười rộ, nói “Với thanh danh của ngươi hiện nay mà còn có thể khiêm tốn có lễ như thế, khó có lắm, khó có lắm...”.
Đỗ cửu nương bên kia lại há hốc miệng, nói “Ngươi chính là Thẩm Thăng Y một kiếm danh chấn giang hồ à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Tẩu phu nhân, mới rồi có chỗ thất lễ, còn xin thứ tội”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng.
Đỗ Lạc Thiên cười nói “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần so đo với tiểu nữ làm gì”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Đỗ Lạc Thiên lại nói “Ta nghe không ít chuyện về ngươi, đã sớm có ý gặp một anh hùng thiếu niên như ngươi, đáng tiếc là đã không có ý với giang hồ, muốn mời ngươi tới thì lại không có lý do thích hợp”.
Thẩm Thăng Y nói “Lão tiền bối chỉ cần gọi một tiếng, nhất định vãn bối sẽ tới lắng nghe dạy bảo”.
Đỗ Lạc Thiên cười nói “Có phải ngươi cũng có ý tìm ta so tài cao thấp không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không dám”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ngươi dám đấy, chỉ vì ta đã thoái xuất giang hồ nhiều năm nên ngươi không tìm tới ta thôi... Bằng hữu trên giang hồ hiện tại có lẽ cũng đã quên mất Đỗ Lạc Thiên ta rồi”.
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Vãn bối thỉnh thoảng vẫn nghe người ta nói tới, đều nói lão tiền bối kiếm thuật xuất thần nhập hóa, đánh khắp. Trung Nguyên không có địch thủ”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Nhưng vẫn không động tâm”.
Thẩm Thăng Y nói “Không giấu gì tiền bối, quả thật cũng từng có ý ấy”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vô Kỵ năm xưa cũng giống ngươi, tâm tình những người trẻ tuổi các ngươi ta cũng rất rõ... Vì ta cũng từng trải qua tuổi trẻ”.
Thẩm Thăng Y nói “Vãn bối...”.
Đỗ Lạc Thiên cười ngắt lời “May mà ngươi chưa tìm tới ta, nếu không ta tìm đâu ra đứa con gái nữa mà gả cho ngươi”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Lúc vãn bối có ý niệm ấy thì còn đang ở ngoài cửa ải, từ khi ngoài cửa ải trở về, thì đã không còn lòng dạ tranh hùng ấy nữa”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vì lúc ấy ngươi đã rất có danh rồi chứ gì?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không phải”.
“Vậy thì vì lý do gì?”.
“Có lẽ vãn bối đột nhiên hiểu rõ về việc danh lợi được mất, nên đã không còn hứng thú với việc thắng phụ cá nhân nữa”.
“Ngươi còn trẻ lắm”, Đỗ Lạc Thiên ngạc nhiên nói “Trẻ tuổi rất ít người có ý nghĩ như thế”.
“Nhưng cũng có ngoại lệ chứ”.
Đỗ Lạc Thiên vuốt râu nói “Ngươi đương nhiên có lý do, có nỗi khổ trong lòng của ngươi, có điều chuyện ấy đã thành quá khứ, cũng không cần kể tới nữa”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng không nói gì.
Đỗ Lạc Thiên nhìn qua Thượng Quan Vô Kỵ “Ngươi quen Tiểu Thẩm lúc nào, tại sao trước nay không nghe ngươi nói tới?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con quen Thẩm huynh mới được hai ngày”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Các ngươi làm sao quen nhau, không phải là hai kiếm tranh phong, không đánh nhau không quen biết chứ?”.
“Không phải”, Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con quen Thẩm huynh hoàn toàn là vì chuyện có liên hệ tới Sở Bích Đồng”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Sở Bích Đồng? Sở Bích Đồng nào?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Còn có Sở Bích Đồng nào nữa?”.
Đỗ Lạc Thiên nhướng mày, nói “Ngươi nói thằng giặc cướp ấy, là chuyện gì vậy?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Sở Bích Đồng giết hết cả nhà Liễu Đông Thành, chỉ có Liễu Bá Uy con Liễu Đông Thành thoát chết”.
Đỗ Lạc Thiên giẫm chân nói “Lòng dữ tay độc, người ấy thật đáng chết”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói tiếp “Liễu Bá Uy tự thấy không phải là đối thủ của Sở Bích Đồng, nên phát Võ lâm thiếp mời người trong võ lâm giúp y đòi công đạo”.
“Ủa? Võ lâm thiếp à?”, Đỗ Lạc Thiên nói “Đại khái chắc không thiếu một phần của ngươi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không thiếu”.
Đỗ Lạc Thiên vỗ tay cười lớn, nói “Như thế mới là con rể ta chứ!”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tiểu tế nhận được Võ lâm thiếp, không dám chậm trễ, đêm ngày tới Sở gia trang, nhưng suýt nữa bị Sở Bích Đồng ám toán, may có Thẩm huynh tới kịp, giúp con một tay, sau cùng chém chết người ấy dưới kiếm”.
Đỗ Lạc Thiên sực hiểu ra nói “Té ra các ngươi quen nhau như thế”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Sau khi xong việc, Thẩm huynh vốn cùng con chia tay, nào ngờ...”.
“Rốt lại có chuyện gì khiến hai người các ngươi đi cùng với nhau?”.
“Sở Bích Đồng biết chuyện Võ lâm thiếp, đã sớm mời bằng hữu tới giúp đỡ...”.
“Thằng giặc cướp như y cũng có bằng hữu à?”.
“Ít nhất cũng có một người”.
“Ai?”, Đỗ Lạc Thiên bất giác hỏi ngay.
“Bích Hổ!”.
Đỗ Lạc Thiên kinh ngạc nói “Bích Hổ... Chẳng lẽ đây lại là ngoại hiệu của một người à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ gật đầu, nói “Đó là một sát thủ giết mướn, vì Sở Bích Đồng từng cứu mạng y, nên y nhận được tin là lập tức lên đường, đáng tiếc vẫn chậm nhất một bước, bọn con giết Sở Bích Đồng xong đã ra đi rồi”.
“Gã Bích Hổ ấy không chịu thôi à?”.
“Vả lại rõ ràng còn quyết ý trả thù cho Sở Bích Đồng... Liễu Bá Uy và sáu người bạn đã gặp độc thủ của y, bọn con cũng đã nhận được lời cảnh cáo của y”.
Đỗ Lạc Thiên vuốt râu nói “Sở Bích Đồng lại có loại bằng hữu như thế, cũng là có chuyện khiến người ta bất ngờ”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con chỉ sợ y giận lây tới người khác, nên vội vàng trở về”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ngươi là lo Bích Hổ sẽ tới đây, giết những người có quan hệ với ngươi phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tác phong của người ấy trước nay vốn là như thế”.
Đỗ Lạc Thiên còn chưa trả lời, Đỗ cửu nương đã cười nhạt nói “Ở đây không phải nơi khác, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đâu”.
Đỗ Lạc Thiên gật đầu nói “Cửu nương nói rất có lý, Bích Hổ không tới thì thôi, nếu không thì y có tới cũng không đi được”.
Y vuốt râu cười nói tiếp “Xem ra gã Bích Hổ ấy cũng không có can đảm như thế đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nhạc trượng đại nhân và Cửu nương thì đương nhiên con có thể yên tâm, nhưng bọn Hùng nhi thì chưa chắc đối phó được với sự ám toán của Bích Hổ”.
Đỗ Lạc Thiên sửng sốt, nói “Chuyện đó cũng đúng”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói “Nếu y dám làm con ta bị thương, ta sẽ lấy mạng y”.
Đỗ cửu nương sửng sốt, trợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Đều là gã thất phu nhà ngươi rước lấy...”.
“Câm miệng!”, Đỗ Lạc Thiên cao giọng quát ngắt lời Đỗ cửu nương, nói tiếp “Đè nén kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu vốn là công việc của người trong đạo hiệp nghĩa, huống hồ còn nhận được Võ lâm thiếp”.
Đỗ cửu nương nói “Y lại không vì con cái...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Nếu không nghĩ cho con cái, thì tại sao y lại vội vàng trở về, còn mời Thẩm Thăng Y tới đây”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng, không nói gì.
Đỗ Lạc Thiên nói tiếp “Tuy ta không rõ lắm về võ công của Bích Hổ, nhưng về Sở Bích Đồng thì cũng có nghe, Bích Hổ đã có thể trở thành bạn tốt của Sở Bích Đồng thì đủ thấy võ công không kém bao nhiêu đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Từ thủ pháp giết người của y mà nhìn, thì về kiếm thuật gã Bích Hổ này rõ ràng đã trải qua một phen khổ luyện”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Người ấy cũng dùng kiếm à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nghe nói là dùng một thanh kiếm vừa dài vừa hẹp, ở chuôi còn gắn với một sợi xích sắt, có thể phóng kiếm giết người cách xa ba trượng”.
Đỗ ụạc Thiên cau mày nói “Loại kiếm ấy không dễ sử dụng đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Trong nghề giết mướn, người ấy cũng có tiếng tăm”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Tuy có câu Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng, nhưng bằng vào võ công của hai vợ chồng ngươi, Thẩm Thăng Y và ta, thì Bích Hổ quả thật khó mà đắc thủ, vấn đề đúng là ở bọn Hùng nhi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không sợ một muôn, chỉ sợ trong muôn một, nếu Bích Hổ ra tay với chúng mà chúng ta chưa chuẩn bị thì quả thật khó mà chiếu cố cho tất cả”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Theo ý của ngươi thì nên thế nào?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Theo con thấy Bích Hổ tạm thời vẫn chưa dám xông vào trang viện, chỉ cần Hùng nhi không ra ngoài, cẩn thận thêm một chút, thì chắc không thành vấn đề, còn bọn con sẽ nhân cơ hội này tìm Bích Hổ giết chết y”.
Đỗ Lạc Thiên gật đầu nói “Được, chúng ta cứ thế đi”. Ngừng lại một lúc rồi nhìn qua Thẩm Thăng Y, nói “Tiểu huynh đệ, theo ngươi thấy làm như thế thì thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Rất hay”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vậy thì chúng ta cứ quyết định như thế, tiểu huynh đệ, ngươi lại phải bận tâm thêm một chút rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Tiền bối quá lời rồi, vãn bối nhất định làm hết sức mình”.
Đỗ Lạc Thiên nhìn quanh một vòng, cười lớn nói “Nếu Bích Hổ biết bấy nhiêu cao thủ chúng ta đang chờ y ở đây, mà vẫn cả gan xông vào thì ta mới phục y”.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt rơi lên mặt Thượng Quan Hùng, chợt nói “Hùng nhi ở đây, Cao nhi đi đâu? Còn Phượng nhi, Nghệ nhi đâu?”.
Đỗ Lạc Thiên cười hỏi “Ngươi lo cái gì, chẳng lẽ Bích Hổ lại ra tay mau lẹ như thế à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không nhìn thấy chúng, tiểu tế quả thật khó mà yên lòng”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ủa?”.
Thượng Quan Vô Kỵ thở dài nói “Cũng không biết tại sao mà tiểu tế cảm thấy trong lòng rất lo lắng”.
Đỗ Lạc Thiên nụ cười thu lại, nói “Bị ngươi nói như thế, ta cũng cảm thấy không yên lòng rồi”. Y cau mày, nói tiếp “Nghệ nhi mới rồi đánh cờ với ta trong thư trai, sau đó ta dạy nó hai chiêu kiếm pháp, đưa nó ra ngoài viện luyện tập một mình, lúc ta ra tay ở đây nó vẫn đang luyện tập, chắc không có chuyện gì đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Phượng nhi vẫn ở sát ta, mới rồi còn ở bên kia”. Nàng vừa quay đầu lại, một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đã từ bên kia chạy qua.
Đỗ cửu nương ánh mắt nhìn tới, nói “Ờ, Phượng nhi đây rồi”.
Câu nói vừa dứt, cô gái nhỏ đã tới gần, nhoẻn miệng cười gọi “Mẹ, là tìm con à?”.
Đỗ cửu nương nói “Từ nay trở đi ngươi phải theo sát bên ta, không được đi lung tung các nơi, nhất là ra ngoài”.
Cô gái ấy chính là Thượng Quan Phượng, bày vai thứ ba trong bốn anh em.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức giới thiệu với Thẩm Thăng Y, nói “Đây là Thượng Quan Phượng, con gái thứ ba của ta, là đứa không nghe lời nhất trong bốn anh em chúng”.
Thượng Quan Phượng lập tức tru tréo, nói “Ai nói thế, suốt hôm nay không phải con vẫn theo liền bên mẹ sao”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nói tiếp “Ta nói sót một chữ, chỉ là nó không nghe lời ta”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Phượng đã liếc y một cái, nói “Mới rồi ta ở bên kia nghe thấy rồi, ngươi chính là Thẩm Thăng Y phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Bừa bãi, gọi là Thẩm thúc thúc”.
Thẩm Thăng Y cười cười, đang định nói gì đó, Thượng Quan Phượng đã nói “Ta thấy ngươi chẳng qua chỉ hơn hai mươi tuổi, gọi ngươi là thúc thúc thì chẳng phải gọi ngươi là ông già sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Như thế cũng không kém, Phượng nhi, ngươi gọi y là Thẩm đại ca là được”.
Thượng Quan Phượng lập tức gọi “Thẩm đại ca”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Đỗ cửu nương đã quát “Cái gì mà đại ca đại thúc, ngươi lại đây cho ta”.
Thượng Quan Phượng sửng sốt, nói “Mẹ...”.
Đỗ cửu nương ngắt lời “Từ nay trở đi ngươi phải luôn luôn ở bên cạnh ta, ta không cho phép thì không được rời ra nửa bước”.
Thượng Quan Phượng thở dài một tiếng, nói “Được thôi”.
Đỗ cửu nương lại quát “Qua đây!”.
Thượng Quan Phượng vừa nhấc chân lên lại đặt xuống, mỉm cười duyên dáng nói “Gã Bích Hổ kia có gì đáng sợ, Thẩm đại ca ở đây làm gì mà không bắt được y”.
Đỗ cửu nương trừng mắt nhìn nàng, không nói câu nào.
Thượng Quan Phượng nói tiếp “Lúc nào Thẩm đại ca rảnh rỗi, dạy ta kiếm thuật được không vậy?”.
Thẩm Thăng Y nói “Kiếm thuật của lệnh tôn còn hơn ta”.
Thượng Quan Phượng nói “Nhưng ông lại không có danh như ngươi”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ là không thích danh mà thôi, còn có ông ngoại cô...”.
Thượng Quan Phượng nhìn Đỗ Lạc Thiên một cái, lè lưỡi, nói “Ông ngoại nghiêm khắc như thế, ta mới không theo ông luyện tập”.
Đỗ Lạc Thiên cười lớn, nhìn Đỗ cửu nương, nói “Mấy đứa nhỏ đều bị ngươi làm hư hỏng cả rồi”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng, bước lên một bước kéo Thượng Quan Phượng vào sát mình, nhưng không nói gì.
Thượng Quan Vô Kỵ hững hờ nhìn nàng một cái, nói “Cao nhi đâu?”.
Đỗ cửu nương lập tức khẩn trương, hỏi Thượng Quan Hùng “Đại ca của ngươi đâu?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nửa giờ trước ra ngoài trang viện”.
Đỗ cửu nương hỏi “Làm gì?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nghe nói là đi dạo vòng vòng”.
Đỗ cửu nương nói “Chưa thấy về à?”.
Thượng Quan Hùng gật đầu nói “Gã Bích Hổ kia chắc không tới nhanh như thế đâu, vả lại diện mạo anh em chúng con ra sao y vẫn chưa biết, thật ra mẹ không cần lo lắng đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Không thấy y, thì mẹ làm sao yên tâm”, ánh mắt rơi lên mặt Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Ngươi...”.
Đỗ Lạc Thiên quát “Không cần rườm lời, đừng để ta nổi nóng”.
Đỗ cửu nương giẫm chân nói “Nếu Cao nhi có chuyện gì bất trắc...”.
Đỗ Lạc Thiên lại ngắt lời “Sống chết có số, nếu Cao nhi đáng chết, đó cũng là ý trời”.
Đỗ cửu nương lại bực bội hừ một tiếng, rốt lại im lặng.
Đỗ Lạc Thiên ngẩng đầu lên nói “Ý trời thì không ai chống cự được”.
Câu nói đột nhiên đứt ngang, y quay ngoắt lại nhìn về phía cổng trang viện.
Một người trẻ tuổi mặc áo gấm, trên dưới hai mươi tuổi lập tức từ cổng trang viện bay vào.
Y hai chân rời đất, thân hình vọt trên không, nhưng hoàn toàn không giống như đang thi triển khinh công, mà rất giống đang bay.
Nhưng người làm sao biết bay?
Thanh niên áo xanh sắc mặt trắng bệch, giống như thịt cá chết, tay phải y nắm chặt một thanh kiếm, nhưng kiếm lại đâm vào ngực y, cơ hồ gần tới tận chuôi.
Hai mắt y mở to, đầy vẻ sợ hãi, cũng đầy vẻ đau đớn, nhưng không nói tiếng nào.
Nhiều năm trước y cũng từng có cảm giác như thế.
Một cảm giác có nhà mà như không nhà.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn nhìn y, nói “Có điều lần này thì bất kể thế nào ta cũng phải về nhà một chuyến”.
Y ngừng lại một lúc rồi trầm giọng nói “Trong lòng ta hiện đang có một ý nghĩ rất đáng sợ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có phải là chuyện Bích Hổ không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta cảm thấy y đang tới gần nhà ta... Tại sao lại có cảm giác ấy nhỉ?”.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói “Vậy thì tốt nhất Thượng Quan huynh nên về nhà một chuyến xem sao”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đúng là đang có ý ấy!”, rồi thẳng người đứng lên.
Thẩm Thăng Y nói “Ta đi theo Thượng Quan huynh một chuyến”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Thẩm huynh không có chuyện gì phải làm à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không có”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Vậy ta lớn mật mời Thẩm huynh đi một chuyến”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta đã nói muốn đi một chuyến mà”.
Thượng Quan Vô Kỵ nhướng mày, cười lớn nói “Có mặt Thẩm huynh, thì sợ gì Bích Hổ chứ”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nói “Dù sao Bích Hổ cũng muốn tìm ngươi, ngươi quả thật không ngại gì đi một chuyến”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó cũng đúng”.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt quét qua, nói “Còn mấy cái xác này?”.
Y còn đang trầm ngâm, chủ quán Đổng Nhân đã bước lên nói “Không biết có chuyện gì cần tại hạ ra sức không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn y, chợt cười lớn nói “Được, có một chuyện muốn nhờ đại lão bản ngươi làm giúp là tìm cho ta bảy cái quan tài, thu thập xác bảy vị anh hùng này, rồi thuê xe ngựa chở tới nhà ta ở trấn Đông Bình”.
