Quyển 5 - Chương 2: Phong trần tam hiệp
Vọng Tưởng
21/03/2013
"Sư phụ, 'Phong Trần tam hiệp' là những ai? Tại sao trước kia không có nghe người nói qua? Có thể nói cho chúng con nghe được không?" Phỉ Phỉ thấy được ánh mắt của Đỉnh Hồ tiên cô tỏ ra rất hoài niệm, không khỏi tò mò mà hỏi.
Âu Dương Quốc Vĩ và mọi người đều nghe được, và cũng rất tò mò nhìn Đỉnh Hồ tiên cô, nói vậy bên trong này nhất định là có rất nhiều chuyện xảy ra.
Đỉnh Hồ tiên cô xếp lại những suy nghĩ lung tung, rồi tại trươc mặt một nhóm tiểu bối nói ra những việc phát sinh vào tám mươi năm trước đó, câu truyện về những người đã từng là tri kỹ....
Tám mươi năm trước, vì tranh đoạt cái ghế võ lâm minh chủ, các đại môn phái và vô số cao thủ tiến hành một trận tành sát tanh mùi máu, quét sạch người khác, tự cho mình là người có tiếng nói nhất. Võ lâm Trung Nguyên vùi vào trong một mảnh tinh phong huyết vũ. Dưới tình cảnh như vậy, có ba vị thanh niên võ công tuyệt đỉnh đứng ở ngoài, dường như hết thảy sự việc phát sinh không có chút liên quan gì.
Bọn họ làm việc không theo một hướng, làm cái gì cũng không có một chuẩn nhất định, hết thảy đều dựa vào sự vui buồn của chính mình. Gặp việc không vừa mắt liền nhúng ta vào, cũng mặc kệ ngươi là người môn phái nào. Trong lúc nhất thời bọn họ khiến giang hồ trở nên hôn thiên địa ám. Bởi vậy, Trung Nguyên lấy Chư Cát thế gia đứng đầu rất nhiều võ lâm cao thủ truy sát bọn họ. Thế nhưng võ công của bọn họ đều cao, mỗi lần đều đùa giỡn với cao thủ truy sát bọn họ, cuối cùng đều đem chúng phế võ công. Rất nhanh, người trong giang hồ tặng cho bọn họ một nhã hào, 'Phong Trần tam hiệp'. 'Phong Trần tam hiệp' lúc ấy có thể nói là danh chấn nhất, người trong hắc đạo gặp bọn họ đều phải lui lại ba bước, e sợ sẽ đến chọc ba cái tiểu tang tinh này.
'Phong Trần tam hiệp' đến từ những nơi không giống nhau, chỉ có một điểm giống chính là bọn họ là truyền nhân duy nhất của đương thời dị nhân giang hồ. Không nói đến môn phái, dưới một cơ duyên xảo hợp, ba người chí hương giống nhau, liền đi cùng nhau, mỗi ngày ở chung một chỗ nói chuyện, uống rượu, luận bàn võ họ, rảnh rỗi thì ra ngoài tìm người đánh nhau, muốn trở thanhgiang hồ hảo hán vì việc nghĩa. Về phần cái võ lâm minh chủ gì đó, bọn họ là không nghĩ tới, cũng không thèm nhìn tới, một bộ dạng thanh cao không tranh với thế gian. Thật sự bọn họ rất vui vẻ và hòa hợp.
Nhưng hết lần này đến lần khác thế sự trêu người, ba thanh niên này là hai nam tử và một nử tử. Hai nam tử đều tuấn mỹ tuyệt luân, khí vũ hiên ngang, phong độ nghi thái là người có một không hai lúc ấy. Mà nữ tử thì mắt như thu thủy, khuôn mặt nõn nà, thanh lệ thoát tục, phong thái đơn giản, toàn thân toát ra một loại tính tình ngang ngược không câu nệ gì. Vì lâu ngày sinh tình, tuấn nam mỹ nữ cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, đã sinh ra một loại cảm tình kỳ diệu.
Hai nam tử phát hiện chính mình đều rất yêu cái cô nương này. Mà nàng dĩ nhiên cũng có hảo cảm với cả hai người. Ngay cả chính nàng cũng không biết thích ai nhiều hơn, mà bỏ người còn lại cũng không nỡ. Ba người trong loại quan hệ vi diệu này vẫn ở chung một đoạn thời gian. Hai nam nhân đều là bằng hữu rất tốt của nhau, có thể nói là tình đồng tay chây. Nhưng muốn bọn họ buông tha tình yêu của mình, ai cũng không làm được, đều chờ đợi đối phương tự lui xuống trước. Nhất thời, ba người lâm vào trong vướng mắc tình cảm xấu hổ.
Việc hai nàng một phu là hết sư đương nhiên, nhưng hai nam lấy một thê là thiên lý bất dung. Thế đạo là như vậy, ngươi có biện pháp không?
Cuối cùng, cái cô nương này lựa chọn rời khỏi. Lựa cho ai, đối với người kia đều là đả kích vô tình nhất, đều sẽ khiến cho hắn thương tâm. Sau khi đắn đo rất nhìn, nàng vẫn không thể lựa chọn được. Nàng trả qua một trận đấu tranh thống khổ, và đưa ra quyết định đau khổ này. Bởi vậy vào một đêm sáng ít sao, nàng đã rời đi.
Cô nương để lại một phong thư, trong đó, đoạn cuối cùng có viết: "Các ngươi hai vị đại ca đều là nam nhân rất tốt. Nếu cô nương nào có thể trở thành thê tử của các ngươi, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Đáng tiếc, ta vô duyên, không thể tiếp tục ở chung với các ngươi được nữa. Ta phải đi. Nơi ta đến các ngươi không cần phải đi tìm. Hy vọng các ngươi sẽ tìm được một cô nương tốt hơn, lấy làm thê tử. Ta sẽ rất hoài niệm một đoạn thời gian chúng ta ở chung này. Đa tạ hai vị đại ca thường xuyên chiếu cố tiểu muội. Ta sẽ rất nhớ đến hai vị đại ca. Các ngươi bảo trọng. Chúc hai vị đại ca hạnh phúc!"
Sau khi đọc xong thư này, hai nam ai cũng không oán ai, biết rằng mọi người không sai, nhưng bọn họ đều khẩn trương, lo lắng nàng một cô nương trên giang hồ hiểm ác sẽ gặp phải bất trắc. Song phương ước định, lập tức chia nhau đi tìm, sau khi tìm được, mọi người cũng không nói đến chuyện yêu đương nữa, chỉ lấy huynh muội xưng hô, tiếp tục lấy 'Phong Trần tam hiệp' hành tẩu giang hồ.
Hai người cuối cùng chạy hết tất cả nơi ở Trung Nguyên, vẫn không tìm được nàng. Dưới tình thế cấp bách, một người trong đó ngã bện, người còn lại thì nghĩ ra một biện pháp, chính là tranh đoạt võ lâm minh chủ, chờ sau khi được xưng làm minh chủ, sẽ phát võ lâm thiếp, phát động toàn bộ người trong chốn võ lâm tìm kiếm vị cô nương này.
Kết quả, dưới sự trợ giúp của một ít võ lâm đồng đạo, hắn dựa vào bảo kiếm trong tay, tại Thiếu Lâm tự Tung Sơn một mình đánh bại quần hùng, cuối cùng đánh trọng thương người của Chư Cát thế gia, đoạt được xưng hào võ lâm minh chủ như nguyện ý. Ai ngờ, võ lâm thiếp phát ra rất nhiều, vài năm trôi qua, vẫn không có tin tức của vị cô nương kia. Hắn thất vọng, hắn tưởng rằng nàng ta gặp phải bất hạnh nào đó. Dưới tâm tro ý nguội, hắn liền quyết định rời khỏi giang hồ.
Vào lúc này, thuộc hạ đến báo, tại Nam Việt xa xôi có người nhìn thấy một người tương tự vị cô nương kia. Và võ lâm minh kia nghe được liền mừng như điên, lập tức ước hẹn với huynh đệ của hắn đồng thời đi xuống phía Nam. Tại chung quanh Nam Việt tìm kiếm, có lẽ là cô nương kia khắc y tránh né bọn họ, kết quả không khó tưởng tượng, lại đồ lao vô công. Đến lúc này, hai ngươi đền quá mệt mỏi rồi, tình cảm lại buồn bực không như ý, cũng không muốn về Trung Nguyên nữa, liền tự tìm một nơi để ẩn cư.
Đến tận đây, 'Phong Trần tam hiệp' chánh thức biến mất trên giang hồ.
Đỉnh Hồ tiên cô kể tới đây, thở dài một hơi. Nghe đến đó, mọi người loáng thoáng đoán được gì đó, nhưng lại không dám hỏi. Trong lòng tràn ngập thổn thúc đối với vận mệnh của ba nhân vật chính trong câu chuyện đó.
"Sư phụ, sau đó cô nương đó đã đi đâu?" Lúc này vẫn là Phỉ Phỉ nhỏ nhẹ hỏi phá tan sự im lặng lúc này. Mọi người đều nhìn Đỉnh Hồ tiên cô, hiển nhiên là mọi người đều muốn biết.
"Phỉ nhi, cô nương kia chính là ta, sư phụ của con, Hà Tổ Nhi." Đỉnh Hồ tiên cô vuốt mái tóc trên đầu Phỉ Phỉ, thở dài một tiếng và nói. Trong ánh mắt bà có một loại mơ hồ, xem ra, nhiều năm trôi qua rồi, chính là tiên cô vẫn không thể quên đoạn tình này.
"Vậy... vậy hai thanh niên kia là ai?" Phỉ Phỉ dựa vào sự yêu thương của tiên cô đối với này, mà hỏi hết những vấn đề mọi người đều muốn biết.
Đỉnh Hồ tiên cô nhìn Âu Dương Quốc Vĩ và Hoa Ngọc Khanh, và nói: "Một người trong bọn họ sau đó được xưng là 'La Phù kiếm tiên', Hoa Tử Cường." A, là gia gia của Hoa Ngọc Khanh. Khi ánh mắt kinh ngạc của mọi người còn chưa biến mất, tiên cô nói tiếp: "Đoạt được võ lâm minh chủ chính là Đặng Thần Châu, cũng chính là ân sự của Vĩ ca ngươi bây giờ, 'Ba thánh chí tôn' Lão Nhân."
A! Mọi người lần này thật sự ngây người. Ân sư của Âu Dương Quốc Vĩ tại tám mươi năm trước lại là võ lâm minh chủ!
Âu Dương Quốc Vĩ đến bây giờ mới biết được danh tánh của ân sư, và cũng lần đầu biết, ân sư nguyên lai có một đoạn tình yêu khắc cố ghi tâm động lòn ngươi như thế. Bởi vì yêu, có thể bỏ qua ngôi vị võ lâm minh chủ mọi người đều ước muốn, hắn không khỏi bị đoạn tình yêu của ân sư làm cảm động. Hắn bây giờ đối với ân sư lúc trong núi, thường xuyên một mình ngồi ngây người một chỗ như có tâm sự gì, bây giờ đã tìm được câu trả lời.
Đặng Thần Châu thu Âu Dương Quốc Vĩ làm đồ đệ và việc Hoa Tử Cường kết hôn sinh con, đều là do ái đồ Phỉ Phỉ sau khi theo Âu Dương Quốc Vĩ, đệ tử của phái Đỉnh Hồ sơn từ trong trốn giang hồ điều tra được. Bổn ý của tiên cô chính là muốn điều tra chi tiết về Âu Dương Quốc Vĩ, bà muốn biết rằng ái đồ hết lòng đi theo là ai. Ai ngờ sau khi điều tra, lại tra ra nhiều sự như vậy, chính là chuẩn bị không kịp a. Có một số việc, nàng còn không muốn nói cho Âu Dương Quốc Vĩ biết, dựa vào cảm tính của chính người kia đi xử lý, ngoại nhân là không giúp được gì.
Thật ra, sau khia Đặng Thần Châu và Hoa Tử Cường thoái ẩn giang hồ, cũng không ngừng tìm kiếm hạ lạc Hà Tổ Nhi. Sau đó, Hoa Tử Cường dưới áp lực khá lớn của người thân, bị ép thành thân sinh con, giờ trở thành người thuận theo số trời. Nhưng Đặng Thần Châu vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ cách mấy năm đều xuống núi tìm kiếm xung quanh, và vẫn duy trì liên hệ với Hoa Tử Cường. Sau này lại thu dưỡng Âu Dương Quốc Vĩ và thu hắn làm truyền như của mình, còn có giúp hắn việc chung thân đại sự với Hoa Ngọc Khanh khi còn rất nhỏ.
Đỉnh Hồ tiên cô tiếp theo lại nói mộ tin tức khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ và Mộ Dung San San cao hứng: "Còn có, ân sư của Vĩ nhi và gia gia của San San, Mộ Dung Phi Tuyết cũng là hảo huynh đệ. Năm đó Đặng Thần Châu giành lấy ngôi vị minh chủ, chính là hắn dẫn Mộ Dung gia tộc giúp không ít." Tiên cô tựa hồ biết rõ lo lắng về hôn sự trong lòng bọn họ, cố ý nói ra việc này. Tiên cô cũng không nói gì, năm đó vì tìm bà, Mộ Dung gia tộc cũng phải tốn không ít nhân lực và vật lực.
"A????" Mộ Dung San San thật sự rất cao hứng. Nếu ân sư của Vĩ ca và gia gia là hảo huynh đệ, vậy thì hôn sự của chính mình tất nhiên có hy vọng rồi. Gia gia ở nhà là thương yêu mình nhất, mà phụ thân thì lại sợ gia gia nhất, luôn răm rắp nghe lơi của gia gia. A a.
Nghe được tin tức như thế, mọi người đều vì San San mà cao hứng. Các nàng mấy vị phu nhân bây giờ thật là tình đồng tỷ muội, chẳng phân biệt lẫn nhau. Nhóm nữ sát theo San San thì lại có cảm giác khác, nếu gia gia của đại tỷ là ân sư của minh chủ là hảo huynh đệ, bọn họ kế thành thân gia, vậy chính mình sau nà cũng có thể về nhà rồi, không cần phải chung thân phiêu bạc bên ngoài. Dù sao tâm lý của con người là lá rụng về cội là thâm căn cố đế.
Còn có một vài sự không thể không nói. Lúc đầu Mộ Dung gia tộc tiếp nhận đơn truy sát Âu Dương Quốc Vĩ, cũng không biết quan hệ phức tạp bên trong, thuần túy là thái độ buôn bán, làm một tổ chức sát thủ, là không cần hỏi đối phương là ai. Nếu sớm biết Âu Dương Quốc Vĩ là ái đồ của Đặng Thần Châu, vậy lần giao dịch này căn bản sẽ không làm. Nhưng mà, có lẽ đây chính là an bài của vận mệnh, để người tiếp nhận một sinh ý không nên tiếp, rồi đưa Mộ Dung San San đến bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ cũng rất cao hưng, nghĩ không ra ân sư quan hệ rộng rãi như thế.
Đối mặt với tương lai, trong lòng tràn ngập sự mơ ước....
Âu Dương Quốc Vĩ và mọi người đều nghe được, và cũng rất tò mò nhìn Đỉnh Hồ tiên cô, nói vậy bên trong này nhất định là có rất nhiều chuyện xảy ra.
Đỉnh Hồ tiên cô xếp lại những suy nghĩ lung tung, rồi tại trươc mặt một nhóm tiểu bối nói ra những việc phát sinh vào tám mươi năm trước đó, câu truyện về những người đã từng là tri kỹ....
Tám mươi năm trước, vì tranh đoạt cái ghế võ lâm minh chủ, các đại môn phái và vô số cao thủ tiến hành một trận tành sát tanh mùi máu, quét sạch người khác, tự cho mình là người có tiếng nói nhất. Võ lâm Trung Nguyên vùi vào trong một mảnh tinh phong huyết vũ. Dưới tình cảnh như vậy, có ba vị thanh niên võ công tuyệt đỉnh đứng ở ngoài, dường như hết thảy sự việc phát sinh không có chút liên quan gì.
Bọn họ làm việc không theo một hướng, làm cái gì cũng không có một chuẩn nhất định, hết thảy đều dựa vào sự vui buồn của chính mình. Gặp việc không vừa mắt liền nhúng ta vào, cũng mặc kệ ngươi là người môn phái nào. Trong lúc nhất thời bọn họ khiến giang hồ trở nên hôn thiên địa ám. Bởi vậy, Trung Nguyên lấy Chư Cát thế gia đứng đầu rất nhiều võ lâm cao thủ truy sát bọn họ. Thế nhưng võ công của bọn họ đều cao, mỗi lần đều đùa giỡn với cao thủ truy sát bọn họ, cuối cùng đều đem chúng phế võ công. Rất nhanh, người trong giang hồ tặng cho bọn họ một nhã hào, 'Phong Trần tam hiệp'. 'Phong Trần tam hiệp' lúc ấy có thể nói là danh chấn nhất, người trong hắc đạo gặp bọn họ đều phải lui lại ba bước, e sợ sẽ đến chọc ba cái tiểu tang tinh này.
'Phong Trần tam hiệp' đến từ những nơi không giống nhau, chỉ có một điểm giống chính là bọn họ là truyền nhân duy nhất của đương thời dị nhân giang hồ. Không nói đến môn phái, dưới một cơ duyên xảo hợp, ba người chí hương giống nhau, liền đi cùng nhau, mỗi ngày ở chung một chỗ nói chuyện, uống rượu, luận bàn võ họ, rảnh rỗi thì ra ngoài tìm người đánh nhau, muốn trở thanhgiang hồ hảo hán vì việc nghĩa. Về phần cái võ lâm minh chủ gì đó, bọn họ là không nghĩ tới, cũng không thèm nhìn tới, một bộ dạng thanh cao không tranh với thế gian. Thật sự bọn họ rất vui vẻ và hòa hợp.
Nhưng hết lần này đến lần khác thế sự trêu người, ba thanh niên này là hai nam tử và một nử tử. Hai nam tử đều tuấn mỹ tuyệt luân, khí vũ hiên ngang, phong độ nghi thái là người có một không hai lúc ấy. Mà nữ tử thì mắt như thu thủy, khuôn mặt nõn nà, thanh lệ thoát tục, phong thái đơn giản, toàn thân toát ra một loại tính tình ngang ngược không câu nệ gì. Vì lâu ngày sinh tình, tuấn nam mỹ nữ cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, đã sinh ra một loại cảm tình kỳ diệu.
Hai nam tử phát hiện chính mình đều rất yêu cái cô nương này. Mà nàng dĩ nhiên cũng có hảo cảm với cả hai người. Ngay cả chính nàng cũng không biết thích ai nhiều hơn, mà bỏ người còn lại cũng không nỡ. Ba người trong loại quan hệ vi diệu này vẫn ở chung một đoạn thời gian. Hai nam nhân đều là bằng hữu rất tốt của nhau, có thể nói là tình đồng tay chây. Nhưng muốn bọn họ buông tha tình yêu của mình, ai cũng không làm được, đều chờ đợi đối phương tự lui xuống trước. Nhất thời, ba người lâm vào trong vướng mắc tình cảm xấu hổ.
Việc hai nàng một phu là hết sư đương nhiên, nhưng hai nam lấy một thê là thiên lý bất dung. Thế đạo là như vậy, ngươi có biện pháp không?
Cuối cùng, cái cô nương này lựa chọn rời khỏi. Lựa cho ai, đối với người kia đều là đả kích vô tình nhất, đều sẽ khiến cho hắn thương tâm. Sau khi đắn đo rất nhìn, nàng vẫn không thể lựa chọn được. Nàng trả qua một trận đấu tranh thống khổ, và đưa ra quyết định đau khổ này. Bởi vậy vào một đêm sáng ít sao, nàng đã rời đi.
Cô nương để lại một phong thư, trong đó, đoạn cuối cùng có viết: "Các ngươi hai vị đại ca đều là nam nhân rất tốt. Nếu cô nương nào có thể trở thành thê tử của các ngươi, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Đáng tiếc, ta vô duyên, không thể tiếp tục ở chung với các ngươi được nữa. Ta phải đi. Nơi ta đến các ngươi không cần phải đi tìm. Hy vọng các ngươi sẽ tìm được một cô nương tốt hơn, lấy làm thê tử. Ta sẽ rất hoài niệm một đoạn thời gian chúng ta ở chung này. Đa tạ hai vị đại ca thường xuyên chiếu cố tiểu muội. Ta sẽ rất nhớ đến hai vị đại ca. Các ngươi bảo trọng. Chúc hai vị đại ca hạnh phúc!"
Sau khi đọc xong thư này, hai nam ai cũng không oán ai, biết rằng mọi người không sai, nhưng bọn họ đều khẩn trương, lo lắng nàng một cô nương trên giang hồ hiểm ác sẽ gặp phải bất trắc. Song phương ước định, lập tức chia nhau đi tìm, sau khi tìm được, mọi người cũng không nói đến chuyện yêu đương nữa, chỉ lấy huynh muội xưng hô, tiếp tục lấy 'Phong Trần tam hiệp' hành tẩu giang hồ.
Hai người cuối cùng chạy hết tất cả nơi ở Trung Nguyên, vẫn không tìm được nàng. Dưới tình thế cấp bách, một người trong đó ngã bện, người còn lại thì nghĩ ra một biện pháp, chính là tranh đoạt võ lâm minh chủ, chờ sau khi được xưng làm minh chủ, sẽ phát võ lâm thiếp, phát động toàn bộ người trong chốn võ lâm tìm kiếm vị cô nương này.
Kết quả, dưới sự trợ giúp của một ít võ lâm đồng đạo, hắn dựa vào bảo kiếm trong tay, tại Thiếu Lâm tự Tung Sơn một mình đánh bại quần hùng, cuối cùng đánh trọng thương người của Chư Cát thế gia, đoạt được xưng hào võ lâm minh chủ như nguyện ý. Ai ngờ, võ lâm thiếp phát ra rất nhiều, vài năm trôi qua, vẫn không có tin tức của vị cô nương kia. Hắn thất vọng, hắn tưởng rằng nàng ta gặp phải bất hạnh nào đó. Dưới tâm tro ý nguội, hắn liền quyết định rời khỏi giang hồ.
Vào lúc này, thuộc hạ đến báo, tại Nam Việt xa xôi có người nhìn thấy một người tương tự vị cô nương kia. Và võ lâm minh kia nghe được liền mừng như điên, lập tức ước hẹn với huynh đệ của hắn đồng thời đi xuống phía Nam. Tại chung quanh Nam Việt tìm kiếm, có lẽ là cô nương kia khắc y tránh né bọn họ, kết quả không khó tưởng tượng, lại đồ lao vô công. Đến lúc này, hai ngươi đền quá mệt mỏi rồi, tình cảm lại buồn bực không như ý, cũng không muốn về Trung Nguyên nữa, liền tự tìm một nơi để ẩn cư.
Đến tận đây, 'Phong Trần tam hiệp' chánh thức biến mất trên giang hồ.
Đỉnh Hồ tiên cô kể tới đây, thở dài một hơi. Nghe đến đó, mọi người loáng thoáng đoán được gì đó, nhưng lại không dám hỏi. Trong lòng tràn ngập thổn thúc đối với vận mệnh của ba nhân vật chính trong câu chuyện đó.
"Sư phụ, sau đó cô nương đó đã đi đâu?" Lúc này vẫn là Phỉ Phỉ nhỏ nhẹ hỏi phá tan sự im lặng lúc này. Mọi người đều nhìn Đỉnh Hồ tiên cô, hiển nhiên là mọi người đều muốn biết.
"Phỉ nhi, cô nương kia chính là ta, sư phụ của con, Hà Tổ Nhi." Đỉnh Hồ tiên cô vuốt mái tóc trên đầu Phỉ Phỉ, thở dài một tiếng và nói. Trong ánh mắt bà có một loại mơ hồ, xem ra, nhiều năm trôi qua rồi, chính là tiên cô vẫn không thể quên đoạn tình này.
"Vậy... vậy hai thanh niên kia là ai?" Phỉ Phỉ dựa vào sự yêu thương của tiên cô đối với này, mà hỏi hết những vấn đề mọi người đều muốn biết.
Đỉnh Hồ tiên cô nhìn Âu Dương Quốc Vĩ và Hoa Ngọc Khanh, và nói: "Một người trong bọn họ sau đó được xưng là 'La Phù kiếm tiên', Hoa Tử Cường." A, là gia gia của Hoa Ngọc Khanh. Khi ánh mắt kinh ngạc của mọi người còn chưa biến mất, tiên cô nói tiếp: "Đoạt được võ lâm minh chủ chính là Đặng Thần Châu, cũng chính là ân sự của Vĩ ca ngươi bây giờ, 'Ba thánh chí tôn' Lão Nhân."
A! Mọi người lần này thật sự ngây người. Ân sư của Âu Dương Quốc Vĩ tại tám mươi năm trước lại là võ lâm minh chủ!
Âu Dương Quốc Vĩ đến bây giờ mới biết được danh tánh của ân sư, và cũng lần đầu biết, ân sư nguyên lai có một đoạn tình yêu khắc cố ghi tâm động lòn ngươi như thế. Bởi vì yêu, có thể bỏ qua ngôi vị võ lâm minh chủ mọi người đều ước muốn, hắn không khỏi bị đoạn tình yêu của ân sư làm cảm động. Hắn bây giờ đối với ân sư lúc trong núi, thường xuyên một mình ngồi ngây người một chỗ như có tâm sự gì, bây giờ đã tìm được câu trả lời.
Đặng Thần Châu thu Âu Dương Quốc Vĩ làm đồ đệ và việc Hoa Tử Cường kết hôn sinh con, đều là do ái đồ Phỉ Phỉ sau khi theo Âu Dương Quốc Vĩ, đệ tử của phái Đỉnh Hồ sơn từ trong trốn giang hồ điều tra được. Bổn ý của tiên cô chính là muốn điều tra chi tiết về Âu Dương Quốc Vĩ, bà muốn biết rằng ái đồ hết lòng đi theo là ai. Ai ngờ sau khi điều tra, lại tra ra nhiều sự như vậy, chính là chuẩn bị không kịp a. Có một số việc, nàng còn không muốn nói cho Âu Dương Quốc Vĩ biết, dựa vào cảm tính của chính người kia đi xử lý, ngoại nhân là không giúp được gì.
Thật ra, sau khia Đặng Thần Châu và Hoa Tử Cường thoái ẩn giang hồ, cũng không ngừng tìm kiếm hạ lạc Hà Tổ Nhi. Sau đó, Hoa Tử Cường dưới áp lực khá lớn của người thân, bị ép thành thân sinh con, giờ trở thành người thuận theo số trời. Nhưng Đặng Thần Châu vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ cách mấy năm đều xuống núi tìm kiếm xung quanh, và vẫn duy trì liên hệ với Hoa Tử Cường. Sau này lại thu dưỡng Âu Dương Quốc Vĩ và thu hắn làm truyền như của mình, còn có giúp hắn việc chung thân đại sự với Hoa Ngọc Khanh khi còn rất nhỏ.
Đỉnh Hồ tiên cô tiếp theo lại nói mộ tin tức khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ và Mộ Dung San San cao hứng: "Còn có, ân sư của Vĩ nhi và gia gia của San San, Mộ Dung Phi Tuyết cũng là hảo huynh đệ. Năm đó Đặng Thần Châu giành lấy ngôi vị minh chủ, chính là hắn dẫn Mộ Dung gia tộc giúp không ít." Tiên cô tựa hồ biết rõ lo lắng về hôn sự trong lòng bọn họ, cố ý nói ra việc này. Tiên cô cũng không nói gì, năm đó vì tìm bà, Mộ Dung gia tộc cũng phải tốn không ít nhân lực và vật lực.
"A????" Mộ Dung San San thật sự rất cao hứng. Nếu ân sư của Vĩ ca và gia gia là hảo huynh đệ, vậy thì hôn sự của chính mình tất nhiên có hy vọng rồi. Gia gia ở nhà là thương yêu mình nhất, mà phụ thân thì lại sợ gia gia nhất, luôn răm rắp nghe lơi của gia gia. A a.
Nghe được tin tức như thế, mọi người đều vì San San mà cao hứng. Các nàng mấy vị phu nhân bây giờ thật là tình đồng tỷ muội, chẳng phân biệt lẫn nhau. Nhóm nữ sát theo San San thì lại có cảm giác khác, nếu gia gia của đại tỷ là ân sư của minh chủ là hảo huynh đệ, bọn họ kế thành thân gia, vậy chính mình sau nà cũng có thể về nhà rồi, không cần phải chung thân phiêu bạc bên ngoài. Dù sao tâm lý của con người là lá rụng về cội là thâm căn cố đế.
Còn có một vài sự không thể không nói. Lúc đầu Mộ Dung gia tộc tiếp nhận đơn truy sát Âu Dương Quốc Vĩ, cũng không biết quan hệ phức tạp bên trong, thuần túy là thái độ buôn bán, làm một tổ chức sát thủ, là không cần hỏi đối phương là ai. Nếu sớm biết Âu Dương Quốc Vĩ là ái đồ của Đặng Thần Châu, vậy lần giao dịch này căn bản sẽ không làm. Nhưng mà, có lẽ đây chính là an bài của vận mệnh, để người tiếp nhận một sinh ý không nên tiếp, rồi đưa Mộ Dung San San đến bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ.
Âu Dương Quốc Vĩ cũng rất cao hưng, nghĩ không ra ân sư quan hệ rộng rãi như thế.
Đối mặt với tương lai, trong lòng tràn ngập sự mơ ước....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.