Chương 2: Đây còn là người sao?
Nhiệt Hỏa Hồng Liên
26/02/2014
Bị bàn chân ngọc tống cho một cước, Thiên Lộc Tử vừa thống khổ lại vừa vui sướng.
Tuy rằng chân của nữ nhân rất là mềm mại, nhưng khi ăn nguyên một bàn chân vào mặt cũng khá là đau.
Cổ nhân nói: Gót sen thơm ngát, hàm chứa sợ hãi, liếm lấy càng thơm, bị đạp cũng là một loại hưởng thụ, cái này là vui sướng!
Cổ nhân nói vậy sao? Không biết đó là tên khốn kiếp nào? Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, còn ai ngoài gã bỉ ổi Thiên Lộc Tử kia. Hắn chính xác là cổ nhân, hơn nữa còn là cổ nhân xuyên việt.
Lúc này hắn đang thè lưỡi liếm liếm chỗ mới vừa bị đạp để cảm nhận hương thơm!
Nhìn theo dáng Kỷ Ngọc Nhàn đang lảo đảo chạy trốn, Thiên Lộc Tử lẩm bẩm: “Sắc lang? Sắc lang là cái gì, là đang mắng ta sao? Ta tuy có chút háo sắc nhưng ta không phải là sói nha, thật là oan như Thị Mầu.”
Vừa lẩm bẩm, Thiên Lộc Tử vừa nhảy lên bờ. Nếu có người nhìn thấy hắn nhảy lên như vậy chỉ sợ liền thét toáng lên, bởi vì cả người hắn đứng trên mặt nước, sau đó mới nhảy lên bờ.
“A!” Lại là một tiếng thét truyền đến, tuy nhiên không phải do sợ hãi mà là thét lên vì đau đớn.
Lại tới nữa! Thiên Lộc Tử lầm bầm rồi nhìn về phía phát ra tiếng thét, chỉ thấy Kỷ Ngọc Nhàn đang ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy cổ chân, mặt nhăn nhó đau đớn, dùng mông suy nghĩ cũng biết là Kỷ Ngọc Nhàn đã bị trẹo chân.
Khẽ lắc cơ thể, vận dụng vô hình cương kình mạnh mẽ xuyên ra, đạo bào Thiên Lộc Tử đang mặc vốn ướt sũng, vậy mà toát ra một mảng hơi nước. Chỉ sau một lát thì đạo bào đã trở nên khô ráo.
“Kình” trong Bát Pháp chính là nội kình!
Nhặt đôi sandal lên, Thiên Lộc Tử lại một phen nghiền ngẫm, sau đó mới không nhanh không chậm đi về phía Kỷ Ngọc Nhàn. Mà Kỷ Ngọc Nhàn thấy hắn bước về phía mình thì vô cùng hoảng sợ nên cố nén đau đớn, gượng đứng lên, chân thấp chân cao xuống núi.
Thấy Thiên Lộc Tử bị chính mình đạp vào mặt mà còn điềm nhiên như không có việc gì, còn cầm sandal của mình cẩn thận quan sát, Kỷ Ngọc Nhàn lại càng khẳng định hắn là tên biến thái. Quái thúc thúc đuổi theo, tiểu mỹ nhân không chạy đúng là đầu óc có bệnh. Nếu như rơi vào tay hắn, không chừng còn có thể bị hắn trói lại, sau đó chơi trò SM.
Một chân chạy không lại hai chân, điều này chính là chân lý không thay đổi từ thời hằng cổ. Kỷ Ngọc Nhàn bị trẹo chân nên rất nhanh đã bị Thiên Lộc Tử đuổi kịp.
Thiên Lộc tử cầm theo sandal chặn trước người nàng rồi nói: “Cô nương, giày của ngươi nè!”
“A!” Kỷ Ngọc Nhàn bị giật mình, hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất. Nàng vô cùng khó hiểu, tên sắc lang biến thái trước mắt này đi chậm rì rì như thế, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn liền đuổi kịp nàng.
Thiên Lộc Tử thấy vậy thì vô cùng đau lòng, mông to mềm mại lại tiếp xúc thân mật với mặt đất cứng rắn nhất định là rất đau a. Hắn rất muốn bước đến giúp Kỷ Ngọc Nhàn xoa bóp, nhưng nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân nên lại thôi.
“Cô nương, không nên hoảng hốt, ta tuy rằng không rõ ngươi nói sắc lang là ý gì, nhưng ta đối với ngươi không có ác ý.” Thiên Lộc Tử không nóng không lạnh nói, sau đó mang sandal để một bên rồi ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân của Kỷ Ngọc Nhàn.
“A, biến thái, ngươi muốn làm gì? Cứu mạng a! Phi lễ a!”
Kỷ Ngọc Nhàn lại hét toáng lên, chân giãy dụa tìm cách rút về, nhưng dù nàng cố gắng bao nhiêu cũng không cách nào rút chân ra được, vì vậy nàng bèn dùng chân trái không có bị thương đạp tới, nàng trước giờ vốn không phải là người cam chịu.
“Cô nương đừng đạp nữa, chân của ngươi trẹo rồi, để ta trị giúp ngươi.”
Thiên Lộc Tử vươn tay trái, nhẹ nhàng hướng bên cạnh quét nhẹ một cái, động tác như gió thoảng, mềm mại như eo trinh nữ vậy mà dễ dàng ngăn lại một đạp của Kỷ Ngọc Nhàn, hơn nữa lại đem chân trái của nàng đặt ngay ngắn trên mặt đất. Kỷ Ngọc Nhàn lại muốn loạn đạp nhưng khiếp sợ phát hiện, chân trái của mình có cảm giác tê tê, không thể dùng sức.
Cái này nếu để người luyện võ trông thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc mà la lên, Thiên Ngọc Tử vừa mới xuất ra chính là Thái Cực chính tông.
Dễ dàng ngăn chặn Kỷ Ngọc Nhàn loạn đạp không nói, còn lợi dụng mượn lực đả lực thủ pháp đem chân đè xuống đất sau đó điểm huyệt, vô số động tác liên tiếp chỉ trong nháy mắt hợp thành một mạch, không phải người bình thường có thể làm được.
“Biến thái, ngươi đã làm gì với chân của ta?” Trong lòng của Kỷ Ngọc Nhàn vừa kinh vừa sợ, chỉ là điểm nhẹ một cái thì cái chân không thể cử động, cái này chỉ có thể thấy trên phim mà thôi.
“Câm miệng, nếu không ta lập tức cưỡng gian rồi giết chết ngươi!” Thiên Lộc Tử nhíu mày hét lên, hắn thật sự đã hết kiên nhẫn rồi, không phải nàng luôn miệng nói mình có ý định cưỡng gian nàng sao, còn mở miệng ra là biến thái, biến thái…
Thời đại này, mặc dù trinh tiết đã không còn được phụ nữ quý trọng, nhưng Kỷ Ngọc Nhàn không phải là người như vậy. Nàng xuất thân thôn dã, truyền thống mấy ngàn năm của Hoa Hạ nàng vẫn tương đối tôn sùng, đối với trinh tiết nàng vẫn vô cùng xem trọng.
Vừa sợ bị cưỡng gian, vừa sợ bị giết, nàng đành phải ngoan ngoãn im lặng, bởi vì nàng nghĩ: ‘Không phải chỉ bị nam nhân sờ qua một chút thôi sao, vậy mà chết đi liền không đáng rồi.’
Thừa dịp Kỷ Ngọc Nhàn bị chế trụ trong giây lát, Thiên Lộc Tử hai mắt sáng ngời quan sát chân ngọc. Tuy rằng là người thôn quê, nhưng chân của Kỷ Ngọc Nhàn lại vô cùng đẹp. Đường cong lả lướt, da thịt mềm mại, chân nhỏ nhắn thon dài, ngón chân có thứ tự, hương vị thơm mát.
“Chân của ngươi rất đẹp.” Thiên Lộc Tử tán thưởng.
Thời cổ đại, chân được xem là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ, trong mắt nam nhân nó còn được xem trọng hơn cả bộ ngực. Là một người đến từ cổ đại, bị ảnh hưởng bởi phong tục, Thiên Lộc Tử có sở thích yêu chân đẹp cũng không có gì lạ.
Thiên Lộc Tử học được Bát Pháp từ Trương Tam Phong, chú trọng đạo pháp tự nhiên. Vì thế đối với kiểu bó chân để có được gót sen ngọc ngà của người xưa, hắn càng ưa thích chân ngọc xinh đẹp tự nhiên hơn.
Sắc lang, biến thái, cộng thêm mê chân quái thúc thúc, đó là những gì lúc này Kỷ Ngọc Nhàn đánh giá Thiên Lộc Tử. Thậm chí nàng đã có ý định liều mạng, nhưng cuối cùng nàng cố gắng khắc chế, bởi vì nàng sợ khi nàng chết rồi hắn cũng sẽ hiếp xác chết. Trong suy nghĩ của nàng thì biến thái cái gì cũng dám làm.
Trong lúc Kỷ Ngọc Nhàn đang lo sợ thì Thiên Lộc Tử cầm lấy cổ chân của nàng, một tay nắm chặt bàn chân ngọc ngà. Thời điểm nắm bàn chân trong tay, hắn có cảm giác thật mềm mại, thật trắng nõn, giống như đang vuốt ve một viên ngọc quý vậy.
Nguy rồi, chẳng lẽ trước khi mình chết lại bị tên biến thái này một phen chơi đùa hay sao? Ta đúng là mệnh khổ mà, không phải chỉ lên đập nước nghịch nước thôi ư, sao lại có một tên sắc lang trên trời giáng xuống thế này? Kỷ Ngọc Nhàn hoa dung thất sắc, muốn giãy dụa la lên nhưng lại không dám.
Thiên Lộc Tử thật sự muốn cưỡng gian mỹ nhân? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ là trị liệu chân của nàng mà thôi. Chỉ thấy nhu kình của hắn tập trung tại hai tay, dùng lực mà nắn.
Răng rắc. Chân trần trở về vị trí cũ. Thiên Lộc Tử lúc này mới nhẹ nhàng buông chân của Ngọc Nhàn xuống, hơn nữa còn giúp nàng mang sandal vào. Tất cả đều vô cùng tự nhiên, hoa trôi nước chảy. Thậm chí Kỷ Ngọc Nhàn còn không có cảm giác đau đớn, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng chui vào trong chân mình, rất ấm áp và thoải mái.
“Cô nương, chân của ngươi đã tốt rồi, đứng lên thử xem, ngươi ngồi như vậy rất mất hình tượng.” Thiên Lộc Tử đứng lên, bày ra một tư thái vô cùng đạo mạo.
Nhã nhặn cầm thú! Ba xạo chết bầm!
Kỷ Ngọc Nhàn cuối cùng vẫn đứng lên, chân quả nhiên đã không còn đau đớn. Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã hiểu lầm tiểu đạo sĩ hèn mọn bỉ ổi trước mặt rồi hay không.
Đồng thời nàng cũng ngạc nhiên với thần thông của hắn. Khí nóng tiến vào cơ thể, cái này dường như chỉ có những người được gọi là khí công đại sư mới có thể “làm” ra nha. Nàng vẫn cho rằng đó là gạt người, vậy mà hôm nay chính nàng lại gặp phải.
“Cảm ơn!” Cảm thấy mình nên nói tiếng cám ơn, Kỷ Ngọc Nhàn liền nói, cũng không dám nhìn Thiên Lộc Tử, nàng quay người chạy như bay xuống núi.
Nhưng mà nàng chạy còn chưa được vài bước, đã thấy dưới núi đang xông lên một đám người, dẫn đầu đúng là ba người bạn gái không có nghĩa khí của nàng, theo sau là cha của nàng, Kỷ Trường Thiên đang cầm cái cuốc trong tay.
“Trần Hoa, ba người chết bầm các ngươi vậy mà bỏ ta lại một mình, chính mình chạy trước, có kiểu bạn thân không có nghĩa khí như vậy hay sao?” Thấy Trần Hoa ba người quay lại, Kỷ Ngọc Nhàn bèn nghênh đón bằng một tràng chửi bới.
Trần Hoa ba người tự biết mình đuối lý, cũng không phản bác, nhao nhao thấp giọng nói: “Chúng ta không phải bỏ Kỷ mỹ nhân ngươi lại để mà chạy trốn, chúng ta chẳng qua là chạy về kêu viện binh mà thôi.”
“Viện binh, chờ các ngươi đem cứu binh đến được, tỷ tỷ ta đã bị ăn sạch sẽ rồi.” Kỷ Ngọc Nhàn bực bội nói.
“Cái gì? Con gái ta đã bị ăn sạch sẽ? Bị đạo sĩ thúi kia ăn?” Kỷ Trường Thiên muốn nổi đóa rồi, giơ cái cuốc lên hướng Thiên Lộc Tử phóng tới. Bộ dạng này nào có nửa điểm của nông phu, mà là một anh hùng nông dân đích thực.
Không có chiêu thức, không có kỹ xảo, càng không có nội kình, nhưng Kỷ Trường Thiên mang cái cuốc từ trên cao bổ xuống cho nên uy lực lại tương đối khủng bố. Cuốc này ẩn chứa tiếc hận đối với nữ nhi cùng phẫn hận đối với sắc lang kia.
“Lão bá, ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Thiên Lộc Tử vô cùng yên bình, cũng không thấy hắn làm ra động tác gì lớn, chỉ là hơi nghiêng người, đã tránh thoát một cuốc khủng bố kia.
“Ta đang cày ruộng đấy!” Kỷ Trường Thiên vô cùng tức giận, theo bản năng tuôn ra một tràng tiếng địa phương, hai tay nâng cái cuốc lên, lại lần nữa quét ngang.
“Cày ruộng thì không cần học người khác ra ngoài đánh nhau a.” Thiên Lộc Tử vừa nói vừa đưa tay ra đỡ, dùng thế phủ đầu trong Thái Cực mang Kỷ Trường Thiên vật ngã xuống đất.
“Cha, ngươi không sao chứ? Con cũng không có bị tên kia ăn.” Kỷ Ngọc Nhàn sắc mặt trắng bệch, xông lên đem Kỷ Trường Thiên đỡ dậy, một tia cảm kích đối với Thiên Lộc Tử cũng tan thành mây khói.
Lúc này Kỷ Trường Thiên đang vô cùng nóng giận, căn bản cũng không nghe được Kỷ Ngọc Nhàn nói gì. Đúng lúc này có một giọng nói vang lên: “Đúng là Thái Cực, đạo sĩ thúi kia biết Thái Cực.”
“Thái Cực? Hừ, không phải là để cường thân kiện thể, khoa tay múa chân ấy ư, có gì đặc biệt hơn người. Hảo hán không sợ tiểu nhân, đều lên cho ta, mang tên khốn kia bổ cho tàn phế. Đến lúc đó các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt, mỗi người bốn con số (chục ngàn).” Kỷ Trường Thiên hổn hển nói ra, quả nhiên không hổ là người giàu nhất thôn, hơn nữa còn rất xứng với danh hiệu dân chơi ngõ hẻm.
Chim chết vì mồi người chết vì tiền, sáu tên thôn dân đồng loạt ra tay, quơ liềm, cuốc, dao, muôi dài cùng đủ loại thần khí lao đến, mang Thiên Lộc Tử vây lại.
“Các vị đừng manh động, ta không hề có ác ý!” Thiên Lộc Tử nhăn mặt giải thích, tuy rằng hắn không sợ thôn dân vây công, nhưng hắn không thích phiền toái, hoặc là nói hắn lười ra tay, không động thủ thì mới đúng hơn.
“Đem con gái ta ăn đến sạch sẽ còn nói không có ác ý. Đánh! Đánh mạnh vào cho ta!”
Kỷ Trường Thiên vừa nói xong, sáu thôn dân kia liền động thủ, đủ loại vũ khí kỳ lạ, quý hiếm, cổ quái cùng một chỗ hướng trên người Thiên Lộc Tử chào hỏi. Thiên Lộc Tử một lần nữa dùng Thái Cực, trong trùng trùng điệp điệp công kích tả xung hữu đột, những thôn dân kia căn bản không cách nào động được hắn.
“Cha, tên khốn kia không có làm gì con.” Kỷ Ngọc Nhàn bề ngoài nóng nảy, tâm địa thiện lương, theo nàng nghĩ, song thủ nan địch tứ quyền huống chi bây giờ lại là mười hai quyền, nếu tiếp tục đánh, vị đạo sĩ kia chắc chắn sẽ bị đánh thành tàn phế.
Lần này thì Kỷ Trường Thiên đã nghe được, hắn hồ nghi nhìn con gái hỏi: “Thật không có?”
“Không có, chân của con bị trẹo, hắn còn giúp con trị khỏi rồi nè!”
“Ah, vậy là tốt rồi!”
Kỷ Trường Thiên nhìn chằm chằm con gái, phát hiện trên người nàng vẫn còn mang theo mùi xử nữ mới chính thức tin tưởng. Bất quá lão ta dường như vẫn không có ý định cho thôn dân dừng tay, chỉ là nói ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục xem màn đơn đấu trước mặt. Thiên Lộc Tử đơn đấu sáu tên thôn dân.
“Sao cha không bảo các thôn dân dừng tay?” Kỷ Ngọc Nhàn dậm chân.
“Tại sao phải kêu bọn hắn dừng tay, tên khốn kiếp kia ngay cả ta cũng đẩy ngã, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn một trận.” Kỷ Trường Thiên nói như vậy đương nhiên là ghi hận trong lòng chuyện bị Thiên Lộc Tử đẩy ngã.
Ai nói nam nhân không thù vặt, nam nhân không thù vặt không phải nam nhân!
Vây đánh vẫn đang tiếp ục, tuy rằng những thứ cuốc, liềm, các loại thần khí kia không thể chạm đến Thiên Lộc Tử chút nào, nhưng bị vây đánh lâu như vậy hắn cũng có chút tức giận. Nhanh chóng né tránh, hai tay của hắn mở lớn rồi khép lại, vậy mà mang sáu thanh thần binh toàn bộ kẹp lấy, sau đó thân thể nửa xoay tròn mượn lực hất lên.
Hô… Sáu tên thôn dân đang cầm chặt vũ khí, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một cỗ kình lực ném bay ra ngoài, té lăn trên đất, nhất thời không thể ngồi dậy.
Hai cha con Kỷ Trường Thiên trợn tròn mắt, không thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt. Đây còn là người sao? Sức một người có thể đem sáu tên nông dân nhẹ nhàng ném bay hay sao?
Tuy rằng chân của nữ nhân rất là mềm mại, nhưng khi ăn nguyên một bàn chân vào mặt cũng khá là đau.
Cổ nhân nói: Gót sen thơm ngát, hàm chứa sợ hãi, liếm lấy càng thơm, bị đạp cũng là một loại hưởng thụ, cái này là vui sướng!
Cổ nhân nói vậy sao? Không biết đó là tên khốn kiếp nào? Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, còn ai ngoài gã bỉ ổi Thiên Lộc Tử kia. Hắn chính xác là cổ nhân, hơn nữa còn là cổ nhân xuyên việt.
Lúc này hắn đang thè lưỡi liếm liếm chỗ mới vừa bị đạp để cảm nhận hương thơm!
Nhìn theo dáng Kỷ Ngọc Nhàn đang lảo đảo chạy trốn, Thiên Lộc Tử lẩm bẩm: “Sắc lang? Sắc lang là cái gì, là đang mắng ta sao? Ta tuy có chút háo sắc nhưng ta không phải là sói nha, thật là oan như Thị Mầu.”
Vừa lẩm bẩm, Thiên Lộc Tử vừa nhảy lên bờ. Nếu có người nhìn thấy hắn nhảy lên như vậy chỉ sợ liền thét toáng lên, bởi vì cả người hắn đứng trên mặt nước, sau đó mới nhảy lên bờ.
“A!” Lại là một tiếng thét truyền đến, tuy nhiên không phải do sợ hãi mà là thét lên vì đau đớn.
Lại tới nữa! Thiên Lộc Tử lầm bầm rồi nhìn về phía phát ra tiếng thét, chỉ thấy Kỷ Ngọc Nhàn đang ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy cổ chân, mặt nhăn nhó đau đớn, dùng mông suy nghĩ cũng biết là Kỷ Ngọc Nhàn đã bị trẹo chân.
Khẽ lắc cơ thể, vận dụng vô hình cương kình mạnh mẽ xuyên ra, đạo bào Thiên Lộc Tử đang mặc vốn ướt sũng, vậy mà toát ra một mảng hơi nước. Chỉ sau một lát thì đạo bào đã trở nên khô ráo.
“Kình” trong Bát Pháp chính là nội kình!
Nhặt đôi sandal lên, Thiên Lộc Tử lại một phen nghiền ngẫm, sau đó mới không nhanh không chậm đi về phía Kỷ Ngọc Nhàn. Mà Kỷ Ngọc Nhàn thấy hắn bước về phía mình thì vô cùng hoảng sợ nên cố nén đau đớn, gượng đứng lên, chân thấp chân cao xuống núi.
Thấy Thiên Lộc Tử bị chính mình đạp vào mặt mà còn điềm nhiên như không có việc gì, còn cầm sandal của mình cẩn thận quan sát, Kỷ Ngọc Nhàn lại càng khẳng định hắn là tên biến thái. Quái thúc thúc đuổi theo, tiểu mỹ nhân không chạy đúng là đầu óc có bệnh. Nếu như rơi vào tay hắn, không chừng còn có thể bị hắn trói lại, sau đó chơi trò SM.
Một chân chạy không lại hai chân, điều này chính là chân lý không thay đổi từ thời hằng cổ. Kỷ Ngọc Nhàn bị trẹo chân nên rất nhanh đã bị Thiên Lộc Tử đuổi kịp.
Thiên Lộc tử cầm theo sandal chặn trước người nàng rồi nói: “Cô nương, giày của ngươi nè!”
“A!” Kỷ Ngọc Nhàn bị giật mình, hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất. Nàng vô cùng khó hiểu, tên sắc lang biến thái trước mắt này đi chậm rì rì như thế, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn liền đuổi kịp nàng.
Thiên Lộc Tử thấy vậy thì vô cùng đau lòng, mông to mềm mại lại tiếp xúc thân mật với mặt đất cứng rắn nhất định là rất đau a. Hắn rất muốn bước đến giúp Kỷ Ngọc Nhàn xoa bóp, nhưng nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân nên lại thôi.
“Cô nương, không nên hoảng hốt, ta tuy rằng không rõ ngươi nói sắc lang là ý gì, nhưng ta đối với ngươi không có ác ý.” Thiên Lộc Tử không nóng không lạnh nói, sau đó mang sandal để một bên rồi ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân của Kỷ Ngọc Nhàn.
“A, biến thái, ngươi muốn làm gì? Cứu mạng a! Phi lễ a!”
Kỷ Ngọc Nhàn lại hét toáng lên, chân giãy dụa tìm cách rút về, nhưng dù nàng cố gắng bao nhiêu cũng không cách nào rút chân ra được, vì vậy nàng bèn dùng chân trái không có bị thương đạp tới, nàng trước giờ vốn không phải là người cam chịu.
“Cô nương đừng đạp nữa, chân của ngươi trẹo rồi, để ta trị giúp ngươi.”
Thiên Lộc Tử vươn tay trái, nhẹ nhàng hướng bên cạnh quét nhẹ một cái, động tác như gió thoảng, mềm mại như eo trinh nữ vậy mà dễ dàng ngăn lại một đạp của Kỷ Ngọc Nhàn, hơn nữa lại đem chân trái của nàng đặt ngay ngắn trên mặt đất. Kỷ Ngọc Nhàn lại muốn loạn đạp nhưng khiếp sợ phát hiện, chân trái của mình có cảm giác tê tê, không thể dùng sức.
Cái này nếu để người luyện võ trông thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc mà la lên, Thiên Ngọc Tử vừa mới xuất ra chính là Thái Cực chính tông.
Dễ dàng ngăn chặn Kỷ Ngọc Nhàn loạn đạp không nói, còn lợi dụng mượn lực đả lực thủ pháp đem chân đè xuống đất sau đó điểm huyệt, vô số động tác liên tiếp chỉ trong nháy mắt hợp thành một mạch, không phải người bình thường có thể làm được.
“Biến thái, ngươi đã làm gì với chân của ta?” Trong lòng của Kỷ Ngọc Nhàn vừa kinh vừa sợ, chỉ là điểm nhẹ một cái thì cái chân không thể cử động, cái này chỉ có thể thấy trên phim mà thôi.
“Câm miệng, nếu không ta lập tức cưỡng gian rồi giết chết ngươi!” Thiên Lộc Tử nhíu mày hét lên, hắn thật sự đã hết kiên nhẫn rồi, không phải nàng luôn miệng nói mình có ý định cưỡng gian nàng sao, còn mở miệng ra là biến thái, biến thái…
Thời đại này, mặc dù trinh tiết đã không còn được phụ nữ quý trọng, nhưng Kỷ Ngọc Nhàn không phải là người như vậy. Nàng xuất thân thôn dã, truyền thống mấy ngàn năm của Hoa Hạ nàng vẫn tương đối tôn sùng, đối với trinh tiết nàng vẫn vô cùng xem trọng.
Vừa sợ bị cưỡng gian, vừa sợ bị giết, nàng đành phải ngoan ngoãn im lặng, bởi vì nàng nghĩ: ‘Không phải chỉ bị nam nhân sờ qua một chút thôi sao, vậy mà chết đi liền không đáng rồi.’
Thừa dịp Kỷ Ngọc Nhàn bị chế trụ trong giây lát, Thiên Lộc Tử hai mắt sáng ngời quan sát chân ngọc. Tuy rằng là người thôn quê, nhưng chân của Kỷ Ngọc Nhàn lại vô cùng đẹp. Đường cong lả lướt, da thịt mềm mại, chân nhỏ nhắn thon dài, ngón chân có thứ tự, hương vị thơm mát.
“Chân của ngươi rất đẹp.” Thiên Lộc Tử tán thưởng.
Thời cổ đại, chân được xem là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ, trong mắt nam nhân nó còn được xem trọng hơn cả bộ ngực. Là một người đến từ cổ đại, bị ảnh hưởng bởi phong tục, Thiên Lộc Tử có sở thích yêu chân đẹp cũng không có gì lạ.
Thiên Lộc Tử học được Bát Pháp từ Trương Tam Phong, chú trọng đạo pháp tự nhiên. Vì thế đối với kiểu bó chân để có được gót sen ngọc ngà của người xưa, hắn càng ưa thích chân ngọc xinh đẹp tự nhiên hơn.
Sắc lang, biến thái, cộng thêm mê chân quái thúc thúc, đó là những gì lúc này Kỷ Ngọc Nhàn đánh giá Thiên Lộc Tử. Thậm chí nàng đã có ý định liều mạng, nhưng cuối cùng nàng cố gắng khắc chế, bởi vì nàng sợ khi nàng chết rồi hắn cũng sẽ hiếp xác chết. Trong suy nghĩ của nàng thì biến thái cái gì cũng dám làm.
Trong lúc Kỷ Ngọc Nhàn đang lo sợ thì Thiên Lộc Tử cầm lấy cổ chân của nàng, một tay nắm chặt bàn chân ngọc ngà. Thời điểm nắm bàn chân trong tay, hắn có cảm giác thật mềm mại, thật trắng nõn, giống như đang vuốt ve một viên ngọc quý vậy.
Nguy rồi, chẳng lẽ trước khi mình chết lại bị tên biến thái này một phen chơi đùa hay sao? Ta đúng là mệnh khổ mà, không phải chỉ lên đập nước nghịch nước thôi ư, sao lại có một tên sắc lang trên trời giáng xuống thế này? Kỷ Ngọc Nhàn hoa dung thất sắc, muốn giãy dụa la lên nhưng lại không dám.
Thiên Lộc Tử thật sự muốn cưỡng gian mỹ nhân? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ là trị liệu chân của nàng mà thôi. Chỉ thấy nhu kình của hắn tập trung tại hai tay, dùng lực mà nắn.
Răng rắc. Chân trần trở về vị trí cũ. Thiên Lộc Tử lúc này mới nhẹ nhàng buông chân của Ngọc Nhàn xuống, hơn nữa còn giúp nàng mang sandal vào. Tất cả đều vô cùng tự nhiên, hoa trôi nước chảy. Thậm chí Kỷ Ngọc Nhàn còn không có cảm giác đau đớn, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng chui vào trong chân mình, rất ấm áp và thoải mái.
“Cô nương, chân của ngươi đã tốt rồi, đứng lên thử xem, ngươi ngồi như vậy rất mất hình tượng.” Thiên Lộc Tử đứng lên, bày ra một tư thái vô cùng đạo mạo.
Nhã nhặn cầm thú! Ba xạo chết bầm!
Kỷ Ngọc Nhàn cuối cùng vẫn đứng lên, chân quả nhiên đã không còn đau đớn. Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã hiểu lầm tiểu đạo sĩ hèn mọn bỉ ổi trước mặt rồi hay không.
Đồng thời nàng cũng ngạc nhiên với thần thông của hắn. Khí nóng tiến vào cơ thể, cái này dường như chỉ có những người được gọi là khí công đại sư mới có thể “làm” ra nha. Nàng vẫn cho rằng đó là gạt người, vậy mà hôm nay chính nàng lại gặp phải.
“Cảm ơn!” Cảm thấy mình nên nói tiếng cám ơn, Kỷ Ngọc Nhàn liền nói, cũng không dám nhìn Thiên Lộc Tử, nàng quay người chạy như bay xuống núi.
Nhưng mà nàng chạy còn chưa được vài bước, đã thấy dưới núi đang xông lên một đám người, dẫn đầu đúng là ba người bạn gái không có nghĩa khí của nàng, theo sau là cha của nàng, Kỷ Trường Thiên đang cầm cái cuốc trong tay.
“Trần Hoa, ba người chết bầm các ngươi vậy mà bỏ ta lại một mình, chính mình chạy trước, có kiểu bạn thân không có nghĩa khí như vậy hay sao?” Thấy Trần Hoa ba người quay lại, Kỷ Ngọc Nhàn bèn nghênh đón bằng một tràng chửi bới.
Trần Hoa ba người tự biết mình đuối lý, cũng không phản bác, nhao nhao thấp giọng nói: “Chúng ta không phải bỏ Kỷ mỹ nhân ngươi lại để mà chạy trốn, chúng ta chẳng qua là chạy về kêu viện binh mà thôi.”
“Viện binh, chờ các ngươi đem cứu binh đến được, tỷ tỷ ta đã bị ăn sạch sẽ rồi.” Kỷ Ngọc Nhàn bực bội nói.
“Cái gì? Con gái ta đã bị ăn sạch sẽ? Bị đạo sĩ thúi kia ăn?” Kỷ Trường Thiên muốn nổi đóa rồi, giơ cái cuốc lên hướng Thiên Lộc Tử phóng tới. Bộ dạng này nào có nửa điểm của nông phu, mà là một anh hùng nông dân đích thực.
Không có chiêu thức, không có kỹ xảo, càng không có nội kình, nhưng Kỷ Trường Thiên mang cái cuốc từ trên cao bổ xuống cho nên uy lực lại tương đối khủng bố. Cuốc này ẩn chứa tiếc hận đối với nữ nhi cùng phẫn hận đối với sắc lang kia.
“Lão bá, ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Thiên Lộc Tử vô cùng yên bình, cũng không thấy hắn làm ra động tác gì lớn, chỉ là hơi nghiêng người, đã tránh thoát một cuốc khủng bố kia.
“Ta đang cày ruộng đấy!” Kỷ Trường Thiên vô cùng tức giận, theo bản năng tuôn ra một tràng tiếng địa phương, hai tay nâng cái cuốc lên, lại lần nữa quét ngang.
“Cày ruộng thì không cần học người khác ra ngoài đánh nhau a.” Thiên Lộc Tử vừa nói vừa đưa tay ra đỡ, dùng thế phủ đầu trong Thái Cực mang Kỷ Trường Thiên vật ngã xuống đất.
“Cha, ngươi không sao chứ? Con cũng không có bị tên kia ăn.” Kỷ Ngọc Nhàn sắc mặt trắng bệch, xông lên đem Kỷ Trường Thiên đỡ dậy, một tia cảm kích đối với Thiên Lộc Tử cũng tan thành mây khói.
Lúc này Kỷ Trường Thiên đang vô cùng nóng giận, căn bản cũng không nghe được Kỷ Ngọc Nhàn nói gì. Đúng lúc này có một giọng nói vang lên: “Đúng là Thái Cực, đạo sĩ thúi kia biết Thái Cực.”
“Thái Cực? Hừ, không phải là để cường thân kiện thể, khoa tay múa chân ấy ư, có gì đặc biệt hơn người. Hảo hán không sợ tiểu nhân, đều lên cho ta, mang tên khốn kia bổ cho tàn phế. Đến lúc đó các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt, mỗi người bốn con số (chục ngàn).” Kỷ Trường Thiên hổn hển nói ra, quả nhiên không hổ là người giàu nhất thôn, hơn nữa còn rất xứng với danh hiệu dân chơi ngõ hẻm.
Chim chết vì mồi người chết vì tiền, sáu tên thôn dân đồng loạt ra tay, quơ liềm, cuốc, dao, muôi dài cùng đủ loại thần khí lao đến, mang Thiên Lộc Tử vây lại.
“Các vị đừng manh động, ta không hề có ác ý!” Thiên Lộc Tử nhăn mặt giải thích, tuy rằng hắn không sợ thôn dân vây công, nhưng hắn không thích phiền toái, hoặc là nói hắn lười ra tay, không động thủ thì mới đúng hơn.
“Đem con gái ta ăn đến sạch sẽ còn nói không có ác ý. Đánh! Đánh mạnh vào cho ta!”
Kỷ Trường Thiên vừa nói xong, sáu thôn dân kia liền động thủ, đủ loại vũ khí kỳ lạ, quý hiếm, cổ quái cùng một chỗ hướng trên người Thiên Lộc Tử chào hỏi. Thiên Lộc Tử một lần nữa dùng Thái Cực, trong trùng trùng điệp điệp công kích tả xung hữu đột, những thôn dân kia căn bản không cách nào động được hắn.
“Cha, tên khốn kia không có làm gì con.” Kỷ Ngọc Nhàn bề ngoài nóng nảy, tâm địa thiện lương, theo nàng nghĩ, song thủ nan địch tứ quyền huống chi bây giờ lại là mười hai quyền, nếu tiếp tục đánh, vị đạo sĩ kia chắc chắn sẽ bị đánh thành tàn phế.
Lần này thì Kỷ Trường Thiên đã nghe được, hắn hồ nghi nhìn con gái hỏi: “Thật không có?”
“Không có, chân của con bị trẹo, hắn còn giúp con trị khỏi rồi nè!”
“Ah, vậy là tốt rồi!”
Kỷ Trường Thiên nhìn chằm chằm con gái, phát hiện trên người nàng vẫn còn mang theo mùi xử nữ mới chính thức tin tưởng. Bất quá lão ta dường như vẫn không có ý định cho thôn dân dừng tay, chỉ là nói ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục xem màn đơn đấu trước mặt. Thiên Lộc Tử đơn đấu sáu tên thôn dân.
“Sao cha không bảo các thôn dân dừng tay?” Kỷ Ngọc Nhàn dậm chân.
“Tại sao phải kêu bọn hắn dừng tay, tên khốn kiếp kia ngay cả ta cũng đẩy ngã, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn một trận.” Kỷ Trường Thiên nói như vậy đương nhiên là ghi hận trong lòng chuyện bị Thiên Lộc Tử đẩy ngã.
Ai nói nam nhân không thù vặt, nam nhân không thù vặt không phải nam nhân!
Vây đánh vẫn đang tiếp ục, tuy rằng những thứ cuốc, liềm, các loại thần khí kia không thể chạm đến Thiên Lộc Tử chút nào, nhưng bị vây đánh lâu như vậy hắn cũng có chút tức giận. Nhanh chóng né tránh, hai tay của hắn mở lớn rồi khép lại, vậy mà mang sáu thanh thần binh toàn bộ kẹp lấy, sau đó thân thể nửa xoay tròn mượn lực hất lên.
Hô… Sáu tên thôn dân đang cầm chặt vũ khí, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một cỗ kình lực ném bay ra ngoài, té lăn trên đất, nhất thời không thể ngồi dậy.
Hai cha con Kỷ Trường Thiên trợn tròn mắt, không thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt. Đây còn là người sao? Sức một người có thể đem sáu tên nông dân nhẹ nhàng ném bay hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.