Đổng Nhân đã biết là chuyện gì, cũng không từ chối, vừa đón lấy hai nén Nguyên Bảo, vừa nói “Không cần nhiều tiền thế này đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta chỉ sợ không đủ, lại làm phiền thêm đại lão bản ngươi, còn nếu có thừa, thì đại lão bản cứ giữ lại, kể như tiền rượu của họ”.
Đổng Nhân nói “Chuyện đó...”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đại lão bản xem ra cũng là một người hào sảng, tại sao lại có vẻ đàn bà như thế”.
Đổng Nhân cười nói “Thượng Quan đại hiệp đã nói như thế, thì ta cũng không tiện nói nhiều nữa”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tất cả xin gởi gắm, bọn ta cũng không nói đa tạ gì nữa đâu”.
Đổng Nhân luôn miệng nói “Quá lời rồi, quá lời rồi”, kế đó vỗ ngực một cái, nói “Tóm lại tất cả cứ để ta lo”.
Thượng Quan Vô Kỵ vỗ vai y, nói “Sau khi chấm dứt chuyện này, bọn ta sẽ tới quán rượu của ngươi, uống với ngươi một phen”.
Đổng Nhân được thương như sợ, lại không nói ra lời.
Thượng Quan Vô Kỵ cũng không nói gì với y nữa, quay qua Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, chúng ta lên đường ngay bây giờ thì thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Đêm dài lắm mộng, cứ lên đường ngay là tốt”.
Thượng Quan Vô Kỵ một tiếng “Đi!”, sải chân bước ra khỏi quán.
Thẩm Thăng Y cũng nhấc chân.
Đổng Nhân đưa ra tới ngoài quán, trên mặt đầy vẻ đắc ý, có thể làm quen với hai người này, quả thật y rất vui sướng.
Ngựa vẫn buộc ngoài cửa, Thượng Quan Vô Kỵ tung người lên ngựa, quát lớn một tiếng, thúc ngựa phóng mau đi.
Thẩm Thăng Y một ngựa cũng phóng theo.
Lúc ấy màu đêm đã càng dày hơn.
Ngựa phóng như tên, mau lẹ mất hút trong bóng đêm dày đặc.
Tiếng vó ngựa cũng mau lẹ tắt dần.
* * * * *
Gió sớm thổi mạnh, trăng tàn chưa lặn.
Bờ dương liễu.
Thẩm Thăng Y và Thượng Quan Vô Kỵ hai con ngựa đội sao đội trăng phóng mau trên đê liễu.
Gió thổi quần áo bay phần phật thành tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ một ngựa phóng trước, không ngừng ra roi.
Đầu bên kia con đê liễu là chỗ nhà y, càng tới gần nhà, y lại càng khẩn trương.
Thẩm Thăng Y hiểu rõ tâm tình của Thượng Quan Vô Kỵ, thúc ngựa đuổi sát sau lưng y.
Trên đường họ rất ít trò chuyện, Thượng Quan Vô Kỵ chỉ mong đi thật nhanh, Thẩm Thăng Y cũng không có chuyện gì cần nói.
Đê liễu tuy dài, nhưng cuối cùng cũng phải hết, xa xa nhìn thấy một trang viện lớn, mái ngói tường cao, trước cổng có hai con sư tử đá hai bên, khí thế bức người.
Lúc ấy mặt trời đã mọc lên phía đông, ánh nắng đang chiếu lên cổng lớn của trang viện.
Dưới ánh nắng, tòa trang viện ấy càng hiện rõ vẻ rực rỡ.
Thượng Quan Vô Kỵ thúc ngựa không ngừng, chợt nói “Tới rồi”.
Thẩm Thăng Y ứng tiếng nói “Trang viện lớn thật”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là nhạc phụ đại nhân của ta xây dựng ba mươi năm trước, rất có khí phái, đúng không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cũng chính là nhà ta, ta là gửi rể ở nhà Đỗ gia”.
Thẩm Thăng Y nói “Thật à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Ngươi cho rằng ta có bản lãnh ấy à, tìm ra được một trang viện lớn thế này à?”.
Nghe tiếng cười của y lại càng thê lương.
Thẩm Thăng Y cười cười nói “Người giang hồ chúng ta có một trang viện lớn thế này cũng chẳng để làm gì”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Chuyện đó cũng đúng”. Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Vị nhạc phụ đại nhân của ta ba mươi năm trước, đã lừng lẫy giang hồ, hiện đã thoái xuất giang hồ, lúc ấy bằng hữu của y cho rằng một vị đại anh hùng tiếng tăm như y mà không có một trang viện thế này thì hình như không giống lắm”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ là thế”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Câu ấy của Thẩm huynh ta nghe không hiểu”.
Thẩm Thăng Y nói “Mỗi người đều có sự thương ghét của riêng mình, nếu nhạc phụ đại nhân của ngươi không muốn có một trang viện như thế thì người khác có ép cũng không được”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Có lý”.
Trong lúc trò chuyện hai con ngựa đã phóng tới trước cổng.
Dưới mái hiên có một tấm biển ngang, trên đề bốn chữ đại tự thếp vàng, là “Trung Nguyên Vô Địch”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngước mắt nhìn một cái, nói “Tấm biển này nghe nói là đồng đạo võ lâm tặng cho, đương thời trong đồng đạo võ lâm không ai phản đối, tất cả đều cho rằng võ công của nhạc phụ đại nhân của ta là vô địch Trung Nguyên”.
Câu nói vừa dứt, con ngựa đã phóng lên bậc thềm đá, xông luôn vào cổng.
Một tiếng quát lập tức vang lên trong cổng “Kẻ nào dám lớn mật phóng ngựa vào đây!”.
Trong tiếng quát, một làn ánh kiếm như dải lụa lăng không bay tới.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt sắc bén, ra tay càng mau lẹ, cổ tay lật lại một cái, ngón tay bật ra.
Keng một tiếng, phát chỉ ấy bật trúng chỗ cách mũi kiếm ba tấc, thanh kiếm bật ra, người kia la hoảng rơi xuống đất.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt nhìn tới, tức giận quát “Tiểu súc sinh, chưa nhìn rõ người đã ra sát thủ như thế, không sợ giết lầm người tốt à!”.
Người cầm kiếm lăng không tập kích lúc ấy thân hình mới chạm đất, là một thiếu niên áo gấm, khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình thẳng như cây ngọc.
Y thân hình chạm đất, vung kiếm đang định đâm ra tiếp, nghe thấy tiếng quát, ngẩn ra tại chỗ, cũng nhìn thấy người tới là ai, buột miệng nói “Cha, là cha về rồi à?”, nhưng giọng nói vẫn vô cùng ngạo nghễ.
Thượng Quan Vô Kỵ như không có việc gì, vừa kìm cương ngựa vừa quay lại nói “Thẩm huynh, đây là khuyển tử Thượng Quan Hùng”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Cha cọp làm sao sinh được con chó”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Thế cũng đúng”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát nói “Trước mặt Thẩm thúc thúc đây thì ngươi không bằng cả chó con đâu”.
Thượng Quan Hùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Vị Thẩm thúc thúc này là cái gì thế?”.
Thượng Quan Vô Kỵ tức giận quát “Láo lếu, cút ngay!”.
Thượng Quan Hùng không những không cút, mà còn nói “Uy phong thật, lát nữa gặp mặt mẹ rồi, cứ nói chuyện với mẹ một lúc”.
Thẩm Thăng Y nghe thấy rất rõ, bất giác thở dài một tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ tuy không nói gì, nhưng y cũng đã nhìn thấy, Thượng Quan Hùng này là một đứa nhỏ được mẹ nuông chiều nên thành hư hỏng.
Thượng Quan Vô Kỵ hiển nhiên đã nổi giận nhưng chưa phát tác, trừng mắt nhìn Thượng Quan Hùng một lúc, thở dài một tiếng, quay qua nhìn Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, mời”, rồi giục ngựa đi về phía sảnh đường đối diện với cổng.
Qua cổng là một sảnh luyện võ rất lớn, có mấy người gia nhân đang quét dọn, lúc ấy đều dừng tay, nhao nhao bước lên đón.
Thượng Quan Vô Kỵ không hề chào hỏi họ, cứ thúc ngựa đi tiếp.
Thẩm Thăng Y rung dây cương một cái, đi theo sau y, nào ngờ tới trước lan can không đầy nửa trượng, Thượng Quan Hùng đã nghiêng người chặn đường đi của y.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức phát giác, kìm cương quay đầu quát “Ngươi định làm gì thế?”.
Thượng Quan Hùng không hề ngoảnh đầu, nói “Không có gì, chỉ là muốn xem xem vị Thẩm thúc thúc này có bản lãnh thế nào, tại sao trước mặt y mà con lại không bằng cả chó con”.
Thẩm Thăng Y cười gượng.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức quát khẽ một tiếng “Ngươi có biết vị Thẩm thúc thúc này là ai không?”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Tuy y cũng họ Thẩm, nhưng chưa chắc đã là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ”.
Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Vị Thẩm thúc thúc trước mặt ngươi chính là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ đấy”.
Thượng Quan Hùng sửng sốt, “Ủa” một tiếng, nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới mấy lượt, hỏi “Ngươi chính là Thẩm Thăng Y ấy à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ta biết, cho đến hiện nay vẫn chỉ có một người tên Thẩm Thăng Y”.
Thượng Quan Hùng ngắm nghía Thẩm Thăng Y một lượt, chợt nói “Không giống”.
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên hỏi “Không giống cái gì?”.
Thượng Quan Hùng nói “Áo quần thì giống, nhưng tướng mạo thì lại không uy phong như Thẩm Thăng Y trong truyền thuyết”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.
Thượng Quan Hùng nói tiếp “Có điều vị phụ thân đại nhân này của ta đã nói là phải thì chắc là không sai”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Nghe nói ngươi đã rất có danh phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngắt lời “Thẩm thúc thúc người giang hồ tôn là đệ nhất, y không có danh thì ai có danh?”.
Thượng Quan Hùng vỗ tay cười lớn, nói “Thế thì tốt quá rồi!”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Ngươi lại có ý gì thế?”.
Thượng Quan Hùng nói “Y đã có danh như thế, nếu con đánh bại y, há chẳng phải càng có danh hơn sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ sửng sốt, kế cười rộ nói “Bằng vào mấy chiêu của ngươi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như thế”.
Thượng Quan Hùng sắc mặt sa sầm, quay đầu nói “Cha là cha của con, cho nên trước nay con chưa dùng hết sức đánh nhau với cha một lần, nhưng nếu cha cho rằng con chỉ có vài chiêu thì lầm rồi đấy”.
Thượng Quan Vô Kỵ không đếm xỉa gì tới y, dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh, ngươi cứ giúp ta giáo huấn thằng tiểu súc sinh này một trận, để y biết trời cao đất dày”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh, chuyện này...”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cho dù ngươi đánh y bị thương, ta cũng tuyệt đối không trách ngươi đâu, loại nhãi con không biết trời cao đất dày là gì thế này, không giáo huấn y một chút, về sau không ra giang hồ đi lại thì thôi, nếu không chỉ e không còn sống mà trở về đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Ờ”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói tiếp “Cho nên hôm nay huynh đệ giáo huấn y một lần, thì cũng như dạy cho y một mạng sống, ta không những không trách móc gì ngươi, mà còn phải tạ ơn ngươi kia”.
Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.
Thượng Quan Hùng lập tức nói “Họ Thẩm kia, ngươi đã nghe rõ đấy, ông già ta bảo ngươi giáo huấn ta một trận, ý ngươi thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nhìn nhìn y, thong thả nói “Không phản đối”.
Thượng Quan Hùng rung kiếm một cái, nói “Được, ngươi xuống đây!”.
Thẩm Thăng Y ứng thanh, từ trên yên lật người xuống ngựa.
Thượng Quan Hừng nói “Xem tư thế xuống ngựa của ngươi, thì thân thủ của ngươi cũng chẳng có gì là linh hoạt”.
Thẩm Thăng Y nói “Xuống ngựa cũng phải kiểu cách thế à?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nếu ta nhân lúc ngươi xuống ngựa đột nhiên ra tay, xem ra chỉ e ngươi không tránh được”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Đáng tiếc là ngươi không giống loại người ấy”.
Thượng Quan Hùng ngạo nghễ nói “Trong cửa Trung Nguyên Vô Địch lẽ nào lại có loại người ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
Thượng Quan Vô Kỵ bên kia roạt một tiếng lật người xuống ngựa, vung tay một cái, lập tức có gia nhân tới dắt hai con ngựa đi.
Y dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh thủ hạ không cần lưu tình đâu”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Thiên hạ lại có loại cha thế này, bảo người hung dữ khác đánh con mình một trận, nếu ta là người ngoài, quả thật còn cho rằng Thượng Quan Hùng hoàn toàn không phải là con của cha đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ sắc mặt sa sầm, nói “Câm miệng!”.
Thượng Quan Hùng nói “Câm miệng thì dễ, nhưng lát nữa muốn ta dừng tay thì không dễ đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ta cũng muốn xem trong bấy nhiêu ngày ngươi luyện võ công thế nào”.
Thượng Quan Hùng nói “Thì cha cứ xem kỹ thôi”, rồi quay phắt qua Thẩm Thăng Y nói “Họ Thẩm kia, chúng ta vào giữa sảnh luyện võ”.
Y không chờ Thẩm Thăng Y trả lời, thân hình lật ngược lại lướt ra hai trượng, lại lật người cái nữa đã đứng giữa sảnh luyện võ.
Thượng Quan Vô Kỵ nhìn thấy rất rõ, lắc đầu nói “Nếu hiện tại ta xuất thủ, thì y có mười cái mạng cũng chết chắc rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Lật người như thế, trước mặt địch nhân quả thật rất nguy hiểm”.
Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Đáng tiếc là mẹ chúng trước nay không cho ta chỉ điểm cho chúng cẩn thận”.
Thẩm Thăng Y nói “Tư thế của y biến hóa tuy nhiên rất đẹp mắt, rất linh hoạt, nhưng hoàn toàn không thực dụng”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nếu chúng luyện tới giai đoạn ấy của mẹ thì chỉ đùa chơi một lúc cũng không hề gì, đáng tiếc là võ công của chúng còn chưa bằng được ba phần của mẹ”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc tẩu phu nhân phải nhận ra rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đáng tiếc là nuông chiều quá đáng, cũng không muốn chúng phải quá cực khổ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ tẩu phu nhân căn bản không muốn họ đi lại giang hồ”.
“Có lẽ là thế”, Thượng Quan Vô Kỵ chép miệng “Mẹ hiền phần nhiều làm con hư, câu ấy không phải không có đạo lý”.
Thẩm Thăng Y im lặng.
Thượng Quan Hùng bên kia đã không chờ được, gọi lớn “Các ngươi còn chuyện trò gì thế!”.
Thẩm Thăng Y ánh mắt dán vào Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Tiểu đệ xuất thủ đây”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Mời!”.
Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, thân hình đột nhiên nhích động.
Thượng Quan Hùng bên kia lại gọi lớn “Họ Thẩm kia, ngươi còn chưa qua đây cho ta à?”.
Câu nói chưa dứt, trước mắt chớp lên một bóng người, Thẩm Thăng Y đã đứng trước mặt cách y ba thước.
Thượng Quan Hùng ngay cả việc Thẩm Thăng Y tới thế nào cũng không nhìn thấy, trong lòng bất giác lạnh buốt.
... Thân pháp của họ Thẩm này nhanh thật!
Y trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng thì nói “Trò khéo vặt vãnh, đừng có khoe khoang trước mặt ta”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, cũng không trả lời.
Thượng Quan Hùng ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nói tiếp “Nghe nói ngươi sở trường kiếm thuật, một kiếm tay trái ít có địch thủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Đúng là ta có thói quen dùng kiếm tay trái”.
Thượng Quan Hùng nói “Mọi người đều dùng tay phải, ngươi lại dùng tay trái, lập dị như thế là sao?”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Như thế cũng có vấn đề à?”.
Thượng Quan Hùng nói “Không có, cho dù ngươi dùng chân sử kiếm, ta cũng bất kể”, ngừng lại một lúc rồi quát lớn “Tuốt kiếm ra đi”.
Thẩm Thăng Y im lặng tuốt kiếm, dùng tay trái của y, động tác tuy hoàn toàn không nhanh nhưng khó mà nói hết sự thuần thục.
Thượng Quan Hùng chỉ lưu ý tới việc Thẩm Thăng Y tuốt kiếm nhanh hay chậm, cười nhạt nói “Cánh tay trái uy chấn giang hồ của ngươi tuốt kiếm cũng không thấy có chỗ nào mau lẹ”.
Thượng Quan Vô Kỵ bên cạnh nói giúp Thẩm Thăng Y “Lúc cần thiết tự nhiên sẽ nhanh”.
Thượng Quan Hùng nói “Trước thanh kiếm sắc đã tuốt ra khỏi vỏ của ta mà tuốt kiếm như thế, chắc chắn chỉ chuốc lấy sự diệt vong”.
Thượng Quan Vô Kỵ chợt cười rộ, nói “Ta trước nay không nhận thấy ngươi có chỗ nào kém, bây giờ mới phát giác ra, ngươi vốn cũng có một bản lãnh ít người bằng được”.
Thượng Quan Hùng hỏi “Phán đoán chuẩn xác à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là khoe khoang không biết ngượng”.
Thượng Quan Hùng đỏ mặt, nói “Thắng phụ chưa phân, làm sao biết được là y chết hay con chết?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nụ cười thu lại, nói “Nếu là dùng kiếm để phân sống chết, thì hiện tại ngươi đã chết mười lần rồi”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt, không đếm xỉa tới Thượng Quan Vô Kỵ nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Ra đòn đi!”.
Thẩm Thăng Y nói “Mời ra đòn trước”.
Thượng Quan Hùng cũng không khách sáo quát lớn một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm ba thức phóng mau ra.
Thẩm Thăng Y thân hình bất động, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng, hất tung ba kiếm đâm tới.
Thượng Quan Hùng thân hình chớp lên, xoay tả xoay hữu, đạp lên trung cung, lại một kiếm đâm vào giữa ngực Thẩm Thăng Y.
Bên trái bảy bên phải tám, mười lăm kiếm đều là hư chiêu, chỉ có một kiếm đánh vào giữa mới là thật, Thẩm Thăng Y lại hoàn toàn nhận ra, mười lăm chiêu trước như không nhìn thấy gì, hoàn toàn không đón đỡ, đến lúc kiếm thứ mười sáu của Thượng Quan Hùng đánh vào trước ngực, thanh kiếm trong tay trái mới vung ra.
Nhát kiếm ấy vô cùng mau lẹ, thanh kiếm của Thượng Quan Hùng vừa đâm tới một nửa, keng một tiếng đã bị Thẩm Thăng Y một kiếm chặn lại.
Thẩm Thăng Y lập tức nói “Đắc tội!”, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng lại đón đỡ ba kiếm của Thượng Quan Hùng, thân hình vươn ra, thanh kiếm trong tay trái rê một cái, kiếm phong rít lên, đánh trả Thượng Quan Hùng bảy kiếm.
