Chương 134: Lý Bàn Kinh Doanh
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧
24/09/2017
Bà lão mặt cười khó coi hơn khóc, luật lệ hơn ngàn năm của Vu tộc Dương Thiên nói đổi là đổi. Còn nói lúc nào nghĩ ra thứ gì hay lại đến. Thực sự quá khinh người. Bất quá nàng chỉ nghĩ trong lòng như vậy chứ cũng không nói ra.
Dương Thiên nói xong hết các luật lệ, hài lòng:
- Được rồi, ngươi bây giờ đi truyền đạt lại cho mọi người đi. Ta không muốn bị một tên Vu tộc nào đến tìm ta gây thêm phiền phức nữa.
- Mọi thứ sẽ theo lời của đại nhân.
Mọi việc đã xong, Dương Thiên cũng không tiếp tục ở lại lâu. Hắn đến đây để phóng hỏa giết người, làm xong thì phải đi cho nhanh. Đi ngược lại đường hầm sau đó dùng pháp khí phi hành quay ngược hành trình trở về, bây giờ mới 10 giờ đêm. Lúc ở Vu tộc, thời gian là khoảng 7 giờ sáng, như vậy Vu tộc cách nơi này gần nửa vòng trái đất.
Thời gian không sai biệt lắm so với dự kiến của Dương Thiên. Chỉ là hắn đang suy nghĩ làm sao giải thích với Tần Tuyết về sự biến mất của Vương Bào. Hắn vừa hỏi số điện thoại xong thì 8FueJnR vài ngày sau tên kia đã biến mất, Tần Tuyết chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn.
Nghĩ được lý do hợp lý, Dương Thiên am tâm lên giường đi ngủ. Nhưng hắn đã lo hơi xa, những ngày tiếp theo Tần Tuyết cũng không đả động gì đến chuyện này. Có lẽ thông tin Vương Bào mất tích vẫn chưa truyền đến tai nàng.
Hôm nay là ngày nhà trường tổ chức dã ngoại, Tần Tuyết thì đã đến kinh thành từ ngày hôm qua. Dương Thiên yên tâm tham dự, hắn có cảm giác mình đang lén vợ ra ngoài ăn vụng. Không những không có cảm giác tội lỗi, Dương Thiên còn thấy việc này thật thú vị.
Dương Thiên nhìn quanh, Lý Bàn vẫn chưa đến. Có điều hắn cũng không phải đợi lâu, Lý Bàn vác theo một cái valy lớn, loại chuyên dùng để đi du lịch nước ngoài. Dương Thiên nhìn Lý Bàn đang thở hồng hộc lôi kéo liền tiến lại châm chọc:
- Lý Bàn, ngươi đây là muốn chuyển nhà hay sao?
Lý Bàn đặt valy xuống đất, vuốt mồ hôi trên trán, ánh mắt hèn mọn nhìn Dương Thiên:
- Ngươi không biết gì cả, những đồ vật cá nhân chỉ là thứ phụ thôi. Ta hôm nay mang theo rất nhiều bảo vật khác nhau, nếu thành công tiếp xúc với những sinh viên năm 3. Ta sẽ kiếm được một khoảng lời không nhỏ.
Nghe gian thương Lý Bàn giới thiệu, Dương Thiên cũng bị hấp dẫn:
- Bàn Tử, là huynh đệ tốt, ngươi cũng nên chia sẽ cho ta xem một lần chứ.
Lý Bàn vội lắc đầu:
- Không được, trong kinh doanh để lộ thông tin là điều đại kỵ. Nếu ngươi tiết lộ với người khác có thể ảnh hưởng đến ta.
Dương Thiên hai mắt nhìn về phía xa, giả vờ nói vu vơ cho Lý Bàn nghe được:
- Hình như hôm trước Lý gia có mời ta đến để nói chuyện, vốn định nói tốt cho ngươi vài câu. Xem ra ta phải đổi ý rồi.
Lý Bàn trợn mắt tức giận, tên Dương Thiên này luôn dùng Lý gia để chèn ép, bắt chẹt hắn. Nếu nói Lý Bàn là một tên gian thương, Dương Thiên chính là tên chuyên ăn hối lộ điển hình. Lôi kéo Dương Thiên ra một góc kín đáo, Lý Bàn mở valy, lấy ra những vật khác nhau. Phía trên còn có đính giới thiệu chi tiết:
- Tượng của Tần Tuyết làm bằng chất liệu đặc biệt, chạm vào có 6, 7 phần cảm giác thực tế. Thích hợp cho những anh em tương tư nàng đã lâu thỏa nỗi mong nhớ.
- Bộ ảnh Mộc Vũ Hàm tung tăng trên sân tập thể dục. Góc chụp đẹp mắt, nhiều “tư thế”, xứng đáng là tuyệt tác.
- Đây là mẫu quần áo phỏng theo đồ mà Lăng Nhã Kỳ mặc khí biểu diễn tối hôm trước. Bán còn đính kèm tặng phẩm là một bức ảnh có chữ ký của nàng. Ngươi chỉ cần nhìn ảnh nàng sau đó ôm lấy bộ quần áo này…Cảm giác thật tuyệt.
- Cái nón Triệu Vũ Hinh lão sư từng đội, đây là vật thật, trên đó còn lưu lại mùi hương của nàng. Do mức độ nguy hiểm cùng khó khăn để có được vật phầm này, thứ này sẽ được dùng để đấu giá.
Trên đây chỉ là vài món nổi bật, còn có vô số những thứ tạp nham khác. Lý Bàn thấy Dương Thiên chăm chú vào những thứ đó, trong lòng hiện lên vẻ bất an.
- Dương Thiên, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta chỉ muốn kiếm chút ít tiền mà thôi, không có ác ý gì.
Dương Thiên mỉm cười:
- Lý Bàn a, ngươi rất tốt. Những thứ liên quan đến mục tiêu của ta ngươi cũng dám bán.
Cảm thấy nụ cười tà ác của Dương Thiên, Lý Bàn vội quay đầu bỏ chạy. Hắn có thể chạy thoát sao? Đáp án đương nhiên là phủ định. Một lúc sau, Dương Thiên cùng Lý Bàn đi ra, trên mặt Lý Bàn đã có vài chỗ bị sưng lên. Dương Thiên vừa đi vừa nói:
- Bàn tử, ta cảnh cáo ngươi. Sau này không được bán những thứ như vậy nữa.
Lý Bàn mặt đã đầy lệ:
- Nhưng đây mới là nguồn thu chính của ta. Ngươi phải biết, Tần Tuyết các nàng là người trong mộng của đa số nam nhân trong trường. Lăng Nhã Kỳ là đại minh tinh thì càng không cần phải nói…
- Dừng, không cần kể lễ trước mặt ta. Sau này ngươi kiếm những thứ của mỹ nữ khác là được, không được có chủ ý với những người bên cạnh ta. Những thứ này ta sẽ tịch thu làm gương.
Lý Bàn câm nín, Dương Thiên là điển hình của giai cấp bóc lột. Nếu muốn lấy thì cứ nói, cần gì phải làm ra vẻ đàng hoàng như vậy. Thật đáng khinh bỉ. Dương Thiên không biết Lý Bàn đang nghĩ gì, nếu không tên kia sẽ phải chịu thêm một trận nữa.
- Những thứ kia ngươi hãy cất giữ kĩ càng, khi trở về ta sẽ lấy. Bây giờ đưa bộ ảnh của Mộc Vũ Hàm cho ta đi.
- Ngươi muốn ảnh của nàng để làm gì.
- Việc này là bí mật.
Nhìn Dương Thiên nở nụ cười hèn mọn, Lý Bàn biết tên này cũng không có ý tốt. Chẳng lẽ hắn muốn dùng ảnh của Mộc Vũ Hàm để tự sướng sao. Nhận lấy một xấp ảnh từ tay Lý Bàn, Dương Thiên nhét vào trong người, hài lòng nói:
- Đúng rồi, Bàn tử. Ngươi có biết lớp của Mộc Vũ Hàm sẽ đi xe nào không?
Hôm nay trường tổ chức dã ngoại miễn phí cho cả hai khối, số lượng người tham dự là khá lớn. Mỗi lớp sẽ có một chiếc xe riêng, mục đích của Dương Thiên đương nhiên là ngồi cùng xe với Mộc Vũ Hàm rồi. Lý Bàn cảnh giác nhìn Dương Thiên:
- Ngươi lại có mưu đồ gì. Ta nói cho ngươi biết, nhà trường đã quy định mỗi sinh viên phải ngồi đúng xe của mình.
- Ngươi nghĩ những quy định đó có tác dụng với ta sao?
Lý Bàn lắc đầu, Dương Thiên nói không sai, nếu hắn muốn làm, ai có thể cản được. Lý Bàn nhanh chóng chỉ cho Dương Thiên vị trí xe của Mộc Vũ Hàm.
- Mọi chuyện còn lại giao cho ngươi.
- Được.
Việc Dương Thiên nói cũng không có gì lớn, chỉ là thay hắn điểm danh mà thôi. Dương Thiên nhảy lên xe, nhanh chóng tìm thấy Mộc Vũ Hàm. Lúc này nàng đang ngồi một mình ở ghế nằm giữa xe, cạnh cửa sổ. Một tay đang chống lên cạnh cửa, nhìn ra ngoài xa.
Dương Thiên bỏ qua ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn, đi lại ngồi xuống cạnh Mộc Vũ Hàm. Bị tiếng động làm giật mình, Mộc Vũ Hàm quay lại, nhìn thấy Dương Thiên liền tỏ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Xe của ta đã hết chỗ nên ta đi nhờ một xe khác, may mắn lên đúng xe của ngươi.
Dù biết Dương Thiên đang nói dối, Mộc Vũ Hàm cũng vui vẻ chấp nhận mà không hỏi gì thêm. Dương Thiên nhìn quanh một lúc rồi hỏi Mộc Vũ Hàm:
- Tại sao ta có cảm giác bọn hắn rất sợ ta, hình như ta không có làm gì bọn họ a.
- Còn không phải là do chuyện ngươi làm ầm ỷ ở ban Báo Chí lần trước sao. Nghe nói tên đó bị ngươi đánh một trận thê thảm, thậm chí báo cả công an đến mà ngươi vẫn bình an vô sự. Sau đó, cả ban Báo Chí lại không dám hé nửa lời về vụ việc này. Đúng lúc đó có người đi qua nhìn thấy nên chuyện này đã được lan truyền khắp trường. Ngươi bây giờ được bọn hắn gọi là Tiểu Bá Vương, không kẻ nào dám trêu chọc ngươi. Đúng rồi, là việc gì mà khiến ngươi tức giận như vậy?
Câu hỏi này Dương Thiên không thể nói thật. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển:
- Là như vậy, tên kia không biết từ đâu chụp được một bức ảnh của ta. Sau đó ghép vào một cảnh nhà vệ sinh nữ trong chuyên mục truyện cười. Ngươi nghĩ xem, một nam nhân chân chính như ta sao có thể làm chuyện hạ lưu như vậy. Tất nhiên phải cho hắn một trận nhớ đời.
Dương Thiên nói xong hết các luật lệ, hài lòng:
- Được rồi, ngươi bây giờ đi truyền đạt lại cho mọi người đi. Ta không muốn bị một tên Vu tộc nào đến tìm ta gây thêm phiền phức nữa.
- Mọi thứ sẽ theo lời của đại nhân.
Mọi việc đã xong, Dương Thiên cũng không tiếp tục ở lại lâu. Hắn đến đây để phóng hỏa giết người, làm xong thì phải đi cho nhanh. Đi ngược lại đường hầm sau đó dùng pháp khí phi hành quay ngược hành trình trở về, bây giờ mới 10 giờ đêm. Lúc ở Vu tộc, thời gian là khoảng 7 giờ sáng, như vậy Vu tộc cách nơi này gần nửa vòng trái đất.
Thời gian không sai biệt lắm so với dự kiến của Dương Thiên. Chỉ là hắn đang suy nghĩ làm sao giải thích với Tần Tuyết về sự biến mất của Vương Bào. Hắn vừa hỏi số điện thoại xong thì 8FueJnR vài ngày sau tên kia đã biến mất, Tần Tuyết chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn.
Nghĩ được lý do hợp lý, Dương Thiên am tâm lên giường đi ngủ. Nhưng hắn đã lo hơi xa, những ngày tiếp theo Tần Tuyết cũng không đả động gì đến chuyện này. Có lẽ thông tin Vương Bào mất tích vẫn chưa truyền đến tai nàng.
Hôm nay là ngày nhà trường tổ chức dã ngoại, Tần Tuyết thì đã đến kinh thành từ ngày hôm qua. Dương Thiên yên tâm tham dự, hắn có cảm giác mình đang lén vợ ra ngoài ăn vụng. Không những không có cảm giác tội lỗi, Dương Thiên còn thấy việc này thật thú vị.
Dương Thiên nhìn quanh, Lý Bàn vẫn chưa đến. Có điều hắn cũng không phải đợi lâu, Lý Bàn vác theo một cái valy lớn, loại chuyên dùng để đi du lịch nước ngoài. Dương Thiên nhìn Lý Bàn đang thở hồng hộc lôi kéo liền tiến lại châm chọc:
- Lý Bàn, ngươi đây là muốn chuyển nhà hay sao?
Lý Bàn đặt valy xuống đất, vuốt mồ hôi trên trán, ánh mắt hèn mọn nhìn Dương Thiên:
- Ngươi không biết gì cả, những đồ vật cá nhân chỉ là thứ phụ thôi. Ta hôm nay mang theo rất nhiều bảo vật khác nhau, nếu thành công tiếp xúc với những sinh viên năm 3. Ta sẽ kiếm được một khoảng lời không nhỏ.
Nghe gian thương Lý Bàn giới thiệu, Dương Thiên cũng bị hấp dẫn:
- Bàn Tử, là huynh đệ tốt, ngươi cũng nên chia sẽ cho ta xem một lần chứ.
Lý Bàn vội lắc đầu:
- Không được, trong kinh doanh để lộ thông tin là điều đại kỵ. Nếu ngươi tiết lộ với người khác có thể ảnh hưởng đến ta.
Dương Thiên hai mắt nhìn về phía xa, giả vờ nói vu vơ cho Lý Bàn nghe được:
- Hình như hôm trước Lý gia có mời ta đến để nói chuyện, vốn định nói tốt cho ngươi vài câu. Xem ra ta phải đổi ý rồi.
Lý Bàn trợn mắt tức giận, tên Dương Thiên này luôn dùng Lý gia để chèn ép, bắt chẹt hắn. Nếu nói Lý Bàn là một tên gian thương, Dương Thiên chính là tên chuyên ăn hối lộ điển hình. Lôi kéo Dương Thiên ra một góc kín đáo, Lý Bàn mở valy, lấy ra những vật khác nhau. Phía trên còn có đính giới thiệu chi tiết:
- Tượng của Tần Tuyết làm bằng chất liệu đặc biệt, chạm vào có 6, 7 phần cảm giác thực tế. Thích hợp cho những anh em tương tư nàng đã lâu thỏa nỗi mong nhớ.
- Bộ ảnh Mộc Vũ Hàm tung tăng trên sân tập thể dục. Góc chụp đẹp mắt, nhiều “tư thế”, xứng đáng là tuyệt tác.
- Đây là mẫu quần áo phỏng theo đồ mà Lăng Nhã Kỳ mặc khí biểu diễn tối hôm trước. Bán còn đính kèm tặng phẩm là một bức ảnh có chữ ký của nàng. Ngươi chỉ cần nhìn ảnh nàng sau đó ôm lấy bộ quần áo này…Cảm giác thật tuyệt.
- Cái nón Triệu Vũ Hinh lão sư từng đội, đây là vật thật, trên đó còn lưu lại mùi hương của nàng. Do mức độ nguy hiểm cùng khó khăn để có được vật phầm này, thứ này sẽ được dùng để đấu giá.
Trên đây chỉ là vài món nổi bật, còn có vô số những thứ tạp nham khác. Lý Bàn thấy Dương Thiên chăm chú vào những thứ đó, trong lòng hiện lên vẻ bất an.
- Dương Thiên, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta chỉ muốn kiếm chút ít tiền mà thôi, không có ác ý gì.
Dương Thiên mỉm cười:
- Lý Bàn a, ngươi rất tốt. Những thứ liên quan đến mục tiêu của ta ngươi cũng dám bán.
Cảm thấy nụ cười tà ác của Dương Thiên, Lý Bàn vội quay đầu bỏ chạy. Hắn có thể chạy thoát sao? Đáp án đương nhiên là phủ định. Một lúc sau, Dương Thiên cùng Lý Bàn đi ra, trên mặt Lý Bàn đã có vài chỗ bị sưng lên. Dương Thiên vừa đi vừa nói:
- Bàn tử, ta cảnh cáo ngươi. Sau này không được bán những thứ như vậy nữa.
Lý Bàn mặt đã đầy lệ:
- Nhưng đây mới là nguồn thu chính của ta. Ngươi phải biết, Tần Tuyết các nàng là người trong mộng của đa số nam nhân trong trường. Lăng Nhã Kỳ là đại minh tinh thì càng không cần phải nói…
- Dừng, không cần kể lễ trước mặt ta. Sau này ngươi kiếm những thứ của mỹ nữ khác là được, không được có chủ ý với những người bên cạnh ta. Những thứ này ta sẽ tịch thu làm gương.
Lý Bàn câm nín, Dương Thiên là điển hình của giai cấp bóc lột. Nếu muốn lấy thì cứ nói, cần gì phải làm ra vẻ đàng hoàng như vậy. Thật đáng khinh bỉ. Dương Thiên không biết Lý Bàn đang nghĩ gì, nếu không tên kia sẽ phải chịu thêm một trận nữa.
- Những thứ kia ngươi hãy cất giữ kĩ càng, khi trở về ta sẽ lấy. Bây giờ đưa bộ ảnh của Mộc Vũ Hàm cho ta đi.
- Ngươi muốn ảnh của nàng để làm gì.
- Việc này là bí mật.
Nhìn Dương Thiên nở nụ cười hèn mọn, Lý Bàn biết tên này cũng không có ý tốt. Chẳng lẽ hắn muốn dùng ảnh của Mộc Vũ Hàm để tự sướng sao. Nhận lấy một xấp ảnh từ tay Lý Bàn, Dương Thiên nhét vào trong người, hài lòng nói:
- Đúng rồi, Bàn tử. Ngươi có biết lớp của Mộc Vũ Hàm sẽ đi xe nào không?
Hôm nay trường tổ chức dã ngoại miễn phí cho cả hai khối, số lượng người tham dự là khá lớn. Mỗi lớp sẽ có một chiếc xe riêng, mục đích của Dương Thiên đương nhiên là ngồi cùng xe với Mộc Vũ Hàm rồi. Lý Bàn cảnh giác nhìn Dương Thiên:
- Ngươi lại có mưu đồ gì. Ta nói cho ngươi biết, nhà trường đã quy định mỗi sinh viên phải ngồi đúng xe của mình.
- Ngươi nghĩ những quy định đó có tác dụng với ta sao?
Lý Bàn lắc đầu, Dương Thiên nói không sai, nếu hắn muốn làm, ai có thể cản được. Lý Bàn nhanh chóng chỉ cho Dương Thiên vị trí xe của Mộc Vũ Hàm.
- Mọi chuyện còn lại giao cho ngươi.
- Được.
Việc Dương Thiên nói cũng không có gì lớn, chỉ là thay hắn điểm danh mà thôi. Dương Thiên nhảy lên xe, nhanh chóng tìm thấy Mộc Vũ Hàm. Lúc này nàng đang ngồi một mình ở ghế nằm giữa xe, cạnh cửa sổ. Một tay đang chống lên cạnh cửa, nhìn ra ngoài xa.
Dương Thiên bỏ qua ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn, đi lại ngồi xuống cạnh Mộc Vũ Hàm. Bị tiếng động làm giật mình, Mộc Vũ Hàm quay lại, nhìn thấy Dương Thiên liền tỏ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Xe của ta đã hết chỗ nên ta đi nhờ một xe khác, may mắn lên đúng xe của ngươi.
Dù biết Dương Thiên đang nói dối, Mộc Vũ Hàm cũng vui vẻ chấp nhận mà không hỏi gì thêm. Dương Thiên nhìn quanh một lúc rồi hỏi Mộc Vũ Hàm:
- Tại sao ta có cảm giác bọn hắn rất sợ ta, hình như ta không có làm gì bọn họ a.
- Còn không phải là do chuyện ngươi làm ầm ỷ ở ban Báo Chí lần trước sao. Nghe nói tên đó bị ngươi đánh một trận thê thảm, thậm chí báo cả công an đến mà ngươi vẫn bình an vô sự. Sau đó, cả ban Báo Chí lại không dám hé nửa lời về vụ việc này. Đúng lúc đó có người đi qua nhìn thấy nên chuyện này đã được lan truyền khắp trường. Ngươi bây giờ được bọn hắn gọi là Tiểu Bá Vương, không kẻ nào dám trêu chọc ngươi. Đúng rồi, là việc gì mà khiến ngươi tức giận như vậy?
Câu hỏi này Dương Thiên không thể nói thật. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển:
- Là như vậy, tên kia không biết từ đâu chụp được một bức ảnh của ta. Sau đó ghép vào một cảnh nhà vệ sinh nữ trong chuyên mục truyện cười. Ngươi nghĩ xem, một nam nhân chân chính như ta sao có thể làm chuyện hạ lưu như vậy. Tất nhiên phải cho hắn một trận nhớ đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.