Chương 210: Gặp lại Tinh Linh Nữ Vương
Phong Thái Lai
21/03/2013
“Thế ý nàng là Lộ Thiến Á có mắt như mù chứ gì?” Long Nhất nheo mày hỏi.
Ny Tạp tức thì ngẩn ra, dù cho hồi đáp là đúng hay không đều không ổn, chỉ biết giận dữ dậm dậm chân, quay lưng không lí gì đến hắn nữa.
Long Nhất cười rộ, dẫn theo Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận tiến vào trong Tinh Linh sâm lâm. Dù gì nơi này hắn đã rất quen thuộc rồi, dù cho không có người dẫn đường, hắn nhắm mắt cũng có khả năng đi tới nơi.
“Long Nhất, chàng mau khai ra, chàng và Tinh linh đội trưởng đó có điều gì ám muội?” Long Linh Nhi không còn tâm trí hân thưởng cảnh đẹp trong Tinh Linh sâm lâm, vừa tiến vào trong đã dùng tay “bức cung” tại eo của Long Nhất.
“Đương nhiên… là không có rồi, nàng thấy nàng ta đối với ta hung dữ như vậy thì làm sao mà giống cái bộ dạng ám muội được chứ?” Long Nhất cười phân bua.
“Giống, thiếp thấy nàng ta rõ ràng là ăn giấm rồi. Hừ, còn nói là không có gì ám muội.” Long Linh Nhi giận đến mức hít thở hồng hộc.
Long Nhất vuốt vuốt mũi. Hắn đâu phải kẻ ngốc, tâm lí của Ny Tạp thì hắn ít nhiều cũng có chút cảm giác, nên chuyển đề tài nói: “Ta thấy nàng mới là người ăn giấm thì có. Được rồi, đừng hỏi những vấn đề này nữa, nàng xem thử xem cảnh sắc ở đây rất đẹp a.”
Long Linh Nhi mím môi không truy vấn nữa, sợ khiến cho Long Nhất không vui, nên cùng với Tây Môn Vô Hận hân thưởng cảnh sắc tựa như tiên cảnh ở đây, vừa rồi do đang chiếu cố tới hũ giấm nên vẫn chưa phát hiện, hiện tại nhìn lại thì không khỏi cất tiếng cảm thán. Không khí thì thơm mát, khắp núi đồi thì đầy ắp tiên hoa lục thảo, cây cối tươi tốt, róc rách những con suối dòng sông, hoạt động trong khung cảnh đó là các loại động vật nhỏ xinh đẹp khả ái, thực đúng là quá mĩ lệ rồi.
“Nhị ca, chi bằng sau này chúng ta ở lại nơi này đi, muội thấy không biết chừng sau này chúng ta còn có thể sống lâu như tinh linh nữa đó.” Tây Môn Vô Hận cười nói.
Nhãn châu của Long Nhất xoay chuyển một vòng, cười nói: “Hay là lần này các nàng không nên quay về nữa, cứ ở lại đây một thời gian đi. Tinh Linh sâm lâm rất rộng lớn, đủ cho các nàng du ngoạn một thời gian rồi.”
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi nghe tới đó thì lập tức dừng lại, cùng nhau nhìn Long Nhất chằm chằm. Long Linh Nhi hỏi: “Chàng nói vậy là có ý gì? Chàng không muốn về hay là chàng không muốn dẫn bọn thiếp quay về?”
Long Nhất cười khổ hai tiếng, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Vừa định mở miệng thì nghe thấy ở phía sau truyền lại tiếng hô hoán, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là nàng tinh linh nhỏ nhất trong đội tinh linh hộ vệ đang nhanh nhẹn chạy tới.
“Long tiên sinh, để ta dẫn các người đi vào, nếu không lỡ để nữ vương biết được thì sẽ trách phạt Ny Tạp đội trưởng mất.” Tiểu tinh linh nói.
Cô nàng tiểu tinh linh này vô cùng hoạt bát, trên đường đi không ngừng líu la líu lo giới thiệu cảnh sắc xung quanh cho hai nàng, khiến cho lưỡng nữ nhất thời quên mất việc truy vấn.
Không lâu sau, mấy người đã đến nơi ở của Tinh Linh tộc bên bờ hồ. Nhìn dãy mộc ốc được bài trí một cách tinh xảo, Long Nhất đột nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết. Nàng tiểu công chúa Lộ Thiến Á mà hắn sáng nhớ chiều mong có thể là đang ở bên trong đó.
Long Nhất cũng có thể tính là người quen rồi, nên đám tinh linh ở bên ngoài trông thấy hắn đều lần lượt cất tiếng chào hỏi thân thiết, còn đám hộ vệ vòng ngoài cũng nhanh như gió chạy đi báo tin.
Không lâu sau đó, một trận thanh hương xao động, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại đại môn của Tinh Linh cung điện. Bất quá lại không phải là Lộ Thiến Á, mà là Tinh Linh nữ vương phong tình vạn chủng.
“Nữ vương bệ hạ, lâu rồi không gặp. Mọi thứ vẫn tốt như xưa a.” Long Nhất bước lên hai bước, ánh mắt cười cợt chăm chú nhìn Tinh Linh nữ vương. Phong thái của bà ta vẫn như trước đây, vẫn cao quý như thế cuốn hút như thế.
“Hỗn đản tiểu tử, đi lâu thế rồi mà giờ mới trở lại, hại cho tiểu nha đầu Lộ Thiến Á ngày ngày đều nghĩ đến ngươi.” Tinh Linh nữ vương làn thu ba lay động, dư quang nhẹ nhàng lướt đến Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi ở phía sau Long Nhất, không tự chủ được lóe lên một tia kinh thán.
Long Nhất mặt mày khổ sở đáp: “Ta còn tưởng là Lộ Thiến Á sẽ đến tìm ta nữa chứ? Nhất định là nữ vương bệ hạ không cho phép rồi, bà cũng đừng có quá nhẫn tâm như vậy chứ.”
Tinh linh nữ vương khẽ mỉm cười, nói: “Lộ Thiến Á là người tiếp nhiệm của ta, làm sao mà có nhiều thời gian rảnh rỗi để nhàn du tứ xứ chứ.”
Long Nhất nhìn trái rồi nhìn phải, cất tiếng hỏi: “Nữ vương bệ hạ, Lộ Thiến Á đâu? Bà không phải là đã giam lỏng nàng rồi chứ!”
Tinh Linh nữ vương lại không đáp ngay. Bà ta nhìn về phía lưỡng nữ ở phía sau Long Nhất nói: “Ngươi không định giới thiệu hai cô nương sau lưng ngươi cho ta biết một phen hay sao?”
Không đợi Long Nhất cất tiếng, Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận liền bước tới trước tự mình giới thiệu.
Trong mắt Tinh Linh nữ vương lướt qua thần sắc kinh ngạc, tựa cười nhưng lại không phải cười trừng mắt nguýt Long Nhất một cái, khiến cho Long Nhất lập tức tâm tạng tê rần như điện giật. Mị lực của phụ nữ thành thục quả nhiên là khó chống đỡ ha.
Tinh Linh nữ vương từ khi biết được thân phận thực sự của Long Nhất, tự nhiên là biết được Long Linh Nhi là nhân vật như thế nào, đó chính là nàng tiểu công chúa của Cuồng Long đế quốc đã bị tên gia hỏa Long Nhất này cường bạo. Hiện tại xem ra nàng ta với Long Nhất quấn quấn quýt quýt với nhau như thế, rõ ràng là đã bị tên tiểu tử Long Nhất xấu xa này đánh cắp mất con tim rồi.
Tinh Linh nữ vương chuyển thân dẫn mấy người tiến vào trong cung. Long Nhất bước nhanh tới trước hai bước sánh vai đi cùng Tinh Linh nữ vương, gấp gáp hỏi: “Nữ vương bệ hạ, bà đừng trêu ta nữa, mau nói cho ta Lộ Thiến Á đang ở đâu đi!”
Tinh Linh nữ vương lườm Long Nhất một cái, rồi khẽ liếc nhìn lại phía sau, nói: “Giả vờ vừa phải thôi, nữ hài bên cạnh ngươi ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, sao còn mơ tưởng tới Lộ Thiến Á nhà ta chứ!”
“Đương nhiên là nhớ. Ta thì ngày ngày nhớ, đêm đêm mong, lúc ăn uống cũng nhớ, lúc đi ngủ cũng nhớ, ngay cả đi nhà xí cũng nhớ luôn. Không chỉ có Lộ Thiến Á đâu, ta còn vô cùng nhớ nhung nữ vương bệ hạ nữa kìa.” Long Nhất cười đáp, chỉ là đến câu cuối cùng thì ép thanh âm xuống thấp, chỉ có hai người bọn họ mới nghe được mà thôi.
Tinh Linh nữ vương mục quang lóe sáng, tiếu dung nơi khóe miệng khuếch đại lên một chút, cười mắng: “Thúi miệng, cái miệng thúi của ngươi không biết là lừa gạt biết bao nhiêu nữ hài tử vô tri rồi, ít đổ mê hồn thang cho ta lại một chút đi, chiêu này của ngươi đối với ta chẳng có chút hiệu dụng gì đâu.”
Long Nhất hắc hắc cười, thực sự là không có hiệu dụng sao? Nhìn nét cười nơi khóe miệng của Tinh Linh nữ vương là biết ngay thôi, thử hỏi có nữ nhân nào mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt? Dù cho có biết đó là giả đi chăng nữa nhưng vẫn sung sướng như trước sao?
Tới khách sảnh, thị vệ ở hai bên đều đã lui ra, trong sảnh chỉ còn lại Tinh Linh nữ vương cùng ba người Long Nhất.
“Nữ vương bệ hạ, kêu người mang Bách Hoa Nhưỡng đến đây đi, thật nhớ quá a!” Long Nhất vừa ngồi liền khoanh hai chân lên, chẳng hề coi bản thân là người ngoài. Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi thì ngược lại, do lần đầu tiên đến đây nên có chút cẩn trọng. Các nàng thấy Long Nhất có thể chuyện trò tùy tiện như thế với nữ vương của chủng tộc cao ngạo trong truyền thuyết đó, nên đều không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì thấy bộ dạng của hai người bọn họ chẳng có chút gì là giống với quan hệ nữ tế với trượng mẫu nương cả, ngược lại trông lại có chút giống với quan hệ tỷ đệ.
Tinh Linh nữ vương gọi người mang đến vài bình Bách Hoa Nhưỡng cũng một ít hoa quả bánh ngọt, cười nói: “Đúng là không trốn được tên quỷ tham ăn nhà ngươi. Tây Môn tiểu thư với Long tiểu thư ngàn vạn lần cũng đừng nên khách khí, cứ xem nơi đây như nhà mình giống như tên xú tiểu tử này là được rồi!”
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi gật gật đầu. Hai người đều xuất thân từ tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nên sau khi chào hỏi qua lại vài câu thì tỏ ra thoải mái, khí chất của đại gia tiểu thư trên thân thể cùng cách ăn nói khéo léo đều hiển lộ ra ngoài.
Long Nhất tu một hơi hết bình Bách Hoa Nhưỡng, khép đôi mắt lại rồi khà ra một hơi tửu khí thơm lừng, tán thưởng: “Đúng là sảng khoái thật, rượu ở bên ngoài đúng là không thể sánh được một phần vạn với nó được.”
“Nếu như thích đến vậy thì ngươi ở luôn tại Tinh Linh sâm lâm đi, không cần phải rời khỏi đây nữa.” Tinh Linh nữ vương mang theo tiếu ý cười nói.
Long Nhất hắc hắc cười lên hai ba tiếng, lắc lắc cái đầu nói: “Mĩ tửu đúng là đáng quý, nhưng giá của tự do lại càng cao hơn. Nơi đây tuy là nhân gian tiên cảnh, nhưng kêu ta suốt đời ở lại đây thì chi bằng giết ta còn hơn.”
“Biết ngay là tên tiểu tử nhà ngươi sẽ nói như vậy mà. Nói đi, lần này đi tới đây, phải chăng là đã có chuyện gì phát sinh rồi?” Tinh Linh nữ vương cũng không muốn nghe Long Nhất đánh rắm nữa, nên trực tiếp hỏi thẳng luôn.
Long Nhất cười cười, biết ngay là không thể qua mắt được bà ta, nên gật đầu đáp: “Không sai, ta sắp phải quay trở về Cuồng Long đế quốc rồi, lần này đến đây là để từ biệt các người, thuận tiện thăm tiểu bảo bối của ta luôn thể.”
Tinh Linh nữ vương chớp động đôi mĩ mục, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cảm thán nói: “Cục thế của Thương Lan đại lục đã xấu đi đến mức tận cùng rồi, mà nội bộ của Cuồng Long đế quốc các ngươi lại càng nổi sóng ngầm không ngừng, Tây Môn Nộ…” Tinh Linh nữ vương đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc qua Long Linh Nhi ở bên cạnh Long Nhất.
“A, đừng bàn đến chuyện này nữa, Lộ Thiến Á rốt cuộc là đi đâu rồi?” Long Nhất lập tức chuyển sang đề tài khác.
Long Linh Nhi khẽ chấn động, đôi mày thanh tú hơi cau lại. Sinh ra trong nhà đế vương, độ mẫn cảm đối với chính trị cũng có mức độ nhất định, chỉ là bởi vì hãm nhập vào trong dòng sông ái tình rồi, mà đối tượng lại là Long Nhất, nên trong đáy lòng đã có tiềm thức tránh né vấn đề này.
Tây Môn Vô Hận cũng lo lắng nhìn về phía Long Nhất. Nàng cũng nghe được một vài lời truyền ngôn, phụ thân mình là loại người như thế nào thì nàng cũng hiểu rõ, chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là thật? Thế sau này Long Linh Nhi phải cư xử như thế nào đây, quan hệ giữa bọn họ sẽ đi về phương nào đây?
Ngay lúc Tinh Linh nữ vương định mở miệng hồi đáp thì cửa đại sảnh đột nhiên mở đánh bình một tiếng, Lộ Thiến Á toàn thân vận trang phục tinh linh lục sắc, tay cầm cây Đại Tự Nhiên Thán Tức thở hồng hộc xuất hiện ở ngay ngoài cửa, đôi mắt to tròn vừa mới xuất hiện đã si mê dính chặt lên thân hình Long Nhất, rồi dần dần dâng lên màn thủy vụ mờ nhạt.
“Long Nhất.” Lộ Thiến Á run giọng hô hoán, thanh âm đầy ắp thâm tình.
Long Nhất bật dậy, đã lâu rồi không gặp tiểu tinh linh này, nội tâm của hắn cũng có chút kích động. Hắn ta giang rộng vòng tay ra, đón Lộ Thiến Á đang lao tới ôm chặt vào trong lòng, hít lấy mùi hương nhè nhẹ của Huân Y Thảo, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác cay cay.
“Long Nhất, thiếp rất nhớ chàng.” Lộ Thiến Á lẩm bẩm, dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào lồng ngực của Long Nhất, hít lấy hít để mùi cơ thể khiến nàng nhung nhớ ngày đêm.
“Ta cũng rất nhớ nàng.” Long Nhất đưa hai tay nâng khuôn mặt của Lộ Thiến Á lên, rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt của hai người kết nối giữa không trung, lẳng lặng quấn quýt lấy nhau.
Lộ Thiến Á đột nhiên nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Long Nhất, đôi môi mang theo trận trận hương khí áp lên cái miệng rộng của Long Nhất. Hai người hôn hít nhiệt liệt chẳng khác gì chốn không người, hôn hít triền miên, khiến cho xuân ý tại thời khắc này tràn ngập khắp đại sảnh.
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi phức tạp nhìn hai người đang ôm hôn, cùng với chút vị chua chua trong lòng không ngờ còn xen lẫn chút cảm động. Dù sao thì những thứ tốt đẹp như thế cũng rất dễ dàng làm cảm nhiễm người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.