Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 89: Tràng hương diễm trong xe

Nhiệt Hỏa Hồng Liên

28/04/2014

Quách gia phụ tử đi ra từ trong nhà đã là một quang cảnh khác. Ấn đường và sắc mặt Quách Tĩnh cũng đã không còn là một màu đen nữa, trên người cũng không còn phát ra mùi hôi.

Nhưng vừa bị ói vừa bị đánh, sắc mặt của lão trắng bệch như tờ giấy, thân thể cũng là so với trước kia còn suy yếu hơn một chút. Nếu sau một khắc mà lão ta có đi đời nhà ma thì người ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thiên Lộc Tử bắt mạch cho lão một lần nữa, mạch tượng mặc dù suy yếu như cũ nhưng không còn tán loạn như trước nữa. Có thể thấy được độc tố trong cơ thể lão đã bị thanh trừ phần lớn, chỉ còn lại dư độc mà thôi.

Với dược lực của Chánh Khí Trúc Cơ Đan mà cũng không cách nào bức ra toàn bộ độc tố thì có thể thấy được độc tố trong cơ thể hắn bá đạo đến như thế nào.

Thu tay lại, Thiên Lộc Tử nhìn Quách Vinh Hiên đáp:

- Độc tố bên trong người cha ông đã bài xuất phần lớn nhưng vẫn còn dư độc. Hơn nữa cả khí và huyết của lão điều thiếu, phải cần một đoạn thời gian tương đối dài để an dưỡng nữa, trong lúc đó cần uống thêm thuốc bổ. Còn nữa, sau này cũng không thể nào ăn cơm thừa nữa, cũng không thể ở đây, nếu không bệnh của cha ông quả thật là hết thuốc chữa rồi!

- Cảm ơn!

Quách Vinh Hiên cúi người cảm tạ, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ khó khăn, hắn rầu rĩ ngày sao phải sống như thế nào đây.

Phụ thân hắn cần phải uống thuốc bổ an dưỡng, chỉ bấy nhiêu đó thôi đã bức hắn phát điên rồi, thuốc bổ quả thật là không hề rẽ chút nào. Cái vấn đề này đối với tình cảnh ăn còn không no của phụ tử hai người quả thật là một nan đề khó giải.

Thiên Lộc Tử trong mắt hiện lên tinh quang, dù biết nhưng vẫn còn cố hỏi:

- Rầu rĩ vì tiền mua thuốc bổ sau này sao?

Quách Vinh Hiên cũng không có giấu, gật gật đầu đáp:

- Tôi có một thân công phu nhưng đáng tiếc anh hùng không có đất dụng võ. Ở cái thời đại này có công phu cũng chỉ có nước đi ăn xin. Ta từng nghĩ tới đi đánh hắc quyền nhưng bọn họ nghe ta nói chỉ biết dùng chân thì không cho ta đánh nữa. Hôm nay ta trong người không có một đồng bạc nào, sao mà không lo được?

Thời cơ đến rồi! Thiên Lộc Tử trong lòng thầm vui sướng nhưng ngoài miệng lại nói:

- Như vậy đi, nơi tôi vừa lúc thiếu một tên bảo vệ, ông tới giúp tôi như thế nào? Tôi bao tiền ăn uống thuốc men của cha ông, còn trả thù lao cho ông nữa, ông chỉ giúp tôi bảo vệ hai nữ nhân thôi!

Niềm vui chợt đến thường làm người ta phản ứng không kịp, Quách Vinh Hiên chín là bị như thế. Một lúc lâu sau hắn mới kích động hỏi dồn:

- Là thật sao?

- Ông đừng nên kích động sớm như vậy, bảo vệ là công việc sống trên lưỡi đao, không cẩn thận sẽ nguy hiểm tới tánh mạng, ông cần phải nghĩ cho kỹ để quyết định!

Thiên Lộc Tử rất vô sỉ tung một chiêu lạt mềm buộc chặt, Kỷ Ngọc Nhàn thấy được nên vô cùng khinh bỉ.

- Không cần tính toán làm gì, lão thay mặt con lão đồng ý!

Quách Tĩnh vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, đoạn lão suy yếu nói tiếp:

- Cậ là ân nhân của chúng ta, con tôi làm hộ vệ là chuyện đương nhiên. Để cậu bao ăn ở thuốc men lão đã xấu hổ muốn chết, lương tâm bất an rồi, há còn cầm tiền thù lao của cậu nữa?

Quách Vinh Hiên nghe thấy cũng là gật đầu cho phải.

Quách gia phụ tử ở một trình độ nào đó mà nói thì quả là một đôi cha con bảo thủ. Thiên Lộc Tử cũng lười nói nhãm với bọn họ nữa, đánh nhịp nói:

- Được rồi, chuyện cứ định như vậy đi!

Nơi này cũng không thể ở được nữa, khi Thiên Lộc Tử mang phụ tử Quách gia mang về Nam Việt Hoa phủ thì cha con bọn họ nói gì cũng không vào ở, lý do là đời này chưa ở qua nơi nào xa hoa như vậy, cả người không được tự nhiên.

Lần này thì Thiên Lộc Tử đành câm nín, cũng không hề miễn cưỡng bọn họ. Nam Thiên Như cũng hiểu cách làm người, dựng một căn nhà gỗ trong vườn hoa cạnh cổng chính cho phụ tử Quách gia trú ngụ.

Để giúp Quách Tĩnh loại bỏ dư độc tồn trong người, Thiên Lộc Tử đã gọi cho Bạch Diệp Tuyền, bảo nàng mang Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn không có chất độc tới.

Mặc dù dược hiệu Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn xa xa không thể bằng Chánh Khí Trúc Cơ Đan nhưng dùng nó để loại bỏ dư độc là đã có thừa. Chánh Khí Trúc Cơ Đan còn phải để lại cho vợ hắn dùng nha, không thể để cho lão già Quách Tĩnh này dùng để loại bỏ dư độc được.

Tối đến, Thiên Lộc Tử đang đứng trong vườn hoa ngắm một con ấu điệp đang phá kén bay ra. Bỗng nhiên có một luồng gió thơm thổi tới, hắn tham lam hít một hơi thật sâu liền biết rõ người đến là ai.



Nam Như Hân đi tới bên cạnh Thiên Lộc Tử rồi đứng lại, học bộ dáng của hắn khom người quan sát bướm lột xác. Nàng đúng là lần đầu tiên thấy được một màn ấu điệp phá kén gần như vậy, khuôn mặt hoa trần ngập vẻ tò mò.

Cứ như vậy hai người không hề nói câu nào, chỉ là lẳng lặng quan sát cho đến khi ấu điệp phá kén xong tung cánh bay đi thì lúc đó bọn họ mới sực tỉnh lại.

- Cô nhìn thấy cái gì?

Thiên Lộc Tử hỏi.

- Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long. Điệp biến chính là hình ảnh thu nhỏ, chỉ cần phá kén là có thể bay vút lên trời.

Nam Như Hân đáp.

*Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long – Tạm dịch:”Cá vàng nào vật trong ao. Gặp thời gặp thế liền ào thành long” là câu sấm trong Phong Vân, một tác phẩm của Mã Vinh Thành và Đan Thanh.

- Xem ra chúng ta cùng ý nghĩ rồi! Cô thấy ta giống con hồ điệp đó không?

Thiên Lộc Tử liền ngồi lên chiếc ghế đá, thâm ý hỏi.

- Anh đúng là không biết xấu hổ, có người tự khen mình như vậy sao?

Nam Như Hân cười nhạo một câu, sau đó liền nghiêm mặt nói:

- Cần phải có phong vân, chỉ cần anh nguyện ý thì anh có thể hóa rồng!

- Tôi cũng cho là như vậy!

Thiên Lộc Tử gật đầu thật sâu đáp.

- Không biết xấu hổ! Cho anh!

Nam Như Hân ném cho Thiên Lộc Tử một vật nhỏ.

- Cô cho tôi chìa khóa xe làm gì?

Thiên Lộc Tử nhận lấy nhì thì phát hiện là một chùm chìa khóa xe, không hiểu bèn hỏi.

- Tôi nói là muốn tặng xe cho anh mà, anh quên rồi?"

- Tôi nghĩ là cô nói đùa thôi!

- Tôi không có đùa nha!

- Nhưng tôi không biết lái xe a!

- Chuyện này thì đơn giản, anh bái tôi làm thầy, tôi dạy cho anh!

Nam Như Hân nói một câu, liền đi tới chộp lấy chìa khóa xe trong tay hắn.

Cái cô nàng này thật là… Thiên Lộc Tử sờ sờ lỗ mũi, đi theo.

Bên trong xe, Nam Như Hân nói cho Thiên Lộc Tử một chút kỹ thuật lái xe cùng với những điều phải chú ý thì bắt đầu tập chạy làm quen xe.

Đừng thấy Thiên Lộc Tử tinh thông bát pháp của Trương Tam Phong mà tưởng hắn lĩnh ngộ siêu quần, trong lúc hắn học xe quả thực là ngu ngốc tới cực điểm. Dù Nam Như Hân có giảng giải như thế nào thì hắn vẫn không cách nào làm được.

Rầm, một mảng lớn chậu hoa trong vườn bị cán nát. Rắc…Rắc…, cây hoa quế mà Nam Thiên Như thích nhất đã gãy thành mấy khúc. Cạch, một mảng lớn hoa tươi đã trở thành hoa nát…

- Ngu ngốc, anh biết bẻ lái hay không? Sặc, anh đừng nhấn chân ga mà thắng xe chứ. Kẻ điên, sao lại có người ngốc như anh vậy…

Nam Như Hân kêu to giống hệt phát điên, cuối cùng không nhịn được nữa, định đặt mông ngồi lên đùi Thiên Lộc Tử Cầm tay dạy hắn. Giống như mẹ cầm tay con, dạy con viết chữ vậy.

Dần dần, nàng cảm thấy không được bình thường. Nàng phát hiện dưới mông lúc nào cũng có vật gì cứng cứng chỉa vào giữa khe mông của nàng.



Tình huống đúng là vô cùng quen thuộc nha, lần trước nàng dạy hắn đánh chữ cũng lâm vào trường hợp này.

Vì thế tim nàng đập bang bang, đỏ mặt toan nhảy về ghế lái phụ ngồi. Nhưng vừa mới muốn động thân thì phát hiện đôi tay heo của tên nào luồn ra từ bên sườn của nàng, vịn lấy hai đỉnh núi của nàng.

Đôi tay heo của hắn còn xoa nắn, hai toàn núi đôi của nàng bị bóp méo thành muôn hình vạn trạng. Đó đúng là đồ chơi tuyệt hảo mà đàn ông thích thất, lực hấp dẫn giống như “Tom and Jerry” đối với trẻ em vậy.

Hạ thể bị cọ cọ, song phong bị xoa nắn, Nam Như Hân đã dâng lên phản ứng. Thiên Lộc Tử nói cũng không cần, ngay từ lúc Nam Như Hân ngồi lên đùi thì hắn đã nổi lên phản ứng rồi.

Mùi của hóc-môn sinh dục tỏa khắp không gian trong chiếc BMW 760li rộng rãi này. Động tác Thiên Lộc Tử càng lúc càng thô bạo, kề vào đầu của Nam Như Hân, miệng thúi của hắn liền dán lên đôi môi của nàng.

Nam Như Hân đã hoàn toàn ngốc trệ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn mở ra trong lúc giật mình đó. Bởi vậy vừa lúc tiện nghi cho con hàng Thiên Lộc Tử, đầu lưỡi của hắn không trở ngại xâm nhập vào bên trong cái miệng đầy hương thơm.

Môi Nam Như Hân rất mềm, đầu lưỡi cũng mềm, bộ ngực cũng vô cùng mềm. . . Thiên Lộc Tử trong cơn vô thức động tác có phần mạnh bạo hơn.

Cảm nhận được bộ ngực đau đớn, Nam Như Hân mới kịp phản ứng trong cơn địa chấn đó, đáy lòng phát ra một tia phản kháng.

Cảm giác được trong miệng mình có con gì đó đang ngọ nguậy, nàng liền cắn một cái thật mạnh.

- A…!!!

Thiên Lộc Tử bị đau, vội vàng rụt đầu lưỡi, sau đó cảm thấy miệng mặn mặn, thì ra là cái lưỡi đã bật máu.

Nam Như Hân thì nhân đó nhảy về ghế phụ, cảnh giác ngó chừng Thiên Lộc Tử.

- Cái này… thật ra thì… đừng hiểu lầm, ta không phải là cái loại người như trong tưởng tượng của… cô!

Thiên Lộc Tử cố gắng biện hộ nhưng khi nói ra lại vô lực như vậy.

- Hừ!

- Là cô ngồi lên đùi của tôi trước mới xảy ra chuyện như vậy. Tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không thể ngồi trong lòng vẫn không loạn được nha, cho nên cái này không thể trách tôi được!

Nam Như Hân hận đến ngứa răng, con hàng này quá vô sỉ, được tiện nghi mà lại còn khoe mẽ. Nàng toan phản bác nhưung rồi cũng không thể nói ra lời. Nhớ lại thì quả thật đúng như Thiên Lộc Tử nói, là nàng ngồi lên đùi hắn mới dẫn phát một loạt chuyện hương diễm sau đó.

Vì thế nàng chỉ có thể dùng ánh mắt bất thiện ngó chừng Thiên Lộc Tử, dùng đôi mắt tràn ngập vẻ bất mãn để kháng nghị mà thôi.

Trong ánh mắt bất thiện của Nam Như Hân, con hàng Thiên Lộc Tử này thế nhưng đã học xong rất nhanh lái xe. Khiến cho người ta không khỏi hoài nghi con hàng này là cố ý giả ngu để nhân cơ hội sàm sỡ nữ thần ở Dương Thành này.

- Anh giả ngu không học được sao?

Nam Như Hân nhìn Thiên Lộc Tử hồ nghi, gằn ra từng tiếng hỏi.

- Tôi không biết cô nói gì cả!

Thiên Lộc Tử ngây thơ vô số tội đáp.

- Vậy tại sao anh bây giờ loáng cái đã học xong mà mới vừa rồi học lâu như vậy mà vẫn không được?

- Tôi cũng không biết nữa!

Nam Như Hân không hỏi nữa. Nếu hỏi tiếp cũng sẽ không có đáp án. Cho dù Thiên Lộc Tử là cố ý nhưng hắn sao lại nhận chứ!

- Chạy xe ra ngoài đi dạo một chút, tôi nhân tiện nói cho anh biết luật giao thông luôn!

Nam Như Hân đề nghị.

- Chuyện này. . . Được!

Thiên Lộc Tử do dự đáp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng. Đương nhiên là trước khi đi ra ngoài hắn vẫn không quên dặn dò Quách Vinh Hiên chú ý tình huống chung quanh biệt thự nhiều một chút, tránh người ta nhân cơ hội này hạ thủ với Kỷ Ngọc Nhàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook