Chương 481: Ngũ hệ pháp thần
Phong Thái Lai
21/03/2013
Ảnh mắt đanh lại, lưng cứng ngắc, tóc dựng ngược, một cảm giác nguy hiểm cực độ.
Không khí trong thạch thất dần ngưng trệ, bốn gã Ma pháp sư trên người thoáng hiện quang mang của văn tự ma pháp lực, chính từ trên người chúng Long Nhất sớm đã cảm thấy nguy cơ từ áp lực thâm sâu khó lường này.
“Ấy chà, không ngờ ngươi lại có thể nuôi mấy con cẩu trệ này” Nội lực Long Nhất khởi phát mãnh liệt, chống lại áp lực từ năm người kia.
“Tây Môn Vũ, đừng có chọc thối, chúng chính là bốn con chó ta nuôi mà” Tra Nhĩ Tư cười lớn, trong khi mấy gã kia sắc mặt không chút thay đổi, nhìn Long Nhất với ánh mắt thù địch.
Long Nhất ung dung tươi cười như trước, chỉ là mấy giọt mồ hôi lấm tấm ở chân tóc, rõ ràng biểu tình hắn không giống bề ngoài.
“Bọn chúng cấp bậc gì thế?” Long Nhất hỏi, mạch máu ở cổ sớm đã nổi cả lên, nhưng lưng hắn như trước vẫn vững như núi đá.
Thật ra, hắn sớm đã đoán được bốn gã Ma pháp sư này đạt tới cảnh giới nào rồi, dù sao áp lực trầm trọng từ họ không thể nào là giả, nhưng hắn chẳng dám tin.
“Ngươi đã biết rồi, cần gì phải hỏi? Cho người thêm một cơ hội nữa, hãy đưa Quang Minh thần bài đồng thời đem bí mật truyền thừa nói cho ta, kết quả thì ngươi biết, Tra Nhĩ Tư ta muốn là phải được” Trên mặt Tra Nhĩ Tư sớm đã thay bằng vẻ âm trầm, tàn nhẫn, điên cuồng.
Long Nhất đột nhiên giật mình trong lòng, Tra Nhĩ Tư đã đạt tới cảnh giới pháp thần, việc này không phải nghi ngờ. Hắn cũng thừa nhận bốn ma pháp sư kia cũng đạt tới cảnh giới đó, dù rằng khó ai tin được là từ khi nào mà Pháp thần của Thương Lan đại lục lại có thể làm nô cẩu cho kẻ khác.
“Thần bài giao cho ngươi không sao nhưng ngươi cùng bốn tên nô cẩu kia có thể nới lỏng chút được không, ngươi biết đấy, ta là ta rất nhát gan, Vương bát chi khí trên người các ngươi khiến cho ta trong lòng kinh hãi, tay chân chẳng điều khiển nổi, vậy thì sao ta có thể lấy thần bài mà giao cho ngươi được” Long Nhất cười nói, tuy có hơi mất tự nhiên bởi áp lực khổng lồ từ năm tên pháp thần kia.
Tra Nhĩ Tư nhìn Long Nhất cười âm hiểm hai tiếng nói: “Đừng làm trò với ta, nếu ngươi tự mình chặt đi tay trái ta sẽ đáp ứng với ngươi”.
Ánh mắt Long Nhất chợt lóe, cười khì khì nói: “Chặt tay phải không được sao?”.
“Tây Môn Vũ, ta chẳng rỗi hơi với ngươi, khi ngươi cảm thấy tay trái của ngươi đã bị chúng ta tách ra thì bí mật của ngươi đối với ta mà nói chẳng đáng gì, mấy con thần thú trong hắc ám thứ nguyên không gian chẳng thế giúp được ngươi…”
Long Nhất cười khan hai tiếng, Tra Nhĩ Tư biết được cũng chẳng lấy gì làm lạ, thông qua Đông Phương Khả Hinh hắn có thể biết được ối chuyện.
Quang minh, Hắc ám, thủy, hỏa, thổ - Ngũ hệ pháp thần, khái niệm của nó là thế nào. Nếu nói là hai gã pháp thần, Long Nhất tự tin rằng dù không thắng nhưng vẫn có thể thoái đi dễ dàng, nhưng năm tên pháp thần cùng nhau tạo ra một cái thiên la địa võng, lại ra tay áp chế trước, hắn căn bản đã bị bức vào tuyệt cảnh.
Long Nhất cố giữ vẻ tươi cười một cách khó khăn, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng, hắn nói: “Muốn thần bài phải không, đưa ngươi này”.
Thành âm chưa dứt, mi tâm Long Nhất bắn ra một đạo quang mang nhu hòa. Quang minh thần bài tức khắc xoay tròn bay về hướng Tra Nhĩ Tư.
Nạp Lan Như Nguyệt mơ màng mở mắt, nhìn qua bên cạnh chỉ còn thấy Nữu Nhi đang ngáy ro ro mà Lưu Ly chẳng thấy bóng dáng, trong khi ngoài trời tiếng mưa rơi tý tách không dứt bên tai.
Vén màn bước xuống gười, nàng thấy bóng Lưu Ly cô tịch ở trên đài (ban công)
“Lưu Ly, ngủ không được à?” Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng bước tới bên Lưu Ly. Nàng biết Lưu Ly là do Long Nhất mang về. Mặc dù trước đã gặp nhưng tính cách trầm tĩnh khiến nàng sinh hảo cảm, hơn nữa đều là nữ nhân của Long Nhất cả, đương nhiên phải đối tốt với nhau, bởi vậy đối với Lưu Ly lại không có cảm giác phức tạp như với Như Mộng.
Lưu Ly quay đầu lại, mặt hơi tái, ánh mắt hết sức bối rối, nàng nói: “Không hiểu sao, ta cứ cảm thấy hết sức bồn chồn, trong lòng không yên, tựa như thiếu gia đang xảy ra chuyện gì đó”.
Nạp Lan Như Nguyệt ngẩn người nói: “Không phải là chàng đi gặp Giáo hoàng có chuyện quan trọng cần bàn sao, sao lại có sự gì được?”
Lưu Ly nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy đột nhiển mở ra, trong còn ngươi xuất hiện một kỳ quang hiện ra, nàng đột nhiên túm lấy tay Nạp Lan Như Nguyệt la vội. “Nguyệt nhi muội, hãy đưa ta tới Quang Minh giáo đường, ta với thiếu gia có khế ước linh hồn, không phải là vô duyên vô cớ mà có cảm giác này”.
Nạp Lan Như Nguyệt bị Lưu Ly làm cho hơi hoảng, nhưng thật sự không muốn tin Quang minh giáo hoàng lại gây bất lợi cho Long Nhất, tín ngưỡng Quang minh trong lòng đã ăn sâu vào tâm khảm, nhưng việc liên quan tơi an nguy của Long Nhất, nàng khẽ cắn môi nói: “Chờ chút, muội đi thay quần áo, chúng ta sẽ tới Quang minh giáo đường một lần xem”.
Đang lúc Nạp Lan Như Nguyệt thay xiêm ý, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đạp cửa: “Như Nguyệt công chúa, là ta đây”.
Như Nguyệt nghe tiếng đó là của Liễu Nhữ liền khoác lại y phục chạy ra mở cửa. “Có chuyện gì sao?” Liễu Như hỏi, lúc nàng đang chuẩn bị thu công thì chợt nghe tiếng Như Nguyệt cùng một nữ nhân xa lạ liền lại xem.
Nạp Lan Như Nguyệt lúc này đã trấn tĩnh liền đem cảm giác của Lưu Ly nói qua.
“Long Tộc?” Lưu Ly nhìn kỹ Liễu Như một hồi lâu rồi hỏi.
Liễu Như trong ánh mắt xẹt qua một đạo quang mang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly cũng mơ hồ cảm giác được trên người Lưu Ly có cảm giác không tầm thường.
Lúc này, Liễu Như toàn thân đột nhiên chấn động, trên người phát ra những tia đen vàng. Hai đạo quang mang này hình thành một tuyến chiếu xuống mắt đất hình thành một ma pháp trận rất kỳ lạ
“Long Nhất đúng là đã xảy ra chuyện” Liễu Như ánh mắt biến đôi, thân hình chợt lóe bay thẳng vào ma trận, đồng thời Nạp Lan Như Nguyệt cùng Lưu Ly cũng vọt vào theo, tam nữ cũng trong phút chốc đã lọt vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.