Chương 441: Sinh Mệnh Thế Thân
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧
23/09/2017
Nguyệt Hoa cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang đến, nàng vội bay đến bên cạnh Dương Thiên, lo lắng hỏi:
- Dương Thiên, có phải tên Lục Xà kia trước khi chết đã giở trò gì hay không?
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Trong cơ thể hắn có một loại cấm chế đặc biệt. Trong khoảnh khắc hắn chết đi, bản thể ở Linh Giới sẽ lập tức cảm ứng được.
Nguyệt Hoa kinh hãi:
- Ý của ngươi là?
Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời:
- Là Thần Hàng Thuật.
Thần Hàng Thuật thông thường chỉ là phái xuống một đạo phân hồn, nhưng lần này Bích Lần Độc Xà phái xuống chính là bản thể của hắn. Nói là bản thể cũng không đúng, tên kia trả một cái giá thật lớn, mở ra một không gian thông đạo, đưa đến đây một phần thân thẻ. Hắn không dám hoàn toàn hạ xuống Phàm Vũ Giới, làm như vậy sẽ khiến pháp tắc nơi đây đảo lộn, trực tiếp đem hắn nghiền thành cặn bã.
Tuy chỉ là một bộ phận, nhưng có thể sử dụng loại Thần Hàng Thuật này, tu vị của Lục Xà tối thiểu cũng đã là Đại Thừa kỳ. Tồn tại bậc này, một ngón tay của hắn cũng dư sức đem Phân Thần kỳ như Dương Thiên hay Nguyệt Hoa đánh thành cặn bã.
Dương Thiên cùng Nguyệt Hoa không có thời gian nói nhiều. Mây trên trời đột nhiên tán đi, mở ra một cái vòng tròn màu đen. Phía sau vòng tròn là hư không vô tận, từng trận Không Gian Bạo Phong thổi qua khiến da đầu những người có mặt ở đây tê dại.
Từ bên trong, một cánh tay khổng lồ phủ đầy vảy rắn đưa ra, ở giữa lòng bàn tay là một cái mặt người đang nhắm mắt. Cánh tay cứ thế hạ xuống, đến khi nó gần như che phủ toàn bộ thành trì cũng những người có mặt ở đây mới dừng lại.
Mặt người kia mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên:
- Ngươi chính là kẻ đã giết chết phân hồn của ta?
Dương Thiên xòe bàn tay ra, trong đó là một đám khí độc màu xanh đen. Một ngọn lửa bốc lên, đem đám khi kia đốt thành hư vô. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn cái mặt người kia:
- Sử dụng Thần Hàng Thuật đem bản thể hạ xuống Phàm Vũ Giới chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn. Ta rất tò mò, rốt cuộc là bảo vật gì khiến ngươi bỏ ra đại giới như vậy?
Mặt người lạnh nhạt đáp:
- Một tiểu tu sĩ hạ giới như ngươi mà cũng biết về Thần Hàng Thuật, không tệ. Bất quá, bảo vật kia ngươi còn chưa có tư cách được biết. Hơn nữa, một kẻ sắp chết thì biết nhiều như vậy để làm gì?
Dương Thiên bật cười:
- Đám tu sĩ từ Linh Giới các ngươi, mỗi một kẻ đều tự cao như vậy sao?
Mặt người vẫn không biểu lộ cảm xúc:
- Ta mạnh hơn ngươi, vì vậy đó không tính là tự cao.
Dương Thiên âm thầm truyền âm ra hiệu cho Nguyệt Hoa lui lại phía sau. Trên vai hắn không biết từ đâu xuất hiện một tiểu nhân màu xanh nhạt, khuôn mặt giống y hệt Dương Thiên.
- Ngươi nói ngươi mạnh hơn ta? Vậy thì mau chứng minh đi.
Cánh tay khổng lồ kia bất ngờ nắm chặt lại, Dương Thiên đang ở gần đó lập tức bị kéo vào bên trong. Cánh tay một lần nữa mở ra, mặt người vẫn lạnh lùng:
- Hành động chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mặt người bắt đầu chuyển hướng sang những tu sĩ còn xót lại:
- Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu muốn giữ mạng sống của mình, trong vòng…
Mặt người còn chưa nói hết câu, hàng trăm chiếc vòng phát ra ánh sáng rực rỡ đã đánh thẳng 8q0sYhX về phía hắn. Cánh tay kia hơi cong lên rồi búng nhẹ một cái, hàng trăm chiếc vòng lập tức bị đánh văng ra, lao ngược lại vị trí Nguyệt Hoa đang đứng.
Uy lực phản chấn so với công kích của Nguyệt Hoa mạnh hơn nhiều lần khiến nàng không kịp tránh né. Đúng lúc này, một bóng người không biết từ đâu đứng chắn ngay trước mặt nàng, quơ tay một cái liền đem hơn trăm cái vòng giữ lại, hợp chúng lại làm một rồi quay lại cười:
- Ta đã nói là để mọi chuyện cho ta xử lý, lẽ nào ngươi không tin tưởng ta hay sao?
Cầm lấy chiếc vòng từ tay Dương Thiên, Nguyệt Hoa nhu thuận:
- Ta tin ngươi.
Trong những bộ phim lịch sử Dương Thiên từng xem, có những vị quân vương đánh đổi cả giang sơn chỉ để có được mỹ nhân. Dương Thiên lúc này đã hiểu rõ cảm giác của bọn hắn khi đó, có được một mỹ nhân như Nguyệt Hoa bầu bạn, hắn cần giang sơn để làm gì? Hơn nữa, ngoài Nguyệt Hoa ra, Dương Thiên còn có rất nhiều nữ nhân khác đang đợi hắn trở về.
Tu vị khôi phục, một chút cảm xúc nhớ nhung ùa về nhưng Dương Thiên rất nhanh chấn tỉnh lại. Hắn tạo ra một kết giới bảo vệ những tu sĩ bên dưới khỏi uy áp rồi nhìn mặt người kia, chậm rãi nói:
- Ngươi nói mình mạnh hơn ta, hiện tại có cơ hội chứng minh rồi.
Không để cho mặt người đáp lại, Dương Thiên vung tay một cái, hư không lập tức bị vạch ra một vứt nứt kéo dài vạn trượng. Nơi vết nứt đi qua, từng trận Không Gian Phong Bạo từ bên trong thổi ra, tạo nên một tình cảnh vô cùng đáng sợ. Cánh tay kia bị vết nứt hư không nuốt vào bên trong, rất nhanh chỉ còn thừa lại một đoạn ngắn, máu tươi không ngừng chảy ra. Dương Thiên nhanh chóng thu hồi toàn bộ lượng máu kia. Thứ này là một loại chất độc cực mạnh, nếu để nó rơi xuống Phàm Vũ Giới, nơi này sẽ biến thành vùng đất chết.
Ngược lại, thứ này tuy độc, nhưng nếu biết sử dụng sẽ trở thành lợi khí cho Dương Thiên sử dụng sau này. Biết mình gặp phải đại địch, đoạn tay còn thừa kia rất nhanh rút đi, ý đồ bỏ trốn. Dương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tên này khi đến thì hùng hùng hổ hổ, bỏ chạy thì nhanh không kém bất kỳ ai. Nhưng ngươi đã muốn giết ta, khiến ta phải sử dụng một cái Sinh Mệnh Thế Thân, sao ta có thể để ngươi dễ dàng trốn đi như vậy.
Trước khi vòng tròn màu đen đóng lại, Dương Thiên nhanh chóng điểm nhẹ vào đó một chỉ. Xong việc, hắn quay lại nhìn Nguyệt Hoa, vẻ mặt ngưng trọng:
- Ngươi đã đạt đến Phân Thần trung kỳ, đáng lẽ thọ nguyên phải còn rất dồi dào, tại sao lại khô kiệt đến tình trạng này?
Nguyệt Hoa giật mình hỏi lại:
- Ngươi nhìn ra được?
Ban đầu, Dương Thiên chỉ biết Nguyệt Hoa có điều gì đó không ổn. Nhưng lúc này hắn đã khôi phục lại tu vị Chân Tiên, đương nhiên là biết Nguyệt Hoa đang gặp phải vấn đề gì.
- Thọ nguyên của ngươi còn rất ít. Nếu không đột phá Phân Thần hậu kỳ thì ngươi sẽ không sống được quá 3 năm nữa.
Nguyệt Hoa mỉm cười gượng gạo:
- Có thể gặp được ngươi, 3 năm đã là quá đủ rồi.
Sinh Mệnh Thế Thân trên vai Dương Thiên chỉ còn lại một phần nhỏ, rất nhanh sẽ tan biến. Dương Thiên không giải thích thêm gì nữa, đặt tay lên đầu Nguyệt Hoa. Linh lực cuồn cuộn thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên chuyển hóa thành Sinh Mệnh Lực truyền vào người Nguyệt Hoa. Khoảnh khắc Sinh Mệnh Thế Thân tan biến, Dương Thiên lập tức rút tay lại, có chút tiếc nuối:
- Ài, đáng tiếc, chỉ có thể bổ sung cho người 300 năm thọ nguyên. Bất quá, với tư chất của ngươi, 300 năm đạt đến Phần Thần hậu kỳ cũng không quá khó khăn a.
Cảm nhận được thọ nguyên bạo tăng, Nguyệt Hoa vô cùng vui mừng. Tuy nàng nói 10 năm đã đủ, nhưng ai cũng hiểu những lời đó chẳng qua là tự dối lòng mà thôi. Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng chỉ được ở bên nhau 3 năm, ngươi thỏa mãn sao?
Biết Nguyệt Hoa còn nhiều khuất mắt trong lòng, Dương Thiên nắm lấy tay nàng:
- Đi thôi, trở về chỗ của ngươi.
Nguyệt Hoa hiểu ý Dương Thiên, khẽ gật đầu, hai người lóe lên một cái rồi biến mất.
…
Linh Giới, Lục Xà đang ngồi trước một cái hồ nước nhỏ. Nước trong hồ bị máu nhỏ xuống biến thành màu đỏ thẫm. Cánh tay của Lục Xà bị cắt đứt đến gần khuỷu tay, máu tươi không ngừng chảy xuống. Cho dù sử dụng linh lực cũng chỉ làm nó chảy chậm hơn chứ không dừng hẳn được.
Liên tục uống hơn mười mấy loại đan dược chữa thương, vết thương mới miễn cưỡng không chảy máu nữa. Lục Xà vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh hãi:
- Hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại mang cho ta cảm giác còn đáng sợ hơn những lão quái vật Độ Kiếp kỳ kia.
Lục Xà không có thời gian suy nghĩ, hắn đã cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn, từ vị trí cánh tay bị đứt, một chấm nhỏ màu đen xuất hiện. Khi Lục Xà còn chưa kịp phản ứng lại, chấm nhỏ kia đã nổ tung. Một khối cầu màu đen khổng lồ bao phủ chu vi hơn vạn dặm, đem cả dãy sơn mạch nuốt chửng vào bên trong.
Tất cả tu sĩ cùng yêu thú gần đó đều bị vụ nổ chấn kinh. Vài ngày sau, khi khối cầu màu đen kia hoàn toàn biến mất, những tu sĩ đến đây kiểm tra thì chỉ thấy một cái hố sâu không thấy đáy, không gian gần đó cực kỳ yếu ớt, vết nứt không gian xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Linh Giới, Thâm Thiên Sơn Mạch, Bích Lân Độc Xà nhất tộc, tận diệt.
- Dương Thiên, có phải tên Lục Xà kia trước khi chết đã giở trò gì hay không?
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Trong cơ thể hắn có một loại cấm chế đặc biệt. Trong khoảnh khắc hắn chết đi, bản thể ở Linh Giới sẽ lập tức cảm ứng được.
Nguyệt Hoa kinh hãi:
- Ý của ngươi là?
Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời:
- Là Thần Hàng Thuật.
Thần Hàng Thuật thông thường chỉ là phái xuống một đạo phân hồn, nhưng lần này Bích Lần Độc Xà phái xuống chính là bản thể của hắn. Nói là bản thể cũng không đúng, tên kia trả một cái giá thật lớn, mở ra một không gian thông đạo, đưa đến đây một phần thân thẻ. Hắn không dám hoàn toàn hạ xuống Phàm Vũ Giới, làm như vậy sẽ khiến pháp tắc nơi đây đảo lộn, trực tiếp đem hắn nghiền thành cặn bã.
Tuy chỉ là một bộ phận, nhưng có thể sử dụng loại Thần Hàng Thuật này, tu vị của Lục Xà tối thiểu cũng đã là Đại Thừa kỳ. Tồn tại bậc này, một ngón tay của hắn cũng dư sức đem Phân Thần kỳ như Dương Thiên hay Nguyệt Hoa đánh thành cặn bã.
Dương Thiên cùng Nguyệt Hoa không có thời gian nói nhiều. Mây trên trời đột nhiên tán đi, mở ra một cái vòng tròn màu đen. Phía sau vòng tròn là hư không vô tận, từng trận Không Gian Bạo Phong thổi qua khiến da đầu những người có mặt ở đây tê dại.
Từ bên trong, một cánh tay khổng lồ phủ đầy vảy rắn đưa ra, ở giữa lòng bàn tay là một cái mặt người đang nhắm mắt. Cánh tay cứ thế hạ xuống, đến khi nó gần như che phủ toàn bộ thành trì cũng những người có mặt ở đây mới dừng lại.
Mặt người kia mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên:
- Ngươi chính là kẻ đã giết chết phân hồn của ta?
Dương Thiên xòe bàn tay ra, trong đó là một đám khí độc màu xanh đen. Một ngọn lửa bốc lên, đem đám khi kia đốt thành hư vô. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn cái mặt người kia:
- Sử dụng Thần Hàng Thuật đem bản thể hạ xuống Phàm Vũ Giới chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn. Ta rất tò mò, rốt cuộc là bảo vật gì khiến ngươi bỏ ra đại giới như vậy?
Mặt người lạnh nhạt đáp:
- Một tiểu tu sĩ hạ giới như ngươi mà cũng biết về Thần Hàng Thuật, không tệ. Bất quá, bảo vật kia ngươi còn chưa có tư cách được biết. Hơn nữa, một kẻ sắp chết thì biết nhiều như vậy để làm gì?
Dương Thiên bật cười:
- Đám tu sĩ từ Linh Giới các ngươi, mỗi một kẻ đều tự cao như vậy sao?
Mặt người vẫn không biểu lộ cảm xúc:
- Ta mạnh hơn ngươi, vì vậy đó không tính là tự cao.
Dương Thiên âm thầm truyền âm ra hiệu cho Nguyệt Hoa lui lại phía sau. Trên vai hắn không biết từ đâu xuất hiện một tiểu nhân màu xanh nhạt, khuôn mặt giống y hệt Dương Thiên.
- Ngươi nói ngươi mạnh hơn ta? Vậy thì mau chứng minh đi.
Cánh tay khổng lồ kia bất ngờ nắm chặt lại, Dương Thiên đang ở gần đó lập tức bị kéo vào bên trong. Cánh tay một lần nữa mở ra, mặt người vẫn lạnh lùng:
- Hành động chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mặt người bắt đầu chuyển hướng sang những tu sĩ còn xót lại:
- Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu muốn giữ mạng sống của mình, trong vòng…
Mặt người còn chưa nói hết câu, hàng trăm chiếc vòng phát ra ánh sáng rực rỡ đã đánh thẳng 8q0sYhX về phía hắn. Cánh tay kia hơi cong lên rồi búng nhẹ một cái, hàng trăm chiếc vòng lập tức bị đánh văng ra, lao ngược lại vị trí Nguyệt Hoa đang đứng.
Uy lực phản chấn so với công kích của Nguyệt Hoa mạnh hơn nhiều lần khiến nàng không kịp tránh né. Đúng lúc này, một bóng người không biết từ đâu đứng chắn ngay trước mặt nàng, quơ tay một cái liền đem hơn trăm cái vòng giữ lại, hợp chúng lại làm một rồi quay lại cười:
- Ta đã nói là để mọi chuyện cho ta xử lý, lẽ nào ngươi không tin tưởng ta hay sao?
Cầm lấy chiếc vòng từ tay Dương Thiên, Nguyệt Hoa nhu thuận:
- Ta tin ngươi.
Trong những bộ phim lịch sử Dương Thiên từng xem, có những vị quân vương đánh đổi cả giang sơn chỉ để có được mỹ nhân. Dương Thiên lúc này đã hiểu rõ cảm giác của bọn hắn khi đó, có được một mỹ nhân như Nguyệt Hoa bầu bạn, hắn cần giang sơn để làm gì? Hơn nữa, ngoài Nguyệt Hoa ra, Dương Thiên còn có rất nhiều nữ nhân khác đang đợi hắn trở về.
Tu vị khôi phục, một chút cảm xúc nhớ nhung ùa về nhưng Dương Thiên rất nhanh chấn tỉnh lại. Hắn tạo ra một kết giới bảo vệ những tu sĩ bên dưới khỏi uy áp rồi nhìn mặt người kia, chậm rãi nói:
- Ngươi nói mình mạnh hơn ta, hiện tại có cơ hội chứng minh rồi.
Không để cho mặt người đáp lại, Dương Thiên vung tay một cái, hư không lập tức bị vạch ra một vứt nứt kéo dài vạn trượng. Nơi vết nứt đi qua, từng trận Không Gian Phong Bạo từ bên trong thổi ra, tạo nên một tình cảnh vô cùng đáng sợ. Cánh tay kia bị vết nứt hư không nuốt vào bên trong, rất nhanh chỉ còn thừa lại một đoạn ngắn, máu tươi không ngừng chảy ra. Dương Thiên nhanh chóng thu hồi toàn bộ lượng máu kia. Thứ này là một loại chất độc cực mạnh, nếu để nó rơi xuống Phàm Vũ Giới, nơi này sẽ biến thành vùng đất chết.
Ngược lại, thứ này tuy độc, nhưng nếu biết sử dụng sẽ trở thành lợi khí cho Dương Thiên sử dụng sau này. Biết mình gặp phải đại địch, đoạn tay còn thừa kia rất nhanh rút đi, ý đồ bỏ trốn. Dương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tên này khi đến thì hùng hùng hổ hổ, bỏ chạy thì nhanh không kém bất kỳ ai. Nhưng ngươi đã muốn giết ta, khiến ta phải sử dụng một cái Sinh Mệnh Thế Thân, sao ta có thể để ngươi dễ dàng trốn đi như vậy.
Trước khi vòng tròn màu đen đóng lại, Dương Thiên nhanh chóng điểm nhẹ vào đó một chỉ. Xong việc, hắn quay lại nhìn Nguyệt Hoa, vẻ mặt ngưng trọng:
- Ngươi đã đạt đến Phân Thần trung kỳ, đáng lẽ thọ nguyên phải còn rất dồi dào, tại sao lại khô kiệt đến tình trạng này?
Nguyệt Hoa giật mình hỏi lại:
- Ngươi nhìn ra được?
Ban đầu, Dương Thiên chỉ biết Nguyệt Hoa có điều gì đó không ổn. Nhưng lúc này hắn đã khôi phục lại tu vị Chân Tiên, đương nhiên là biết Nguyệt Hoa đang gặp phải vấn đề gì.
- Thọ nguyên của ngươi còn rất ít. Nếu không đột phá Phân Thần hậu kỳ thì ngươi sẽ không sống được quá 3 năm nữa.
Nguyệt Hoa mỉm cười gượng gạo:
- Có thể gặp được ngươi, 3 năm đã là quá đủ rồi.
Sinh Mệnh Thế Thân trên vai Dương Thiên chỉ còn lại một phần nhỏ, rất nhanh sẽ tan biến. Dương Thiên không giải thích thêm gì nữa, đặt tay lên đầu Nguyệt Hoa. Linh lực cuồn cuộn thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên chuyển hóa thành Sinh Mệnh Lực truyền vào người Nguyệt Hoa. Khoảnh khắc Sinh Mệnh Thế Thân tan biến, Dương Thiên lập tức rút tay lại, có chút tiếc nuối:
- Ài, đáng tiếc, chỉ có thể bổ sung cho người 300 năm thọ nguyên. Bất quá, với tư chất của ngươi, 300 năm đạt đến Phần Thần hậu kỳ cũng không quá khó khăn a.
Cảm nhận được thọ nguyên bạo tăng, Nguyệt Hoa vô cùng vui mừng. Tuy nàng nói 10 năm đã đủ, nhưng ai cũng hiểu những lời đó chẳng qua là tự dối lòng mà thôi. Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng chỉ được ở bên nhau 3 năm, ngươi thỏa mãn sao?
Biết Nguyệt Hoa còn nhiều khuất mắt trong lòng, Dương Thiên nắm lấy tay nàng:
- Đi thôi, trở về chỗ của ngươi.
Nguyệt Hoa hiểu ý Dương Thiên, khẽ gật đầu, hai người lóe lên một cái rồi biến mất.
…
Linh Giới, Lục Xà đang ngồi trước một cái hồ nước nhỏ. Nước trong hồ bị máu nhỏ xuống biến thành màu đỏ thẫm. Cánh tay của Lục Xà bị cắt đứt đến gần khuỷu tay, máu tươi không ngừng chảy xuống. Cho dù sử dụng linh lực cũng chỉ làm nó chảy chậm hơn chứ không dừng hẳn được.
Liên tục uống hơn mười mấy loại đan dược chữa thương, vết thương mới miễn cưỡng không chảy máu nữa. Lục Xà vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh hãi:
- Hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại mang cho ta cảm giác còn đáng sợ hơn những lão quái vật Độ Kiếp kỳ kia.
Lục Xà không có thời gian suy nghĩ, hắn đã cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn, từ vị trí cánh tay bị đứt, một chấm nhỏ màu đen xuất hiện. Khi Lục Xà còn chưa kịp phản ứng lại, chấm nhỏ kia đã nổ tung. Một khối cầu màu đen khổng lồ bao phủ chu vi hơn vạn dặm, đem cả dãy sơn mạch nuốt chửng vào bên trong.
Tất cả tu sĩ cùng yêu thú gần đó đều bị vụ nổ chấn kinh. Vài ngày sau, khi khối cầu màu đen kia hoàn toàn biến mất, những tu sĩ đến đây kiểm tra thì chỉ thấy một cái hố sâu không thấy đáy, không gian gần đó cực kỳ yếu ớt, vết nứt không gian xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Linh Giới, Thâm Thiên Sơn Mạch, Bích Lân Độc Xà nhất tộc, tận diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.