Thượng Quan Hùng đỡ ba kiếm, tránh ba kiếm, ba kiếm sau đã không đỡ nổi, liên tiếp lùi lại ba bước, Thẩm Thăng Y thế kiếm không dứt, rê một cái trầm một cái, dính vào thanh kiếm của Thượng Quan Hùng.
Thượng Quan Hùng rõ ràng cũng không chậm, quát lớn một tiếng “Buông tay!”, thanh kiếm như con độc xà quẫy lộn.
Choang choang choang, song kiếm liên tiếp phát ra một tràng tiếng động, dính liền vào nhau, vù một tiếng, một thanh kiếm bay lên không.
Thanh kiếm bay ra khỏi tay là của Thượng Quan Hùng.
Thẩm Thăng Y trong tay cũng đã không còn kiếm, nhưng chỉ là kiếm đã tra vào vỏ.
Thượng Quan Hùng ngẩn ra ở đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thanh kiếm trên không rơi xuống soạt một tiếng cắm trước mặt Thượng Quan Hùng một thước.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức nói “Còn không nhặt kiếm lên, đứng ngẩn ra đó làm gì?”.
Thượng Quan Hùng giẫm chân một cái, đưa tay giật kiếm, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Họ Thẩm kia, thiếu gia chỉ là nhất thời không cẩn thận, ngươi đừng có đắc ý”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Tiểu huynh đệ cũng đã khổ công luyện sức cổ tay đấy”.
Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Rườm lời!”.
“Câm miệng!”, Thượng Quan Vô Kỵ quát một tiếng ngắt lời “Người ta có ý chỉ điểm võ công cho ngươi, ngươi lại không biết hay dở, mau bước lên cảm tạ Thẩm thúc thúc đi”.
Thượng Quan Hùng không những không bước lên, mà lại nói “Cha, cha rất biết bảo người khác khinh khi hà hiếp con mình đấy”.
“Hùng nhi, là ai khinh khi hà hiếp ngươi?”, một giọng nói đột nhiên vang tới.
Thượng Quan Hùng nghe thấy, vẻ mừng rỡ hiện ra nét mặt, gọi lớn “Mẹ, mẹ tới đây mau”.
“Thì đang tới đây”, một mỹ phụ trung niên ứng tiếng lăng không lướt tới.
Nàng tuổi đã khoảng năm mươi, nhưng vẫn còn phong vận, chỉ là thân hình đã có phần béo mập, nhưng vẫn không mất đi sự linh hoạt.
Thượng Quan Vô Kỵ chỉ nghe giọng nói, đôi mày đã cau lại, lẩm bẩm “Tới rất khéo!”.
Thượng Quan Hùng lập tức bước lên đón, chỉ vào Thẩm Thăng Y nói “Mẹ, mẹ giúp con giáo huấn gã tiểu tử họ Thẩm này đi!”.
Mỹ phụ trung niên ánh mắt rơi vào mặt Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi là ai? Tại sao lại khinh khi hà hiếp con ta?”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã bước lên nói “Nương tử, vị này là bằng hữu của ta...”.
Mỹ phụ trung niên chính là Trung Nguyên Cửu nương tử, trừng mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ngươi ở ngoài làm gì thì ta không quản, nhưng tại sao lại dắt người về đây khinh khi hà hiếp Hùng nhi?”.
Thượng Quan Vô Kỵ thở dài nói “Nương tử, cô có chỗ chưa biết, Hùng nhi trong mắt không người...”.
Đỗ cửu nương lại cười nhạt một tiếng, nói “Như thế có gì không hay? Nam tử hán, đại trượng phu vốn phải ngạo nghễ nhìn thiên hạ, chẳng lẽ ngươi muốn nó cúi đầu không dám ngẩng lên trước mặt người khác à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ai lại không muốn con mình ngẩng đầu lên, nhưng như Hùng nhi võ công còn chưa luyện tới đâu mà đã trong mắt không người, nếu đi lại trên giang hồ thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Ta tuyệt không cho chúng đi lại trên giang hồ, một thân võ công ấy ở đây cũng đủ rồi”.
Thượng Quan Vô Kỵ ngẩn ra.
Đỗ cửu nương nói tiếp “Mà nói lại thì võ công cần phải có thời gian, nếu Hùng nhi đến tuổi của ngươi, biết đâu võ công của nó còn hơn cả ngươi”, nàng cười nhạt một tiếng, lại nói “Võ công của ngươi cũng chẳng thấy có gì hay”.
Thượng Quan Vô Kỵ im bặt.
Đỗ cửu nương ánh mắt lại rơi lên mặt Thẩm Thăng Y, nói “Hùng nhi, đưa kiếm đây!”.
Thượng Quan Hùng cả mừng, lập tức đưa thanh kiếm qua, nói “Mẹ, nhất định mẹ phải giúp con hả giận đấy, tốt nhất là chặt đứt cánh tay cầm kiếm của y đi, cho y suốt đời không dùng được kiếm nữa”.
Đỗ cửu nương nói “Chuyện đó mẹ tự có thước tấc, con lui ra đi”.
Thượng Quan Hùng vội vàng lùi lại.
Đỗ cửu nương thanh kiếm chỉ thẳng vào Thẩm Thăng Y, nói “Con cái không hay, người làm mẹ cũng có trách nhiệm, ngươi đã giáo huấn con ta, thì cũng nên giáo huấn cả mẹ đi”.
Thẩm Thăng Y cười gượng, nói “Tẩu phu nhân...”.
Đỗ cửu nương nói “Lời ta nói rất có đạo lý, đứng không?”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã nói “Rất có đạo lý”, rồi quay qua Thẩm Thăng Y nói “Cô ta đã nói thế, huynh đệ ngươi cần gì khách khí nữa?”.
Đỗ cửu nương cười nhạt, nói “Ngươi chỉ biết giúp đỡ người ngoài khinh khi hà hiếp người nhà thôi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Câu ấy không phải ta nói”.
Đỗ cửu nương bực tức hừ một tiếng, ánh mắt dán vào Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi có thể không xuất thủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Như thế là tốt nhất”.
Đỗ cửu nương vẫn còn nói “Chỉ cần ngươi khấu đầu tạ tội trước mặt con ta”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Lếu láo!”.
Đỗ cửu nương lạnh lùng quát “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ như không nghe thấy, quay qua nói với Thẩm Thăng Y “Huynh đệ, ngươi định làm thế nào thì cứ thế mà làm”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói ngay “Ngươi định thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Xem ra xuất thủ vẫn hay hơn”.
Đỗ cửu nương nói “Tuốt kiếm!”.
Thẩm Thăng Y tay trái lại tuốt kiếm ra.
Đỗ cửu nương chờ Thẩm Thăng Y tuốt kiếm xong, quát một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm phóng về phía trước.
Phóng ra vốn chỉ là một kiếm, nhưng được nửa đường một kiếm đã biến thành bảy kiếm, chia nhau đánh vào bảy chỗ yếu hại trên người Thẩm Thăng Y, mà về phần mau lẹ thì càng như bảy thanh kiếm đồng thời đâm ra.
Thẩm Thăng Y vừa nhìn thấy thế kiếm, nói “Hay!”, tay trái hoàn toàn không chậm, keng keng keng keng đón đỡ bảy kiếm, đánh trả bảy kiếm.
Đỗ cửu nương quả thật không ngờ Thẩm Thăng Y xuất thủ mau lẹ như thế, cổ tay cầm kiếm suýt nữa bị trúng một kiếm, thân hình nàng tuy béo mập nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, tránh ba kiếm, đỡ bốn kiếm, quát khẽ một tiếng, một kiếm như gió rung lên đánh ra, vô số bóng kiếm từ trên chụp xuống.
Thẩm Thăng Y nửa người bên trái nép vào sấn lên, thanh kiếm trong tay trái bay múa, đón đỡ tất cả.
Một tràng tiếng keng keng vang lên không ngớt.
Đỗ cửu nương “Ồ” một tiếng, nói “Kiếm nhanh thật đấy!”, một câu nói chỉ có bốn tiếng, thân hình nàng đã biến đổi bảy lần.
Biến đổi một lần đánh ra mười ba kiếm, bảy lần đánh ra chín mươi mốt kiếm, so với lúc mới rồi xuất thủ còn nhanh hơn nhiều.
Thẩm Thăng Y lại đón đỡ.
Đỗ cửu nương giận quá bật cười, nói “Được, ta sẽ liều mạng với ngươi một lần cho rõ ràng, xem khoái kiếm đây!”.
Câu nói vừa dứt, thế kiếm khai triển như mưa sa gió táp, bay tung chém mau vào Thẩm Thăng Y.
Thân hình nàng đồng thời di động, nhảy nhún vọt lách, hai trăm bảy mươi mốt kiếm đánh ra, thân hình đã chuyển quanh Thẩm Thăng Y ba vòng.
Thẩm Thăng Y thân hình rốt lại cũng khai triển, kiếm theo người động, từng điểm từng điểm ánh lạnh bay chớp quanh người.
Đỗ cửu nương chuyển xong ba vòng, y cũng xoay ba vòng, thủy chung đối diện với Đỗ cửu nương, dùng kiếm đỡ kiếm, chỉ thủ không công.
Tiếng kiếm choang choang chạm vào nhau càng dày.
Thượng Quan Hùng nhìn thấy rất rõ, bất giác biến sắc, tuy y không nhận thấy rõ sự biến hóa xảo diệu bên trong, nhưng nhận thấy nếu đổi là mình thì bất cứ thế kiếm của người nào cũng không phải là y có thể đối phó.
Thượng Quan Vô Kỵ cũng nhìn tới mức xuất thần, bằng vào võ công và kinh nghiệm của y, đương nhiên nhận ra chỗ ảo diệu bên trong, cũng nhìn thấy thế kiếm của Đỗ cửu nương tuy mau lẹ nhưng vẫn còn kém Thẩm Thăng Y một bậc, bên khóe môi y chợt lộ nét tươi cười, nói “Cửu nương, cô lui lại là hay!”.
Đỗ cửu nương sắc mặt xám xanh, ứng tiếng quát “Ngươi câm miệng lại!”, thế kiếm hoàn toàn không dừng, xoay quanh Thẩm Thăng Y, lại đánh ra bảy mươi tám kiếm.
Thẩm Thăng Y thần thái ngưng trọng, ra tay càng ổn định, ung dung đón đỡ thế kiếm của Đỗ cửu nương.
Đỗ cửu nương sắc mặt đã thay đổi lại thay đổi, thân hình đột nhiên lùi lại rất mau rồi lại bay tới, cả người lẫn kiếm lăng không, ánh kiếm như một chiếc cầu vồng trút xuống yết hầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y mày kiếm nhướng lên, tay phải cầm luôn vào chuôi kiếm, tay trái rung kiếm mau lẹ đón đỡ.
Keng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, thân hình Đỗ cửu nương lăng không chưa xuống, thế kiếm đã thay đổi chín lần.
Thẩm Thăng Y bất biến ứng vạn biến, thanh kiếm tay trái giống như một cột chống trời, đón đỡ thế kiếm phóng tới.
Tiếng choang choang choang lại vang lên, Đỗ cửu nương chín lần biến chiêu đánh ra mười tám kiếm nhưng đều bị chặn đứng, thân hình lăng không lật một cái, lại lật cái nữa chạm đất, cách Thẩm Thăng Y ba trượng, quát khẽ một tiếng, lại như một mũi tên bắn tới.
Trên trán nàng gân xanh nổi hết lên, thanh kiếm ong một tiếng bắn ra ánh lạnh ghê người, bay tới chém Thẩm Thăng Y.
Lần này Thẩm Thăng Y lại không né tránh, thanh kiếm trong tay trái thậm chí keng một tiếng tra vào vỏ!
Chẳng lẽ y lại dám chuẩn bị tay không đón đỡ một nhát kiếm này?
... Nếu đúng như thế thì lần này chắc chắn y phải chết.
Thượng Quan Hùng trong lòng cười nhạt, y đã nhìn thấy uy lực một kiếm này của Đỗ cửu nương, hoàn toàn không tin Thẩm Thăng Y có thể tay không đón đỡ nhát kiếm này.
Cũng đúng vào lúc ấy một tiếng vù xé gió vang lên, lại một làn ánh kiếm bay tới, làn ánh kiếm này sáng rực, đè lên thanh kiếm của Đỗ cửu nương.
Đối tượng của nhát kiếm này không phải là Thẩm Thăng Y, mà là thanh kiếm của Đỗ cửu nương.
Là ai? Thượng Quan Vô Kỵ?
Thượng Quan Vô Kỵ vẫn chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ.
* * * * *
Keng một tiếng, ánh kiếm bay tới đánh lên thanh kiếm của Đỗ cửu nương, trong ánh lửa tung tóe, thanh kiếm của Đỗ cửu nương bị chém gãy làm hai đoạn!
Một bóng người lập tức rơi xuống giữa Đỗ cửu nương và Thẩm Thăng Y.
Đỗ cửu nương kiếm gãy đôi, thân hình cũng bị hất lại lăng không rơi xuống, nhưng nàng lập tức đứng vững, trợn mắt há miệng, xem ra giống như định phát tác nhưng thủy chung vẫn chưa phát tác.
Vì nàng đã nhìn thấy rõ người tới là ai.
Đó là một người áo xám, tuổi đã ngoài lục tuần, tóc trắng râu trắng phất phơ trong gió.
Y hai mắt như ánh chớp, thanh kiếm ba thước cầm trong tay phải lật lại một cái cũng như ánh chớp lóe lên.
Keng một tiếng, kiếm đã vào vỏ, ông già áo xám vỗ kiếm nhìn quanh, nói “Còn ai muốn động thủ nữa?”.
Không ai trả lời.
Ông già áo xám chợt cười một tiếng, nói “Tốt lắm!”.
Đỗ cửu nương lập tức kêu lên “Cha...”.
Cho dù nàng không kêu lên như thế, Thẩm Thăng Y cũng đã biết ông già áo xám này là ai.
Y đã liếc thấy ông già áo xám lăng không ngự kiếm bay tới, mới thu kiếm không động đậy.
Kiếm thuật, nội công của Đỗ cửu nương thế nào, lúc ấy y đã biết rõ trong lòng, mà có thể lăng không một kiếm chém gãy thanh kiếm trong tay Đỗ cửu nương, thì ngoài Trung Nguyên Vô Địch Đỗ Lạc Thiên còn có ai khác?
Đối với Đỗ Lạc Thiên, y nghe danh đã lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, phong thái của bậc tiền bối, trong cảm giác của y quả nhiên phi phàm. Đỗ Lạc Thiên không giận mà có uy, nhưng cười một tiếng lại khiến người ta có cảm giác từ hòa.
Y nghe Đỗ cửu nương gọi, nụ cười thu lại, nói “Cửu nương, ngươi muốn hỏi tại sao ta chém gãy kiếm của ngươi phải không?”.
Đỗ cửu nương nói “Phải, tại sao?”.
Đỗ Lạc Thiên thở dài một tiếng, nói “Ngươi lúc năm tuổi theo ta luyện kiếm, đến nay tuy bị giới hạn bởi thiên tư chưa thể nhận được y bát của ta, nhưng đã không phải hoàn toàn không có kinh nghiệm, bằng vào kinh nghiệm của ngươi, lẽ ra phải nhìn thấy đối phương có ý nhường nhịn, mà lại cứ cắm đầu xông vào lằng nhằng, không sợ bị người ta chê cười à?”.
Đỗ cửu nương trên mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói “Cha, người đừng...”.
Đỗ Lạc Thiên bực bội hừ một tiếng nói “Cả phán đoán của cha mà ngươi cũng nghi ngờ sao?”.
Đỗ cửu nương nói “Sự thật...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Sự thật kiếm thuật của ngươi căn bản không bằng đối phương, ngươi lại cứ xông vào lằng nhằng, không chém gãy kiếm của ngươi thì không biết sẽ còn kéo dài tới lúc nào”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói “Con và y chưa từng gặp mặt, tại sao y phải nhường nhịn con?”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Đó là vì nể mặt Thượng Quan Vô Kỵ, trước mặt Vô Kỵ thì không thể trở mặt với ngươi đấy!”.
Đỗ cửu nương vẫn cười nhạt, Thượng Quan Hùng một bên vội nói “Ông ngoại, người này....”.
Đỗ Lạc Thiên quát một tiếng “Câm miệng! Trước mặt ta đừng có điên đảo thị phi, mẹ ngươi dung túng ngươi chứ ta không dung túng cho ngươi đâu, đứng yên ở đó cho ta, ở đây không có chỗ cho ngươi nói đâu!”.
Thượng Quan Hùng im bặt như con ve mùa lạnh, vội vàng lui lại bên cạnh Đỗ cửu nương, đối với người ông ngoại này, rõ ràng y rất sợ sệt.
Đỗ cửu nương vội nói “Cha, Hùng nhi còn nhỏ tuổi...”.
Đỗ Lạc Thiên lắc đầu, nói “Đã không còn nhỏ nữa, nếu dung túng nữa thì cũng như làm hại y”.
Đỗ cửu nương nói “Nhưng...”.
Đỗ Lạc Thiên lại ngắt lời “Ngươi cũng đứng yên cho ta ở đó, nói ít đi”.
Đỗ cửu nương vẫn định nói, Đỗ Lạc Thiên ánh mắt như điện đã bắn tới, nói “Lùi ra...”.
Giọng nói rất trầm, nhưng mang một vẻ uy nghiêm không sao nói được.
Đỗ cửu nương chỉ đành lùi ra.
Đỗ Lạc Thiên ánh mắt rơi vào Thẩm Thăng Y, lướt qua một lượt rồi nhìn qua Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đây là bạn của ngươi à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Vâng...”.
Đỗ Lạc Thiên vung tay cản lại, ánh mắt lại chuyển qua Thẩm Thăng Y, nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới hai lượt, nói “Không kém”.
Thẩm Thăng Y ôm quyền vái một cái, nói “Lão tiền bối chắc là Trung Nguyên Vô Địch...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Trung Nguyên Vô Địch là bằng hữu giang hồ tôn lên, chứ bằng vào mấy chiêu bản lãnh mèo què của lão phu, làm sao có thể vô địch Trung Nguyên?”.
Thẩm Thăng Y nói “Tiền bối quá lời rồi...”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Mới rồi ta từ xa nhìn thấy ngươi vận kiếm như bay, cũng rất linh hoạt”.
Thẩm Thăng Y nói “Trò khéo vặt vãnh, khó mà lọt được vào pháp nhãn của danh gia...”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Khó mà được người khiêm tốn như thế... Nếu võ công của ngươi là trò khéo vặt vãnh, thì võ công của con gái ta chỉ là trò chơi của bọn trẻ con”.
Thẩm Thăng Y đang định nói gì đó, Đỗ Lạc Thiên đã nói tiếp, hỏi “Ngươi dùng kiếm tay trái à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng không nhất định, chỉ là tay trái quả thật nhanh hơn tay phải một chút”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Người dùng kiếm tay trái trong võ lâm Trung Nguyên tuy không ít, nhưng luyện được tới mức như ngươi thì chắc là không có nhiều”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Trong các bậc anh hùng tiền bối, phải kể tới Nhất Nộ Sát Long Thủ Tổ Kinh Hồng”.
Thẩm Thăng Y nói “Lôi Đình thập thất kích của Tổ lão tiền bối quả thật khó có đối thủ”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Nghe nói lại có một người đánh ngang tay với y... Người trẻ tuổi, ngươi họ gì?”.
Thượng Quan Vô Kỵ trả lời thay Thẩm Thăng Y “Y họ Thẩm...”.
“Họ Thẩm à?”, Đỗ Lạc Thiên ánh mắt rực lên “Chẳng lẽ ngươi chính là người trẻ tuổi đánh ngang tay với Tổ Kinh Hồng - Thẩm Thăng Y sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ lại trả lời thay Thẩm Thăng Y “Y chính là Thẩm Thăng Y”.
Đỗ Lạc Thiên “Ủa?” một tiếng, cười lớn nói “Thế thì không có gì phải ngạc nhiên, giỏi, anh hùng xuất tự thiếu niên”.
Thẩm Thăng Y nghiêng người nói “Còn muốn xin lão tiền bối không tiếc chỉ điểm cho”.
Đỗ Lạc Thiên hô hô cười rộ, nói “Với thanh danh của ngươi hiện nay mà còn có thể khiêm tốn có lễ như thế, khó có lắm, khó có lắm...”.
Đỗ cửu nương bên kia lại há hốc miệng, nói “Ngươi chính là Thẩm Thăng Y một kiếm danh chấn giang hồ à?”.
Thẩm Thăng Y nói “Tẩu phu nhân, mới rồi có chỗ thất lễ, còn xin thứ tội”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng.
Đỗ Lạc Thiên cười nói “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần so đo với tiểu nữ làm gì”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Đỗ Lạc Thiên lại nói “Ta nghe không ít chuyện về ngươi, đã sớm có ý gặp một anh hùng thiếu niên như ngươi, đáng tiếc là đã không có ý với giang hồ, muốn mời ngươi tới thì lại không có lý do thích hợp”.
Thẩm Thăng Y nói “Lão tiền bối chỉ cần gọi một tiếng, nhất định vãn bối sẽ tới lắng nghe dạy bảo”.
Đỗ Lạc Thiên cười nói “Có phải ngươi cũng có ý tìm ta so tài cao thấp không?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không dám”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ngươi dám đấy, chỉ vì ta đã thoái xuất giang hồ nhiều năm nên ngươi không tìm tới ta thôi... Bằng hữu trên giang hồ hiện tại có lẽ cũng đã quên mất Đỗ Lạc Thiên ta rồi”.
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Vãn bối thỉnh thoảng vẫn nghe người ta nói tới, đều nói lão tiền bối kiếm thuật xuất thần nhập hóa, đánh khắp. Trung Nguyên không có địch thủ”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Nhưng vẫn không động tâm”.
Thẩm Thăng Y nói “Không giấu gì tiền bối, quả thật cũng từng có ý ấy”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vô Kỵ năm xưa cũng giống ngươi, tâm tình những người trẻ tuổi các ngươi ta cũng rất rõ... Vì ta cũng từng trải qua tuổi trẻ”.
Thẩm Thăng Y nói “Vãn bối...”.
Đỗ Lạc Thiên cười ngắt lời “May mà ngươi chưa tìm tới ta, nếu không ta tìm đâu ra đứa con gái nữa mà gả cho ngươi”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Lúc vãn bối có ý niệm ấy thì còn đang ở ngoài cửa ải, từ khi ngoài cửa ải trở về, thì đã không còn lòng dạ tranh hùng ấy nữa”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vì lúc ấy ngươi đã rất có danh rồi chứ gì?”.
Thẩm Thăng Y nói “Không phải”.
“Vậy thì vì lý do gì?”.
“Có lẽ vãn bối đột nhiên hiểu rõ về việc danh lợi được mất, nên đã không còn hứng thú với việc thắng phụ cá nhân nữa”.
“Ngươi còn trẻ lắm”, Đỗ Lạc Thiên ngạc nhiên nói “Trẻ tuổi rất ít người có ý nghĩ như thế”.
“Nhưng cũng có ngoại lệ chứ”.
Đỗ Lạc Thiên vuốt râu nói “Ngươi đương nhiên có lý do, có nỗi khổ trong lòng của ngươi, có điều chuyện ấy đã thành quá khứ, cũng không cần kể tới nữa”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng không nói gì.
Đỗ Lạc Thiên nhìn qua Thượng Quan Vô Kỵ “Ngươi quen Tiểu Thẩm lúc nào, tại sao trước nay không nghe ngươi nói tới?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con quen Thẩm huynh mới được hai ngày”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Các ngươi làm sao quen nhau, không phải là hai kiếm tranh phong, không đánh nhau không quen biết chứ?”.
“Không phải”, Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con quen Thẩm huynh hoàn toàn là vì chuyện có liên hệ tới Sở Bích Đồng”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Sở Bích Đồng? Sở Bích Đồng nào?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Còn có Sở Bích Đồng nào nữa?”.
Đỗ Lạc Thiên nhướng mày, nói “Ngươi nói thằng giặc cướp ấy, là chuyện gì vậy?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Sở Bích Đồng giết hết cả nhà Liễu Đông Thành, chỉ có Liễu Bá Uy con Liễu Đông Thành thoát chết”.
Đỗ Lạc Thiên giẫm chân nói “Lòng dữ tay độc, người ấy thật đáng chết”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói tiếp “Liễu Bá Uy tự thấy không phải là đối thủ của Sở Bích Đồng, nên phát Võ lâm thiếp mời người trong võ lâm giúp y đòi công đạo”.
“Ủa? Võ lâm thiếp à?”, Đỗ Lạc Thiên nói “Đại khái chắc không thiếu một phần của ngươi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không thiếu”.
Đỗ Lạc Thiên vỗ tay cười lớn, nói “Như thế mới là con rể ta chứ!”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tiểu tế nhận được Võ lâm thiếp, không dám chậm trễ, đêm ngày tới Sở gia trang, nhưng suýt nữa bị Sở Bích Đồng ám toán, may có Thẩm huynh tới kịp, giúp con một tay, sau cùng chém chết người ấy dưới kiếm”.
Đỗ Lạc Thiên sực hiểu ra nói “Té ra các ngươi quen nhau như thế”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Sau khi xong việc, Thẩm huynh vốn cùng con chia tay, nào ngờ...”.
“Rốt lại có chuyện gì khiến hai người các ngươi đi cùng với nhau?”.
“Sở Bích Đồng biết chuyện Võ lâm thiếp, đã sớm mời bằng hữu tới giúp đỡ...”.
“Thằng giặc cướp như y cũng có bằng hữu à?”.
“Ít nhất cũng có một người”.
“Ai?”, Đỗ Lạc Thiên bất giác hỏi ngay.
“Bích Hổ!”.
Đỗ Lạc Thiên kinh ngạc nói “Bích Hổ... Chẳng lẽ đây lại là ngoại hiệu của một người à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ gật đầu, nói “Đó là một sát thủ giết mướn, vì Sở Bích Đồng từng cứu mạng y, nên y nhận được tin là lập tức lên đường, đáng tiếc vẫn chậm nhất một bước, bọn con giết Sở Bích Đồng xong đã ra đi rồi”.
“Gã Bích Hổ ấy không chịu thôi à?”.
“Vả lại rõ ràng còn quyết ý trả thù cho Sở Bích Đồng... Liễu Bá Uy và sáu người bạn đã gặp độc thủ của y, bọn con cũng đã nhận được lời cảnh cáo của y”.
Đỗ Lạc Thiên vuốt râu nói “Sở Bích Đồng lại có loại bằng hữu như thế, cũng là có chuyện khiến người ta bất ngờ”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Con chỉ sợ y giận lây tới người khác, nên vội vàng trở về”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ngươi là lo Bích Hổ sẽ tới đây, giết những người có quan hệ với ngươi phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tác phong của người ấy trước nay vốn là như thế”.
Đỗ Lạc Thiên còn chưa trả lời, Đỗ cửu nương đã cười nhạt nói “Ở đây không phải nơi khác, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đâu”.
Đỗ Lạc Thiên gật đầu nói “Cửu nương nói rất có lý, Bích Hổ không tới thì thôi, nếu không thì y có tới cũng không đi được”.
Y vuốt râu cười nói tiếp “Xem ra gã Bích Hổ ấy cũng không có can đảm như thế đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nhạc trượng đại nhân và Cửu nương thì đương nhiên con có thể yên tâm, nhưng bọn Hùng nhi thì chưa chắc đối phó được với sự ám toán của Bích Hổ”.
Đỗ Lạc Thiên sửng sốt, nói “Chuyện đó cũng đúng”.
Đỗ cửu nương cười nhạt nói “Nếu y dám làm con ta bị thương, ta sẽ lấy mạng y”.
Đỗ cửu nương sửng sốt, trợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Đều là gã thất phu nhà ngươi rước lấy...”.
“Câm miệng!”, Đỗ Lạc Thiên cao giọng quát ngắt lời Đỗ cửu nương, nói tiếp “Đè nén kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu vốn là công việc của người trong đạo hiệp nghĩa, huống hồ còn nhận được Võ lâm thiếp”.
Đỗ cửu nương nói “Y lại không vì con cái...”.
Đỗ Lạc Thiên ngắt lời “Nếu không nghĩ cho con cái, thì tại sao y lại vội vàng trở về, còn mời Thẩm Thăng Y tới đây”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng, không nói gì.
Đỗ Lạc Thiên nói tiếp “Tuy ta không rõ lắm về võ công của Bích Hổ, nhưng về Sở Bích Đồng thì cũng có nghe, Bích Hổ đã có thể trở thành bạn tốt của Sở Bích Đồng thì đủ thấy võ công không kém bao nhiêu đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Từ thủ pháp giết người của y mà nhìn, thì về kiếm thuật gã Bích Hổ này rõ ràng đã trải qua một phen khổ luyện”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Người ấy cũng dùng kiếm à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nghe nói là dùng một thanh kiếm vừa dài vừa hẹp, ở chuôi còn gắn với một sợi xích sắt, có thể phóng kiếm giết người cách xa ba trượng”.
Đỗ ụạc Thiên cau mày nói “Loại kiếm ấy không dễ sử dụng đâu”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Trong nghề giết mướn, người ấy cũng có tiếng tăm”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Tuy có câu Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng, nhưng bằng vào võ công của hai vợ chồng ngươi, Thẩm Thăng Y và ta, thì Bích Hổ quả thật khó mà đắc thủ, vấn đề đúng là ở bọn Hùng nhi”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không sợ một muôn, chỉ sợ trong muôn một, nếu Bích Hổ ra tay với chúng mà chúng ta chưa chuẩn bị thì quả thật khó mà chiếu cố cho tất cả”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Theo ý của ngươi thì nên thế nào?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Theo con thấy Bích Hổ tạm thời vẫn chưa dám xông vào trang viện, chỉ cần Hùng nhi không ra ngoài, cẩn thận thêm một chút, thì chắc không thành vấn đề, còn bọn con sẽ nhân cơ hội này tìm Bích Hổ giết chết y”.
Đỗ Lạc Thiên gật đầu nói “Được, chúng ta cứ thế đi”. Ngừng lại một lúc rồi nhìn qua Thẩm Thăng Y, nói “Tiểu huynh đệ, theo ngươi thấy làm như thế thì thế nào?”.
Thẩm Thăng Y nói “Rất hay”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Vậy thì chúng ta cứ quyết định như thế, tiểu huynh đệ, ngươi lại phải bận tâm thêm một chút rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Tiền bối quá lời rồi, vãn bối nhất định làm hết sức mình”.
Đỗ Lạc Thiên nhìn quanh một vòng, cười lớn nói “Nếu Bích Hổ biết bấy nhiêu cao thủ chúng ta đang chờ y ở đây, mà vẫn cả gan xông vào thì ta mới phục y”.
Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt rơi lên mặt Thượng Quan Hùng, chợt nói “Hùng nhi ở đây, Cao nhi đi đâu? Còn Phượng nhi, Nghệ nhi đâu?”.
Đỗ Lạc Thiên cười hỏi “Ngươi lo cái gì, chẳng lẽ Bích Hổ lại ra tay mau lẹ như thế à?”.
Thượng Quan Vô Kỵ nói “Không nhìn thấy chúng, tiểu tế quả thật khó mà yên lòng”.
Đỗ Lạc Thiên nói “Ủa?”.
Thượng Quan Vô Kỵ thở dài nói “Cũng không biết tại sao mà tiểu tế cảm thấy trong lòng rất lo lắng”.
Đỗ Lạc Thiên nụ cười thu lại, nói “Bị ngươi nói như thế, ta cũng cảm thấy không yên lòng rồi”. Y cau mày, nói tiếp “Nghệ nhi mới rồi đánh cờ với ta trong thư trai, sau đó ta dạy nó hai chiêu kiếm pháp, đưa nó ra ngoài viện luyện tập một mình, lúc ta ra tay ở đây nó vẫn đang luyện tập, chắc không có chuyện gì đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Phượng nhi vẫn ở sát ta, mới rồi còn ở bên kia”. Nàng vừa quay đầu lại, một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đã từ bên kia chạy qua.
Đỗ cửu nương ánh mắt nhìn tới, nói “Ờ, Phượng nhi đây rồi”.
Câu nói vừa dứt, cô gái nhỏ đã tới gần, nhoẻn miệng cười gọi “Mẹ, là tìm con à?”.
Đỗ cửu nương nói “Từ nay trở đi ngươi phải theo sát bên ta, không được đi lung tung các nơi, nhất là ra ngoài”.
Cô gái ấy chính là Thượng Quan Phượng, bày vai thứ ba trong bốn anh em.
Thượng Quan Vô Kỵ lập tức giới thiệu với Thẩm Thăng Y, nói “Đây là Thượng Quan Phượng, con gái thứ ba của ta, là đứa không nghe lời nhất trong bốn anh em chúng”.
Thượng Quan Phượng lập tức tru tréo, nói “Ai nói thế, suốt hôm nay không phải con vẫn theo liền bên mẹ sao”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười nói tiếp “Ta nói sót một chữ, chỉ là nó không nghe lời ta”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Phượng đã liếc y một cái, nói “Mới rồi ta ở bên kia nghe thấy rồi, ngươi chính là Thẩm Thăng Y phải không?”.
Thượng Quan Vô Kỵ quát “Bừa bãi, gọi là Thẩm thúc thúc”.
Thẩm Thăng Y cười cười, đang định nói gì đó, Thượng Quan Phượng đã nói “Ta thấy ngươi chẳng qua chỉ hơn hai mươi tuổi, gọi ngươi là thúc thúc thì chẳng phải gọi ngươi là ông già sao?”.
Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Như thế cũng không kém, Phượng nhi, ngươi gọi y là Thẩm đại ca là được”.
Thượng Quan Phượng lập tức gọi “Thẩm đại ca”.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Đỗ cửu nương đã quát “Cái gì mà đại ca đại thúc, ngươi lại đây cho ta”.
Thượng Quan Phượng sửng sốt, nói “Mẹ...”.
Đỗ cửu nương ngắt lời “Từ nay trở đi ngươi phải luôn luôn ở bên cạnh ta, ta không cho phép thì không được rời ra nửa bước”.
Thượng Quan Phượng thở dài một tiếng, nói “Được thôi”.
Đỗ cửu nương lại quát “Qua đây!”.
Thượng Quan Phượng vừa nhấc chân lên lại đặt xuống, mỉm cười duyên dáng nói “Gã Bích Hổ kia có gì đáng sợ, Thẩm đại ca ở đây làm gì mà không bắt được y”.
Đỗ cửu nương trừng mắt nhìn nàng, không nói câu nào.
Thượng Quan Phượng nói tiếp “Lúc nào Thẩm đại ca rảnh rỗi, dạy ta kiếm thuật được không vậy?”.
Thẩm Thăng Y nói “Kiếm thuật của lệnh tôn còn hơn ta”.
Thượng Quan Phượng nói “Nhưng ông lại không có danh như ngươi”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ là không thích danh mà thôi, còn có ông ngoại cô...”.
Thượng Quan Phượng nhìn Đỗ Lạc Thiên một cái, lè lưỡi, nói “Ông ngoại nghiêm khắc như thế, ta mới không theo ông luyện tập”.
Đỗ Lạc Thiên cười lớn, nhìn Đỗ cửu nương, nói “Mấy đứa nhỏ đều bị ngươi làm hư hỏng cả rồi”.
Đỗ cửu nương bực bội hừ một tiếng, bước lên một bước kéo Thượng Quan Phượng vào sát mình, nhưng không nói gì.
Thượng Quan Vô Kỵ hững hờ nhìn nàng một cái, nói “Cao nhi đâu?”.
Đỗ cửu nương lập tức khẩn trương, hỏi Thượng Quan Hùng “Đại ca của ngươi đâu?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nửa giờ trước ra ngoài trang viện”.
Đỗ cửu nương hỏi “Làm gì?”.
Thượng Quan Hùng nói “Nghe nói là đi dạo vòng vòng”.
Đỗ cửu nương nói “Chưa thấy về à?”.
Thượng Quan Hùng gật đầu nói “Gã Bích Hổ kia chắc không tới nhanh như thế đâu, vả lại diện mạo anh em chúng con ra sao y vẫn chưa biết, thật ra mẹ không cần lo lắng đâu”.
Đỗ cửu nương nói “Không thấy y, thì mẹ làm sao yên tâm”, ánh mắt rơi lên mặt Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Ngươi...”.
Đỗ Lạc Thiên quát “Không cần rườm lời, đừng để ta nổi nóng”.
Đỗ cửu nương giẫm chân nói “Nếu Cao nhi có chuyện gì bất trắc...”.
Đỗ Lạc Thiên lại ngắt lời “Sống chết có số, nếu Cao nhi đáng chết, đó cũng là ý trời”.
Đỗ cửu nương lại bực bội hừ một tiếng, rốt lại im lặng.
Đỗ Lạc Thiên ngẩng đầu lên nói “Ý trời thì không ai chống cự được”.
Câu nói đột nhiên đứt ngang, y quay ngoắt lại nhìn về phía cổng trang viện.
Một người trẻ tuổi mặc áo gấm, trên dưới hai mươi tuổi lập tức từ cổng trang viện bay vào.
Y hai chân rời đất, thân hình vọt trên không, nhưng hoàn toàn không giống như đang thi triển khinh công, mà rất giống đang bay.
Nhưng người làm sao biết bay?
Thanh niên áo xanh sắc mặt trắng bệch, giống như thịt cá chết, tay phải y nắm chặt một thanh kiếm, nhưng kiếm lại đâm vào ngực y, cơ hồ gần tới tận chuôi.
Hai mắt y mở to, đầy vẻ sợ hãi, cũng đầy vẻ đau đớn, nhưng không nói tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.