Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Quyển 5 - Chương 7: Tâm Như kích tình

Vọng Tưởng

21/03/2013

Sau khi đánh một hồi đã tay, mọi người đều có chút đói bụng, cũng không quản vết máu loang lổ trên người, tại phụ cận tùy ý tìm một tửu lâu ngồi xuống ăn cơm. Sau khi ngồi xuống, chúng phu nhân cùng nữ sát môn có vẻ hăng hái bừng bừng vì trận chiến vừa rồi, rất nhiều ý do chưa hết cảm giác. Lăng Tâm Như trải qua trận phát tiết này, tâm tình chuyển tốt rất nhiều.

Lúc này, đám người vây xem đã biết người thanh niên anh tuấn này, chính là Tuệ thành võ lâm minh minh chủ đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, mà những nữ tử kiều diễm này cũng là phu nhân của hắn cùng nữ vệ, mỗi người đều trên mặt đầy khâm phục nhìn bọn họ, nhỏ giọng nghị luận.

Âu Dương Quốc Vĩ đánh một trận này hiển lộ võ công cao tuyệt, rất nhanh thì truyền khắp giang hồ, phải biết rằng ai dám dùng tay tiếp kim đao của “Kim đao vô địch” Diêu Uy Trụ, còn một chiêu thủ thắng. Hắn phát ra chỉ lệnh xử lý đối “Kim đao môn”, sau khi truyền ra giang hồ, cũng làm nhiều nhân vật hắc đạo lúc đầu không phục, còn đang làm ác biến thành rùa đen rút đầu.

Sau khi một trận đánh này truyền ra làm kinh động nhiều người trên giang hồ, thanh danh Âu Dương Quốc Vĩ cùng Tuệ thành võ lâm minh đã đạt tới đỉnh tại Nam Việt võ lâm.

Hoàng hôn ngày hôm nay, trải qua mấy ngày đi đường, đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ rốt cục tới chân núi Ngũ Chỉ sơn đảo Hải Nam, nơi phát hiện Cung Bằng Phong từng xuất hiện qua. Bởi trời sẽ mau tối, mọi người tìm được khách sạn tại Thông Thập trấn phụ cận Thất Tiên lĩnh ôn tuyền, trước nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai vào núi tìm kiếm.

Sau khi ăn xong, Âu Dương Quốc Vĩ suy nghĩ xao động, liền rời khỏi mọi người, một mình ở bên ngoài tìm địa phương ngồi xuống, hắn muốn sắp xếp lại những ý nghĩ đang loạn lên trong đầu.

Ly khai ân sư xuống núi gần một năm, gây dựng được danh tiếng thật lớn trên giang hồ, sự nghiệp đã có trụ cột chắc chắn, bên người cũng có mấy phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu lần này có thể tìm được Cung Bằng Phong, đại cừu của cha mẹ phải báo. Chỉ cần đem đoạn ân oán này giải quyết, tự mình có thể phóng tay đi thực hiện mộng tưởng trong lòng.

Nghĩ tới đây, tâm tình không khỏi thư sướng hơn rất nhiều, đột nhiên, khuôn mặt Lăng Tâm Như hiện lên trước mắt, hai ngày này, theo Ngũ Chỉ sơn càng ngày càng gần, Âu Dương Quốc Vĩ phát hiện dường như tâm tình của nàng cũng càng ngày càng u buồn, mấy lần hỏi nàng, nàng chỉ trả lời lấy lệ. Âu Dương Quốc Vĩ loáng thoáng cảm giác được, tâm tình nàng không tốt tựa hồ có liên quan với tự mình tới Ngũ Chỉ sơn báo thù, nhưng chính là tìm không được căn cứ, cũng không biết như thế nào tự mình lại sinh ra loại cảm giác kỳ quái này.

Bây giờ, loại cảm giác này lại càng ngày càng nặng, này thật sự là một loại cảm giác nói không ra vừa không rõ ràng, vừa vặn đứng lên thì tâm tình cũng không khỏi lại trở nên phiền muộn.

Vì vậy, bởi loại cảm giác kỳ quái này tác động, chân bất tri bất giác bước về phía phòng Lăng Tâm Như.

Đi tới phòng Lăng Tâm Như, đi vào vừa nhìn, Lăng Tâm Như đang ngồi ở đầu giường kinh ngạc ngẩn người, chẳng biết đang nghĩ tâm sự gì. Nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ tiến vào, không khỏi cao hứng kéo hắn tới bên giường ngồi xuống. Trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ có rất nhiều mối nghi ngờ, đôi mắt mang theo vẻ nghi vấn nhìn nàng.

Lăng Tâm Như bị hắn nhìn đến mặt đỏ lên, đột nhiên trong lòng nổi lên một loại ý nghĩ rất cổ quái. Nàng mắc cở đỏ mặt, ôm lấy cổ Vĩ ca, chủ động hôn lên đôi môi Vĩ ca, cái lưỡi đinh hương hướng trong miệng Vĩ ca tìm tòi, mở cái miệng hắn ra. Dưới sự chủ động tiến công của nàng, Âu Dương Quốc Vĩ không tự giác nghênh hợp nàng tới. Này là lần đầu tiên hắn ở thế bị động khi ở cùng một chỗ với phu nhân, trong lòng cũng có một loại hưng phấn, dùng đầu lưỡi cùng cái lưỡi đinh hương của Tâm Như dây dưa cùng một chỗ, tìm hiểu lẫn nhau ……

Tràng hôn này kéo dài đến lúc hai người cùng thở hồng hộc, mặt đỏ bừng lên, Tâm Như đẩy Vĩ ca lên giường, Vĩ ca nằm xuống. Nàng nhẹ nhàng cỡi quần áo Vĩ ca, dụng đầu lưỡi liếm lên bộ ngực rộng lớn của Vĩ ca, tay cũng vuốt ve trên người Vĩ ca. Vĩ ca hôm nay có một loại cảm giác rất quái lạ, ngược lại hắn nghĩ Tâm Như muốn đùa bỡn thân thể hắn. Cũng thoải mái nằm trên giường, tùy ý Tâm Như bãi lộng.

Tay Tâm Như chơi đùa một nhúm thể mao trên ngực Vĩ ca, đầu lưỡi di chuyển qua bụng, Vĩ ca cảm giác được tay nàng đang cởi đai lưng mình, liền đem thân thể cởi sạch, Tâm Như như nguyện. Chỉ thấy nàng cũng tự mình thoát quang quần áo, xuất hiện hai thân thể trắng như tuyết.



Tâm Như dụng song phong cao đĩnh của mình ma sát trên người Vĩ ca, đầu lưỡi còn đang liếm, tay cũng đang vuốt ve, sự tiếp xúc mềm mại ấm áp kia, làm Vĩ ca có một loại khoái cảm thân thể rất kích thích, dục hỏa của Vĩ ca từ từ bị động tác của Tâm Như nhóm lên. Tâm Như đột nhiên dùng song phong cao vút của mình kẹp lấy Vĩ ca, không ngừng ma sát, Vĩ ca cũng phát một tiếng đê đê kêu, loại cảm giác này chưa từng có trước đó, rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái.

Đột nhiên, Tâm Như cảm giác kích thích Vĩ ca còn chưa đủ, chuyển xuống hạ thân, tại hạ thân Vĩ ca hôn, dụng đầu lưỡi liếm. Đầu cũng theo động tác cao thấp di động.

Dục hỏa của Vĩ ca bị Tâm Như bị Tâm Như kích lên cao, thân thể xảy ra biến hóa mãnh liệt. Tâm Như phủ lộng Vĩ ca, đồng thời thân thể cũng xảy ra phản ứng mãnh liệt, trong miệng phát ra âm thanh nỉ non như nói mê, thân thể cùng tâm hồn hoàn toàn lạc trong dục hỏa của mình ……

Hai thân thể xích lỏa bị dục hỏa thiêu đốt đều hoàn toàn bị cắn nuốt. Những cơn gió lạnh từ Ngũ Chỉ sơn thổi tới xem ra chỉ làm hỏa thêm vượng ……

Tâm Như ngồi ở trên người Vĩ ca không ngừng vận động, “A …. Nga ……” tiếng rên rỉ trong miệng càng lúc càng lớn. Vận động được một đoạn thời gian, thân thể Tâm Như một trận co quắp, nhẹ “Nga” một tiếng, trên mặt đào hồng, toàn thân vô lực mềm mại ngã lên người Vĩ ca.

Vĩ ca thấy tình hình này, biết đến phiên mình tới, nên xuất thủ thì xuất thủ!

Vĩ ca lật thân thể Tâm Như lại, vuốt ve song phong cực đại mềm mại của Tâm Như, lần nữa tiến vào thân thể Tâm Như ……

“A …… nga ……” Tiếng rên rỉ yểu điệu vô lực của Tâm Như vang lên trong phòng ……

Vân thu vũ đình.

Tâm Như đã từ trong dục hỏa hừng hực chậm rãi hồi phục lại, sắc mặt vẫn còn một mảnh triều hồng, đang mềm nhũn nằm trong ngực Vĩ ca, chơi đùa thể mao trên ngực Vĩ ca, Vĩ ca cũng lấy tay nhẹ nhàng xoa song phong của nàng. Hai người ai cũng không nói chuyện, đều chìm đắm trong nhu tình sau khi kích tình qua đi ……

Nửa vang, Tâm Như mới sâu kín, mở miệng: “Vĩ ca, ngươi còn nhớ khi ta cứu ngươi đã nói qua, đến lúc đó ngươi phải lưu một điểm nhân tình với ta không?”

Rốt cục đã vào chánh đề, đây là nỗi lo gần đây luôn luôn ám ảnh Vĩ ca.

Hắn kéo thân thể Tâm Như tới, nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt toát ra tuyệt đối chân thành cùng nhu tình, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Tâm Như, lòng ta đối với ngươi thế nào, ta nghĩ ngươi cũng biết rồi. Cho dù ngươi không cứu ta, chỉ cần ngươi bảo ta làm chuyện gì, nếu ta có thể làm, ta tuyệt đối giúp ngươi vô điều kiện! Ngươi tin ta không?”

Tâm Như do dự một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, làm Vĩ ca khiếp sợ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook