Phong Lưu Pháp Sư

Chương 144: Đánh giáo sư PP

Phong Thái Lai

21/03/2013



Thủy Nhược Nhan lạnh lùng nhìn Long Nhất, hừ lạnh nói: “Hôm nay hẵng tha cho cậu, đi đi.” Nói rồi nàng bước đi ra trước.

Long Nhất cười hắc hắc, thân hình tạo thành nơi không trung một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã chắn trước mặt Thủy Nhược Nhan. Hắn cười trào phúng: “Tha cho ta hả? Nhưng ta không nghĩ rằng sẽ tha cho nàng.”

Thủy Nhược Nhan sắc mặt tái nhợt nhìn tên tiểu tử nhắng nhít này, mĩ mục tỏa hàn ý. Nàng nói giọng băng lãnh: “Cậu nghĩ tiếp trụ được ma pháp cấp mười của ta là có thể thắng được ta sao? Thực không biết tốt xấu.”

“Không biết tốt xấu chính là nàng đó, Thủy Nhược Nhan giáo sư ạ. Long Nhất ta với nàng vô oán vô cừu, hôm nay lại là ngày đầu tiên ta đến lớp. Nàng thân là giáo sư, khí lượng hẹp hòi thì không nói, nhưng tâm tư quá ác độc, ma pháp thực hành buổi chiều nay chưa nói đến, hiện tại còn trang bị đầy đủ rồi đưa ta đến diễn võ trường, vừa xuất thủ liền hãm ta vào tử địa. Nếu không phải ta có đôi phần bản sự, sợ rằng đã chết trong tay nàng rồi.” Khuôn mặt tươi cười của Long Nhất bắt đầu kết băng lại, trên người phát ra sát ý cùng nộ khí dày đặc.

“Sự thực chứng minh là ta đúng đó chứ? Theo thân thủ của cậu mà vẫn còn tới Thánh Ma học viện để học, không phải có lòng phản trắc thì là gì?” Thủy Nhược Nhan lạnh lẽo nói.

Long Nhất cười ha hả, trào lộng: “Thánh Ma học viện quy định người có thân thủ giỏi thì không được nhập học à. Nàng nói ta có lòng phản trắc, xin hỏi con mắt nào của nàng trông thấy vậy?”

Thủy Nhược Nhan mím môi không nói nổi lời nào. Thực ra nàng cũng thấy mình có điểm hơi quá, nhưng nàng sao có thể hạ mình xin lỗi được? Hơn nữa nàng chưa từng có ý muốn dồn Long Nhất vào tử địa, nàng chỉ đơn thuần giáo huấn hắn thôi. Nếu như hắn quả thực không kháng cự nổi, nàng tuyệt đối tin rằng mình có thế cứu hắn được.

Long Nhất thấy Thủy Nhược Nhan không nói gì, lửa giận trong lòng càng tăng. Hắn ghét nhất là loại nữ nhân tự cho mình là đúng, lại hơi một chút là muốn lấy tính mạng người khách. Dạng này mà làm được giáo sư sao? Đơn giản là ngộ nhận.

“Ta nói rằng muốn đét vào mông nàng, hiện tại ta đến đây.” Long Nhất cười thật tươi, nhãn thần thì vẫn chứa đựng đầy nộ hỏa.

“Cậu…” Thủy Nhược Nhan thở gấp, còn chưa biết phải nói gì. Nàng vốn dĩ đang thấy áy náy, nhưng Long Nhất nói như vậy lại lập tức kích động lửa giận trong lòng nàng.

“Chuẩn bị đi, ta tới đây.” Long Nhất nói rồi vận khởi Càn Khôn Đại Na Di, thân hình lập tức biến mất.

Thủy Nhược Nhan trong lòng kinh hãi, liền ba kết giới phòng hộ đồng thời được phóng ra, tình thần giới bị nhìn khắp bốn hướng.

Thân ảnh của Long Nhất như từ hư không xuất hiện đằng sau nàng. Nội lực hắn vận vào tay phải, hầu như không phí lực đột phá được phòng hộ kết giới của Thủy Nhược Nhan, nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng.

Thân hình mềm mại của Thủy Nhược Nhan run lên, người như thể bị điện giật nhảy ra ngoài hai bước, quay lại bắt gặp ngay nụ cười trào lộng của Long Nhất. Nàng kinh hoảng nhìn hắn, nghĩ không ra hắn làm sao đột phá được kết giới của mình.

Dường như nhìn thấy nghi vấn của Thủy Nhược Nhan, Long Nhất cười nói: “Phòng hộ kết giới với ta chỉ như tờ giấy mà thôi. Nàng hãy ngoan ngoãn để ta đét vào mông đi, đừng làm phí thời gian nữa.”

Thủy Nhược Nhan tức giận nhìn Long Nhất, vừa mới định mở miệng thóa mạ thì thấy trước mặt hoa lên, cả ba tầng kết giới đã bị một sức mạnh kỳ quái phá tan.



Long Nhất dễ dàng xé rách cả ba tầng phòng hộ kết giới, đại thủ như sắt thép nắm lấy cổ tay Thủy Nhược Nhan. Nhưng vừa mới kéo nàng lại thì dị biến xảy ra, chỉ thấy một trong số giới chỉ của Thủy Nhược Nhan lóe sáng, một luồng khí nóng thoáng chốc bao vây lấy hắn, hai đạo hỏa hồng quang mang nháy mắt kích trúng ngực hắn.

Một đạo chân khí của Long Nhất phát ra chế trụ huyệt đạo của Thủy Nhược Nhan, sau đó lùi về hai bước cúi đầu nhìn. Chỉ thấy áo nơi ngực hắn bị đốt chảy quá nửa, lộ ra hộ giáp màu trắng bạc. Hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ma pháp phong ấn tự động công kích từ giới chỉ vừa xong của Thủy Nhược Nhan là hỏa hệ cấp tám Dung Luyện Hỏa Diễm. Hôm nay nếu không mặc hộ giáp, sợ rằng hắn đã phải chịu thiệt to rồi.

Long Nhất vẻ mặt khó chịu bước tới chỗ Thủy Nhược Nhan. Lần này hắn đã rút kinh nghiệm, dùng tinh thần lực bao bọc lấy hai tay, gỡ hết một loạt vật trang sức của nàng ra, kể cả dây chuyền trên cổ lẫn hoa tai.

“Cậu… cậu định làm gì?” Thủy Nhược Nhan khủng hoảng nói.

“Làm gì hả? Đương nhiên là đét vào mông nàng rồi.” Long Nhất nâng cằm nàng lên, nở nụ cười xấu xa.

“Ngươi dám, ngươi mà dám động đến ta, ta sẽ giết ngươi ngay.” Thủy Nhược Nhan mắt đẫm lệ nói.

Long Nhất không nói hai lời, đặt Thủy Nhược Nhan dựa lên đùi mình, kiều đồn tròn trịa như châu ngọc cong lên.

“Đừng, đừng thế.” Thủy Nhược Nhan nói như muốn khóc.

Long Nhất nhìn thấy đường nét của đồn bộ mà trong lòng không khỏi hưng phấn, giơ tay vỗ lên một cái. Chỉ nghe thấy tiếng ba, cảm giác mềm mại mà đầy tính đàn hồi ở bàn tay khiến hắn khó lòng kìm nổi. Ngay sau đó Long Nhất liên tiếp đánh thêm mấy phát nữa, ba ba ba mấy tiếng liền. Da thịt nơi kiều đồn của Thủy Nhược Nhan rung động lên như sóng cồn khiên Long Nhất trông mà miệng lưỡi khô khốc, trận gió tà dị cuộn thổi trong lòng, tiểu huynh đệ dưới hạ thân uất ức trỗi dậy phản đối, vừa hay chọc đúng vào ngọc nhũ đầy đặn của Thủy Nhược Nhan.

Hô hấp của Long Nhất chợt dừng lại, đại thủ khe khẽ đặt lên trên kiều đồn của Thủy Nhược Nhan, kìm không nổi nhẹ nhàng ve vuốt lên đó qua ngăn cách của lớp vải, vuốt đi vuốt lại rồi dùng lực bóp một cái, cảm giác vừa mềm lại vừa trơn tuột ấy thực là sảng khoái ngẩn cả người.

Chỉ đáng tiếc là cảm giác sảng khoái ấy của Long Nhất không duy trì được bao lâu thì đã bị tiếng nức nở của Thủy Nhược Nhan làm tỉnh lại. Với hành vi dâm tặc của mình vừa xong, Long Nhất cảm thấy hơi ái ngại. Thực ra nếu không bàn đến tính cách ấy, Thủy Nhược Nhan bất kể dung mạo hay thân hình đều đáng gọi là tuyệt tác, tương đương với những thiếu nữ như Long Linh Nhi. Trên người nàng lại còn mang theo mấy phần hương vị của nữ nhân thành thục nữa.

Long Nhất thả Thủy Nhược Nhan ra, giải khai huyệt đạo cho nàng. Nhưng nàng vẫn ngồi ở giữa diễn vũ trường mà khóc thút thít, lệ thủy cứ tuôn trào không gì ngăn nổi.

Long Nhất ngây ra cười khổ hai tiếng. Nữ nhân này khóc lên cũng thật có cá tính, bộ dạng đáng thương ấy khiến cho hắn cảm thấy tội nghiệt của mình quá thâm trọng. Chuyện này là do nàng không phải trước, bất quá việc mình vừa làm đối với một nữ hài vân anh mạt giá xem ra có vẻ quá đáng rồi. Nhưng Long Nhất nhớ lại cách thi phóng ma pháp như muốn dồn người ta vào tử địa cùng với thái độ tự cao tự đại, chút niềm thương tiếc trong lòng lập tức bị gỡ bỏ. Đây là do nàng tự làm tự chịu, mỗi người đều phải biết gánh trách nhiệm của những việc mình làm, nữ nhân xinh đẹp cũng không ngoại lệ.

Đứng trước Thủy Nhược Nhan hồi lâu, trái tim Long Nhất dường như nhũn ra. Hắn lấy ra một chiếc khăn lụa dúi vào bàn tay đang ôm mặt của nàng. Ngờ đâu Thủy Nhược Nhan vo tròn nó lại thành một cục rồi ném lại cho Long Nhất mà nức nở: “Ai cần lòng tốt của ngươi chứ, đồ hỗn đản, tử dâm tặc. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Long Nhất nhún vai, được thôi, chuyện này tới đây là được rồi. Hắn lấy ra những vật trang sức ma pháp vừa tịch thu đặt trước mặt nàng rồi sải bước ra khỏi diễn võ trường.

Lúc này trời đã tối dần, gió mát khẽ thổi, tạo cho người ta cảm giác mơn man dễ chịu vô cùng. Long Nhất xoa xoa bụng, thấy trong đó trống rỗng, bởi đã ăn bữa tối đâu. Nhưng mà đi ăn một mình thì không thú vị mấy, hắn nghĩ tới về túc xá rủ Lăng Phong đi uống rượu chơi, tiện thể giải nỗi phiền muộn trong lòng.

Về túc xá rồi, Long Nhất kinh ngạc phát hiện một người đang ngồi trên trường kỷ uống rượu giải sầu, trên bàn còn bày vài món nhắm.



Long Nhất ngồi xuống bên cạnh Lăng Phong, đoạt lấy ly rượu còn một nửa trên tay “y”, ực một cái uống hết luôn.

“Ây, tử Long Nhất.” Lăng Phong mắng, thần thái càng lộ ra vẻ nữ nhi.

“Lăng Phong, đệ mắng sao nghe giống nữ nhân vậy, có phải là bị mĩ nữ Nhân Nhân trong lớp ta truyền nhiễm sang rồi không.” Long Nhất cười ha ha, đại thủ vô thức đặt lên vai Lăng Phong.

Lăng Phong gạt tay Long Nhất ra, thần tình ủ rũ nói: “Đừng nhắc tới nữa, càng nhắc càng làm đệ chán ngán.”

Long Nhất tự rót cho mình một ly, thở ra một hơi nói: “Lăng Phong, không phải là huynh đệ ta không nói cho đệ biết đâu. Cái kiểu đã chiếm được trái tim người ta rồi mà còn lơ đi thật không phải. Chúng ta đều là đại lão gia, sao lại cư xử vô trách nhiêm như vậy được.” Long Nhất nói rồi uống một hơi hết ly rượu, trong lòng hắn giờ đây cũng phiền muộn một cách lạ thường.

Lăng Phong nhìn Long Nhất cười khan hai tiếng. Hắn làm sao biết được mình là nữ nhân chứ. Trước đây ở Thánh Ma học viện, vì thích nghịch ngợm nên mới đi theo đuổi nữ hài tử, nàng không biết đã làm tổn thương bao trái tim thiếu nữ rồi.

“Đệ biết đệ sai rồi, nhưng phải làm sao bây giờ? Cây đã bén rễ rồi.” Lăng Phong thở khẽ.

“Cái gì mà cây bén rễ hử? Ta thấy nàng ta thực sự có thâm tình với đệ đó, đệ đối xử tốt người ta là được rồi.” Long Nhất nói, bàn tay với lấy một cái đùi thỏ xé thịt ra ăn.

“… huynh không thể biết được đâu, đệ không thể cùng nàng ta được. Mà thôi không nói nữa, mình uống.” Lăng Phong lắc lắc đầu. Ai mà ngờ được chứ, nữ hài tử khác thì lòng đã chết rồi, duy chỉ có Nhân Nhân này vẫn còn ngoan cố đến vậy.

Long Nhất lấy một ly khác, cùng cụng với Lăng Phong. Nói thực ra, Long Nhất với nam hài thanh tú tên Lăng Phong này cảm giác như có duyên gì đó, vừa gặp mặt mà tựa quen nhau lâu rồi.

“Phải rồi. Long Nhất à. Vừa rồi tiểu thư Tây Môn Vô Hận của Tây Môn gia tộc tới đây tìm huynh đó. Tiểu tử huynh khai thật ra mau, có phải là muốn đánh cả cụm Long Linh Nhi và hảo bằng hữu của nàng không?” Lăng Phong cười ha ha nhìn Long Nhất, trong con mắt nâu ánh lên sắc thái ám muội.

“Vớ vẩn. Nói thật với đệ nhé, đó là muội muội của ta.” Long Nhất cười nói. Hắn thấy tên này có thể kết giao được, cũng không muốn che giấu nữa.

“Tình muội muội hả? Haha.” Lăng Phong cười cợt.

“Thân muội muội. Ta nói thật đó.” Long Nhất nghiêm sắc mặt nói.

“Như đệ biết, Tây Môn Vô Hận chỉ có hai ca ca. Một người tên Tây Môn Thiên, một là Tây Môn Vũ, làm gì có ai họ Long chứ. Nếu huynh nói là Long Linh Nhi ca ca may ra còn đáng tin.”Lăng Phong hạ ly rượu xuống, nhìn chăm chú Long Nhất mà cười đùa.

“Không sai. Thực ra ta còn một cái tên khác là Tây Môn Vũ.” Long Nhất nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong, khẳng định.

Lăng Phong ngạc nhiên, ngây người ra nhìn Long Nhất hồi lâu không nói được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook