Phong Lưu Pháp Sư

Chương 227: Điều kiện của Nam Cung Hương Vân

Phong Thái Lai

21/03/2013



Long Nhất đau khổ, trong lòng đúng là thà đi gặp biểu muội nghe nói đẹp tựa thiên tiên, hơn nữa lại đối với mình nhung nhớ không quên còn hơn. Nam Cung Hương Vân kiếm hắn lần này chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho cả, hắn cũng chẳng thích đối diện với khuôn mặt đáng ghét của nàng ta, giống như là thiếu nợ nàng ta một ngàn vạn tử tinh tệ vậy.

Nhưng không thích thì mặc không thích, mẫu thân đại nhân đã có lệnh, có hai đầu cũng không thể xem nhẹ, đi xem thử nữ nhân này làm cái trò quỷ gì cũng tốt.

Đến đại sảnh, cách trang điểm của Nam Cung Hương Vân làm Long Nhất giật nảy người. Chỉ thấy tóc trên đầu nàng được tết lại thành nhiều bím nhỏ, tai thì đeo đầy hoa tai sáng lấp lánh, trên người không còn mặc bộ quần áo thục nữ như lần trước mà là một bộ trang phục kiếm sư màu đỏ và đen đan xen, biểu tình bướng bỉnh, dáng vẻ giống hệt một thiếu nữ bất lương ở tiền thế. Nhưng nói thật là, so với đám đại gia tiểu thư ngày ngày trang điểm giống nhau thì Nam Cung Hương Vân ngược lại tỏ ra thập phần có cá tính.

“Oái, ở đâu ra nha đầu man rợ này vậy?” Long Nhất vừa đi tới vừa cười hắc hắc, ánh mắt không ngừng quét lên lên quét xuống thân hình chỗ lồi chỗ lõm đâu ra đấy của Nam Cung Hương Vân.

Nam Cung Hương Vân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Long Nhất nói: “Ngươi mới là con khỉ man rợ, một con khỉ man rợ không lông.”

“Ta không có lông? Làm sao ngươi biết? Hay là ngươi nhân lúc ta tắm nhìn trộm thấy? Chắc là lông của ngươi rậm rạp như rừng, bằng không hai ta so với nhau coi?” Long Nhất cười hắc hắc, ánh mắt ám muội nhìn tròng trọc vào giữa hai chân của Nam Cung Hương Vân, kiểu nói không rõ ràng đó dù là thằng ngốc cũng hiểu là ý gì.

Nam Cung Hương Vân tức giận đến toàn thân phát run. Nàng phát hiện ra việc đến kiếm tên gia hỏa này quả thật là một việc thập phần thiếu sáng suốt, chưa kịp nói đến câu thứ hai mà mình đã tức muốn bể phổi a.

“Tên sắc lang đáng chết nhà ngươi, sao không đi chết đi.” Nam Cung Hương Vân vừa xấu hổ vừa tức giận hét lớn.

“Ta cũng thật sự rất muốn đi chết, nhưng mà đáng tiếc là lão bất tử Diêm Vương sợ khi ta xuống đó sẽ cướp vị trí lão đại của hắn, thế nào cũng không chịu tiếp nhận ta. Hắc hắc, lại nói nếu ta chết thì ngươi không phải sẽ trở thành góa phụ sao?” Long Nhất vui thích nhìn Nam Cung Hương Vân đang tức điên lên. Với hắn mà nói thì đây cũng là một cách tiêu khiển không tệ.

Nam Cung Hương Vân hít sâu mấy hơi thanh khí. Nàng thực sự rất muốn xuất kiếm cắt đi cái lưỡi của Long Nhất, sau đó đá bay hắn ra biển lập tức. Nhưng đây cũng chỉ có thể tưởng tượng như vậy mà thôi, nàng biết mình không phải là đối thủ của hắn.

“Thèm vào tranh cãi với ngươi, lãng phí nước bọt của ta. Hôm nay ta đến là có vấn đề thương lượng với ngươi.” Nam Cung Hương Vân nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng đã gắng hết sức khôi phục lại tâm tình bản thân.

“Thương lượng? Nơi này người đông miệng tạp, sao chúng ta không vào phòng rồi từ từ ngồi thương lượng trên giường, bầu không khí đó xem ra…ừm, thoải mái.” Long Nhất ngồi xuống trường kỉ thong dong uống trà, cười híp mắt nhìn Nam Cung Hương Vân nói.

“Ngươi…thật vô sỉ.” Nam Cung Hương Vân vừa mới bình phục được tâm tình lại sôi lên sùng sục, nói chuyện với tên gia hỏa này đúng là phải tổn thọ mười năm mất.

“Không răng*? Sao vậy được? Răng ta rất tốt, vừa trắng lại vừa bóng, hơn nữa không có răng sâu.” Long Nhất liền nhe răng ra, để lộ hai hàm răng phát sáng lấp lánh, sáng đến nỗi khiến người choáng váng.



“Tây Môn Vũ, ngươi đúng là tên đại khốn kiếp, là đồ trứng thối.” Nam Cung Hương Vân tưởng chừng như muốn điên cuồng cắn xé, nàng giận dữ bổ nhào lên người Long Nhất, hung dữ cắn mạnh lên vai hắn. Nàng đã bị hắn chọc nổi điên đến mức mất cả lý trí.

Long Nhất ngạc nhiên nhìn Nam Cung Hương Vân bổ nhào lên người mình vừa cắn vừa cấu, chẳng lẽ nha đầu này lại bị hắn chọc tức đến phát điên sao.

“Vũ nhi, xảy ra chuyện gì thế? Ách... các con…” Đông Phương Uyển nghe thấy trong đại sảnh có tiếng động, vội chạy đến xem, vừa đến thì thấy Nam Cung Hương Vân áp lên mình Long Nhất vặn vẹo chuyển động tức thì miệng há hốc, mắt trợn tròn.

Nam Cung Hương Vân nghe thấy thanh âm của Đông Phương Uyển mới tỉnh táo lại một chút. Nguồn hoanguyettaoda Nàng quay đầu lại liền thấy vẻ mặt ngớ ra của Đông Phương Uyển, lại quay đầu nhìn Long Nhất ở sát bên, cuối cùng cũng hiểu động tác giữa mình với Long Nhất có rất nhiều ám muội. Nàng ‘a’ một tiếng nhảy xuống khỏi mình Long Nhất, vội vàng nói với Đông Phương Uyển: “Bá mẫu, không phải vậy đâu, người hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm à? Bá mẫu có hiểu lầm gì đâu, các con cứ tiếp tục đi.” Đông Phương Uyển cười khanh khách đi ra. Chỉ lát sau lại có người tới đóng cửa đại sảnh lại.

Nam Cung Hương Vân và Long Nhất ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi kỳ lạ.

“Tiểu nữu à, nàng xem với hoàn cảnh này, chúng ta không làm gì chẳng phải có chút lãng phí sao.” Long Nhất cười hì hì mấy tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, híp mắt nhìn chằm chặp Nam Cung Hương Vân cười xấu xa nói.

“Chết đi.” Nam Cung Hương Vân nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai tiếng rồi bước tới mở tung cửa xông ra ngoài.

Long Nhất nhún vai, đi cũng tốt, giờ đã có thể đến Đông Phương gia tộc xem xem biểu muội mình là một pháp sư quyến rũ thế nào.

Chỉ là Long Nhất vừa mới ra khỏi đại sảnh liền phát hiện ra Nam Cung Hương Vân đang đứng dưới một gốc cây bên ngoài, khuôn mặt đỏ bừng trợn mắt nhìn hắn chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

“Được rồi, tiểu nữu à, muốn nói gì thì nói nhanh đi, ta đang bận lắm.” Long Nhất cười nói với Nam Cung Hương Vân.

Nam Cung Hương Vân nhìn xung quanh, bốn phía không một bóng người. Người hầu đều mới bị Đông Phương Uyển điều đi rồi, mục đích tự nhiên là cho bọn họ hành sự thuận lợi.

Nam Cung Hương Vân gọi Long Nhất tới, nói nhỏ: “Có chuyện này ta muốn thương lượng với ngươi một chút.”

Long Nhất mỉm cười, đại khái đã biết chuyện Nam Cung Hương Vân nói với hắn là chuyện gì, thế nào cũng có liên quan đến hôn ước của hai người.

“Nếu là nói chuyện giải trừ hôn ước thì tìm ta cũng vô dụng, hãy xin lão đầu tử nhà ngươi đi thưa với hoàng thượng đó.” Không đợi Nam Cung Hương Vân mở miệng Long Nhất đã cười hắc hắc nói.



“Ta đến kiếm ngươi không phải vì giải trừ hôn ước. Hôm qua ta đã suy nghĩ rồi, hoàng thượng đã có lời về cuộc hôn nhân này thì không thể thối hôn được.” Nam Cung Hương mân mê bông hoa tai bên tai phải, bình tĩnh nói.

Long Nhất nhướn mày lên, lời Nam Cung Hương Vân quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Vậy hôm nay ngươi đến kiếm ta là…” Long Nhất nghi hoặc hỏi lại.

“Chúng ta thành thân đi.” Nam Cung Hương Vân đột nhiên mỉm cười nói.

Ách,…Long Nhất ngạc nhiên, không có đạo lý a, tiểu nữu này hôm qua còn kháng cự như vậy, hôm nay lại đột nhiên mỉm cười nói muốn thành thân. Âm mưu, tuyệt đối là có âm mưu.

Nam Cung Hương Vân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Long Nhất tựa hồ có chút đắc ý, nàng mỉm cười nói tiếp: “Bất quá chuyện ta muốn thương lượng với ngươi chính là việc thành thân.”

“Chuyện thành thân có gì phải bàn, chẳng phải là cử hành nghi thức rồi vào động phòng sao?” Long nhất cười hắc hắc hỏi.

Nam Cung Hương Vân lập tức sắc mặt đột biến, gương mặt đanh lại, hậm hực nói: “Hôm nay ta muốn nói với ngươi về chuyện này, ta có thể gả cho ngươi, nhưng ta có điều kiện.”

Long Nhất cười hi hi đáp: “Nói nghe xem.”

“Thứ nhất, chúng ta chỉ cử hành nghi thức, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc động phòng. Thứ hai, không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương. Thứ ba…”

“Đợi đã, ngươi dường như cảm thấy mình cao quá đấy. Gả thì gả không gả thì thôi. Đã gả rồi thì ngươi phải hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ.” Long Nhất ngắt lời Nam Cung Hương Vân. Nguồn hoanguyettaoda Thực ra hắn vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng thấy biểu tình của Nam Cung Hương Vân giống như phải chịu ủy khuất lớn, là ra vẻ đã phải hy sinh rất lớn, khiến hắn trong lòng cảm thấy không sảng khoái.

“Ngươi, ngươi nghĩ là ta nguyện ý gả cho tên đầu heo nhà ngươi a, nếu không vì gia tộc thì ta đã sớm bỏ đi rồi.” Nam Cung Hương Vân tức tối thở hồng hộc nói.

Long Nhất bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện của ngươi, ta bây giờ còn có việc, ngươi cứ tự tiện ha.” Nói xong Long Nhất chuyển thân bỏ đi. Thực ra nếu Nam Cung Hương Vân nói chuyện tử tế hắn cũng chẳng dị nghị, vốn hắn đã không có tình cảm nam nữ với nàng, cũng không có hảo cảm nào cả.

-------------------

* Ở đây Long Nhất chơi chữ, Hương Vân mắng hắn vô sỉ (không biết xấu hổ, mặt dày), hắn lại nói là vô xỉ (vô=không, xỉ=răng) tức là không có răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook