Chương 127: Dự ngôn sư
Phong Thái Lai
21/03/2013
Thiếu nữ có cặp đồng tử trong suốt kỳ dị đó nháy mắt, chuyển thân ngoan ngoãn lùi lại.
Lúc này, ma pháp sư của Bạo Hùng dong binh đoàn đồng loạt niệm chú thi phóng ra một phòng hộ kết giới. Chỉ cần kết giới này không bị phá, tiểu tử bên trong chỉ còn cách để cho họ vo tròn đập bẹt mà thôi.
“Một lũ không biết tốt xấu.” Long Nhất lạnh lùng nói, đại thủ vẫy lên, năm thất sát khôi lỗi toàn thân hắc bào không biết từ đâu xuất hiện quanh mình hắn.
Điều này khiến cho lũ Hùng Bá kinh hãi. Đại sảnh này đã được bố hạ phòng hộ kết giới, vậy năm tên này làm sao mà vào được?
“Ca. Không nên động thủ.” Bên ngoài truyền vào tiếng kêu tha thiết của thiếu nữ đó.
Nhưng đã muộn rồi. Long Nhất đã hạ mệnh lệnh công kích xong. Ma đạo sư và đại kiếm sư là cấp độ nào chứ? Đều gần như chỉ còn một bước nữa trước mặt là đạt cảnh giới tối cao của các loại chức nghiệp rồi, lại có đến ba ma đạo sư, hai đại kiếm sư, lẽ nào cái lũ ô hợp cao nhất cũng chỉ là ma đạo sĩ, kiếm sư này có thể so sánh với chúng được. Tuy nhiên, lũ ô hợp đó trong mắt thế nhân tuyệt đối là cao thủ.
Để khỏi phải lãng phí thời gian, Long Nhất trước tiên dùng nội lực phá phòng hộ kết giới của họ, rồi ra lệnh cho năm khối thất sát khôi lỗi như lang như sói. Đầu tiên, họ bị ba ma đạo sư thi triển ma pháp giới hạn hoạt động, như thổ hệ Trọng Lực thuật, thủy hệ Ngưng Trệ thuật, hỏa hệ Khốn Ma Diễm, ngay sau đó bị hai đại kiếm sư đánh ngã từng người một. Nếu như Long Nhất hạ sát lệnh, sợ rằng Bạo Hùng dong binh đoàn đã thực sự bị rửa sạch tên tuổi trên Thương Lan đại lục rồi.
Hùng Bá ngây ngốc nhìn một mảng lớn huynh đệ ngã xuống, đột nhiên điên cuồng rống lên một tiếng, hai mắt vằn lên những tia máu đỏ gay, toàn thân xương cốt bắt đầu kêu lên răng rắc, cả người cũng bắt đầu trương to lên, cơ bắp nở phồng ra ngoài. Tóm lại, như là đá núi.
“Cuồng hóa!” Long Nhất kinh ngạc thốt lên. Hắn nhớ rằng trong sách có nói qua về loại thể chất cuồng hóa. Nó thường xuất hiện ở thú tộc, khi phẫn nộ cực độ sẽ kích phát tiềm lực trong thân thể làm xuất hiện hiện tượng cuồng hóa. Cuồng hóa xong không còn cảm giác đau đớn, lực công kích bạo tăng lên vài lần, kéo dài bao lâu còn tùy từng người, nhưng khuyết điểm trí mạng là mất đi lý trí. Hơn nữa, sau khi cuồng hóa kết thúc, toàn thân mềm oặt vô lực, không có mười ngày nửa tháng nghỉ ngơi đừng hòng hồi phục lại. Trên Thương Lan đại lục đã lâu chưa nghe nói có nhân loại hay thú tộc sở hữu cuồng hóa thể chất, không ngờ hôm nay hắn lại thấy được.
“Ca. Không cần đâu.” Thiếu nữ kinh hãi thốt lên. Người cũng theo đó chạy về hướng Hùng Bá đang mất đi lý trí.
Long Nhất trong lòng kinh hãi, nữ nhân này không muốn sống sao? Nên biết cuồng hóa xong thành kẻ lục thân bất nhận, chỉ có biết chém giết thôi. Long Nhất vừa mới định ngăn trở nàng lại, thì phát hiện Hùng Bá khi nghe thấy tiếng hô hoán của thiếu nữ đột nhiên ngừng cuồng hóa lại, đôi mắt đỏ như máu nhấp nháy liên tục.
“Ca. Không cần đâu. Cái này không tốt cho thân thể.” Ngọc thủ trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt trên chân của Hùng Bá, bởi vì nàng hiện tại chỉ cao tới chân của ca ca nàng.
Thanh âm của thiếu nữ như thể có ma lực. Trạng thái cuồng hóa của Hùng Bá nhanh chóng biến mất, đôi mắt đỏ sắc máu cũng hồi phục nguyên dạng, không lâu sau trở lại hình dáng ban đầu.
“Đừng kích động. Lão huynh. Ta chỉ đánh ngất xỉu huynh đệ của ngươi thôi, không hề hại tới tính mạng họ.” Long Nhất cười nói.
Hùng Bá nhìn Long Nhất với con mắt rất kính phục, nói: “Hùng Bá ta phục rồi. Ngươi không hề ba hoa. Ta nghĩ rằng kể cả một dong binh đoàn cấp A cũng tuyệt đối không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.”
“Ha ha. Vậy ngươi hiện tại có thể xem xét đề nghị của ta rồi chứ?” Long Nhất cười hỏi. Không chơi lại nha đầu Lâm Na đó hắn thực không cam tâm.
Hùng Bá nhìn Long Nhất, đồng tử khẽ đảo, cười nói: “Chuyện này chúng ta ngồi xuống rồi tử tế luận đàm.”
Tất nhiên, Long Nhất và Hùng Bá thảo luận với nhau một cách tốt đẹp, rất nhanh thành lập được một hiệp ước. Long Nhất còn biết rằng, tiểu muội của Hùng Bá tên là Tiểu Y năm nay mười sau tuổi, còn lại thì Hùng Bá đều không nói chút gì. Nhưng Long Nhất cũng hiểu ý mà không hỏi nữa. Tất nhiên mỗi người đều có những bí mật không muốn để người khác biết, bản thân hắn cũng chẳng phải là có một bí mật lớn bằng trời đang đào sâu chôn chặt trong lòng sao?
Sau khi đàm phán xong Long Nhất cáo từ. Khi ra cửa vừa hay gặp phải Tiểu Y đang thưởng hoa trong sân, Long Nhất liền cất tiếng gọi.
Tiểu Y quay người, chợt bình tĩnh nhìn về phía Long Nhất, cặp đồng tử trong suốt gợn lên lớp lớp gợn sóng dao động.
Long Nhất vô thức đề phòng lại, tuy thế tịnh không phát hiện trên người mình có khác biệt gì.
Không lâu sau, đồng tử của Tiểu Y khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng. Nàng bực bội nói: “Sắc lang.” Nói xong liền chuyển mình rời khỏi.
Đúng vào lúc Long Nhất còn đang có chút ù ù cạc cạc, Tiểu Y lại quay mình dịu giọng nói: “Hôm nay ngươi có tai nạn đổ máu.”
Tai nạn đổ máu? Long Nhất ngạc nhiên. Nha đầu này chẳng lẽ đang đoán mệnh cho hắn? Đợi hắn bình tĩnh lại rồi, Tiểu Y đã không còn thấy đâu nữa. Hắn lắc lắc đầu, muốn đi ra khỏi sân.
“Long huynh đệ. Lời của muội muội ta ngươi tốt nhất là nên tin.” Giọng Hùng Bá vang lên sau lưng Long Nhất.
“Ack… Muội muội ngươi thực sự là người đoán mệnh sao?” Long Nhất hỏi.
Hùng Bá cười, không trả lời, quay mình lại đi vào trong phòng. Hắn nghi hoặc lẩm bẩm: “Kỳ quái thật. Tiểu muội hôm nay sao lại dự ngôn (tiên đoán) cho người ngoài nhỉ?”
Với thính lực của Long Nhất, lời độc thoại của Hùng Bá được nghe thấy rõ ràng không chút sai biệt.
“Dự ngôn? Lẽ nào… nàng là Dự ngôn sư?” Long Nhất kinh hoàng nói, so với việc biết Hùng Bá có thể cuồng hóa còn kinh hoàng hơn. Dự ngôn sư ư, đúng là của trời cho. Thực sự có chức nghiệp dự ngôn phúc họa cát hung, với loại chức nghiệp này, tại Thương Lan đại lục có năm bắt đầu, nhưng tịnh chưa thấy có ghi chép thêm.
Điều này có thể sao? Dự ngôn sư? Long Nhất lẩm bẩm đi ra khỏi sân vườn nhằm hướng lữ điếm hắn trọ mà tới. Trong đầu hắn liên tục nghĩ tới đôi huynh muội kỳ kỳ quái quái đó. Một là cuồng hóa chiến sĩ, một là Dự ngôn sư trong truyền thuyết, thực là khiến người ta kinh hãi vô cùng.
Đang trong lúc bất tri bất giác, Long Nhất trở về lữ điếm. Hắn chợt nhớ lại lời dự ngôn của Tiểu Y, nói hôm nay có tai nạn đổ máu. Hơn nữa, thấy lúc đó nàng có biểu tình thật kỳ quái.
“Nếu như ta hôm nay cứ ở lại lữ điếm không ra ngoài, dự ngôn của nàng ta vẫn có thể thành sự thực được không?” Long Nhất đẩy cửa phòng lữ điếm, thí cổ ngồi lên chiếc ghế êm. Hắn quyết định rồi, hôm nay không đi đâu hết. Nếu đích thực là tai nạn đổ máu, chức nghiệp Dự ngôn sư của Tiểu Y cơ bản có thể xác định được, ngược lại, nàng là giả.
Đúng vào lúc này, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ làm Long Nhất đang trầm tư tỉnh lại. Dùng một ít tinh thần lực để cảm nhận, Long Nhất liền biết được bên ngoài là ai. Khí tức quen thuộc này chỉ trên người Long Linh Nhi mới có.
Long Nhất mở cửa phòng, thấy được Long Linh Nhi sắc mặt tiều tụy đứng bên ngoài. Nàng thất thần nhìn nam tử trước mặt, nam tử làm cho nàng thân hãm địa ngục, hủy hoại nàng một đời. Vì sao nàng thống khổ như vậy, mà hắn vẫn đứng thoải mái ở nơi này? Vì sao hắn không hề chịu trừng phạt nào của báo ứng cả?
Long Nhất giật mình nhìn thấy nỗi thống khổ và cừu hận trong mắt Long Linh Nhi mà trong lòng không ngăn được cơn đau âm ỷ. Hắn không hề nghĩ tới việc đẩy đi trách nhiệm, việc này đều là do hắn tạo thành, là hắn đã hủy hoại nàng.
Long Nhất thực sự không hiểu, không hiểu làm cách nào mới có thể bù đắp cho sự mất mát trong trái tim nàng. Kỳ thực, Long Linh Nhi đề xuất yêu cầu vừa hợp với ý hắn, bởi vì hắn nhận thấy biện pháp duy nhất để hóa giải một đoạn nghiệt duyên là từ hận chuyển sang yêu. Chỉ cần Long Linh Nhi yêu hắn, việc đó nhất thiết có thể dễ dàng hóa giải. Nhưng nói thì đơn giản như vậy, cừu hận của Long Linh Nhi với hắn xem ra càng lúc càng tăng, tựa hồ đã không cách gì vãn hồi nổi. Nàng không quản hi sinh thân thể để báo cừu, do đó có thể thấy cừu hận của nàng sâu đến mức nào.
Long Nhất nắm lấy tay Long Linh Nhi đi vào phòng. Nhưng Long Linh Nhi giữ một khoảng cách ở sau lưng hắn, từ đầu tới cuối dùng một loại nhãn thần khiến người phát rét run nhìn hắn, nhưng không nói một lời nào.
Rót một cốc nước hoa quả đặt trước mặt Long Linh Nhi, Long Nhất tĩnh lặng ngồi xuống trên ghế. Trong một khoảng thời gian, không khí trong phòng biến thành băng lãnh quỷ dị.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi đi, màn đêm dần buông xuống mặt đất. Nhưng trong lữ điếm, Long Nhất và Long Linh Nhi vẫn bất động như hai bức tượng ngàn năm.
Cũng không biết đã bao lâu, nhãn thần không tiêu cự của Long Nhất biến thành linh động trở lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời đầy sao, lẩm bẩm: “Đêm nay, trời sao thật đẹp.”
“Long Linh Nhi. Nàng biết không? Ta đã không còn là Tây Môn Vũ ngày xưa nữa.” Long Nhất bình tĩnh đối mặt với mục quang cừu hận từ Long Linh Nhi phát ra, mở lời nói.
Mục quang cố định của Long Linh Nhi lóe lên một cái rồi lại khôi phục nguyên dạng. Nhưng thế là đủ rồi, miễn là Long Nhất biết được nàng có nghe thấy lời hắn nói.
“Nàng có thể đã phát hiện thấy sự cải biến của ta rồi. Nàng có hiểu tại sao không? Điều này nhất định là số phận. Trời cao khiến ta đột nhiên tỉnh ngộ ra rằng ta phải gánh chịu một thân nhục nhã. Hãy để cho ta bù đắp việc đã làm trước đây nhé.” Giọng nói của Long Nhất có chút lay động. Tự nhớ lại cái đêm hôm đó khi một đạo thiểm điện đưa vận mệnh của hắn rẽ sang một con đường khác biệt ngàn dặm, khiến cho linh hồn hắn tới đại lục thần kỳ này, đồng thời cũng khiến hắn phải mang trên lưng một gánh nặng trầm trọng.
“Ta hiểu rằng nàng yêu cầu ta cưới nàng là để trả thù, ta đã chấp nhận điều này. Bất kể nàng là vì nguyên nhân gì mà làm nữ nhân của ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng. Hãy cho ta một cơ hội để ta bù đắp cho nàng đi.” Long Nhất tiếp tục nói. Trời mới biết loại lời nói này làm thế nào mà thoát ra khỏi miệng hắn được. Cứ như tính cách của hắn, tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy.
“Ha ha. Bù đắp? Ta chịu thống khổ, ngươi cả đời cũng không bù đắp nổi đâu, cả đời cũng không bù đắp nổi.” Long Linh Nhi cười phát điên, cuồng loạn nhằm Long Nhất mà hét. Đúng. Nàng đã điên rồi. Đích thị là điên lên rồi. Tên nam nhân này dựa vào đâu mà có cái bộ dạng áy náy đó? Bù đắp? Hắn đưa cái gì ra để mà bù đắp? Nàng chỉ muốn cắn hắn, cắn chết hắn.
Suy nghĩ của Long Linh Nhi lập tức được áp dụng vào thực tiễn. Nàng phát cuồng lao tới Long Nhất, hàm răng hiểm ác cắn ngập vào vai hắn.
Long Nhất vội triệt thoái nội lực trên toàn thân, sợ phản chấn làm Long Linh Nhi bị thương. Nhục thể của hắn không có nội lực hộ thân vẫn cường hãn hơn rất nhiều người, nhưng không phải là mình đồng da sắt, bị người ta điên cuồng dùng răng mà cắn cho cũng đau lắm.
Cảm giác được răng của Long Linh Nhi cắn sâu vào trong thịt, dòng máu tươi từ vết thương ứa ra, nhuộm hồng cả áo.
“Tai nạn đổ máu. Đây đúng là tai nạn đổ máu sao?” Long Nhất chợt nhớ lại lời Tiểu Y, chẳng lẽ đây là cái mà nàng ta gọi là tai nạn đổ máu à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.