Phong Lưu Pháp Sư

Chương 332: Hôn nhân như thế nào?

Phong Thái Lai

21/03/2013



Bích Phỉ sắc mặt tái nhợt, nàng cắn chặt răng nói: “Muốn giết cứ giết, Bích Phỉ ta tuyệt đối không nhíu mày chút nào.”

“Không nên như vậy, không nên muốn chết, Bích Phỉ a di. Ta phải giết ngươi, ngươi sẽ trở thành món ăn cho ta.” Lưu Li run run nhìn Long Nhất, tưởng rắng Long Nhất muốn ăn nàng.

“Ăn ngươi? Long Nhất nhìn Lưu Li cười một cách tà dị. Ngươi quả thực là nửa người nửa cá, chỉ là một phần thân là ngư vĩ lúc này nhìn không phải đáng yêu sao ta có thể ăn?

Lưu Li cắn chặt môi dưới, ngư vĩ màu vàng không ngừng run sợ.

“Không nên ăn công chúa, ăn ta trước. Công chúa, nàng không thể chết được.” Thị nữ Tiểu Thước ở phía sau Lưu Li dũng khí nói.

“Vội vàng cái gì mà vội vàng a, ba người các ngươi một người cũng không chạy thoát, đều là thức ăn ngon cho Long Nhất ta thưởng thức.” Long Nhất trầm giọng quát, làm cho thị nữ Tiểu Thước cùng Lưu Li không dám lên tiếng. Chỉ có Bích Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

“Cứ tiếp tục nhìn đi, đầu tiên sẽ là ngươi.” Long Nhất hạ cự kiếm dưới cằm Bích Phỉ, nàng thoạt nhìn như thiếu phụ hai bảy, hai tám tuổi, cả người toát ra hương vị trưởng thành, phong mãn, da tay trơn mềm khiến cho Long Nhất có chút yêu thích không muốn buông tay.

“Van cầu ngươi buông tha cho Bích Phỉ a di, ta nguyện làm tất cả mọi thứ ngươi muốn.” Lưu Li mở miệng cầu xin.

“Thật sự cái gì cũng đều nguyện ý?” Long Nhất con mắt sáng ngời, xoay người hỏi.

Lưu Li vội vàng gật đầu.

“Không nên, công chúa không nên đáp ứng hắn.” Bích Phỉ nhất thời hoảng hốt.

“Không phải chuyện của ngươi, câm miệng lại cho ta, nếu không muốn ta giết ngươi.” Long Nhất vỗ vào mặt Bích Phỉ, cười nói.

“Ta nói tai nguyện ý để cho ngươi làm cái gì cũng được, chỉ cần ngươi không thương tổn Bích Phỉ a di.” Lưu Li cắn răng nói.

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Li, chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngư này khuông mặt hồng hào.

“Như vậy đi, ta muốn ngươi là thị nữ của ta, vô luận sự tình gì đều nghe lời ta.” Long Nhất cười nói.

“Ngươi vô sỉ, công chúa chúng ta sẽ không làm thị nữ cho ngươi.” Bích Phỉ nghe vậy có chút cuồng loạn, thét to.

Long Nhất nhíu mày, dí một ngón tay xuống, Bích Phỉ nhất thời câm miệng.

“Không được thương tổn Bích Phỉ a di, ta nguyện ý … … nguyện ý là thị nữ của ngươi.” Lưu Li bất đắc dĩ, bi thương nói.

“Như vậy mới đúng, bất quá mới chỉ là lời nói đầu môi, không tốt. Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ.” Long Nhất hắc hắc cười nói.

Lưu Li trầm mặc sau nửa ngày, bỗng nhiên ngước đầu lên, ngọc thủ quang hoa chợt hiện, nàng thì thào nói: “Hải thần vĩ đại, tử dân trung thành của ngài hôm nay nguyện hiến thân thể và linh hồn của bản thân cho chủ nhân, từ nay về sau phụng hầu hắn.”

Lưu Li vừa nói, trên trán đột nhiên hiện một tia sáng. Nàng chậm rãi trườn trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói: “Thỉnh chủ nhân ban cho một giọt máu nhận chủ.”

Long Nhất không hề do dự, từ ngón tay hắn bắn ra một giọt máu rơi xuống trán Lưu Li. Máu tươi vừa tiếp xúc với trán Lưu Li, lập tức xoay tròn một vòng, Long Nhất lập tức cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên.

Tia sáng trên trán Lưu Li chậm rãi thu vào trong, cuối cùng khôi phục nguyên dạng. Nàng mở đôi mắt màu lam nói: “Bây giờ Lưu Li đã là thị nữ của chủ nhân, hy vọng chủ nhân buông tha Bích Phỉ a di cùng Tiểu Thước.”

“Không thành vấn đề. Ngươi trước tiên đưa bàn tay tới cho ta xem.” Long Nhất tháy sắc mặt Lưu Li vẫn tái nhợt như cũ do đó liền nói.

Lưu Li không có nói gì, liền đưa hai tay nhỏ bé ra trước. Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một cỗ chân khí lập tức truyền qua làm ấm thân thể nàng. Lưu Li nhất thời hiểu được Long Nhất đang trị thương cho mình, huyết khí tán loạn trong kinh mạch chậm rãi ổn định.

Lưu Li kinh ngạc nhìn Long Nhất, nàng vốn tưởng rằng nội thương trong cơ thể phải điều dưỡng một khoảng thời gian mới có thể lành, không nghĩ tới bị chủ nhân Long Nhất nắm chặt tay, lập tức đỡ hơn phân nửa.

“Chủ … … chủ nhân, Bích Phỉ a di cũng bị thương, có thể hay không xem cho nàng.” Lưu Li hiển nhiên có chút không quen với lối xưng hô chủ nhân này.

Long Nhất liếc mắt thấy Bích Phỉ đang nghiến chặt răng, cười hắc hắc nói: “Mặc dù nàng vừa rồi muốn đưa ra vào chỗ chét, nhưng ta lòng dạ rộng rãi, giúp nàng trị thương cũng không phải là không thể. Bất quá ngươi phải hôn ta một cái.” Long Nhất chỉ chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của mình.



Bích Phỉ há mồm, vẻ mặt lo lắng phát hiện chính mình một câu cũng không có nói nên lời.

Long Nhất liếc mắt nhìn nàng, ngón tay bắn ra giải huyệt câm cho nàng, nàng liền lớn tiếng nói: “Không được, công chúa.”

Khuôn mặt Lưu Li ửng hồng, đôi môi hé ra hôn lên khuôn mặt Long Nhất, trong lòng rất là cảm kích Long Nhất. Điều kiện này của Long Nhất đối với bản thân nàng là một thị nữ căn bản không xem như điều kiện, bởi vì chỉ cần hắn muốn, hắn có thể ra lệnh cho nàng làm mọi chuyện.

Long Nhất cảm giác đôi môi mềm mại chạm nhẹ trên mặt, cảm thấy mê đắm, trong chốc lát tiến lên hai bước nắm lấy ngọc thủ Bích Phỉ, ai ngờ người đàn bà này hất tay Long Nhất ra nói: “Ai muốn ngươi trị liệu, cho dù chết cũng không cần ngươi giúp.”

“Có cốt khí, tốt lắm. Lưu Li tới giúp ta bóp chân.” Long Nhất ngồi xuống một chiếc ghế đá, duỗi hai chân ra rồi ra lệnh.

“Vâng chủ nhân.” Lưu Li nghe lời ngồi xuống, ngọc thủ nhẹ nhàng sờ lên hai chân hắn.

“Từ sau này không gọi là chủ nhân nữa, gọi ta là thiếu gia.” Long Nhất cười nói.

“Vâng, thiếu gia.” Lưu Li nghe lời đáp.

“Tiểu Thước, ngươi tới bóp vai cho thiếu gia ta.” Long Nhất vẫy tay ra hiệu cho thị nữ của Lưu Li.

Tiểu Thước vâng lời, nhu thuận đi tới sau lưng Long Nhất bóp vai cho hắn. Tại vì nàng cho rằng công chúa đã là thị nữ của hắn, vậy nàng càng không phải nói tới.

Long Nhất hưởng thụ hai vị tiểu mỹ nhân ngư mát xa cho, nhìn Bích Phỉ đang muốn bốc hỏa mà cười tà dị, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt Lưu Li.

“Ngươi, loài người đáng chết. Không được khinh rẻ công chúa chúng ta.” Bích Phỉ tức giận đến run cả người, càng không thể chịu được khi thấy Long Nhất chiếm tiện nghi của công chúa.

Long Nhất nhíu mày, cười hắc hắc rồi nói: “Nếu ngươi yêu thương công chúa các ngươi như vậy, vậy ngươi tới bóp chân cho ta. Như vậy Lưu Li không cần phải làm nữa.”

Bích Phỉ trừng mắt nhìn Long Nhất, nếu ánh mắt có thể giết người, tin tưởng rằng Long Nhất đã chết N lần. Nàng di chuyển chiếc eo thon nhỏ tiến đến gần, khuất nhục ngồi thấp xuống, bóp chân cho Long Nhất.

“Lưu Li người đến đây đi.” Long Nhất khoát tay nói.

Lưu Li đứng lên, mở mồm muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra miệng.

“Uy, ngươi không thể nhẹ tay được một chút ah. Ngươi nghĩ rằng ngươi đang nhào bột ah? Long Nhất hét lớn.

Bích Phỉ hừ lạnh một tiếng, có thể thấy nàng thật sự muốn bẻ gẫy chân Long Nhất, nhưng hai tay nàng lại mêm mại, nhẹ nhàng hạ xuống.

Lúc này Long Nhất đang hưởng thụ, đột nhiên lại nghe hai tiếng ục ục. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Thước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhẹ nói: “Xin lỗi, ta đói bụng cho nên … …”

Long Nhất vừa nghe Tiểu Thước nói vậy, cảm thấy bụng mình cũng trống trơn, liền cười nói: “Vừa lúc ta cũng đói bụng, Lưu Li nhanh chóng mang đồ ăn tới.”

Lưu Li nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, Lưu Li cho tới bây giờ chưa có làm lần nào.”

“Chưa làm lần nào cũng phải đi làm, nhanh lên một chút.” Long Nhất không nhịn được nói, khóe miệng lộ ra một nét tiếu ý.

Lưu Li nũng nịu đi tới phòng bếp, còn Long Nhất nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bích Phỉ.

“Ngươi nếu muốn đi hỗ trợ thì hãy đi đi.” Long Nhất lạnh lùng nói.

Bích Phỉ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Long Nhất, đứng dậy đi theo. Nàng biết cả đời này có lẽ sẽ phải để mặc hắn sai bảo. Hắn thấy rất rõ ràng, chỉ cần khống chế được công chúa liền có thể khống chế được nàng và Tiểu thước.

Sau khi Lưu Li vào phòng ngủ, Long Nhất vừa nhìn hai bàn thức ăn nhất thời hứng thú giảm xuống, hắn nói: “bắt ta ăn những thứ này? Cũng không có một ít cá nào.”

Long Nhất vừa thốt ra những lời kia, ba mỹ nhân ngư nhất thời cứng đờ. Bích Phỉ nhịn không được mắng: “Ngươi nghĩ rằng ta cũng tàn nhẫn như loài người các ngươi vậy. Chúng ta là nhân ngư tộc, như thế nào có thể ăn cá?”

“Nói về tàn nhẫn, người lúc đó chẳng phải là cũng như thế sao. Đối với một người mới gặp mặt đã hạ sát thủ. Ngươi thật tốt a.” Long Nhất trào phúng nói.

“Ngươi … …” Bích Phỉ tức giận hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nói: “Nếu cho loài người các ngươi biết sự tồn tại của Hải tộc chúng ta. Hải tộc chúng ta sẽ không được an bình.”

Long Nhất ngẩn ra, nhún vai không có phản bác. Tham lam vốn là bản tính của loài người. Nếu thật sự biết hải tộc tồn tại, biết bọn họ có nhiều tài phú như vậy, có lẽ hải tộc thật sự từ nay về sau không thể bình an. Có lẽ bây giờ kỹ thuật chế tạo thuyền còn không phát đạt, nhưng nếu bị việc này kích thích, nói không chừng hơn mười năm hoặc mấy trăm năm nữa, khắp nơi trên hải dương sẽ tràn ngập dấu chân người.



“Có lẽ ngươi nói đúng. Nếu ta ở vào vị trí các ngươi, cũng có thể hạ sát thủ. Nhưng tại thực lực ngươi không bằng ta, thế giới này thuộc về cường giả, tin tưởng rằng hải tộc các ngươi cũng đồng dạng như thế. Cho nên đừng có oán hận gì, hãy tự trách các ngươi không bằng ta.” Long Nhất cười hắc hắc.

Bích Phỉ kỳ lạ nhìn Long Nhất, nội tâm hiểu được Long Nhất nói rất có đạo lý.

“Tốt lắm, những món ăn này hay là các ngươi tự mình ăn đi.” Long Nhất nhìn kim bích trang sức huy hoàng, lại nhìn hai bàn thức ăn này, không khỏi lắc đầu cảm thán.

“Nếu hắn không ăn, vậy chúng ta ăn đi.” Bích Phỉ không khách khí nói.

Long Nhất cười trừ nhìn ba mỹ nhân ngư này ăn uống, bàn tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của Lưu Li, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve, cảm giác thật là dễ chịu.

Lưu Li thân thể mềm mại cứng đờ, run nhè nhẹ, mặc kệ bàn tay Long Nhất muốn làm gì thì làm.

“Đáng giận, ngươi lại khi dễ công chúa chúng ta.” Bích Phỉ lúc này cũng phát hiện Long Nhất đang sử dụng lang trảo của mình.

“Nàng bây giờ là thị nữ của ta, ta vì cái gì mà không thể.” Long Nhất hắc hắc cười nói, lập tức lại nói: “Bất quá nếu ngươi nguyện ý thế chỗ nàng, đối với ta cũng không sao cả.”

Bích Phỉ nhìn Long Nhất đang cười tà dị, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Lưu Li, hừ một tiếng nói: “Ngươi buông công chúa chúng ta ra, ta sẽ thay thế nàng.”

Long Nhất cũng không khách khí, hắn buông Lưu Li ra, lang trảo hướng vào chiếc eo nhỏ nhắn của Bích Phỉ. Cảm thụ được thân thể cứng ngắc, hắn không khỏi đắc ý mỉm cười. Ngươi muốn giết ta, không ngờ giờ lại thế này.”

Long Nhất lặng lẽ vận lang trảo vuốt ve. Thân thể Bích Phỉ ngày càng cứng nhắc, thiếu chút nữa là đờ ra. Long Nhất vuốt ve tới dưới nhũ phong, đây quả là thánh địa. Lưu Li cùng Tiểu Thước đều ửng hồng mặt, cúi đầu nhìn nơi khác. Ngoài dự đoán của mọi người, Long Nhất lại dừng lại, rút bàn tay ra, ôm vào trên eo thon của Bích Phỉ.

“Nói cho ta biết, ngư nhân tộc các ngươi có nam nhân hay không?” Long Nhất đột nhiên chợt hỏi.

“Ngư nhân tộc chúng ta không có nam nhân” Tỉểu Thước cười đáp.

“Ách … … không có nam nhân, vậy các ngươi như thế nào mà sinh sản”

Tiểu Thước cùng Lưu Li liếc mắt nhìn nhau, đỏ mặt lắc đầu không biết.

Long Nhất trợn tròn hai mắt, không biết? Đây là đáp án chó má gì.

“Bích Phỉ, ngươi nói cho ta biết. Ngươi đừng nói ngươi cũng không biết đấy. Ta đây rất hứng thú cùng ngươi nghiên cứu lại một chút.” Long Nhất ôm sát Bích Phỉ, bàn tay lại bắt đầu máy động.”Tên ti bỉ.” Bích Phỉ nghiêm mặt mắng.

“Đa tạ đã khích lệ. Ngươi nếu không nói, ngươi sẽ hiểu được cái gì mới chính thức là ti bỉ.” Long Nhất cười hắc hắc uy hiếp.

Bích Phỉ cắn môi nói: “Ngư nhân tộc chúng ta tồn tại hai loại phương thức sinh sản. Khi tới tuổi nhất định, ngư nhân tộc liền có thể lựa chọn tự kết thành phôi thai, chỉ là loại phương pháp này chính là sử dụng tinh khí toàn bộ bản thân. Cho nên một khi thai nhi xuất sanh thì bản thân sẽ tử vong.”

Lúc này Lưu Li đột nhiên kinh hô một tiếng, nàng liền hỏi: “Bích Phỉ a di, vậy mẫu thân ta có phải là sử dụng phương pháp này, cho nên ta từ nhỏ đã không có mẹ?”

“Ta cũng là như thế mà sinh ra?” Tiểu Thước cũng khẩn trương hỏi.

Bích Phỉ thở dài một hơi, cũng không có nói về vấn đề của hai người, mà lại nói: “Còn một phương pháp khác, chính là cũng chủng tộc khác kết hôn. Nếu sinh ra là nữ hài thì khằng định là người của ngư tộc, khi đến tuổi nhất định liền được đưa lại tộc nhân bồi dướng. Nếu là nam hài thì ở cùng chủng tộc đó.”

Năm đó chúng ta bị trục xuất đến đây, rời xa thành thị, căn bản là không có thể cùng với chủng tộc khác thông hôn. Cho nên cơ bản đều là phải tự thân sinh ra. Nhưng nhiều năm trôi qua, tộc nhân ngày càng ít, bây giờ chỉ còn ba người chúng ta.”

Không cần phải nói, mẫu thân của Lưu Li cùng Tiểu Thước khẳng định là sử dụng phương pháp tự kết thành phôi thai mà hương tiêu ngọc vẫn. Hai tiểu mỹ nhân ngư vẻ mặt vô cùng đau khổ. Bích Phỉ vẻ mặt cũng buồn bã.

Long Nhất một mặt vỗ về an ủi Bích Phỉ. Đột nhiên cũng không khỏi nảy sinh tức giận. Tại sao các nàng lại đáng thương như vậy.

“Các ngươi đừng thương tâm, không còn phải có ta sao? Các ngươi cùng loài người cso thể thông hôn mà.” Long Nhất hắc hắc cười hỗn đản.

“Hải tộc đương nhiên chỉ có thể cùng hải tộc thông hôn, ngươi đừng nghĩ như vậy.” Bích Phỉ không khỏi tức giận nói.

Long Nhất kỳ quái nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ba mỹ nhân ngư. Đột nhiên chỉnh sắc nói: “Các ngươi ngoại trừ phía dưới có một cái đuôi, cái khác lại không có, vậy như thế nào mà có thể hành sự a?”

Ba nữ nhân sửng sốt, không khỏi mắng: “sắc lang!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook