Quyển 2 - Chương 18: Quan Âm xuân tâm
Vọng Tưởng
21/03/2013
Cách La Phù Sơn không xa là "Hoành Viễn sơn trang". "Thiên Thủ Quan Âm" Hồng Nương Tử và Hoa Ngọc Khanh đang tron cùng một phòng nói chuyện.
Bây giờ nhìn qua Hoa Ngọc Khanh đối với Hồng Nương Tử địch ý đã giảm đi rất nhiều. Đến nơi đây ngày thứ hai, Hồng Nương Tử tương đối nhiệt tình tiếp đãi Hoa Ngọc Khanh, đối với Hoa Ngọc Khanh cũng là khúc ý phụng thừa( ý nói cong người nịnh nọt), nhất là lúc rảnh rỗi liền cứ tới đây cùng nàng nói chuyện, nhưng mỗi lần Hoa Ngọc Khanh hỏi ả sao lại bắt mình, muốn gặp muốn gặp Âu Dương Quốc Vĩ, rốt cuộc có mục đích gì, ả đều lập lờ, cười mà không đáp. Thấy hỏi không ra nguyên nhân, Hoa Ngọc Khanh cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao tính toán thời gian, Vĩ ca sắp tới rồi, đến lúc đó cái gì muốn biết cũng sẽ rõ ràng.
Có lẽ "Thiên Thủ Quan Âm" Hồng Nương Tử cũng biết Âu Dương Quốc Vĩ sắp tới, hôm nay tâm sự trọng trọng, vài lần đối với Hoa Ngọc Khanh muốn nói lại thôi.
Hoa Ngọc Khanh thấy ả như vậy, nhịn không được hỏi: "Ngươi có gì muốn nói với ta sao?" Nàng đã biết Hồng Nương Tử không có ác ý với mình, sau hai ngày ở chung, đối với Hồng Nương Tử cũng sản sinh hảo cảm nhất định, Hoa Ngọc Khanh bản tính thuần khiết thiện lương, thấy Hồng Nương Tử có lời khó nói, không khỏi động lòng trắc ẩn.
Hồng Nương Tử yếu ớt nhìn nàng nói: "Muội thiên tính đơn thuần như thế, trách không được Vĩ ca của muội đối tốt với muội như thế." Vừa nghe Hồng Nương Tử nhắc tới Vĩ ca của nàng, Hoa Ngọc Khanh phương tâm ngọt ngào, không khỏi bay lên một tia đỏ ửng, trên mặt lập tức lộ ra tiếu ý si mê. Một loại tình cảm nội tâm tự nhiên biểu lộ.
"Ta tuổi lớn hơn muội, ta gọi muội một tiếng Ngọc Khanh muội muội được không? "Thấy Hoa Ngọc Khanh gật đầu, Hồng Nương Tử rất cao hứng. Lại tiếp tục nói: "Ngọc Khanh muội muội, muội muốn nghe cố sự của ta một chút không?
Hoa Ngọc Khanh thực sự muốn hiểu Hồng Nương Tử nhiều hơn một chút, có khi về sau có thể giúp cho Vĩ ca cũng không biết chừng. Nghĩ vậy liền gật đầu.
Hồng Nương Tử thật cao hứng. Nói: "Tên thật của ta là Dung Khiết Văn, đây là do sư phụ đặt cho ta. Hồng Nương Tử là sau khi ta hành tẩu giang hồ được người trong giang hồ gọi, bởi khi mới xuất đạo ta thích mặc y phục đỏ." Hồng Nương Tử nhàn nhạt cười, lại nói tiếp: "Sau khi ta xuất đạo, có lẽ vì có vài phần tư sắc, trên giang hồ có mấy đăng đồ lãng tử có ý xấu muốn đánh chủ ý với ta, làm một người nữ tử lưu lạc giang hồ, không có biện pháp nha, có lúc phải cùng bọn chúng lá mặt lá trái, nhưng lâu ngày qua ta cũng chán chường rồi."
"Dung tỷ tỷ, tỷ không phải gặp một nam tử khiến tỷ động tâm chứ?" Hoa Ngọc Khanh hiếu kỳ hỏi.
"Nam tử khiến ta động tâm, Nói dễ vậy sao a. Nam nhân ta muốn tìm tối thiểu cũng phải khiến ta có cảm giác điện giật mới được nha, ngay cả cảm giác cũng không có, sao có thể ở cùng nhau cả đời được. Ta tin vào duyên phận, có lẽ duyên phận của ta còn chưa tới rồi." Hồng Nương Tử không khỏi khẽ thở dài một hơi. " Sau đó, ta vì muốn thoát khỏi lũ đăng đồ lãng tử làm phiền, bèn đầu phục ‘ Phi Thiên Ngô Công ’ Gia Cát Bất Vi của Phi Hổ bang, trong bang, dựa vào ám khí công phu cũng tính không kém của ta, liền chiếm được một cái danh hiệu là "Thiên Thủ Quan Âm", rồi dần dần lên đến phó tổng hộ pháp của Phi Hổ bang. Ai biết được gần đây Gia Cát Bất Vi nổi sắc tâm đối với ta, mấy lần trong lời nói với ta chứa nhiều câu chòng ghẹo, ta biết ở lại Phi Hổ bang không được nữa, đúng lúc Vĩ ca của muội muốn san bằng Phi Hổ bang, nói thật, ta cũng không quen hành vi của Gia Cát Bất Vi, càng không muốn cùng Vĩ ca của muội đối kháng, ta liền mượn cớ nói trong nhà phụ thân bệnh tình nguy kịch, đi sớm một bước, nếu không ...."
Hồng Nương Tử nhớ tới tình hình bên ngoài lúc đó, nếu mình lúc đó ở bang, e rằng cũng sẽ không may mắn mà thoát được, không khỏi lòng còn sợ hãi nói ra.
"Vậy phụ thân tỷ sao rồi?" Hoa Ngọc Khanh thực sự là trời sinh tính thuần hậu nha, biết rõ là mượn cớ mà còn cố hỏi tiếp.
"Ta không có thân nhân, từ nhỏ ta chính là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Là sư phụ nhặt được ta ở bên đường đưa về nuôi nấng đến lớn đó." Hồng Nương Tử liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Khanh, tâm trạng thân thiết nói.
"A?" Hoa Ngọc Khanh ngại ngùng.
Nhất thời không nói gì. Hoa Ngọc Khanh nhịn không được lại hỏi:"Vậy tỷ sao lại trên đường bắt muội đến đây, còn muốn Vĩ ca tới gặp tỷ, đây là chuyện gì thế?"
"Vĩ ca của muội thực sự là rất giỏi nha. "Hồng Nương Tử hỏi một đằng trả lời một nẻo, không tập trung. "Ta thực sự rất hâm mộ muội nga."
Hoa Ngọc Khanh kinh ngạc nhìn Hồng Nương Tử, không biết nàng có ý tứ gì.
"Nghe nói trước đây một đoạn thời gian ba vị phu nhân vì Âu Dương Quốc Vĩ mở ra một cái ‘ tuyển tú đại hội ’, muốn tìm cho Âu Dương Quốc Vĩ một vị tứ phu nhân, phải không? "Hồng Nương Tử ngượng nghịu không yên, lại giả vờ điềm nhiên như không mà hỏi thăm.
Hoa Ngọc Khanh biết chuyện này từ lâu oanh truyền giang hồ, Hồng Nương Tử nghe được chút tin tức cũng không có gì kỳ quái. Lập tức, liền đỏ mặt thuật lại chuyện một lần cho Hồng Nương Tử từ đầu chí cuối.
"Nga." Hồng Nương Tử nghe xong, không nói chuyện, người cũng lâm vào trạng thái suy nghĩ miên man.
"Ai. . . Nếu Dung tỷ tỷ mà đi nói không chừng đã được tuyển đó." Hoa Ngọc Khanh bất ngờ nói ra một câu.
"Thật sao" Hồng Nương Tử tim liền đập mạnh. Lại có chút khẩn trương nhìn Hoa Ngọc Khanh. Sắc mặt bởi vì hưng phấn rõ ràng có chút đỏ lên.
Hoa Ngọc Khanh vừa thấy biểu tình của Hồng Nương Tử, giật mình,chẳng lẽ. . . chẳng lẽ. . .
"Muội nói. . . muội nói ta sẽ có hi vọng sao?" Hồng Nương Tử bị nhãn thần của Hoa Ngọc Khanh nhìn đến không được tự nhiên, không biết sao lại nói ra những lời này.
Hoa Ngọc Khanh nở nụ cười, thì ra là thế.
"Ngọc Khanh muội muội, muội cười quái dị cái gì?" Hồng Nương Tử bị Hoa Ngọc Khanh xem thấu tâm sự, nóng nảy, trên mặt cũng nổi lên hai bông hoa đào, trông rất đẹp mắt.
Hoa Ngọc Khanh cũng không đáp nàng, nàng đối với Hồng Nương Tử chính là rất hài lòng, chỉ không biết hai vị tỷ tỷ thấy thế nào nữa. Vì vậy liền đem lần hội nghị tinh thần hội nghị toàn thể phu nhân gồm "Tứ tất tu" "Nhất tiền đề" nói cho nàng, để nàng còn biết làm sao mà làm chứ.
"Nga." Hồng Nương Tử lại rơi vào trầm tư. Trong lòng tự nghĩ, điều kiện khác bản thân cũng không có trở ngại gì, nhưng muốn qua vòng của hai vị phu nhân có điểm hơi khó, phỏng chừng vấn đề của Ngọc Khanh muội muội trước mắt không phải quá lớn, nhưng không biết bên Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ liệu có trở ngại gì không. Về phần tuổi tác nàng còn lớn hơn Âu Dương Quốc Vĩ một chút, phỏng chừng bằng khuôn mặt đẹp của mình cũng có thể nói là qua được.
Bên này Hồng Nương Tử suy nghĩ thế nào chúng ta trước tiên không nói nữa, quay lại xem Vĩ ca, Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ của xem chúng ta đi.
Ngày đó, Âu Dương Quốc Vĩ vừa ra Tuệ Thành, kéo Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ mỗi người một bên, thi triển môn khinh công tuyệt học khai sư "Hành Vân Lưu Thủy" liền hướng "Hoành Viễn sơn trang" cách La Phù Sơn không xa chạy như bay, bởi lòng lo cho sự an nguy Hoa Ngọc Khanh, cũng không thèm quan tâm có làm kinh thế hãi tục hay không nữa.
Chạy suốt một đường không nghỉ, chỉ mấy canh giờ, "Hoành Viễn sơn trang " đã trong tầm mắt, Âu Dương Quốc Vĩ dừng thân hình lại, một thoáng điều hoà khí tức, rồi buông Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ ra, cùng nhau đi hướng "Hoành Viễn sơn trang".
Nghe thấy tiếng quát của Âu Dương Quốc Vĩ, một người chừng hơn năm mươi tuổi dáng dấp như quản gia đi ra mở cửa, vừa thấy bọn họ, lập tức vẻ mặt tươi cười nói:" Công tử là Âu Dương thiếu hiệp ư? Đây nhất định là hai vị phu nhân. Mời mau vào bên trong, Dung cô nương và một vị phu nhân khác đang ở trong trang đợi các vị."
Thế nào lại có một Dung cô nương, Âu Dương Quốc Vĩ sửng sốt, cũng không thèm nghĩ nữa, đi vào thì biết. Nếu như Ngọc Khanh có chuyện gì, hừ!
" Hoành Viễn sơn trang " ở chân núi phía tây La Phù Sơn , trong trang cũng trồng không ít kỳ hoa dị thảo, có cảnh trí một mảnh tươi tốt sáng sủa.
Chỉ chốc lát, người có vẻ là quản gia dẫn bọn họ tới trước một căn phòng lớn, ngừng lại, nói:"Các vị vào đi thôi, Dung cô nương và một vị phu nhân khác đang ở bên trong chờ các vị. Ta đi một chút sẽ trở lại."
Âu Dương Quốc Vĩ gấp rút đẩy cửa đi vào, vừa lúc Hồng Nương Tử và Hoa Ngọc Khanh nghe tiếng cửa đã mở bước nhanh tới. Âu Dương Quốc Vĩ vừa nhìn, không khỏi trợn tròn mắt. . .
Bây giờ nhìn qua Hoa Ngọc Khanh đối với Hồng Nương Tử địch ý đã giảm đi rất nhiều. Đến nơi đây ngày thứ hai, Hồng Nương Tử tương đối nhiệt tình tiếp đãi Hoa Ngọc Khanh, đối với Hoa Ngọc Khanh cũng là khúc ý phụng thừa( ý nói cong người nịnh nọt), nhất là lúc rảnh rỗi liền cứ tới đây cùng nàng nói chuyện, nhưng mỗi lần Hoa Ngọc Khanh hỏi ả sao lại bắt mình, muốn gặp muốn gặp Âu Dương Quốc Vĩ, rốt cuộc có mục đích gì, ả đều lập lờ, cười mà không đáp. Thấy hỏi không ra nguyên nhân, Hoa Ngọc Khanh cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao tính toán thời gian, Vĩ ca sắp tới rồi, đến lúc đó cái gì muốn biết cũng sẽ rõ ràng.
Có lẽ "Thiên Thủ Quan Âm" Hồng Nương Tử cũng biết Âu Dương Quốc Vĩ sắp tới, hôm nay tâm sự trọng trọng, vài lần đối với Hoa Ngọc Khanh muốn nói lại thôi.
Hoa Ngọc Khanh thấy ả như vậy, nhịn không được hỏi: "Ngươi có gì muốn nói với ta sao?" Nàng đã biết Hồng Nương Tử không có ác ý với mình, sau hai ngày ở chung, đối với Hồng Nương Tử cũng sản sinh hảo cảm nhất định, Hoa Ngọc Khanh bản tính thuần khiết thiện lương, thấy Hồng Nương Tử có lời khó nói, không khỏi động lòng trắc ẩn.
Hồng Nương Tử yếu ớt nhìn nàng nói: "Muội thiên tính đơn thuần như thế, trách không được Vĩ ca của muội đối tốt với muội như thế." Vừa nghe Hồng Nương Tử nhắc tới Vĩ ca của nàng, Hoa Ngọc Khanh phương tâm ngọt ngào, không khỏi bay lên một tia đỏ ửng, trên mặt lập tức lộ ra tiếu ý si mê. Một loại tình cảm nội tâm tự nhiên biểu lộ.
"Ta tuổi lớn hơn muội, ta gọi muội một tiếng Ngọc Khanh muội muội được không? "Thấy Hoa Ngọc Khanh gật đầu, Hồng Nương Tử rất cao hứng. Lại tiếp tục nói: "Ngọc Khanh muội muội, muội muốn nghe cố sự của ta một chút không?
Hoa Ngọc Khanh thực sự muốn hiểu Hồng Nương Tử nhiều hơn một chút, có khi về sau có thể giúp cho Vĩ ca cũng không biết chừng. Nghĩ vậy liền gật đầu.
Hồng Nương Tử thật cao hứng. Nói: "Tên thật của ta là Dung Khiết Văn, đây là do sư phụ đặt cho ta. Hồng Nương Tử là sau khi ta hành tẩu giang hồ được người trong giang hồ gọi, bởi khi mới xuất đạo ta thích mặc y phục đỏ." Hồng Nương Tử nhàn nhạt cười, lại nói tiếp: "Sau khi ta xuất đạo, có lẽ vì có vài phần tư sắc, trên giang hồ có mấy đăng đồ lãng tử có ý xấu muốn đánh chủ ý với ta, làm một người nữ tử lưu lạc giang hồ, không có biện pháp nha, có lúc phải cùng bọn chúng lá mặt lá trái, nhưng lâu ngày qua ta cũng chán chường rồi."
"Dung tỷ tỷ, tỷ không phải gặp một nam tử khiến tỷ động tâm chứ?" Hoa Ngọc Khanh hiếu kỳ hỏi.
"Nam tử khiến ta động tâm, Nói dễ vậy sao a. Nam nhân ta muốn tìm tối thiểu cũng phải khiến ta có cảm giác điện giật mới được nha, ngay cả cảm giác cũng không có, sao có thể ở cùng nhau cả đời được. Ta tin vào duyên phận, có lẽ duyên phận của ta còn chưa tới rồi." Hồng Nương Tử không khỏi khẽ thở dài một hơi. " Sau đó, ta vì muốn thoát khỏi lũ đăng đồ lãng tử làm phiền, bèn đầu phục ‘ Phi Thiên Ngô Công ’ Gia Cát Bất Vi của Phi Hổ bang, trong bang, dựa vào ám khí công phu cũng tính không kém của ta, liền chiếm được một cái danh hiệu là "Thiên Thủ Quan Âm", rồi dần dần lên đến phó tổng hộ pháp của Phi Hổ bang. Ai biết được gần đây Gia Cát Bất Vi nổi sắc tâm đối với ta, mấy lần trong lời nói với ta chứa nhiều câu chòng ghẹo, ta biết ở lại Phi Hổ bang không được nữa, đúng lúc Vĩ ca của muội muốn san bằng Phi Hổ bang, nói thật, ta cũng không quen hành vi của Gia Cát Bất Vi, càng không muốn cùng Vĩ ca của muội đối kháng, ta liền mượn cớ nói trong nhà phụ thân bệnh tình nguy kịch, đi sớm một bước, nếu không ...."
Hồng Nương Tử nhớ tới tình hình bên ngoài lúc đó, nếu mình lúc đó ở bang, e rằng cũng sẽ không may mắn mà thoát được, không khỏi lòng còn sợ hãi nói ra.
"Vậy phụ thân tỷ sao rồi?" Hoa Ngọc Khanh thực sự là trời sinh tính thuần hậu nha, biết rõ là mượn cớ mà còn cố hỏi tiếp.
"Ta không có thân nhân, từ nhỏ ta chính là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Là sư phụ nhặt được ta ở bên đường đưa về nuôi nấng đến lớn đó." Hồng Nương Tử liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Khanh, tâm trạng thân thiết nói.
"A?" Hoa Ngọc Khanh ngại ngùng.
Nhất thời không nói gì. Hoa Ngọc Khanh nhịn không được lại hỏi:"Vậy tỷ sao lại trên đường bắt muội đến đây, còn muốn Vĩ ca tới gặp tỷ, đây là chuyện gì thế?"
"Vĩ ca của muội thực sự là rất giỏi nha. "Hồng Nương Tử hỏi một đằng trả lời một nẻo, không tập trung. "Ta thực sự rất hâm mộ muội nga."
Hoa Ngọc Khanh kinh ngạc nhìn Hồng Nương Tử, không biết nàng có ý tứ gì.
"Nghe nói trước đây một đoạn thời gian ba vị phu nhân vì Âu Dương Quốc Vĩ mở ra một cái ‘ tuyển tú đại hội ’, muốn tìm cho Âu Dương Quốc Vĩ một vị tứ phu nhân, phải không? "Hồng Nương Tử ngượng nghịu không yên, lại giả vờ điềm nhiên như không mà hỏi thăm.
Hoa Ngọc Khanh biết chuyện này từ lâu oanh truyền giang hồ, Hồng Nương Tử nghe được chút tin tức cũng không có gì kỳ quái. Lập tức, liền đỏ mặt thuật lại chuyện một lần cho Hồng Nương Tử từ đầu chí cuối.
"Nga." Hồng Nương Tử nghe xong, không nói chuyện, người cũng lâm vào trạng thái suy nghĩ miên man.
"Ai. . . Nếu Dung tỷ tỷ mà đi nói không chừng đã được tuyển đó." Hoa Ngọc Khanh bất ngờ nói ra một câu.
"Thật sao" Hồng Nương Tử tim liền đập mạnh. Lại có chút khẩn trương nhìn Hoa Ngọc Khanh. Sắc mặt bởi vì hưng phấn rõ ràng có chút đỏ lên.
Hoa Ngọc Khanh vừa thấy biểu tình của Hồng Nương Tử, giật mình,chẳng lẽ. . . chẳng lẽ. . .
"Muội nói. . . muội nói ta sẽ có hi vọng sao?" Hồng Nương Tử bị nhãn thần của Hoa Ngọc Khanh nhìn đến không được tự nhiên, không biết sao lại nói ra những lời này.
Hoa Ngọc Khanh nở nụ cười, thì ra là thế.
"Ngọc Khanh muội muội, muội cười quái dị cái gì?" Hồng Nương Tử bị Hoa Ngọc Khanh xem thấu tâm sự, nóng nảy, trên mặt cũng nổi lên hai bông hoa đào, trông rất đẹp mắt.
Hoa Ngọc Khanh cũng không đáp nàng, nàng đối với Hồng Nương Tử chính là rất hài lòng, chỉ không biết hai vị tỷ tỷ thấy thế nào nữa. Vì vậy liền đem lần hội nghị tinh thần hội nghị toàn thể phu nhân gồm "Tứ tất tu" "Nhất tiền đề" nói cho nàng, để nàng còn biết làm sao mà làm chứ.
"Nga." Hồng Nương Tử lại rơi vào trầm tư. Trong lòng tự nghĩ, điều kiện khác bản thân cũng không có trở ngại gì, nhưng muốn qua vòng của hai vị phu nhân có điểm hơi khó, phỏng chừng vấn đề của Ngọc Khanh muội muội trước mắt không phải quá lớn, nhưng không biết bên Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ liệu có trở ngại gì không. Về phần tuổi tác nàng còn lớn hơn Âu Dương Quốc Vĩ một chút, phỏng chừng bằng khuôn mặt đẹp của mình cũng có thể nói là qua được.
Bên này Hồng Nương Tử suy nghĩ thế nào chúng ta trước tiên không nói nữa, quay lại xem Vĩ ca, Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ của xem chúng ta đi.
Ngày đó, Âu Dương Quốc Vĩ vừa ra Tuệ Thành, kéo Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ mỗi người một bên, thi triển môn khinh công tuyệt học khai sư "Hành Vân Lưu Thủy" liền hướng "Hoành Viễn sơn trang" cách La Phù Sơn không xa chạy như bay, bởi lòng lo cho sự an nguy Hoa Ngọc Khanh, cũng không thèm quan tâm có làm kinh thế hãi tục hay không nữa.
Chạy suốt một đường không nghỉ, chỉ mấy canh giờ, "Hoành Viễn sơn trang " đã trong tầm mắt, Âu Dương Quốc Vĩ dừng thân hình lại, một thoáng điều hoà khí tức, rồi buông Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ ra, cùng nhau đi hướng "Hoành Viễn sơn trang".
Nghe thấy tiếng quát của Âu Dương Quốc Vĩ, một người chừng hơn năm mươi tuổi dáng dấp như quản gia đi ra mở cửa, vừa thấy bọn họ, lập tức vẻ mặt tươi cười nói:" Công tử là Âu Dương thiếu hiệp ư? Đây nhất định là hai vị phu nhân. Mời mau vào bên trong, Dung cô nương và một vị phu nhân khác đang ở trong trang đợi các vị."
Thế nào lại có một Dung cô nương, Âu Dương Quốc Vĩ sửng sốt, cũng không thèm nghĩ nữa, đi vào thì biết. Nếu như Ngọc Khanh có chuyện gì, hừ!
" Hoành Viễn sơn trang " ở chân núi phía tây La Phù Sơn , trong trang cũng trồng không ít kỳ hoa dị thảo, có cảnh trí một mảnh tươi tốt sáng sủa.
Chỉ chốc lát, người có vẻ là quản gia dẫn bọn họ tới trước một căn phòng lớn, ngừng lại, nói:"Các vị vào đi thôi, Dung cô nương và một vị phu nhân khác đang ở bên trong chờ các vị. Ta đi một chút sẽ trở lại."
Âu Dương Quốc Vĩ gấp rút đẩy cửa đi vào, vừa lúc Hồng Nương Tử và Hoa Ngọc Khanh nghe tiếng cửa đã mở bước nhanh tới. Âu Dương Quốc Vĩ vừa nhìn, không khỏi trợn tròn mắt. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.