Phong Lưu Pháp Sư

Chương 151: Hạnh phúc

Phong Thái Lai

21/03/2013



"Trên thế giới này có những chuyện không thể nào làm nổi. Ta không giúp nàng được, còn nếu lão đầu gọi ta về đúng như nàng nói, ta cũng không nhất định phải về. Còn nàng, nếu muốn cùng Cuồng Long đế quốc kết minh, sao còn không mau về chuẩn bị đi.” Long Nhất lãnh đạm nói.

Nạp Lan Như Nguyệt ngây ra nhìn Long Nhất, ưu tư thở ra một hơi, dịu dàng nói: “Chúng ta cũng coi như là người quen của nhau, ngươi không thể giúp ta được hay sao?”

Long Nhất cười khổ nhún vai. Nàng biến thành ngọt ngào từ lúc nào vậy? Mễ Á hoàng hậu Liên Tâm muốn hắn giúp, vị công chúa của Nạp Lan đế quốc này cũng muốn hắn giúp.

“Nếu ngươi cần gì hãy cứ tự nhiên đề xuất, chuyện nào cũng có thể thương lượng mà, phải không?” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ nói.

Long Nhất mỉm cười. Hắn vẫn cho rằng vị công chúa của Nạp Lan đế quốc, lại còn là Thánh nữ phải có gì khác với người thường, chẳng qua cũng chỉ đến thế, đặt mối quan hệ vào trong những ràng buộc về ích lợi khiến cho người ta không thấy thích thú. Hắn chỉ thích ái tình có tình yêu đích thực trong đó, còn bị pha tạp bởi thứ gì khác thì xin miễn.

“Nếu như nàng làm nữ nhân của ta, vậy ta khả dĩ còn xem xét lại.” Long Nhất cười hắc hắc, nhịn không nổi muốn trêu đùa nàng một bận, để coi Nạp Lan Như Nguyệt có thể hi sinh thân thể vì quốc gia hay không.

Nạp Lan Như Nguyệt nghe lời của Long Nhất xong sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, nàng nghiến răng nói: “Ngươi rõ ràng… vọng tưởng.”

“Ta tuyệt đối không thể bán mình. Ngươi nhân cơ hội người khác gặp nguy như thế, không thấy ti bỉ lắm sao?” Nạp Lan Như Nguyệt căm hận.

“Ti bỉ? Nàng tốt xấu gì cũng là người trong hoàng tộc, điều kiện ta đưa ra thực sự là ti bỉ sao? Phụ thân nàng để đạt được mục đích từng bắt nữ nhân trong những gia đình người dân lương thiện để làm lễ vật tặng cho người ta, khi đó sao nàng không mắng ông ta ti bỉ? Theo gió mưa luân hồi lưu chuyển, hôm nay đến lượt nhà nàng. Nếu người đàm luận với ta là phụ thân nàng, ta dám đánh cuộc ông ta sẽ không nói hai lời mà giao ngay nàng ra làm nữ nhân của ta.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Nạp Lan Như Nguyệt mặt tái đi, nắm đấm nhỏ bé co chặt lại tới mức chỉ còn sắc trắng. Mỗi một câu của Long Nhất đều như cự thạch ngàn cân đè nặng vào tim khiến cho nàng thấy ngực mình bị nén ép muốn thổ huyết. Nàng cố hít mấy hơi thật sâu, đột nhiên cảm giác bản thân mình thực sự quá đạo đức giả. Phải. Trước đây đối với những nữ tử bị cấp làm lễ vật nàng còn đồng tình nữa, chuyển tới nàng thì lại không chấp nhận được, thấy như bị vũ nhục.

Hoàng tộc không có tình thân, Nạp Lan Như Nguyệt hiểu rằng nếu như có thể kết minh cùng Cuồng Long đế quốc, phụ hoàng của nàng tuyệt đối không do dự chút nào đưa nàng ra làm vật hi sinh. Mặc cho nàng có chân trong Quang Minh giáo hội nhưng đây lại chính là việc liên quan tới vận mệnh của cả Nạp Lan đế quốc. Nàng tuy là Thánh nữ Quang Minh giáo hội nhưng trước tiên nàng là công chúa của Nạp Lan đế quốc, còn Quang Minh giáo hội lại không thể nào can thiệp vào chuyện của hoàng tộc được.

“Ta không có thời gian nói chuyện cùng nàng ở đây nữa, bảo bối thân thiết của ta còn đang đợi.” Long Nhất nói xong rồi đang muốn phi thân ly khai.

Nạp Lan Như Nguyệt lách người tới giữ lấy tay áo hắn, kinh hoảng gọi: “Ngươi gượm đã.”

Long Nhất kinh ngạc quay người lại hỏi: “Lẽ nào nàng nguyện ý?”

“Nếu ta nói ta nguyện ý ngươi có thể xúc tiến cho Nạp Lan đế quốc và Cuồng Long đế quốc kết minh thành công không?” Nạp Lan Như Nguyệt tức tối nói, răng cắn vào môi dưới muốn bật máu.

“Ta chỉ nói là có thể xem xét.” Long Nhất hờ hững nói. Hắn không phủ nhận, mĩ nữ ai chẳng thích nhưng hắn lại không ưa cách thức này.



“Ngươi… ngươi trêu đùa ta?” Nạp Lan Như Nguyệt hét lên.

“Đâu có, vừa rồi ta nói đúng là như vậy. Còn như nàng không muốn nghĩ thế ta đâu còn cách nào khác, tạm biệt.” Long Nhất tránh khỏi bàn tay của Nạp Lan Như Nguyệt, cười sảng khoái, chân khẽ điểm đã biến mất trong màn đêm.

“Tên hỗn đản, đừng hòng ta gả cho ngươi, đời nào ta muốn gả cho ngươi chứ.” Nạp Lan Như Nguyệt nghiến răng nói. Thực ra trong lòng nàng biết rõ, nếu như lần này phụ hoàng đàm phán cùng Cuồng Long đế quốc hẳn mười phần đến tám chín nàng được đưa ra con bài trao đổi. Mấy tỷ muội của nàng cũng đều đã thành vật hi sinh chính trị rồi, chỉ còn lại nàng là công chúa chờ ở khuê môn thôi, đến lúc không thể nào tránh khỏi, nếu như…

Long Nhất chầm chậm bay lơ lửng trong bầu trời đêm. Gió lạnh thổi tới, nụ cười xấu xa trên mặt hắn cũng đã thu liễm lại. Đột nhiên hắn nhớ tới mấy nữ nhân đó vô cùng, đấy đều là tình cảm chân chính không pha chút tạp chất nào. Ti Bích, Lãnh U U, Ngu Phượng, Lộ Thiến Á, còn có cả Vô Song nữa, họ đều là nữ nhân cùng hắn trải qua hoạn nạn, sinh tử có nhau.

Long Nhất cứ nghĩ ngợi như thế, trở về lữ điếm lúc nào không hay. Vừa mở cửa bước vào phòng, hắn trông thấy Long Linh Nhi không biết đã tỉnh lúc nào, đang ngồi trên giường lau nước mắt. Thấy Long Nhất bước vào, nàng vội dùng chăn che mặt.

“Linh Nhi, sao nàng khóc?” Long Nhất ngồi lên giường âu lo hỏi, tay gỡ tấm chăn ra nhưng Long Linh Nhi không chịu buông tay.

Long Nhất thấy nàng không chịu bèn ôm lấy cả người nàng lẫn chăn vào trong lòng mình khẽ nói: “Mau chui ra nào không thì nghẹt thở đó.”

“Nghẹt thở không cần chàng quản. Thiếp không muốn nhìn thấy chàng.” Giọng nói sầu muộn của Long Linh Nhi truyền ra từ trong chăn. Long Nhất không khỏi cười khổ. Chuyện gì đây? Nữ nhân sao lại khó hầu đến thế? Vừa mới đây còn đắm đuối bên nhau mà? Vừa mới ra ngoài một vòng mà nha đầu này đã trở mặt không thèm nhận biết rồi.

Long Nhất thấy trong lòng mệt mỏi, thêm vào đó nhớ tới mấy nữ hài không ở bên mình, trở về lữ điếm thì Long Linh Nhi lại không hiểu sao sinh ra bực bội, tự nhiên thấy buồn bã chán nản. Hắn đặt Long Linh Nhi lại trên giường, bước khỏi buồng ngủ tới phòng khách quăng mình lên trường kỷ mở bình rượu ra tu một hơi.

Long Linh Nhi vội ra khỏi chăn, thần tình vừa khủng hoảng vừa ủy khuất. Nàng tỉnh giấc phát hiện Long Nhất không ở bên cạnh, trong lòng liền thấy trống rỗng rất khó chịu, đợi mãi không thấy về nên nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi, ủy khuất khóc lên thành tiếng. Thấy Long Nhất về nàng rất vui mừng nhưng nữ nhân vốn dễ xấu hổ khiến nàng không nói nên lời.

Thấy bóng lưng cô tịch của Long Nhất ngồi lên trường kỷ đang nốc rượu liên tục, Long Linh Nhi cảm thấy trong lòng rất không yên bèn ra khỏi phòng ngủ đến bên hắn.

“Đừng uống nữa.” Long Linh Nhi bẽn lẽn giữ tay Long Nhất lại. Nhưng Long Nhất ở vào lúc uống đang hăng, vô ý vung tay ra. Khí lực của hắn làm sao pháp sư yếu đuối như Long Linh Nhi bì được, nàng bị đẩy ngã ngồi lên ghế.

“Xin lỗi.” Long Nhất lập tức ý thức được mình làm gì, vội giữ lấy bờ vai gầy của Long Linh Nhi nói lời tạ tội.

Long Linh Nhi vốn đang ủy khuất lệ hoa rơi đầy nghe lời xin lỗi ôn nhu ấy, không khỏi nức nở thành tiếng, lệ châu cứ thế trào ra liên tục khiến người ta vô cùng thương cảm.

Long Nhất khẽ thở dài ôm nàng vào lòng an ủi. Ai ngờ càng an ủi Long Linh Nhi khóc lóc càng thương tâm hơn.

Long Nhất day day nơi huyệt Thái Dương không nói gì thêm nữa, chỉ tĩnh lặng ôm lấy nàng.

“Chàng đừng hung dữ với thiếp thế được không, thiếp sợ.” Long Linh Nhi cuối cùng đã nói thành tiếng. Từ lúc gặp Long Nhất tới giờ, chưa từng thấy bộ dạng sầu muộn này của hắn, hắn luôn luôn cười đùa cợt nhả. Nhưng khi hắn lộ ra thần tình như vậy, trong lòng nàng thấy kinh hoảng lúng túng hết cả lên.



“Ta lẽ nào muốn làm vậy với nàng chứ? Chỉ là tâm tình không tốt thôi. Ta xin lỗi nàng.” Long Nhất cố đẩy tạp niệm ra khỏi đầu, thở ra một hơi trọc khí, trán chạm vào đầu Long Linh Nhi day day.

Long Linh Nhi chúi vào trong lòng Long Nhất, đột nhiên thấy rất an tâm, nhãn thần mê đắm trở lại. Quan hệ của nàng và Long Nhất giờ đây rốt cuộc là gì vậy? Long Linh Nhi không dám nghĩ nhiều, vô thức tránh vấn đề đó ra.

“Phải rồi, nàng vừa mới đây sao lại khóc?” Long Nhất thấy lạ hỏi.

“Vừa rồi không phải chàng khi phụ thiếp sao?” Long Linh Nhi dẩu môi lên đáp.

“Vừa rồi ta khi phụ nàng thật nhưng lúc ta bước vào sao nàng khóc?” Long Nhất hỏi.

“Thiếp… thiếp có khóc hả? Khẳng định chàng nhìn lầm rồi.” Long Linh Nhi đỏ mặt, không ngờ cũng học lại chiêu thức trêu đùa này của Long Nhất.

“Trẻ con nói dối là mũi dài ra đó.” Long Nhất miết đi miết lại chiếc mũi xinh khóc nhiều đỏ hồng lên ấy.

Long Linh Nhi cũng sờ lên mũi mình cười yêu kiều: “Không thể nào, thiếp đâu còn là trẻ con nữa.” Vừa nói xong bụng nàng đã kêu lên ọc ọc.

“Đói rồi hả? Ta mua đồ ăn để trên bàn rồi mà? Tỉnh dậy sao còn chưa ăn?” Long Nhất hỏi.

“Thiếp… Thiếp lúc ấy chưa đói, giờ mới đói?” Long Linh Nhi mắt lấp lánh. Nàng làm sao có thể nói thức giấc thấy thương tâm nên không còn bụng dạ nào.

Long Nhất rời khỏi Long Linh Nhi bước vào trong phòng lấy đồ ăn mang ra. Nội lực vận lên, những món ăn đã nguội lạnh nháy mắt được hâm nóng lại.

“Ây, chàng dùng hỏa hệ ma pháp hả? Nhưng sao lại không nhìn thấy lửa?” Long Linh Nhi ngạc nhiên.

“Đây không phải hỏa hệ ma pháp mà là một môn công phu sư phụ dạy ta, tới ăn nào.” Long Nhất cười nói.

Long Linh Nhi thấy ngại ngùng, đột nhiên khẽ nói: “Hay… hay chàng bón cho thiếp ăn.”

Long Nhất ngây ra rồi lại mỉm cười. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được thái độ Long Linh Nhi với mình, xem ra nhãn thần của nàng đã không còn như trước đây. Mối liên hệ vốn như ác mộng ấy giữa hắn và Long Linh Nhi lẽ nào đã được giải khai?

“Được rồi, hôm nay ta sẽ bón cho bảo bối Long Linh Nhi của ta ăn.” Long Nhất ôm lấy Long Linh Nhi đặt ngồi lên đùi mình, dùng thìa xới lên từng miếng thức ăn đưa vào giữa bờ môi hồng hé mở của nàng.

Long Linh Nhi khẽ nhai thức ăn được đưa vào trong miệng, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ ôn nhu của Long Nhất. Cảm giác trong chớp mắt như điện giật đã đánh vào tim nàng, cái cảm giác tê tê ấy mang theo sự ấm áp khiến nàng mê say, tựa hồ như hạnh phúc đã làm lãng quên đi lời thề khiến cho Long Nhất sống không bằng chết ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook