Chương 283: Rời đi
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧
27/09/2017
Mộc Vũ Hàm kinh hô:
- Hàng trăm, hàng nghìn năm? Ngươi nói vậy lẽ nào là…
Hai người còn lại nhìn chằm chằm Dương Thiên, muốn từ hắn tìm ra đáp án. Dương Thiên bình tĩnh trả lời:
- Nàng nói không sai. Theo tu vị tăng lên, thọ nguyên của Tu Chân Giả ngày càng cao. Sống ngàn vạn năm hay thậm chí trường sinh bất tử, thiên địa đồng thọ không phải là truyền thuyết.
Ba người chấn kinh, hai mắt mở to. Dương Thiên lặng lẽ đánh ra vài đạo Thanh Tâm Chú, giúp bọn họ khôi phục tinh thần. Thanh Tâm Chú đối với phàm nhân vô cùng thần diệu, tam nữ nhanh chóng bình thường trở lại. Mộc Vũ Hàm liền lên tiếng:
- Dương Thiên, chẳng lẽ thần tiên là có thật sao?
- Thần tiên chỉ là danh xưng do phàm nhân đặt cho những người có năng lực vượt xa bọn họ. Trong mắt phàm nhân, Tu Chân Giả chính là thần tiên.
- Vậy còn ngươi?
Dương Thiên bật cười:
- Ta chỉ là một kẻ chán ngán thế sự, muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi.
Diệp Linh nhắc lại:
- Dương Thiên, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Câu hỏi đó, sớm muộn các ngươi cũng sẽ biết, hiện tại thì chưa được. Tin tưởng ở ta, bằng mọi giá ta sẽ không để nữ nhân mình yêu thương chết ngay trước mặt mình.
Câu nói của Dương Thiên khiến tứ nữ rất cảm động, có điều chỉ là trong khoảnh khắc. Dưới tác dụng của Thanh Tâm Chú, các nàng tuy kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Tần Tuyết ra hiệu cho ba người còn lại rồi mở lời:
- Dương Thiên, thân phận của ngươi bọn ta sẽ không tìm hiểu quá sâu, ai cũng có bí mật của riêng mình. Bây giờ chúng ta còn một việc quan trọng hơn nữa phải giải quyết.
Trong lòng Dương Thiên run nhẹ một cái, lúc này mới là màn chính a. Hắn vẫn giữ bộ mặt thản nhiên:
- Ngươi cần gì cứ nói. Nếu làm được ta nhất định sẽ không từ chối.
- Bọn ta muốn biết, người mà ngươi thực sự yêu là ai?
Triệu Vũ Hinh áy náy nhìn Dương Thiên:
- Ta đã nói quan hệ giữa chúng ta chỉ là bằng hữu thông thường nhưng bọn họ…
Tần Tuyết trực tiếp ngắt lời nàng:
- Vũ Hinh tỷ, đến nước này ngươi còn chưa chịu thừa nhận sao?
- Ta…
- Dương Thiên, hi vọng ngươi cho bọn ta một câu trả lời thật lòng.
Dương Thiên cầm lấy ly rượu trước mặt, hớp một ngụm nhỏ, nhàn nhạt nói:
- Câu trả lời của ta, chẳng phải luôn rất rõ ràng sao? Dương Thiên ta có thể phong lưu, có thể quan hệ với nhiều nữ nhân cùng lúc. Những mỗi một người đều là thật lòng.
Tần Tuyết, Diệp Linh, Triệu Vũ Hinh cũng đã sớm đoán ra đáp án này nên không cảm thấy quá bất ngờ. Mộc Vũ Hàm thì không tốt như vậy, nàng gần như hét to lên:
- Yêu nhiều người cùng lúc, ngươi nghĩ thật hay. Ngươi coi nữ nhân bọn ta là thứ gì?
Tần Tuyết giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:
- Dương Thiên, nữ nhân thiên tính vốn là ích kỷ, không ai muốn chia sẻ nam nhân của mình cùng với người khác. Vậy nên hôm nay ta mong ngươi chọn ra một người mà mình yêu thương nhất.
Dương Thiên ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào Tần Tuyết:
- Nếu như ta chọn ngươi, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như ta chọn một người khác, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như ta chọn một người ngoài kia, các ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
Hàng loạt câu hỏi lặp lai của Dương Thiên khiến tứ nữ trầm mặc. Bọn họ biết Dương Thiên nói đúng. Hắn quá xuất sắc, nữ nhân thích hắn rất nhiều. Nếu ép hắn chỉ lựa chọn một người, những người còn lại chắc chắn sẽ rất đau khổ. Nhưng là, phải chia sẻ nam nhân của mình với người khác, bọn họ không làm được.
Mộc Vũ Hàm dùng tay lau đi nước mắt:
- Dương Thiên, ta biết quyết định của ngươi sẽ khiến nhiều người đau khổ. iEtj8u7 Có thể người mà ngươi lựa chọn không phải là ta, nhưng ta vẫn mong ngươi chọn lấy 1 người, chỉ một người thôi.
Tần Tuyết tiếp lời:
- Ta cũng vậy.
Dương Thiên nhìn Diệp Linh, Triệu Vũ Hinh để tìm sự đồng tình:
- Còn các ngươi?
- Bọn ta…
Hai nàng ngập ngừng mãi không nói thành câu. Dương Thiên trầm mặc một hồi lâu, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một bình rượu, hắn uống một hơi thật dài rồi nói:
- Phong lưu là bản tính của ta, ta làm theo bản tính của mình chẳng lẽ là sai sao?
- Có lẽ ước mơ của ta quá khác biệt, nó không phù hợp với thế giới này. Mọi chuyện do ta mà ra, vậy thì để chính ta kết thúc nó đi.
Dương Thiên đứng dậy, bước ra phía cửa sổ, nhìn về mặt trăng đang ở trên cao:
- Các ngươi đã không thể trả lời, vậy để ta thay các ngươi nói. Nếu lựa chọn một người là bất công với những người còn lại. Lựa chọn tất cả cũng không được, chi bằng chúng ta liền chấm dứt tại đây đi. Có lẽ mỗi người đều sẽ đau khổ, nhưng đây mới là câu trả lời tốt nhất cho chuyện này.
Đột nhiên bức tường trước mặt Dương Thiên nổ tung. Khói bụi nhanh chóng tán đi, ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng. Dương Thiên quay mặt lại nhìn tứ nữ, nụ cười có chút bi thương:
- Sau cùng, chúc các ngươi hạnh phúc, sớm tìm được người tốt hơn ta.
Câu nói vừa dứt, thân ảnh Dương Thiên cũng theo đó biến mất. Để lại bốn vị mỹ nữ ngơ ngác nhìn về phía một mảnh đổ nát kia. Bàng hoàng qua đi, bồn người dùng tốc độ nhanh nhạy chạy lại bức tường đã đổ nát nhìn xuống, Không thấy bóng dáng Dương Thiên ở đâu, hắn tựa như một làn khói tan biến khỏi thế giới này.
Câu trả lời này các nàng dù thế nào cũng không nghĩ đến. Dương Thiên, hắn thực sự bỏ đi rồi sao? Hắn bỏ lại bọn ta dễ dàng như vậy sao? Những lời hứa hẹn vừa rồi tất cả đều là giả dối sao?
Nghe thấy có tiếng nổ, rất nhiều nhân viên nhà hàng từ dưới lầu chạy lên. Nhìn thấy một mảng tường sụp đổ, mọi người trợn mắt, há mồm. Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
Lý Bàn vẫn ở trong con hẻm nhỏ, đi qua đi lại, vò đầu bứt tóc, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn xem có biến cố gì xảy ra. Một tiếng nổ to khiến hắn giật mình, vội nhìn lên cao. Bức tường nổ tung thành bụi cát, bị một cơn gió mạnh thổi bay mất. Lý Bàn đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Tên Dương Thiên này, ta đã nói trước là không được xúc động, hắn lại trực tiếp từ bên trong Thiên Hải quán phá đi một mảng tường, thật là…
Lý Bàn còn chưa nói hết câu, phía sau đã có người vỗ vai hắn:
- Bàn tử, đang nói xấu ta sao?
Lý Bàn quay đầu lại liền thấy Dương Thiên tay vẫn còn cầm bình rượu, vừa uống vừa nói.
- Dương Thiên, ngay từ đầu đã nói phải cố gắng kiềm chế, ngươi lại đem quán của người ta đập nát.
- Cái gì mà đập nát, chỉ là phá hủy một mảnh tường nhỏ mà thôi. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, lúc đó ta vẫn cảm thấy rất khó chịu, cần phải tìm thứ gì đó xả ra. Trước tiên chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi.
- Uống rượu? Không được, tiểu Vũ không thích nam nhân uống rượu. Nếu uống, tối nay trở về nhất định sẽ phải ngủ trên ghế sa lông.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nam nhân phải có tiếng nói của riêng mình. Ngươi như vậy sẽ bị xem là sợ vợ a.
- Sợ vợ có gì không tốt. Huống hồ ta cũng không phải đối thủ của nàng, lỡ như…Tiểu Vũ bình thường rất hiền lành, nhưng khi nổi nóng thực sự rất đáng sợ.
Dương Thiên một hơi uống cạn bình linh tửu, ném nó vào tường:
- Đáng tiếc, loại linh tửu quý hiếm này ngươi không có cơ hội thưởng thức.
- Khoan đã, Dương Thiên, ngươi vừa nói linh tửu sao?
- Ngươi biết?
- Không biết. Nhưng tiểu Vũ đã từng nói với ta, đối với Tu Chân Giả, bất cứ thứ gì có gắn với chữ linh đều là bảo vật. Dương Thiên, bằng hữu, không, huynh đệ tốt, có đồ tốt đừng giữ cho riêng mình a.
Nhìn bộ mặt gian thương của Lý Bàn, Dương Thiên có chút buồn nôn:
- Không có, ngươi thấy bình rượu ta vừa ném đi sao, đó là bình linh tửu cuối cùng. Ai, linh tửu có thể cường tráng thân thể, gia tăng tuổi thọ ngươi lại không thèm để mắt, thật sự đáng tiếc.
Lý Bàn vội chạy lại những mảnh vỡ của bình rượu, cố gắng xem còn vớt vát được gì không. Vài phút sau, hắn quay lại, dùng vẻ mặt đáng thương xin xỏ:
- Đại gia, xin hay san sẻ cho kẻ bần cùng này.
- Dừng, đừng dùng bộ mặt buồn nôn đó với ta. Linh tửu vẫn còn, bất quá nếu ngươi lấy nó, phần thưởng kia sẽ không còn nữa. Thế nào, có muốn hay không?
Lý Bàn không cần suy nghĩ đã trả lời:
- Muốn, đương nhiên là muốn.
- Nhanh như vậy đã quyết định, ngươi còn chưa biết phần thưởng của ta là gì.
- Thay vì hi vọng vào một thứ gì đó xa vời, trân trọng những thứ ngay trước mắt mình chẳng phải tốt hơn sao.
Dương Thiên ngẩn ra trong phút chốc rồi cười to, trên tay hắn xuất hiện một bình linh tửu đưa cho Lý Bàn:
- Bàn tử, không nghĩ ra ngươi còn rất sâu sắc a. Bình linh tửu này, mỗi khi uống nhớ phải pha loãng ra, một ly pha nhỏ nên pha thành 10 lít, mỗi lần uống chỉ cần một ly đã pha loãng. Lý Vũ thì 2 ly là được rồi.
- Một ly nhỏ đã pha loãng? Ít như vậy?
Dương Thiên nhún vai:
- Nêu ngươi không sợ bạo thể mà chết, có thể uống nhiều hơn.
Lý Bàn ôm lấy bình linh tửu, gật đầu liên tục:
- Đã biết. Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?
- Lăng Nhã Kỳ đang đóng một bộ phim ở nước ngoài, ta dự định đến đó tìm nàng, thuận tiện phát triển tình cảm. Những việc ở đây, ngươi cứ theo kế hoạch đã định mà làm.
P/S: Thật sự vẫn chưa vừa ý, nhưng ngồi cả ngày cũng không nghĩ ra được gì tốt hơn.:))
- Hàng trăm, hàng nghìn năm? Ngươi nói vậy lẽ nào là…
Hai người còn lại nhìn chằm chằm Dương Thiên, muốn từ hắn tìm ra đáp án. Dương Thiên bình tĩnh trả lời:
- Nàng nói không sai. Theo tu vị tăng lên, thọ nguyên của Tu Chân Giả ngày càng cao. Sống ngàn vạn năm hay thậm chí trường sinh bất tử, thiên địa đồng thọ không phải là truyền thuyết.
Ba người chấn kinh, hai mắt mở to. Dương Thiên lặng lẽ đánh ra vài đạo Thanh Tâm Chú, giúp bọn họ khôi phục tinh thần. Thanh Tâm Chú đối với phàm nhân vô cùng thần diệu, tam nữ nhanh chóng bình thường trở lại. Mộc Vũ Hàm liền lên tiếng:
- Dương Thiên, chẳng lẽ thần tiên là có thật sao?
- Thần tiên chỉ là danh xưng do phàm nhân đặt cho những người có năng lực vượt xa bọn họ. Trong mắt phàm nhân, Tu Chân Giả chính là thần tiên.
- Vậy còn ngươi?
Dương Thiên bật cười:
- Ta chỉ là một kẻ chán ngán thế sự, muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi.
Diệp Linh nhắc lại:
- Dương Thiên, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Câu hỏi đó, sớm muộn các ngươi cũng sẽ biết, hiện tại thì chưa được. Tin tưởng ở ta, bằng mọi giá ta sẽ không để nữ nhân mình yêu thương chết ngay trước mặt mình.
Câu nói của Dương Thiên khiến tứ nữ rất cảm động, có điều chỉ là trong khoảnh khắc. Dưới tác dụng của Thanh Tâm Chú, các nàng tuy kinh ngạc nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Tần Tuyết ra hiệu cho ba người còn lại rồi mở lời:
- Dương Thiên, thân phận của ngươi bọn ta sẽ không tìm hiểu quá sâu, ai cũng có bí mật của riêng mình. Bây giờ chúng ta còn một việc quan trọng hơn nữa phải giải quyết.
Trong lòng Dương Thiên run nhẹ một cái, lúc này mới là màn chính a. Hắn vẫn giữ bộ mặt thản nhiên:
- Ngươi cần gì cứ nói. Nếu làm được ta nhất định sẽ không từ chối.
- Bọn ta muốn biết, người mà ngươi thực sự yêu là ai?
Triệu Vũ Hinh áy náy nhìn Dương Thiên:
- Ta đã nói quan hệ giữa chúng ta chỉ là bằng hữu thông thường nhưng bọn họ…
Tần Tuyết trực tiếp ngắt lời nàng:
- Vũ Hinh tỷ, đến nước này ngươi còn chưa chịu thừa nhận sao?
- Ta…
- Dương Thiên, hi vọng ngươi cho bọn ta một câu trả lời thật lòng.
Dương Thiên cầm lấy ly rượu trước mặt, hớp một ngụm nhỏ, nhàn nhạt nói:
- Câu trả lời của ta, chẳng phải luôn rất rõ ràng sao? Dương Thiên ta có thể phong lưu, có thể quan hệ với nhiều nữ nhân cùng lúc. Những mỗi một người đều là thật lòng.
Tần Tuyết, Diệp Linh, Triệu Vũ Hinh cũng đã sớm đoán ra đáp án này nên không cảm thấy quá bất ngờ. Mộc Vũ Hàm thì không tốt như vậy, nàng gần như hét to lên:
- Yêu nhiều người cùng lúc, ngươi nghĩ thật hay. Ngươi coi nữ nhân bọn ta là thứ gì?
Tần Tuyết giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:
- Dương Thiên, nữ nhân thiên tính vốn là ích kỷ, không ai muốn chia sẻ nam nhân của mình cùng với người khác. Vậy nên hôm nay ta mong ngươi chọn ra một người mà mình yêu thương nhất.
Dương Thiên ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào Tần Tuyết:
- Nếu như ta chọn ngươi, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như ta chọn một người khác, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như ta chọn một người ngoài kia, các ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
Hàng loạt câu hỏi lặp lai của Dương Thiên khiến tứ nữ trầm mặc. Bọn họ biết Dương Thiên nói đúng. Hắn quá xuất sắc, nữ nhân thích hắn rất nhiều. Nếu ép hắn chỉ lựa chọn một người, những người còn lại chắc chắn sẽ rất đau khổ. Nhưng là, phải chia sẻ nam nhân của mình với người khác, bọn họ không làm được.
Mộc Vũ Hàm dùng tay lau đi nước mắt:
- Dương Thiên, ta biết quyết định của ngươi sẽ khiến nhiều người đau khổ. iEtj8u7 Có thể người mà ngươi lựa chọn không phải là ta, nhưng ta vẫn mong ngươi chọn lấy 1 người, chỉ một người thôi.
Tần Tuyết tiếp lời:
- Ta cũng vậy.
Dương Thiên nhìn Diệp Linh, Triệu Vũ Hinh để tìm sự đồng tình:
- Còn các ngươi?
- Bọn ta…
Hai nàng ngập ngừng mãi không nói thành câu. Dương Thiên trầm mặc một hồi lâu, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một bình rượu, hắn uống một hơi thật dài rồi nói:
- Phong lưu là bản tính của ta, ta làm theo bản tính của mình chẳng lẽ là sai sao?
- Có lẽ ước mơ của ta quá khác biệt, nó không phù hợp với thế giới này. Mọi chuyện do ta mà ra, vậy thì để chính ta kết thúc nó đi.
Dương Thiên đứng dậy, bước ra phía cửa sổ, nhìn về mặt trăng đang ở trên cao:
- Các ngươi đã không thể trả lời, vậy để ta thay các ngươi nói. Nếu lựa chọn một người là bất công với những người còn lại. Lựa chọn tất cả cũng không được, chi bằng chúng ta liền chấm dứt tại đây đi. Có lẽ mỗi người đều sẽ đau khổ, nhưng đây mới là câu trả lời tốt nhất cho chuyện này.
Đột nhiên bức tường trước mặt Dương Thiên nổ tung. Khói bụi nhanh chóng tán đi, ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng. Dương Thiên quay mặt lại nhìn tứ nữ, nụ cười có chút bi thương:
- Sau cùng, chúc các ngươi hạnh phúc, sớm tìm được người tốt hơn ta.
Câu nói vừa dứt, thân ảnh Dương Thiên cũng theo đó biến mất. Để lại bốn vị mỹ nữ ngơ ngác nhìn về phía một mảnh đổ nát kia. Bàng hoàng qua đi, bồn người dùng tốc độ nhanh nhạy chạy lại bức tường đã đổ nát nhìn xuống, Không thấy bóng dáng Dương Thiên ở đâu, hắn tựa như một làn khói tan biến khỏi thế giới này.
Câu trả lời này các nàng dù thế nào cũng không nghĩ đến. Dương Thiên, hắn thực sự bỏ đi rồi sao? Hắn bỏ lại bọn ta dễ dàng như vậy sao? Những lời hứa hẹn vừa rồi tất cả đều là giả dối sao?
Nghe thấy có tiếng nổ, rất nhiều nhân viên nhà hàng từ dưới lầu chạy lên. Nhìn thấy một mảng tường sụp đổ, mọi người trợn mắt, há mồm. Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
Lý Bàn vẫn ở trong con hẻm nhỏ, đi qua đi lại, vò đầu bứt tóc, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn xem có biến cố gì xảy ra. Một tiếng nổ to khiến hắn giật mình, vội nhìn lên cao. Bức tường nổ tung thành bụi cát, bị một cơn gió mạnh thổi bay mất. Lý Bàn đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Tên Dương Thiên này, ta đã nói trước là không được xúc động, hắn lại trực tiếp từ bên trong Thiên Hải quán phá đi một mảng tường, thật là…
Lý Bàn còn chưa nói hết câu, phía sau đã có người vỗ vai hắn:
- Bàn tử, đang nói xấu ta sao?
Lý Bàn quay đầu lại liền thấy Dương Thiên tay vẫn còn cầm bình rượu, vừa uống vừa nói.
- Dương Thiên, ngay từ đầu đã nói phải cố gắng kiềm chế, ngươi lại đem quán của người ta đập nát.
- Cái gì mà đập nát, chỉ là phá hủy một mảnh tường nhỏ mà thôi. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, lúc đó ta vẫn cảm thấy rất khó chịu, cần phải tìm thứ gì đó xả ra. Trước tiên chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi.
- Uống rượu? Không được, tiểu Vũ không thích nam nhân uống rượu. Nếu uống, tối nay trở về nhất định sẽ phải ngủ trên ghế sa lông.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nam nhân phải có tiếng nói của riêng mình. Ngươi như vậy sẽ bị xem là sợ vợ a.
- Sợ vợ có gì không tốt. Huống hồ ta cũng không phải đối thủ của nàng, lỡ như…Tiểu Vũ bình thường rất hiền lành, nhưng khi nổi nóng thực sự rất đáng sợ.
Dương Thiên một hơi uống cạn bình linh tửu, ném nó vào tường:
- Đáng tiếc, loại linh tửu quý hiếm này ngươi không có cơ hội thưởng thức.
- Khoan đã, Dương Thiên, ngươi vừa nói linh tửu sao?
- Ngươi biết?
- Không biết. Nhưng tiểu Vũ đã từng nói với ta, đối với Tu Chân Giả, bất cứ thứ gì có gắn với chữ linh đều là bảo vật. Dương Thiên, bằng hữu, không, huynh đệ tốt, có đồ tốt đừng giữ cho riêng mình a.
Nhìn bộ mặt gian thương của Lý Bàn, Dương Thiên có chút buồn nôn:
- Không có, ngươi thấy bình rượu ta vừa ném đi sao, đó là bình linh tửu cuối cùng. Ai, linh tửu có thể cường tráng thân thể, gia tăng tuổi thọ ngươi lại không thèm để mắt, thật sự đáng tiếc.
Lý Bàn vội chạy lại những mảnh vỡ của bình rượu, cố gắng xem còn vớt vát được gì không. Vài phút sau, hắn quay lại, dùng vẻ mặt đáng thương xin xỏ:
- Đại gia, xin hay san sẻ cho kẻ bần cùng này.
- Dừng, đừng dùng bộ mặt buồn nôn đó với ta. Linh tửu vẫn còn, bất quá nếu ngươi lấy nó, phần thưởng kia sẽ không còn nữa. Thế nào, có muốn hay không?
Lý Bàn không cần suy nghĩ đã trả lời:
- Muốn, đương nhiên là muốn.
- Nhanh như vậy đã quyết định, ngươi còn chưa biết phần thưởng của ta là gì.
- Thay vì hi vọng vào một thứ gì đó xa vời, trân trọng những thứ ngay trước mắt mình chẳng phải tốt hơn sao.
Dương Thiên ngẩn ra trong phút chốc rồi cười to, trên tay hắn xuất hiện một bình linh tửu đưa cho Lý Bàn:
- Bàn tử, không nghĩ ra ngươi còn rất sâu sắc a. Bình linh tửu này, mỗi khi uống nhớ phải pha loãng ra, một ly pha nhỏ nên pha thành 10 lít, mỗi lần uống chỉ cần một ly đã pha loãng. Lý Vũ thì 2 ly là được rồi.
- Một ly nhỏ đã pha loãng? Ít như vậy?
Dương Thiên nhún vai:
- Nêu ngươi không sợ bạo thể mà chết, có thể uống nhiều hơn.
Lý Bàn ôm lấy bình linh tửu, gật đầu liên tục:
- Đã biết. Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?
- Lăng Nhã Kỳ đang đóng một bộ phim ở nước ngoài, ta dự định đến đó tìm nàng, thuận tiện phát triển tình cảm. Những việc ở đây, ngươi cứ theo kế hoạch đã định mà làm.
P/S: Thật sự vẫn chưa vừa ý, nhưng ngồi cả ngày cũng không nghĩ ra được gì tốt hơn.:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.