Phong Lưu Pháp Sư

Chương 244: Nhiệm vụ cấp SS – Khu vực cấm của Lôi thần

Phong Thái Lai

21/03/2013



Đông Phương Khả Hinh náo động một trận, làm cho đám thủ vệ gần đó nhao nhao đổ tới xem, đa phần là với ánh mắt ám muội. Một tên thủ vệ nói: “Không thấy thì thôi, Tây Môn nhị thiếu gia lại bạc nghĩa bội tình rồi.”

“Đừng nói bừa, chẳng may để hắn nghe thấy ngươi chẳng nhai được nữa đâu.” Một gã thủ vệ khác dùng khuỷu tay huých tên kia nói. Tên thủ vệ nọ lập tức ngậm ngay miệng, hắn đương nhiên biết rõ quyền thế của Tây Môn gia tộc, muốn giết một tên thủ vệ hoàng cung cũng chẳng khác gì dí chết một con kiến.

Long Nhất dĩ nhiên là nghe thấy đoạn đối thoại của hai tên thủ vệ, bất quá hắn chẳng rỗi hơi đi quản chuyện đó. Hắn bất lực nhìn Đông Phương Khả Hinh đang ôm mình mà làm mình làm mẩy, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng ta căn bản vẫn chỉ là một hài tử a.

“Biểu muội ngoan nào, đừng làm loạn nữa, ta đưa muội trở về.” Long Nhất định tách Đông Phương Khả Hinh ra nhưng nàng lại chết cũng không chịu buông.

“Không về, muội không về.” Đông Phương Khả Hinh nấc lên, nước mắt nước mũi chùi hết cả lên mình Long Nhất.

“Đừng làm loạn nữa, còn thế nữa ta giận đấy.” Long Nhất trầm giọng nói.

Đông Phương Khả Hinh thân hình run lên, ngẩng gương mặt xinh xắn ướt nhẹp lên nhìn Long Nhất vẻ ủy khuất.

Long Nhất khẽ thở dài, lấy ống tay áo lau sạch những vết bẩn trên mặt nàng.

Lúc này, Đông Phương Khả Hinh đột nhiên nắm lấy tay Long Nhất, hạ quyết tâm cực lớn nói: “Biểu ca, muội...muội không cầu mong huynh chỉ yêu mình muội nữa, huynh có thể tìm Nam Cung Hương Vân, thêm vào Ti tỷ tỷ, vậy là ba người chúng muội. Huynh không được tìm thêm nữ nhân nữa được không? Muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh, không làm huynh tức giận nữa.”

Long Nhất nhìn Đông Phương Khả Hinh, biết rằng nàng đã có sự nhượng bộ cực lớn, nhưng mà...nữ nhân của hắn hiện tại phải dùng cả mười ngón tay mới tính nổi a. Hắn lắc đầu nói: “Khả Hinh, ta nói thật với muội, nữ nhân của ta hiện nay không chỉ có ba người, muội làm như vậy chẳng phải là gây khó cho biểu ca sao? Chẳng lẽ muội nguyện ý để biểu ca biến thành một nam nhân bạc tình thay lòng đổi dạ? Loại nam nhân đó chẳng phải là muội luôn rất thống hận sao?

Đông Phương Khả Hinh buông tay ra, lớn tiếng la: “Muội mặc kệ, ngoại trừ Hương Vân và Ti Bích tỷ, huynh không được kiếm nữ nhân khác.”

Long Nhất trong lòng phiền muộn, ngữ khí cũng không còn giữ được vẻ mềm mỏng nữa, hắn gằn giọng quát: “Khả Hinh, nàng đủ rồi đấy, ta giờ nói thẳng nói thật với nàng, ta tuyệt đối không bỏ nữ nhân của ta. Ta yêu bọn họ, còn ta chỉ coi nàng như một muội muội, hiểu rõ chưa?”

Đông Phương Khả Hinh nghiến răng, đột nhiên hét lớn: “Tây Môn Vũ, ta hận ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Nói dứt lời nàng liền dùng phiêu phù thuật nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.

Long Nhất thở phào một hơi trọc khí, lắc lắc đầu định cất bước rời đi.

“Tây Môn Vũ, ngươi còn không đuổi theo?” Nam Cung Hương Vân chẳng biết từ đâu băng ra, chạy tới vội vàng nói với Long Nhất.

“Để nàng ta yên tĩnh một chút. Nàng ta cần có thời gian.” Long Nhất nhún vai đáp, hắn sớm đã biết Nam Cung Hương Vân nấp ở một bên nghe lén.

“Ngươi không sợ biểu muội ngươi có nguy hiểm sao?” Nam Cung Hương Vân vội hỏi, nếu chẳng phải nàng không thể bay thì nàng sớm đã đuổi theo rồi.

“Nàng ta là một Đại ma pháp sư, trên người lại có không ít pháp bảo, sẽ không có chuyện gì đâu.” Long Nhất đáp, cũng chẳng có hứng ở lại nói chuyện với nàng, thân mình chớp lên liền biết mất.

“Hỗn đản.” Nam Cung Hương Vân tức tối nhìn theo bóng lưng Long Nhất đã biến mất mắng.

Long Nhất vừa ra khỏi Hoàng cung liền thấy Tiểu Y, Lệ Thanh và Man Ngưu đang đợi ở bên ngoài.

“Thiếu gia, người sao ra sớm vậy a.” Tiểu Y thấy Long Nhất đi ra, trong mắt lướt qua một tia vui sướng, chạy tới hỏi.

“Ừ, chẳng có gì hay thì về thôi. Các ngươi chạy tới đây làm gì.” Long Nhất hỏi, hắn đã kêu bọn họ cứ ở trong nhà rồi.

“Tiểu Y nói lão đại có thể có sai khiến gì đó nên nói phải đến ngoài cửa cung chờ.” Man Ngưu đáp, còn Lệ Thanh vẫn vác bộ mặt lãnh khốc đứng sau lưng Long Nhất.

Long Nhất mỉm cười vò đầu Tiểu Y, thấy nàng bị lạnh đến đỏ ửng cả cái mũi xinh xắn liền cởi chiếc áo bào đang mặc khoác lên mình nàng.

“Đa tạ thiếu gia.” Cặp mắt trong suốt của Tiểu Y lướt qua một đạo quang mang, cả gương mặt thanh tú lập tức trở nên sống động hẳn lên.



“Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu? Trở về sao?” Man Ngưu hỏi.

Long Nhất nghĩ ngợi một chút, cười bảo: “Đã lâu không uống vài chung, đi tìm quán rượu huynh đệ chúng ta uống cho thống khoái.” Hắn vốn định đi kiếm Ngu Phượng nhưng thấy đêm đã khuya, nói không chừng Ngu Phượng đã ngủ rồi, lại thêm chuyện Bắc Đường Vũ và Đông Phương Khả Hinh tối nay khiến hắn trong lòng rất phiền muộn, phiền muộn trong lòng tự nhiên là phải uống vài chén.

Quán rượu ở Đằng Long thành rất nhiều, các loại phong cách đều có, có nơi u tĩnh cũng có nơi huyên náo. Thiên Long nhai tại Đằng Long thành là con đường tập trung cuộc sống về đêm đông đúc nhất. Bên trong ngoài việc có rất nhiều quán rượu còn thứ đặc sắc nữa là thanh lâu kĩ viện đủ các loại quy mô. Nhiều người vừa muốn uống rượu lại vừa muốn tìm nữ nhân thường đến chỗ đám cô nương để uống rượu.

Long Nhất đương nhiên là không đến thanh lâu kĩ viện. Hắn không phải là không ưa thanh lâu, ngược lại thanh lâu thời này có chút tương tự với thanh lâu ở Tống triều của tiền thế, nữ tử trong đó phần lớn đa tài đa nghệ, một số nàng đầu bảng càng nổi danh ra bên ngoài nên càng là nơi quan viên quý tộc với tao nhân mặc khách ngâm thơ vịnh nguyệt lựa chọn đầu tiên.

Long Nhất chọn một quán rượu đầy các mạo hiểm gia huyên náo. Loại quán rượu này ở Thương Lan đại lục thành thị nào cũng có, là nơi ưa tích nhất của các mạo hiểm gia và dong binh, cũng là nơi tìm hiểu tin tức tốt nhất. Bởi vì người trong đó đến từ các nơi trên thế giới, có người vừa trải qua mạo hiểm trở về, nghe những câu chuyện li kỳ quái lạ cũng là một loại tiêu khiển.

Tiến vào quán rượu có ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo, Long Nhất không nhịn được nhớ lại tình hình tại Quang Minh thành ngày đó tổ đội chuẩn bị đi làm nhiệm vụ mạo hiểm tại di thất chi thành, trong đội có Man Ngưu, Lộ Thiến Á, còn có Lãnh U U, còn lại đều đã chết sạch ở hoang mãng thảo nguyên. Gã Cáp Lôi có thân thể hắc ám ma pháp đó phải chăng đã an giấc ngàn thu ở di thất chi thành rồi? Hay là hắn căn bản vẫn chưa chết?

Trong lòng Long Nhất hồi tưởng lại một quãng ngày mạo hiểm, rồi tìm một chiếc bàn còn trống ngồi xuống.

Gọi tiểu nhị phục vụ tới, Long Nhất kêu hai bình Quang Vinh dũng sĩ, đây là loại rượu cực mạnh, là loại mà đại đa số quán rượu cho dong binh và mạo hiểm gia phải có. Thứ rượu này gần giống với thứ rượu nguyên chất của Thú nhân tộc, là loại rượu rất đàn ông. Tiểu Y thì gọi một ly Lục Dã Tiên Tung, là một loại rượu nguyên chất được pha chế theo phương pháp do Tinh Linh tộc lưu truyền ra, khí vị tươi mát, hơn nữa màu sắc cũng rất đẹp.

Một vòi rượu mạnh trôi thẳng xuống họng, mang lại cảm giác nóng bỏng xé họng, tiếp đó một luồng khí nóng từ tận bàn chân dội lên lại qua cổ họng phả ra mấy hơi tửu khí, quả thực cực kỳ sảng khoái.

Man Ngưu một hơi tu hết bình rượu, có chút nhớ nhung ngắm nhìn đám dong binh và mạo hiểm gia ăn mặc đủ loại sắc phục. Hồi đó gã cũng trải qua những tháng ngày hỗn tạp như vậy ở Thương Lan đại lục, đặc biệt là đi cùng lão đại thực hiện nhiệm vụ Di thất chi thành đó. Những kinh hiểm cùng kích thích trải qua trong chuyến đi đó hắn cả đời cũng không thể quên được.

“Lão đại, bao giờ mới lại dẫn lão ngưu đi tìm kiếm mạo hiểm a?” Man Ngưu hỏi.

Long Nhất cả cười, vỗ vai Man Ngưu đáp: “Có cơ hội, đợi chuyện ở đây yên ổn chúng ta sẽ đi thăm dò Long đảo trong truyền thuyết. Ta nghĩ nhất định sẽ rất kích thích.”

“Long đảo!” Cặp mắt Man Ngưu và Lệ Thanh đồng thời sáng rực, vẻ mặt đầy khát vọng.

“Thiếu gia, người biết Long đảo ở đâu sao?” Tiểu Y hỏi.

