Chương 484: Đêm chia tay
Phong Thái Lai
21/03/2013
“Khả Hinh……” Long Nhất hồn phi phách tán, hắn muốn lao ra để đem Khả Hinh lại nhưng Pháp trận đã khởi động, hắn vừa mới hô lên hai chữ, ma pháp trận liền đưa mọi người biết mất khỏi thạch thất.
Khả Hinh từ từ nhắm mắt lại, trong lòng bi thương nhưng lại mang theo cảm giác giải thoát: “Biểu ca, nếu có kiếp sau, muội nhất định sẽ làm vợ của chàng kể cả bên cạnh chàng có bao nhiêu nữ nhân đi nữa”.
Một tiếng nổ Ầm, bụi cát mù trời, Quang minh đại giáo đường của Thương Nguyệt Thành bị san thành bình địa. May là chỗ này ở nơi vắng vẻ, bốn phía không có cư dân, lại đang lúc trời mờ mờ sáng nên số người chết chủ yếu là tế tự và võ sĩ của Quang minh giáo đường.
Tuy nhiên cũng kỳ quái, toàn bộ sinh mạng cùng vật thể bên trong Quang minh đại giáo đường đều biến thành tro bụi duy nhất có pho tượng Quang Minh thần không một chút tổn hại, xem rất kỳ bí.
Trong một gian mật thất của hoàng cung Nạp Lan đế quốc, đột nhiên hiện ra một cái ma pháp trận, vài bóng người từ trong ma pháp trận lao ra.
Mật thất này chính là nơi tu luyện của Liễu Như, luôn được nàng cẩn thận coi chừng, để tránh không bị truyền tới Ma huyễn sâm lâm.
Tốn bao nhiêu tinh lực cùng ma lực khiến toàn thân mệt mỏi rã rời, Long Nhất đã lâu lắm rồi không có cảm giác này.
Mắt nhắm lại, trong đầu Long Nhất lại hiện lên đôi mắt Khả Hình, không tự chủ được, một cơn đau đớn nổi lên, nha đầu ngốc này, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ? Hắn biết vẻ thống khổ của Khả Hinh. Tra Nhĩ Tư dù sao cũng là dưỡng phụ của nàng, nàng vì hắn mà tự tay đâm lão, khiến cho nàng vô cùng áy này cảm thấy không sao có thể đối mặt được, chính vì vậy nàng mới chọn cái chết để giải thoát.
Nghỉ một chút, mấy người đều khôi phục chút khí lực nhưng ai cũng không nói, ngay cả Nữu nhi cũng lặng yên ngồi nhìn Long Nhất cùng mấy người.
“Phu quân, chúng ta đi ra ngoài thôi, không có cả Thương nguyệt thành sẽ nháo nhào cả lên rồi” Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng nói, sau khi năm tên pháp thần tự bạo sợ rằng Quang minh giáo đường giờ này đã bị san phẳng, sự kiện trọng đại như thế chắc chắc sẽ khiến cả Thương Nguyệt thành nháo nhào cả lên.
“Các nàng đi đi, ta muốn yên tĩnh chút” Long Nhất uể oải nói, nhắm mắt lại nắm yên không nhúc nhích.
Nạp Lan Như Nguyệt cùng Lưu Ly và Liễu Như liếc nhìn nhau, cùng gật đầu rồi nhẹ nhàng rời khỏi mật thất.
Quả nhiên, chỉ một đêm chuyện Quang minh đại giáo đường bị san phẳng khiến cho mọi người kinh sợ vô cùng, đâu đâu cũng xôn xao bàn tán chuyện này.
Nạp Lan Như Nguyệt vội vã tìm cách giải quyết vấn đề này, cuối cùng nàng quyết định tương kế tựu kế, là nguồn cơn sự việc là Hắc Ám chi thần của Hắc ám giáo hội hủy diệt, còn vấn đề khác sau này sẽ tính.
Vào một đêm ba ngày sau đó, tại nơi Quang minh đại giáo đường bị phá hủy, xuất hiện một thân ảnh ở đây thật lâu. Trên dải đất ngoại trừ pho tượng Quang Minh thần còn lại đều là tro bụi.
“Chẳng lẽ chết hết cả rồi sao?” Thân ảnh nọ thì thào nói, cái thân ảnh này chính là Long Nhất mới từ trong mật thất đi ra.
Thở dại thườn thượt, Long Nhất điểm nhẹ chân, thân hình như một làn khó nhẹ bay tới bên bờ biển.
“Thiếu gia” Lưu Ly sớm đã ở chỗ này chờ. Vết chân nàng sớm đã xéo nát bờ cát. Đôi chân thon nhỏ hiện ra như ngọc bàn, như tiên nữ dưới ánh trăng.
Long Nhất thu lại những thương cảm trong lòng, cười âu yếm nói: “Lưu Ly, thời gian tới, có lẽ ta sẽ rời xa Thương Nguyệt thành, nàng sẽ không được hình thấy biển nữa, nàng có điều gì bất tiện không?”
Lưu Ly lắc đầu, nắm tay Long Nhất nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, thiếp đã nói không hối hận rồi, cho dù người đi tới chân trời nào, thiếp cũng sẽ đi theo người, trừ khi người không muốn thiếp nữa”.
Long Nhất cười không nhịn được bắt đầu bóp bóp kiều đồn của nàng.
“Đi thôi, chúng ta tới gặp Bích Phỉ và Tiểu Mễ chào một tiếng, ngày mai chúng ta sẽ đi” Long Nhất kéo Lưu Ly bay lên cao rồi nhào xuống hoà mình vào biển rộng.
Vừa xuống nước, hai chân Lưu Ly lập tức biến thành chiếc đuôi cá mầu vàng, cùng Long Nhất ở bên nói cười huyên náo, chơi đùa trong đại dương sâu thẳm.
Đột nhiên, hai người đi tới hải vực nọ, nơi hải quái ẩn thân thì chỉ thấy trống trơn.
“Ủa sao lại thế, hải vực này là nơi thích hợp nhất của hải quái nọ, chẳng lẽ Bích Phỉ a di đã xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Ly thảng thốt.
Long Nhất nhìn mọi nơi đánh giá, đột nhiên thấy bên cạnh mảng san hô phía trước có cái gì đó lấp lánh tỏa sáng, hắn bơi lại thì thấy nó phát ra từ tảng đá, mặt trên có khắc mấy chữ của hải tộc.
“Lưu Ly, đến đây xem viết gì này” Long Nhất gọi to.
Lưu Ly bơi lại vừa nhìn thấy chữ liền thét lên kinh hãi, nắm chặt lấy tay Long Nhất.
“Trên đó viết gì vậy?” Long Nhất liền hỏi, xem ra cảm giác ly khai biển cũng thật là không sai.
“A di nói người cùng với Tiểu Mễ trở về Hải Dương chi thành, để cho thiếp an tâm đi theo chàng, chờ thêm một thời gian nữa họ sẽ trở lại”.
“Uhm, ta nghĩ A di cùng với Tiểu Mễ trở lại Hải dương chi thành cũng có nguyên nhân, không cần phải lo lắng quá”. Long Nhất một mặt ôm Lưu Ly, mặt khác mơ hồ đoán được, chuyến trở về hải dương chi thành lần này hung hiểm vạn phần, bằng không sẽ không phải đi mà không từ biệt như thế.
“Nhưng…A di trở lại hải dương chi thành để làm gì? Người của Ngư tộc một khi bị trục xuất khỏi thành, vĩnh viễn không được trở về, hay là họ đã bị phát hiện rồi….” Lưu Ly lo lắng.
“Được rồi, việc đã thế rồi, không nên quá lo lắng, nàng biết A di là một người rất cẩn thận, người ra đi chắc chắn phải có chuẩn bị trước rồi” Long Nhất an ủi.
Lưu Ly chợt rung mình nhớ lại vào lễ trưởng thành, A di thực sự khác thường liền hiểu ra mọi chuyện.
Trở lại bờ, Lưu Ly vẫn rất trầm mặc, vẻ mặt buồn rầu. Nàng từ nhỏ cho đến lớn đều cùng với a di và Tiểu Mễ, họ rời đi khiến cho nàng lo lắng không thôi.
Long Nhất mất nửa ngày công mới có thể khiến cho nàng tươi tỉnh hơn chút.
Bóng đêm xinh đẹp luôn cần thiết để trang điểm cho sự lãng mạn. Long Nhất không muốn thấy sự thương cảm, bởi vậy lấy sự lãng mạn gió trăng để làm cho người ta quên đi.
Nạp Lan Như Nguyệt trong tẩm cung, hai bóng người đang thở hổn hển trên chiếc giường mềm mại, gió biển khe khẽ mơn man, khiến cho sự lãng mạng càng lên tới đỉnh điểm.
“A, phu quân…..” Nạp Lan Như Nguyệt rên lên đứt quãng, thân hình mềm mại run rẩy liên hồi, ngọc thủ cuồng loạn ôm lấy mái tóc Long Nhất.
Long Nhất miệng khẽ cắn lên “chồi hoa” phấn nộn còn bàn tay thì đang khua loạn ở u cốc lầy lội của nàng mân mê hạt đậu nhỏ của người ngọc thỏa thích đùa vui.
Đột nhiên, Nạp Lan Như Nguyệt đè nghiến Long Nhất xuống, cái miệng nhỏ xinh hôn liên tiếp tạo thành những vệt dài trên ngực Long Nhất, tại đêm chia tay này, nàng muốn từng tấc da thịt trên người Long nhất đều phải có hơi thở, như vậy hắn lúc nào cũng nhớ tới nàng.
Nạp Lan Như Nguyệt cuồng nhiệt mà vô cùng âu yếm, ái ân nồng đậm theo da thịt thấm thẳng vào cốt tủy của Long Nhất.
Vẫn chưa dừng ở đó, đôi môi của Nạp Lan Như Nguyệt đã tiến tới anh chàng đang nộ khí bừng bừng, vươn thẳng đĩnh lập ở khe giữa hai chân, như đang trách tội vì sự thiên vị của nàng.
Với Long Nhất coi như là vợ chồng thân thiết, dùng miệng để làm chuyện này cũng không ít, nàng cũng biết Long Nhất rất thích kiểu ái ân này.
“oh yeah…. Nguyệt Nhi, bảo bối của ta, sâu hơn tí nữa đi” Long Nhất không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Kỹ năng của Nạp Lan Như Nguyệt không phải như tiểu na lị. Cái kiểu bú, mút, liếm thực hiện mười tám lần khiến cho Long Nhất lâng lâng chẳng biết tối nay là tối gì.
Cho đến khi hai má mỏi dừ, nàng liền nhả ra, hai chân dạng ra nhằm bên hông Long Nhất ngồi xuống, bắt đầu nhịp lên xuống. Tối nay quyền chủ động nằm hết cả trong tay nàng.
Xuân phong mấy độ mà Long Nhất vẫn khỏe như trước, Nạp Lan Như Nguyệt cũng không thể cố thắng thêm nữa.
“Nguyệt Nhi, muốn đả bại ta không dễ đâu” Long Nhất cười khà khà nhằm ngọc nhũ phía trên véo nhẹ một cái.
Nạp Lan Như Nguyệt ở trên không phục, hừ lên một tiếng muốn tái chiến nhưng thân thể mềm mại ngồi phịch trong lòng Long Nhất, mềm nhũn vô lực.
“Làm sao bây giờ? Cái của nợ hư hỏng của chàng vẫn còn đang kháng nghị sao?” Nàng vươn tới liếm liếm đầu vú của Long Nhất.
“Đừng phu nhân, bây giờ chỉ muốn ôm chặt nàng thôi” Long Nhất vong tay qua lưng nàng ôm chặt nàng trong lòng ngực nghe sóng biến ào ào, cảm giá vô cùng thoải mái.
Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng Long Nhất mở mắt, mơ hồ ngân lệ, nếu như có thể, nàng thật hy vọng đời đời kiếp kiếp được ôm hắn như vậy, mãi không rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.