Chương 26: Khúc nhạc đứt ruột
Nhiệt Hỏa Hồng Liên
26/02/2014
Đàn xong một khúc nhạc, Thiên Lộc Tử nhìn trước mặt nước sông Vương Chu đang dậy sóng, cảm thán nói:
- Khúc nhạc đứt ruột, chân trời xa xăm, ta đi nơi nào tìm kiếm tri âm đây!
- Tuổi còn trẻ, có chuyện gì mà phải buồn bã như thế? Xa nhà phải không?
Một thanh âm già nua mà lại rất lớn từ phía sau vang lên.
Thiên Lộc Tử giật mình, đứng lên quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm mắng mình lơ là, quên mất chú ý bốn phía động tĩnh. Nếu không lơ là, hắn không thể không phát hiện được có một ông lão đang tới gần.
- Ông là ai?
Thiên Lộc Tử cảnh giác đánh giá ông lão.
Trên người ông lão mặc một kiện trường bào, sắc mặt cực kỳ hồng nhuận, trên đầu đã không còn một sợi tóc, chòm râu trắng để hơi dài. Từ trên người có thể cảm nhận được một cổ khí tức của nhà Nho như có như không.
- Cậu không cần khẩn trương, tôi là chủ nhân của chiếc đàn này.
Ông lão mỉm cười, mang theo một ấm trà, ngồi xuống một chiếc ghế đá khác.
Đến tận lúc này, Thiên Lộc Tử mới chợt nhận ra, hắn là đang đánh đàn của người khác. Chính vì vậy, hắn cúi người nói:
- Xin lỗi, tôi nhất thời ngứa nghề, đã tự tiện dùng đàn của ông.
Là một người biết chơi đàn, Thiên Lộc Tử biết rõ có rất nhiều người không thích người khác động vào đàn của mình.
Ông lão rót một chén trà, đặt ở trước mặt Thiên Lộc Tử rồi nói:
- Không có gì, cậu có thể sử dụng đàn của ta đánh ra một khúc nhạc tốt như vậy, đó là vinh hạnh của nó.
Thiên Lộc Tử không trả lời, bởi vì hắn đã nâng chén trà lên, chầm chậm thưởng thức chén trà. Ông lão cũng không nói gì, nâng lên chén trà nhấp một ngụm.
- Hiện tại, người trẻ tuổi giống như cậu, có thể đánh ra một khúc nhạc hay đến như vậy đã không còn nhiều.
Ông lão đặt chén trà xuống, hỏi nhỏ:
- Cậu là sinh viên à?
Trương Lộc Tử mỉm cười gật đầu nói:
- Tôi là Trương Thiên Lộc, sinh viên năm nhất đại học Dương Đại.
- Hóa ra là sinh viên của đại học Dương Đại.
Ông lão nhấp một ngụm trà, tiếp tục hỏi:
- Vừa nãy cậu đánh khúc nhạc kia, lộ ra u buồn cùng hoài niệm, tôi đoán cậu ở nơi khác tới?
- Xem như thế đi!
Thiên Lộc Tử không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn nào có chỉ đơn giản là từ nơi khác tới như vậy.
- Hình như sinh viên đại học năm nhất đang phải học quân sự mà, cậu không cần học quân sự à?
-Tôi cùng giáo quan đánh nhau một trận, giáo quan thua, nên tôi cũng không cần học quân sự nữa.
Ông lão sửng sốt một chút, tiếp theo hai mắt tỏa sáng mà nói:
- Có thể đánh thắng quân nhân biết Quân Thể Quyền, cậu chắc chắn là người luyện võ a.
- Đúng, tôi có biết một chút Thái Cực.
Thiên Lộc Tử cũng không giấu diếm.
- Thái Cực? Cậu còn trẻ như vậy mà biết Thái Cực?
Ông lão trừng to mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Thiên Lộc Tử, có ý hoài nghi.