“Giờ vẫn còn chưa biết, nhưng có một ngày ta sẽ biết được thôi.” Long Nhất mân mê chiếc vòng long hình trên cổ tay, đột nhiên nhớ tới con rồng cái Liễu Nhứ cùng nhi tử Đại Đầu của mình, chẳng hiểu bọn họ ở Ma Ảo sâm lâm thế nào rồi?

Long Nhất nói sẽ biết, Man Ngưu dĩ nhiên tuyệt đối tin tưởng. Gã theo Long Nhất đã hơn hai năm, tự nhiên là biết rõ bản lĩnh của Long Nhất.

Đúng lúc này, Long Nhất phát hiện trong góc quán phía trước một trận huyên náo, nhiều người xung quanh đổ tới.

“Đi, lại gần xem nhiệt náo.” Long Nhất vươn mình đứng lên cười nói. Trong góc đó rõ ràng có người đang kể chuyện gì đó khiến chúng nhân hứng thú. Tại quán rượu của mạo hiểm gia vẫn thường như vậy, có người đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm trở về liền đến quán rượu mạo hiểm gia tuyên dương để tăng độ nổi danh.

Long Nhất dẫn ba người tiến lại gần, phát hiện ở giữa có hai người đang bị vây quanh, trong đó một nam nhân cao gầy dáng văn nhược nhưng trong tay lại cầm một thanh cự kiếm chẳng chút tương xứng với thân hình. Trên ngực gã gắn một chiếc phù hiệu đoàn viên mang tiêu chí của Thiểm Điện dong binh đoàn, còn có một tấm thuẫn bài tử sắc cùng cự kiếm huy chương dong binh. Tấm huy chương đó đại biểu cho cấp bậc của dong binh, tử sắc là dong binh cấp B, xem ra tên gia hỏa này cũng có thực lực nhất định. Người còn lại là một nữ nhân tầm ngoài ba mươi tuổi vẫn giữ được vẻ phong vận khác thường. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ bó sát thân, vòng eo nhỏ nhắn cùng song phong căng tròn ngạo nghễ chọc cho đám nam nhân vây quanh nước nước miếng ừng ực. Khiến Long Nhất kinh ngạc chính là nàng lại vác một cây cung đỏ rực như lửa, không ngờ là một cung tiễn thủ.

Nữ nhân này thành thục như quả đào mật nhưng không một ai dám ba hoa với nàng, bởi vì trên vùng đồi cao vút của nàng gắn một tấm huy chương dong binh sắc vàng khiến mọi người chỉ dám tưởng tượng ở trong lòng. Tấm huy chương đó đại biểu cho dong binh cấp S, hơn nữa nàng chính là đoàn trưởng Thiểm Điện dong binh đoàn Dư Hồng Nương. Nói về Thiểm Điện dong binh đoàn, trong dong binh giới e rằng không ai không biết, đương nhiên là ngoại trừ dạng dong binh rắm thối như Long Nhất.

Thiểm Điện dong binh đoàn tại Thương Lan đại lục là dong binh đoàn đứng hàng thứ mười trong số một trăm dong binh đoàn cấp A lớn nhất, có hơn một nghìn đoàn viên, trong đó thậm chí có cả ma đạo sư và đại kiếm sư, có hệ thống tác chiến hoàn chỉnh, chuyên nhận nhiệm vụ từ cấp B trở lên, từng hoàn thành một nhiệm vụ cấp S xử lý đàn sói biến dị thần bí, vì vậy thanh danh trong dong binh giới tăng cao, sau đó hoàn thành thêm mấy nhiệm vụ cấp A càng củng cố thêm cho địa vị bọn họ trong dong binh giới.

Tay kiếm sư cao gầy nọ vỗ vỗ bàn, bằng thanh âm đầy đủ trung khí nói: “Mọi người yên lặng nghe ta nói.”

Đám người xung quanh lập tức giữ im lặng, gã kiếm sư hài lòng gật đầu nói: “Chắc mọi người đều biết một đoạn thời gian trước đây dong binh công hội của ba đại đế quốc trên Thương Lan đại lục liên hợp phát ra nhiệm vụ cấp SS Lôi thần cấm khu, tiền thưởng nhiệm vụ là năm mươi vạn tử kim tệ.”

“Nói lời thừa, giờ đây có ai không biết nhiệm vụ đó chứ.” Đám dong binh vây quanh hò hét.

Nhiệm vụ cấp SS Lôi thần cấm khu? Long Nhất tuy hứng thú nhưng lại nhíu mày, biết rằng tại Thương Lan đại lục đã hơn chục năm nay không hề phát ra nhiệm vụ cấp SR, bình thường nhiệm vụ cấp SS cũng là vô cùng ít gặp, không ngờ hiện tại lại xuất hiện một nhiệm vụ cấp SS.

“Các ngươi có ai nghe nói tới nhiệm vụ này chưa?” Long Nhất quay đầu lại hỏi.



“Thiếu gia, ta biết. Một đoạn thời gian trước có một người ở Kì Diệp công quốc cách Nạp Lan đế quốc không xa phát hiện trong một mảng sâm lâm nguyên thủy một khối đá cao chừng mười mét, trên đó khắc bốn chữ lớn kim quang lấp lánh: Lôi thần cấm khu. Kết quả mười lăm người tiến vào chưa tới trăm mét đã bị sét từ trên trời giáng xuống đánh chết mười bốn người. Người còn lại may mắn chạy thoát ra ngoài mang tin tức đó rải ra.” Lệ Thanh nói.

“Còn nữa, tại vùng núi xa xôi của Kì Diệp công quốc vẫn luôn lưu truyền có một nơi gọi là Lôi thần cấm khu, nghe nói ở nơi đó cúng một viên mắt trái Lôi thần, người nào nhận được liền có thể tùy ý thi phóng lôi điện ma pháp như Cuồng Lôi Thú, nhưng cũng chẳng rõ có thật hay không.” Tiểu Y bổ sung thêm.

Long Nhất gật đầu suy tư. Lôi thần cấm khu a, mình cũng có lôi điện hệ ma pháp, nếu như có viên mắt trái Lôi thần thì chẳng phải là có tiến bộ vượt bậc sao. Nói không chừng nguyên tố lôi điện hệ ma pháp ngân tử sắc trong ý thức hải cũng biến thành ma hạch a.

Lúc này, tay kiếm sư nọ lại mở miệng, lớn giọng nói: “Nhiệm vụ này vừa xuất ra Thiểm Điện dong binh đoàn chúng ta đã tiếp nhận, đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ này còn có hơn mười dong binh đoàn cấp A và hai dong binh đoàn cấp S, đương nhiên còn có rất nhiều dong binh đoàn cấp thấp không biết lượng sức. Bọn họ mọi người đều tử thương nghiêm trọng, còn Thiểm Điện dong binh đoàn chúng ta coi như bị nhẹ nhất, chỉ bị tử thương hơn hai trăm huynh đệ tỷ muội.”

“Đừng nói lời thừa nữa, mau nói xem bên trong có gì đi.” Những người vây quanh thúc giục.

“Được, nếu như mọi người không thể chờ đợi được muốn nghe, vậy ta sẽ kể luôn. Thiểm Điện dong binh đoàn chúng ta hơn một nghìn người đến Lôi thần cấm khu, sau đó tập hợp toàn bộ lực lượng pháp sư thi phóng xuất ra một kết giới siêu cường, thậm chí còn không tiếc sử dụng cả hai viên kết giới châu ngàn vàng khó mua. Bởi vì chúng ta biết bên trong có tia sét cuồng bạo. Đương khi Thiểm Điện dong binh đoàn chúng ta vừa tiến vào, trước mắt quả là thây chất đầy đồng a, thật là quá thảm thương a. Mọi người tưởng tượng, hơn một ngàn người chúng ta dồn sát lại một chỗ chỉ dài hơn mười mét, người ta đều nói tiến vào khoảng trăm mét mới có lôi điện giáng xuống, nhưng đoàn người chúng ta vừa mới tiến vào đã thấy từ không trung hàng vạn tia sét như những con rắn bạc giáng thẳng xuống đầu. May mắn cho chúng ta là đoàn trưởng Hồng Nương Tử sáng suốt, khi đó nếu không có hai viên kết giới châu, Hầu Tam ta đã chẳng còn mạng ở đây thuật lại cố sự cùng các vị rồi.” Tay kiếm sư tên Hầu Tam đó rủ rỉ kể lại.

Tay kiếm sư Hầu Tam nay mồm miệng quả thật lợi hại, kể đến nỗi nước miếng tung tóe, khiến cho người nghe có cảm giác như bản thân lâm vào kì cảnh.

Thì ra hơn nghìn người của Thiểm Điện dong binh đoàn dùng kết giới châu tăng cường cho ma pháp kết giới để xông vào, lôi điện từ không trung tuôn xuống, đến lúc bọn họ tiến được hơn ngàn mét, trên kết giới gần như không chịu đựng nổi nữa thì lôi điện công kích đột nhiên ngừng lại, xuất hiện trước mặt bọn họ là một biển hoa rộng lớn không bờ không bến, vô cùng đẹp mắt. Đoàn trưởng Hồng Nương Tử vẫn không dám khinh xuất coi thường, nàng trước hết phái hai đại ma pháp sư có phiêu phù thuật bay lên không trung dò xét một hồi, nhưng không tưởng nổi hai đại ma pháp sư đó vừa mới bay được hơn trăm mét liền đột nhiên nhao xuống biển hoa rồi không thấy trở lên nữa.

Hồng Nương Tử không rõ tình huống, nhất thời không dám khinh cử vọng động nhưng cũng không cam tâm cứ thế rút lui. Đang lúc nàng tìm biện pháp, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên thổi vô số cánh hoa bay về phía họ. Màn cánh hoa tung bay đầy trời đó thật sự là quá đẹp, chúng nhân đều chìm đắm trong cảnh đẹp như giấc mộng đó. Nhưng rất nhanh, lại có hàng đoàn người cứ thế ngã xuống.

Hồng Nương Tử lập tức ý thức được đám hoa đó có độc, tức khắc ra mệnh lệnh thi phóng ra một kết giới phòng phong (ngăn gió), bấy giờ mới chặn được độc khí ở bên ngoài, nhưng cũng đã có hơn một trăm đồng bạn vĩnh viễn nằm lại trong Lôi thần cấm khu vì mùi hương hoa đó.

Bấy giờ mọi người đều biết biển hoa này chỉ là một khu vực có thể tán phát độc khí, chỉ cần dùng phòng phong kết giới ngăn cản không khí lưu động bao phủ mọi người là có thể không sao.

Hồng Nương Tử là người rất cẩn thận, nàng lo ngại biển hoa quỷ dị này còn có huyền cơ nào khác, liền chỉ phái một bách nhân đội (đội một trăm người) mở phòng phong kết giới đi thăm dò đường trước. Cũng chính vì sự cẩn thận của nàng, Thiểm Điện dong binh đoàn mới tránh được hậu quả toàn quân bị diệt. Bách nhân đội đó tiến lên chừng trăm mét mà không hề hấn gì, đúng lúc Hồng Nương Tử định hạ lệnh toàn đoàn tiến theo thì bất ngờ đột nhiên xảy ra. Vô số cuống hoa đột nhiên như có sinh mệnh, nhanh như thiểm điện quấn lấy bách nhân đội. Tất cả mọi người giương mắt nhìn thân xác đồng đội nhanh chóng trở nên khô héo, cuối cùng trở thành từng các xác khô chỉ còn da bọc xương ngã xuống trong biển hoa. Hồng Nương Tử lập tức hạ lệnh triệt thoái, Thiểm Điện dong binh đoàn chỉ trong một hiệp đã tổn binh thiệt tướng.

“Oa, đúng là một địa phương biến thái a, ai có thể xông qua nổi a.” Những người vây quay nghe đến run như cầy sấy nhao nhao cảm thán.

“Có gì mà khó chứ, ma pháp sư sử dụng phiêu phù thuật lại thêm phòng phong kết giới chẳng phải là đã có thể xông qua sao.” Có người nói.

Long Nhất lắc đầu cười, tên gia hỏa này quá ngây thơ a, liền chen miệng vào nói: “Đại ma đạo sư có thể dùng phiêu phù thuật đưa người bay qua, nhưng không biết đại ma đạo sư có đủ ma lực đưa người bay qua được biển hoa không bờ không bến như Hầu Tam đã nói không. Cho dù là có thể, một dong binh đoàn có được bao nhiêu đại ma pháp sư a, cho dù là một kèm một, vậy có thể đưa được mấy người bay qua đây.”

Dư Hồng Nương kinh ngạc nhìn Long Nhất, mỉm cười duyên dáng nói: “Vị tiểu huynh đệ này nói không sai. Đại ma pháp sư cho dù không mang theo người dùng phiêu phù thuật cũng chỉ có thể bay được năm sáu dặm đường lại phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Biển hoa đó nhìn mãi cũng không thấy đầu, mấy chục dặm khẳng định là có dư.”

“Trong đó chỉ có một con đường như vậy thôi sao? Không có đường nào khác có thể đi? Long Nhất hiếu kỳ hỏi.

Hồng Nương Tử suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đi qua khu vực lôi điện đó là có một thông đạo rộng chừng mười mét, phía trước thông đạo chính là biển hoa.”

“Khu vực lôi điện đó có lớn không? Mọi người có lẽ là đi theo đường thẳng a.” Long Nhất lại hỏi tiếp.

“Khu vực lôi điện rất rộng, chúng ta là đi theo đường thẳng, cậu đoán đúng rồi.” Hồng Nương Tử cười đáp.

“Ta cho rằng nếu như kết giới của các người có thể gia cường hơn nữa, hoàn toàn có thể đi xiên tìm thông đạo khác. Ta không tin chỉ có một con đường chết như vậy.” Long Nhất cười nói. Hắn cảm thấy khẳng định là còn có con đường khác chứ không chỉ có một con đường chết như vừa nghe kể.

Hồng Nương Tử ánh mắt lóe lên, đẩy ghế ra thướt tha đi tới chỗ Long Nhất, song phong căng tròn như muốn nhảy bật ra ngoài đó cứ vậy kề sát lên cánh tay Long Nhất. Nàng yêu kiều cười thở ra một làn hương thơm ngát, nói: “Huynh đệ quả nhiên thông minh, khiến tỷ tỷ được sáng tỏ thông suốt, không biết xưng hô thế nào?”

“Tại hạ Long Nhất, đương nhiên, nàng cũng có thể gọi ta là Tây Môn Vũ.” Long Nhất cười hắc hắc nói. Hắn tách khỏi Hồng Nương Tử rồi dẫn ba người Tiểu Y quay mình dời đi.

“Tây Môn Vũ?” Hồng Nương Tử nghi hoặc chăm chú nhìn bóng lưng Long Nhất lẩm bẩm nói, xem ra thật không giống một tên con cháu nhà quyền quý thanh danh xấu xa a.

Lúc này, Long Nhất đột nhiên quay mình lại, nhe răng cười nói: “Vị tỷ tỷ này, tiểu huynh đệ của ta cũng không nhỏ đâu a.” Nói xong liền cất tiếng cười ha hả đi ra khỏi quán rượu mạo hiểm gia.

“Xem ra là ta đã sai.” Hồng Nương Tử ngạc nhiên lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook