Chương 390: Dị Linh Môn
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧
23/09/2017
Dương Thiên thản nhiên hỏi:
- Có ý kiến gì sao?
Bàn Phi vội lắc đầu:
- Không có, ta chỉ lo sợ thực lực của chúng ta không đủ. Kế hoạch này rất hay, nhưng một khi thất bại, Thanh Linh Môn chắc chắn sẽ rơi vào tay đám người kia.
- Chuyện này ngươi không cần bận tâm. Đem kế hoạch này báo lại cho tên Thái sư thúc tổ kia, bảo hắn nếu có hứng thú thì đến đây gặp ta. Được rồi, mau đi đi.
Bàn Phi không dám nói thêm gì nữa, cúi chào Dương Thiên rồi rời đi. Dương Thiên hầu như không để chuyện của Thanh Linh Môn trong lòng, chờ Bàn Phi đi xa, hắn lập tức tìm đến chỗ Hạ Chỉ Nghiên.
Thần thức quét ngang Thanh Linh Môn, Dương Thiên hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Hạ Chỉ Nghiên. Lẽ nào lần trước nàng đi lịch luyện vẫn chưa trở về? Tìm đến một vài tên đệ tử Nội môn khác để hỏi thăm, Dương Thiên được biết nàng cùng sư phụ và một đám đệ tử Nội môn khác ra ngoài lịch luyện trong vòng một năm.
Nghe được tin này, Dương Thiên có chút lo lắng. Nữ nhân kia tu vị chỉ là Kim Đan kỳ, lại ưa thích lựa chọn những nơi nguy hiểm. Lần trước nếu không có hắn giúp đỡ, tất cả đã sớm thành mồi ngon cho Dung Nham Cự Tích.
Không có biện pháp nào, Dương Thiên đi dạo một vòng ở Nội môn rồi trở về. Khi hắn gần về đến nơi đã nghe được tiếng truyền âm:
- Vào đi.
Dựa vào tu vị, Dương Thiên biết người này chính là Thái sư thúc tổ. Hắn đến đây nhanh như vậy, chắc hẳn tình hình so với Bàn Phi nói còn nghiêm trọng hơn nhiều. Tên kia dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, những thông tin mật hắn vốn không có quyền được biết.
Trong phòng là một thanh niên tóc trắng đang ngồi đợi sẵn. Dương Thiên vừa bước vào phòng, uy áp trên người Thái sư thúc tổ đã tỏa ra, tập trung lên người hắn. Dường như không cảm nhận được uy áp, Dương Thiên thoải mái đi lại, ngồi đối diện với Thái sư thúc tổ, cười nói:
- Ngươi đến đây nhanh RTzytqB như vậy, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn ta tưởng.
Thái sư thúc tổ không vội trả lời, hắn im lặng nhìn Dương Thiên một hồi rồi nói:
- Ngươi không phải là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như Bàn Phi đã nói. Ngươi đến Thanh Linh Môn là có mục đích gì?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ban đầu thì có, hiện tại không cần nữa.
Thái sư thúc tổ cũng lắc đầu:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng?
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Người ta muốn giúp đỡ là Bàn Phi, không phải ngươi.
Thái sư thúc tổ ngẩn ra vài giây rồi trầm giọng:
- Ta sẽ tin người một lần, nếu ngươi dám có ý đồ xấu với Thanh Linh Môn, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Dương Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến. Hắn còn chưa yếu đến mức phải bận tâm đến lời đe dọa của một tên Nguyên Anh sơ kỳ như Thái sư thúc tổ.
- Kể cho ta nghe về tình hình hiện tại của Thanh Linh Môn đi, càng chi tiết càng tốt.
Thái sư thúc tổ gật đầu, bắt đầu kể lại mọi chuyện. Nghe xong, vẻ mặt Dương Thiên không khỏi nhăn lại, hắn không ngờ đám người Hàn trưởng lão lại dám làm ra loại chuyện tàn ác đến mức này.
Theo thông tin của Thái sư thúc tổ, đám người Hàn trưởng lão đã cử người đến các thành trì của phàm nhân, giết chết bọn họ thu lấy linh hồn, luyện chế Oan Hồn Bổng. Phàm nhân không tu luyện, linh hồn vô cùng yếu ớt. Đem linh hồn rút ra khỏi thân thể sẽ khiến bọn họ cực kỳ đau đớn, so với Trừu Hồn Luyện Phách cũng không kém là mấy.
Bọn hắn không dám dùng linh hồn tu sĩ, sợ sẽ khiến tam địa môn phái chú ý. Nhưng nếu sử dụng linh hồn phàm nhân, con số cần thiết sẽ rất kinh khủng. Dương Thiên trầm giọng:
- Bọn hắn muốn luyện chế Oan Hồn Bổng cấp độ gì?
Thái sư thúc tổ trả lời:
- Chuyện này ta cũng không chắc chắn, nhưng 8 phần là trung cấp Linh Bảo.
- Linh Bảo là pháp bảo dành cho Nguyên Anh kỳ, Kim Đan muốn sử dụng sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Nếu ta đoán không sai, bọn hắn hẳn là muốn đem nó tặng cho một tên Nguyên Anh kỳ nào đó để mượn sức của hắn.
Thái sư thúc tổ trợn mắt, chỉ đôi ba câu, Dương Thiên đã đoán ra được, tên này quá lợi hại, nhất định phải cảnh giác.
- Không sai, bọn ta đã điều tra, đám người kia thường lén lút qua lại với một vị thái thượng trưởng lão của Dị Linh Môn, quan hệ rất thân thiết. Oan Hồn Bổng chính là vì hắn mà chế tạo.
- Dị Linh Môn?
Thái sư thúc tổ vẻ mặt tức giận:
- Đám người Dị Linh Môn lợi dụng danh nghĩa chính phái, chuyên nghiên cứu các loại pháp thuật, cải tiến nó và bán cho các môn phái khác. Bọn chúng âm thầm sử dụng phàm nhân và tu sĩ cấp thấp làm vật thí nghiệm, khiến cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Các đại môn phái biết chuyện này nhưng đều nhắm mắt làm ngơ. Dị Linh Môn tuy độc ác nhưng mang đến cho bọn họ lợi ích không nhỏ. Pháp thuật qua tay bọn hắn cải tiến, uy lực không những tăng lên rất nhiều mà thời gian thi triển cùng linh lực tiêu hao cũng được giảm thiểu.
Dương Thiên lạnh lùng nói:
- Dị Linh Môn, nên diệt.
Thái sư thúc tổ cười khổ:
- Không phải ta không muốn, mà là lực bất tòng tâm. Dị Linh Môn quan hệ cực rộng, hầu như các trưởng lão, thái thượng trưởng lão của các đại môn phái đều từng có giao dịch với bọn hắn, lực hiệu triệu rất lớn. Hơn nữa, tự thân thực lực của Dị Linh Môn không yếu, theo suy đoán của ta, bọn hắn kém tam đại môn phái không quá xa.
Dương Thiên không tỏ thái độ:
- Không tệ lắm.
Thái sư thúc tổ thở dài:
- Thanh Linh Môn chúng ta hiện tại ốc còn không lo nỗi mình ốc, chuyện của Dị Linh Môn, chúng ta không quản được.
Dương Thiên ngạc nhiên:
- Ai cần người lo chuyện của Dị Linh Môn. Ta nói nó phải diệt, nó chắc chắn không tồn tại được, cần gì đến các ngươi.
Thái sư thúc tổ há to miệng, mãi mới nói nên lời:
- Ngươi muốn tự mình tiêu diệt Dị Linh Môn.
Dương Thiên cười nhạt:
- Chúng ta sắp giết chết một tên thái thượng trưởng lão của bọn hắn, người nghĩ bọn hắn sẽ để yên sao?
Thái sư thúc tổ cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp Dương Thiên. Kế hoạch còn chưa bàn bạc cụ thể, hắn đã nghĩ đến chuyện giết chết tên thái thượng trưởng lão kia rồi tiêu diệt Dị Linh Môn, thật sự quá mức ngông cuồng.
Khóe môi Dương Thiên nhếch lên:
- Đừng ngạc nhiên như vậy. Vốn dĩ vì bảo toàn lực lượng cho Thanh Linh Môn ta mới nghĩ ra kế hoạch kia. Nhưng hiện tại không cần tới nó nữa, những việc đám người tên họ Hàn kia đã làm chỉ có một con đường chết. Đã như vậy, ta sẽ dùng cách trực tiếp nhất xử lý bọn chúng.
Thái sư thúc tổ hoảng hốt, lời nói và hành động của Dương Thiên đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Thiên thản nhiên:
- Ngươi giúp ta tập hợp đám người Hàn trưởng lão lại một chỗ. Ừm, tốt nhất là gọi thêm tên thái thượng trưởng lão gì đó cùng đến, ta đỡ mất công đi tìm hắn.
- Dương Thiên, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc. Một mình người muốn chết ta mặc kệ, nhưng đừng kéo theo Thanh Linh Môn cùng chết.
Dương Thiên kinh thường nói:
- Dù gì cũng là người đứng đầu một môn phái, ngươi đừng có yếu đuối như vậy được không?
- Chính vì ta là người đứng đầu Thanh Linh Môn, ta phải nghĩ cho đại cục. Nếu là ngươi, ngươi có dám đặt vận mệnh của môn phái lên người một kẻ xa lạ hay không?
- Thật phiền phức. Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta không giúp đỡ, các ngươi dựa vào cái gì để chống lại tên thái thượng trưởng lão kia?
Thái sư thúc tổ do dự một lúc rồi lấy ra một tấm linh phù:
- Đây là bảo vật do tổ sư sáng lập Thanh Linh Môn để lại. Nếu cần thiết ta sẽ sử dụng nó.
Dương Thiên nhìn tấm linh phù, cố gắng nhịn cười:
- Ngươi có biết tấm linh phù này có tác dụng gì không?
Thái sư thúc tổ nhìn bộ dạng của Dương Thiên, trong lòng bắt đầu nổi lên nghi ngờ:
- Đây là Thần Hàng Phù, trước khi tổ sư phi thăng Linh Giới có nói, dùng tấm phù này sẽ triệu hồi được một tia phân hồn của hắn đến giúp đỡ.
Dương Thiên gật gù:
- Cũng có chút hiểu biết. Nhưng không hoàn toàn đúng.
Thái sư thúc tổ lo lắng:
- Ngươi muốn nói tấm linh phù này có vấn đề?
- Vấn đề thì không có, nhưng hiện tại nó vô dụng, nói chính xác thì đây là một tấm phế phù.
- Người vừa nói gì?
- Có ý kiến gì sao?
Bàn Phi vội lắc đầu:
- Không có, ta chỉ lo sợ thực lực của chúng ta không đủ. Kế hoạch này rất hay, nhưng một khi thất bại, Thanh Linh Môn chắc chắn sẽ rơi vào tay đám người kia.
- Chuyện này ngươi không cần bận tâm. Đem kế hoạch này báo lại cho tên Thái sư thúc tổ kia, bảo hắn nếu có hứng thú thì đến đây gặp ta. Được rồi, mau đi đi.
Bàn Phi không dám nói thêm gì nữa, cúi chào Dương Thiên rồi rời đi. Dương Thiên hầu như không để chuyện của Thanh Linh Môn trong lòng, chờ Bàn Phi đi xa, hắn lập tức tìm đến chỗ Hạ Chỉ Nghiên.
Thần thức quét ngang Thanh Linh Môn, Dương Thiên hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Hạ Chỉ Nghiên. Lẽ nào lần trước nàng đi lịch luyện vẫn chưa trở về? Tìm đến một vài tên đệ tử Nội môn khác để hỏi thăm, Dương Thiên được biết nàng cùng sư phụ và một đám đệ tử Nội môn khác ra ngoài lịch luyện trong vòng một năm.
Nghe được tin này, Dương Thiên có chút lo lắng. Nữ nhân kia tu vị chỉ là Kim Đan kỳ, lại ưa thích lựa chọn những nơi nguy hiểm. Lần trước nếu không có hắn giúp đỡ, tất cả đã sớm thành mồi ngon cho Dung Nham Cự Tích.
Không có biện pháp nào, Dương Thiên đi dạo một vòng ở Nội môn rồi trở về. Khi hắn gần về đến nơi đã nghe được tiếng truyền âm:
- Vào đi.
Dựa vào tu vị, Dương Thiên biết người này chính là Thái sư thúc tổ. Hắn đến đây nhanh như vậy, chắc hẳn tình hình so với Bàn Phi nói còn nghiêm trọng hơn nhiều. Tên kia dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, những thông tin mật hắn vốn không có quyền được biết.
Trong phòng là một thanh niên tóc trắng đang ngồi đợi sẵn. Dương Thiên vừa bước vào phòng, uy áp trên người Thái sư thúc tổ đã tỏa ra, tập trung lên người hắn. Dường như không cảm nhận được uy áp, Dương Thiên thoải mái đi lại, ngồi đối diện với Thái sư thúc tổ, cười nói:
- Ngươi đến đây nhanh RTzytqB như vậy, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn ta tưởng.
Thái sư thúc tổ không vội trả lời, hắn im lặng nhìn Dương Thiên một hồi rồi nói:
- Ngươi không phải là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như Bàn Phi đã nói. Ngươi đến Thanh Linh Môn là có mục đích gì?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ban đầu thì có, hiện tại không cần nữa.
Thái sư thúc tổ cũng lắc đầu:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng?
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Người ta muốn giúp đỡ là Bàn Phi, không phải ngươi.
Thái sư thúc tổ ngẩn ra vài giây rồi trầm giọng:
- Ta sẽ tin người một lần, nếu ngươi dám có ý đồ xấu với Thanh Linh Môn, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Dương Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến. Hắn còn chưa yếu đến mức phải bận tâm đến lời đe dọa của một tên Nguyên Anh sơ kỳ như Thái sư thúc tổ.
- Kể cho ta nghe về tình hình hiện tại của Thanh Linh Môn đi, càng chi tiết càng tốt.
Thái sư thúc tổ gật đầu, bắt đầu kể lại mọi chuyện. Nghe xong, vẻ mặt Dương Thiên không khỏi nhăn lại, hắn không ngờ đám người Hàn trưởng lão lại dám làm ra loại chuyện tàn ác đến mức này.
Theo thông tin của Thái sư thúc tổ, đám người Hàn trưởng lão đã cử người đến các thành trì của phàm nhân, giết chết bọn họ thu lấy linh hồn, luyện chế Oan Hồn Bổng. Phàm nhân không tu luyện, linh hồn vô cùng yếu ớt. Đem linh hồn rút ra khỏi thân thể sẽ khiến bọn họ cực kỳ đau đớn, so với Trừu Hồn Luyện Phách cũng không kém là mấy.
Bọn hắn không dám dùng linh hồn tu sĩ, sợ sẽ khiến tam địa môn phái chú ý. Nhưng nếu sử dụng linh hồn phàm nhân, con số cần thiết sẽ rất kinh khủng. Dương Thiên trầm giọng:
- Bọn hắn muốn luyện chế Oan Hồn Bổng cấp độ gì?
Thái sư thúc tổ trả lời:
- Chuyện này ta cũng không chắc chắn, nhưng 8 phần là trung cấp Linh Bảo.
- Linh Bảo là pháp bảo dành cho Nguyên Anh kỳ, Kim Đan muốn sử dụng sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Nếu ta đoán không sai, bọn hắn hẳn là muốn đem nó tặng cho một tên Nguyên Anh kỳ nào đó để mượn sức của hắn.
Thái sư thúc tổ trợn mắt, chỉ đôi ba câu, Dương Thiên đã đoán ra được, tên này quá lợi hại, nhất định phải cảnh giác.
- Không sai, bọn ta đã điều tra, đám người kia thường lén lút qua lại với một vị thái thượng trưởng lão của Dị Linh Môn, quan hệ rất thân thiết. Oan Hồn Bổng chính là vì hắn mà chế tạo.
- Dị Linh Môn?
Thái sư thúc tổ vẻ mặt tức giận:
- Đám người Dị Linh Môn lợi dụng danh nghĩa chính phái, chuyên nghiên cứu các loại pháp thuật, cải tiến nó và bán cho các môn phái khác. Bọn chúng âm thầm sử dụng phàm nhân và tu sĩ cấp thấp làm vật thí nghiệm, khiến cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Các đại môn phái biết chuyện này nhưng đều nhắm mắt làm ngơ. Dị Linh Môn tuy độc ác nhưng mang đến cho bọn họ lợi ích không nhỏ. Pháp thuật qua tay bọn hắn cải tiến, uy lực không những tăng lên rất nhiều mà thời gian thi triển cùng linh lực tiêu hao cũng được giảm thiểu.
Dương Thiên lạnh lùng nói:
- Dị Linh Môn, nên diệt.
Thái sư thúc tổ cười khổ:
- Không phải ta không muốn, mà là lực bất tòng tâm. Dị Linh Môn quan hệ cực rộng, hầu như các trưởng lão, thái thượng trưởng lão của các đại môn phái đều từng có giao dịch với bọn hắn, lực hiệu triệu rất lớn. Hơn nữa, tự thân thực lực của Dị Linh Môn không yếu, theo suy đoán của ta, bọn hắn kém tam đại môn phái không quá xa.
Dương Thiên không tỏ thái độ:
- Không tệ lắm.
Thái sư thúc tổ thở dài:
- Thanh Linh Môn chúng ta hiện tại ốc còn không lo nỗi mình ốc, chuyện của Dị Linh Môn, chúng ta không quản được.
Dương Thiên ngạc nhiên:
- Ai cần người lo chuyện của Dị Linh Môn. Ta nói nó phải diệt, nó chắc chắn không tồn tại được, cần gì đến các ngươi.
Thái sư thúc tổ há to miệng, mãi mới nói nên lời:
- Ngươi muốn tự mình tiêu diệt Dị Linh Môn.
Dương Thiên cười nhạt:
- Chúng ta sắp giết chết một tên thái thượng trưởng lão của bọn hắn, người nghĩ bọn hắn sẽ để yên sao?
Thái sư thúc tổ cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp Dương Thiên. Kế hoạch còn chưa bàn bạc cụ thể, hắn đã nghĩ đến chuyện giết chết tên thái thượng trưởng lão kia rồi tiêu diệt Dị Linh Môn, thật sự quá mức ngông cuồng.
Khóe môi Dương Thiên nhếch lên:
- Đừng ngạc nhiên như vậy. Vốn dĩ vì bảo toàn lực lượng cho Thanh Linh Môn ta mới nghĩ ra kế hoạch kia. Nhưng hiện tại không cần tới nó nữa, những việc đám người tên họ Hàn kia đã làm chỉ có một con đường chết. Đã như vậy, ta sẽ dùng cách trực tiếp nhất xử lý bọn chúng.
Thái sư thúc tổ hoảng hốt, lời nói và hành động của Dương Thiên đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Thiên thản nhiên:
- Ngươi giúp ta tập hợp đám người Hàn trưởng lão lại một chỗ. Ừm, tốt nhất là gọi thêm tên thái thượng trưởng lão gì đó cùng đến, ta đỡ mất công đi tìm hắn.
- Dương Thiên, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc. Một mình người muốn chết ta mặc kệ, nhưng đừng kéo theo Thanh Linh Môn cùng chết.
Dương Thiên kinh thường nói:
- Dù gì cũng là người đứng đầu một môn phái, ngươi đừng có yếu đuối như vậy được không?
- Chính vì ta là người đứng đầu Thanh Linh Môn, ta phải nghĩ cho đại cục. Nếu là ngươi, ngươi có dám đặt vận mệnh của môn phái lên người một kẻ xa lạ hay không?
- Thật phiền phức. Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta không giúp đỡ, các ngươi dựa vào cái gì để chống lại tên thái thượng trưởng lão kia?
Thái sư thúc tổ do dự một lúc rồi lấy ra một tấm linh phù:
- Đây là bảo vật do tổ sư sáng lập Thanh Linh Môn để lại. Nếu cần thiết ta sẽ sử dụng nó.
Dương Thiên nhìn tấm linh phù, cố gắng nhịn cười:
- Ngươi có biết tấm linh phù này có tác dụng gì không?
Thái sư thúc tổ nhìn bộ dạng của Dương Thiên, trong lòng bắt đầu nổi lên nghi ngờ:
- Đây là Thần Hàng Phù, trước khi tổ sư phi thăng Linh Giới có nói, dùng tấm phù này sẽ triệu hồi được một tia phân hồn của hắn đến giúp đỡ.
Dương Thiên gật gù:
- Cũng có chút hiểu biết. Nhưng không hoàn toàn đúng.
Thái sư thúc tổ lo lắng:
- Ngươi muốn nói tấm linh phù này có vấn đề?
- Vấn đề thì không có, nhưng hiện tại nó vô dụng, nói chính xác thì đây là một tấm phế phù.
- Người vừa nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.