Bây giờ, Thái Cực xuống dốc, bị người cho rằng là chỉ có thể rèn luyện thân thể, khoa chân múa tay động tác, cũng không thể dùng để đánh người. Thậm chí rất nhiều người trẻ tuổi thích tranh đấu tàn nhẫn thà đi học Muay Thái, Taekwondo gì gì đó, chứ không chịu học Thái Cực. Chỉ có một ít người già trong lúc rảnh rỗi, mới đem Thái Cực ra để đùa nghịch, còn có tiến bộ từng bước đấy, thật sự rất ít.
- Học Thái Cực và luyện tốt Thái Cực có quan hệ đến tuổi tác sao?
Thiên Lộc Tử nhíu mày nói.
- Ách. . . Hình như là không có quan hệ.
Ông lão đột nhiên đứng lên nói:
- Chúng ta so tài một lúc được không? Tôi cũng luyện Thái Cực đây.
Thiên Lộc Tử cũng không có cảm thấy bất ngờ, với nhãn lực của hắn, cũng đã sớm nhìn ra ông lão là người học qua Thái Cực.
- Nếu như ông có nhã hứng như vậy, tôi xin phụng bồi.
Thiên Lộc Tử trầm ngâm một lát, rồi đáp ứng.
- Tôi là Nam Thiên Như, cậu có thể gọi tôi là lão Nam. Gọi là ông, nghe cảm giác giống như tôi rất già rồi ấy.
Nam Thiên Như bày ra thức mở đầu Thái Cực rồi nói.
Thiên Lộc Tử cũng không có trả lời, hắn cũng đứng lên bày ra thức mở đầu của Thái Cực. Sau một khắc, Thiên Lộc Tử động trước, cũng không cần ám kình, hai tay chậm rãi hướng về phía trước đẩy ra, thắng đến bộ ngực của Nam Thiên Như.
Nam Thiên Như cũng động, hai tay cũng là xuất ra Thái Cực đến nghênh đón, ý đồ là muốn cùng Thiên Lộc Tử cứng đối cứng.
Thiên Lộc Tử chân mày cau lại, cổ tay phải chuyển một cái đặt lên tay của Nam Thiên Như đồng thời cầm chặc, thuận thế kéo về sau. Đồng thời hắn nửa ngồi xổm xuống, tay trái đánh vào bụng của Nam Thiên Như.
Nam Thiên Như hoàn toàn không kịp phản ứng, một cỗ lực kéo vô cùng mạnh mẽ truyền đến, nhất thời không kịp phản ứng, thân thể của hắn không thể khống chế lảo đảo nhào tới phía trước. Sau một khắc, hắn đã cảm thấy phần bụng truyền đến kịch liệt đau nhức, đặt mông ôm bụng ngồi trên mặt đất, nhất thời không dậy nổi.
Đây là do Thiên Lộc Tử kịp thời điều chỉnh độ mạnh yếu, nếu không vừa rồi một chưởng kia đã đủ đem Nam Thiên Như đánh cho vào bệnh viện. Nếu như sử dụng thêm ám kình vào trong đó, hắn không chừng đã đi gặp Diêm Vương rồi.
- Không có việc gì chứ?
Thiên Lộc Tử duỗi tay ra, đem Nam Thiên Như đỡ đến ngồi trên ghế đá.
- Ài, thật sự là hổ thẹn, tôi đã luyện Thái Cực nhiều năm như vậy, mà vẫn không thể chống lại một chiêu của cậu.
Nam Thiên Như vô cùng buồn bực nói.
Thiên Lộc Tử rót một chén trà đưa tới trước mặt Nam Thiên Như, nghiêm trang nói:
- Kỳ thật ông đã có vài phần nền tảng Thái Cực Công rồi, ông đúng nhanh như vậy bị thua đó là bởi vì ông bị nhầm lẫn hai điểm.
- Cái gì?
Nam Thiên Như ngược lại là không có để ý chút nào một tên tiểu tử đối với chính mình thuyết giáo.
- Ông vừa rồi đánh ra thôi thủ nghênh đón, chắc là muốn cứng đối cứng cùng tôi có phải không, đây là nhầm lẫn thứ nhất. Thái Cực chú trọng mượn lực đả lực, cứng đối cứng là không hề thích hợp với Thái Cực.
- Có đạo lý, còn điểm thứ hai?
- Trong lúc đối chiến với tôi, động tác thì tạm chấp nhận, nhưng tốc độ quá chậm, chắc hẳn ông quan niệm, cho rằng Thái Cực nhất định phải đánh từ từ. Đây là chỗ nhầm lẫn thứ hai.
- Hả? Theo như cậu nói, Thái Cực còn có thể đánh nhanh hay sao?
Nam Thiên Như cảm thấy rất hào hứng.
- Đương nhiên! Thái Cực xem như một môn công phu, nó nhất định phải đánh nhanh, nếu không không thể giết người được. Nếu quả thật chậm chạp như người ta nói, vậy thì nó không thể được gọi là công phu rồi.
Lời nói của Thiên Lộc Tử không phải chết người không thôi, hắn tiếp tục nói:
- Luyện tập thời điểm ông có thể chậm, nhưng là tại đối địch thời điểm ông không thể chậm, chỉ có thể bình tĩnh nhanh nhẹn ứng đối. Nếu không, ông làm sao mà có thể đánh thắng được đối thủ. Dùng ông vừa rồi đánh ra một chiêu Thái Cực kia, tùy tiện một người bình thường cũng có thể đánh bại ông, đối thủ sẽ không ngây ngốc chờ ông từ từ đến đánh hắn.
- Đúng. . . . Nghe không tệ. Thế nhưng mà mọi người đều đánh chậm như vậy ah.
Nam Thiên Như nói.
- Đó là do bọn họ đều bị nhầm lẫn, đánh Thái Cực như vậy chủ yếu để biểu diễn, nếu muốn dùng để đối địch căn bản không có khả năng. Mục đích của Trương Tam Phong sáng tạo ra Thái Cực, không phải là để biểu diễn đơn giản như vậy, mà là dùng để giết người!
- Nói như vậy, thế nhân chẳng phải là đã làm mai một Thái Cực, thẹn với tổ sư Trương Tam Phong sao?
- Không tệ! Ông nhìn kỹ, tôi đánh một bộ Thái Cực cho ông xem!
Thiên Lộc Tử nói xong, hắn đi đến dưới một cây đại thụ, hơi chút vận chuyển ám kình tại trên tay, một chưởng đánh vào trên thân cây.
Phanh! Đại thụ mãnh liệt lay động, rất nhiều lá rụng bay xuống như là những cánh bướm, bay múa đầy trời. Giờ khắc này Thiên Lộc Tử động, hắn dưới tàng cây đánh ra Thái Cực, tốc độ rất nhanh quả thực giống như ảo ảnh.
Theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh, gió mạnh xuất hiện. Lá rụng rơi xuống đầy trời, giống như bị hấp dẫn vậy, toàn bộ bị hút vào trên tay của Thiên Lộc Tử, không một chiếc lá nào có thể rơi xuống mặt đất. Theo thời gian dần qua, lá rụng trong tay Thiên Lộc Tử đã được tạo thành một cái quả cầu, xoay tròn rất nhanh.
Ở bên cạnh quan sát, Nam Thiên Như đã xem đến ngây người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, nguyên lai Thái Cực có thể đánh như vậy.
Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nữ nhân la lớn: "Cướp..., cướp…!"
Nam Thiên Như phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một kẻ lưu manh trong tay cầm lấy một cái túi xách đang chạy đến bên này, phía sau có một người phụ nữ đuổi sát theo hắn.
Nam Thiên Như vừa muốn định tiến lên chặn đường, Thiên Lộc Tử đã nhanh hơn hắn một bước. Hắn đem quả cầu lá cây trong tay đẩy ra, lá cây xoay tròn lấy, tựa như đạn pháo chính xác đánh vào trên người tên cướp kia.
Tên cướp còn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, đã bị đánh cho bất tỉnh ngã xuống đất. Lá cây tản ra, phần lớn lá cây rơi xuống trên người tên cướp.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện áo T-shirt của tên cướp đã bị lực xoay tròn xé rách. Ở chỗ bụng có thể thấy được một vết thương lớn hình tròn, hiển nhiên là bị quả cầu lá cây xoay tròn kia đả thương.
Nam Thiên Như còn đứng ngây ngốc ở đó, Thiên Lộc Tử lên tiếng:
- Lão Nam, thu dọn đồ đạc rời đi a, nếu không nhiều người vây lại thì vô cùng phiền toái.
Nam Thiên Như lúc này mới phản ứng, quơ lấy đàn cổ, đồ uống trà cùng lư hương, chạy ra đường lớn, vừa chạy vừa hô to:
- Tiểu tử, theo tôi!
Một chiếc Mini Cooper màu vàng đang đổ bên đường, một già một trẻ hai người trước sau tiến vào trong xe chuồn đi. Người phụ nữ kia chứng kiến tất cả sự việc, sau khi thu hồi túi xách, muốn đuổi theo nói lời cảm ơn, nhưng lúc này chiếc Mini Cooper cũng đã sớm rời đi rồi.
Người phụ nữ bất đắc dĩ đành phải báo cảnh sát, khi nàng nhìn thấy vết thương hình tròn trên người tên trộm, nàng mới khiếp sợ tự nói:
- Mới vừa rồi một màn kia thật sao, thật sự trên đời này có võ lâm cao thủ lánh đời.
Về sau, người phụ nữ đi bà tám khắp nơi, nói nàng nhìn thấy võ lâm cao thủ lánh đời, kết quả thiếu chút nữa bị đưa vào trung tâm nghiên cứu người không bình thường, chính là bệnh viện tâm thần.
Trên chiếc Mini Cooper, Thiên Lộc Tử cùng Nam Thiên Như trò chuyện cởi mở.
- Thiên Lộc ah, cậu thật đúng là đã cho tôi mở rộng tầm mắt, nguyên lai Thái Cực có thể đánh như vậy. Cho tới nay, tôi đều cho rằng trong phim ảnh trình diễn Thái Cực đều là nói ngoa mà thôi, không thể tưởng tượng được hiện thực so với điện ảnh còn khoa trương hơn nữa.
Nhận thấy Thiên Lộc Tử đúng ‘ võ lâm cao thủ ’, Nam Thiên Như xưng hô cũng thay đổi.
- Cái này cũng bình thường, nếu như lão có thể thoát khỏi chỗ nhầm lẫn, đem Thái Cực đánh nhanh một chút, cũng có thể làm được như vậy. Thái Cực bí truyền đâu chỉ có như vậy, thốn kình mới là Thái Cực bí truyền.
Thiên Lộc Tử bình tĩnh nói.
- Thốn kình? Đó là cái gì?
- Lão có thể hiểu là nháy mắt đánh ra ám kình, nhẹ nhàng một chưởng liền có thể giết chết một con tê giác!
- Lợi hại như vậy sao?
Nam Thiên Như hưng phấn nói, nhưng sau đó lại uể oải:
- Cứ cho là vậy, cảnh giới kia không phải tôi có thể hiểu được đấy. Lại nói, cậu đem Thái Cực đánh cho xuất thần nhập hóa, vì sao lại vẫn còn vô danh như vậy? Chẳng lẽ cậu thật là ‘cao thủ lánh đời’?
- Cao thủ lánh đời cái cục shit, tôi mới từ trong núi đi ra không lâu, còn phụng mệnh sư phụ phải đem Thái Cực phát dương quang đại, ta lánh đời làm cái con mẹ gì?
- Đem Thái Cực phát dương quang đại? Vậy lúc nãy sao cậu lại bỏ chạy? Nếu cậu không chạy, đợi phóng viên đến, đương nhiên sẽ được phỏng vấn, sau đó là lên ti vi. Đến lúc đó cậu ở trước camera biểu diễn một vài chiêu Thái Cực, chẳng phải sẽ nổi tiếng sao? Cậu nổi tiếng, liền sẽ có người tới bái cậu làm thầy, đó không phải là đemThái Cực phát dương quang đại hay sao?
- CMN ngất, tôi làm sao biết, tại sao ông không nói sớm?
- Tôi còn tưởng rằng cậu là cao thủ lánh đời, không muốn trước mặt người khác khoe khoang.
- Khúc nhạc đứt ruột, chân trời xa xăm, ta đi nơi nào tìm kiếm tri âm đây!
- Tuổi còn trẻ, có chuyện gì mà phải buồn bã như thế? Xa nhà phải không?
Một thanh âm già nua mà lại rất lớn từ phía sau vang lên.
Thiên Lộc Tử giật mình, đứng lên quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm mắng mình lơ là, quên mất chú ý bốn phía động tĩnh. Nếu không lơ là, hắn không thể không phát hiện được có một ông lão đang tới gần.
- Ông là ai?
Thiên Lộc Tử cảnh giác đánh giá ông lão.
Trên người ông lão mặc một kiện trường bào, sắc mặt cực kỳ hồng nhuận, trên đầu đã không còn một sợi tóc, chòm râu trắng để hơi dài. Từ trên người có thể cảm nhận được một cổ khí tức của nhà Nho như có như không.
- Cậu không cần khẩn trương, tôi là chủ nhân của chiếc đàn này.
Ông lão mỉm cười, mang theo một ấm trà, ngồi xuống một chiếc ghế đá khác.
Đến tận lúc này, Thiên Lộc Tử mới chợt nhận ra, hắn là đang đánh đàn của người khác. Chính vì vậy, hắn cúi người nói:
- Xin lỗi, tôi nhất thời ngứa nghề, đã tự tiện dùng đàn của ông.
Là một người biết chơi đàn, Thiên Lộc Tử biết rõ có rất nhiều người không thích người khác động vào đàn của mình.
Ông lão rót một chén trà, đặt ở trước mặt Thiên Lộc Tử rồi nói:
- Không có gì, cậu có thể sử dụng đàn của ta đánh ra một khúc nhạc tốt như vậy, đó là vinh hạnh của nó.
Thiên Lộc Tử không trả lời, bởi vì hắn đã nâng chén trà lên, chầm chậm thưởng thức chén trà. Ông lão cũng không nói gì, nâng lên chén trà nhấp một ngụm.
- Hiện tại, người trẻ tuổi giống như cậu, có thể đánh ra một khúc nhạc hay đến như vậy đã không còn nhiều.
Ông lão đặt chén trà xuống, hỏi nhỏ:
- Cậu là sinh viên à?
Trương Lộc Tử mỉm cười gật đầu nói:
- Tôi là Trương Thiên Lộc, sinh viên năm nhất đại học Dương Đại.
- Hóa ra là sinh viên của đại học Dương Đại.
Ông lão nhấp một ngụm trà, tiếp tục hỏi:
- Vừa nãy cậu đánh khúc nhạc kia, lộ ra u buồn cùng hoài niệm, tôi đoán cậu ở nơi khác tới?
- Xem như thế đi!
Thiên Lộc Tử không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn nào có chỉ đơn giản là từ nơi khác tới như vậy.
- Hình như sinh viên đại học năm nhất đang phải học quân sự mà, cậu không cần học quân sự à?
-Tôi cùng giáo quan đánh nhau một trận, giáo quan thua, nên tôi cũng không cần học quân sự nữa.
Ông lão sửng sốt một chút, tiếp theo hai mắt tỏa sáng mà nói:
- Có thể đánh thắng quân nhân biết Quân Thể Quyền, cậu chắc chắn là người luyện võ a.
- Đúng, tôi có biết một chút Thái Cực.
Thiên Lộc Tử cũng không giấu diếm.
- Thái Cực? Cậu còn trẻ như vậy mà biết Thái Cực?
Ông lão trừng to mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Thiên Lộc Tử, có ý hoài nghi.
Bây giờ, Thái Cực xuống dốc, bị người cho rằng là chỉ có thể rèn luyện thân thể, khoa chân múa tay động tác, cũng không thể dùng để đánh người. Thậm chí rất nhiều người trẻ tuổi thích tranh đấu tàn nhẫn thà đi học Muay Thái, Taekwondo gì gì đó, chứ không chịu học Thái Cực. Chỉ có một ít người già trong lúc rảnh rỗi, mới đem Thái Cực ra để đùa nghịch, còn có tiến bộ từng bước đấy, thật sự rất ít.
- Học Thái Cực và luyện tốt Thái Cực có quan hệ đến tuổi tác sao?
Thiên Lộc Tử nhíu mày nói.
- Ách. . . Hình như là không có quan hệ.
Ông lão đột nhiên đứng lên nói:
- Chúng ta so tài một lúc được không? Tôi cũng luyện Thái Cực đây.
Thiên Lộc Tử cũng không có cảm thấy bất ngờ, với nhãn lực của hắn, cũng đã sớm nhìn ra ông lão là người học qua Thái Cực.
- Nếu như ông có nhã hứng như vậy, tôi xin phụng bồi.
Thiên Lộc Tử trầm ngâm một lát, rồi đáp ứng.
- Tôi là Nam Thiên Như, cậu có thể gọi tôi là lão Nam. Gọi là ông, nghe cảm giác giống như tôi rất già rồi ấy.
Nam Thiên Như bày ra thức mở đầu Thái Cực rồi nói.
Thiên Lộc Tử cũng không có trả lời, hắn cũng đứng lên bày ra thức mở đầu của Thái Cực. Sau một khắc, Thiên Lộc Tử động trước, cũng không cần ám kình, hai tay chậm rãi hướng về phía trước đẩy ra, thắng đến bộ ngực của Nam Thiên Như.
Nam Thiên Như cũng động, hai tay cũng là xuất ra Thái Cực đến nghênh đón, ý đồ là muốn cùng Thiên Lộc Tử cứng đối cứng.
Thiên Lộc Tử chân mày cau lại, cổ tay phải chuyển một cái đặt lên tay của Nam Thiên Như đồng thời cầm chặc, thuận thế kéo về sau. Đồng thời hắn nửa ngồi xổm xuống, tay trái đánh vào bụng của Nam Thiên Như.
Nam Thiên Như hoàn toàn không kịp phản ứng, một cỗ lực kéo vô cùng mạnh mẽ truyền đến, nhất thời không kịp phản ứng, thân thể của hắn không thể khống chế lảo đảo nhào tới phía trước. Sau một khắc, hắn đã cảm thấy phần bụng truyền đến kịch liệt đau nhức, đặt mông ôm bụng ngồi trên mặt đất, nhất thời không dậy nổi.
Đây là do Thiên Lộc Tử kịp thời điều chỉnh độ mạnh yếu, nếu không vừa rồi một chưởng kia đã đủ đem Nam Thiên Như đánh cho vào bệnh viện. Nếu như sử dụng thêm ám kình vào trong đó, hắn không chừng đã đi gặp Diêm Vương rồi.
- Không có việc gì chứ?
Thiên Lộc Tử duỗi tay ra, đem Nam Thiên Như đỡ đến ngồi trên ghế đá.
- Ài, thật sự là hổ thẹn, tôi đã luyện Thái Cực nhiều năm như vậy, mà vẫn không thể chống lại một chiêu của cậu.
Nam Thiên Như vô cùng buồn bực nói.
Thiên Lộc Tử rót một chén trà đưa tới trước mặt Nam Thiên Như, nghiêm trang nói:
- Kỳ thật ông đã có vài phần nền tảng Thái Cực Công rồi, ông đúng nhanh như vậy bị thua đó là bởi vì ông bị nhầm lẫn hai điểm.
- Cái gì?
Nam Thiên Như ngược lại là không có để ý chút nào một tên tiểu tử đối với chính mình thuyết giáo.
- Ông vừa rồi đánh ra thôi thủ nghênh đón, chắc là muốn cứng đối cứng cùng tôi có phải không, đây là nhầm lẫn thứ nhất. Thái Cực chú trọng mượn lực đả lực, cứng đối cứng là không hề thích hợp với Thái Cực.
- Có đạo lý, còn điểm thứ hai?
- Trong lúc đối chiến với tôi, động tác thì tạm chấp nhận, nhưng tốc độ quá chậm, chắc hẳn ông quan niệm, cho rằng Thái Cực nhất định phải đánh từ từ. Đây là chỗ nhầm lẫn thứ hai.
- Hả? Theo như cậu nói, Thái Cực còn có thể đánh nhanh hay sao?
Nam Thiên Như cảm thấy rất hào hứng.
- Đương nhiên! Thái Cực xem như một môn công phu, nó nhất định phải đánh nhanh, nếu không không thể giết người được. Nếu quả thật chậm chạp như người ta nói, vậy thì nó không thể được gọi là công phu rồi.
Lời nói của Thiên Lộc Tử không phải chết người không thôi, hắn tiếp tục nói:
- Luyện tập thời điểm ông có thể chậm, nhưng là tại đối địch thời điểm ông không thể chậm, chỉ có thể bình tĩnh nhanh nhẹn ứng đối. Nếu không, ông làm sao mà có thể đánh thắng được đối thủ. Dùng ông vừa rồi đánh ra một chiêu Thái Cực kia, tùy tiện một người bình thường cũng có thể đánh bại ông, đối thủ sẽ không ngây ngốc chờ ông từ từ đến đánh hắn.
- Đúng. . . . Nghe không tệ. Thế nhưng mà mọi người đều đánh chậm như vậy ah.
Nam Thiên Như nói.
- Đó là do bọn họ đều bị nhầm lẫn, đánh Thái Cực như vậy chủ yếu để biểu diễn, nếu muốn dùng để đối địch căn bản không có khả năng. Mục đích của Trương Tam Phong sáng tạo ra Thái Cực, không phải là để biểu diễn đơn giản như vậy, mà là dùng để giết người!
- Nói như vậy, thế nhân chẳng phải là đã làm mai một Thái Cực, thẹn với tổ sư Trương Tam Phong sao?
- Không tệ! Ông nhìn kỹ, tôi đánh một bộ Thái Cực cho ông xem!
Thiên Lộc Tử nói xong, hắn đi đến dưới một cây đại thụ, hơi chút vận chuyển ám kình tại trên tay, một chưởng đánh vào trên thân cây.
Phanh! Đại thụ mãnh liệt lay động, rất nhiều lá rụng bay xuống như là những cánh bướm, bay múa đầy trời. Giờ khắc này Thiên Lộc Tử động, hắn dưới tàng cây đánh ra Thái Cực, tốc độ rất nhanh quả thực giống như ảo ảnh.
Theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh, gió mạnh xuất hiện. Lá rụng rơi xuống đầy trời, giống như bị hấp dẫn vậy, toàn bộ bị hút vào trên tay của Thiên Lộc Tử, không một chiếc lá nào có thể rơi xuống mặt đất. Theo thời gian dần qua, lá rụng trong tay Thiên Lộc Tử đã được tạo thành một cái quả cầu, xoay tròn rất nhanh.
Ở bên cạnh quan sát, Nam Thiên Như đã xem đến ngây người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, nguyên lai Thái Cực có thể đánh như vậy.
Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nữ nhân la lớn: "Cướp..., cướp…!"
Nam Thiên Như phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một kẻ lưu manh trong tay cầm lấy một cái túi xách đang chạy đến bên này, phía sau có một người phụ nữ đuổi sát theo hắn.
Nam Thiên Như vừa muốn định tiến lên chặn đường, Thiên Lộc Tử đã nhanh hơn hắn một bước. Hắn đem quả cầu lá cây trong tay đẩy ra, lá cây xoay tròn lấy, tựa như đạn pháo chính xác đánh vào trên người tên cướp kia.
Tên cướp còn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, đã bị đánh cho bất tỉnh ngã xuống đất. Lá cây tản ra, phần lớn lá cây rơi xuống trên người tên cướp.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện áo T-shirt của tên cướp đã bị lực xoay tròn xé rách. Ở chỗ bụng có thể thấy được một vết thương lớn hình tròn, hiển nhiên là bị quả cầu lá cây xoay tròn kia đả thương.
Nam Thiên Như còn đứng ngây ngốc ở đó, Thiên Lộc Tử lên tiếng:
- Lão Nam, thu dọn đồ đạc rời đi a, nếu không nhiều người vây lại thì vô cùng phiền toái.
Nam Thiên Như lúc này mới phản ứng, quơ lấy đàn cổ, đồ uống trà cùng lư hương, chạy ra đường lớn, vừa chạy vừa hô to:
- Tiểu tử, theo tôi!
Một chiếc Mini Cooper màu vàng đang đổ bên đường, một già một trẻ hai người trước sau tiến vào trong xe chuồn đi. Người phụ nữ kia chứng kiến tất cả sự việc, sau khi thu hồi túi xách, muốn đuổi theo nói lời cảm ơn, nhưng lúc này chiếc Mini Cooper cũng đã sớm rời đi rồi.
Người phụ nữ bất đắc dĩ đành phải báo cảnh sát, khi nàng nhìn thấy vết thương hình tròn trên người tên trộm, nàng mới khiếp sợ tự nói:
- Mới vừa rồi một màn kia thật sao, thật sự trên đời này có võ lâm cao thủ lánh đời.
Về sau, người phụ nữ đi bà tám khắp nơi, nói nàng nhìn thấy võ lâm cao thủ lánh đời, kết quả thiếu chút nữa bị đưa vào trung tâm nghiên cứu người không bình thường, chính là bệnh viện tâm thần.
Trên chiếc Mini Cooper, Thiên Lộc Tử cùng Nam Thiên Như trò chuyện cởi mở.
- Thiên Lộc ah, cậu thật đúng là đã cho tôi mở rộng tầm mắt, nguyên lai Thái Cực có thể đánh như vậy. Cho tới nay, tôi đều cho rằng trong phim ảnh trình diễn Thái Cực đều là nói ngoa mà thôi, không thể tưởng tượng được hiện thực so với điện ảnh còn khoa trương hơn nữa.
Nhận thấy Thiên Lộc Tử đúng ‘ võ lâm cao thủ ’, Nam Thiên Như xưng hô cũng thay đổi.
- Cái này cũng bình thường, nếu như lão có thể thoát khỏi chỗ nhầm lẫn, đem Thái Cực đánh nhanh một chút, cũng có thể làm được như vậy. Thái Cực bí truyền đâu chỉ có như vậy, thốn kình mới là Thái Cực bí truyền.
Thiên Lộc Tử bình tĩnh nói.
- Thốn kình? Đó là cái gì?
- Lão có thể hiểu là nháy mắt đánh ra ám kình, nhẹ nhàng một chưởng liền có thể giết chết một con tê giác!
- Lợi hại như vậy sao?
Nam Thiên Như hưng phấn nói, nhưng sau đó lại uể oải:
- Cứ cho là vậy, cảnh giới kia không phải tôi có thể hiểu được đấy. Lại nói, cậu đem Thái Cực đánh cho xuất thần nhập hóa, vì sao lại vẫn còn vô danh như vậy? Chẳng lẽ cậu thật là ‘cao thủ lánh đời’?
- Cao thủ lánh đời cái cục shit, tôi mới từ trong núi đi ra không lâu, còn phụng mệnh sư phụ phải đem Thái Cực phát dương quang đại, ta lánh đời làm cái con mẹ gì?
- Đem Thái Cực phát dương quang đại? Vậy lúc nãy sao cậu lại bỏ chạy? Nếu cậu không chạy, đợi phóng viên đến, đương nhiên sẽ được phỏng vấn, sau đó là lên ti vi. Đến lúc đó cậu ở trước camera biểu diễn một vài chiêu Thái Cực, chẳng phải sẽ nổi tiếng sao? Cậu nổi tiếng, liền sẽ có người tới bái cậu làm thầy, đó không phải là đemThái Cực phát dương quang đại hay sao?
- CMN ngất, tôi làm sao biết, tại sao ông không nói sớm?
- Tôi còn tưởng rằng cậu là cao thủ lánh đời, không muốn trước mặt người khác khoe khoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.