Phong Lưu Pháp Sư

Chương 60: Hắc Ám Ma Ngọc

Phong Thái Lai

21/03/2013



“Chẳng lẽ ông trời quên Long Nhất ta rồi?” Long Nhất lẩm bẩm đi tới trung tâm đại sảnh, duỗi tứ chi tơ hơ bất nhã nằm trên mặt đất, trầm tư nhìn chăm chú lên đỉnh vòm mái rồi chìm vào trong sự im lặng.

Nhìn đi nhìn lại, trước mắt Long Nhất đột nhiên trở nên mơ hồ, chầm chậm biến thành một màn đen tuyền, một màu đen thuần túy, ngay liền đó khả năng nhìn trong đêm đáng tự hào cũng mất tác dụng. Long Nhất thử cử động nhưng phát hiện bản thân căn bản không thể nhúc nhích, thử hét lên nhưng bản thân căn bản không phát ra âm thanh nào.

Khi Long Nhất đang khủng hoảng tinh thần, trong bóng tối đột nhiên một trận đất rung núi lở, xa xa xuất hiện một điểm hồng quang, sau đó khuếch tán rất nhanh, hình thành từng vòng từng vòng va vào nhau cực mạnh. Dần dần, sự va đập kết thúc, trong bóng tối xuất hiện từng điểm từng điểm quang mang, sau đó càng ngày càng nhiều, chầm chậm bao phủ toàn bộ trời đất, hình thành một bầu trời sao mênh mông.

“Đây, lẽ nào là sự hình thành vũ trụ?” Long Nhất suy nghĩ. Các nhà khoa học ở tiền thế đa phần có khuynh hướng cho rằng vũ trụ sinh ra do một vụ nổ lớn. Bọn họ nhận định trước vụ nổ, bên trong vũ trụ tất cả vật chất và năng lượng đều tập trung tại một chỗ, ép thành thể tích rất nhỏ rất rất nhỏ, nhiệt độ cực cao, mật độ cực lớn. Sau đó, phát sinh ra vụ nổ, toàn bộ vật chất đều phân tán ra khắp nơi, không gian vũ trụ bành trướng không ngừng. Cuối cùng, nhiệt độ lại hạ xuống, những vật chất tứ tán khắp nơi hình thành nên mỗi thiên hà, hành tinh, ngôi sao.

Long Nhất không rõ tại sao bản thân vừa mới nằm lên đại sảnh trong mật động của hàn đàm, mà lại có thể xuất hiện ảo giác như vậy? Cứ nhìn bầu trời sao mênh mông này, Long Nhất trong lúc mê mê hồ hồ cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, có lẽ đã hàng tỉ năm.

Đột nhiên, các ngôi sao đầy ắp trên trời bắt đầu từng cái từng cái rơi xuống, tạo thành cơn mưa sao băng hoành tráng. Trong lúc Long Nhất mê đắm mĩ cảnh này, tốc độ rơi của sao càng lúc càng tăng, sau đó từng cái một va đụng lẫn nhau sản sinh vụ nổ, tác động của vụ nổ trong không gian càng lúc càng lớn, dần dần lan ra cả toàn vũ trụ, cứ như một trận rung trời lở đất, cả một khoảng trời đất chìm vào trong một màn đêm đen.

“Lẽ nào chỉ có hắc ám tồn tại vĩnh hằng.” Long Nhất tim như ngừng đập, trong đầu tự nhiên xuất hiện ý tưởng này.

Trước mắt chỉ thấy mơ hồ, Long Nhất dụi dụi mắt, lại phát hiện bản thân vẫn đang nằm tại đại sảnh của mật động, nhìn vào đỉnh mái hình ốc kia vẫn như cũ không có một chút biến hóa nào.

Cuồng Lôi thú tự thu nhỏ mình đang chạy tới chạy lui, hết thảy mọi thứ tựa hồ rất bình thường, nào có cái gì mà Vụ nổ lớn của vũ trụ a.

“Chẳng lẽ vừa rồi ta đã ngủ, sau đó mơ thấy Vụ nổ lớn của vũ trụ.” Long Nhất nhảy một cái lên, có vẻ như chỉ có lí do này là chấp nhận được.



Trời! Cái gì đây? Long Nhất giương mắt nhìn chăm chú chỗ mình vừa nằm xuống, chỗ đó không ngờ đã xuất hiện một rãnh dài dài hình dạng kỳ quái, hắn nhớ rõ bản thân lúc nằm xuống chỗ đó là bằng phẳng.

Long Nhất ngồi xuống, vươn tay lần mò trong rãnh, không phát hiện ra cơ quan nào, nhưng hắn nhìn hình dạng cái rãnh này lại thấy quen thuộc phi thường. Đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng, vội lục lọi một hồi trong không gian giới chỉ, lấy ra pháp truợng hắc sắc xấu xí, cái mà trước đây thu được cùng với huyết sắc khô lâu. Hình dạng của nó không ngờ giống với cái rãnh này, chẳng lẽ đây là chứng cứ nói rằng pháp trượng chứa phong ấn sức mạnh của Minh (tối tăm, âm phủ) thần chính là chìa khóa ra khỏi không gian này?

Long Nhất không chần chừ đem pháp truợng tra vào rãnh, chỉ thấy hắc quang lóe lên, bức tuờng gần nhất bắt đầu chuyển động xịch xịch, một lát sau xoay được một mặt. Trước mắt Long Nhất xuất hiện một bức điêu tượng dữ dằn mặc hắc y, nếu như không lộ ra bên ngoài hai con mắt đen ngòm và đôi cánh tay, cơ hồ nhìn không ra đây là tuợng người.

Long Nhất hiện tại khi thấy điêu tuợng dường như có chút mẫn cảm, sợ rằng nó có thể sống lại muốn đánh muốn giết. Nhưng khi hắn nhìn vào tay phải đang giơ lên của hắc y điêu tượng, liền bỏ đi ý tưởng không đến gần. Trong tay phải nắm chặt một miếng ngọc toàn bộ ô hắc, tán phát ra hắc ám khí tức cường liệt. Ngoại trừ màu sắc và khí tức, hình dạng nó giống y như bạch sắc ngọc phiến lấy từ đại địa chi hùng. Long Nhất có là đồ ngốc mới không biết hai khối ngọc này tất nhiên có liên hệ với nhau.

Dậm chân nhẹ xuống, Long Nhất xuất hiện tại lưng chừng không trung, với tay lấy xuống hắc sắc ngọc phiến từ tay điêu tượng. Sự tình kỳ quái đã phát sinh, khi hắc sắc ngọc phiến rời khỏi tay điêu tượng, trần nhà hình ốc đột nhiên mở ra nhiều lỗ nhỏ, từ mỗi lỗ đều có ánh sáng lam sắc chiếu xuống, tạo thành trên mặt đất một đồ án bằng các điểm sáng, liên tiếp các đường ánh sáng chiếu xuống vào giữa các điểm, không ngờ làm thành một ma pháp trận lớn.

Long Nhất mừng muốn điên, hắn đoán cái ma pháp trận này có thể đưa bọn họ rời khỏi không gian này. Hắn bỏ hắc sắc ngọc phiến vào không gian giới chỉ, mang Cuồng Lôi thú chạy tới thông đạo, thấy vẫn có năm kẻ đang giữ cửa thông đạo. Long Nhất dừng lại, hắn không để Cuồng Lôi thú ra tay bởi vì coi trọng thực lực bọn họ, bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới đại kiếm sư và ma đạo sư. Long Nhất nhớ được một phương pháp luyện chế thất sát khôi lỗi (con rối) từ Vong linh ma pháp đại toàn do Bỉ Đặc lưu lại, yếu tố luyện chế khôi lỗi đầu tiên là phải tẩy sạch linh hồn bọn họ. Long Nhất cho rằng cách này quá sức ác độc, mà linh hồn mấy người này đã sớm không còn, thực lực lại cao thế này, thực sự là tài liệu luyện chế thất sát khôi lỗi tuyệt hảo a. Sau này nếu ra ngoài đụng độ với người khác, rốt cuộc là không thể lúc nào cũng lôi Cuồng Lôi thú ra được. Cái gọi là cây đẹp ở trong rừng, gió phải kiêng nể, có mấy khôi lỗi này chính là sự khác biệt, đến lúc đó cho bọn họ mặc áo choàng trùm đầu, thi hành mệnh lệnh rồi lại thu bọn họ vào hắc ám thứ nguyên không gian, thực là thần bất tri quỷ bất giác a. (Ý nói có những đối thủ không tiện trực tiếp xử lý, dùng Cuồng Lôi thú quá lộ liễu, còn thất sát khôi lỗi mặc áo choàng che kín thì như người bình thường, hành sự không bị nghi ngờ).

Suy nghĩ đến đây, Long Nhất cười hắc hắc. Hắn ra lệnh Cuồng Lôi thú đánh cho năm người này ngất vì sốc điện, hạ cấm chế lên mỗi người rồi cho vào hắc ám không gian.

Đi đến cửa hàn đàm, chỗ đó vẫn còn quái ngư phát quang di chuyển thành bầy, đã có kinh nghiệm lần đi vào, Long Nhất nhẹ nhàng tạo ra một thông đạo tinh thần lực, theo thông đạo thẳng tiến trực tiếp lên trên.

Khi đi lên thì khổ hơn đi xuống, áp lực nước ở đây và nước bên ngoài trái ngược nhau, bởi vậy Long Nhất hao phí nội lực gấp đôi khi đi xuống. Hao phí nội lực nhiều làm hộ thể nội lực tự nhiên không đủ, cái rét làm Long Nhất run lên cầm cập.

Cuối cùng, Long Nhất phá tung mặt nước mà lên, không ngờ chỉ nhìn thấy mười bảy bộ khô lâu đứng bên bờ đầm, còn Lãnh U U lại không thấy đâu. Long Nhất không thể không kinh hãi, hắn rõ ràng đã dặn nàng không nên chạy loạn, mười bảy bộ siêu cấp khô lâu không thể nghe nàng chỉ huy, nên bọn chúng chỉ đứng ngây ra một chỗ tại nơi này, chỉ có ma thú tiến nhập thì mới tiêu diệt.

Long Nhất cũng chưa kịp sưởi ấm, phi thân lên bắt đầu tìm khắp tứ phía, gọi lớn cái tên Lãnh U U.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook